Dưới ánh mắt cực kì cảnh giác của mọi người, kiệu chầm chậm được nâng qua, không xảy ra chuyện gì, cuối cùng dừng lại trước một tiệm trang sức chưa đóng cửa.
Cô gái bên trong vén màn kiệu bước vào tiệm, hai người khiêng kiệu đứng ở ngoài chờ cô.
Dáng vẻ hai người Trạch An vệ giả làm người khiêng trông thì thấy nhẹ nhàng, nhưng thực tế đang âm thầm đề phòng, đồng thời chú ý động tĩnh trong tiệm lẫn ngoài đường.
Mi Sơ đứng trước quầy, nhãn nhã quan sát đống trang sức, tùy tiện chọn mấy món, nói: "Gói lại đi."
Cô gái này trông có vẻ là một người hào phóng, trang sức cô chọn toàn là đồ xa xỉ, vì thế chưởng quầy hớn ha hớn hở đáp dạ, Mi Sơ bỗng nhiên nghe thấy phía sau tiệm truyền đến tiếng động mơ hồ, như là tiếng khóc của con gái, còn thoáng có tiếng chó sủa.
Tuy rằng đây đều là những âm thanh bình thường trong cuộc sống hằng ngày, nhưng tình huống bây giờ đặc thù nên vẫn làm cô có hơi để ý, cô bước về bên đó vài bước, nghiêng tai lắng nghe.
Chủ quán gói trang sức xong xoay người lại, thấy thế thò lại gần hỏi: "Tiểu thư, chẳng hay cô còn có gì muốn phân phó?"
Mi Sơ tùy ý đáp: "Chưởng quầy, đằng sau tiệm của ông sao lại có tiếng phụ nữ khóc, cãi nhau với vợ à?"
Chủ quán cười nói: "Tiểu thư nói gì vậy, tiểu nhân bây giờ vẫn lẻ loi một mình, vợ ở đâu mà ra. Phía sau tiệm của tiểu nhân còn có một nhà khác, hình như huynh trưởng mới chết hồi tháng trước, cô nương nhà kia cứ khóc mãi không ngừng, phiền lắm."
Mi Sơ nghe xong cũng hết hứng thú, nói đông nói tây thêm vài câu rồi cầm đồ ra về.
Diêm Dương làm người khiêng kiệu ra vẻ ân cần, chạy chậm đến vén màn kiệu cho cô, thấp giọng hỏi: "Sao ra nhanh vậy, bên trong không có ai giết cô à?"
Mi Sơ thì thầm: "Ta có biết đâu. Người ta không tới thì ta biết làm sao đây? Có lẽ là thấy ta đáng yêu nên không xuống tay được."
Thường Ngạn Bác ở bên cạnh phụt cười một tiếng, Mi Sơ hỏi: "Cười cái gì?"
Thường Ngạn Bác nhỏ giọng đáp: "Không có gì... Ta chỉ cảm thấy, quả nhiên hung thủ có đầu óc không bình thường, nên gu thẩm mỹ cũng khác thường."
Mi Sơ cũng cười theo hắn, cười đến nhũn cả tay, túi trang sức rớt cái bịch xuống đất, vòng cổ trân châu đứt ra, hạt châu lăn đầy đất, cô vội vàng kêu lên: "Tiểu Thường Tử, mau nhặt hết mấy hạt trân châu đó cho tiểu thư đây đi!"
Diêm Dương nghe thấy mấy chữ "Tiểu Thường Tử" không khỏi bật cười, lại vội vàng nhịn xuống. Thường Ngạn Bác cực kì không muốn, lề mà lề mề nói: "Tiểu... tỷ, đã trễ thế này rồi, mấy hạt châu mà thôi, bỏ đi."
Mi Sơ thét to: "Cái đồ ngu xuẩn nhà ngươi, đó là trân châu đấy! Một hạt châu có thể mua mười ngươi, quý giá lắm biết không hả!"
Thét lên xong, không chỉ cô thấy sảng khoái, ngay cả Diêm Dương cũng đang cười "Ha ha ha ha ha" trong lòng, Thường Ngạn Bác âm thầm nghiến răng, bạo lực đẩy Diêm Dương một cái, bực bội nói: "Tiểu Dương Tử, cùng nhau tìm đi!"
Diêm Dương đáp lại một cách dứt khoát: "Được rồi, Thường Tử ca!"
