Ai cha, Bạch Chỉ huy sứ này, thật là hồng nhan bạc mệnh mà!

—— lúc nhỏ bị cha ruột nhẫn tâm đưa đi, rời nhà hơn mười năm, hôn sự vốn đã định xong lại bởi vì phụ thân và nhạc phụ tính kế mà thất bại, cái này cũng thôi đi, hiện tại hắn rõ ràng là công thần* phá được nghi án, vậy mà còn phải chịu lời đồn quấy nhiễu, tổn hại đến danh dự!

(*) Thần tử có công

Bên trong thoại bản đều dùng phép miêu tả trữ tình đầy nghệ thuật, từ nỗi thống khổ phải rời nhà đến cảm xúc phẫn nộ khi bị từ hôn, khiến chúng nữ thổn thức không thôi, đồng tình mà rơi lệ, còn Vĩnh Định Hầu nhẫn tâm cùng với những người trước kia truyền bá lời đồn chắc như đinh đóng cột kia, lại dẫn tới cục diện người người căm phẫn!

Câu chuyện viết trong thoại bản được phổ thành xướng khúc, rất nhanh đã lưu truyền khắp Kinh đô, toàn bộ chân tướng của vụ án cùng với các loại nội tình cũng được làm sáng tỏ trên quy mô lớn.

Ở nơi không có bất kỳ công cụ truyền tin nào như cổ đại này, địa phương hỗn tạp nhất không gì hơn thanh lâu tửu quán, sức mạnh của miệng lưỡi là không thể khinh thường.

Năm đó thành danh tại dạ yến phẩm mỹ, nhân khí Bạch Diệc Lăng ở Tấn Quốc vẫn luôn rất cao, chỉ là từ hắn nhậm chức Chỉ huy sứ Trạch An vệ thì thời gian ở bên ngoài chấp hành nhiệm vụ cũng không dài, không ít người chỉ nghe tên chứ chưa từng thấy người, cũng không biết vị đệ nhất mỹ nhân này xinh đẹp đến mức nào.

Mãi đến tận khi nhìn thấy chân dung trong sách, lại có người trước đây từng gặp Bạch Diệc Lăng sinh động như thật mà chứng thực, nhất thời hấp dẫn vô số tài tử giai nhân mong mỏi trong lòng.

Người có dung mạo xinh đẹp bị oan khuất là sự việc không thể chịu đựng được nhất trên cõi đời này, lập tức có không ít người dùng ngòi bút làm vũ khí, công kích Tạ Thái Phi và Vương Thượng thư, thậm chí phủ Lưu Đại tướng quân lúc trước hư hư thực thực ra sức truyền bá lời đồn cũng bị kết tội, chỉ trích bọn họ dạy con gái không nghiêm, che chở không được mới quay ra trả thù.

【Mỹ sắc khuynh quốc, đại đắc nhân tâm*, tích phân: +50.】

(*) Đại đắc nhân tâm: cực được lòng người

Nghe hệ thống thông báo, Bạch Diệc Lăng hỏi: "Ngươi thành thật nói cho ta, việc này rốt cuộc có phải ngươi làm không?"

Hệ thống nghĩa chính từ nghiêm: 【Bổn hệ thống ngoại trừ cộng thêm hoặc giảm bớt tích phân theo quy định, sẽ không bao giờ làm ra bất kỳ hành động gì mà chưa được sự đồng ý của kí chủ.】

"Hả?"

【... Không thu tích phân thì sao hệ thống có thể làm không công?】

"Cực kỳ thuyết phục, tin ngươi."

Nội dung trong thoại bản lưu truyền sôi sùng sục, hoàn toàn che lấp lời đồn, nếu như không phải hệ thống, vậy nhất định có người ở phía sau đổ thêm dầu vào lửa.

Ngày hôm sau Bạch Diệc Lăng hưu mộc*, cười khổ nhìn đống chân dung mỹ nhân chất đầy bàn trước mặt: "Mà vị Bút Mặc Trai tiên sinh này cũng thật là ra tay bất phàm, sức ảnh hưởng thật phi thường, giờ ta thật có chút muốn kiến thức xem hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào."

