Ánh nến sáng chói mắt, Bạch Diệc Lăng trang phục lộng lẫy, thần thái tiêu diêu tự tại, ngồi trước cửa sổ tựa như mỹ nhân trong tranh, tuy Trương Minh ngồi đối mặt với người này, lại cảm thấy mình dường như thấp hơn một bậc, không còn dám trưng ra cái vẻ tự phụ tự kiêu kia nữa.
Hắn ta ngoài mạnh trong yếu nói: "Ngươi quá lớn mật rồi! Ngươi muốn làm gì? Ta cho ngươi biết, ta chính là quý khách của Dịch Vương! Ngươi chớ mà xằng bậy."
Cái người bắt hắn ta tới đang đứng phía sau chợt "xì" cười, tháo mặt nạ xuống vứt đi, là một tiểu tử anh tuấn trẻ tuổi.
Bạch Diệc Lăng thản nhiên nói: "Yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không xằng bậy, ta không có hứng thú với nam nhân. Ngày hôm nay mời đạo trưởng đến là bởi vì nghe nói ngươi và đệ đệ ta quan hệ rất tốt, cho nên ta làm đại ca cũng muốn thân cận với ngươi một chút."
Trương Minh ngồi ở đây ngắn ngủi có một chốc, trong lòng đã xoay chuyển mười bảy mười tám suy nghĩ, suy đoán Bạch Diệc Lăng rốt cuộc nghĩ gì, gọi mình đến nơi này là vì cái gì, nhưng hắn ta thế nào cũng không ngờ rằng, đối phương bỗng nhiên nói ra một câu như vậy.
Trong lòng Trương Minh nhất thời vô cùng căng thẳng, cứng rắn nói: "Ngươi đang nói cái gì, ta căn bản nghe không hiểu. Đệ đệ của Bạch Chỉ huy sứ, sao ta có thể quen biết được!"
Bạch Diệc Lăng hếch cằm.
Nam nhân trói hắn ta tới chính là Thường Ngạn Bác, y lập tức đi lên, nhanh chóng mò khắp toàn thân Trương Minh, rất nhanh moi ra được mấy thỏi vàng từ đai lưng hắn ta, để hết lên bàn cùng với ngân phiếu lấy được trước đó.
Bạch Diệc Lăng liếc nhìn tên cửa hàng trên ngân phiếu, cười lạnh một tiếng.
Trên mặt Thường Ngạn Bác cũng lộ ra nụ cười, cầm lấy một thỏi vàng gõ gõ vào lòng bàn tay, cười khà khà nói: "Lục ca, người này nói không quen biết Tạ tam lang, trong tay lại có nhiều ngân phiếu của Tạ tam lang như vậy, xem ra chính là một tên trộm, thật là vô liêm sỉ mà."
Tim Trương Minh đập bình bịch, không hiểu bọn họ làm sao biết được mình cấu kết với Tạ Phàn, hắn ta vẫn không muốn thừa nhận, mạnh miệng nói: "Vu oan giá họa cũng phải dùng thủ đoạn cao minh hơn chút chứ, tiền bạc này rõ ràng là Dịch Vương Điện hạ thưởng cho ta. Ngươi tự nhiên nói cái gì mà Tạ tam lang, ta nào có biết kia là ai! Lẽ nào ngân phiếu biết nói chắc?"
Hắn ta cho rằng Bạch Diệc Lăng hơn phân nửa là đang hù dọa, mình đã nói như vậy, bọn họ cũng không thể đi tìm Tứ hoàng tử đối chất, cuối cùng không thể phân rõ phải trái, mình cũng đâu còn cách nào.
Nhưng Trương Minh không hiểu con người Bạch Diệc Lăng —— hắn chỉ phân rõ phải trái ở thời điểm hắn muốn phân rõ phải trái, chủ yếu nhất vẫn phải xem tâm tình.
Bạch Diệc Lăng nhàn nhạt nói: "Ngươi đừng cho rằng ta đang lừa ngươi. Lúc nãy trong tửu lâu, ngươi giả vờ tính mệnh cho người khác, cố ý nói năng lỗ mãng, cao cao tại thượng, kỳ thực đều chỉ là lót đường. Ngươi vốn không quen biết ta, nhưng từ ban đầu lúc ngươi tiến vào, trước hết khóe mắt liếc nhìn xác định phương hướng của ta, nếu ta đoán không sai, cái thăm đó là ngươi cố ý vứt về chỗ ta."