Tiếng nói của mấy người họ trên con đường vắng vẻ truyền đi thật xa, Bạch Diệc Lăng nghiêm nghị nói với Thịnh Tri: "Đa số người ở Bắc Tuần Kiểm ti đều không giống bọn họ đâu, huynh đừng hiểu lầm."
Thịnh Tri cũng nghiêm túc gật đầu, nói: "Ta chưa thấy cái gì hết."
Ở bên kia, Diêm Dương vừa nói vừa đi đến bên cạnh Thường Ngạn Bác, giả bộ nhặt hạt châu, nhưng thực tế là đá cho chúng lăn lung tung.
Thường Ngạn Bác định đạp tên quỷ thiếu đạo đức chuyên môn quấy rối này, nhưng Diêm Dương nhanh chóng đẩy hắn một cái, thấp giọng nói: "Tỉnh lại đi! Không lẽ ngươi thật sự cho rằng mình là tên khiêng kiệu đang vội về nhà ngủ đấy chứ!"
Thường Ngạn Bác thật sự nhập diễn quá sâu, nghe y nói như vậy mới phản ứng lại, bọn họ chờ hung thủ đến giết người, không phải nâng Mi Sơ đến đây, rồi nâng cô về nguyên vẹn!
Vì thế hắn cùng Diêm Dương giả bộ tìm kiếm theo phương hướng mấy hạt châu lăn đi, cách Mi Sơ càng thêm xa.
Bạch Diệc Lăng và Thịnh Tri đều tập trung lực chú ý đến chỗ kia, chăm chú quan sát tình hình. Nhưng bọn hắn không ngờ tới một điều, ở ngay lúc này, Vĩnh Định Hầu phu nhân Phó Mẫn thế mà lại xuất hiện ở căn nhà phía sau tiệm trang sức kia.
Căn nhà này nhìn bên ngoài thì có vẻ đơn giản mà mộc mạc, nhưng nội thất thì vô cùng thoải mái, nếu có người biết nhìn hàng thấy được, sẽ nhận ra bất kể là đệm chăn trên giường, đồ trang trí trên bàn, hay bộ bình tách uống trà đều là vật phẩm tinh xảo chỉ có nhà quan to mới có thể mua nổi.
Ánh nến hắt lên mặt Phó Mẫn, nhưng gương mặt vẫn tái nhợt như cũ, càng có vẻ xinh đẹp đoan trang. Bà ta run giọng hỏi: "Cô nói nó chết rồi?!"
Ngồi đối diện bà ta là một cô gái khoảng mười tám, mười chín tuổi, dung mạo xinh xắn, vành mắt hồng hồng, nghe vậy dùng khăn chấm khóe mắt, nức nở đáp: "Phu nhân, ta cũng không muốn tin rằng đây là sự thật... Từ sau khi cha mẹ qua đời, chỉ có hai người bọn ta sống nương tựa lẫn nhau, mấy ngày trước đây hắn cảm lạnh, mời đại phu đến, đại phu chỉ nói uống hai liều thuốc là khỏe..."
Nói tới đây, nước mắt của cô lại chảy xuống: "Ta sắc thuốc theo đơn đút cho hắn uống, hắn còn la hét thuốc đắng, đòi ăn kẹo... Nào ngờ chẳng biết tại sao, đột nhiên có một buổi tối sốt cao không dậy nổi... Ngày hôm sau, ngày hôm sau liền không gượng được nữa."
Gần đây Phó Mẫn gặp nhiều chuyện không tốt, bây giờ lại nghe thấy tin dữ này, nhất thời vừa đau khổ vừa khó thở, bỗng nhiên đứng lên, tát cô gái kia một cái thật mạnh, nổi giận quát: "Chỉ là cảm lạnh bình thường mà thôi, sao có thể nguy hiểm đến tánh mạng được! Nhất định là do tiện tì nhà ngươi không chăm sóc nó đàng hoàng!"
Con chó già ngoài phòng nghe thấy động tĩnh, bỗng sủa ầm ĩ.
Bề ngoài bà ta mảnh mai, nhưng sức lực thật sự không nhỏ, cô gái thình lình bị tát, khuyên tai cũng văng ra, nhưng không dám nói gì, chỉ cúi đầu: "Phu nhân, ta thật sự đã cố hết sức, đại phu cũng canh chừng cả đêm, những loại thuốc cần dùng cũng đều nghĩ mọi cách tìm tới..."
