Lục Dữ nói vậy là muốn chặn lời Bạch Diệc Lăng, kiên quyết thay hắn đến thôn nhỏ kia điều tra chuyện Hồ Bồng và Thịnh tiểu công tử mất tích năm đó, cùng với thân phận của người phụ nữ bí ẩn kia.

Tuy bình thường trông y rất nhàn tản, nhưng thật ra nếu bàn về mức độ đáng tin cậy khi được giao việc đứng đắn thì y có thể đứng vị trí đầu tiên trong số những người Bạch Diệc Lăng quen biết.

Bạch Diệc Lăng cười nhìn Lục Dữ một hồi, thật lòng nói: "Cảm ơn ngươi."

Lục Dữ bị hắn nhìn rồi cảm ơn như vậy, trong lòng vô cùng vui vẻ, mỉm cười muốn nói thêm lại vô tình nhìn lướt qua người Bạch Diệc Lăng, đột nhiên khựng lại, biến sắc hỏi: "Ngươi bị thương sao?"

Bạch Diệc Lăng nhất thời không phản ứng kịp: "Thương gì?"

Lục Dữ "hầy" một tiếng, đứng lên cả giận nói: "Vai!"

Vừa rồi Bạch Diệc Lăng lăn lộn một phen làm rách vết thương trên vai, trong lúc hai người nói chuyện, máu dần thấm lên lớp bạch y làm Lục Dữ hoảng sợ, mà chính bản thân Bạch Diệc Lăng cũng không nhận ra.

Lục Dữ lập tức bước ra ngoài, hỏi tiểu nhị trực đêm lấy nước ấm, khăn lông và vải trắng sạch sẽ, tự mình bưng về, đóng cửa lại rồi nói: "Cho ta xem vết thương của ngươi đi."

Y thật sự có hơi nóng nảy, giọng điệu cũng mang theo chút cứng rắn như ra lệnh, Bạch Diệc Lăng sáng suốt không từ chối, cởi một bên áo ra, để lộ ngực và nửa bả vai gầy.

Nhìn từ sau lưng, xương hồ điệp duyên dáng với độ cung trông mảnh mai nhưng kiên cường, trên làn da trắng nõn lại có không ít vết sẹo. Lục Dữ vốn bởi vì một nụ hôn mà dao động không yên, lo được lo mất hồi lâu, nhưng khi nhìn đến những vết sẹo trước mặt, y cứng đờ cả người, tựa như chính y cũng cảm nhận được cơn đau thấu trời ấy.

Lục Dữ thầm thở dài, nhắm mắt lại dịu dàng nói: "Nhịn một chút, ta bôi thuốc cho ngươi."

Bạch Diệc Lăng thoải mái đáp: "Ừm, bôi đại là được, cũng sắp lành rồi."

Lục Dữ cúi người xuống, mặt đối mặt với Bạch Diệc Lăng, cẩn thận bôi một lớp thuốc bột lên vết thương trên vai hắn, lại phát hiện trừ vết thương này ra còn có một vết thương cũ nông hơn bên dưới.

Vết thương này xuất hiện trên người Bạch Diệc Lăng vốn dĩ không được coi là lạ, nhưng gần đây Lục Dữ đang âm thầm điều tra Tạ gia, trong lòng đã hơi nghi ngờ rồi, nhìn thấy vết sẹo không khỏi nhạy cảm, đôi mắt khẽ liếc qua ngực Bạch Diệc Lăng, phát hiện nơi đó quả nhiên cũng có một vết sẹo nông.

Trên người Bạch Diệc Lăng có không ít sẹo, nếu là lúc bình thường, hai vết sẹo mờ thế này quả thực không đáng để nhắc tới, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, vết thương ở hai nơi đầu vai và ngực đều giống như do dùng cùng một loại vũ khí gây ra.

Trong đầu Lục Dữ tràn ngập suy nghĩ, đáp án của câu hỏi nào đó đã hiện hữu một cách sinh động, động tác trên tay y không khỏi chậm lại, Bạch Diệc Lăng nhận thấy không đúng nên ngẩng đầu nhìn y một cái, ánh mắt hai người chạm nhau làm Lục Dữ định thần, y cười cười, băng vết thương lại cho hắn.

Sau đó y giả vờ như vô ý hỏi: "A Lăng, sao ngươi bị thương trên ngực vậy? Chỗ đó ngay trước trái tim, rất nguy hiểm đó."

Bạch Diệc Lăng cúi đầu nhìn rồi nói: "Không ấn tượng lắm, đây cũng không phải vết thương do đao kiếm gây nên, có lẽ ta vô ý quẹt phải ở đâu đó rồi."

Hắn nói không sai, nếu là những loại vũ khí hơi lớn như đao, kiếm hoặc mũi tên, tuyệt đối không thể chỉ để lại một vết sẹo nhỏ như vậy, trong lòng Lục Dữ bắt đầu hình thành một suy nghĩ vô cùng đáng sợ, nhưng còn thiếu một bước xác định cuối cùng.

Trước đây, y cũng không định nói một chuyện chưa xác định với Bạch Diệc Lăng, bằng không nếu kết quả không như suy đoán thì chỉ khiến hắn thêm phiền lòng.

