Hồi ức, luôn có thể dễ dàng đánh tan ngụy trang của một người, Lục Khải nhìn Bạch Diệc Lăng, không tự chủ nói: "Ta vẫn luôn đối đãi ngươi như vậy, chúng ta quen biết hơn mười năm, ta chưa từng nghe qua ngươi oán giận, ngươi từ trước tới nay cũng không nói với ta, những lời này."

Hắn ta chợt dừng: "Ta cho rằng ngươi sẽ không để ý."

Bạch Diệc Lăng hời hợt nói: "Khi đó cam tâm tình nguyện, thấy không đáng kể, nên không oán giận. Chỉ là hiện tại ta không muốn nữa."

Không thích, cho nên mới không muốn. Không có ai là kẻ ngốc, không có ai tình nguyện trước mặt người khác hạ thấp bản thân, bốn chân chấm đất làm một con chó.

Lục Khải lặng im trong chốc lát, bình phục trái tim bởi vì câu nói này mà đột nhiên đau đớn, cũng cảm thấy có chút không biết làm sao.

Giữa hai người yên tĩnh không hề có một tiếng động, cách đó không xa trên sân khấu vẫn như cũ chiêng trống vang trời, công phu biến diện của con hát kia xuất thần nhập hóa, vậy mà đã đổi trang phục diễn thành của đàn ông, đang xướng câu của Hầu Triều Tông trong 《Đào hoa phiến》:

"NgõChu Lâu một đường nghiêng ngả, vương tôn ngồi xe phú quý xa hoa. Mộc lan soi bónghai bờ, chẳng bằng đào mận hoa chờ gió xuân."

Mấy câu được y xướng lên triền miên uyển chuyển, nhu tình chân thành, nhưng giọng hát lại hồn hậu, nghe ra xác thực là một nam tử hàng thật giá thật không thể nghi ngờ. Người này thế mà là nam giả nữ, cũng không lộ sơ hở mảy may!

Khi Bạch Diệc Lăng nói những lời này với Lục Khải, không có tình cảm chân thực gì. Chẳng qua là bởi vì người xuyên việt quậy phá nội dung truyện thành một cuộn chỉ rối, hắn nhất định phải gỡ rối, nếu không lấy tính cách Bạch Diệc Lăng, còn lâu mới chịu phí miệng lưỡi, trực tiếp chạy khỏi vị đại gia này xa đến đâu thì chạy.

Bởi vậy hai người đối thoại, một là tâm như nước lặng, một lại là bách chuyển thiên hồi, tiếng hát quanh quẩn bên tai, Lục Khải còn đang đắm chìm thương cảm, Bạch Diệc Lăng lại lập tức bị phân tán lực chú ý, không nhịn được lặng lẽ liếc nhìn về phía sân khấu.

Tất cả tựa như bình thường, nhưng chính là như thế, đáy lòng lại chợt dâng lên một loại giác quan thứ sáu làm người cực kỳ bất an. Thần sắc Bạch Diệc Lăng có chút kinh nghi (ngạc nhiên + nghi ngờ), nhìn chằm chằm vào hướng kia.

Người trên đài nện bước trôi chảy, tay áo rực rỡ thướt tha, chuyển ngoặt như ý, đóng vai nam hay vai nữ đều cảm thấy phù hợp, mà một bên đài, một nhóm người của gánh hát gảy nhạc thổi sênh*, đệm nhạc cho y, hết thảy tựa như đều bình thường, nhưng giữa sự bình tĩnh này, lại ẩn chứa bất an cực lớn.

(*) Sênh

Tuy rằng chuyện giác quan thứ sáu nói ra rất huyền huyễn, nhưng trên thực tế, đây có thể nói là bản năng Bạch Diệc Lăng tôi luyện ra được từ vô số lần trải qua máu tươi và nguy hiểm.

Ở trong mắt hắn, bóng người trên đài mờ mờ ảo ảo, tựa thật tựa giả, nhạc đệm mềm nhẹ êm tai chợt xa chợt gần, lại dường như mơ hồ xen lẫn bi thương ai oán... Nhìn xa một chút, là một tượng đá thiên nữ khởi vũ cao bằng hai người bày trong vườn, cũng tương tự là yểu điệu yêu kiều, phảng phất cũng muốn khiêu vũ theo.

Lục Khải lại nói mấy câu, thấy Bạch Diệc Lăng chỉ trầm mặc, vốn dĩ trong lòng có chút không vui, kết quả liếc mắt nhìn hắn, phát hiện đối phương thần sắc nghiêm nghị, đang nhìn nơi khác không biết suy nghĩ gì.

Lục Khải hiểu rất rõ hắn, thấy vẻ mặt Bạch Diệc Lăng thì biết có chuyện lớn sắp xảy ra, cau mày đặt một bàn tay lên vai hắn, trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì?"

Nháy mắt bàn tay đặt lên vai mình, Bạch Diệc Lăng bỗng nhiên phát hiện, bức tượng vũ nữ kia dường như nhẹ nhàng nghiêng về phía trước một chút!

Biến hóa này vô cùng nhỏ bé, nhưng trong mắt hắn chỉ vậy đã đủ rồi, Bạch Diệc Lăng lập tức ý thức được nguy hiểm, đáng tiếc khoảng cách quá xa không thể cứu viện, vội vã quát to: "Lập tức chạy về phía trước!"

Một tiếng nhắc nhở không đầu không đuôi, lại đơn giản hữu hiệu, người ta khi gặp phải nguy hiểm thường sẽ hoảng loạn và không biết làm sao, lúc này phản ứng đầu tiên chính là theo bản năng tiếp nhận mệnh lệnh mà hành động. Nếu như Bạch Diệc Lăng chỉ vỏn vẹn nhắc nhở "Nguy hiểm", như vậy hiệu quả cứu người sẽ kém xa hiện tại.

Bạch Diệc Lăng ứng đối loại cục diện này có thể nói kinh nghiệm phong phú, đám người phụ cận tượng đá đầu tiên là cảm thấy gió thổi vù vù qua đỉnh đầu, một cái bóng dần đè xuống đầu, ngay thời khắc kinh hãi vừa vặn nghe thấy tiếng quát lớn của Bạch Diệc Lăng, đám người không kịp nghĩ nhiều, vội vã làm theo lời hắn.

Mọi người dồn dập rời chỗ ngồi, chạy như điên về phía trước, tiếng rít gào cùng tiếng bước chân vang lên liên miên khiến cục diện đột nhiên đại loạn. Ngay sau đó, tượng đá răng rắc đổ ập về phía trước, theo một tiếng ầm vang thật lớn ngã xuống đất.

Nhất thời tro bụi tràn ngập, toàn bộ âm nhạc cùng tiếng ca đều biến mất, mọi người hai mặt nhìn nhau.

Bức tượng thiên nữ khởi vũ có chút nặng, đại biểu cho hướng trời cầu phúc, nghênh đón điềm lành giáng thế, vẫn luôn được người dân Tấn Quốc thờ phụng, vốn để ở nơi này chính là để cầu may mắn, hiện tại lại vô duyên vô cớ ngã xuống giữa yến hội, dù thế nào cũng không thể nói là điềm tốt, duy nhất đáng ăn mừng chính là không có xảy ra án mạng.

Hạ nhân Vương phủ vội vã tìm thái y chữa trị cho người bị thương, còn lại người không bị thương đứng tại chỗ, lặng lẽ quan sát sắc mặt của Lâm Chương Vương, ngay cả người miệng lưỡi khéo léo đưa đẩy cũng không dám dễ dàng mở miệng.

Ngược lại người làm chủ là Lục Khải lại không biểu hiện ra quá mức hoảng loạn hay không vui, sắc mặt hắn ta bình tĩnh, gọi quản gia tới bàn giao công việc khắc phục hậu quả, sau đó trầm giọng phân phó: "Đi kiểm tra pho tượng, đến cùng là tại sao lại ngã xuống?"

Bạch Diệc Lăng định đi xem thử, bị Lục Khải túm lấy, kéo qua đứng bên cạnh mình. Tay hai người vừa tiếp xúc, hắn lập tức không biến sắc mà tránh thoát.

Hạ nhân Vương phủ rất nhanh đã hồi báo, nói là xung quanh không có bất cứ dị thường nào, tượng đá chính là không thể hiểu được mà tự ngã xuống.

Lục Khải sầm mặt, hạ nhân sợ hãi liên tục rập đầu lạy, nhưng vẫn không nói ra được nguyên nhân. Tượng đá này đã đứng ở đó hơn hai năm, vẫn luôn rất bền chắc, vậy mà lại vô duyên vô cớ tự nghiêng đổ, ai cũng nghĩ không ra là đã có chuyện gì.

Tứ hoàng tử Lục Hiệp gần đây trầm mê tu đạo huyền học, mấy ngày trước Trương Minh bị Lục Dữ hạ thấp một trận ở ngay trước mặt gã, cũng không tiêu giảm nhiệt tình của Lục Hiệp, tình cảnh trước mắt này làm cho gã cũng cảm thấy hết sức xúi quẩy, vội vàng nói:

"Hoàng thúc, việc này không thể xem thường, cần phải thỉnh đại sư tới xem một chút! Có tai tiêu tai, có kiếp chặn kiếp."

Lục Khải nhàn nhạt nói: "Nếu Dịch Vương có ứng cử viên phù hợp, vậy thì không thể tốt hơn."

Lục Hiệp phân phó tùy tùng: "Mau chóng đi mời Hàn tiên sinh lại đây."

Vở kịch lớn đã diễn đến đây, ngay cả Bạch Diệc Lăng cũng đầy bụng nghi vấn. Hắn cực kỳ không muốn lại có bất kỳ liên quan gì đến Lục Khải, vẫn như cũ đi đến vườn mai tham gia tiệc rượu, chính là vì chờ đợi Hàn tiên sinh xuất hiện, nhưng dù thế nào cũng không nghĩ tới, lúc lão ra trận sẽ là ở tình huống như vậy.

—— cũng không thể cả hai chuyện tượng đá ngã xuống, Dịch Vương gọi Hàn tiên sinh ra đều là an bài của Tạ Phàn đâu hả? Nếu như nói vì hãm hại mình để lấy được vị trí Thế tử mà hủy đi tượng đá trong phủ Lâm Chương Vương, tại nên tình cảnh nghiêm trọng như vậy, thật sự là quá mức mất nhiều hơn được, e rằng phàm là người có đầu óc đều sẽ không làm thế.

Huống chi người gọi Hàn tiên sinh ra là Lục Hiệp, gã đường đường là hoàng tử, cũng không thể phối hợp Tạ Phàn đào hố như vậy. Cho nên vườn mai xảy ra chuyện như thế, lẽ nào thật sự là bất ngờ?

Chỉ là bất ngờ này cũng thực sự quá mức trùng hợp rồi.

Trong lòng Bạch Diệc Lăng do dự bất định, không nhịn được liếc mắt nhìn qua Tạ Phàn một cái, chỉ là khoảng cách quá xa, không đánh giá được biểu cảm của đối phương. Mà vào lúc này, "Hàn tiên sinh" đã xuất hiện.

Hai bên có thị vệ mở đường, lão mang theo Trương Minh nâng pháp khí phía sau, bước nhanh ra khỏi trong đám người, giống trong miêu tả của Lục Dữ ngày ấy, Hàn tiên sinh một thân đạo bào cũ kỹ, sắc da ngăm đen, chòm râu và tóc tai đều lộn xộn, nhìn cực kỳ lôi thôi, nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm nghị.

Thịnh Đạc nhìn thấy lão, sắc mặt lập tức chìm xuống, hừ lạnh một tiếng. Nhị công tử Thịnh Tri bên cạnh lặng lẽ thúc y một cái, thấp giọng nói: "Đại ca, trường hợp không đúng, ngày khác chúng ta sẽ tính sổ lão già này."

Hai người gia thế hiển hách, đối với hoàng tử thân vương như Lục Khải hay Lục Hiệp cũng không phải đặc biệt kính nể, lúc này không phát tác cũng chỉ là do lo lắng vườn mai thật sự có cái gì bất ngờ phát sinh, làm trễ nãi quá trình xử lý mà thôi.

Hàn tiên sinh không chú ý nơi khác, chỉ đi quanh tượng đá kia một vòng, quan sát tỉ mỉ, người khác thấy lão nghiêm túc cũng không dám lên tiếng, đứng bên cạnh căng thẳng mà nhìn.

Trên mặt Hàn tiên sinh không có mảy may kinh ngạc, một lát sau mới trầm giọng nói: "Vật ấy chính là vật gọi điềm lành, trong không khí còn sót lại tiên khí."

Lục Khải chậm rãi bước qua, cũng đứng bên cạnh tượng đá, dò hỏi: "Tượng đá ngã đổ, đây rõ ràng là dấu hiệu không may mắn, phải là tà vật quấy phá mới đúng. Đạo trưởng lại nói trong không khí dính vào tiên khí, đây là ý gì?"

Dù là trong phủ ai yến hội diễn ra được một nửa mà đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, tâm tình đại khái cũng sẽ không tốt, nhưng Lục Khải vẫn là một bộ vui buồn không rõ, vừa không hoảng loạn, cũng chưa từng nổi giận, quả nhiên khí độ phi phàm, ngược lại khiến rất nhiều người âm thầm kính phục.

Trương Minh cúi đầu đứng phía sau Hàn tiên sinh, không nhìn Tạ Phàn cũng không nhìn Bạch Diệc Lăng, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.

Hàn tiên sinh sờ sờ chòm râu, nói với Lục Khải: "Vương gia, tượng đá ngã xuống quả thật là dấu hiệu không may mắn, nhưng cũng có thể coi thành là một loại cảnh báo từ trời cao. Bình thường Vương gia đức hạnh không thiếu, bản tính nhân hậu, dấu hiệu này cũng không phải nhằm vào ngài, mà là nhằm vào khách mời trong phủ này! Trong số những người này nhất định có một tai tinh, mang đến tai ương cho mọi người!"

Lời vừa nói ra, khắp nơi kinh hãi. Người có thể ngồi ở chỗ này không phải gia thế hiển hách thì cũng là ngồi ở vị trí cao, ai cũng không phải dễ đối phó, đâu thể nào chịu đội cái nồi này. Lập tức có người bất mãn nói: "Vị đạo trưởng này, đừng nên ăn không nói có, chí ít cũng phải lấy chút bằng chứng ra đi chứ."

"Đúng vậy, nếu như ngươi có thể chứng minh ai là tai tinh, thì hãy nói ra cho rõ ràng, đừng làm liên luỵ đến những người khác!"

Đối mặt với những nghi vấn cùng chỉ trích, Hàn tiên sinh thần sắc bất biến, lão hơi giơ tay, Trương Minh lập tức lấy ra một cái roi từ trong túi vải đeo bên người, một mực cung kính đưa cho sư phụ của mình.

Hàn tiên sinh tiếp nhận roi, nhẹ nhàng vung lên, đột nhiên ngọn roi truyền đến một tiếng nổ vang, tựa như tiếng sét giữa không trung, xung quanh lập tức yên tĩnh.

Mọi người chỉ thấy Hàn tiên sinh dùng sức vung roi quất về phía đầu tượng đá, quát lên: "Tai tinh phương nào, dám xâm phạm tiên linh chi khí! Hiện hình! Hiện hình!"

Cảnh tượng này vốn có chút hoang đường buồn cười, nhưng thấy sau khi Hàn tiên sinh quất mấy roi, trên đầu pho tượng thật sự từ từ lóe ra tia lửa màu đen, người xung quanh nhất thời không ai dám mở miệng.

—— thần dị đến vậy, lẽ nào... trong số những người đang ngồi, thật sự có ai là tai tinh làm chọc giận thiên nữ?

Trên mặt mọi người nổi lên thấp thỏm, bất an nhìn chăm chú vào động tác của Hàn tiên sinh.

Bạch Diệc Lăng cũng đem lực chú ý đặt lên trên người Hàn tiên sinh. Hắn nhớ hệ thống đã từng nói, Hàn tiên sinh này đúng là có mấy phần bản lĩnh, trong lời kể của Lục Dữ và Trương Minh, lời nói của lão cũng vô cùng thần dị, như vậy Hàn tiên sinh đầy bản lĩnh này có đủ thức thời hay không, hắn thật mỏi mắt mong chờ.

Sau khi roi quật mấy cái, khí đen trong ngọn lửa từ từ tiêu giảm, Hàn tiên sinh lẩm bẩm vài câu, bỗng nhiên liên tiếp tung ra mấy tấm hoàng phù*, dập tắt ngọn lửa.

(*) Tấm bùa màu vàng

Lục Hiệp cao giọng hỏi: "Đạo trưởng, tai ương đã tiêu trừ rồi sao?"

Hàn tiên sinh chậm rãi thu hồi roi, lại như có mấy phần mất tập trung, sau một chốc mới lên tiếng: "Tạm thời đè xuống, nhưng tai tinh chưa trừ diệt, tất sẽ có họa sát thân."

Nói xong câu đó, Hàn tiên sinh cũng không lo quan tâm phản ứng của người khác, bởi vì vào giờ khắc này, trong lòng lão cũng tràn đầy kinh hãi cùng nghi ngờ.

Mấy ngày trước, Tam công tử Tạ Phàn của phủ Vĩnh Định Hầu từng để cho đồ đệ Trương Minh mang một số tiền lớn đến cho lão, nói là thời điểm Hầu phủ định lập Thế tử cũng sắp đến, hi vọng Hàn tiên sinh có thể tìm thời cơ tại yến tiệc thưởng mai, trước mặt mọi người tùy tiện gán một thanh danh không tốt cho Bạch Diệc Lăng, làm cho hắn không thích hợp quay về Hầu phủ tiếp nhận.

Hàn tiên sinh cũng không phải tiên nhân thật sự, ăn gió uống sương là có thể sống, mắt thấy chỉ nói mấy câu là có thể được nhiều vàng như thế, sao có thể không động lòng? Vì vậy cực kỳ thống khoái đồng ý.

Hai người mưu đồ bí mật trước, dè đâu thời cơ pho tượng kia ngã xuống thực sự quá mức đúng dịp, ngay cả Bạch Diệc Lăng chứng kiến tất cả những thứ này tại hiện trường cũng hồ đồ rồi, huống chi trước đó Hàn tiên sinh không ở trong bữa tiệc, cũng không biết tiền căn hậu quả của chuyện này.

Bởi vậy khi nghe có người đến đây mời mình, Hàn tiên sinh đương nhiên nhận định chuyện này nhất định là do Tạ Phàn đã sớm an bài, dùng để phối hợp với mình hãm hại đại ca của gã, vì thế Hàn tiên sinh cũng chuẩn bị đến đây giả vờ giả vịt.

Vốn chỉ cần nói ra câu "Bạch Diệc Lăng là tai tinh", là có thể ngân lượng tới tay, vạn sự đại cát.

Nhưng bây giờ, lão đuổi tà đuổi đến một nửa thì phát hiện, chuyện này không đúng rồi!

Đây chỗ nào là do người an bài tốt, đây mẹ nó... là thật sự có điềm đại hung!

Bởi dạo này không tìm được công cụ thích hợp để tu luyện, pháp lực Hàn tiên sinh đã từ từ suy yếu, dựa vào bản lĩnh của lão cũng chỉ có thể xem đến bước này. Còn điềm xấu báo trước cái gì, tai tinh kia là ai, lão căn bản không có cách nhìn ra.

—— như vậy, tiếp theo chờ đợi mọi người, sẽ là cái gì? Bản thân mình còn có thể nói lung tung không?

Lỡ mà chụp cái nồi này lên trên đầu Bạch Diệc Lăng, kết quả tai nạn phát sinh lại không có liên quan gì tới hắn, vậy mình chẳng phải cũng xong đời luôn?

Vẻ mặt Hàn tiên sinh nghi ngờ không thôi, nơi thái dương từ từ toát mồ hôi lạnh.

Cố tình ngay vào lúc này, Lục Khải không muốn tiếp tục chờ đợi, mở miệng giục: "Đạo trưởng, như vậy tai tinh này là ai, ngươi đã tìm được chưa?"

Trong lòng Hàn tiên sinh kịch liệt đấu tranh, vừa muốn dứt khoát nói là Bạch Diệc Lăng, nhưng lại cảm thấy tình thế đã vượt qua khống chế, trong lòng thực sự bất an.

Lão bấm đốt ngón tay âm thầm tính toán, còn chưa coi xong đã nghe Lục Khải hỏi, vì vậy cắn răng nói: "Tai tinh chính là Bạch Chỉ huy sứ..."

Tạ Phàn cũng như lão, cho rằng pho tượng sự là do Hàn tiên sinh an bài, mắt thấy mục đích của mình rốt cục sắp đạt thành, trong lòng trở nên kích động, mỉm cười nhìn tình cảnh trước mắt.

Nhưng mà đúng vào lúc này, gã lại nhìn thấy Trương Minh lúc trước giúp đỡ mình ân cần tiện thể nhắn bỗng nhiên dùng sức cầm cánh tay Hàn tiên sinh, cắn răng nói: "Sư phụ, bây giờ ta nhìn không nổi nữa, ngươi không thể vấy bẩn Bạch đại nhân như vậy —— "

Bất an mơ hồ lan tràn ở trong lòng vừa nãy vào thời khắc này được nghiệm chứng, Hàn tiên sinh ngạc nhiên ngoái đầu nhìn lại, chạm mắt với đồ đệ, trong nháy mắt này, lão đột nhiên hiểu được, bọ ngựa bắt ve sầu chim sẻ rình sau lưng, đây là bị sắp xếp!

Trên mặt Trương Minh tràn đầy sợ hãi, nhưng vẫn đánh bạo nói lời này ra, tâm niệm Hàn tiên sinh nhanh chóng xoay chuyển mấy vòng, trước tiên không nói trong vườn mai có thể phát sinh tai hoạ hay không, lão lập tức sắp gặp phiền toái lớn rồi!

Không còn thời gian để nghĩ ngợi rốt cuộc chuyện này là Tạ Phàn đặt bẫy mình, hay Bạch Diệc Lăng đã thu mua Trương Minh, lão chỉ biết lựa chọn tốt nhất trước mắt chính là ăn ngay nói thật!

Thời cơ chớp mắt là qua, nhất định phải sớm quyết định, vào thời khắc mấu chốt, lão quát lớn chặn lại lời kế tiếp của Trương Minh: "Ai bảo ngươi nói loạn chen vào, sư phụ vẫn chưa nói hết!"

Khi Trương Minh vừa nói thì trong lòng Tạ Phàn đã "lộp bộp" một cái, nhận ra tình thế có hơi không đúng, đến khi nghe được câu kế tiếp của Hàn tiên sinh, gã quả thực cảm thấy toàn bộ máu trên người mình đều đông lại ——

Chỉ thấy lão đạo sĩ thúi gió chiều nào theo chiều ấy này một thân quang minh lẫm liệt, trầm giọng nói: "Chuyện lần này xác thực có liên quan tới Bạch Chỉ huy sứ, nhưng tai tinh không phải Bạch Chỉ huy sứ, mà là huynh đệ ruột của hắn, Tạ Tam công tử Tạ Phàn!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play