Phó Mẫn quát: "Sao ngươi không sớm nói cho ta!"
Cô gái sợ sệt trả lời: "Ta không tìm thấy người mà."
Phó Mẫn nhất thời nghẹn lời, lúc này mới nhận ra mình đã hỏi một câu ngu ngốc. Nhiều năm qua, vẫn luôn là bà ta đơn phương liên lạc với gia đình cô gái này, mà đối phương thì không biết thân phận thật sự và nơi ở của bà ta, đương nhiên cũng không có cách nào tìm được.
Hơn nữa thời gian này bà ta bị trăm sự quấn thân, không có thời gian quan tâm bên này, người đã chết gần một tháng rồi bà ta mới biết được.
Hai người trong phòng lâm vào trầm mặc, còn con chó bên ngoài không biết tại sao cứ sủa điên cuồng.
Cô gái thấp thỏm bất an quan sát vị phu nhân cao quý xinh đẹp này, cô nhìn vẻ mặt Phó Mẫn, những tưởng bà ta sẽ gào khóc, nhưng không bao lâu sau, giọng nói lạnh lùng của Phó Mẫn lại lần nữa vang lên.
"Hổ Phách cô nương, ta biết cô đang giở trò quỷ gì với ta."
Hổ Phách đúng là tên của cô gái, cô ngây ngẩn cả người, mờ mịt nhìn đối phương.
Phó Mẫn nói một cách lạnh nhạt: "Cô đừng giả bộ vô tội đáng thương như thế trước mặt ta, người đã chết gần một tháng rồi, đương nhiên cô nói nó chết thế nào thì là nó chết thế ấy. Được rồi, gần đây ta bận nhiều chuyện, không có thì giờ dây dưa với cô, niệm tình gia đình cô chăm sóc nó nhiều năm, ta không truy cứu nữa."
"Hơn nữa ta nghe nói ——" ngay khi Hổ Phách lộ vẻ vui mừng, đang định cảm ơn, Phó Mẫn bỗng nhiên đổi đề tài, hỏi, "Cô sắp thành thân?"
Hổ Phách mở to mắt, sững người một lát mới hoảng loạn đáp: "Đúng, đúng vậy."
Phó Mẫn cười cay nghiệt: "Có phải cảm thấy lúc thành thân mang theo trói buộc sẽ bị nhà chồng ghét bỏ, cho nên nó mới chết không?"
Hổ Phách cẩn thận ngẫm nghĩ hàm ý trong lời nói của bà ta, đến khi hiểu ra rồi thì hoảng sợ nói: "Phu nhân, dù người có cho ta một trăm lá gan ta cũng không dám làm ra chuyện như vậy! Phu nhân minh giám! Người đối với nhà ta ơn nặng như núi, cho dù cả đời này không gả chồng, ta cũng sẽ chăm sóc tốt cho người mà phu nhân đã dặn dò, chuyện này hoàn toàn là ngoài ý muốn, lòng ta cũng vô cùng khổ sở!"
Phó Mẫn phất phất tay, bâng quơ nói: "Được rồi, ta đã nói sẽ không truy cứu chuyện này nữa, cô nhìn cô kìa, sao lại nhắc tới nữa rồi."
Bà ta nói thật dễ nghe, Hổ Phách lại nơm nớp lo sợ nhìn người trước mặt, bắt đầu từ giờ khắc này mới chân thực nhận ra sự đáng sợ của bà ta.
Quả nhiên, Phó Mẫn tiếp tục nói: "Có điều, đúng là cô cũng không cần thành thân nữa, vị hôn phu Trương Ngôn của cô, ngày hôm qua đã hỏi cưới cô nương nhà khác rồi."
Hổ Phách khom lưng, cúi đầu không dám nói lời nào, trong lòng lại dần dần nảy sinh thù hận. Đúng là ngày hôm qua, vị phu nhân trước mắt này phái một người hầu tới hỏi thăm, người mà nhiều năm trước bà ta phó thác cho gia đình mình chăm sóc giờ thế nào rồi, cơ thể có khỏe không, nhưng mà nhận lại được tin người nọ đã chết.
Cho nên hôm nay vị hôn phu của mình đã cưới ngay người khác, còn cần phải hỏi sao? Đây là đang trả thù! Bà ta đang nói cho cô hay, cô vĩnh viễn không thể chạy thoát khỏi bàn tay của bà ta!
