Đối mặt với Chân Sảng giả ngu, Đào Mộng Trúc giấu kín màn chữ mắng chửi bay ngang trong đầu sau nụ cười đầy thâm ý.
"Vậy coi như tôi nhớ nhầm đi." Đào Mộng Trúc nói, đứng dậy nhảy qua bên giường Chân Sảng, dưới tình huống nàng hoàn toàn chưa phản ứng được trực tiếp nằm xuống: "Đêm nay chị muốn ngủ với em."
"Chị đi ra!" Chân Sảng cau mày, nửa quỳ ở một bên, đưa tay đẩy đẩy Đào Mộng Trúc mấy cái.
"Chị muốn ngủ bên này." Đào Mộng Trúc mặt dày mày dạn.
"Vậy em đi." Chân Sảng nói, đứng dậy đi ngang qua người Đào Mộng Trúc, muốn nhảy qua giường bên kia, thoáng cái lại bị Đào Mộng Trúc bắt được cổ chân, nhất thời dở khóc dở cười: "Chị giỡn lưu manh a! Em sẽ la lên a!"
"La cái gì?" Đào Mộng Trúc nhướng mày, nói: "Rách cổ họng, hay là yamete*?"
*Tiếng Nhật; đừng mà
Chân Sảng trầm mặc chốc lát, yên lặng ngồi xổm xuống, hai tay chống bên hông Đào Mộng Trúc, với một dáng Chuangdon* kiểu con ếch đầy khí phách chắn Đào Mộng Trúc ở dưới thân.
*Kết hợp từ Giường + Kabedon(Tiếng Nhật, chỉ hành động áp sát chống hai tay lên tường chắn đối phương ở giữa)
Đào Mộng Trúc còn chưa kịp tăng nhịp tim, đã thấy Chân Sảng kề đến gần bên tai mình, giống như heo bị thọc tiết ré lên một tiếng lớn thê thảm như khi nàng stream chơi game tới đoạn ngược đến huyết mạch nứt ra, từ tai trái hét đến tai phải, trong khoảng thời gian ngắn Đào Mộng Trúc nếm được đầy đủ cái gọi là thanh đạo trái*, âm thanh hi-fi cùng với thanh đạo phải*.
*Có thể hiểu theo mặt chữ là đường dẫn âm thanh trái/phải, mình chỉ hiểu được đơn giản đề cập đến phương hướng phát ra âm thanh, mỗi hướng phát một kiểu âm thanh khác nhau. Cái còn lại mời bạn gg _(:3」 ∠)_
Đào Mộng Trúc bị dọa tới tim cũng ngừng đập, theo phản xạ tự nhiên muốn đẩy Chân Sảng ra, lại bất đắc dĩ là sức lực thua nàng, chỉ phải chịu đủ tàn phá.
Hét hơn 10 giây, lúc Chân Sảng bật dậy thở dốc, Đào Mộng Trúc đã bị vây trong một trạng thái sinh không thể luyến.
Đây quả thật là một bữa tiệc "thịnh soạn" cho thính giác chấn động lòng người mà còn thiên nhiên tinh khiết không ô nhiễm!
Mấy người phòng bên lại càng hoảng sợ, chạy tới gõ cửa hỏi tình huống.
"Không có gì, tui giỡn với Minh Chủ a!" Chân Sảng làm như không có việc gì mà trở người ngồi ở một bên, vận động xương cổ.
"Hai người giỡn dọa người quá nha, coi chừng bị trách cứ!" Cổ Lương Châu cười vỗ vỗ cửa phòng, sau đó xoay người lôi kéo Vu Hiểu Thu và Hồ Dương trở về phòng.
Khinh Nguyệt và A Mộc nhìn nhau, cũng nhún vai, xoay người trở về phòng.
Đào Mộng Trúc cảm thấy mình bị điếc rồi, hình như vừa rồi Chân Sảng nói gì đó với người bên ngoài, nhưng mà nàng không có nghe được.
Bạn gái nhà người ta có yêu, bạn gái nhà nàng có độc...
"Coi cái mặt ủy khuất của chị kìa, giống như em làm gì chị vậy." Chân Sảng nói, đưa tay đẩy đẩy cánh tay Đào Mộng Trúc.