Hắn khinh thường liếc Trương Minh một cái: "Còn nữa, chuyện ta mở miệng bác bỏ ngươi, hiển nhiên là ngoài dự liệu của ngươi, ngươi còn cố ý lặng lẽ nhìn sắc mặt Tạ Phàn, để nghiệm chứng xem lựa chọn của ngươi có chính xác không."
Chi tiết nhỏ nhặt đến vậy, chính hắn ta cũng không nhớ nổi, vậy mà còn có người để ý? Trương Minh nói: "... Trí tưởng tượng của Bạch Chỉ huy sứ thật phong phú, lẽ nào ngươi phá án cũng đều dựa vào những suy đoán như vậy sao?"
Đã rất lâu rồi Thường Ngạn Bác chưa từng thấy ai dám quăng não đi mà đối đáp Bạch Diệc Lăng như vậy. Ban đầu Bạch Diệc Lăng vốn muốn phái một thủ hạ đi bắt Trương Minh, là Thường Ngạn Bác nghe nói chuyện này kỳ dị, xung phong nhận việc để tới vây xem, chủ động ôm việc vặt này. Bây giờ y quả nhiên vô cùng thỏa mãn.
Y cười nói: "Tiểu đạo sĩ, không có kiến thức thì đừng nói ra mất công người ta biết mình dốt, ngân phiếu và vàng thỏi phủ Vĩnh Định Hầu dùng qua đều có thể mang đi kiểm tra để xác định, nếu ngươi thật sự không thẹn với lương tâm, vậy chi bằng ta đi báo quan thử xem?"
Y làm bộ muốn đi, Trương Minh lập tức toát mồ hôi lạnh, vội vàng nói: "Chờ một chút!"
Bạch Diệc Lăng vẫn khách khí như trước: "Đạo trưởng có lời gì muốn nói?"
Trương Minh nói: "Ta, ta đúng là có biết Tạ tam công tử, ngân phiếu này là gã cho ta... Gã, gã muốn làm quen ta, nhưng ta sợ nếu chuyện này bị Dịch Vương Điện hạ biết được sẽ không tốt, vẫn, vẫn chưa đồng ý... Cho, cho nên gã mới đưa cho ta tiền, muốn lấy lòng ta... Á!"
Hắn ta vừa nói xong câu cuối cùng, trước mặt bỗng nhiên thẳng bay đến một đạo ngân quang, Trương Minh theo bản năng nghiêng đầu, ngân quang xẹt qua một bên đầu hắn ta, cắt ra một cái lỗ lớn trên lỗ tai.
Trương Minh chỉ cảm thấy bên tai mát lạnh, ngay sau đó trở nên đau nhức, kinh hãi đến biến sắc còn tưởng lỗ tai mình đã trực tiếp bị cắt mất, lập tức kêu lên thảm thiết.
Giờ đã hơn nửa đêm, hắn ta gọi lớn tiếng như vậy, toàn bộ phủ trạch vẫn yên lặng như cũ, không làm kinh động bất kỳ ai, tựa như một toà tử trạch.
Ngay cả đạo sĩ có thể thông âm dương cũng không nhịn được cảm thấy sợ hãi trong lòng, sau khi kêu mấy tiếng, mạnh mẽ bức ép mình ngậm miệng lại.
Một con dao cắt cam màu bạc lẳng lặng nằm dưới đất, trên lưỡi dao dính đầy máu.
Bạch Diệc Lăng thay đổi tư thế ngồi, tay vừa cầm dao của hắn không nhiễm chút vết bẩn nào, vẫn trắng nõn như trước, đặt trên tay vịn ghế gỗ đàn hương màu đỏ sẫm, hai bên làm nổi bật lẫn nhau, có một loại đẹp đẽ khác thường.
Hắn thâm trầm nói: "Trương Minh, ngươi có thể lựa chọn không nói, thế nhưng ta không thích người khác nói dối trước mặt ta."
Trương Minh run lập cập, lần đầu tiên từ sâu trong nội tâm hắn ta ý thức rõ ràng sự đáng sợ của người trước mặt này.