Phó Mẫn lại nói: "Còn nữa. Nhiều năm như vậy, người nhà cô có thể ở trong căn nhà này, có thể dùng những vật dụng như thế này, đều là hưởng ké của nó. Bây giờ nó đã đi rồi, đồ đạc nhà cửa ta cũng muốn thu lại, du di cho cô một đêm, ngày mai dọn ra đi."
Không có đàn ông thì có thể kiếm, không có tiền thì coi như thật sự xong đời, câu này còn tàn nhẫn hơn cả câu vừa nãy.
Hổ Phách hoảng sợ tái mặt, vội vàng quỳ xuống đất, bi thương nói: "Phu nhân, mẫu thân ta mất sớm, cha ruột cưới người khác, trên đời này đã không còn người thân nào, nơi có thể nương tựa ngoại trừ nhà chồng thì chỉ còn nơi này, nếu như người chặt đứt hết cả hai bên, thì tức là muốn giết ta rồi! Phu nhân, cầu xin người niệm tình nhà ta tận tâm tận lực phân ưu với người nhiều năm như vậy, chừa lại cho Hổ Phách một con đường sống với!"
Phó Mẫn mắt lạnh nhìn Hổ Phách đau khổ cầu khẩn, không chút biến sắc. Bà ta giao người cho nhà này chăm sóc, nhiều năm như vậy đều yên ổn, sao tới lúc nha đầu này sắp gả đi thì xảy ra chuyện? Nhất định là do cô ta phá rối.
Nếu không phải bởi vì Bạch Diệc Lăng làm hại khiến bà ta không còn ai có thể dùng, bà ta còn muốn giết luôn tiện tì trước mặt! Còn muốn đòi đồ? Mơ đi!
Phó Mẫn cười cười, kéo lại dải lụa choàng trên vai, khoan thai nói: "Cô nói quá lời rồi, bằng tư sắc của cô, không chết được. Sáng mai đi ra ngoài đi."
Bà ta nói xong, mang theo mười phần ác ý ngắm nhìn vẻ khiếp sợ trên mặt cô gái trước mắt, tùy ý đùa nghịch cô gái đáng thương này, nhìn vẻ hoảng sợ bất an của cô, làm Phó Mẫn tựa như cảm thấy, sự tức giận mấy ngày nay của mình đều được giải tỏa.
Vì thế, nàng liền chậm rãi đi ra ngoài với vẻ đắc ý chỉ có thể lấy được từ những kẻ thấp cổ bé họng hơn mình.
Hổ Phách hoảng loạn cực kỳ, quỳ trên mặt đất khóc một hồi, lại cảm thấy vẫn phải làm Phó Mẫn thay đổi ý định bằng mọi giá, nghĩ đến tương lai bi thảm không nhà để về, cô cắn răng chạy ra khỏi phòng, định cầu xin Phó Mẫn thêm một lần nữa. Nhưng mà lúc này đã không còn nhìn thấy bóng dáng bà ta.
Hổ Phách nghĩ nếu từ một cái hẻm nhỏ gần đây băng qua bên cạnh, vừa lúc có thể đi tắt đuổi tới cửa tiệm trang sức kia chặn Phó Mẫn lại, vì thế vội vã chạy ra ngoài.
Phía trước tiệm trang sức, Mi Sơ đang thiếu kiên nhẫn dậm chân mắng loạn, mượn việc công áp bách nam nhân thúi: "Mau tìm! Tìm cẩn thận chút! Thiếu một cái hạt châu, bà đây bằm các ngươi ra đút cho sói con ăn!"
Càng đi càng xa, Thường Ngạn Bác nhỏ giọng nói thầm: "Vừa rồi vẫn là "tiểu thư đây", giờ thì lộ nguyên hình rồi."
Đúng lúc này, Bạch Diệc Lăng lập tức từ trên cây đứng lên, thấp giọng nói: "Có người tới!"
Một bóng đen vội vàng chạy về phía Mi Sơ, Bạch Diệc Lăng phụ trách phối hợp tác chiến ở xa nên không nhúc nhích, màn đêm chung quanh trông như yên tĩnh liên tiếp vụt ra vài cái bóng, tính cả Thường Ngạn Bác và Diêm Dương bỗng nhiên xoay người, nhanh như gió vọt tới kẻ được cho là hung thủ kia.
