Truyện là phải viết, liều mạng cũng phải viết cho xong.
Về phần có thể bị ép buộc comeout sớm hay không, vậy thì phải xem duyên phận.
Thật ra Đào Mộng Trúc và Chân Sảng đều tâm chiếu bất tuyên, hiện tại cả hai vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ cho việc comeout.
Độc lập kinh tế tuyệt đối, là tuyên bố có sức mạnh trên hết, nhưng đây không phải là phương pháp vẹn toàn đôi bên, nếu như có thể, ai mà không hy vọng nhận được sự đồng thuận thậm chí là giúp đỡ của người nhà?
Nàng không muốn vì mình mà Chân Sảng phải khó xử, nàng cần một chút thời gian để người nhà Chân Sảng chấp nhận, đây không phải là chuyện trong một lúc có thể làm được, nhưng một đời rất dài, từ từ rồi sẽ đến, một ngày nào đó sẽ có thể.
Cũng may truyện cũ của nàng đủ nhiều, cha vợ và mẹ vợ tương lai không có chơi weibo, chỉ thật sự thấy hứng thú với truyện của nàng, chậm rãi gặm từng bộ có thể tốn một khoảng thời gian rất dài.
Hơn nữa, bét lắm chỉ là bạn cùng phòng của con gái, trùng hợp từng viết truyện từng xuất bản sách, không phải nhân vật tài giỏi nào, vốn không cần chợt một cái đã bị hâm mộ...
Cho nên giữa chờ đợi và lo lắng, một ngày một đêm trôi qua, sợ hãi lúc ban đầu cũng từ từ biến mất.
Đặc biệt có một ngày, Chân Sảng ngáp dài nói một câu trên YY với Đào Mộng Trúc.
"Lo lắng cái bíp a, cha em không có hứng thú với tiểu thuyết, mẹ được em đề cử xem bộ Tín Đồ, cũng hơn một tuần rồi, mẹ nói cho em biết mẹ xem tới chương thứ 13 rồi, em cảm thấy a, chờ mẹ xem xong, tiểu Nhật Nhật cũng có thể sinh tiểu tiểu Nhật Nhật rồi."
A, vậy còn lo lắng cái bíp...
Từ ngày đó trở đi, Đào Mộng Trúc vô tư rồi.
Nhưng mà, có một cái rễ ở trong lòng hất mãi không đi, nghe được tốc độ mẹ vợ đọc truyện chậm như vậy, có khả năng sinh thời cũng không có cách nào nhìn thấy tác phẩm xin tình yêu nàng viết cho Chân Sảng, đúng là Đào Mộng Trúc có mấy phần mất mát.
Đêm trước Trung Thu, trên đường Đào Mộng Trúc dắt chó về nhà thuận tiện mua hai cái bánh trung thu, tháo giày xăng-đan ra, chẳng biết từ bao giờ đã học thói hư vào nhà không mang dép của Chân Sảng, trực tiếp để chân trần đi về phòng ngủ của mình.
Nàng không có thích ăn bánh trung thu, thậm chí hồi bé ăn bánh cũng chỉ cắt hết phần vỏ xuống ăn, một đống nhân ở giữa thì cho cha.
Sau đó, nàng bắt đầu trọ ở trường, Trung Thu hàng năm cũng không dài, trường học lại xa nhà, trở về một lần rất phiền phức, cũng không có ai ăn cùng, cho nên lúc một mình nàng dứt khoát không ăn.
Sau đó nữa, dường như càng không nhớ nhung muốn ăn những thứ này.
Bánh trung thu vào Trung Thu, bánh chẻo vào Đông Chí, bánh trôi vào Nguyên Tiêu, bánh chưng vào Đoan Ngọ, thậm chí nhiều hơn nữa, đều bị cơm ngoài hoặc là mì ăn liền thay thế.
Năm nay tâm huyết dâng trào mua hai cái, cũng bởi vì Chân Sảng cũng nói nàng không quá thích ăn bánh trung thu, thế nhưng mỗi khi Trung Thu đến đều mua một hai cái Ý Tư Ý Tư, giống như mỗi khi gặp chuyện vui đều muốn nói Cung Hỉ Cung Hỉ vậy.