Lục Dữ đè nỗi kích động xuống đáy lòng, khoác áo lại giúp Bạch Diệc Lăng, thầm nghĩ, A Lăng à, chờ thêm mấy ngày nữa, biết đâu ta thật sự có thể tặng cho ngươi một món quà rất lớn đó nha.

Chỉ mong có thể làm ngươi vui vẻ đôi chút.

Sau hừng đông, Bạch Diệc Lăng không rời đi cùng Lục Dữ mà nhảy ra ngoài qua lối cửa sổ, để tránh tiểu nhị kia thấy con gái biến thành đàn ông lại lải nhải một hồi.

Lúc này tuy rằng trời đã sáng nhưng canh giờ vẫn còn sớm, trên đường rất vắng người, cho nên khi Bạch Diệc Lăng nhìn thấy trên bậc thềm đá trước cửa nhà có một thiếu nữ áo trắng đang ngồi, hắn còn ngẩn người, cố ý ngẩng đầu nhìn xem có phải mình đi nhầm hay không.

Hệ thống nói với hắn: Không.

Khung nhiệm vụ trong suốt bắn ra ——

【 Gặp gỡ "Nhân vật mục tiêu" Hổ Phách. Kích hoạt "Công cụ thúc đẩy địa vị nhân vật thăng cấp". 】

【 Mỗi một nhân vật quan trọng nhất định đều sẽ có dũng khí để đoạn tuyệt với quá khứ. Công dụng của công cụ thúc đẩy: Tương kế tựu kế, dĩ sát phản sát, thành công thoát khỏi phủ Vĩnh Định Hầu ở lễ gia quan. 】

【 Xin hỏi kí chủ, có bắt đầu sử dụng không? 】

Bên dưới có hai lựa chọn "Có" và "Không".

Nghe thấy hệ thống nhắc nhở, Bạch Diệc Lăng nhất thời đứng tại chỗ không tiến lên, trầm mặc đánh giá thiếu nữ kia. Dung mạo cô thanh tú, dáng người thướt tha, cũng không biết đã ngồi ở chỗ này bao lâu, vẻ mặt đau khổ, khí sắc tiều tụy, muốn bao nhiêu đáng thương là có bấy nhiêu, hơn nữa trông còn có hơi quen.

Nhưng mà vẻ đáng thương và hốc hác này lại không hề làm vơi đi vẻ đẹp của cô chút nào, trái lại càng làm người ta thêm thương tiếc. Rõ ràng là một thân áo tang nhưng cắt may vừa người, vừa khéo làm bật lên thân hình xinh đẹp —— dựa trên kinh nghiệm nhiều năm giao tiếp với Phó Mẫn của Bạch Diệc Lăng, người thể hiện ra được dáng vẻ như vậy cũng không vừa đâu.

Hắn là người tinh mắt, cho dù hệ thống không nhắc nhở, hắn cũng có thể nhìn ra cô gái này tuyệt đối có vấn đề, lại còn nhìn thấy khung thoại này, Bạch Diệc Lăng đột nhiên nhớ ra, "Hổ Phách"... Không phải là cô gái lao ra lúc bọn họ bắt người rồi bị hiểu lầm thành hung thủ hay sao?

Lúc ấy cha ruột của cô ta không dám nhận cô nên còn bị mình mắng một trận, Thường Ngạn Bác thấy cô ta đáng thương, cho cô ta một ít bạc. Nhưng hôm nay cô ta lại tới đây, ngồi ở trước cửa nhà mình, mà hệ thống lại đưa ra một lời nhắc nhở như vậy.

Những thông tin này nối liền với nhau, gần như trong chớp mắt Bạch Diệc Lăng đã rút ra được kết luận đại khái. Cô gái này chăm chút cho bản thân như vậy rồi đến ngồi ở nơi này, nhất định là có mưu đồ, có kẻ sai khiến.

Mà nếu cô ta là người kích hoạt công cụ thúc đẩy "Thoát khỏi phủ Vĩnh Định Hầu" thì không thể nghi ngờ, kẻ chỉ đạo sau lưng chỉ có thể là Tạ Thái Phi hoặc Phó Mẫn, khả năng là Phó Mẫn cao hơn một chút.

Hổ Phách là quân cờ của Phó Mẫn, nhưng nếu vận dụng đúng cách thì có thể trở thành mấu chốt để vạch trần âm mưu của bà ta trước mặt mọi người, cắt đứt quan hệ với Hầu phủ. Có lẽ đây chính là ý "Tương kế tựu kế, dĩ sát phản sát" của hệ thống.

Từ khi Bạch Diệc Lăng rời khỏi phủ Vĩnh Định Hầu đã sửa lại họ, bình thường cũng không qua lại, nhưng hắn chưa bao giờ có thể thoát khỏi mối quan hệ với người nhà này. Dù sao cha mẹ ruột chính là cha mẹ ruột, ở trong mắt người khác, cho dù vợ chồng Tạ Thái Phi đã làm chuyện không thỏa đáng thì Bạch Diệc Lăng vẫn là con của họ.

Chính vì như thế, ngay cả Lục Dữ cũng lựa chọn trợ giúp Bạch Diệc Lăng trở thành thế tử Hầu phủ, nắm giữ thực quyền, để hắn không bị hạn chế ở mức độ lớn nhất, chứ không phải giúp đỡ hắn hoàn toàn dứt khỏi Tạ gia.