Bạch Diệc Lăng chau mày, hai mắt nhìn chằm chằm hướng đó, đột nhiên đấm thật mạnh lên thân cây bên cạnh, vẻ mặt ảo não.
Thịnh Tri cũng đứng lên, không khỏi kêu lên: "Xong đời, sao lại không biết võ công? Bắt sai người rồi!"
Lúc này, Bạch Diệc Lăng lại bắt lấy bả vai Thịnh Tri, đột nhiên nói: "Không, đằng sau còn có một người nữa!"
Hắn bám lấy nhánh cây nhảy xuống, lăn một vòng lấy đà đứng dậy ngay tại chỗ, phóng về phía đám người Mi Sơ, đồng thời hét lớn: "Hai tầng bọc đánh!"
Như muốn khiêu khích mệnh lệnh của hắn, nơi xa xa vang lên một tiếng sói tru.
Bắt đầu từ khi chiếc kiệu của Mi Sơ xuất hiện, tinh thần của mọi người vẫn luôn trong trạng thái khẩn trương cao độ, mọi chuyện quá trùng hợp, trên đường hầu như không có người đi ngang, Hổ Phách lại hoảng loạn chạy tới ngay lúc này, tức khắc làm động vòng mai phục.
Hung thủ thì trễ hơn cô một bước, thấy phía trước có biến, lập tức đổi hướng chạy như điên.
Bắc Tuần Kiểm ti bày ra tổng cộng ba tầng vòng vây, sau khi Bạch Diệc Lăng hạ lệnh "Hai tầng bọc đánh", có thêm bóng người nhảy ra, vọt tới phía hung thủ đang bỏ chạy.
Bạch Diệc Lăng đuổi tới, vừa lúc thấy Hổ Phách đụng trái đụng phải trong đám người, nhìn qua vô cùng đáng thương, hắn duỗi tay đỡ cô nương này, vội vàng nói một câu: "Cô trốn vào ven đường trước đi." Sau đó thân hình nhoáng lên, chạy theo lùng bắt hung thủ.
Hổ Phách không thấy mặt hắn, nhưng nghe giọng nói lưu loát dịu dàng, vừa ngẩng đầu, bóng dáng Bạch Diệc Lăng đã hoàn toàn biến mất trong bóng đêm. Cô biết mình đã gây ra họa, hoảng sợ nhìn chung quanh, lại không thấy xe ngựa của Phó Mẫn, chỉ có thể tuyệt vọng cuộn người lại ngồi dựa vào một cái cây to.
Vừa rồi lúc Bạch Diệc Lăng từ trên cây nhảy xuống đuổi theo người, Thịnh Tri vốn định đuổi theo sau, nhưng thấy đằng trước đã có không ít người, y nghĩ rồi lại nghĩ, dứt khoát từ trên cây nhảy lên mái của một ngôi nhà, nhanh chóng đạp qua mấy nhà liền đuổi theo hung thủ.
Y đứng trên cao nên nhìn càng thêm rõ ràng, người chạy trốn đằng trước mặc một bộ áo vải màu xám, vóc dáng cao lớn, nhưng hành động rất nhanh chóng, trong tay cũng cầm một thanh đao. Có hai thị vệ đuổi kịp gã, đồng thời rút đao định chém, nhưng người áo xám chỉ ra một chiêu, hai thị vệ đồng thời tóe máu.
Bạch Diệc Lăng cao giọng: "Lui về phía sau!"
Trong tình huống nguy cấp này, kẻ kia vậy mà vẫn bám riết theo không buông tha, sau một chiêu đả thương kẻ địch, gã vung đao chém ngang, mũi đao sắp cắt trúng yết hầu của hai người.
Thịnh Tri không mang binh khí trên tay, ở trên mái nhà thấy cảnh này, cái khó ló cái khôn, khom lưng nhặt lên hai viên ngói, làm thành phi tiêu phóng vào người đối phương, lại bị người áo xám kia giơ đao chặn ngang, chỉ chậm trễ một chút thời gian như vậy nhưng cũng đã giúp Bạch Diệc Lăng kịp nhìn thấy.
Hắn định chạy tới ngăn cản nhưng thấy không kịp, nhanh tay lẹ mắt nhấc mạnh cột cờ lớn cắm trước cửa tiệm rượu bên đường lên, vung tay xoay cột cờ, coi nó như trường thương đâm về phía trước, một cơn gió mạnh táp vào mặt, vừa lúc cản lại mũi đao đang gần trong gang tấc.