"Trung Thu nên ăn bánh trung thu, ngắm trăng, nếu không những ngày lễ này đối với những người một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều ngồi trong nhà như chúng ta mà nói, có gì khác biệt với ngày bình thường?"
Đúng vậy, Trung Thu nên trôi qua như thế, sau này mỗi khi ngày lễ ngày tết, đều có dáng vẻ của ngày lễ ngày tết mới phải.
Đào Mộng Trúc ngồi nghiêng trước máy vi tính, vừa xem video ghi lại của Chân Sảng, vừa ăn bánh trung thu.
Tiểu Nhật Thiên ngồi xổm bên chân nàng, một đôi mắt long lanh, dường như vẫn đang chờ được cho ăn.
Lúc trước thứ gì Đào Mộng Trúc cũng không cho Chân Sảng đút nó, luôn nói cho chó ăn đồ ăn của người nó sẽ kén ăn, nhưng gần đây, nàng cũng từ từ có thói quen đồ gì ngon đều chia sẻ với tiểu Nhật Thiên.
Kén ăn thì kén ăn vậy, cũng không phải nuôi không nổi.
"Chị nói với Ô muội, trước lúc em ấy trở về phải nuôi em trắng trẻo mập mạp, em nên cho chị mặt mũi, có biết không?" Đào Mộng Trúc cúi người xuống, đưa tay xoa xoa tiểu Nhật Thiên đang liếm mép, trong lòng đắc ý.
Nhưng mà, tiểu Nhật Thiên thấy không có gì để ăn, liền cà nhắc chân, vẫy đuôi, xoay người chạy về nệm của mình, để lại cho Đào Mộng Trúc một bóng lưng vô tình.
Cai sữa rồi không cần mẹ nữa!
Sinh nhật của Đào Mộng Trúc đúng lúc trùng ngày với Trung Thu năm nay, mọi người đều ở nhà mình ăn Trung Thu, không hẹn được ai ra ngoài.
Đào Mộng Trúc mua bánh kem cho bản thân, nhưng sợ một mình ăn không hết, nên mua một miếng cái loại rất nhỏ, bỏ vừa vô túi, đặt bên cạnh bánh trung thu cũng không thấy lớn hơn bao nhiêu.
Nàng cắm lên mặt bánh hai cây nến hình chữ số, một 2 một 4, tự mình đốt rồi tự mình thổi tắt.
Sinh nhật mà, sẽ trôi qua như một ngày sinh nhật, giống như ăn Trung Thu vậy.
Đèn trong nhà được Đào Mộng Trúc mở sáng trưng, ngồi trước máy vi tính dùng chiếc nĩa nhỏ ăn từng miếng bánh, trong đầu, trong lòng, đều nhớ đến cô nương thường ngày bất cứ lúc nào cũng kêu to gào lớn bên căn phòng bên cạnh.
Dù cho ngày nào cũng có thể gặp nhau trên mạng, nhưng mà vẫn rất nhớ rất nhớ nàng.
Mỗi ngày, đều càng thêm nhớ nàng hơn ngày hôm trước.
Ăn xong bánh kem, mở weibo, QQ, Tấn Giang, trên đó ngập tràn những lời chúc phúc của thế giới này giành cho nàng.
Sinh nhật vui vẻ.
Một mình nàng ngồi trước máy tính gõ chữ, tâm rất tĩnh, chương mới nhanh chóng được đăng lên.
Nàng nói cám ơn mỗi một người chúc phúc cho nàng trên Tác giả có chuyện muốn nói, sau đó hiếm khi hào phóng một lần, phát cho mỗi một độc giả để lại bình luận một bao lì xì, sau đó ra ngoài phòng uống ly nước, trở về thuận tay lướt bình luận một lần nữa, liền thấy được khen ngợi từ độc giả.
—— Minh Chủ vừa Trung Thu vừa sinh nhật vậy mà vẫn đăng chương QAQ!! Lương tâm em đang khóc!!
Nếu như có người ở bên cạnh, nàng thật sự không muốn đăng chương vào ngày như vậy, nhưng mà thôi, biết làm sao được đây?
Đào Mộng Trúc vừa mới duỗi người một cái, liền thấy Chân Sảng buzz nàng trên QQ.
Bạn cùng phòng (凸一 _ 一) 凸 21:17:22
Đăng chương xong rồi lên YY nha.
Mộng cho Trúc 21:17:26
Vừa mới đăng xong em đã phát hiện rồi, vẫn đang chờ chị sao?
Bạn cùng phòng (凸一 _ 一) 凸 21:17:29
Chị không lên thì em mở stream.
Mộng cho Trúc 21:17:35
Lên, lên liền.
Đào Mộng Trúc không nói hai lời leo lên YY, chạy vào căn phòng khóa trên YY của Chân Sảng.
Một số fan chân ái ngồi xổm trên YY chờ Tam Khuy thật vất vả ngồi xổm ởđó chờ được chân ái, lại phát hiện bị một tác giả tên là Minh Chủ đại nhân kéo vào phòng khóa, nhất thời cõi lòng tan nát thành vụn, bắt đầu rưng rưng nước mắt lên weibo đặt câu hỏi.
Có người hỏi Chân Sảng: Hôm nay Ô muội có stream không QAQ
Cũng có người hỏi Đào Mộng Trúc: Hôm nay Minh Chủ không stream với Ô muội hả QAQ
Vì vậy, Đào Mộng Trúc liền hỏi Chân Sảng: "Hỏi em stream không kìa."
"Stream cái gì a, Trung Thu không cho người ta nghỉ ngơi một bữa! Em nói với chị a, em đề cử truyện của chị cho một người bạn, hình như bạn em làm cho một công ty ảnh thị, haiz, dù sao em cũng không rõ lắm..." Chân Sảng gãi gãi đầu, hỏi: "Nếu như, em nói nếu như, tiểu thuyết của chị có cơ hội quay thành phim truyền hình, chị có vui không?"
Nàng còn nói thêm: "Hiện tại có rất nhiều tiểu thuyết được phim ảnh hóa, nhưng mà bị phá hỏng cũng có rất nhiều, cái này giống như đánh bạc vậy, có xác suất gặp được đoàn làm phim có lương tâm..."
Đào Mộng Trúc trầm mặc chốc lát, nói: "Không gặp được đoàn phim có lương tâm cũng có xác suất, được quay phim hay không cũng có xác suất. Chị có một người bạn bán bản quyền tiểu thuyết cho ảnh thị 4 năm rồi, một chút gợn nước cũng không có, rất nhiều công ty chỉ đang tích trữ bản quyền, lúc nào nên dùng thì dùng, dùng không được thì vứt đó cả đời, dù sao bọn họ cũng không hiếm lạ gì chút tiền mua bản quyền đó, em cũng không thể bán cho công ty thứ hai, dù cho có người thật tâm thật ý muốn mua quay phim."
Chân Sảng ngẩn người, bĩu môi, nói: "A, không hiểu sao thấy ớn... chị coi như em chưa nói là được rồi."
"Ha ha ha, có gì đâu, thật ra chị cảm thấy mấy cái này có thể bán thì bán a, nắm trong tay cả đời cũng không thể biến thành vàng, lỡ như, lỡ như được quay thì sao? Lỡ như, lỡ như nó Hot thì sao?" Đào Mộng Trúc nói, tựa vào lưng ghế, thờ ơ cười nói: "Hơn nữa, đề tài chị viết, không phải phim truyền hình thích những gì vui vẻ sao? Nói như có thể bán được vậy."
"Ha ha ha, đúng vậy, nói như có thể bán được vậy." Chân Sảng cũng cười theo.
"Này, sao em không tặng quà sinh nhật cho chị!" Đào Mộng Trúc giả vờ bất mãn.
"Ừm... em có tặng quà cho chị, chỉ là tặng không quá rõ ràng, hai ngày nữa chị thấy a!" Chân Sảng mím môi, nói: "Là một bất ngờ, chị chờ mong một chút nha... nhưng mà em không xác định được nó có thể đến không, cái món đồ chơi đó rất khó giải, em không làm chủ được. Nếu như không tới, em đền cho chị cái khác."