Trong ngữ khí hắn ta đã mang theo cầu xin mà chính mình không nhận ra: "Bạch Chỉ huy sứ, có câu thuốc đắng dã tật, lời thật thì khó nghe. Ta biết ngày hôm nay tính mệnh cho ngươi có lẽ ngươi cũng không muốn nghe, nhưng bần đạo đều đã nói thật lòng. Tuy nhiên... mệnh số con người cũng không phải là không có cơ hội thay đổi, nếu như Bạch Chỉ huy sứ cảm thấy không hài lòng, ta có thể làm phép, thử sửa lại mệnh cho ngươi..."
Bạch Diệc Lăng nhếch khóe miệng nhìn hắn ta, mày mắt như tranh vẽ, tựa hồ văn tú vô hại, nhưng trong cái trầm tĩnh này lại giống như có một loại khí thế thái sơn áp đỉnh, khiến người ta không tự chủ mà run rẩy.
Trương Minh không nói được nữa.
Bạch Diệc Lăng chờ hắn ngậm miệng lại, khe khẽ thở dài.
Hắn nói: "Đạo trưởng ngươi nói đúng, mạng của ta đúng là không tốt, không chỉ thân tình bạc bẽo, hơn nữa còn là bị người thân mang đi tặng, từ nhỏ cơ thể yếu ớt nhiều bệnh tật, nghe đâu không sống qua nổi tuổi ba mươi."
Thường Ngạn Bác thấy hắn đang nói tự nhiên bắt đầu nguyền rủa bản thân, nhíu nhíu mày, đang muốn ngăn cản thì nghe Bạch Diệc Lăng nói tiếp: "Chỉ là điều đạo trưởng nói đã nhắc nhở ta, mọi người đều nói thịt Đường Tăng đại bổ, ăn xong có thể thành tiên. Ta thấy ngươi tuy rằng không sánh bằng pháp sư* Tam Tạng, nhưng làm sao cũng phải coi như bán tiên. Như vầy đi, để ta ăn chút thịt ngươi chữa bệnh, có được hay không hử?"
(*) Nhà Phật gọi đạo là pháp, cho nên giảng đạo gọi là thuyết pháp, tôn xưng các sư giảng đạo là pháp sư
Hắn nhìn qua thật không giống như đùa giỡn, Trương Minh hít vào một ngụm khí lạnh, mới vừa rồi còn lớn tiếng nói người trước mặt là "không tốt", chỉ thấy Bạch Diệc Lăng bỗng nhiên vỗ vỗ tay.
Thường Ngạn Bác cười xấu xa, kéo cái ghế phía sau hắn ta ra, Trương Minh mất chỗ dựa ngã xuống đất, mờ mịt nhìn xung quanh, bỗng nhiên phát hiện phần nền dưới chân lung lay, hắn ta vậy mà bị treo lên.
Trương Minh thất kinh, chụp lấy sợi xích sắt treo trên mảnh đất, nỗ lực duy trì cân bằng thân thể, sợ mình sẽ ngã xuống toi mạng: "Các ngươi, muốn làm gì?!"
Tấm ván chỉ lên cao một chút rồi dừng lại, Bạch Diệc Lăng cười đáp: "Ngươi không nghe thấy lời ta vừa nói sao? Đương nhiên là nướng thịt rồi."
Có bảy tám người không biết từ góc nào trong phòng xông ra, thuần thục chất củi khô ôm trong tay xuống dưới tấm ván, sau khi đốt cho củi cháy xong, những người này lại rất nhanh biến mất.
Bạch Diệc Lăng nhiệt tình giới thiệu: "Đạo trưởng có chỗ không biết, cái tấm ván dưới chân ngươi được làm bằng sắt, hiện tại lửa đã đốt, nướng khoảng chừng nửa nén hương ngươi sẽ từ từ cảm thấy nóng không chịu được, không ngừng chạy trên ván để tránh nóng. Càng chạy nướng càng đều, chất thịt lại càng ngon, cho nên từ trước đến giờ khi huynh đệ chúng ta ăn thịt người đều rất thích loại phương pháp chế biến thức ăn này."
Theo sự miêu tả của hắn, tiểu Hàn tiên sinh đã có thể cảm giác được lòng bàn chân nóng lên, mồ hôi trên người rơi như mưa, miệng khô lưỡi khô, trong mắt hắn ta lộ ra sợ hãi, suýt nữa đã không để ý hết thảy mà nhảy xuống khỏi tấm sắt, nhưng bốn phía đã bị lửa vây quanh, ngay cả không gian chạy trốn cũng không có.
Bạch Diệc Lăng còn quay đầu hỏi Thường Ngạn Bác: "Là vừa nướng vừa cắt, hay là nướng chín toàn bộ rồi mới lấy xuống cắt?"
Thường Ngạn Bác trầm ngâm nói: "Vừa nướng vừa cắt đi... nhưng không rưới dầu mà đã nướng có thể sẽ bị lâu chín hay không?"
Bạch Diệc Lăng mỉm cười, ánh mắt nhìn Trương Minh tràn ngập yêu thích, tựa như thật sự đang quan sát một món ngon sắp lên bàn: "Ngươi có chỗ không biết, phải để nước trong thân thể hắn ta thoát hết ra ngoài một cách tự nhiên, đợi đến khi thấy ổn rồi mới rưới dầu rắc gia vị nướng lại, chất thịt mới ngon được."
Thường Ngạn Bác nâng chén trà lên cố ý uống một hớp, hỏi: "Vậy tăng độ lửa lớn thêm một chút ha?"
Hai người ở đây nghiêm túc thảo luận, mỗi một câu nói ra, đáy lòng Trương Minh nhiều thêm một phần sợ hãi, mồ hôi hắn ta đổ ào ào, thở hồng hộc, thậm chí mơ hồ cảm giác trên thân mình đang tỏa ra mùi thịt mê người.
Loại tư vị trơ mắt nhìn mình bị nướng chín thật là đáng sợ!
Người nghĩ ra chiêu số như vậy thật ác độc biết bao! Trạch An vệ, đây chính là Trạch An vệ quái quỷ gì!
Bạch Diệc Lăng nói: "Đạo trưởng, ngươi chạy chậm quá, phải chạy nhanh một chút thịt mới mềm. A, là bởi vì tấm sắt không đủ nóng sao?"
Trương Minh rốt cục cũng không nhịn được, hắn ta đau khổ tột cùng mà gào lên: "Mau thả ta xuống! Ta nói, ta nói —— ta nói hết!"
Tấm sắt bị kéo lên cao hơn một chút, dịch chuyển đến giữa không trung chỗ ngọn lửa đốt không tới, một thùng nước từ trên nóc nhà đổ xuống, tuy rằng đổ đầy đầu đầy cổ Trương Minh, nhưng tốt xấu gì nhiệt độ của tấm sắt cũng hạ xuống rất nhiều.
Hắn ta thở phào nhẹ nhõm, hai chân mềm nhũn, tê liệt ngồi phịch xuống.
Bạch Diệc Lăng tiếc nuối nói: "Vốn đã sắp nướng xong..."
Trương Minh đột nhiên rùng mình một cái, không dám trì hoãn thêm, khàn giọng nói: "Bạch Chỉ huy sứ tha tội, ngài nói đúng, ta đúng là có lui tới với Tạ tam công tử! Gã muốn ta xem bói cho ngươi trong yến tiệc thưởng mai mấy ngày nữa, để cho người khác biết mạng của ngài không tốt, không thích hợp trở lại phủ Vĩnh Định Hầu tiếp nhận vị trí Thế tử!"
Thường Ngạn Bác "xì" một tiếng, nói: "Ngươi là cái thá gì? Ngươi nói không thích hợp là không thích hợp à? Khẩu khí cũng không nhỏ, con mẹ nó ngươi đáng là gì?"
Trương Minh lắp bắp nói: "Ngoại, ngoại, ngoại trừ ta còn có sư phụ của ta... Lời của Người rất linh nghiệm, người khác đều sẽ tin."
Bạch Diệc Lăng nhìn khuôn mặt chật vật của hắn ta như có điều suy nghĩ. Phủ Vĩnh Định Hầu đó hắn dính vào một chút cũng cảm thấy buồn nôn, vốn hắn không thèm khát gì cái vị trí Thế tử kia, nhưng Tạ Phàn kiếp trước lẫn kiếp này vẫn luôn chăm chỉ không ngừng tính kế hắn, về điểm này Bạch Diệc Lăng không muốn chịu đựng một chút nào.
Vừa nãy Thường Ngạn Bác và Trương Minh đối đáp trong lúc vô tình đã nhắc nhở hắn, Bạch Diệc Lăng hỏi: "Sư phụ ngươi là ai?"
Giờ khắc này Trương Minh nghe lời dị thường, hỏi gì đáp nấy, nói xong còn tự mình bổ sung: "Sư phụ tiểu nhân họ Hàn, tên đầy đủ không biết, người khác chỉ gọi Người là Hàn tiên sinh. Hai vị đại nhân có lẽ cũng đã từng nghe nói, trước đây Người thỉnh thoảng sẽ đi trên đường tính mệnh cho người ta, hoặc là giải quyết vấn đề rắc rối khác, vô cùng linh nghiệm..."
Bạch Diệc Lăng không tỏ ý kiến, chỉ xuất thần nhìn chằm chằm vào mặt bàn. Trương Minh cảm thấy ngọn lửa phía dưới tuy rằng đã nhỏ đi nhưng vẫn còn cháy hừng hực, trong lòng sợ hãi, nói hết một mạch tất cả những gì có thể nói:
"Kỳ thực đoán mệnh tiểu nhân chỉ biết chút chút, sư phụ ta lão nhân gia mới là thần cơ diệu toán, quẻ tượng cho ra không hề có chuyện không chuẩn. Người rất được Quý phi nương nương và Dịch Vương Điện hạ coi trọng, hơn nữa đã được dẫn đến trước mặt Hoàng Thượng. Chỉ là lão nhân gia Người thích che dấu thân phận đi du lịch khắp nơi, xưa nay sẽ không dễ dàng gặp mặt, cũng không tiện đi tìm. Thật ra là Tạ tam công tử muốn ta truyền lời, làm vụ giao dịch này với sư phụ."
Hắn ta còn kể một ít chuyện để chứng minh bản lĩnh của Hàn tiên sinh thế nào, làm sao được coi trọng, trong lời nói có thể thấy được sự kính nể thật lòng của hắn ta với người sư phụ này.
Kỳ thực Trương Minh tính quẻ quả thật cũng không thể nói là không chuẩn, Bạch Diệc Lăng cũng đã hiểu được, kết quả bọn họ tính ra đều phù hợp với thiết lập trong nguyên tác, là do mình một lần nữa đoạt lại thân thể, cải biến tất cả những chuyện sắp phát sinh —— điểm này cũng có thể chứng minh Hàn tiên sinh khẳng định không phải người xuyên việt kia.
Hắn mỉm cười nói: "Nói tới nói lui, cũng là sư phụ ngươi đồng ý làm vụ giao dịch này với Tạ Phàn, giúp nó thanh trừ đối thủ là ta —— xem ra cao nhân đắc đạo cũng sẽ bị tiền tài thu mua thôi."
Trương Minh lập tức câm miệng, cố nhếch khóe miệng như muốn cười làm lành, lau mồ hôi trên trán không dám nói tiếp nữa.
Bạch Diệc Lăng vốn còn hơi nghi ngờ "Hàn tiên sinh" này cũng là bị người xuyên việt chiếm lấy thân thể, nhưng nghe Trương Minh miêu tả, hắn có thể xác định, đối phương chỉ là hàng nhái đơn thuần mà thôi.
Ngược lại là Trương Minh hình như thật sự không biết vị sư phụ này của mình trên thực tế là mạo danh thay thế người khác, xem ra người kia xác thực cũng có chút bản lĩnh —— nhưng nếu y lợi hại như vậy, tại sao còn muốn mượn tên tuổi người khác chứ?
Bạch Diệc Lăng im lặng thật lâu, trong lòng Trương Minh càng thêm sợ hãi, hắn ta nắm chặt sợi xích sắt bên người, nằm trên tấm sắt nhoài người về phía Bạch Diệc Lăng nói: "Bạch đại nhân, là tiểu nhân lúc trước có mắt mà không thấy Thái Sơn đã đắc tội ngài. Hiện tại những gì có thể nói ta đều đã nói hết, ta chỉ là người truyền lời, quay về nhất định sẽ khuyên bảo sư phụ, khuyên Người đứng ở phe của ngài có được không?"
Hắn ta quả thực sắp khóc rồi, nhìn ngọn lửa phừng phừng phía dưới lại càng nơm nớp lo sợ, từng chữ đều đẫm máu và nước mắt.
Bạch Diệc Lăng lại mỉm cười trả lời: "Không được."
Trương Minh sững sờ, chỉ nghe đối phương nói: "Hàn tiên sinh bản lĩnh hơn người, bấm tay biết tiên cơ, ta đánh học trò cưng của y, làm sao có thể cho y biết đây. Ngươi nói có đúng hay không?"
Đây là muốn hắn ta giấu sự việc phát sinh tối hôm nay cho đến khi xuống mồ, như vậy thời điểm đó nếu như sư phụ muốn chấp hành kế hoạch cũ, chẳng phải là sẽ hãm hại luôn cả hắn ta sao?
Trương Minh theo bản năng lùi về sau, nhưng tấm sắt lung lay làm cho hắn nhận thức rõ ràng tình cảnh của mình —— chỉ có thể chọn một trong hai con đường, không nói*, hoặc là, chết.
(*) Ý là không nói cho sư phụ của Trương Minh
"Đêm nay ta luôn luôn ngủ trong nhà, lỗ tai chỉ là bị cành cây ven đường quẹt trúng, ngủ không được an ổn."
Cuối cùng hắn ta rầu rĩ cúi đầu: "Bạch Chỉ huy sứ, ngài có thể thả ta ra được chưa?"
Bạch Diệc Lăng nho nhã lễ độ mỉm cười, đáp: "Đương nhiên."
Hắn phất tay áo đứng dậy, đi ra khỏi phòng: "Chúc quân mộng đẹp."
Cho đến giờ phút này, một thanh nhiệm vụ chính thức bị trì hoãn từ lâu mới hiện ra trước mắt Bạch Diệc Lăng:
【NPC "Tiểu thiếp điên khùng" tuyên bố nhiệm vụ: Tra ra ẩn tình trên người Hàn tiên sinh.
Thưởng tích phân: 500 điểm.
Giá trị sinh mệnh có thể đổi: Ba năm.】
Xem ra "Tiểu thiếp điên khùng" chính là chỉ Quế di nương của Nhiếp gia đã ngâm nga bài đồng dao kia, cũng vừa hay, tên Hàn tiên sinh này, dù cho hệ thống không tuyên bố nhiệm vụ, Bạch Diệc Lăng cũng phải tra rõ chuyện gì xảy ra.
Việc hỏi cung được tiến hành trong hình phòng Bắc Tuần Kiểm ti, Bạch Diệc Lăng ra khỏi Bắc Tuần Kiểm ti một đường về phủ, xa xa nhìn thấy có một nam tử đang ngồi xổm ở cửa lớn Bạch phủ.
Hắn nhảy xuống ngựa, híp mắt phân biệt chốc lát, hơi giương giọng: "Cầu Trọng, làm gì vậy?"
Cầu Trọng quay người nhìn thấy hắn, thở phào nhẹ nhõm một hơi, vui vẻ nói: "Ngài trở lại rồi, ta quả thực không có cách nào bắt nó."
Bạch Diệc Lăng dắt ngựa đi tới, ném dây cương vào trong tay hắn ta: "Nó? Ai?"
Cầu Trọng nhích người ra, Bạch Diệc Lăng cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện một con hồ ly lông đỏ chỉ to bằng bàn tay ngoan ngoãn ngồi trong tuyết, đang ngửa đầu nhìn mình.
Bạch Diệc Lăng cũng không khỏi sợ hết hồn: "Hả, hồ ly?!"
Hồ ly trên đời này đều không khác nhau mấy, hắn cũng có chút không xác định được đây có phải con mình nuôi lần trước hay không, nhưng tiểu hồ ly trên đất nghe thấy Bạch Diệc Lăng gọi một tiếng này, lập tức vui sướng đứng lên.
Nó chạy bước nhỏ đến trước mặt Bạch Diệc Lăng, dùng sức phe phẩy cái đuôi, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, dụi dụi cái đầu nhỏ xù xù lông lên bắp chân Bạch Diệc Lăng.
【Tích phân: +20.】
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Không biết bằng cách nào mà truyện mình vừa đăng lên đây sẽ lập tức được cập nhật qua trang khác, trong khi cái giới thiệu truyện đã ghi rõ là không repost (nó cop nguyên si cái dòng đó luôn). Nên mình nhắc lại một lần nữa cho những bạn nào đang đọc truyện này ở những web khác rằng: Truyện CHỈ được đăng tại wattpad (hiện tại mình vẫn chưa cập nhật bên wordpress), nếu bạn thấy truyện ở đâu khác, thì đó chính là ĂN CẮP, mong bạn sẽ không tiếp tay cho lũ ĂN CẮP đó. Cảm ơn.