Đêm xuân se lạnh, tiểu lâu đứng sừng sững một mình, hoa tỏa hương khắp vườn.

Gió nhẹ tựa như không ngủ, ngập ngừng đẩy cửa sổ giấy vang lên tiếng loạt soạt, ánh trăng rơi xuống mặt đất, tạo ra làn sương trắng như một tấm màn lụa mỏng.

Trong phòng, một bó hoa lê thanh nhã cắm trong bình ngọc được đặt trên bệ cửa sổ, chầm chậm tỏa ra hương thơm phảng phất như có như không, thoang thoảng lửng lơ trong không khí.

Trên mặt đất trải tấm thảm mềm mại màu vàng nhạt, ngoái đầu nhìn ra ngoài cửa sổ là vườn hoa xinh đẹp, trên chiếc bàn làm bằng gỗ lê vàng tốt nhất bày các loại trái cây và rượu ngon, chỉ là chủ nhân ngồi trước mặt lại tựa như không có tâm trạng tận hưởng, mấy thứ này đều không có chút dấu hiệu cho thấy đã bị đụng vào.

Hoài Vương Điện hạ tôn quý đang u sầu ngồi trước bàn gỗ lê, gương mặt đẹp đẽ được ánh nến chiếu lên một tầng ấm áp, chiếu ra bóng của hàng lông mi mảnh dài. Lúc này, giữa mày y chất đầy sầu não, một tay chống cằm, một tay khác chán chường coi quả nho như đạn cầu mà vân vê, nội tâm đang tiến hành lần tự hỏi nghiêm túc nhất cuộc đời này.

—— Lục Dữ đang cân nhắc, làm thế nào để thổ lộ dịu dàng-lãng mạn-không thất lễ-dễ hiểu-hơn nữa sẽ không bị cự tuyệt đây?

Kết bái huynh đệ gì đó, y không muốn nghe lại lần nữa đâu.

Lục Dữ thở dài, về phương diện này, y thật sự không có kinh nghiệm gì sất.

Bây giờ Thượng Kiêu và Tề Ký đều đang ở bên cạnh, y nói màu của bình ngọc phối với hoa lê trên cửa sổ không đủ phong nhã hợp lòng người, sai Thượng Kiêu đi cho đổi bó hoa khác, Thượng Kiêu đang vội vàng hái hoa cho tổ tông này, vì thế cũng chỉ có một mình Tề Ký nghe thấy tiếng thở dài của y.

Hắn ta nghiêng người, khom lưng, nghiêm túc hỏi: "Điện hạ, ngài có chuyện gì sao?"

Lục Dữ quay đầu, trầm tư đánh giá Tề Ký từ trên xuống dưới, đột nhiên nghiêm trang hỏi: "Tề Ký, nếu bản vương nói thích ngươi, vậy ngươi có nguyện cùng bản vương đi hết quãng đời còn lại không?"

Tề Ký: "..."

Ngay lúc hắn ta đang hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, Lục Dữ đã tự mình lắc đầu, bác bỏ biểu hiện vừa rồi, lẩm bẩm: "Quá trực tiếp sẽ dọa người ta, hơn nữa hình như không đủ dịu dàng. Phải khiêm tốn, đáng thương... Đúng rồi, thế này."

Tề Ký: "Điện, Điện hạ."

Đôi mắt chứa chan đầy thâm tình, Lục Dữ lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía tiểu thị vệ đã sợ ngây người, chậm rãi hỏi: "Ngươi nhìn ngoài cửa sổ xem, ngươi thấy gì?"

Y nghĩ thực ra lúc này hẳn nên cầm tay nhau cùng nhìn ra ngoài thì hiệu quả hơn, nhưng mà y thật sự không làm được động tác này với Tề Ký, còn với Bạch Diệc Lăng thì y lại không dám làm, cũng chỉ có thể âm thầm luyện tập trong lòng.

Tề Ký ngây ngốc nhìn ra bên ngoài, lại quay đầu nhìn Lục Dữ, lo lắng hỏi: "Điện hạ, ngài bị mù rồi sao?"

Lục Dữ nhẹ giọng đáp: "Bản vương... Không, ta không mù, ta nhìn thấy bên ngoài có một vầng trăng sáng, trăng thanh gió mát, đêm nay thật là đẹp."

Tề Ký: "Không sao, là, là tốt rồi."

Lục Dữ nói: "Ngươi ở trong tim ta, tựa như vầng trăng trên trời, muốn mà không thể có được, rõ ràng là gần trong gang tấc, ngươi lại luôn không thể hiểu được lòng ta. Ngươi không biết, ta, thích ngươi. A, đó gọi là vừa gặp tình đã sâu, hận không biết nhau sớm..."

Bỗng "rầm" một tiếng thật lớn.

Thượng Kiêu cầm trong tay một bó hoa, đang bò vào từ cửa sổ thì bị vướng ngã xuống, mặt ụp xuống đất trông rất chật vật, lăn vào trong phòng, cắt ngang màn bày tỏ của Lục Dữ.

Thượng Kiêu cũng không để ý đau đớn trên người, xoay người một cái ngồi dậy, dùng tay áo lau máu mũi: "Ngươi, các ngươi..."

Hắn nhìn Tề Ký từ trên xuống dưới bằng một ánh mắt hoàn toàn mới, thật không ngờ tới người huynh đệ hồ ly tinh này của mình còn có thủ đoạn như vậy.

Hắn thế mà ra tay với Điện hạ luôn!

Nhưng mà không đúng, hồ ly ghê gớm lắm sao? Mình cũng là hồ ly, mọi người cũng là hồ ly mà!

Nếu thời đại này có internet và diễn đàn, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn ngủi Thượng Kiêu não bổ này đã có thể lên bài post rồi.

# lúc ông chủ tính quy tắc ngầm đồng nghiệp thì bị tui bắt gặp, làm sao bây giờ? Online chờ gấp! #

Bị hắn gián đoạn, bao cảm xúc ấp ủ của Lục Dữ lập tức bay sạch, vẻ mặt u ám nhìn Thượng Kiêu.

Thượng Kiêu: "... Quấy rầy rồi."

Hắn từ trên mặt đất bò dậy, nhặt lên bó hoa đã bị đè dẹp lép, nhích về phía cửa sổ, nói: "Điện hạ, ta đi hái hoa tiếp đây, ngài... hai vị cứ tự nhiên."

Lục Dữ: "Ngươi đứng lại đó cho ta."

Tề Ký: "Không, không được ngươi đừng đi!!!"

Tiếng của hai người ẫn lộn vào nhau, giọng điệu thì khác nhau nhưng suy nghĩ trong đầu thì y chang, Thượng Kiêu xấu hổ đứng lại, lúc này Lục Dữ nghe tiếng gào của Tề Ký cũng trở nên không vui, vẻ mặt không hài lòng chất vấn hắn ta:

"Mắc gì mà ngươi kêu thảm thiết vậy hả? Bản vương bày tỏ tình yêu đáng sợ đến thế sao? Là lời nói của ta không đủ chân thành tha thiết cảm động, giọng nói không đủ dịu dàng thành khẩn, hay là ngươi vốn dĩ chướng mắt con người ta?! Cho ta một cái lý do coi."

Tề Ký quỳ phịch xuống đất, nói: "Điện hạ, ngài biết mà, A Vi còn ở trong tộc chờ thuộc hạ, thuộc hạ đã thề đời này không cưới ai ngoài nàng, cái đuôi thuộc hạ cũng đã đưa cho nàng. Nếu Điện hạ khăng khăng muốn thuộc hạ tiếp nhận ngài..."

Một tộc hồ ly này của bọn họ sau lần đầu tiên biến thành hình người, cái đuôi sẽ tự nhiên rụng xuống giống như thay lông. Quy củ của tộc Xích Hồ chính là, nam tử đưa cái đuôi cho người trong lòng mình và có thể được đối phương nhận lấy, thì có nghĩa hai người đã lập lời thề phu thê, phần lớn người trong Hồ tộc phong lưu thành tánh, chỉ có duy nhất điều này, là tuyệt đối không thể đổi ý.

Tề Ký thật sự là một tên thẳng tính, Lục Dữ nghe hắn ta nói mà nức nở như sắp khóc, chỉ biết trợn trắng mắt: "... Ngươi đứng dậy, câm miệng đi, coi như bản vương chưa nói cái gì hết."

Thấy một màn như vậy, Thượng Kiêu cuối cùng cũng phản ứng lại. Vừa nãy hắn không có mặt ở hiện trường, lại tiến vào quá đột ngột mới nghĩ lệch đi quá xa, bây giờ tỉnh táo lại phân tích, biết Lục Dữ ắt hẳn đang nghĩ tới vấn đề nghiêm túc nào đó liên quan đến chuyện cả đời, tiện tay lấy Tề Ký để luyện tập, ai ngờ chọn sai đối tượng, bị đối phương coi thành sự thật.

Cũng chỉ có mình Tề Ký mới tưởng nó là thật thôi.

Hắn ngập ngừng hỏi: "Điện hạ... có người mình thích sao?"

Lục Dữ há miệng tính nói, Tề Ký đã chen ngang: "Chính là ta đó. Nhưng nhưng nhưng ta vẫn chưa nói xong, ta thật sự đã đưa cái đuôi cho A Vi rồi, nếu Điện hạ mạnh mẽ bức bách, vậy vậy vậy vậy thật sự cũng chỉ có thể làm vợ bé, đây đây đây chính là quy tắc của Hồ..."

Hắn ta còn chưa nói xong, Lục Dữ đột nhiên cầm một quả nho trên bàn lên búng một cái, quả nho bay lên bắn trúng vào người Tề Ký, tức khắc đánh hắn trở về nguyên hình.

Lục Dữ cúi đầu, nhìn hồ ly cứng ngắc ngồi xổm trên thảm, vô tội nói: "Ây da, trượt tay."

Y lại quay đầu, lười biếng nói: "Hết cách rồi, mấy ngày nay ngươi chỉ có thể như vậy thôi. Tuy rằng không có tác dụng gì lớn, không thể làm việc cho gia, tốt xấu gì cũng nhìn thuận mắt hơn hình người. Thượng Kiêu, ngươi muốn nói cái gì, nói đi."

Vì có thể duy trì tôn nghiêm làm hình người, Thượng Kiêu càng cẩn thận tìm từ để nói: "Ờm... Người khác nhau thì tính cách khác nhau, tình huống cũng khác nhau, thuộc hạ cảm thấy, tính cách của Tề Ký và Bạch Chỉ huy sứ không giống nhau, mà trong lòng Tề Ký cũng có người rồi, Điện hạ lấy hắn luyện tập, vậy nhất định..."

Hắn nói được một nửa, đột nhiên nhận ra không ổn, lập tức câm miệng, thoáng liếc nhìn qua, nhưng vẫn đụng phải ánh mắt cười như không cười của Lục Dữ.

Lục Dữ nói: "Tiểu tử ngươi, rất biết che dấu ha."

Thượng Kiêu nói: "Chủ yếu là..." A a a ta không muốn biến thành hồ ly đâu!

Hắn nhanh trí bổ sung: "Chủ yếu là vì Bạch Chỉ huy sứ thật sự quá mức xuất chúng, có hắn ở bên cạnh, thuộc hạ thật sự rất khó tưởng tượng được Điện hạ có thể coi trọng bất kì kẻ nào khác ngoại trừ hắn, bởi vậy mới cả gan phỏng đoán, nói rồi mới nhận ra, Điện hạ thứ tội."

Lục Dữ nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt rốt cuộc cũng trở nên dịu dàng hơn một chút: "Nói vậy cũng coi như tiếng người, tiếp tục."

Thượng Kiêu nói tiếp: "Thuộc hạ cảm thấy, lúc bày tỏ tâm ý Điện hạ nói thế nào không phải là quan trọng nhất, mà quan trọng nhất chính là đối phương có cùng tâm ý với Điện hạ hay không."

Câu này lại càng làm đau lòng hơn, Lục Dữ nhớ tới hoàng thúc đáng giận kia, trái tim nghèn nghẹn một hồi, buồn bực đáp: "Không biết, chắc không có đâu. Trước kia hắn thích người khác, hắn... không thích ta."

Thượng Kiêu có hơi khó chịu, vị tiểu gia nhà hắn này, dù cho ở Hồ tộc hay Nhân tộc, thân phận đều là tôn quý dị thường, có bao giờ ấm ức tới vậy đâu, ngay cả thích một người cũng phải cẩn thận cân nhắc, không dám mở miệng.

Hắn hỏi: "Cô nương mà Bạch Chỉ huy sứ vừa ý là..."

Lục Dữ sửa lại: "Là nam."

Thượng Kiêu nói: "Vậy ngài cũng là nam, thành công một nửa rồi."

Lục Dữ lầm bầm: "Cái gì cũng tốt, chỉ là khả năng nhìn người quá dở, ta mạnh hơn người nọ nhiều."

Thượng Kiêu nhìn vẻ mặt ghen tị của y, lại nhanh trí kiến nghị: "Không ấy Điện hạ cũng tìm một người diễn trò, kích thích một chút? Xem hắn có thể ghen không."

Lục Dữ lập tức xua tay: "Không được! Ta không thể làm hắn cảm thấy khó chịu được, ta tuyệt đối sẽ không làm chuyện này! Mặc kệ hắn có thích ta hay là không, ta đều thích hắn!"

Vậy có giỏi ngươi nói câu này trước mặt người ta đi, có lớn tiếng với ta hơn nữa, Bạch Chỉ huy sứ cũng không nghe thấy.

Thượng Kiêu nói: "Nếu ngài nguyện ý dùng pháp thuật, gạo nấu thành cơm..."

Lục Dữ nghe tới mấy chữ "gạo nấu thành cơm", hầu kết không khỏi giật giật, thập phần cảm động nhưng vẫn từ chối: "Vậy thì không tôn trọng người ta quá."

Thượng Kiêu bây giờ thật sự rất muốn tát y một cái rồi rống vô mặt y "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào"!

Hắn đáp: "Điện hạ đạo đức tốt, làm người ta kính nể, là thuộc hạ đần độn, hiểu biết về tình cảm quá mức hạn hẹp, nên không nghĩ ra được ý kiến nào khác. Điện hạ chỉ có thể tự mình nhớ lại thử, lúc ngươi nói cái gì hay làm cái gì, khiến Bạch Chỉ huy sứ vui vẻ nhất, đánh giá cao ngươi nhất, thì Điện hạ cố gắng làm mấy việc đó nhiều hơn, để cho hắn thấy vui đi."

Nhận thức của hồ ly về phương diện tình cảm vốn dĩ không giống với nhân loại, trong mắt bọn họ, giới tính, thân phận đều không quan trọng, chỉ cần ở bên nhau vui vẻ là được, bởi vậy Thượng Kiêu biết người Lục Dữ thích là Bạch Diệc Lăng cũng dễ dàng chấp nhận, thậm chí còn cảm thấy Lục Dữ rất tinh mắt.

Lục Dữ buồn bã thở dài: "Cái này thì ta biết rõ, hắn thích nhất là khi ta biến thành hồ ly. Chỉ cần mang bộ dạng kia, làm cái gì cũng đáng yêu."

Thượng Kiêu: "..."

Hắn thật lòng thật dạ nghĩ, đúng là vậy thiệt. Hình dạng hồ ly của Điện hạ được toàn bộ Hồ tộc công nhận là đáng yêu nhất, có lẽ vì y mang trong mình dòng máu của con người, sau khi sinh ra cũng không lớn lên, dù phiên bản con người có anh tuấn tiêu sái đến cỡ nào, lúc biến thành hồ ly cũng là một nhóc nhỏ xíu xiu.

Mẹ của y —— cũng chính là trưởng tộc, còn từng lo lắng thằng nhóc này mà biến thành người rồi có khi nào sẽ vĩnh viễn là một đứa trẻ con không, may mà không xuất hiện sai lầm này.

Lục Dữ thấy Thượng Kiêu cũng hết cách, giận dữ nhéo lỗ tai Tề Ký, phẫn nộ nói: "Thích một người mà sao khó khăn quá vậy! Dựa vào đâu mà tên ngốc như hắn cũng tìm được vợ rồi!"

Tề Ký run run lỗ tai, còn đắm chìm trong nỗi ưu thương đột nhiên bị biến thành hồ ly, ngu ngơ ngó chủ tử nhà mình.

Lục Dữ vừa mới nói xong, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, có người vội vàng chạy ngoài đường, hình như còn có người hưng phấn mà kêu "Bạch đại nhân".

Y ngẩn người, bỗng nhiên ý thức được cái gì, lập tức vực dậy tinh thần, chuẩn bị đi ra ngoài.

Thượng Kiêu vội vàng cản y lại: "Ngài lấy cớ bị bệnh trốn khỏi cung yến, bây giờ đi ra ngoài như vậy..."

Vừa mới nói hoa mắt chóng mặt nóng sốt các kiểu xong đã thản nhiên xuất hiện ở thanh lâu? Giỡn à, dù gì cũng chừa chút mặt mũi cho Bệ hạ đi chứ!

Lục Dữ biến thành tiểu hồ ly, không kiên nhẫn run run bộ lông, nói: "Bản vương như vầy là được rồi chứ gì!"

Thượng Kiêu nói: "Nhưng mà chúng ta tới tìm Mi..."

Hắn còn chưa nói hết câu, một quả cho bay thẳng tới đập vào miệng hắn, Thượng Kiêu la một tiếng, tiểu hồ ly đã phóng vụt ra ngoài.

Sở dĩ bên ngoài đột nhiên náo nhiệt như vậy là bởi vì Phúc Lai Khách xảy ra chuyện.

Thời gian lùi về phía trước một chút, Tạ Tỉ ngồi một mình ở Phúc Lai Khách uống rượu còn không biết đại ca oan gia nhà mình đang đi về phía này, lúc y ra ngoài không mang tùy tùng, bản thân lại hơi say nên dứt khoát chi tiền thuê một gian phòng thượng hạng để ngủ.

Y thậm chí còn không chú ý tới trên vách tường dần dần hiện ra vết máu màu đỏ.

Không biết vùi đầu ngủ bao lâu, có lẽ đã qua rất lâu, cũng có lẽ không có bao lâu, Tạ Tỉ đột nhiên bị mấy động tĩnh mơ hồ làm bừng tỉnh. Lúc y nằm xuống còn là chạng vạng, trời chưa tối hẳn, giờ phút này trăng đã lên cao quá nửa, bóng đêm đã hoàn toàn bao phủ đại địa.

Tạ Tỉ có chút không tỉnh táo, nhất thời còn chưa ý thức được mình là ai đây là đâu, mơ mơ màng màng trở mình, đưa tay đặt lên trên trán, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng thét chói tai.

Tiếng thét này làm Tạ Tỉ giật mình tỉnh luôn, sửng sốt một lúc mới cảm thấy hình như đó là giọng của tiểu nhị tiếp đón mình lúc nãy, lập tức xốc chăn lên nhảy xuống giường, vội vàng mang giày, phân biệt phương hướng liền xông ra ngoài ngay lập tức.

Theo cảm nhận cá nhân của Tạ Tỉ, quán này trang trí tinh tế, rượu và thức ăn ngon miệng, giá cả cũng không quá đắt đỏ, mà không biết vì sao khách lại rất ít. Sau khi y đi nghỉ ngơi, toàn bộ quán hầu như đã tắt hết đèn ở những chỗ khác, chỉ còn lại mỗi sảnh ngoài thắp một trản đèn dầu cho tiểu nhị trực đêm.

Tạ Tỉ bước xuống cầu thang trong bóng tối, phát hiện tiểu nhị kia đang đứng giữa đại sảnh, sắc mặt trắng bệch, cả người run bần bật, trước mặt còn mấy cái chén vỡ lăn lóc, hiển nhiên là vốn định lấy chút đồ ăn tối, ai ngờ bị thứ gì đó dọa, đánh đổ hết đồ ăn.

Tạ Tỉ nhíu mày, đi lên vỗ bờ vai của gã: "Sao vậy?"

Tiểu nhị hét lên một tiếng kinh thiên động địa, đặt mông ngồi phịch xuống đất.

Tạ Tỉ: "..."

Tiểu nhị hét lên xong nhìn rõ lại là y, sợ hãi lập tức biến thành vui sướng, vội vàng chật vật bò dậy, vọt tới trước mặt Tạ Tỉ: "Công tử, ngài đã tới rồi, thật là tốt quá, xin cứu với! Ngoài cửa sổ, ngoài cửa sổ..."

Trên người gã dính đầy đồ ăn, Tạ Tỉ ghét bỏ nói: "Cách xa ta một chút, nửa đêm rồi đừng có la lối om sòm! Ngoài cửa sổ rốt cuộc có cái gì mà dọa ngươi sợ tới vậy!"

Y xưa nay chính là tính tình thiếu gia như thế này, vừa khiển trách vừa nhìn ra phía ngoài cửa sổ, tình cảnh đó, dù là người gan lớn như Tạ Tỉ cũng không khỏi hít một hơi.

Bóng đêm giống như một bức màn đen trải rộng ra, không thấy ánh sao, thời tiết âm u, mây và trăng trên trời đều có vẻ thê lương mà cô độc. Trong bối cảnh đó, giữa trời có bóng của một cô gái, váy dài phất phơ, vạt áo đón gió, từng chút từng chút một "bay" về phía cửa sổ.

Tốc độ "bay" này không phải nhanh như chớp giống của ma quỷ được kể trong truyền thuyết, mà là có một quỹ đạo di chuyển rất rõ ràng, Tạ Tỉ trơ mắt nhìn gương mặt cô dần dần hiện rõ trước mặt mình, nhất thời chỉ cảm thấy máu khắp người hình như chảy ngược, trái tim đập vào lồng ngực như điên, cả da đầu cũng tê rần.

Ban đêm, một cô gái duyên dáng từ trên trời bay xuống... nhưng thứ mang đến lại không phải là một cuộc gặp gỡ tình cờ đẹp như trong thần thoại.

Cô gái kia hẳn là còn trẻ, mặc bộ váy làm bằng vải sa mỏng, phác hoạ ra đường cong cơ thể tuyệt đẹp, nhưng toàn bộ chiếc váy lại lấy màu trắng làm nền, bên trên thêu từng đóa từng đóa hoa màu máu, giống như những cái miệng gớm ghiếc đang há to.

Đôi mắt cô mở lớn, sắc mặt tái nhợt như thoa bột, vẻ mặt đờ đẫn, kinh khủng nhất chính là, ở trong trạng thái như vậy mà cô vẫn mỉm cười, chỉ là nụ cười này giống như bị son phấn vẽ ra, dập dềnh hư ảo.

Cảnh tượng quỷ dị đến đáng sợ, đủ để khiến người ta suốt đời khó quên, Tạ Tỉ cổ họng khô khốc, hơi há miệng nhưng không phát ra được tiếng nào, hai chân lại như bị đóng chặt vào đất, chẳng thể nhúc nhích mảy may.

Ở trong nháy mắt kia, y chợt hiểu ra thế nào gọi là "ác quỷ bò từ địa ngục lên bắt hồn" mà mọi người hay nói.

Đặc biệt vào lúc này, y cũng đột nhiên phát hiện trên mặt tường trong tiệm, không biết khi nào đã có rất nhiều vết máu, thậm chí có một vài vết đang từ từ hiện ra.

Hết thảy tưởng chừng như ảo giác, nhưng hai chân Tạ Tỉ rõ ràng đang đạp trên mặt đất kia mà.

Y có thể biểu hiện như vậy đã xem như rất có khí khái nam tử rồi, chứ tiểu nhị kia thì đã sớm sợ tới mức co rúm người lại trốn phía sau Tạ Tỉ, toàn thân run rẩy, răng hàm va vào nhau, vang lên tiếng lập cập giữa không gian yên tĩnh.

Tạ Tỉ thấy cô gái kia đập vào song cửa sổ cái "rầm", sau đó lại trượt xuống.

Thật lâu sau, không hề có bất kì động tĩnh nào nữa.

Tiếng cơ thể rơi xuống khiến cho Tạ Tỉ giật mình khỏi nỗi sợ hãi, trong tưởng tượng của y, dù cho ngay sau đó cô gái này có phá cửa sổ bay vào, rồi bóp chặt cổ y cũng sẽ không làm y thấy quá mức kinh ngạc.

Nhưng mà lên sàn một cách đáng sợ như vậy, thế mà cuối cùng lại ngã xuống, thế mà không có chuyện tiếp theo sao?!

Tạ Tỉ thận trọng bước tới, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh, tiểu nhị ở phía sau y vốn đang che tai nhắm mắt cảm thấy Tạ Tỉ cử động, còn tưởng rằng cô gái kia đã vào nhà, lập tức điên cuồng gào thét: "Cứu mạng! Maaaa! Maaaa!"

Bên ngoài có một giọng nói tiếp lời: "Ồ, đúng lúc quá, có ma thật kìa. Ma đâu? Ra đây chơi với ta đây này!"

Tạ Tỉ nghe thấy tiếng nói, lập tức quay đầu, vừa lúc đối mặt với Bạch Diệc Lăng chắp tay sau lưng thong thả ung dung đi đằng trước một đám người.

Ánh mắt của huynh đệ hai người gặp nhau, đều hơi bất ngờ, sau đó trên mặt hai người đồng thời lộ ra vẻ chán ghét, dời mắt đi chỗ khác.

【 NPC "Nhị đệ ngạo kiều" tuyên bố nhiệm vụ: Điều tra chân tướng cái chết của ma nữ.

Khen thưởng: công cụ thúc đẩy cốt truyện phụ "Tình gia đình". 】

Bạch Diệc Lăng hơi khựng lại, rồi làm như không nhìn thấy Tạ Tỉ, đi thẳng tới bên cửa sổ, Tạ Tỉ lập tức né ra bảy tám bước, để bảo đảm không khí giữa cả hai sẽ không đối lưu.

Đám Bạch Diệc Lăng đi tới chỗ này, người trong Trạch An vệ thì không sao, đám công tử Tề Duyên Khải dám đến đây vào buổi tối cũng bởi vì ỷ có nhiều người, bây giờ vẫn đang nơm nớp lo sợ đứng ở tuốt đằng sau.

Bạch Diệc Lăng là người đầu tiên bước vào cửa, vừa lúc bỏ lỡ cảnh tượng kinh khủng vừa rồi, chỉ mơ hồ nghe thấy bên ngoài cửa sổ có thứ gì đó rớt xuống.

Tạ Tỉ thấy Bạch Diệc Lăng đi qua đẩy cửa sổ ra, vịn khung cửa sổ nhìn xuống phía dưới, y há miệng, khẩu hình kia hình như là muốn kêu một tiếng "Này", nhưng cuối cùng lại không xuống nước được, chưa kịp phát ra tiếng thì Bạch Diệc Lăng đã thò đầu ra ngoài cửa sổ.

Hiện tại trong tiệm chỉ có Tạ Tỉ cùng tiểu nhị biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, tiểu nhị lại sớm bị dọa cho ngu người, hiển nhiên không nghĩ tới việc nhắc nhở hắn.

Tạ Tỉ căng thẳng nhìn chằm chằm bóng dáng Bạch Diệc Lăng, vô thức đưa tay lên bên hông nhưng không sờ được gì hết, mới sực nhớ ra bây giờ không phải đang ở trong quân, y cũng không mang theo kiếm, vì thế cúi đầu trừng tiểu nhị một cái rồi đi về phía trước.

Sau khi Bạch Diệc Lăng thấy rõ thứ ở dưới cửa sổ, nhất thời cũng tựa vào đó một hồi không nhúc nhích, sau một lúc lâu, hắn chợt dùng tay chống lên bệ cửa sổ, lấy trớn nhảy ra ngoài.

Tạ Tỉ: "!!!"

Y trợn tròn đôi mắt, vội vàng đi tới cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy Bạch Diệc Lăng đứng ở cách chỗ mình không xa, đang khom lưng nhìn xuống đất.

Đám người Lư Hoành không biết đã xảy ra chuyện gì, còn đang xem xét dấu tay bằng máu trên vách tường, mãi đến lúc nghe thấy tiếng đẩy cửa sổ, Lư Hoành mới quay đầu hỏi: "Lục ca, ngươi đi đâu vậy?"

Tiếng Bạch Diệc Lăng từ bên ngoài truyền tới: "Bắt ma."

Người khác đều bật cười, chỉ có Tạ Tỉ biết, câu nói này của Bạch Diệc Lăng thật ra không hoàn toàn là đùa giỡn.

Không bao lâu sau, Bạch Diệc Lăng đã một tay ôm một cô gái nhảy vào, góc váy thêu hoa đỏ máu trên nền trắng kéo lê trên mặt đất, đúng là ma nữ vừa rồi. Đầu của cô hơi ngửa ra sau, đôi mắt vẫn mở to, từ góc độ này giống như cô đang nhìn chằm chằm vào cổ họng Bạch Diệc Lăng, dự định bóp chết hắn bất cứ lúc nào.

Tạ Tỉ cảnh giác nhìn cô gái.

Người chung quanh thấy màn này cũng giật nảy mình, Tề Duyên Khải liên tục lùi lại mấy bước, Thường Ngạn Bác thì lướt qua gã bước nhanh tới trước, kinh ngạc nói: "Đây là cái thứ gì vậy! Lục ca, ngươi mau buông ra đi!"

Bạch Diệc Lăng cúi người đặt cô gái xuống đất, nói: "Đã chết rồi."

Đã chết rồi?

Tạ Tỉ sửng sốt, không chút nghĩ ngợi mà buột miệng thốt lên: "Sao có thể!"

Tuy rằng bị dọa đến sững sờ, nhưng y cũng không quá tin tưởng vào quỷ thần các thứ, sau khi lấy lại bình tĩnh, trong lòng Tạ Tỉ đã nhận định, cô gái này hẳn là biết chút phép thuật, cố ý giả thần giả quỷ hù dọa người khác, ai ngờ bất cẩn thận đập vào tường nên hôn mê.

Sao lại có thể là người chết chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play