Đào Mộng Trúc giương mắt lên trừng nàng, sau đó đưa tay kéo nàng xuống bên cạnh mình, nói: "Em dám làm gì tôi à?"
Chân Sảng có ý vô ý tránh né ánh mắt của Đào Mộng Trúc, bĩu môi nói: "Tạm không nói những việc này."
"Ừm." Chân Sảng nằm thẳng người bên cạnh Đào Mộng Trúc, đôi mắt lẳng lặng nhìn chiếc TV không mở.
Đào Mộng Trúc trở người, nhìn Chân Sảng đang ngây ngốc xuất thần, nói: "Đang nghĩ cái gì?"
"Em đang nghĩ... hai bà lão lúc trước gặp ở bệnh viện."
"Sao bỗng nhiên nhớ đến họ?"
"Không biết, chỉ là nhớ tới." Chân Sảng nói.
"Chúng ta cũng ở bên nhau cả đời, nhân lúc tuổi còn trẻ, chăm chỉ kiếm tiền, lúc chúng ta trung niên rồi, chị và em muốn chơi gì thì chơi đó, chờ chúng ta già rồi, thì dìu nhau ra chợ mua thức ăn."
"Mua thức ăn, chị sẽ nấu à?" Chân Sảng nghiêng đầu nhìn về phía Đào Mộng Trúc.
Đào Mộng Trúc híp mắt lại, nói: "Chị sẽ học, nếu như em ngại ăn không được, thì dìu nhau ra phố ăn nhà hàng."
Chân Sảng liếc mắt xem thường, nói: "Chị ngốc nha, không biết gọi cơm ngoài sao?"
"Cơm ngoài làm sao ngon bằng đồ ăn vừa ra lò?"
"Có lý..."
Đào Mộng Trúc suy nghĩ một chút, nói: "Nói thật, nếu em thích con nít, chúng ta có thể nhận nuôi một đứa."
"Nhưng mà em không thích con nít, em thấy con nít quá ầm ĩ." Chân Sảng nói.
"Nhưng mà con nít cũng không ầm ĩ bằng em." Đào Mộng Trúc cười rụt người qua một bên, lại tránh không được một chiêu bài sơn đảo hải xoay người nằm ngang của Chân Sảng.
"Tình bạn của chúng ta kết thúc!" Chân Sảng cắn răng nói.
"Cho nên có thể bắt đầu phát triển tình yêu à?" Đào Mộng Trúc được một tấc lại muốn tiến một thước.
"Cái đệt, chị có (biết) xấu hổ hay không vậy?"
"Nếu em thích, tôi tặng cho em, không thích, thì tôi quăng bỏ."
...
Hai người, một chiếc giường đơn, sóng vai nằm, em một câu chị một câu khe khẽ chuyện trò một tương lai chưa thể biết trước.
Có lẽ quá bình thản, nhưng hai con người không có nhiều mục tiêu này chỉ muốn yên ổn sống qua quãng đời còn lại.
Sau khi 7 ngày du lịch cùng đoàn kết thúc, Khinh Nguyệt và A Mộc mời mọi người đến nhà mình, mỗi tốp ngủ cùng một phòng khách, lại một lần nữa chia 5 người ra thành hai nhóm.
Hồ Dương không hề nhận ra oán niệm trong lòng của Vu Hiểu Thu, buổi tối ba người chen nhau trên một cái giường, nàng còn thập phần bình tĩnh nằm ở chính giữa.
Nhưng mà, rất nhanh nàng phát hiện một chuyện rất bi thương, đó chính là sau khi Cổ Lương Châu gõ xong chương mới, cứ liên tục nói chuyện phiếm với Vu Hiểu Thu, mà nàng còn nằm ở giữa, hai bên trái phải oanh tạc qua lại liên tục.
Rốt cuộc, nàng chịu không nổi trọng trách mà bò ngồi dậy, đổi vị trí với Vu Hiểu Thu, yên lặng ngủ trong góc tường.
Ngày kế tiếp, so với du lịch cùng đoàn thì thoải mái hơn rất nhiều.
Dưới sự chiêu đãi nhiệt tình của Khinh Nguyệt và A Mộc, năm người đều mở ra hình thức cật hóa*, nào là mì, cơm Pilaf, bánh nang chấm canh thịt dê, đại bàn kê, còn có các loại hoa quả trong mùa.
*Chỉ người ham ăn/ăn nhiều
Cổ Lương Châu là người vui vẻ nhất, cái gì cũng muốn ăn một miếng, ngày nào cũng ăn đến căng bụng, mà Đào Mộng Trúc và Hồ Dương thì cực kỳ không quen với khí hậu, vừa cố nhịn không ăn uống thoải mái, vừa không ngừng chui vào toilet.
Hơn cả du lịch, rõ ràng các nàng càng thích ăn ăn uống uống như vậy hơn, ngồi trà sữa tâm cả ngày, hay vào KTV ca hát.
Ngày trôi qua rất mau, chớp mắt đã đến lúc chia tay.
Trong nửa tháng ngắn ngủi, cuối cùng tiểu tổ đội du lịch này cũng đạt được mục đích ban đầu tổ chức đi chơi —— sửa lại giờ giấc hỗn loạn của Đào Mộng Trúc.
Sáu người gạt bỏ Đào Mộng Trúc ra ngoài, nhiệt tình ôm lấy nhau, hận không thể dâng trào lệ nóng.
Cả đám ai nấy đều cảm thấy mình như nữ thần có thể cứu vớt thế nhân sa ngã, hào quang chói mắt, kéo Đào Mộng Trúc sa ngã thành nghiện về từ tay thần chết, quả thật vĩ đại.
Ngày cuối cùng, Khinh Nguyệt và A Mộc tiễn 5 người ra sân bay, đứng ở ngoài cửa kiểm phiếu nhìn theo 5 người càng lúc càng xa.
Bỗng nhiên, A Mộc dùng khuỷu tay nhẹ huých Khinh Nguyệt, nói: "Người yêu cũ của em đi rồi."
"Nửa tháng trước chưa từng nghe chị nói đến từ này, sao hôm nay tự dưng nhắc tới? Em rộng lượng không gì sánh được a Mộc Mộc." Khinh Nguyệt ngẩng đầu nhìn A Mộc, trong mắt tràn đầy ý cười.
"Chị thấy Đào Mộng Trúc không có tệ như em nói, cô ấy đối xử Tam Khuy rất tốt." A Mộc nói.
Khinh Nguyệt gật đầu, nói: "Đúng vậy, có số việc cưỡng cầu không được, trên thế giới làm gì có người tuyệt đối băng lãnh? Nếu như cảm thấy khó có thể đến gần, cũng chỉ do người mà cô ấy cho ấm áp không phải em."
Người với người không phải yêu nhau là hợp nhau, lại càng không phải hợp nhau là có thể yêu nhau.
Tìm một người dìu dắt qua cả một đời không khó, nhưng mà trong khoảng thời gian thích hợp gặp được người thích hợp, là duyên phận có thể ngộ nhưng không thể cầu.
"Cô ấy không cho em ấm áp, em lại cho cô ấy ấm áp?" A Mộc đưa tay ôm lấy eo Khinh Nguyệt.
"Cũng không phải, đó không gọi là ấm áp." Khinh Nguyệt nhún vai như không gì đáng kể, bổ sung thêm: "Gọi là tự giác làm mẹ."
Trong phòng đợi máy bay, 5 người ngồi cùng nhau, vì có một người đi chuyến bay sớm hơn nửa tiếng đồng hồ.
Đào Mộng Trúc vẫn nắm chặt lấy tay Chân Sảng, giữa trưa nóng nực, dưới máy lạnh, nắm chảy cả mồ hôi cũng không muốn buông ra.
Có khoảnh khắc như vậy, nàng đột nhiên lại thấy sợ, sợ một hồi chuyến bay đi Quý Dương bắt đầu xuất phát, Chân Sảng sẽ đi.
Rõ ràng đã xác định ở bên nhau rồi, lại vẫn sợ Chân Sảng đi lần này, trở về sẽ xảy ra chuyện không tốt gì.
Nàng đếm từng ngày trên app lịch trong điện thoại, đếm tới quốc khánh thì ngừng lại, đếm ra đủ một tháng, điều này làm nàng rất lo.
"Em đâu có đi rồi không về, chị như vậy là định làm gì đây? Không phải đã nói sẽ chờ em sao?" Chân Sảng nói, dùng cánh tay không bị nắm vỗ vỗ vai Đào Mộng Trúc, nói: "Chúng ta có thể gặp nhau trên mạng a, em đâu thể bốc hơi khỏi trái đất, đúng không?"
Đào Mộng Trúc gật đầu, nói: "Về tới nhà gọi điện thoại cho chị."
"Biết rồi! Chị cứ như mẹ già, chị về rồi phải ăn cơm đúng giờ, ngủ sớm, vừa mới gọi giờ giấc về đừng tiếp tục làm nó loạn, có biết không?" Chân Sảng chăm chú căn dặn, "Còn có Nhật Nhật, chỉ có thức ăn chó nó sẽ không ăn, chị phải trộn thêm trứng sống hay là xúc xích, một ngày ít nhất cho nó ăn hai lần, tái khám coi vết thương ổn chưa, đúng rồi còn phải nhớ đưa nó ra ngoài giải sầu, đừng để nó bức bí điên luôn!"
Đào Mộng Trúc liên tục gật đầu.
"Nếu như một mình buồn quá thì lên YY tìm em, tâm tình không tốt cũng lên tìm em, biết không?"
"Rốt cuộc ai mới là mẹ già?" Đào Mộng Trúc cong mày cười.
Chân Sảng bĩu môi, không thèm nói nữa, ngửa đầu lên trời vẻ mặt kiêu căng nhìn đi chỗ khác.
"Chị chỉ đùa một chút, em đừng giận." Đào Mộng Trúc vội vã nắm vai nàng, an ủi.
Ở bên kia Hồ Dương yên lặng che mắt, mấy giây sau xuyên qua kẽ hở nhìn ra ngoài một chút, chỉ thấy Cổ Lương Châu đang đút Vu Hiểu Thu ăn ô mai đường, không khỏi sửng sốt một hồi lâu, hình như loáng thoáng nhận ra cái gì.
Ngày nào Vu Hiểu Thu cũng ngủ với Cổ Lương Châu, ngày nào Vu Hiểu Thu cũng đi theo sau lưng sau lưng Cổ Lương Châu, ngày nào Vu Hiểu Thu và Cổ Lương Châu cũng đút cho nhau ăn.
Khinh Nguyệt và A Mộc tú ân ái, Đào Mộng Trúc và Chân Sảng tú ân ái, Vu Hiểu Thu và Cổ Lương Châu cũng tú ân ái...
Cho nên, chỉ có nàng là thừa thãi...
Sau khi lấy lại tinh thần, Hồ Dương yên lặng vùi cả gương mặt vào giữa hai tay, bộ dạng ưu thương "Thế giới này không ai cần tôi".
Rất nhanh, trong phòng đợi vang lên tiếng phát thanh chuyến bay Quý Châu chuẩn bị khởi hành, sau khi lưu luyến chia tay với Đào Mộng Trúc, Chân Sảng cầm lấy vé, mang theo hành lý đi vào cửa lên máy bay.
Đào Mộng Trúc còn chưa kịp đau buồn, Hồ Dương đã yên lặng ngồi xuống cạnh nàng, nói một câu: "Rốt cuộc cũng không còn một mình tớ bị thương nữa."
===
Nhân tiện, Nhị Hô Hô đang viết bộ Nữ Nhi Hồng(70c rồi), kiếm hiệp, ni cô không đứng đắn x độc sư không độc, vẫn là ngọt sủng bàn tay vàng thôi nhưng trình viết của Nhị Hô Hô khá hơn lúc trước rồi, không có chậm nhiệt quá thể đáng nữa 'v'b vẫn đang viết nhé. (Không phải mình lười mình làm rồi...)
=> jjwxc/3154510
Hãy yêu thương nàng, giúp đỡ nàng, bao bọc nàng, che chở nàng~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT