Chiêu đao lần này cực kỳ giống với chiêu đao của Hồ Bồng năm đó, có thể xem như cùng một gốc mà ra, theo như cách nói của Cao Quy Liệt, có lẽ đều thuộc về công phu của Hiển Hách.
Nhưng Hồ Bồng đã qua đời nhiều năm, Bạch Diệc Lăng đi đến hành quán thực ra cũng không có mục đích rõ ràng, chỉ là trong lòng buồn bực khó chịu, luôn cảm thấy nôn nóng một cách kì lạ, bởi vậy nên mới muốn làm chút gì đó.
Hắn nhanh chóng chạy đến bên ngoài hành quán, dựa lưng vào tường, tập trung lắng nghe tiếng bước chân của thị vệ tuần tra bên trong, sau một lát bỗng nhảy lên, mũi chân điểm nhẹ lên bờ tường, bộ đồ đen gần như hòa làm một với bóng đêm, nhân lúc hai đội thị vệ gặp nhau thì nhảy lên một nóc nhà, im hơi lặng tiếng nằm trên đó.
Hành quán này được sửa sang lại từ một ngôi miếu cầu phúc hồi mấy năm trước, Bạch Diệc Lăng đã từng tới vài lần, phần lớn bố cục bên trong không thay đổi, hắn cũng khá quen với địa hình, lập tức chống hai tay lên nóc nhà phóng về phía trước, bám vào mái hiên ở một bên khác thả người xuống, đi thẳng rồi rẽ sang hành lang hướng Tây.
Giữa một dãy phòng im ắng, chỉ có một phòng sáng đèn trong đêm đen, bên trong thoáng loáng có tiếng người nói chuyện.
Có lẽ người trong phòng sợ thị vệ nghe được bí mật nên cho người đứng canh giữ ở chỗ cách khá xa, Bạch Diệc Lăng nhặt trên đất một khối đá ném về hướng ngược lại, dễ dàng hấp dẫn lực chú ý của bọn họ, mình thì nhân cơ hội vọt đến phía sau căn phòng, trang phục màu đen hòa làm một với vách tường, âm thầm phân biệt giọng nói truyền ra từ bên trong.
Hai người đang nói chuyện, một người rõ ràng là Cao Quy Liệt, một người khác... là Lục Khải.
Thì ra bọn họ đã thông đồng với nhau từ sớm rồi!
Hai người đã gần nói chuyện xong, Cao Quy Liệt thể hiện thành ý của mình với Lục Khải: "... Lâm Chương Vương Điện hạ tầm nhìn rộng rãi, mưu tính sâu xa, cả ta và ngươi đều niềm mong muốn riêng, nếu liên thủ thì không còn gì hợp hơn. Chỉ hy vọng Điện hạ ngày sau làm nên việc lớn, vẫn sẽ giúp đỡ lẫn nhau, giao hảo nhiều đời."
Lục Khải khẽ cười: "Đại hoàng tử tính cách phóng khoáng, ta cũng có chuyện nói thẳng vậy. Ngày nào đó nếu đăng đại vị, ngươi không cần lo lắng ta sẽ làm gì Hiển Hách. Giữa Tấn Quốc và Hiển Hách còn cách đất Chu, khó có thể liên thông, cho nên thông thương hợp tác có thể thu lợi, nhưng nếu vượt rào tấn công, khó tránh khỏi hai mặt thụ địch, bởi vậy ta muốn kết bạn chứ không muốn làm việc ác."
Cao Quy Liệt cười sang sảng, ngửa đầu uống một ly rượu, nói: "Lâm Chương Vương quả nhiên đầu óc thanh tỉnh, mối quan hệ lợi và hại giữa chúng ta nói thật rõ ràng."
Lục Khải cũng thấp giọng cười, trầm tĩnh nói: "Vậy thì, Hoài Vương..."
Cao Quy Liệt đáp: "Bên phía Hoài Vương, ta sẽ tiếp tục giả bộ suy tính, tiếp xúc với hắn."
Bạch Diệc Lăng ở bên ngoài nghe câu đó, không khỏi trào phúng cong khóe môi, trong phòng, Lục Khải lại tươi cười thả lỏng: "Làm phiền rồi. Có điều thằng nhóc kia trông thì thong dong chứ thực chất vô cùng xảo quyệt, Đại hoàng tử giao tiếp với nó, nhất định phải cẩn thận."
"Ta hiểu." Cao Quy Liệt chuyển đề tài, "Cơ mà ta từng nghe một vài tin tức, vị Bạch Chỉ huy sứ được xưng đệ nhất mỹ nhân của quý quốc, trước đây từng là thuộc hạ được Vương gia yêu thích, nhưng lần trước ta có vinh dự gặp hắn, phát hiện dường như quan hệ giữa hắn với Hoài Vương Điện hạ cực kì thân mật, không biết... trong chuyện này có nguyên nhân gì không?"
Lục Khải không ngờ gã ở Tấn Quốc chưa được bao lâu mà đã chú ý đến Bạch Diệc Lăng, đột nhiên bị đâm trúng tim đen, sắc mặt hơi hơi khó coi.
Nhưng dù sao hắn ta cũng là một con cáo già, nhanh chóng che giấu đi chút dao động trong lòng này, mặt không hề đổi sắc nói: "Không biết Đại hoàng tử nghe được tin tức từ đâu mà có lẽ hiểu lầm rồi. Trạch An vệ trực thuộc thiên tử, Chỉ huy sứ càng là chức vị không tầm thường, tiểu vương cũng không dám nói vị kia là thuộc hạ của ta. Còn chuyện hắn với Hoài Vương, người trẻ tuổi nên chắc là quan hệ tốt với nhau thôi."
Hắn tạm dừng, mới ra vẻ lơ đãng hỏi: "Đại hoàng tử đã gặp hắn sao?"
Đã gặp Bạch Diệc Lăng hay chưa cũng không tính là chuyện bí mật gì, nếu Cao Quy Liệt đã hạ quyết tâm muốn hợp tác với Lục Khải, gã vẫn sẵn lòng lộ ra chút tin tức không đáng quan trọng coi như là thành ý.
Cao Quy Liệt cười đáp: "Là ta đi tìm hắn, gần đây Kinh đô xảy ra vụ án xác tiên nữ biết bay, thoạt nhìn như là do một vị cố nhân Hiển Hách ra tay, vốn dĩ ta muốn âm thầm điều tra manh mối, ai ngờ bị phát hiện. Ôi, thật là không đơn giản."
Cái câu "Thật là không đơn giản" kia hiển nhiên là đang khen Bạch Diệc Lăng, Lục Khải lộ ra ý cười, nhưng tiếp theo lại nghe Cao Quy Liệt nói: "Lúc ấy ta thấy hắn với Hoài Vương ngồi cùng bàn, lời nói cử chỉ vô cùng thân thiết, hình như đã chọn phe bên kia rồi. Ta chỉ nhắc Điện hạ cẩn thận thôi."
Nụ cười của Lục Khải lại trầm xuống, hắn ta không nói được cảm giác bây giờ là thế nào, thứ ngày xưa mình từng sở hữu giờ trong miệng người khác đã trở thành người thân tín của cháu trai, lời này thật sự làm người ta khó chịu.
Hắn ta lảng sang chuyện khác: "Vì sao Đại hoàng tử chú ý đến vụ án kia?"
Câu này của Lục Khải cuối cùng cũng có chút tác dụng, Bạch Diệc Lăng không tiếng động hít sâu một hơi, nghiêng tai lắng nghe.
Cao Quy Liệt kể lại chuyện của Sách Bố Thản cho Lục Khải một cách ngắn gọn, không khác mấy với chuyện lần trước gã kể cho Bạch Diệc Lăng và Lục Dữ, nhưng nói xong gã lại bổ sung:
"Thật không dám giấu giếm, thực ra Sách Bố Thản này năm đó còn giết nhiều người hơn nữa, chỉ là phần lớn thân phận không cao, không có tên họ cụ thể, nên ta bỏ qua không đề cập tới, nhưng gọi người này là kẻ ác nhất ở Hiển Hách ta thì không hề nói quá, ngay cả sư phụ dạy võ nghệ cho hắn cũng không làm gì được hắn."
Gã ngập ngừng: "Mà Sách Bố Thản này sau khi chỉ huy bầy sói cắn chết cô nương kia đã chạy trốn tới Tấn Quốc, qua tám, chín năm, hình như hắn đã trở về Hiển Hách."
Gã chưa từng nhắc tới những chuyện này với Lục Dữ và Bạch Diệc Lăng. Bạch Diệc Lăng nhíu mày, càng kề sát vào cửa sổ.
Thực ra Lục Khải không quá hứng thú với vụ án này, chỉ là bởi vì biết Bạch Diệc Lăng đang điều tra, hắn ta cũng đột nhiên cảm thấy tò mò, nghe đối phương nói như vậy bèn hỏi: "Đại hoàng tử đã gặp hắn?"
Cao Quy Liệt đáp: "Nếu ta đã gặp thì sợ là không thể ngồi ở đây trò chuyện cùng Vương gia. Người này lòng dạ hẹp hòi cực kì, lần trước vòng vèo rời đi, tuy rằng chạy thoát, nhưng xem như chật vật bại lui, có thể là bởi vì nguyên nhân này, sau mấy năm trốn chui trốn nhủi ở Tấn Quốc đã luyện ra một đống thuốc độc rồi quay về giết người lung tung."
Trong lòng Bạch Diệc Lăng khẽ động, Lục Khải hỏi đã thay hắn: "Thuốc độc?"
Cao Quy Liệt gật đầu, nhớ tới cảnh tượng khi đó vẫn còn sợ hãi, nói: "Có điều, trước đây hắn đã từng nghiên cứu về thuật dùng độc rồi, lần này trở về hình như tiến bộ hơn không ít, nếu không nhìn thấy những cái xác bị treo lên đó thì bọn ta cũng không dám chắc là hắn. Thật ra bọn ta nghi ngờ... người này chính là chưởng lệnh Ám Vệ Sở tiền nhiệm của quý quốc, Hồ Bồng."
Bạch Diệc Lăng nghe đến đây chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, dòng máu trong người chảy nhanh hơn, cảm giác do cái tên này mang lại rất khó chịu, nhưng cũng đâm rách nỗi sầu lo giấu dưới đáy lòng hắn —— Hồ Bồng có lẽ thật sự không chết, chẳng những không chết, còn từng giao thủ với hắn.
Lục Khải cũng nói: "Ta nhớ rõ người này đã chết."
Cao Quy Liệt nói: "Chuyện sống chết thế này chưa chắc có thể nói rõ ràng. Hắn rất xảo quyệt, năm đó có thể chạy khỏi Hiển Hách cũng là nhờ dùng cách giả chết. Bây giờ quay về Hiển Hách giết người lung tung xong trốn mất tăm, vốn ta nghi ngờ rất có khả năng hắn đi đường vòng về lại Tấn Quốc, sau khi nhìn thấy vụ án mạng này càng cảm thấy hẳn là vậy."
Lục Khải im lặng một lát, trong mắt hiện lên vẻ nghiền ngẫm, nói: "Đại hoàng tử thẳng thắn, thật lòng hợp tác, bản vương quả thực đã nhìn ra. Vậy không biết Đại hoàng tử có việc gì cần bản vương hồi báo?"
Cao Quy Liệt khẽ cười, đáp: "Tâm tư của ta không thể gạt được Điện hạ, chờ đến khi mọi chuyện thành công, ta muốn một người."
Trong lòng Lục Khải thoáng hiện lên mấy cái tên, không chút do dự đồng ý: "Chỉ là một người mà thôi, cho dù ngươi muốn ai, bản vương cũng sẽ dùng hết toàn lực, giúp Đại hoàng tử được như ý nguyện."
Cao Quy Liệt cười nói: "Chờ đến khi Vương gia nắm quyền thì cũng chỉ cần một câu của ngươi thôi. Người ta muốn, chính là vị Bạch Chỉ huy sứ kia."
Lục Khải cho rằng hắn muốn thủ hạ đắc lực hoặc danh thần lương tướng, tuy có thể sẽ hơi phiền phức nhưng cũng không quá khó, chỉ là hắn ta hoàn toàn không ngờ, người Cao Quy Liệt nói tới là Bạch Diệc Lăng.
Thế mà dám nhẹ nhàng bâng quơ nói ra ngay trước mặt hắn như vậy!
Vào khoảnh khắc đó, Lục Khải gần như lập tức nổi lên sát tâm với kẻ hắn ta gọi là minh hữu này, nhưng ngoài mặt hắn ta vẫn cười, giọng điệu thản nhiên như đang nói đến một món đồ: "Muốn hắn à? Yêu cầu này của Đại hoàng tử thật sự nằm ngoài dự kiến của ta. Tuy Bạch Diệc Lăng có chút bản lĩnh, nhưng dù sao cũng còn trẻ, chỉ biết chơi chút trò thông minh nhỏ. Nếu ngươi muốn bồi dưỡng thám tử, không bằng ta cho ngươi vài tử sĩ được huấn luyện từ nhỏ..."
Không cần nghĩ cũng biết tử sĩ kiểu này quý giá đến mức nào, nhưng bọn họ chỉ trung thành với một chủ nhân là Lục Khải, có nhận cũng chẳng có tác dụng gì. Cao Quy Liệt kiên trì nói: "Thịnh tình của Vương gia làm ta vô cùng cảm động, có điều xưa nay anh hùng yêu mỹ nhân, ta nhìn trúng Bạch Chỉ huy sứ, không phải bởi vì năng lực của hắn..."
Gã cười một cách mờ ám: "Đệ nhất mỹ nhân của quý quốc danh xứng với thực, cho dù ở Hiển Hách ta cũng chưa từng gặp được tuyệt sắc nhường ấy."
Lục Khải suýt nữa đã vỗ bàn bật dậy: "Cậu ta là nam."
Cao Quy Liệt không để bụng: "Ta cũng không mong đợi hắn nối dõi tông đường, là nam hay nữ thì có sao, chẳng phải tục lập khế ước giữa nam tử ở quý quốc rất thịnh hành hay sao."
Lục Khải siết chặt nắm tay đặt trên đầu gối, đã gần như không kìm nén được cơn giận đang trên bờ vực bùng nổ.
Không biết bắt đầu từ khi nào, thiếu niên đã từng bị hắn ta ghét bỏ đã trở thành cơn ác mộng khiến hắn mong mà không được, ở trong lòng Lục Khải đã hình thành muôn vạn khả năng mà một khi hắn ta ra tay, chắc chắn sẽ không từ thủ đoạn làm Bạch Diệc Lăng trở lại bên cạnh mình, bây giờ Cao Quy Liệt nói như vậy ngay trước mặt hắn ta, Lục Khải cảm thấy như vợ mình bị kẻ khác làm nhục, phẫn nộ không nói nên lời.
Hắn ta chậm rãi nói: "Chuyện này, ta đương nhiên không có ý kiến. Nhưng ta hảo tâm nhắc nhở Đại hoàng tử một câu, tính cách hắn ương ngạnh, không phải là loại người có thể chịu bị coi như đồ chơi hay luyến sủng."
Cao Quy Liệt cười đáp: "Tính tình có cứng thế nào đi nữa cũng không chống cự nổi nắm đấm sắt, dạy dỗ mỹ nhân cũng là một kiểu tình thú, Vương gia cứ yên tâm."
Lục Khải khẽ mỉm cười, hắn vốn nghĩ sau khi hai bên hợp tác làm nên việc lớn, nếu Cao Quy Liệt vẫn luôn nghe lời vậy thì cho gã xưng vương ở Hiển Hách, hợp tác lâu dài với mình cũng là đôi bên cùng có lợi, nhưng bây giờ xem ra, liên lạc với Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử Hiển Hách là việc cần làm rồi.
Dù sao thì hình như họ không có tiếng xấu háo sắc gì.
Cao Quy Liệt thấy hắn ta không từ chối, cứ tưởng hai người đã đạt được nhận thức chung, nói thêm vài câu, sau đó Lục Khải đứng dậy chuẩn bị đi.
Bạch Diệc Lăng khiếp sợ vì chuyện của Hồ Bồng, không quá để tâm việc bọn họ thảo luận chuyện liên quan đến mình, trong nguyên tác, Lục Khải bán hắn cho Cao Quy Liệt, bây giờ hai người có chung ý kiến là điều hắn đoán được từ sớm, mà vốn hắn cũng chẳng mong đợi gì ở Lâm Chương Vương.
Tóm lại nếu hắn mà còn tin người này, vậy thật đúng là sống uổng một đời rồi.
Thấy Lục Khải sắp đi, Bạch Diệc Lăng vội vàng nhấn mũi chân, không tiếng động nhảy lên nóc nhà, thoắt cái biến mất trong bóng đêm.
Hắn cũng xem như quen đi đường ban đêm, nhưng hôm này cứ luôn cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, như thể có ác quỷ ăn thịt người nấp trong đêm tối xung quanh hắn đang ngo ngoe rục rịch, sẽ công kích hắn bất cứ lúc nào.
Bạch Diệc Lăng bị chuyện của Hồ Bồng quấy nhiễu, nhất thời bất cẩn, thấy phía trước đã không còn đường, không chút nghĩ ngợi nhảy từ nóc nhà xuống đất, ai ngờ bị người quát lớn: "Kẻ nào!"
Hiện đã đến giờ giới nghiêm, hắn nhảy từ trên nóc nhà xuống trong bộ đồ đen từ đầu tới chân, vừa lúc chạm mặt Kinh Kỳ vệ đang đi tuần tra!
Người mang đội tuần tra chính là Tán kỵ Thường thị* Chiêm Quang, quan hệ giữa cậu ta và Bạch Diệc Lăng cũng không tệ lắm, nhưng cho dù có là huynh đệ tốt cũng không thể kêu cậu ta thả mình chạy trước mặt nhiều người như vậy được, huống chi lỡ mà người ta có hỏi đi đâu đây thì Bạch Diệc Lăng cũng không thể nói.
(*) Là một chức quan thời cổ đại được ở bên cạnh hoàng đế để khuyên răn nhắc nhở, làm cố vấn cho hoàng đế.
Hắn vừa thầm mắng mình ngu ngốc để lật thuyền trong mương, vừa nhanh chóng xoay người bỏ chạy trước khi Chiêm Quang thấy rõ mặt hắn.
Bạch Diệc Lăng phản ứng cực nhanh, Chiêm Quang căn bản không nhận ra đó là bạn mình, chỉ thấy dưới ánh trăng mờ ảo, một bóng đen cao gầy bỗng bay nhanh về phía trước, công phu trác tuyệt, lập tức sinh lòng cảnh giác, giơ tay chộp bả vai Bạch Diệc Lăng, cao giọng hỏi: "Bằng hữu, cao danh quý tánh?"
Bạch Diệc Lăng không quay đầu, thúc cùi chỏ tay phải ra sau, vừa nhanh vừa tàn nhẫn, ép Chiêm Quang không khỏi phải đổi chiêu, thả tay hắn ra, ngay sau đó duỗi chân quét ngang mắt cá chân Bạch Diệc Lăng, hai tay đồng thời giơ ra ôm hông hắn.
Bạch Diệc Lăng không dám xoay người, đành để cậu ta ôm hông mình, sau đó nhân lúc Chiêm Quang chưa kịp thu đà thì dứt khoát cong người làm một cú quật qua vai, roẹt một tiếng, Chiêm Quang xé rách một góc vạt áo của hắn, đồng thời chính cậu ta cũng bị Bạch Diệc Lăng quật ngã xuống đất, mắt nổ đầy đom đóm.
Bạch Diệc Lăng nhân cơ hội thoát thân, Chiêm Quang vẫn không buông tha, dùng hết sức bò dậy quát: "Đứng lại!"
Bạch Diệc Lăng thầm mắng một câu "Ngốc nghếch", chạy càng nhanh.
Chiêm Quang thấy không ổn, chạy trốn càng nhanh chứng tỏ càng chột dạ, nói không chừng người này chính là kẻ giết người mà Bắc Tuần Kiểm ti muốn bắt lúc trước!
Cậu ta nghĩ lần trước Bạch Diệc Lăng bắt người không dễ dàng, có mấy thị vệ còn bị thương, tuy Kinh Kỳ vệ và Bắc Tuần Kiểm ti có chức quyền khác nhau, nhưng mọi người đều là huynh đệ tốt, bây giờ gặp được người, cậu ta không thể ngồi yên coi như không thấy, bèn dẫn lính đuổi theo.
Ánh trăng phủ khắp phố dài, Bạch Diệc Lăng vượt nóc băng tường, quẹo tới rẽ lui, cuối cùng cũng tạm thời cắt đuôi được mấy người này, bây giờ hắn đang đứng ở một chỗ rất gần Bạch phủ.
Trong đêm đen yên tĩnh, ở chỗ cách không xa có thể nghe thấy loáng thoáng tiếng bước chân đuổi theo của Kinh Kỳ vệ, Bạch Diệc Lăng dừng bước, lưỡng lự không biết giờ mình nên về phủ luôn hay là vòng thêm hai vòng để cắt đuôi họ hoàn toàn thì tốt hơn.
Nếu bị phát hiện, Chiêm Quang nhất định sẽ không làm gì hắn, nhưng Bạch Diệc Lăng không muốn làm Chiêm Quang khó xử. Thân phận của hắn thật sự quá đặc biệt, phải cho người ta một lời giải thích tại sao nửa đêm lại mặc đồ đen xuất hiện ngoài đường. Nhưng cho dù lời giải thích có hợp lý cỡ nào đi chăng nữa cũng sẽ dễ khiến người ta nghĩ đến chuyện hắn đến hành quán lúc nửa đêm, sự việc liên quan đến mối quan hệ giữa hai nước, như vậy sẽ có rất nhiều phiền toái.
Suy nghĩ này quanh quẩn trong đầu, hắn còn chưa đưa ra quyết định, phía sau bỗng truyền đến tiếng gọi: "A Lăng?"
Bạch Diệc Lăng quay đầu, thấy ở cách đó không xa, Lục Dữ vịn cây đứng lên, sắc mặt có chút tiều tụy, đang kinh ngạc nhìn hắn.
Ở nơi thế này mà chỉ gặp được một mình y, Bạch Diệc Lăng cũng rất bất ngờ, lúc này tiếng bước chân ngày càng gần, hắn nhanh chóng nghĩ ra một kế, cởi lớp áo ngoài màu đen ra lộn lại rồi mặc vào, sau đó tiến lên ôm chặt Lục Dữ, vùi mặt vào vai y, nhờ y che lại vạt áo Chiêm Quang xé rách, thấp giọng nói: "Hoài Vương Điện hạ, phối hợp chút nhé."
Bộ đồ đen này của Bạch Diệc Lăng là được làm riêng, mặt phải là màu đen, mặt trái là màu bạc, lộn lại mặc thì từ vóc dáng người ngoài sẽ không nhìn ra được là cùng một người.
Lục Dữ đột nhiên bị đẩy lên cây, ngay sau đó có người nhào vào lòng, nhất thời ngây ngẩn, theo bản năng vươn tay ôm chặt người kia, không biết vì sao, nhìn thấy Bạch Diệc Lăng lúc này, trái tim y bỗng đập thật nhanh.
Đầu y choáng váng như người say, thoáng nghe thấy đối phương cười nói câu thích mình.
Lục Dữ sửng sốt, định thần lại mới nhận ra vừa rồi chỉ là ảo giác, ngược lại tiếng bước chân dồn dập đang tiến đến gần làm y lập tức hiểu rõ tình huống trước mắt.
Y cũng là người đa mưu túc trí, lập tức nghĩ ra cách phối hợp, nhanh chóng cởi áo choàng quấn lên người Bạch Diệc Lăng, sau đó gỡ ngọc quan vấn tóc của hắn xuống nhét vào trong ngực.
Có lẽ là bởi vì đêm xuân hãy còn chút lạnh, Bạch Diệc Lăng cảm thấy cái áo choàng này của Lục Dữ rất dày, chỗ cổ áo có một lớp lông, tính cả phần tóc xõa xuống cũng đã che khuất gần hết khuôn mặt hắn.
Lục Dữ cách lớp áo choàng vỗ lưng Bạch Diệc Lăng, xoay người để hắn đứng giữa mình và cái cây, thấp giọng nói: "Không sao, có ta ở đây rồi."
Nói xong, y không khỏi vỗ trán.
Chiêm Quang dẫn theo Kinh Kỳ vệ chạy tới gần đó, đã sớm không còn thấy bóng dáng màu đen kia, mà thấy ven đường có một chàng trai cao gầy mặc đồ màu xanh lục, đôi tay chống lên cây không biết đang làm gì.
Chiêm Quang nháy mắt ra hiệu, một thị vệ chần chờ bước tới nói với chàng trai kia: "Huynh đệ, làm phiền chút."
Chàng trai đột nhiên quay đầu, lộ ra một người khác đang được y ôm trong lòng, tóc dài xõa tung, toàn thân được áo choàng che kín mít, chỉ lộ ra phần cằm thanh tú. Không biết có phải hắn thẹn thùng hay không, đầu của hắn hơi cúi, mang đến cảm giác mảnh mai thấy mà thương, làm thị vệ kia nhất thời sững sờ.
Lục Dữ ho khan một tiếng, cậu ta mới hồi thần, dời ánh mắt đi, vừa thấy là y thì vội vàng hành lễ: "Hoài Vương Điện hạ!"
"Thôi." Lục Dữ một tay ôm người vào lòng, lười biếng liếc mắt nhìn phía sau cậu ta, "Các ngươi làm gì đấy?"
Chiêm Quang thấy là y cũng vội vàng bước nhanh tới hành lễ, vội vàng giải thích: "Điện hạ, vừa nãy chúng ta ở trên phố gặp được một gã đàn ông mặc đồ đen hành động khả nghi. Người này thân thủ rất tốt, không rõ lai lịch, chúng ta đang đi lùng bắt, mạo phạm ngài, xin Điện hạ thứ tội."
Lục Dữ không kiên nhẫn phất tay, đôi mắt không hề rời khỏi người trong ngực, dáng vẻ "Mặc kệ các ngươi nói gì, dù sao trong mắt ta chỉ có mỹ nhân", nói: "Không đáng ngại, vậy mau đi tìm đi."
Nhưng Chiêm Quang không rời đi, ngược lại hỏi y: "Vậy không biết Điện hạ có từng thấy kẻ nào khả nghi ở quanh đây không?"
Lục Dữ lạnh nhạt đáp: "Không."
Thật ra lúc y trả lời cũng đã hiểu ra, người Chiêm Quang thật sự cảm thấy hứng thú chính là "nhân vật khả nghi" không lộ mặt mà y đang ôm này.
Bạch Diệc Lăng cao gầy, tuy rằng nhờ áo choàng che khuất đã khuỵu gối xuống, nhưng dù thế nào hắn cũng cao hơn con gái bình thường. Chiêm Quang khó tránh khỏi hoài nghi mối quan hệ của hai người bọn họ có thật sự giống như đang thể hiện ra ngoài hay không.
Dưới tình huống này, hoặc là thân mật cho cậu ta xem hoặc là trực tiếp đuổi người đi, cùng lắm thì xong chuyện sẽ bị nghi ngờ, tuy rằng phương án thứ nhất rất hấp dẫn, nhưng mà Lục Dữ có bị đánh chết cũng không dám chọn.
Hơn nữa càng thêm làm y bực bội chính là, trước đó rõ ràng bình thường, không biết tại sao từ lúc nhìn thấy Bạch Diệc Lăng, trong đầu Lục Dữ cứ choáng váng, giống như có vô số ảo giác chập chồng, có người không ngừng nói với y, mơ ước của y đã trở thành sự thật, tâm nguyện của y đã được đền đáp, người y thích...
Cũng thích y.
Lục Dữ mơ hồ cảm thấy là cái thứ nước ép thịt cóc "Giấc mơ trở thành sự thật" gì đó của Mi Sơ đang làm khùng làm điên, chửi ầm lên trong bụng, đồng thời còn phải chống cự lại sự cám dỗ to bự trong vòng tay mình này, y thật sự cáu cực kỳ, mà cứ nghe thấy Chiêm Quang dong dong dài dài, lập tức nhướng mày, cười lạnh định nổi giận.
Ai ngờ y còn chưa kịp thốt ra câu chửi nào, bỗng nhiên có hai cánh tay vươn tới ôm cổ y, hơi thở của Bạch Diệc Lăng gần trong gang tấc.
Mấy câu chưa kịp nói nghẹn lại trong họng, Lục Dữ trơ mắt nhìn đối phương hướng về phía mình, nhất thời cảm thấy miệng khô lưỡi khô, nhịp tim tăng nhanh, từ đan điền trào lên một làn sóng nhiệt.
Bạch Diệc Lăng xõa tóc, so với dáng vẻ ngày thường hắn ít đi một chút anh khí, lại nhiều hơn vài phần lộng lẫy, Lục Dữ dời ánh mắt đi, rồi lại không khỏi dừng ở trên môi hắn, chỉ cảm thấy cả trái tim đang đập loạn xạ, đã sắp kìm nén không được mà nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ngay lúc này, y lập tức quăng hết Chiêm Quang thích khách gì đó lên chín tầng mây, suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu chính là —— hắn muốn hôn mình sao? Nước ép thịt cóc thật sự có tác dụng rồi?
Tư thế Lục Dữ vẫn luôn là cẩn thận che Bạch Diệc Lăng lại, dưới màn đêm bao phủ, trừ y ra thì không còn ai nhìn thấy được dáng vẻ hiện tại của hắn, điều này gần như làm y có ảo giác người này đã hoàn toàn thuộc về riêng mình.
Cơ thể trong lòng dán sát vào người mình, vòng eo gầy nhỏ, bờ vai mảnh khảnh, cánh tay thon dài... Mỗi một chi tiết được cảm nhận rất rõ ràng, mang đến cảm giác hồi hộp và xao động, tựa như một giấc mơ.
Bạch Diệc Lăng vốn định nương ánh sáng mơ hồ giả bộ làm hành động thân mật, nhưng hắn chưa kịp tiến lại gần, Lục Dữ đã đột nhiên nâng cằm hắn lên hôn thật mạnh.
Lúc này đây, sững sờ không chỉ là Lục Dữ đầu óc đã biến thành keo dán, mà còn là Bạch Diệc Lăng nhất thời không biết làm sao.
Đôi môi Lục Dữ mềm mại ấm áp, ngập ngừng hôn lên môi hắn, không chỉ Bạch Diệc Lăng lần đầu được đối xử như vậy, mà động tác của y cũng rất trúc trắc, nhưng giữa sự vụng về lại mang theo mạnh mẽ, tực như nóng lòng trút ra tình cảm nào đó ẩn giấu đã lâu.
Gương mặt y trắng như ngọc, mang theo chút vẻ say mê, lông mi thật dài rũ xuống, che lại đôi mắt ngày thường luôn chứa ý cười, ngón tay thon dài nâng cằm Bạch Diệc Lăng, thành kính đến thế, cũng nóng bỏng đến thế.
Không biết Bạch Diệc Lăng ngại có thị vệ bên cạnh nên không dám giãy giụa, hay là thật sự kinh ngạc đến mức quên giãy giụa, cho nên mới để Lục Dữ ôm chặt mình, trước mắt tối sầm xuống, Lục Dữ vươn ra một bàn tay, kéo mũ trên áo choàng lên trùm hắn kín mít.