Lưỡi đao với cột cờ va chạm, không biết đối phương cảm thấy thế nào, nhưng Bạch Diệc Lăng bỗng nhiên cảm giác được một lực đẩy mạnh tác dụng lên cổ tay, chấn động khiến hổ khẩu hắn tê rần, suýt nữa là không cầm nổi binh khí.
Cảm giác này đã mấy năm không xuất hiện, người này thật sự là một cao thủ.
Có lẽ đối phương cũng nhận ra sự lợi hại của hắn, thu đao bỏ chạy, Bạch Diệc Lăng chống cột cờ xuống đất, lấy đà nhảy lên không xoay người, lúc chạm đất đôi tay nắm lấy cột cờ quét ngang, thế như gió cuốn, làm chậm bước chân chạy trốn của đối thủ.
Không biết có phải ảo giác hay không, giữa lúc giao phong, dường như hắn nghe thấy một tiếng cười nhẹ của đối phương.
Trái tim Bạch Diệc Lăng hẫng một nhịp khi nghe thấy tiếng cười này, cái cảm giác quen thuộc một cách kì lạ nhưng không nắm giữ được này lại lần nữa ùa đến, làm động tác trên tay hắn không khỏi khựng lại. Bỗng nhiên tiếng sói tru vang lên bốn phía, mấy con sói xám nhảy ra, vọt vào giữa đám thị vệ, gây ra một trận hỗn loạn.
Thịnh Tri nhảy xuống từ mái nhà, chạy đến giữa Bạch Diệc Lăng và người áo xám, nhanh tay rút bội đao bên hông Bạch Diệc Lăng ra, lưỡi đao dưới ánh trăng lóe lên ánh bạc, va chạm với binh khí của người áo xám, đồng thời y dùng bả vai đẩy Bạch Diệc Lăng ra phía sau, tránh cho hắn vì một lát thất thần mà bị thương.
"Cẩn thận chút!"
Bạch Diệc Lăng bị Thịnh Tri đẩy ra hai bước, vốn dĩ định tiếp tục động thủ, vừa xoay cột cờ trong tay xong thì cười khổ: "Sao có người tới nữa rồi."
Nghênh diện tới, là một chiếc xe ngựa, xung quanh còn có mấy thị vệ.
Trong lúc nói chuyện, Bạch Diệc Lăng đã nhanh chóng chạy đến chỗ xe ngựa, để phòng người áo xám chó cùng rứt giậu, bắt giữ con tin, vừa lúc người áo xám cũng nghĩ giống hắn, thả người nhảy lên, thế đi rào rạt, bất chấp tất cả mà phóng về phía xe ngựa.
Hiện tại Phó Mẫn không biết tung tích, người khởi xướng Hổ Phách nơm nớp lo sợ rúc ở ven đường, phía sau thị vệ đang giằng co với đàn sói, đằng trước lại tới chiếc xe ngựa này nữa, hoàn toàn rối tung rối nùi.
Sau khi Thịnh Tri thấy xe ngựa, cũng thật sự bực bội tới cùng cực, cùng nhào lên ngăn cản người áo xám, cũng lộ ra một nụ cười khổ giống Bạch Diệc Lăng vừa rồi ——
"Đó là xe ngựa trong phủ nhà ta!"
Bạch Diệc Lăng suýt nữa một đầu đánh vào trên xe ngựa, Thịnh Tri vừa vung đao vừa hô to: "Mẹ, tiểu muội! Bên ngoài có thích khách còn có sói, hai người cẩn thận!"
Đám thị vệ của phủ Trấn quốc công mơ màng hồ đồ gia nhập chiến cuộc, con ngựa kéo xe lại bị tiếng soi tru hết đợt này đến đợt khác làm sợ hãi, nhảy dựng lên chạy như điên, xe ngựa bắt đầu lắc lư dữ dội, sau đó nghiêng qua một bên, hoàn toàn đổ nhào.
Bên trong truyền ra tiếng kêu sợ hãi của con gái.
Đừng nói nơi này là mẹ và em gái của Thịnh Tri, cho dù là người qua đường không hề liên quan bị liên lụy, Bạch Diệc Lăng cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, hắn dùng sức chống xe ngựa, nhưng màn xe vẫn lật lên, một cô gái ngã từ trong ra, Bạch Diệc Lăng đỡ được cô, trên vai không cẩn thận bị chém một đao.
Thịnh Tri vội vàng bảo vệ hắn, rống lên: "Mẹ ơi, cứu mạng!"
Bạch Diệc Lăng: "..."
Trong xe ngựa xẹt ra một tia sáng lạnh lẽo, nhắm chính xác về phía con mắt phải lộ ra bên ngoài của người áo xám, Thịnh Tri thừa lúc đối phương trốn tránh, chém xuống một đao xẹt ngang qua ngực gã.
Đồng thời, tia sáng lạnh kia cũng rạch ra một lỗ hổng trên khăn che mặt của gã ta.
Người áo xám chợt bị thương, hoảng sợ lui về phía sau, phát ra tiếng sói tru từ trong cổ họng, bầy sói không màng tất cả nhào về phía xe ngựa, hai con tuấn mã đạp đá loạn xạ, còn gã chớp thời cơ chạy trốn.
Trong xe ngựa lại xuất hiện một người, bà phất tay áo, dứt khoát cắt đứt dây cương buộc ngựa, người kéo xe xông thẳng ra ngoài, nhanh chóng bỏ chạy không biết tung tích.
Người phụ nữ xem như không có việc gì xoay người lại, búng lên trán Thịnh Tri một cái, mắng yêu: "Chẳng được việc gì hết."
Thịnh Tri che cái trán lại: "Mẹ à, còn ở bên ngoài đó, chừa cho con chút mặt mũi chứ. Đi, đi xem muội muội."
Bầy sói mất đi chỉ huy sau khi ngửi được mùi máu tươi càng thêm điên cuồng, thị vệ ở vòng vây tầng thứ ba lũ lượt bắn tên, mà từ một phương hướng khác, cũng có mũi tên được bắn tới.
Bởi vì sắc trời nhá nhem, sợ làm bị thương người nhà, hai bên đều bắn khá e dè, qua một lúc lâu mới bình ổn được hỗn loạn.
Vai Bạch Diệc Lăng không ngừng chảy máu, lúc này hắn mới quay đầu nhìn cô gái mình vừa đỡ được, cô ấy dung mạo xinh đẹp, mặc chiếc váy màu đỏ hoa lựu*, trên mặt còn sót lại hoảng hốt chưa tan, đôi tay giữ chặt cánh tay Bạch Diệc Lăng.
(*) Hoa lựu
Bạch Diệc Lăng gọi: "Thịnh tiểu thư?"
Thịnh Lịch hồi hồn, gặp phải ánh mắt Bạch Diệc Lăng, gương mặt tái nhợt hơi hơi đỏ lên, nhất thời quên mất nên nói gì.
Lần trước cô gặp báo, cũng là được Bạch Diệc Lăng cứu. Chỉ là dưới vinh quang lừng lẫy của gia tộc, cô là thiên chi kiêu nữ, tâm cao khí ngạo, được người theo đuổi, từ trước đến nay không muốn khom lưng chịu thiệt. Trong lúc vội vàng, thậm chí còn chẳng nói câu nào với Bạch Diệc Lăng, sau đó cũng chỉ nhờ huynh trưởng thay mặt nói cảm ơn.
Lần này nhìn đối phương ở khoảng cách gần như thế, trong lòng Thịnh Lịch đột nhiên dâng lên một cảm giác khó giải thích được, cô không khỏi thu lại hết vẻ kiêu ngạo, bỗng nhiên cảm thấy hoảng loạn và xấu hổ mà không biết vì sao.
Hình như Bạch Diệc Lăng nhìn ra được sự mất tự nhiên của cô, mỉm cười rất phong độ, nói: "Xin lỗi, làm dơ quần áo của cô rồi."
Lời hắn làm không khí trở nên bớt căng thẳng, Thịnh Lịch cúi đầu nhìn, thấy trên tay áo mình dính vài giọt máu của Bạch Diệc Lăng, mà tay lại còn nắm chặt người ta không buông, vì thế vội vàng thả ra, hành lễ nói: "Cảm ơn Bạch đại nhân đã cứu ta lần nữa."
Cô mím môi, lại nói: "Vết thương của huynh có nặng không? Trên xe ngựa có thuốc trị thương, huynh chờ ta đi lấy!"