Bởi vì Lục Dữ hiểu rõ, dù cho Hoàng Thượng không giữ đạo hiếu cũng sẽ có ngôn quan không sợ chết dâng tấu buộc tội. Bạch Diệc Lăng như bây giờ là lỗi của Hầu phủ, nhưng nếu quá tuyệt tình sẽ tổn hại thanh danh của hắn, như thế thì mất nhiều hơn được.

Cho nên nhất định lần này Phó Mẫn đã phái Hổ Phách tới làm một chuyện rất quan trọng, quan trọng đến mức nếu chuyện này bị vạch trần, có dùng cái lý gì cũng vô dụng, mọi người đều sẽ cảm thấy Phó Mẫn không xứng làm mẹ, Bạch Diệc Lăng hoàn toàn cắt đứt quan hệ với bọn họ là điều hoàn toàn hợp tình hợp lý.

Ánh mắt Bạch Diệc Lăng tạm dừng ở chữ "Có" kia một hồi, hắn không bấm chọn, tạm thời lựa chọn ẩn khung thoại.

Đúng lúc này, cửa lớn Bạch phủ mở ra, Thanh Nô từ bên trong đi ra, nàng thình lình nhìn thấy bên ngoài có người ngồi, giật mình kinh ngạc nói: "Vị cô nương này, cô, cô là...?"

Hổ Phách quay đầu thấy nàng, hai cô gái đánh giá nhau, còn chưa nói chuyện Bạch Diệc Lăng đã đi qua, cất giọng gọi: "Thanh Nô!"

Thanh Nô quay người lại, thấy hắn thì vui lên, nhưng vẫn trách: "Lục gia đi đâu mà cả đêm không về, cũng không nhắn gì hết, làm nô tì lo lắng suốt đêm."

Bạch Diệc Lăng khẽ cười nói: "Đương nhiên là đi làm kiếm tiền nuôi các ngươi. Làm gì đó?"

Hắn lại quay đầu nhìn Hổ Phách, vẻ mặt kinh ngạc: "Vị này là ai, thân thích của ngươi à?"

Thanh Nô nói: "Nô tì cũng không quen. Tống ma ma nói thời tiết đã ấm dần, muốn may vài bộ đồ cho Lục gia, kêu nô tì ra ngoài lựa vải, ai ngờ vừa ra khỏi cửa đã thấy vị cô nương này. Cô nương, xin hỏi cô ngồi ở đây có chuyện gì sao?"

Bạch Diệc Lăng cũng theo ánh mắt Thanh Nô nhìn về phía Hổ Phách.

Lần đầu tiên Hổ Phách thấy hắn chính là trong tình huống hỗn loạn lộn xộn, cô vẫn còn nhớ như in dáng vẻ Bạch Diệc Lăng ra tay với kẻ khác, lúc đối mặt với hắn thật ra cô cũng có chút sợ hãi, nhưng thấy hắn cười khẽ ôn tồn lễ độ, hơn nữa thái độ với Thanh Nô rất hiền hòa, lại làm Hổ Phách bớt đi mấy phần căng thẳng.

Cô đứng lên, cúi đầu rụt vai, nhỏ giọng nói: "Ta, ta tới tìm Bạch đại nhân."

Bạch Diệc Lăng hỏi: "Tìm ta làm cái gì?"

Hổ Phách thấy hình như hắn không có chút ấn tượng nào với mình, trong lòng rất thất vọng, bèn mở cái tay nải nhỏ ôm nãy giờ ra, bên trong chỉ có vài bộ quần áo, còn có hai cái màn thầu khô đét, trông vô cùng tồi tàn. Bạch Diệc Lăng rất kiên nhẫn chờ cô lục lọi một hồi, triển lãm màn thầu xong, lại thấy đối phương móc từ trong tay nải ra một cái túi bằng vải, mở ra từng lớp một, bên trong là mấy cục bạc vụn.

Hổ Phách cắn môi, đưa bạc vụn tới trước mặt Bạch Diệc Lăng, khe khẽ nói: "Đại nhân, dân nữ là cô gái đêm hôm đó bị nhầm thành kẻ giết người. Sau đó để chứng minh thân phận của dân nữ mà các đại nhân đã đi tìm cha ruột của ta... Bạc này là lúc ấy một vị quan gia cho, dân nữ muốn trả lại..."

Bạch Diệc Lăng thầm khen.

Cái cớ này không tồi, lúc ấy tối trời, tuy rằng tiền là Thường Ngạn Bác cho, nhưng giữa một đám thị vệ, người dễ dàng bị nhận ra thân phận nhất chính là Bạch Diệc Lăng làm trưởng quan. Cô ta đến đây xin Bạch Diệc Lăng chuyển tiền này lại cho Thường Ngạn Bác, vừa tìm được cớ tiếp cận hắn, lại thể hiện bản thân kiên cường độc lập, nhân cách tốt đẹp không tham tiền tài.

Cô ta muốn diễn, Bạch Diệc Lăng cũng đơn giản làm theo. Hắn không nhận ngân lượng mà chỉ nói: "Nếu hắn đã cho cô tiền, đương nhiên là hy vọng cô cầm tiền sống cho tốt, tại sao lại không chịu nhận?"

Hổ Phách cúi đầu, nước mắt lặng lẽ chảy ra, từng giọt trượt theo chiếc cằm nhỏ xinh rơi xuống đất.

Bạch Diệc Lăng nhìn cảnh tượng trước mắt, chỉ mỉm cười.

Nhưng Thanh Nô không chịu được, nhíu mày nói: "Gia nhà ta chỉ hỏi cô một câu mà thôi, không đánh cô không mắng cô, khóc cái gì mà khóc! Có chuyện gì thì mau nói, không muốn nói thì đi đi, ai rảnh đâu đứng đây xem cô chảy nước mắt hả?"

Hổ Phách không ngờ tì nữ này đanh đá đến vậy, lo sợ không yên vặn vặn ngón tay, cô ta nhìn Bạch Diệc Lăng, thấy Bạch Diệc Lăng chỉ cười mỉm, cũng không trách cứ Thanh Nô, hiển nhiên không có ý đứng về phía mình, mới nhận ra có lẽ đối phương không thích kiểu nhu nhược đáng thương này.

Trong lúc tâm tư xoay chuyển, cô ta không khỏi nhớ tới lời Phó Mẫn: "... Vốn dĩ ta không định cho cô cơ hội, có điều coi như số cô may, tối hôm qua gặp được Bạch chỉ huy sứ, còn để hắn thấy cha ruột của cô. Như vầy đi, cô đi làm một chuyện cho ta, là lưu lạc đầu đường hay là vinh hoa phú quý, thì hãy xem lần này cô làm như thế nào."

"Đến Bạch phủ, lấy được sự tin tưởng của hắn. Không cần suy xét quá nhiều, cũng đừng giở mấy cái trò vặt trước mặt hắn, chỉ cần để lộ ra cô bị cha mẹ ghét bỏ, tự nhiên sẽ khiến cho hắn đồng cảm. Cô chỉ cần nghĩ cách làm hắn giữ cô lại trong phủ làm người hầu, thì đã tính là hoàn thành bước đầu tiên."

Cô không khỏi có chút hối hận vừa nãy không nghe Phó Mẫn, theo thói quen ra vẻ nhu nhược không nơi nương tựa, chẳng biết có làm Bạch Diệc Lăng ghét hay không, nếu mà vậy thật thì mọi chuyện hỏng hết, cô thật sự hết đường lui rồi.

Nghĩ đến gương mặt kia của Phó Mẫn, trong lòng Hổ Phách không khỏi run lên, sự mưu mô và tàn nhẫn của vị phu nhân này làm cô cực kì sợ hãi, hơn nữa có một số tiền lớn làm mồi dụ, cô nhất định phải tiến vào Bạch phủ!

Sau khi hạ quyết tâm, Hổ Phách vội vàng xin lỗi Thanh Nô: "Vị tỷ tỷ này, thật ngại quá, không phải tôi cố ý muốn khóc, chỉ là tháng trước ca ca tôi vừa mới qua đời, vị hôn phu cưới người khác, cha kế và mẫu thân đã mất sớm. Hiện tại tôi không nơi nương tựa, không còn nguồn sinh hoạt, rồi lại bị cha ruột coi như gánh nặng, lúc nãy nhớ tới nên trong lòng thật sự khó chịu. Xin lỗi xin lỗi, tôi không khóc nữa."

Thanh Nô thấy cô nhận sai rất thành khẩn, thân thế lại thảm thương, cũng thấy hơi áy náy, bèn ngượng ngùng hỏi: "Thôi, không sao... Vậy, vậy có phải bây giờ cô không có chỗ để đi không?"

Hổ Phách cố cười đáp: "Đúng vậy, ít nhất thì không thể ở lại Kinh đô nổi nữa, tôi định về quê, cũng không cần nhiều bạc đến vậy, cho nên mới muốn nhờ Bạch đại nhân giúp tôi trả tiền lại cho vị đại nhân kia."

Một cô gái yếu đuối như vậy, chỉ mang chút hành lý đơn sơ trở về nông thôn, không biết còn sẽ gặp nguy hiểm nào trên đường nữa không, bởi vì Bạch Diệc Lăng nên Thanh Nô cực kì căm ghét những người cha mẹ vô trách nhiệm, nghe vậy không khỏi tiếc nuối nói: "Vậy... Vậy cô đi đường nhớ phải cẩn thận, tốt nhất là tìm người đi chung đi. Cha cô đúng là quá đáng mà, con gái ruột mình mà cũng chẳng đoái hoài đến!"

Đừng có nói "đi đường cẩn thận", dù gì cũng giữ tôi lại chút đi chứ! Hổ Phách thầm sốt ruột, trên mặt không hề lộ ra, chỉ cười khổ nói: "Trên đời này có cha mẹ sẵn sàng vì con cái mà trả giá tất cả, đương nhiên cũng có cha mẹ chỉ lo cho bản thân mình, đều là số mệnh đã định rồi. Không còn sớm nữa, tôi cũng nên đi thôi. Bạch đại nhân, ngân lượng này..."

Bạch Diệc Lăng nhận lấy bạc, thỏa mãn cất vào trong áo, nói: "Yên tâm đi, ta sẽ chuyển giao. Hổ Phách cô nương thuận buồm xuôi gió."

Hổ Phách: "..."

Cô cúi đầu, dịu dàng khuỵu gối chào Bạch Diệc Lăng, xoay người chậm rãi bước xuống bậc thang.

Hệ thống nhìn mà lo lắng.

Vừa nãy nó hỏi Bạch Diệc Lăng, có bắt đầu sử dụng "Công cụ thúc đẩy nhân vật thăng cấp" không, tuy Bạch Diệc Lăng không từ chối nhưng cũng không chọn "Có", bây giờ trông hắn cũng không có ý định giữ Hổ Phách lại.

Như vậy tuy Hổ Phách sẽ không thực hiện được mưu kế, nhưng hắn cũng không thể thừa dịp này để vạch trần âm mưu của Phó Mẫn trước mặt người khác nha! Chẳng lẽ hắn mềm lòng rồi? Chẳng lẽ hắn không muốn thoát khỏi Hầu phủ? Chẳng lẽ hắn không muốn thăng cấp?!!!

【 Tít —— xin kí chủ chú ý, nhân vật manh mối sắp rời khỏi phạm vi sử dụng, sắp rời khỏi phạm vi sử dụng! Xin kí chủ quý trọng cơ hội, khéo dùng kỹ nữ trà xanh, sớm ngày thoát khỏi cha mẹ vô lương! 】

【 Tít tít tít —— xin kí chủ hành động lý trí, đừng xử trí theo cảm tính, kí chủ xinh đẹp không nên bị gia đình suy đồi liên lụy! 】

【 Sau khi địa vị nhân vật thăng cấp thành công, kí chủ sẽ có được đãi ngộ tốt hơn cho nhân vật, hệ thống cũng sẽ thăng cấp theo, xin kí chủ hãy đối xử tử tế với chính mình, hãy thương cho hệ thống!! 】

【 Tít tít tít ————————】

Thật sự là quá ồn ào, Bạch Diệc Lăng bị nó ồn đến mệt, đỡ trán quát: "Im lặng!"

Hắn nói với hệ thống sắp khóc tới nơi: "Ngươi nhìn đi đã, cô ta sẽ ngất xỉu ngay đây."

Chuyện như thế này đến hệ thống cũng không biết, loài người sao có thể đoán trước được?

Hệ thống: 【 Tại sao? 】

Bạch Diệc Lăng nói: "Bởi vì ta không giữ cô ta lại, cô ta sẽ không cam tâm, nhưng cần phải giữ hình tượng lễ phép tốt đẹp cho nên không thể dùng chiêu một khóc hai quậy ba thắt cổ được, ngoại trừ té xỉu, ta không nghĩ ra phương pháp thích hợp nào khác."

Hắn nói, môi khẽ cong lên nét cười bỡn cợt: "Hơn nữa sau khi té xỉu, nếu ta không đi đỡ cô ta, cô ta sẽ nằm ở nơi đó không nhúc nhích, giả chết đến khi được nâng vào trong phủ của ta mới thôi. Nếu ta đi đỡ, cô ta sẽ nhanh chóng tỉnh táo lại, kiên cường nói với ta rằng bản thân chỉ nhất thời không khoẻ, còn có thể đi được, hẹn gặp lại, đại nhân bảo trọng. Sau đó tùy theo ta có giữ cô ta lại không mà quyết định có ngất xỉu tiếp không."

Hệ thống: 【...】

Dưới ánh mắt thương cảm của Thanh Nô, Hổ Phách bước xuống thềm đá, đi ra vài bước, chợt lảo đảo té xỉu trên mặt đất.

Hệ thống: 【...】

Thanh Nô cả kinh nói: "Ôi chao, cô làm sao vậy?"

Bạch Diệc Lăng đi qua, nâng Hổ Phách dậy tới, hời hợt kêu hai tiếng: "Cô nương? Cô nương?"

Hổ Phách "từ từ tỉnh lại", Bạch Diệc Lăng tiếp tục đọc thoại: "Cô làm sao vậy?"

Hổ Phách phát hiện mình được hắn đỡ, mặt chợt đỏ ửng, vội vàng giãy giụa đứng dậy, nói: "Đa tạ đại nhân, ta không sao, vừa rồi chỉ là nhất thời không khoẻ mà thôi. Vậy ta đi đây."

Cô ta nói xong loạng choạng định đi, hệ thống phục sát đất, Bạch Diệc Lăng thở dài, đọc thoại tiếp: "Ta thấy thân thể của cô rất yếu, một mình không đi xa như vậy được, bằng không vào phủ ta nghỉ ngơi mấy ngày đã rồi hẵng quyết định."

Hổ Phách vội vàng nói: "Sao như thế được ạ, phiền đại nhân quá!"

Bạch Diệc Lăng nhướng mày, cười như không cười mà nói: "Nếu thật sự cảm thấy phiền ta, vậy thì thôi nhé?"

Hổ Phách: "..."

Cô ta cũng không chắc hắn đang đùa mình hay đang nói thật, người này thật sự không đi theo hướng bình thường, rất khó giao tiếp, chẳng trách Phó Mẫn phải dặn dò cẩn thận đến vậy, xem ra bà ta cũng biết rất rõ tính tình Bạch Diệc Lăng. Có lẽ chỉ có kẻ mưu mô như Phó phu nhân mới có thể ứng đối với hắn một cách tự nhiên.

Cũng may bên cạnh còn có Thanh Nô, nhìn thấy Hổ Phách sững người thì cười nói: "Lục gia nhà ta thích nói đùa như vậy đấy, Hổ Phách muội muội, cô mau theo ta vào đi thôi."

Lúc này ba người mới vào phủ, Thanh Nô còn đang nghĩ đến chuyện đi lựa vải cho Bạch Diệc Lăng, nàng giao Hổ Phách cho tiểu nha đầu khác sắp xếp rồi nói với Bạch Diệc Lăng: "Lục gia, thân thế cô nương này thật đáng thương, nếu không mấy ngày nữa tôi dẫn cô ấy đi xem xem trong phủ còn chuyện cho cô ấy làm không nhé?"

Thật ra cũng không phải nàng đột nhiên nghĩ ra yêu cầu như vậy, người gác cổng và vài người hầu trong phủ đều từng lưu lạc đầu đường, không nơi nương tựa được Bạch Diệc Lăng "nhặt" về, chờ đến sau khi Bạch Diệc Lăng làm lễ đội mũ là có thể chính thức cưới vợ, sớm muộn gì cũng phải bổ sung người làm.

Bạch Diệc Lăng nghe vậy lại bật cười.

Hắn lắc đầu nói: "Tiểu nha đầu, ngươi đáng yêu ghê ha, thật chẳng giống ta."

Thanh Nô sửng sốt, chỉ thấy hắn chắp tay sau lưng, nhàn nhã đi đến thư phòng.

Bạch Diệc Lăng trở lại thư phòng, mở hai quyển sách, một quyển là 《 Dạy tiếng Mông 》, một quyển là 《 Con thuyền đêm 》.

Hệ thống hỏi lại lần nữa: 【 Xin hỏi kí chủ, có bắt đầu sử dụng công cụ thúc đẩy không? 】

Bạch Diệc Lăng lật sách, chẳng buồn ngẩng đầu, vẫn chọn ẩn khung thoại. Nhìn hắn như đang đọc rất nghiêm túc, nhưng những hàng chữ dày đặc lại chẳng mảy may lọt vào mắt hắn, hắn nhìn vào trang sách, tựa như thấy mình khi còn nhỏ, ngây ngô được mẫu thân ôm trong lòng, đọc những câu từ trên trang giấy.

Hắn đã sớm không nhớ rõ mình đọc cái gì, và cụ thể ở nơi nào, vào lúc nào cũng đã trở nên mơ hồ, điều duy nhất hắn không quên được là cảm giác khi ấy. Giọng của mẫu thân mềm mại dễ nghe, trên người có hương thơm thoang thoảng, ánh mặt trời ấm dào dạt vẩy lên người...

Đó là cảm giác của mẹ, hiền lành dễ gần, dịu dàng xinh đẹp, được bà ôm lấy, hắn không sợ gì cả, trong lòng thật vui vẻ.

Bạch Diệc Lăng đóng sách cái "bộp", muốn đuổi kí ức chợt ùa về ra khỏi đầu, nhưng hắn thất bại rồi.

Hắn lại thấy lúc mình rời khỏi Hầu phủ, ngón tay bấu khung cửa đến trắng bệch, Phó Mẫn bẻ từng ngón tay hắn ra, nói rằng một lát nữa sẽ đến đón hắn; vài năm sau gặp lại, bà ta đã không nhận ra hắn, ra lệnh người hầu bố thí cho hắn một chút bánh mà em trai hắn ăn còn dư; không biết bắt đầu từ khi nào, giữa hai mẹ con chỉ còn có căm ghét, chỉ còn có tính toán...

Rốt cuộc là ai làm sai? Rốt cuộc tại sao lại đến nông nỗi này?

Bạch Diệc Lăng mệt mỏi ngửa đầu ra sau, tựa lưng vào ghế, chậm rãi nhắm mắt lại, một giọt nước trượt khỏi khóe mắt, dọc theo gương mặt thấm vào tóc mai.

Cuối cùng hắn chọn chữ "Có".

Kể từ đây, tất cả kết thúc, không còn liên quan gì đến nhau, có lẽ là kết cục tốt nhất.

Bạch Diệc Lăng nhốt mình trong thư phòng, hôm nay hắn nghỉ hưu mộc, người hầu khác trong phủ cũng không dám quấy rầy, mãi đến khi giờ cơm trưa đã qua, trong thư phòng vẫn không có động tĩnh, Uyển Nô mới đến cẩn thận gõ cửa phòng.

Bạch Diệc Lăng nói: "Vào đi."

Uyển Nô vào cửa, cảm thấy toàn bộ căn phòng đều lạnh căm căm, ngẩng đầu thì thấy cửa sổ hé mở, chậu than trong phòng cũng đã tắt, nàng không khỏi cả kinh nói: "Gia à, ngài cứ ngồi như vậy một buổi sáng đó hả!"

Bạch Diệc Lăng xưa nay sợ lạnh, mấy ngày nay còn rét, thư phòng hay phòng ngủ của hắn lúc bình thường cũng đốt than. Uyển Nô vội vàng đóng cửa sổ lại, rồi tìm một cái áo khoác khoác cho hắn.

Vẻ mặt Bạch Diệc Lăng vẫn như thường, hắn cười nói: "Đọc sách chăm chú quá nên quên mất. Xem ngươi hoảng hốt kìa, không sao mà."

Từ trước tới nay ít ai có thể nhìn ra tâm trạng hắn không tốt, Uyển Nô liền nói: "Gió mùa xuân vẫn thấm vào xương, ngài ngồi đọc sách ở đây cũng nên mặc dày hơn chút chứ. Lục gia, phòng bếp nhỏ đã làm cơm trưa rồi, không ấy nô tì múc cho ngài chén canh nóng trước, ngài ăn cho ấm người nhé."

Bạch Diệc Lăng ném hai quyển sách vừa xem xong vào chậu than vừa đốt, cùng Uyển Nô ra khỏi thư phòng, vừa lúc thấy Thanh Nô ra ngoài đã về đang bưng một cái khay đi qua, lòng Bạch Diệc Lăng khẽ động, hắn gọi nàng lại hỏi: "Bưng gì trên tay đó?"

Thanh Nô xoay người thấy hắn, vội vàng hành lễ: "Lục gia."

Uyển Nô thấy trên khay đặt một chén canh, cười nói: "Thì ra tỷ tỷ đã hầm canh cho Lục gia rồi, tỷ đúng là cẩn thận."

Thanh Nô vội vàng nói: "Không phải, cái này là vị cô nương Hổ Phách hôm nay vừa mới vào phủ làm, tỷ định mang đi, muội đi hầm cho Lục gia chén khác đi."

Bạch Diệc Lăng hỏi: "Không phải cô ta đang dưỡng bệnh sao? Sao còn trổ tài nấu nướng nữa?"

Thanh Nô đáp: "Nằm một hồi đã đứng dậy, nói là cơ thể khỏe hơn nhiều rồi, nô tì bèn nói với cô ấy chuyện làm việc trong phủ, cô ấy rất cảm kích, nói là mình không có bản lĩnh gì, chỉ có tài nấu nướng liền vào phòng bếp nấu canh cho ngài. Nhưng nô tì biết Lục gia luôn không ăn đồ người ngoài làm, cho nên cũng không định bưng cho ngài."

Bạch Diệc Lăng mỉm cười nghe nàng nói xong, duỗi tay mở nắp chén canh, nước canh bên trong còn nóng, tỏa ra hương thơm ngòn ngọt.

Hắn ngửi ngửi rồi nói: "Mùi không tệ."

Thanh Nô không đoán ra ý của Bạch Diệc Lăng, hỏi dò: "Lục gia, ngài muốn uống canh này sao? Nhưng mà..."

Bạch Diệc Lăng cười nói: "Gì mà nhưng, chẳng lẽ còn có độc hay sao? Bưng đến cho ta."

Hắn đi trước hai bước rồi lại xoay người nói: "À, đúng rồi, Uyển Nô, một hồi nữa ngươi cho Hổ Phách cô nương một thẻ bài xuất phủ, người ta bây giờ cũng coi như khách của mình, nên cho ra vào tùy ý chút."

Thanh Nô và Uyển Nô hai mặt nhìn nhau, Bạch Diệc Lăng đã rời đi.

Thanh Nô không khỏi nói: "Lần đầu tiên tỷ thấy Lục gia đối xử với một nữ tử... đặc biệt như vậy. Không lẽ Hổ Phách kia có vấn đề gì ư?"

Nàng thật sự quá kinh ngạc, nói xong câu đó, nghĩ nghĩ lại thấy không đúng, với tính cách thẳng thắn của Bạch Diệc Lăng, nếu như không vừa mắt ai thì lúc ấy đã chẳng cho Hổ Phách vào cửa, trực tiếp đuổi đi luôn rồi, cho nên lời giải thích duy nhất hiện tại hình như chỉ có thể là ——

Thanh Nô không khỏi thốt lên: "Chẳng lẽ Lục gia thích Hổ Phách á!"

Uyển Nô nhanh chóng nói: "Tỷ nói nhỏ thôi, chuyện đoán mò thì đừng nói bừa."

Mặc dù thông cảm với những gì Hổ Phách gặp phải, nhưng trong suy nghĩ của hai người, cô gái này đương nhiên không xứng với Bạch Diệc Lăng, nói một câu thật lòng, cho dù Lục gia muốn nạp thiếp, nếu tin tức này mà truyền ra, không biết sẽ có bao nhiêu danh môn khuê tú xua như xua vịt, nói thế nào cũng không tới lượt Hổ Phách.

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi, dù sao các nàng cũng không có quyền ngăn cản hay hỏi gì về quyết định của Bạch Diệc Lăng, chỉ có thể làm việc theo lời hắn dặn.

Tay nghề của Hổ Phách thật sự rất tốt, cô ta được Bạch Diệc Lăng thu nhận, cũng làm ra vẻ vô cùng cảm kích hắn, ngày nào cũng làm chút canh hoặc bánh ngọt đưa đến cho Bạch Diệc Lăng, mà Bạch Diệc Lăng thì nhận hết.

Công cụ thúc đẩy đã khởi động, có công năng kiểm tra độc, mỗi ngày sau khi Hổ Phách đưa đồ tới, Bạch Diệc Lăng đều sẽ nghe thấy hệ thống 【 tinh ——】 một tiếng, báo cáo với hắn:

【 Qua kiểm tra, sản phẩm này không độc hại, mời kí chủ yên tâm thưởng thức. 】

Bạch Diệc Lăng không khỏi cười nói: "Ngươi yên tâm, Hổ Phách vào phủ tuyệt đối không phải đơn giản muốn hạ độc giết chết ta. Nước canh là cô ta bưng tới, cả nhà trên dưới lại chỉ có một người ngoài là cô ta, hạ độc vào canh không chỉ dễ dàng bị bại lộ, ngay cả người sau lưng cô ta cũng có thể bị liên lụy, ta mà chết thì bọn họ đừng hòng sống. Cái cách đả thương kẻ địch một ngàn, tự tổn hại ba ngàn này quá ngu ngốc."

Hệ thống: 【 Kí chủ có thể sử dụng 1000 điểm để đổi "Tiểu trợ thủ theo dõi", nắm giữ tất cả hành động của nhân vật mục tiêu sau khi tiến vào phạm vi theo dõi của Hầu phủ. 】

Bạch Diệc Lăng hỏi: "Bây giờ ta có bao nhiêu điểm?"

Bởi vì gần đây điểm gia tăng quá mức thường xuyên, hắn đã tắt tiếng nhắc nhở bằng giọng nói của hệ thống, bây giờ nghe nói "Tiểu trợ thủ theo dõi" rất đắt, trong lòng cũng không khỏi tò mò.

【 Chúc mừng kí chủ, hiện nay tổng điểm tích lũy của ngài là: 6779, xin kí chủ không ngừng cố gắng! *★°*:.☆( ̄▽ ̄)/$:*.°★* 】

Bạch Diệc Lăng: "... Sao mà nhiều như vậy?"

Hệ thống kiểm tra một chút: 【 Mục tăng nhiều điểm tích lũy gần đây có: Nụ hôn của hồ ly. Giá trị điểm: +3000.

—— nụ hôn hạnh phúc, làm cho hồ ly lông xù ấm áp của ngài nở gan nở ruột, tặng một quả pháo hoa hình trái tim. Xin hỏi kí chủ có xem không? 】

Cái từ "nở gan nở ruột" này làm hắn quá bất ngờ, Bạch Diệc Lăng ngẩn người, hệ thống lại "tinh" một tiếng, thẹn thùng nhắc nhở hắn: 【 Trước mắt giá trị sinh mệnh của ngài rất ổn định, xin kí chủ kịp thời sử dụng điểm, để tránh đạt tới mức điểm tối đa. 】

Điểm đột nhiên tăng thật nhiều làm hắn mờ mịt, Bạch Diệc Lăng dừng một chút mới nói: "Vậy đổi một cái "Tiểu trợ thủ theo dõi" đi."

【 "Tiểu trợ thủ theo dõi" đã được đổi, xin hỏi kí chủ có muốn thưởng tiền tiêu vặt cho hệ thống, để hệ thống của ngài vui vẻ, tiếp tục hết sức trung thành phục vụ cho ngài không? 】

Bạch Diệc Lăng: "... Xin hỏi hệ thống của ta có thể uống ít rượu giả, tránh phạm sai lầm vào thời khắc mấu chốt không?"

Hệ thống: 【... Không bao giờ uống nữa. QAQ 】

Bạch Diệc Lăng cho nó 500 điểm, hệ thống hí ha hí hửng, ân cần hỏi hắn có muốn xem pháo hoa không.

"Bắn xem đi."

Tiếng nói vừa dứt, không biết từ nơi nào truyền đến một tiếng "Đoàng" trầm vang, ngay sau đó một chùm pháo hoa hình trái tim màu đỏ ánh vàng đột nhiên tràn ra trong không gian đen kịt, từ một điểm lộng lẫy bắn ra thành ngàn đóa vạn đóa, ánh sáng muôn màu nghìn sắc bừng lên giữa không trung, lại vẽ ra từng vòng cung lấp lánh, rơi xuống rồi biến mất.

Một chớp bừng lên, một chớp lụi tàn.

Bạch Diệc Lăng ngửa đầu nhìn cảnh này, bỗng nhiên gọi: "Hệ thống."

Hắn hơi do dự: "Lục Dữ... thật sự rất vui vẻ à?"

Hệ thống: 【 Chỉ số vui vẻ: Năm sao nha! ~(≧▽≦)/~】

Bạch Diệc Lăng: "..."

Hắn rốt cuộc cũng muộn màng nhận ra sự việc có chút sai sai, tóm lại nếu không phải hệ thống sai sai thì chính là Lục Dữ sai sai. Nhưng tình huống cụ thể thì phải chờ lễ gia quan chấm dứt mới cẩn thận phân tích được.

- -----------------------------------------

Nay thất nghiệp thật rồi nên rảnh lắm, chương mới có lẽ sẽ ra nhanh hơn, mấy chương trước mình sẽ beta lại dần dần luôn

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play