(*) Tức là nghỉ tắm gội, ngày xưa làm quan cứ mười ngày được nghỉ một lần để tắm gội

Quả thực không biết là muốn giúp hắn hay muốn hại hắn nữa.

Cầu Trọng đứng bên cạnh Bạch Diệc Lăng hỗ trợ sắp xếp đống tranh chân dung nghe thấy hắn nói, thấp giọng đáp: "Có một cách nói, hình như Bút Mặc Trai là một ám chang* dưới tay Lâm Chương Vương."

(*) (cái này là mình dịch từ baidu) Nghĩa đen: cây gậy gỗ hoặc cột đá được cắm một đầu vào lòng đất hoặc nước, không thể nhìn thấy; Nghĩa bóng: Mật thám hoặc gián điệp. Sau này gặp từ này thì mình sẽ tìm từ nào đó tương đương hợp ngữ cảnh để bỏ vào luôn.

Cầu Trọng không phải tiểu tư bình thường. Năm đó y làm sai chuyện nên bị đánh đập, lúc thoi thóp được Bạch Diệc Lăng nghĩ cách cùng nhau trốn ra khỏi Ám Vệ ti, từ lúc đó vẫn luôn đi cùng hắn.

Trong lòng Bạch Diệc Lăng chưa từng đối xử với Cầu Trọng như nô bộc, hắn biết rõ bản lĩnh của Cầu Trọng, nghe y nói như vậy bèn cười cười: "Ngươi cũng nghe nói à? Chuyện này không được chứng thực, ta cảm thấy... Lâm Chương Vương hẳn là sẽ không lại để ý tới ta đâu."

Dù vậy phương pháp kia lại rất giống phong cách của Lục Khải, hiệu quả cường ngạnh, bất chấp hậu quả, càng chẳng để ý đến mong muốn của người trong cuộc như mình đây.

Cầu Trọng không tiện tiếp câu này, cung kính khom người không đáp.

Bạch Diệc Lăng tiện lật qua lật lại đám tranh trước mặt, nữ tử trong những bức hoạ này ngây thơ hồn nhiên có, rực rỡ động lòng người có, Hoàn phì Yến sấu*, không thiếu gì cả.

(*) Nói đến Dương Ngọc Hoàn xinh đẹp đẫy đà, trong khi Triệu Phi Yến thì thân hình thanh mảnh, uyển chuyển bay lượn tựa chim yến. Cả hai nàng ấy, mỗi người mỗi vẻ nhưng đều là những mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành nổi tiếng trong lịch sử. Nghĩa là mỗi người có một vẻ đẹp khác nhau, không phân cao thấp.

Luận tướng mạo, chức quan cùng nhân phẩm, hắn vốn không kém cạnh về bất cứ thứ gì, thêm cả không ở cùng trưởng bối, cho dù gả tới cũng không cần học quy củ. Chuyện Bạch Diệc Lăng bị từ hôn cả nước đều biết, càng khiến cho rất nhiều nữ tử thương tiếc lẫn ái mộ, bây giờ ngoài cửa còn vây đầy bà mai, căn bản không ai chen ai vào được.

Tống ma ma vui tươi háo hức nhìn những bức họa này, nói: "Hà ca nhi, nếu ngươi có vừa mắt ai thì thừa cơ hội này chọn một người cũng được."

Bạch Diệc Lăng nói: "Ta không chọn. A mẫu, nói thật cho người biết, các nàng tựa hổ tựa sói đến đây như thế, trong lòng ta thật sự... có chút sợ hãi..."

Tống ma ma sẵng giọng: "Đứa nhỏ này!"

Trong lòng Bạch Diệc Lăng tính toán, không quan tâm Bút Mặc Trai nghĩ thế nào, hắn cũng không thể mặc kệ để tình thế phát triển như vậy được, bây giờ để giải quyết chuyện này, chỉ có dâng tấu...

Bên này đang suy nghĩ, Cầu Trọng đã ở bên cạnh nói: "Còn có một việc, hôm nay Lục gia hưu mộc, có lẽ là không biết... lúc lâm triều Hoài Vương bẩm tấu lên, nói là hiện nay trên thị trường có vài loại thư tịch ám chỉ các quan chức, cần phải chỉnh đốn, không thể tùy ý in ấn âm thầm trong dân gian."