"Lấy tới rồi đây." Đoan Kính công chúa đã bước đến, trong tay cầm một cái bình nhỏ vừa mới lấy ra từ trên xe. Bà đi đến gần Bạch Diệc Lăng, "Đứa nhỏ này, để ta xem vết thương của cậu nào."
Bà cũng không phải người nhu nhược, lần trước là bởi vì hung thủ đền tội, lại biết khả năng sống sót của con mình quá xa vời, chịu kích thích quá lớn mới thất thố như vậy, chứ bình thường bà rất hiếm khi lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt người khác.
Lúc này, Lục Mạt có lẽ cũng chẳng nhớ Bạch Diệc Lăng chính là chàng trai trẻ bị bà lôi kéo khóc lóc lần trước, chỉ biết là hắn cứu Thịnh Lịch, một lòng quan tâm vết thương của hắn.
Bây giờ bà nở nụ cười, mi mắt cong cong, giọng điệu hiền hoà nhẹ nhàng, trong từng lời nói hành động đều chứa đầy yêu thương quan tâm của người lớn đối với con cháu, lại mang theo sự hào phóng vốn không thuộc về độ tuổi này, trông bà càng thêm rạng rỡ.
Bạch Diệc Lăng hầu như chưa từng tiếp xúc với phụ nữ ở độ tuổi này, dĩ nhiên cách thức hắn giao tiếp với Phó Mẫn cũng hoàn toàn không bình thường, thấy bà hành động như vậy, hắn hơi căng thẳng, còn có chút ngượng ngùng.
Bạch Diệc Lăng rụt rè nói: "Không, không cần... Đa tạ công chúa, chút thương nhỏ thế này không đáng ngại."
Thịnh Tri cười to: "Đệ ngại ngùng làm gì! Mau để mẹ ta nhìn xem, bà ấy từng vào quân đội với cha ta, băng bó vết thương là chuyên nghiệp nhất đấy."
Thịnh Lịch cũng vội vàng tiếp lời: "Bạch đại nhân, huynh để cho mẹ ta xem thử đi, vết thương này không nhẹ đâu."
Bạch Diệc Lăng bị hai anh em này người thì lôi kéo người thì khuyên nhủ, cũng chỉ có thể đi vào khuôn khổ. Hắn cao hơn Đoan Kính công chúa một cái đầu, vì thế phải cong lưng đưa vai phải về phía bà, lặp lại lần nữa: "Đa tạ công chúa."
Đoan Kính công chúa không khỏi bật cười, đứa nhỏ này không hề giống như trong lời đồn gì cả. Bà cắt phần áo chỗ vai bị thương của Bạch Diệc Lăng ra, nói: "Có gì đâu mà đa tạ, cậu đã cứu con gái ta hai lần, nên là cả nhà ta cảm ơn cậu mới đúng."
Mảnh vải dính máu được gỡ xuống, trên vai Bạch Diệc Lăng rõ ràng là một vết đao chém còn mới, chỉ là dưới vết đao này còn đè nặng một vết thương cũ, vết thương kia đã lành, cũng không dữ tợn, nhưng thương mới đè lên thương cũ, làm người ta nhìn mà đau lòng.
Lục Mạt không khỏi nhẹ tay hơn đôi chút, bôi thuốc cho Bạch Diệc Lăng rồi cẩn thận băng kỹ lại, Bạch Diệc Lăng cứ đứng cong lưng, cụp mắt xuống như thế, lông mi thật dài che lại đôi mắt xinh đẹp kia, trong vẻ ngoan ngoãn lại lộ ra một chút đáng thương.
Tựa như con thú nhỏ nào đó nhìn thấy một chút ấm áp, dè dặt muốn tiến đến gần nhưng lại sợ bị tổn thương.
Hình như hắn cũng chỉ mới mười tám, mười chín tuổi, như con trai nhà mình...
Sống mũi của Đoan Kính công chúa bỗng nhiên hơi cay cay, bà vội vàng cúi đầu che giấu. Sau khi nghiêm túc băng bó vết thương cho Bạch Diệc Lăng xong, bà rốt cuộc vẫn không nhịn được, xoa đầu hắn nói: "Thật ngoan."
Bạch Diệc Lăng bị xoa đầu đến sửng sốt, câu nệ đáp lời: "Công chúa... quá khen."
----------------------------------------------
Đoán xem người mà Phó Mẫn giao cho Hổ Phách chăm sóc là ai nào ~