Khoảng cách từ Bạch phủ đến đường lớn Dũng Lạc không tính là quá xa. Trong Trạch An vệ, Bắc Tuần Kiểm ti sở thuộc Bạch Diệc Lăng chịu trách nhiệm điều tra truy bắt, xử lý các vụ án ly kỳ.
Vương Thượng thư là mệnh quan triều đình, cách chết lại kỳ dị, sau khi Bạch Diệc Lăng ra khỏi phủ, lên ngựa chạy về hướng nơi xảy ra chuyện.
Một chuyện rất nghiêm túc, nhưng trên đường hắn phóng ngựa vượt qua phố dài, hệ thống đột nhiên phấn chấn, lập tức trở nên tăng động ——
【Cưỡi ngựa ngầu lòi, hút phấn* thành công, tích phân +1!】
(*) Chỉ việc "gia tăng số lượng fans" hoặc "trở nên nổi tiếng hơn"
【Gió thổi bay ống tay áo, tạo hình phiêu dật, tích phân +1!】
【Được các cô nương si mê ngóng nhìn, hấp dẫn phương tâm*, tích phân +1!】
(*) Trái tim thiếu nữ
Bạch Diệc Lăng: "..."
Tuy nói có hơi ồn ào, nhưng mà nghe tiếng tích phân không ngừng tăng lên vẫn cảm thấy rất sảng khoái, hắn tạm thời dễ dàng tha thứ cho hành vi lải nhải không dứt của hệ thống.
Bạch Diệc Lăng gặp được mấy thủ hạ đang làm nhiệm vụ ở giữa đường, đoàn người còn chưa tới nơi liền nghe thấy tiếng người huyên náo, nghị luận sôi nổi cách không xa phía trước.
Một thanh niên cao lớn tuấn lãng phía sau hắn thấy thế, lớn tiếng quát: "Trạch An vệ làm việc, những người không liên quan mau tránh ra!"
Ba chữ "Trạch An vệ" vừa thốt ra, đám người tụ thành một vòng xem náo nhiệt lập tức rẽ ra một con đường, lộ ra một cái thi thể cháy đen.
Cách thi thể đó không xa, một tiểu tư đang ngồi dưới đất kêu rên, Tạ Thái Phi sắc mặt trắng bệch đứng ở một đầu khác, được tùy tùng bên người đỡ lấy.
Bạch Diệc Lăng vừa vặn nhìn thấy tiểu tư gào lên gì đó với Tạ Thái Phi, còn chưa nghe rõ, chỉ thấy đối phương chộp lấy thanh mã tấu của cửa hàng rèn sắt bên cạnh, bổ nhào về phía Tạ Thái Phi!
Lần này quá mức đột ngột, ánh đao chợt lóe, trong đám người bùng lên vô số tiếng rít gào, mấy tiểu tư gần đó liên tục lăn lộn né tránh.
Bạch Diệc Lăng nhấc dây cương, trực tiếp phóng ngựa chạy như bay về phía trước, lúc gần tới đoàn người, hắn phi thân nhảy xuống, đánh về phía tên tiểu tư nọ.
Một bước này có biết bao tiêu sái, hệ thống kích động, hú hét lên:
"Suất khí lên sàn! Lúc nhảy xuống ngựa nên lộn một vòng giữa không trung mới có thể thể hiện phong độ, tốt lắm, Bạch Diệc Lăng! Hoàn thành động tác đạt điểm tối đa!"
Bạch Diệc Lăng thân hình chợt lóe, vạt áo tung bay, vỗ một cái trên cổ tay tiểu tư rồi chụp lấy, thanh mã tấu thiếu chút nữa hại người trong nháy mắt liền nằm trong tay hắn. Thuận thế, chuôi thanh mã tấu đụng trúng huyệt đản trung* của tên tiểu tư, thành công chế trụ gã.
(*) Còn gọi là Chiên Trung, Đàn Trung, Hung Đường, Nguyên Kiến, Nguyên Nhi, Thượng Khí Hải. Vị trí: ở điểm gặp nhau của đường dọc giữa xương ức với đường ngang qua 2 đầu núm vú (ở nam) hoặc ngang qua bờ trên 2 khớp xương ức thứ 5 (ở nữ).
Từ đoạt đao đến điểm huyệt, trước sau cũng chỉ trong mấy hơi thở, người ở hai bên đường phố vốn đang lớn tiếng khen hay, sau khi thấy rõ mặt mũi hắn liền đột nhiên yên tĩnh mà mê mẩn nhìn hắn, chỉ có tiếng hệ thống gào khàn cả giọng:
"Cướp đao! Cướp đao! Cướp đao! Bạch Diệc Lăng lập công, Bạch Diệc Lăng lập công! Vào đúng lúc này ngươi không chỉ là một người, ngươi đại diện cho toàn bộ Trạch An vệ, đại diện cho toàn bộ hệ thống, làm rạng danh chúng ta! Quá đã nghiền, hình tượng cá nhân nhanh chóng tăng vọt, cộng 100 tích phân —— "
Bạch Diệc Lăng thiếu chút nữa chui đầu xuống đất: "Câm miệng!"
Những người còn lại cũng dồn dập xuống ngựa. Thanh niên vừa nãy thét bảo mọi người lui ra tên là Thường Ngạn Bác, là tiểu nhi tử của Binh bộ Thị lang, thấy thi thể cháy đen vặn vẹo trên đất, kinh sợ hỏi:
"Đến cùng là chuyện gì xảy ra? Chung quanh đây cũng không có chỗ nào dễ cháy, người làm sao bị đốt thành như vậy?"
Cảnh tượng này quá mức đáng sợ, trong đám người vây xem bên cạnh ngoại trừ rất ít cô nương gan lớn đứng quan sát bên ngoài, còn lại phần lớn đều là nam tử trưởng thành.
Nghe thấy hắn ta dò hỏi, một hán tử tương đối lớn gan chủ động nói: "Không có chỗ nào bắt lửa. Quan gia, ngài đến trễ nên không nhìn thấy, ngọn lửa là tự nó từ trên người Vương Thượng thư lão gia, bùng lên!"
Thường Ngạn Bác nhìn Vương Thượng thư đã bị nướng chín mười phần trên đất, thất kinh hỏi: "Ngươi nói cái gì?"
Hán tử hạ thấp giọng, thần thần bí bí: "Từ đầu tới đuôi tiểu nhân đều ở đây nên thấy được toàn bộ, Vương đại nhân vốn ngồi trên kiệu đi qua đường, trước mặt hắn còn có một cỗ kiệu, quan gia trên đó tiểu nhân không quen biết. Sau đó vị kia hình như có phái người gọi Vương đại nhân, muốn nói với lão cái gì. Hai người xuống kiệu, đứng ở bên đường, sau đó nói chưa được hai câu, trên người đại nhân 'phừng' một cái, cứ như vậy bốc cháy!"
Nghe tên đó nói chuyện, mấy người Trạch An vệ nghe mà cũng cảm thấy ê răng, Thường Ngạn Bác nhìn Bạch Diệc Lăng, thấy hắn hơi giương cằm, vì vậy lại hỏi: "Không cứu sao?"
"Cứu chứ, đâu có thể trơ mắt nhìn người bị thiêu chết đâu!"
Người kia chép chép miệng, thở dài nói: "Nhưng mà thực sự cháy quá nhanh, lúc đó Vương Thượng thư rất là thảm thương luôn! Âm thanh khiến cả người ta nổi da gà, trong chớp mắt ngay cả người cũng không thấy, mọi người cũng chỉ có thể nhìn thấy một đám lửa lăn lộn trên đất. Chờ đến khi xách thùng đựng nước dội tắt lửa thì người này không còn thở nữa."
Hán tử vừa nói, người xung quanh gật đầu đáp lời, còn có người xen mồm bổ sung: "Ầy, các đại nhân thấy vị quan gia bên kia không, chính là người vừa mới cùng Vương đại nhân nói chuyện đấy."
Đang nói chuyện, ngỗ tác* cũng đã xách hòm vội vã đuổi đến, Bạch Diệc Lăng lệnh hắn ta khám nghiệm thi thể, mình thì nhìn theo hướng ngón tay của hán tử, vừa vặn đối mắt với Tạ Thái Phi.
(*) Tên một chức lại để khám xét các người tử thương, bây giờ người ta gọi là bác sĩ pháp y đó.
Môi hắn hơi cong lên, cười nhạt chắp tay: "Tạ Hầu gia, không nghĩ tới nhanh như vậy mà chúng ta đã gặp lại rồi."
Tạ Thái Phi nhớ tới câu kia "Ta cũng không muốn tiếp tục nhìn thấy ngươi" lúc mình ra khỏi Bạch phủ: "..."
Còn có để cho người sống hay không? Có vả mặt cũng không nhanh như vậy chứ.
Trên thực tế, ông ta quả thật cũng cũng coi là vận xui phủ đầu, nửa ngày hôm nay cũng sẽ không gặp được chuyện tốt nào nữa.
Trước khi chuyện này phát sinh, hai người Vương Tạ đã trúng Bạch Diệc Lăng một trận tổn hại, cơ hồ là bị đuổi ra khỏi Bạch phủ, trong lòng mỗi người đều nghẹn một hơi, mà dù vậy, bọn họ lại không thể không miễn cưỡng mang một bộ tư thế ở chung hài hòa cùng rời đi.
Bằng không thì tin tức "Tạ hầu gia và Vương Thượng thư cùng đến Bạch phủ, sau khi ra cửa sắc mặt không vui, như người dưng nước lã" truyền đi, khiến người khác suy đoán, tổn hại vẫn là mặt mũi Tạ gia cùng Vương gia.
Tạ Thái Phi ngồi bên trong kiệu, được người nâng lên đi một lúc, dần dần bình tĩnh lại. Bây giờ kết cục sự tình đã định không thể thay đổi, mà nếu như bởi vì nhất thời tức giận khiến Vương gia từ đồng minh biến thành kẻ thù, sẽ không có nửa điểm tốt nào đối với ông ta.
Nguyên nhân chính là như vậy, ông ta mới có thể gọi Vương Sướng xuống khỏi kiệu. Vốn là dự định lợi dụng chuyện này để đàm luận với đối phương chút điều kiện, kết quả điều kiện còn chưa đàm luận thành công, trái lại chính mắt thấy một "cây đuốc sống".
Tạ Thái Phi từ nhỏ chinh chiến sa trường, gặp qua đủ loại chuyện trên đời, một người lớn sống sờ sờ lại bị đốt thành than ngay trước mặt, tuy rằng ông ta chấn kinh không nhỏ, nhưng cử chỉ cũng coi như là trấn định.
Cho đến lúc này chạm mặt trực tiếp cùng Bạch Diệc Lăng, Tạ Thái Phi cảm thấy lớp da mặt treo trên đầu phải chịu áp lực trên đe dưới búa, ngực bị nghẹn sắp thổ huyết, cứng đờ kể lại chuyện đã xảy ra một lần nữa.
Lời ông ta nói không khác biệt gì với quần chúng xung quanh.
Bạch Diệc Lăng nghĩ tới vụ án, ngược lại cũng không rảnh phân cao thấp cùng Tạ Thái Phi, sau khi nghe xong vừa muốn mở miệng, một người đi tới bên cạnh, thấp giọng gọi: "Chỉ huy sứ."
Hắn quay qua, người đến là một thanh niên cao gầy tên Dương Chuẩn, là một quân sĩ bình thường trong địa bàn hắn quản lý, giờ khắc này Dương Chuẩn đang áp giải tên tiểu tư có ý đồ hại người kia của Vương Sướng.
Tiểu tư vốn là bị Bạch Diệc Lăng điểm huyệt đạo, vừa nãy vì để hỏi chuyện, Dương Chuẩn đã giải khai huyệt đạo cho gã.
Y bẩm báo với Bạch Diệc Lăng: "Đại nhân, tiểu tư này nói Vương đại nhân xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hắn coi như ở lại cũng không sống nổi, cho nên muốn chết cương liệt một chút, dưới tình thế cấp bách mới ra tay đả thương người."
Bạch Diệc Lăng cùng Dương Chuẩn trao đổi một ánh mắt, hai người ngay lập tức ngầm hiểu.
Phu nhân Vương Sướng họ Lưu xuất thân từ phủ Tướng quân, phi thường dũng mãnh, 16 tuổi liền đánh chết tên đăng đồ tử đùa giỡn bà ta ở trên đường, nổi danh là cọp cái. Hiện tại Vương Sướng chết rồi, tiểu tư đi theo lão có lẽ cũng là sợ bị Vương phu nhân dưới cơn nóng giận giết chết, cho nên muốn liều một phen.
Thế nhưng tại sao gã muốn động thủ với Tạ Thái Phi?
Hiện tại còn ở trên đường, nhiều người nhiều miệng, Bạch Diệc Lăng đè xuống nghi vấn trong lòng, nói: "Trở về tái thẩm."
Dương Chuẩn gật đầu đáp ứng, nhưng ngay phút chốc y quay người, tên tiểu tư kia đột nhiên đẩy tay y ra, chỉ vào Tạ Thái Phi rống lớn: "Trước đó hắn từng có tranh chấp với đại nhân nhà ta, đại nhân nhà ta nhất định là bị hắn dùng yêu pháp hại chết!"
Dương Chuẩn quát lên: "Toàn là nói bậy! Cái gì mà yêu pháp!"
Tiểu tư đầy mặt sợ hãi, trong giọng nói đầy thê lương: "Chắc chắn có! Ta tận mắt nhìn thấy! Lửa bỗng nhiên bùng lên từ trên ngực Vương đại nhân! Chính là bỗng nhiên bùng lên như vậy!"
Đôi mắt của gã trừng đến cực hạn, quả thực giống như là muốn rơi ra khỏi hốc mắt, trán vã mồ hôi: "Cả người ngài ấy bốc cháy lăn lộn trên đất, kêu la thảm thiết... Lửa đốt da thịt trên người tróc ra, vang lên tiếng xì xì... Quỷ kia, quỷ kia khẳng định chính là ở đây! Không phải hắn thì còn là ai nữa? Hay là ngươi? Cũng có thể ngươi —— "
Ánh nắng dịu nhẹ sau giờ ngọ, nhưng âm thanh điên cuồng này khiến sau lưng không ít người rịn ra một tầng mồ hôi, đám người chung quanh trong nháy mắt tản ra không ít, Dương Chuẩn mấy lần không ngăn được, Bạch Diệc Lăng thẳng tay tát một cái, đánh gã hôn mê.
"Dương Chuẩn, mang gã về."
Dương Chuẩn đáp một tiếng, dừng một chút, thấp giọng nói với Bạch Diệc Lăng: "Ngài nói xem, sẽ không thật sự có quỷ chứ?"
Bạch Diệc Lăng cười nhạt: "Có quỷ hay không ta không biết, mà dính tới mạng người, không quản hắn là người hay quỷ, cũng phải hiện hình cho ta."
Dương Chuẩn nói: "Đó là đương nhiên."
Y xoay người rời đi, Bạch Diệc Lăng trầm tư nhìn bóng lưng y, hệ thống "Leng keng" một tiếng, hiện ra khung trò chuyện:
【Công năng đoán mệnh tùy thời khởi động, "Sống mũi tam loan, một thân tất gian", thỉnh kí chủ đề phòng Dương Chuẩn.】
Bạch Diệc Lăng "hừ" một tiếng: "Ta cũng thấy vậy. Vừa nãy có phải y cố ý buông tiểu tư kia ra, để gã nói chuyện hay không?"
【Để được tiết lộ chi tiết, thỉnh sử dụng 50 tích phân đổi.】
Bạch Diệc Lăng bị nhắc nhở: "Ta hiện tại có bao nhiêu tích phân?"
【Tổng điểm số: 837.】
Bạch Diệc Lăng nói: "Làm phiền, đều đổi thành giá trị sinh mệnh cho ta."
Hệ thống không dám tin tưởng, nỗ lực chào hàng: 【Biết rõ chi tiết của nhân vật, có thể trợ giúp kí chủ biết được nhiều đầu mối hơn, tăng nhanh tiến trình phá án...】
Bạch Diệc Lăng: "Ồ, sao ta lại cảm thấy loại hành vi này của ngươi giống như cái gì ở thời đại Hàn Hiến ấy nhỉ... Kích cầu tiêu dùng hả? Tích phân của ta dùng ở nơi nào không phải là dùng?"
Hệ thống oan oan ức ức: 【Chỉ có khi kí chủ mua công năng phụ mà không phải đổi tuổi thọ, hệ thống mới có thể thu trích phần trăm.】
Bạch Diệc Lăng: "Thì ra là như vậy."
Hắn lại nở nụ cười: "Thế nhưng ta không cần."
Hệ thống: 【QAQ】
Cái giá trị mặc định kia của hệ thống khiến Bạch Diệc Lăng phi thường khuyết thiếu cảm giác an toàn, hắn cho là hiện tại tích lũy giá trị sinh mệnh nhiều mới là việc cấp bách, còn Dương Chuẩn... Dám ở trước mặt hắn gây sự, Bạch Diệc Lăng còn thật muốn nhìn một chút, tiểu tử này đến cùng muốn làm gì.
Dù sao thì sau khi hắn một lần nữa đoạt lại thân thể của chính mình, mọi chuyện sẽ thay đổi không còn giống như trong cốt truyện cũ nữa, ví như chuyện Vương đại nhân chết, vốn chưa từng xảy ra.
Bạch Diệc Lăng đi tới bên cạnh thi thể, không kiêng kỵ gì mà đánh giá từ trên xuống dưới, hỏi ngỗ tác: "Nhìn ra cái gì rồi?"
Ngỗ tác vốn đang nửa ngồi nửa quỳ khám nghiệm thi thể, Bạch Diệc Lăng ra hiệu hắn ta không cần đứng lên, mình thì nhấc vạt áo phía trước lên, ngồi chồm hỗm xuống bên cạnh ngỗ tác: "Nói đi."
"Vâng." Ngỗ tác trả lời: "Mời đại nhân xem, người chết hai tay co chặt, tạo thế như đang đấu quyền, da dẻ rạn nứt, tuy rằng miệng, mũi, cổ họng chỉ có ít khói bụi bám vào, mà cổ họng có bóng nước, có thể kết luận chắc chắn là bị thiêu chết không thể nghi ngờ."
Bạch Diệc Lăng trầm ngâm không nói, theo lẽ thường, người bị thiêu chết trong quá trình tử vong sẽ há miệng hô hấp, lúc hô hấp sẽ hút cả khói bụi, bột than trong ngọn lửa vào bên trong đường hô hấp, quan sát miệng mũi người chết xem có khói bụi, bột than hay không là nhân tố hàng đầu để phân biệt một người bị thiêu hay là bị đốt thi thể sau khi chết.
Mà Vương Thượng thư thì không giống như vậy, mặc dù lão bị thiêu chết, nhưng hoàn cảnh chung quanh rất bình thường, bén lửa từ đầu tới cuối chỉ có mình lão, phát hiện của ngỗ tác đã chứng thực điểm này.
Cái chết quỷ dị như thế, không có vấn đề mới là vấn đề lớn nhất đó!
Hỏi bách tính xung quanh cũng không có thêm gì mới, hỏi xong liền bị người Trạch An vệ giải tán. Bạch Diệc Lăng nhớ tới câu vừa nãy của tên tiểu tư "Lửa bỗng nhiên bùng lên từ trên ngực Vương đại nhân", trong lòng hơi động, duỗi tay mò mẫm trên ngực thi thể, sắc mặt có chút kinh ngạc.
Ngỗ tác một mặt kính nể mà nhìn hắn.
Thi thể này cháy đen nứt nẻ, da dẻ tróc ra, cơ hồ đã không còn hình người, coi như hắn ta làm ngỗ tác nhiều năm, thời điểm khám nghiệm thi thể cũng cố nén khó chịu, mà Bạch Diệc Lăng lại không màng dơ bẩn, động tác cẩn thận, cũng khó trách từ khi hắn được thăng chức tới nay, dưới tay chưa từng phát sinh án oan.
Lúc này Diêm Dương, thuộc hạ của Bạch Diệc Lăng từ bên cạnh tiến lại nói: "Lục ca, người phủ Vương Thượng thư đến, khăng khăng đòi nâng thi thể về."
Tính cách Diêm Dương tỉ mỉ, nói một câu như vậy, còn lo lắng Bạch Diệc Lăng không rõ ý mình, hơi nhỏ giọng nhắc nhở:
"Huynh đệ ruột của phu nhân Vương Thượng thư họ Lưu chính là Lưu Bột. Quan hệ giữa gã và ngươi vẫn luôn không tốt, gần đây giống như là được Lâm Chương Vương thưởng thức, Lục ca ngươi cẩn thận gã gây sự."
Bạch Diệc Lăng cười vỗ vỗ bờ vai y.
Lưu Bột và hắn quả thật có chút quan hệ, mà những quan hệ đó tất cả cũng là bởi vì một người khác trong miệng Diêm Dương ——
Nhi tử nhỏ nhất của Tiên đế, Lâm Chương Vương Lục Khải, là vai chính trong quyển sách này, cũng từng là... ân nhân của Bạch Diệc Lăng.
Tác giả có lời muốn nói: tui nhớ tui viết chương này, Tiện Ninh làm xong việc trở về lột tôm cho sư huynh, rất nhiều bảo bối kêu Tiện Ninh không rửa tay.
Kỳ thực tui rửa rồi.
Cho nên tui bình tĩnh suy nghĩ một chút, quyết định ở đây nói cho Bùn Manh, cái tay Lục ca vỗ tiểu ca ca Diêm Dương, không phải cái tay hắn vừa nãy mò người chết đâu, là tay kia á.
Cơ trí ghê chưa, há há há!
---------------------------------------------------
Từ giờ tiến độ sẽ là 3 ngày 1 chương