"Làm gì có ai tặng quà như em vậy a!"
"Thì có em tặng quà như vậy a!"
...
Ngày hôm đó, trông thì như một việc rất quan trọng, nhưng ở trong miệng của hai người thì giống như một chuyện rất tầm thường thuận miệng nói ra, giây tiếp theo liền thay đổi chủ đề, thái độ đó, đương nhiên không có ôm bất cứ hy vọng gì.
Ai mà ngờ Trung Thu vừa qua hai ngày, Đào Mộng Trúc đã bị một biên tập viên bản quyền ảnh thị đã được nàng thêm QQ từ rất lâu nhắn tin cho nàng.
Người nào viết truyện chưa từng huyễn tưởng tiểu thuyết của mình có thể được phim ảnh hóa? Dù cho ma chú quay mười hỏng chín vẫn còn tồn tại, cũng không cách nào thay đổi giấc mơ của đại chúng này.
Lùi một ngàn bước mà nói, dù quay hỏng, cũng là một lần quảng cáo a.
Lùi một tỷ bước mà nói, dù không được quay, cũng có một số tiền đáng kể a.
Đào Mộng Trúc gần như là run rẩy hai tay trả lời biên tập một chữ "Có".
Nàng khẩn trương.
Biên tập nói với nàng, có người liên lạc đến tận cửa, nói là thành tâm muốn mua bản quyền tiểu thuyết của nàng để quay phim, nếu như nàng gật đầu, có thể bắt đầu thương lượng giá cả, mà phương diện giá cả, biên tập bày tỏ mình sẽ cùng đàm phán, sẽ không để nàng có hại.
Nàng đâu hiểu những thứ này, nhất thời chỉ biết ngây ngốc gật đầu đáp ứng, sau đó bị kéo vào một group chat, ngồi trước máy vi tính chẳng hiểu mô tê gì nhìn biên tập đàm phán với người muốn mua bản quyền.
Trong khoảnh khắc đó, phản ứng đầu tiên của nàng là: Ai da má ơi, đây là sắp phất nha.
Phản ứng thứ hai là vội vã mở khung chat của Chân Sảng, báo tin vui.
Việc còn chưa có thành, hai người đã vui cười hớn hở.
"Minh Chủ đại đại, chị Hot rồi, đừng quên em nha!" Chân Sảng lớn tiếng đùa ở đầu bên kia YY.
"Em cứ chọc chị đi!" Đào Mộng Trúc dở khóc dở cười, nói: "Trước tiên không nói đến vẫn chưa bán được, dù là bán được, cũng không chắc được quay a."
"Mặc kệ, dù sao em cũng là fan não tàn số 1 của chị, vị trí này ai cũng không được giành."
"Tôi mới là fan não tàn số 1 của ngài có được không đại đại! Đồ cổ của ngài đều bị tôi khảo hết rồi, một vài video không biết bị tôi xem đi xem lại bao nhiêu lần."
"Không nói mấy cái này với chị, chị chăm chú chút, mau đi xem biên tập nói thế nào a!" Chân Sảng giục, thấy Đào Mộng Trúc vẫn bất động, liền thêm: "Em phải mở stream, không rảnh chơi với chị."
"Em stream tại sao không rảnh chơi với chị?" Đào Mộng Trúc hỏi ngược lại, "Fan của em không nhận ra chị sao?"
"Này, gần đây chị có hơi được nước làm tới nha!"
"Nói thật, em... chừng nào trở lại?" Đào Mộng Trúc kiềm chế không được nỗi nhớ trong lòng, lại bất đắc dĩ là nói đến bên mép rồi, mở miệng ra lại biến thành dạng khác: "Tiểu Nhật Thiên nhớ em."
Chân Sảng ngẩn người, cười nói: "Tiểu Nhật Thiên nhớ em a? Chị kêu nó chính miệng nói cho em nghe a."
"Chị đi bồng nó đến..." Đào Mộng Trúc nói, đứng dậy muốn đi ra phòng khách bắt tiểu Nhật Thiên, lại nghe Chân Sảng lớn tiếng bật cười.
"Cười cái gì?"
"Chị xác định là Nhật Nhật nhớ em sao?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT