Tạ Phàn vô duyên vô cớ bị Tạ Tỉ mắng một trận không nói, thấy sắc mặt khó coi của phụ thân, trông rất có ý muốn đổ hết tức giận do ca ca gây ra lên trên người gã, quả thực vừa tức lại vừa hoảng, gần như sắp nổ tung.
Nhưng mà Tạ Thái Phi ngay cả thời gian nổ tung cũng không cho gã, lệnh hạ nhân cố định Tạ Phàn lên ghế, giơ trượng lên bắt đầu đánh.
Cả hai đứa nhỏ này đều bị nuông chiều đến hư rồi, một đứa thì không hiểu chuyện, một đứa lại đầu óc không chuyển biến, trong mắt không chứa nổi một hạt cát, con nhà người ta nào dám chỉ trích cha mẹ không đúng như vậy chứ!
Phó Mẫn nhìn một màn này, trong lòng vô cùng hoảng loạn, rồi lại không có cách nào, mắt thấy tiếng kêu thảm thiết của Tạ Phàn càng ngày càng yếu, mà trượng phu vẫn không ngừng tay, bà ta cắn răng, quỳ xuống ôm chân Tạ Thái Phi, đau buồn kêu lên: "Hầu gia, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đánh gãy chân Phàn Nhi sao? Sau này sẽ lưu lại di chứng đó!"
Tạ Thái Phi sầm mặt, nhìn thấy thê tử mình yêu thương cầu xin như thế, vốn muốn đỡ bà ta đứng dậy nhưng cuối cùng lại không làm, chỉ hừ một tiếng.
Phó Mẫn nước mắt đầm đìa, nghẹn ngào nói: "Chúng ta không dễ dàng có con, là ta không biết cố gắng, làm hại Hà Nhi còn nhỏ tuổi đã bị buộc bị đưa cho người khác. Sau này mỗi khi nhớ tới nó, trong lòng ta đều rất khó chịu, cũng khó tránh khỏi quý trọng quá mức hai đứa còn lại. Hầu gia, ngươi đừng trách Phàn Nhi, cũng đừng tức giận hại thân thể, muốn trách thì trách ta đi, đều là ta chiều hư chúng nó!"
Bà ta bi thương mà nói lời này, vốn định giành lấy đồng tình của Tạ Thái Phi, để ông ta có thể buông tha Tạ Phàn, nhưng đến khi nói ra rồi, ngay cả chính Phó Mẫn cũng nhiều thêm mấy phần oan ức thật sự.
Ngẫm lại đoạn thời gian vừa được gả vào Hầu phủ, bọn họ hầu như chưa hưởng thụ được bao nhiêu ngọt ngào cùng vui vẻ của một đôi phu thê mới cưới, là đã bắt đầu thừa nhận áp lực cực lớn.
Tuy rằng không cần phiền não vì thị thiếp tranh sủng, nhưng những ngày tràn ngập mùi thuốc và chỉ trích làm sao có thể gọi là dễ chịu? Đều là người ngoài thấy thoải mái, chỉ có mình ở trong chăn mới biết chăn có rận mà thôi.
Bà ta vừa khóc là Tạ Thái Phi đã mềm lòng, huống chi lời Phó Mẫn nói lại là lý do ông ta vẫn luôn âm thầm trách cứ thê tử, hiện tại bị đối phương chính miệng nói ra, ngược lại làm trong lòng Tạ Thái Phi bắt đầu có chút áy náy, lập tức há miệng thở dốc, suýt nữa đã ra lệnh thả Tạ Phàn.
Nhưng lời này cuối cùng cũng không nói ra, vừa nãy con thứ phẫn nộ chỉ trích một lần nữa hiện ra trong đầu, nhìn lại bộ dạng uất ức nước mũi nước mắt tèm lem của Tạ Phàn, Tạ Thái Phi cắn chặt răng, tránh tay Phó Mẫn, nói: "Người đâu, đỡ phu nhân lên đi."
Ông ta nhớ tới lúc tân hôn đã từng thề, rằng mình nhất định sẽ bảo hộ bà ta, đối xử tốt với bà ta, nhiều năm trôi qua, ông ta vẫn luôn cố gắng hết sức thực hiện. Nhưng hiện tại, những gì ông ta từng nói, không tính.
Chung quy ông ta đã già rồi, năng lực có hạn, không còn được Hoàng Thượng coi trọng giống như trước nữa, cũng không có năng lực nhấc lên một khoảng trời, cho nên Tạ Phàn cần phải bị quản giáo chặt chẽ. Đây đã không phải việc mà nhà bọn họ đóng cửa lại giải quyết là được nữa.
Lúc nói những lời này, trong lòng Tạ Thái Phi cũng không chịu nổi, Bạch Diệc Lăng khinh miệt, Tạ Tỉ phẫn nộ đan xen hiện ra trước mắt, cảm giác bất lực của anh hùng xế bóng bỗng nhiên bùng lên, làm ông ta cảm thấy khó chịu.
Nếu là ngày xưa Tạ Thái Phi sinh ra loại cảm xúc này, đều sẽ là thê tử biết quan sát đến tâm ý của ông ta nhất, hơn nữa còn ôn nhu an ủi, nhưng lúc này đây, Phó Mẫn cũng không thể nhịn được nữa.
Bà ta quả thực đã bị chọc tức cho điên lên, Hoài Vương nhục nhã mình, nhi tử trách cứ mình, bây giờ ngay cả trượng phu cũng không chịu nghe theo lời mình nói, rõ ràng bà ta đã cầu xin đến vậy rồi!
Bên tai truyền đến tiếng kêu thảm thiết của nhi tử, oán hận trong lòng Phó Mẫn nháy mắt bùng nổ.
Bà ta bỗng nhiên đứng dậy, xông lên đẩy hai gia đinh đang đánh Tạ Phàn ra, the thé gào lên: "Ta nói các ngươi ngừng đánh, không nghe thấy sao? Dừng tay, dừng tay hết cho ta!"
Bà ta từ trước đến nay dịu dàng hiền thục, vẫn là lần đầu lộ ra biểu cảm này, Tạ Thái Phi cả kinh: "Ngươi làm gì vậy?"
"Chẳng lẽ nuông chiều nhi tử thành cái dạng này, ngươi không có chút trách nhiệm nào sao? Ngươi dựa vào cái gì trách phạt nó!"
Phó Mẫn hung tợn nói: "Ta còn không biết chút tâm tư này của ngươi sao? Qua nhiều năm như vậy vẫn luôn an ổn, nuông chiều hài tử lại không phải chỉ có một mình ta, vì sao hiện giờ ngươi mới nổi giận như vậy, ba ngày hai bữa là kêu đánh kêu giết? Bởi vì ngươi thấy được đại nhi tử nhà ngươi! Ngươi cảm thấy nó văn võ song toàn, lại được Hoàng Thượng coi trọng, nhưng mà nó không nhận ngươi, trong lòng ngươi không thoải mái!"
Người hiểu ông ta nhất, đến lúc muốn thương tổn ông ta cũng hiểu rõ điều gì sẽ chạm đến tử huyệt của ông ta. Từng chữ Phó Mẫn nói đều trúng tim đen, Tạ Thái Phi nhất thời im lặng, chỉ cảm thấy vô cùng lúng túng.
Phó Mẫn còn chưa nói xong, tại thời điểm này mà nhắc tới Bạch Diệc Lăng, cũng làm chính bà ta có cảm giác nghẹn ứ: "Nhưng mà Tạ Thái Phi, trong lòng chính ngươi không thoải mái, cũng đừng đổ hết lên người kẻ khác chứ. Làm phu thê hơn hai mươi năm, mặt ngoài ngươi cho ta muốn gì được đó, nhưng lần nào không phải là ta thuận theo ngươi, gánh lấy toàn bộ hả? Ta nhận sai, không lẽ ngươi thật sự cho rằng hết thảy đều là do ta tạo thành chứ? Dù cho là vì giúp ta giải độc, kẻ tự mình đưa Bạch Diệc Lăng đi chính là ngươi!"
Từ khi gả vào cái nhà này, đây vẫn là lần đầu tiên bà ta thất thố đến vậy, bà ta khàn giọng nói xong, người chung quanh đều sợ ngây người, Tạ Thái Phi lại ngoài ý muốn không có tức giận, mà là chăm chú nhìn Phó Mẫn, thật lâu không nói.
Gió đầu xuân se lạnh, thổi qua đình viện làm Phó Mẫn chợt rùng mình một cái, lúc này mới phát hiện, sau lưng mình đều đã bị mồ hôi thấm ướt, lúc này vải dán sát lên người, lạnh băng.
Bà ta rõ ràng có thể nhịn xuống, nhiều năm như vậy, bà ta vẫn luôn nhẫn nhịn. Ai ai cũng nói Tạ Thái Phi yêu thương thê tử, kỳ thật ông ta chỉ là một nam nhân nhu nhược mà thôi.
Không nạp thiếp, ông ta nói thật dễ nghe, nhưng mà bên ngoài đồn đãi vô căn cứ, mẹ chồng khiển trách, thân là trượng phu mà Tạ Thái Phi không hề ngăn trở cho bà ta, ngược lại biến bà ta thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Còn nói cái gì mà ông ta bao dung sai lầm cho mình chứ, ngàn sai vạn sai đều là bà ta sai!
Mỗi người đều cảm thấy Vĩnh Định Hầu thâm tình, Vĩnh Định Hầu phu nhân không hiểu chuyện. Nhưng mà người cần nghĩ mọi cách uống hết các loại thuốc thang để mang thai chính là bà ta, người cần hầu hạ mẹ chồng cũng là bà ta, người nam nhân này, từ đầu đến cuối đều nấp ở sau lưng bà ta, chưa từng sẻ chia một lần mưa gió.
Nhiêu đó thì cũng thôi, bà ta chịu đựng nhiều oan ức như vậy, hiện tại đã đứng vững bước chân ở Hầu phủ, cũng có nhi tử kề bên, vốn dĩ cuộc sống đã càng ngày càng tốt, nhưng tại sao hôm nay bỗng nhiên không thể nhịn được nữa?
—— trong lòng Phó Mẫn rõ ràng, là bởi vì người tìm tới cửa là Thịnh gia. Là nơi nữ nhân kia gả vào.
Dựa vào cái gì mà con trai của ả dám vênh váo tự đắc phái người tới chỉ trích hài tử nhà mình!
Phó Mẫn khóc lóc đến mức trang điểm nhòe nhoẹt, không còn dáng vẻ tinh xảo như dĩ vãng. Bà ta cuồng loạn bại lộ dưới ánh mặt trời, đem những dấu vết của năm tháng trưng ra toàn bộ.
Tạ Thái Phi từ trước tới nay cũng không biết, trong lòng thê tử còn có nhiều oán hận như vậy, Phó Mẫn ở trước mặt ông ta, vẫn luôn biểu hiện ra một dáng vẻ hạnh phúc tràn đầy, tựa như đã coi ông ta là trời.
Là bà ta thay đổi, hay bà ta vẫn luôn ngụy trang? Nếu là giả vờ, có thể giả vờ lâu như vậy, giả vờ giống đến vậy?
Tạ Thái Phi đột nhiên cảm thấy có chút lạnh lẽo, rõ ràng một khắc trước còn dịu dàng nhu thuận, sao mà lập tức lại có thể oan ức thành như thế? Những tâm tư nho nhỏ của nữ nhân cũng thật nhiều!
Có điều cũng không phải tất cả nữ nhân đều như vậy, một bóng hình chợt hiện lên trong đầu ông ta, lại rất nhanh bị đè xuống.
Dù sao thì trượng cũng ngừng đánh, Tạ Phàn nửa chết nửa sống nằm trên ghế dài, đó giờ gã ta chưa từng chịu khổ đến mức này, thật sự là quá đau, đau đến mức gã không thể phân tâm suy nghĩ xem tại sao mẫu thân lại khóc lóc thê thảm như vậy.
Cũng may vừa rồi bị Phó Mẫn điên cuồng náo loạn một trận, không còn ai dám tiếp tục đánh gã, chân may mắn không bị gãy, nhưng gã cảm thấy mình cũng sắp tàn phế đến nơi rồi.
Tạ Thái Phi trầm mặc thật lâu, cuối cùng cũng không tức giận, ông ta xem như phát hiện, thân là chủ một nhà, kết quả là với nhi tử hết cách rồi, với thê tử cũng hết cách rồi, mỗi một người đều đang oán trách ông ta.
Sao mà lại sống thành như vậy chứ?
Ông ta nặng nề nói: "Nâng tam công tử xuống đi, đặt lên trên kiệu, không cần cho xử lí vết thương cho nó. Đi kêu nhị công tử lại đây, kêu nó cùng ta ra ngoài, chuẩn bị lễ vật đến phủ Trấn quốc công xin lỗi."
Hạ nhân ước gì được cách xa nơi này chút, vội vàng đáp rồi lui xuống, Tạ Thái Phi liếc mắt nhìn thê tử trên mặt đất, thở dài một tiếng, xoay người rời đi.
Nhìn theo bóng dáng ông ta bước đi, Phó Mẫn chợt giật mình, đột nhiên tỉnh táo lại —— sao bà ta có thể trở mặt với Tạ Thái Phi chứ? Cuộc sống sau này phải làm sao!
Bà ta vội vàng vịn tay thị nữ đứng dậy, xách váy vội vã đuổi theo Tạ Thái Phi, rưng rưng nói: "Phu quân, là ta không đúng, ta nói sai rồi. Vừa nãy thật sự là ta quá lo lắng cho Phàn Nhi... Chàng đừng trách ta mà."
Bước chân Tạ Thái Phi hơi dừng lại, quay đầu lại nhìn bà ta một cái, chỉ thấy mặt Phó Mẫn trang dung hỗn độn, chật vật khó coi, không khỏi lại nghĩ tới bộ dạng cuồng loạn vừa rồi của bà ta, trong lòng chợt phiền muộn không nói nên lời.
Ông ta đẩy tay thê tử ra, lần đầu tiên nói bằng giọng điệu thờ ơ: "Ngươi mệt rồi, đi nghỉ ngơi đi."
Phó Mẫn ngơ ngẩn buông lỏng tay, Tạ Thái Phi không quay đầu lại mà bước đi, qua thật lâu sau, thị nữ Khương Tú thật cẩn thận đến đỡ bà ta, nói: "Phu nhân, chúng ta về trước đi."
Phó Mẫn đờ đẫn nhìn nàng, Khương Tú bị bà ta nhìn đến mức nổi da gà toàn thân, Phó Mẫn cũng đã vịn tay nàng đi trở về phòng.
Ở Bắc Tuần Kiểm ti, Bạch Diệc Lăng thì đang vội đến bù đầu.
"Lục ca!"
Hắn vừa mới từ Đại lý tự* trở lại cửa lớn Bắc Tuần Kiểm ti, Lư Hoành đã ôm một chồng hồ sơ vội vàng chạy tới, sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Lăng thì mắt sáng lên, lập tức kêu: "Tìm ngươi đã nửa ngày rồi!"
(*) Đại lý tự là cơ quan có nhiệm vụ xét lại những án nặng đã xử rồi, như án về tử tội hay tội lưu rồi gửi kết quả cuộc điều tra qua Hình bộ để đệ tâu lên vua xin quyết định.
Bạch Diệc Lăng hỏi: "Sao vậy?"
Lư Hoành tiến đến bên tai hắn, trong thanh âm mang theo hưng phấn, thấp giọng nói: "Chuyện ngươi bảo ta lén điều tra có kết quả rồi! Chính là tài liệu năm đó Huệ Quý phi sinh con, ta đều đã sao chép hết rồi đây!"
Đầy mặt hắn ta đều là vẻ cầu được khen ngợi, Bạch Diệc Lăng đương nhiên phối hợp, vì thế nói: "Ui cha, ngươi giỏi thật đó, việc này tra xong, ta sẽ mời ngươi ăn cơm."
Lư Hoành ngượng ngùng xoắn xít mà cười rộ lên, nhỏ giọng nói: "Ăn cơm thì thôi không cần. Lục ca, ta nghe nói ngươi với Nguyệt Lão quan hệ không tệ, chờ khi nào rảnh có thể cùng ta đi thắp nén hương, cầu nhân duyên được không?"
Bạch Diệc Lăng: "..."
Lư Hoành không đề cập tới, hắn cũng sắp quên chuyện Nguyệt Lão kia luôn rồi, nghe vậy còn chưa nói gì, Thường Ngạn Bác đã bước từ một chỗ khác lại đây, xoa tay hầm hè: "Lục ca, không phải ngươi nói muốn lục soát chỗ nào sao? Có đi không có đi không? Ta nhất định phải bắt tên khốn đã tàn hại đứa bé ra băm thành nhân bánh bao!"
Bạch Diệc Lăng lật tài liệu trong tay Lư Hoành, trong lòng có vài phần hiểu rõ cũng có vài phần khiếp sợ: "Ngươi chờ tí đã, ta xem hồ sơ một chút..."
Ngoài cửa truyền đến tiếng thủ vệ hành lễ, Thịnh nhị công tử Thịnh Tri một thân thường phục nhẹ nhàng bước vào, đi về phía Bạch Diệc Lăng: "Bạch lão đệ, ngươi ở đây thì tốt quá, nhị ca có chuyện muốn thương lượng với ngươi đây!"
Mới rời đi có một chút mà làm như tất cả mọi người trên thế giới đều đang tìm kiếm Bạch Diệc Lăng, hắn quả thực bó tay, đẩy Thường Ngạn Bác phấn khởi qua một bên, lại cam kết với Lư Hoành mắt lấp lánh chờ nhân duyên bên cạnh: "Không thành vấn đề không thành vấn đề, nếu thật sự không được thì ta gả ngươi đi. Giờ thì đứng qua một bên nào."
"... Hả?"
Lư Hoành há to miệng, vừa muốn nói gì đó, Thịnh Tri đã ôm lấy bả vai Bạch Diệc Lăng, kéo hắn sang chỗ khác.
Bạch Diệc Lăng hỏi: "Thịnh nhị ca, đây là Hình bộ có việc gấp gì sao?"
Hiện tại Bắc Tuần Kiểm ti cùng Hình bộ liên hợp phá án, lui tới rất gần, Bạch Diệc Lăng đoán Thịnh Tri thân là Hình bộ Thị lang, nói không chừng cũng muốn nói với hắn chút manh mối liên quan đến vụ án.
Thịnh Tri nói: "Hôm nay ta tới có hai việc, có thể nói là công, cũng có thể nói là tư. Mặc kệ thế nào cũng đều phải phiền đệ chốc lát, thật ngại quá."
Y cũng biết Bạch Diệc Lăng bận, cho nên cũng không phí lời, trực tiếp tiến vào vấn đề chính.
Hóa ra lần này Thịnh Tri tới tìm Bạch Diệc Lăng, là vì cảm thấy vụ án này có lẽ có chút quan hệ với việc đệ đệ y tử vong năm xưa. Dù sao thì năm đó vị tiểu công tử kia cũng vừa sinh ra đã bị người ta phán là điềm xấu.
Thịnh Tri thấp giọng nói: "Kỳ thật chuyện này ta cũng không muốn nhắc tới, tuy rằng chưa từng chân chính nhìn thấy bộ dạng của tiểu đệ, nhưng ta rất chờ mong đệ ấy sinh ra."
Lúc ấy, huynh muội hai người Thịnh Quý và Thịnh Lịch còn chưa được nhận nuôi, Thịnh Tri là hài tử nhỏ nhất trong nhà. Sau đó bụng của mẹ y đột nhiên lớn lên, y thấy rất kỳ quái, cho rằng mẹ bị bệnh, cha lại kéo tay nhỏ của Thịnh Tri đặt lên trên bụng mẹ, nói với y, "A Tri sắp làm ca ca rồi".
Bé cưng trong bụng mẫu thân dường như đáp lại mà đạp tay y một cái, dọa Thịnh Tri sợ tới mức bỏ chạy.
Sau đó y hỏi ca ca, bé cưng mới sinh ra sẽ như thế nào, đại ca vẽ một bức tranh cho y, trên đó có một nhóc mập ngây thơ đáng yêu.
Đại ca nói với y, có lẽ là như vậy, bởi vì lúc y sinh ra là như thế này.
Thịnh Tri không nhịn được bật cười, nói Thịnh Đạc lừa đảo —— lúc y mới sinh ra, Thịnh Đạc cũng chỉ có hai tuổi, căn bản không có khả năng nhớ rõ bộ dạng của mình được. Bây giờ mẫu thân mang thai, ước chừng cũng đã cách bảy năm, Thịnh Tri và Thịnh Đạc đều hiểu chuyện, bởi vậy cả nhà đều rất chờ mong thành viên mới đến.
Thịnh Đạc bị đệ đệ nói là kẻ lừa đảo cũng không tức giận, chỉ nở nụ cười xảo quyệt, cất bức tranh vào trong ngăn kéo, huynh đệ hai người cùng hẹn, chờ đệ đệ hoặc là muội muội sinh ra, nhất định phải cầm tranh so sánh, nhìn xem có phải thật sự giống Thịnh Đạc vẽ ra hay không.
Nhưng từ khi đứa bé kia không còn nữa, vui cười trong nhà cũng biến mất theo. Bọn họ vĩnh viễn không quên được vô số ngày đêm mẫu thân thống khổ cùng phụ thân tự trách, không quên được tâm tình mong đợi của mình đối với đệ đệ.
Nhớ tới những việc này, trong lòng Thịnh Tri chợt đau xót, y vô cùng hy vọng người nhà mình đều có thể hạnh phúc vui vẻ, nhưng lại luôn có một vết sẹo vắt ngang trong tim.
Bạch Diệc Lăng thử thăm dò kêu Thịnh Tri một tiếng: "Thịnh nhị ca, huynh không sao chứ?"
Thịnh Tri hồi thần, thở dài: "Ài, không có việc gì, chỉ là có chút thất thần thôi, xin lỗi. Ta muốn nói chính là, trước đây ta từng nghe mẹ nói một ít chuyện cũ, luôn cảm thấy tám chữ trên khóa trường mệnh mang trên cổ Dịch Vương, cùng với lời bình luận của âm dương tiên sinh nói về tiểu đệ lúc ở trong thôn khá là giống nhau, hơn nữa sự kiện ở Nhiếp gia kia, đều có liên quan đến trẻ con, đều bị phán là điềm xấu, đây không phải quá mức trùng hợp à."
Bạch Diệc Lăng suy tư một lát, nói: "Kỳ thật... Còn có một chuyện ta không biết có tính là trùng hợp không."
Thịnh Tri ngẩng đầu nhìn hắn, Bạch Diệc Lăng nói tiếp: "Loạn quân tiền triều. Năm công chúa lưu lạc đến trong thôn kia, chính là do gian tế của loạn quân lẻn vào trong cung gây ra, Phong Thủy Tà Độ tập kích vườn mai lần trước cũng là di đảng tiền triều."
Thịnh Tri trước đây không nghĩ tới điểm này, bị Bạch Diệc Lăng gợi ra, thoáng suy tư, mắt lộ ra kinh hãi, thấp giọng hỏi: "Ý của ngươi là, hiện tại bên cạnh Tứ hoàng tử, rất có thể còn có gian tế tiền triều lưu lại?"
Nếu đây là sự thật, vậy tuyệt đối không phải chuyện nhỏ. Nhưng Thịnh Tri cũng là người cực kỳ nhạy bén, nghĩ rồi lại nghĩ, liền thấp giọng nói: "Không đúng, khả năng không lớn. Nếu thật sự có dư đảng tiền triều, bọn chúng sẽ không chỉ giả thần giả quỷ mà thôi. Nhưng mặc kệ thế nào, Thịnh gia, Nhiếp gia, Dịch Vương, những chuyện ba bên này gặp phải có quá nhiều điểm giống nhau, mà trong đó, chúng ta lại chỉ biết sự tình của Nhiếp gia là Hàn tiên sinh gây nên."
Y nói với Bạch Diệc Lăng: "Cho nên ta cho rằng, Quốc sư đại nhân giả thần giả quỷ kia, chính là một cái cửa đột phá. Trước đó chúng ta đã từng rất nhiều lần quay trở lại điều tra cái thôn nơi tiểu đệ sinh ra, nhưng người ở đó đã ly tán, thời gian qua lâu, toàn bộ chứng cứ đều đã mơ hồ. Hiện tại phụ thân ta đã mang theo đại ca và tam đệ tự mình đi, lần này chính là muốn hỏi thử, trong thôn kia liệu có người quen biết Hàn tiên sinh hay không."
Bạch Diệc Lăng như suy tư gì đó, chậm rãi gật đầu. Trong nháy mắt này, hắn giống như đột nhiên hiểu ra một vấn đề mà mình nghi vấn đã lâu.
Đó chính là, tại sao Hàn tiên sinh có một thân bản lĩnh thật sự, còn phải đi giả mạo danh hào mà người xuyên việt tạo ra trước đây.
Nhất định là có lý do gì đặc biệt, mới bức cho gã ta giấu đi họ tên chân thật. Như vậy giả thiết tên âm dương tiên sinh viện cớ vu hãm Trưởng công chúa năm đó chính là gã, Hàn tiên sinh có thể người Phong Thủy Tà Độ không?
Không, hẳn là sẽ không.
Lý do tựa như Thịnh Tri nói vậy, dư đảng tiền triều cực kỳ hận Lục gia, từ trước đến nay thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, nếu kẻ làm chủ hết thảy phía sau màn thật sự là bọn chúng, như vậy không có khả năng loanh quanh lòng vòng lãng phí thời gian như vậy, chỉ e là đã sớm ra tay lấy đi không ít mạng người.
Cho nên Bạch Diệc Lăng cảm thấy, Hàn tiên sinh không phải kẻ chủ mưu sau màn, cũng không phải dư đảng tiền triều, nếu nói... gã ta mới là mục tiêu của kẻ chủ mưu, có lẽ còn có vài phần hợp lý.
Bạch Diệc Lăng suy tư đủ thứ chuyện, nhưng sự tình còn cần suy xét chậm rãi từng cái một, hắn nghĩ nghĩ, nói với Thịnh Tri: "Thịnh nhị ca, hôm nay tuy rằng huynh tới nói việc tư với ta, nhưng vụ án này là bên ta cùng Hình bộ giải quyết, tới ngày mai bên chúng ta sẽ đưa công văn qua, ngươi sớm hay muộn gì cũng cảm kích. Đệ tin nhị ca, nên nói trước với ngươi đôi chút..."
Hắn kề sát vào Thịnh Tri, hạ giọng nói: "Năm đó, rất có thể Huệ Quý phi sinh đã ra một đôi song bào thai."
Ánh mắt Thịnh Tri trầm xuống, cũng thấp giọng hỏi: "Chứng cứ là gì?"
Chứng cứ chính là hồ sơ Bạch Diệc Lăng bảo Lư Hoành sao chép cộng với manh mối Lục Dữ đã vài lần cung cấp.
Một người chị họ của Lư Hoành là một vị tần đang được sủng ái, Bạch Diệc Lăng kêu Lư Hoành nghĩ cách lân la làm quen với Kính Sự phòng* trong cung, tìm ra ghi chép liên quan đến việc Huệ Quý phi sinh con hai mươi bốn năm trước. Lư Hoành may mắn không làm nhục mệnh, chẳng những sao chép hết ký lục, còn thành công xưng huynh gọi đệ cùng một thái giám già, hỏi thăm rất nhiều chuyện cũ năm xưa.
(*) Cơ quan này chịu sự quản lý của Phủ Nội vụ, chuyên phụ trách ghi chép, quản lý việc thị tẩm cung tần của nhà vua.
Vừa rồi Bạch Diệc Lăng lật xem mấy thứ hắn ta viết, tuy rằng không xem kỹ lắm, nhưng vẫn nhìn ra tình huống đại khái.
Hóa ra trước khi Huệ Quý phi sinh con, trong cung có một vị lão thái y kinh nghiệm phong phú đã từng nói, vị nương nương này rất có khả năng mang song bào thai. Song bào thai ở trong cung luôn luôn bị coi là điềm xấu, hơn nữa ngày thường Huệ Quý phi hành sự ương ngạnh, đắc tội không ít người, các nàng liên hợp lại nhân cơ hội xúi giục, Hoàng Thượng liền dần dần lạnh nhạt với thị.
Ngày sinh, trong cung Huệ phi quạnh quẽ, thậm chí không có mấy người đến thăm, không nghĩ tới khi hài tử được sinh ra, lại chỉ có một bé trai. Sau này Huệ Quý phi dựa vào gia thế dần dần đoạt lại sủng ái, Tứ hoàng tử cũng khỏe mạnh lớn lên.
Nếu như nói Huệ Quý phi thật sự sinh ra một cặp song sinh rồi lại che giấu chân tướng, vậy đứa trẻ còn lại hơn phân nửa không chết, hiện tại người trở về giả mạo Lục Hiệp chính là gã.
Về điểm này trước khi tra ghi chép thì Bạch Diệc Lăng cũng đã có suy đoán, chỉ có điều nếu hài tử không chết, lại làm thế nào lớn lên? Hắn nhớ Lục Dữ có nói một sự kiện khác, đó chính là thời điểm đi Dịch Vương phủ thăm Lục Hiệp, y từng ngửi được có mùi thuốc thái giám dùng để bôi lên vết thương trong phòng Lục Hiệp.
Nam nhân sống sót trong cung, ngoại trừ Hoàng Thượng và hoàng tử, cũng chỉ có thái giám.
Lư Hoành được Bạch Diệc Lăng bày mưu đặt kế, lúc nói chuyện phiếm với lão thái giám cố tình dẫn dắt đề tài, biết được khi xưa đúng là sẽ chọn một ít bé trai vừa mới sinh ra không lâu trong dân gian rồi mang vào cung, bồi dưỡng từ nhỏ để bảo đảm lòng trung thành của bọn họ. Nhưng bởi vì có quá nhiều hài tử không sống nổi sau khi bị thiến, Hoàng Thượng lại muốn thi hành nền chính trị nhân từ đại xá thiên hạ, mười năm trước đã bãi bỏ quy củ này.
Lư Hoành lại quanh co lòng vòng nói thêm một buổi, muốn biết chuyện trước và sau khi Huệ Quý phi sinh con, nhóm tiểu thái giám vào cung hiện tại như thế nào.
"Những chuyện tiếp theo ta nghĩ ta hẳn đã hiểu rồi."
Bạch Diệc Lăng nói tới đây, Thịnh Tri tiếp lời: "Huệ Quý phi sinh hài tử vào hai mươi bốn năm trước, sau lại qua không đến sáu năm, cũng chính là năm mẫu thân ta sinh tiểu đệ, trong cung phát sinh biến loạn, không ít cung nhân đều chạy tứ tán ra khỏi cung. Nếu nói một hoàng tử khác thật sự bị coi thành tiểu thái giám mà nuôi lớn, nhờ lần náo loạn đó đã xuất cung. Hiện giờ trở về trả thù, tính ra cũng hợp tình hợp lý."
Y nghĩ nghĩ, lại hơi do dự nói: "Chẳng lẽ, hài tử kia là dùng để đe dọa Tứ hoàng tử, ám chỉ hắn là đứa bị từ bỏ kia? Nhưng mà bên Nhiếp tiểu công tử kia, lại..."
Bạch Diệc Lăng nói: "Hiện tại hết thảy đều chỉ là suy đoán của chúng ta, chân tướng cụ thể như thế nào, chờ ta đến Dịch Vương phủ trở lại rồi nói sau."
Thịnh Tri nhướng mày, trong giọng nói tăng thêm vài phần trêu chọc: "Tiểu tử ngươi cũng thật cả gan làm loạn giống trong lời đồn nha, ngay cả Dịch Vương phủ cũng muốn điều tra à?"
Bạch Diệc Lăng chỉ cười nhạt: "Thịnh nhị ca, huynh nói không đúng rồi, ta sao dám điều tra Dịch Vương phủ chứ? Dịch Vương Điện hạ cử chỉ thất thường, rất có khả năng là bị kẻ gian hãm hại, vì an toàn của Điện hạ, hẳn là phải tăng cường bảo vệ mới đúng."
Tiểu tử này nói thật nghiêm trang, giống y như một người đàng hoàng lòng son dạ sắt, Thịnh Tri không khỏi bật cười. Cũng không biết tại sao, chính là trong lòng cảm thấy vô cùng thân cận với người trẻ tuổi mới quen biết không lâu này, y lắc lắc đầu, nói: "Ta nói, hôm nay có hai việc, một việc khác, chính là ta muốn mang các ngươi đến Dịch Vương phủ."
Bạch Diệc Lăng nhất thời không hiểu: "Huynh dẫn chúng ta đi?"
Thịnh Tri nhìn dáng vẻ nghiêm trang của hắn, cảm thấy tay có chút ngứa ngáy, thế là giơ tay gõ một cái lên đầu Bạch Diệc Lăng, cười nói: "Vụ án này tuy rằng do bản Tuần Kiểm ti chủ thẩm, nhưng Hình bộ cũng có chức trách cùng giải quyết, dù sao cũng phải cho ta một cơ hội biểu hiện chứ."
Bạch Diệc Lăng: "..."
Chính Thịnh Tri cũng ngẩn ra, ho khan một tiếng, làm như không có việc gì thu tay lại, trong lòng thầm mắng chính mình.
Có điều Bạch Diệc Lăng cũng hiểu rõ ý định của y. Hiện tại Tứ hoàng tử đã xảy ra chuyện, người sau màn bất cứ lúc nào cũng có khả năng áp dụng hành động tiếp theo, bọn họ không có quá nhiều thời gian để trì hoãn, lúc này thỉnh chỉ với Hoàng Thượng hiển nhiên đã không còn kịp rồi, nhưng nếu tùy tiện điều tra Dịch Vương phủ thì khó tránh khỏi đắc tội với người ta, ý của Thịnh Tri hiển nhiên là muốn gánh tội, để y làm người xấu.
Bạch Diệc Lăng lắc đầu, muốn cự tuyệt, Thịnh Tri lại lôi kéo hắn, nói: "Được rồi, đi thôi. Nếu đã hợp tác, nên đem tất cả mọi chuyện ra chia sẻ. Đây vốn chính là chuyện ta nên làm, đệ đừng băn khoăn làm gì."
Bạch Diệc Lăng còn muốn nói, nhưng ngay lúc này, giọng nói mang theo cảm giác sung sướng không thể hiểu được của hệ thống mất tích đã lâu vang lên, theo đó còn có BGM cực kỳ vui nhộn:
【 Vì vì vì khoảng thời gian trước hệ thống nghỉ, nghỉ phép, nhắc nhắc nhắc nhở tích phân tạm thời chậm... chậm trễ, hiện, hiện tại tôi sẽ tổng, tổng kết một lượt tích... tích phân thời gian này, dưới đây là chi tiết. 】
【 Lục Dữ: Thành công cầu ở chung, vui vẻ, tích phân: +150. 】
【 Lục Dữ: Thành công cầu vuốt ve, thỏa mãn, tích phân: +100. 】
【 Lục Dữ: ... 】
【 Thịnh Đạc: Cùng ăn cơm trưa, trò chuyện hài hòa, tích phân: +80. 】
【 Phóng ngựa rong ruổi, tư thế oai hùng hiên ngang, giá trị hình tượng cá nhân tăng vọt một lần nữa, tích phân: +150. 】
【 Lục Khải: Phát hiện có tình địch, tan nát cõi lòng, tích phân: +50. 】
【 Thịnh Tri: Thành công gõ trán, thân thiết, tích phân: +80. 】
...
【 Tổng tổng tổng tổng tổng tích phân: +1000, chúc, chúc mừng kí kí kí chủ mở ra cốt truyện phụ bí mật —— tình huynh đệ cảm động trời xanh, tình gia đình xã hội chủ nghĩa nghĩa nghĩa nghĩa nghĩa nghĩa! 】
Một đống chi tiết và lý do lung tung rối loạn làm người ta nhìn mà đau đầu, âm thanh máy móc ngắc ngứ còn có chút mồm miệng không rõ của hệ thống càng có vẻ thập phần thiếu đòn, Bạch Diệc Lăng nhìn sơ qua một lần, chỉ có thể đại khái phát hiện bá đạo tổng hồ vẫn như cũ là đại thần cung cấp tích phân. Còn "tình huynh đệ", "tình gia đình" ... Đó là cái quỷ gì?
Bạch Diệc Lăng: "... Hệ thống, lâu rồi không gặp, tật nói lắp của ngươi còn chưa hết à?"