Tính toán trong lòng Bạch Diệc Lăng đột nhiên bị nói ra, hắn ngẩn người: "Cái gì?"

Cầu Trọng cho là hắn đang lo lắng, trả lời: "Lục gia yên tâm, bên trong tấu chương không nhắc tới ngài, chỉ nói tới sự kiện chân dung mấy vị học sĩ khác trong Hàn Lâm viện biến thành tranh minh hoạ trong thoại bản thôi. Hoài Vương đề nghị xưa nay Hoàng Thượng đều không có không chuẩn, phê ngay tại chỗ. Ngài cũng an tâm rồi, qua mấy ngày nữa cơn sóng này nhất định sẽ trôi qua."

Cầu Trọng khôn khéo có khả năng, tin tức cũng linh thông, chuyện này Bạch Diệc Lăng thật sự là không biết, nghe y thấp giọng nói, trong lòng chợt khẽ động.

"Hoài Vương không phải mất tích sao? Đã trở về phủ rồi?"

Cầu Trọng nói: "Hình như là mấy ngày trước tự mình trở về."

Bạch Diệc Lăng gật đầu, việc Hoài Vương dâng tấu giống như một trận mưa đúng lúc, vừa khéo vô tình giúp hắn một đại ân.

Cứ như vậy, chân tướng vụ án thành công lan rộng ra ngoài, chuyện cần biết ai cũng biết, mặt khác nếu có thể nhân cơ hội chỉnh đốn này, cấm toàn bộ thư tịch còn sót lại cũng có thể giảm cho hắn rất nhiều phiền phức.

Nhớ tới tình tiết trong sách, Bạch Diệc Lăng cảm thấy Lục Dữ thật đúng là người tốt mà.

Hắn đợi trong phủ hơn nửa ngày, vẫn luôn nghe thấy tiếng cãi nhau bên ngoài, rất lâu sau vẫn không tan đi. Đứng ở trên lầu cao nhìn xuống dưới, chỉ thấy cửa trước cửa sau khắp nơi đen nghìn nghịt, toàn bộ vây đầy người là người.

Không chỉ nhóm bà mai ở đó ồn ào, không ít người chưa từng thấy việc trọng đại đến vậy, cố ý sang đây hóng hớt, ai không biết có lẽ còn cho rằng hắn đây là bị xét nhà.

Nhìn cái tình hình này, đừng nói là người, dù có là chó e rằng cũng không thể hoàn chỉnh từ cửa lớn đi ra ngoài.

Bạch Diệc Lăng vỗ trán, quyết đoán trở về phòng thay một bộ thanh y mộc mạc không đáng chú ý, Thanh Nô đuổi theo phía sau hỏi hắn: "Lục gia làm gì vậy? Có ở nhà ăn cơm không ạ?"

Bạch Diệc Lăng sải bước, bỏ lại nàng ở đằng sau: "Đi ra ngoài cho thông thoáng, các ngươi cứ ăn đi. Chớ đi cùng ta, tránh cho đám bà mai nhìn thấy!"

Hắn leo lên ngọn cây đại thụ cạnh bờ tường hậu viện, quan sát tình thế một hồi, thừa dịp không ai chú ý mới đứng thẳng người lên, từ trên cành cây phi thân nhảy xuống một toà lầu thấp cách đó không xa, tiện đà nhẹ nhàng đạp một cái lên đầu tường, vô thanh vô tức bỏ chạy thành công.

Khí trời bên ngoài lúc này có chút âm u, gió Bắc mang theo tuyết đập vào mặt, người người cúi đầu bước thật nhanh, không ai chú ý tới Bạch Diệc Lăng.

Hắn thở phào một hơi, có loại cảm giác như mình là tù nhân vượt ngục, tiện tay tại rìa đường mua một bịch bánh cờ tướng*, xách trong tay băng băng đi về phía trước.

(*) Có lẽ là loại bánh được làm thành hình quân cờ tướng, vì mình tra gg thì thấy có mấy cái hình giống vậy @_@

Trước mặt chợt có một giọng hát mềm nhẹ hát nhạc thiếu nhi truyền đến:

"Cục cưng ngoan, cục cưng ngoan, hãy nhìn bầu trời lạnh giá có sao rơi.

Đỗ quyên hàng năm hát ca dao, lệ máu hoà trong tiếng ca mịt mờ.

Bà tiên nổi gió thổi lay cỏ dại, hoa tuyết phấp phới bay.

Oan khổ oan khổ, vừa khóc vừa cười..."

Bạch Diệc Lăng nghe tiếng hát này càng lúc càng gần mình, bước chân dừng lại, nhìn về phương hướng truyền đến âm thanh.

Không phải tính hiếu kỳ của hắn nặng hay gì, mà là tiếng ca này thật quá mức kinh khủng quỷ dị. Sao, chim chóc, bà tiên gió, hoa tuyết... Những chi tiết này dường như bài đồng dao nào cũng xuất hiện, nhưng lại là lần đầu tiên khiến người ta cảm thấy kết hợp chúng lại sẽ cho ra hiệu quả thê lương như thế.

Trong giọng của nữ tử đang ngâm nga bài nhạc thiếu nhi hình như còn mang theo ý cười mơ hồ, cứ như vậy theo gió theo tuyết bay đến, đứt quãng mà văng vẳng bên tai.

Bạch Diệc Lăng nhìn thấy một nữ nhân đầu tóc rối bù đi chân trần bước tới trước mặt, trong tay ôm một cái tã lót*, vừa đung đưa vừa hát, người đi đường xung quanh thị đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi, người nào người nấy cũng tăng nhanh bước chân cố tránh thật xa khỏi nữ nhân này.

(*)

Hắn cũng nhích nhích vào ven đường, nữ nhân điên đi qua sát bờ vai hắn. Một sợi tóc thị bị gió thổi bay lên, xẹt qua bả vai Bạch Diệc Lăng, khiến lòng người ta sinh ra một loại bất an khó giải thích.

Bên cạnh có hai người xì xầm:

"Đây có phải là tiểu thiếp bị điên kia của Nhiếp công tử chạy ra ngoài không? Đứa bé đã chết nhiều ngày như vậy rồi, thần trí thị còn chưa tỉnh táo lại nữa à?"

"Hầy, nhi tử chết thảm, làm mẹ sao có thể không thấy khó chịu trong lòng chứ? Đứa nhỏ này cũng đáng thương, thi thể không thể mồ yên mả đẹp, e rằng sắp bị người mẹ điên này phá cho nát rồi."

"... Ngô huynh, ngươi nói lời này thật khiến ta buồn nôn."

Nhiếp công tử trong miệng bọn họ là nhi tử độc nhất của Nhiếp Thái sư, Nhiếp Thắng, nữ nhân này là tiểu thiếp hắn ta cưới về một năm trước, dung mạo xinh đẹp, vẫn luôn rất được sủng ái, nhưng đáng tiếc đứa con trai mới sinh mấy ngày trước lại chết yểu.

Bởi vì chuyện này mà tiểu thiếp bi thống quá độ, trở nên điên điên khùng khùng, cứ ôm thi thể mãi không chịu chôn cất.

Người bắt chuyện trước kia lại nói: "Ta nghe nói Nhiếp gia sợ thị phát điên nên mấy ngày trước đã nhốt người lại. Lẽ nào bản thân thị lén chạy ra hay sao?"

Gã vừa dứt lời, chỉ thấy một đội gia đinh cầm dây xích chạy tới từ một đầu đường khác, người dẫn đầu quát to: "Người ở kia kìa! Đoạt lại thi thể đứa bé, mang thị về!"

Sau tiếng quát này, bọn gia đinh dồn dập xông lên bao vây nữ nhân lại, có người đi đến cướp đứa bé trong tay thị, có người định dùng dây xích trói người mang về, nữ nhân lập tức kịch liệt phản kháng cùng khóc lóc, dùng sức ấn đứa bé vào trong lồng ngực mình.

Thị rít gào: "Đừng cướp con trai của ta! Đưa ta! Đưa ta —— "

Hỗn loạn dẫn tới không ít người vây xem, đúng lúc này, hai người mới vừa trò chuyện bỗng nhìn thấy trước mắt lóe lên một bóng người màu xanh, một nam tử mặc thanh y vốn đứng cách họ không xa trong nháy mắt chen vào giữa nữ nhân và gia đinh đang giành giật.

Tay trái hắn vừa nhấc, nắm lấy một cái xích sắt đang đập tới, thuận thế lắc người một cái, tay phải đã đưa ra giật lấy tã lót bị nữ nhân ấn chặt trong ngực, sau đó nhảy ngược về phía sau, trong chớp mắt tay áo tung bay, cả người đã đứng trên một bãi đất trống cách đó khá xa.

Chính là Bạch Diệc Lăng.

Những gia đinh kia phụng mệnh tới bắt thê thiếp bị điên của chủ nhân, nữ nhân liều mạng vốn đã khó chơi, bọn họ lại không dám ra tay quá nặng, vào chính thời khắc tay chân luống cuống, thực sự không nghĩ tới bên đường còn có người lên cơn, ngay cả đứa trẻ chết rồi cũng cướp.

Lập tức có mấy người phẫn nộ quát lên: "Ngươi làm gì vậy!"

Bạch Diệc Lăng cao giọng nói: "Chờ một chút đi các vị, đứa nhỏ này hình như không chết."

Hắn vừa nói vừa đưa tay đi thử hô hấp của đứa bé, kết quả nói cho đã lại không ai tin, nữ nhân điên nghe không hiểu, nhào lên muốn cướp đứa bé cũng thôi đi, những gia đinh kia cũng lần lượt xông tới.

Gia đinh dẫn đầu cả giận mắng: "Ăn nói linh tinh! Ngươi mới vừa xuất hiện thì biết cái gì? Đứa bé là thị đào từ trong mộ đào ra, làm sao có khả năng còn sống chứ! Mau trả cho ta!"

Mới đầu Bạch Diệc Lăng cũng không muốn quản cái chuyện hư hỏng này, hắn chỉ vô ý phát hiện đứa nhỏ này còn sống, sợ trong lúc giành giật nó bị nữ nhân điên ghìm chết tươi nên mới ôm lấy nó. Lúc này vội vã cứu người, mắt thấy đám gia đinh này cứ muốn cản trở, hắn nhíu mày lại, chuẩn bị ra tay.

Tay còn chưa nâng lên, bên cạnh bỗng nhiên duỗi ra một thanh quạt gấp, quạt phẩy một cái, dây xích vung ra trước mặt trong nháy mắt bị đánh bật trở lại, nhóm gia đinh mới nãy tiến lên định cướp đứa bé cùng nhau lui ra mấy bước, tiếng kinh hô liên tiếp vang lên, đám người nhất thời hỗn loạn.

Người mới đến không quay đầu lại, trở tay đâm chuôi quạt về phía sau một cái, thiểu thiếp bị điên đang giãy dụa bị điểm trúng huyệt đạo, không động đậy được nữa.

Bạch Diệc Lăng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng y, mà đối phương vóc người thon dài cứng cáp, tóc thì dùng kim quan buộc lên, trên người là một bộ cẩm bào màu đen, góc áo bào theo gió bay lên, bên trên thêu một con bạch âu đập cánh nhẹ nhàng như muốn bay, đường thêu cực kỳ tinh xảo.

Hắn bận cứu đứa bé, vội vàng nói một câu "Đa tạ", người đứng trước mặt hắn kia hơi nghiêng đầu, lộ ra non nửa mặt cùng đường viền gò má duyên dáng, khoan thai đáp: "Huynh đài chớ khách khí, vẫn nên mau mau cứu người đi."

Bên trong ngữ điệu ung dung còn mang theo vài phần ôn nhu khó nhận ra, nhưng Bạch Diệc Lăng không chú ý, hắn hơi gật đầu, ngưng tụ nội lực, điểm xuống mấy huyệt quan trọng của đứa bé.

Từ lúc nãy Bạch Diệc Lăng cướp đứa bé, cục diện đã bắt đầu hỗn loạn, cho đến lúc này mới hơi hơi bình ổn lại. Tên gia đinh dẫn đầu kia tỉ mỉ quan sát, chỉ thấy cái người trẻ tuổi mới vừa xuất hiện này có khí chất thanh quý tuấn nhã, dung mạo tuấn mỹ tuyệt luân, bên môi treo một nụ cười nhẹ, cũng đang nhìn sang bên mình.

Gã quét mắt nhìn mỹ ngọc gắn trên đai lưng đối phương, trong lòng do dự, giọng điệu khách khí hơn một chút, chắp tay nói: "Công tử, chúng ta là gia đinh phủ Nhiếp Thái sư, hiện tại muốn mang người của phủ trở về, kính xin ngài nhường bước."

Bạch Diệc Lăng không muốn gây nên loại hiểu lầm này, giữa lúc bận bịu cũng tranh thủ lặp lại một lần nữa: "Đứa bé không có chết, nhưng bị lạnh nên hôn mê, chờ ta cứu người xong sẽ trả cho các ngươi."

Quần áo hắn mộc mạc, lại đang cứu người nên lúc nói chuyện cũng không ngẩng đầu, trên mặt gia đinh lộ ra vẻ khinh thường, nói: "Đứa bé kia đã sớm chết rồi, ta tận mắt nhìn thấy nó tắt thở..."

Chắn trước người Bạch Diệc Lăng, Lục Dữ nhướng mày, lúc đối mặt với người khác cũng không còn chút tốt tính nào, lạnh lùng nói: "Hắn nói không có."

Gia đinh nghẹn họng, lúc này thiệt tình rất muốn hỏi ngược lại một câu —— "Hắn nói không có cái ngươi tin liền à?"

Đứa nhỏ này, bao nhiêu người trong quý phủ bọn gã đều thấy, đã chết mấy ngày rồi, nếu không phải trời đang rét đậm thì thi thể đã phân hủy mất luôn rồi, làm sao có khả năng còn sống chứ!

Thái độ đối phương càng kiên quyết, trong lòng gã càng không chắc chắn. Thời đại này tà thuật rất nhiều, gia đinh chỉ lo đối phương có âm mưu gây chuyện gì khác, vậy gã quay về cũng không có cách nào bàn giao.

Gã cau mày nói: "Nếu đứa nhỏ này thật sự không chết, lúc nãy bị tranh giành như vậy sao không khóc lên? Công tử, ta thấy ngươi và tiểu tử này cũng không quen biết, vì sao phải coi lời hắn nói là khuôn vàng thước ngọc! Ngươi cẩn thận, quản việc không đâu, rước họa vào thân!"

Vừa dứt lời, đứa bé trong lồng ngực Bạch Diệc Lăng chợt phát ra tiếng khóc nỉ non.

Gia đinh: "..."

(Anh bạn đến tên cũng không có à, mặt có đau không? :)))))))

---------------------------------------------------------------------------------------

Và bây giờ là thời khắc cho thông báo siêu to khổng lồ đây (((o(*°▽°*)o)))

Bức hình dưới đây là số trang và số chữ của bản qt chương 20, những chương khác thì cũng dao động từ 8 đến 14 trang, tức cỡ từ 2000 đến 3500 chữ

Và đây, ta daaa, số trang và số chữ của bản qt chương 21 =))))))

Hồi mới copy qua word mình cứ tưởng mình cop nhầm thêm một hai chương gì đó nữa, chứ 1 chương gì mà dài dữ vậy, gấp ba lần mấy chương khác. Nhưng không, đó là sự thật, raw nó cũng phải chia làm 2 phần luôn (¯▿¯) Và thêm một điều nữa là.... thứ ba này mình thi final rồi, nào là đại số tuyến tính rồi hóa đại cương, mà giờ thì chưa có gì trong đầu cả 。゚(TヮT)゚。

Vậy cho nên mình sẽ tạm ngưng edit cho tới khi mình thi xong nhé, thi có 1 tuần à, không lâu đâu (' ∀ ' ). 

p.s klq. Mình hiện mới đào hố một bộ yaoi, đã làm xong chương một rồi, khi nào rảnh mình sẽ post lên wordpress, nét vẽ đẹp lắm nên hoan nghênh mấy bạn vào ủng hộ hen ( ‾́ ◡ ‾́ ). Updated: đã post chương 1 rồi nheee

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play