44. Nàng thề, nếu nàng mà còn mở voice chat gõ chữ với Cổ Lương Châu nữa, nàng chính là một tên đại bại não!
Tỉ mỉ ngẫm lại, thật ra mọi người nói cũng không phải không có đạo lý.
Thời gian nàng và Khinh Nguyệt chia tay cũng không dài, theo lẽ thường mà nói, nếu như yêu thật, nhiêu đó thời gian hoàn toàn không đủ thoát khỏi thời kỳ thất tình, nhưng tình huống hiện tại chính là, hai người đều vô cùng bình tĩnh đi ra ngoài chơi.
Thật ra tình cảm giữa nàng và Khinh Nguyệt, chỉ là tình bạn, không can hệ đến tình yêu.
Giống như lời Khinh Nguyệt nói, giữa đoạn tình cảm này, cả hai không phải là người quá nặng tình.
Lúc đầu nàng ỷ lại Khinh Nguyệt, là biểu hiện tiêu chuẩn của một đứa trẻ không có người thân khát cầu được yêu, mà Khinh Nguyệt đối với nàng, lại là chấp niệm điển hình của fan muốn ngủ cùng thần tượng. Ngay từ đầu thì hai người đã có động cơ không tinh khiết để đến với nhau, cuối cùng thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, mỗi người mỗi về mỗi nhà mỗi tìm mỗi mẹ.
Nàng hiểu rõ, Khinh Nguyệt cũng hiểu rõ, nếu tại phần tình cảm này, các nàng để một sai lầm xuất hiện, vậy không thể tránh được nghênh đón sự tan vỡ dĩ nhiên, ai cũng không trách được ai.
Chỉ là, trong đoạn tình cảm này, cho đến bây giờ nàng vẫn là phía nhận lấy tất cả ý tốt, cho nên sau khi chia tay, Khinh Nguyệt có thể thẳng thắn vô tư đứng trước mặt nàng, nhưng nàng lại không thể tránh khỏi có một phần hổ thẹn.
Sau khi phỉ nhổ xong, group chat bắt đầu thảo luận vé máy bay cùng thủ tục đi theo đoàn.
Đối với việc này Đào Mộng Trúc xem không hiểu, cũng không đặc biệt muốn quan tâm, liền yên lặng đợi cơm ngoài.
Sau bữa trưa, Chân Sảng như thần kinh xảy ra vấn đề, vừa chơi với tiểu Nhật Thiên, vừa dùng điệu nhạc 《Mẹ ép em kết hôn à》 hát lên khúc ca tẩy não.
"Mẹ em ép em stream à? Mẹ em ép em stream à? Chị nói mẹ em ép em chửi ai này? Em nói là chị lầm rồi a~~ nhưng thiệt vậy mà a~~~ mẹ em ép em stream à? Mẹ em ép em stream à~~~~ "
Nhìn là biết, hai ngày nay nàng luôn vội đông vội tây, rốt cuộc có thể stream game rồi, tâm tình liền tốt lên, trước khi trở về phòng còn cố tình nhảy nhót tới nói với Đào Mộng Trúc một câu: "Em sẽ nhỏ tiếng a, chị tranh thủ gõ xong đi ngủ sớm chút nha!"
Đào Mộng Trúc không nói nhiều gật đầu đáp ứng, lại nhìn theo Chân Sảng quay về phòng mà len lén đeo tai nghe lên, mở kênh stream của Chân Sảng lên, nhìn câu "Chủ bá tạm thời vắng mặt, quay lại sau" hiện lên, lẳng lặng đợi.
Rất nhanh, cái gia hỏa tên là Tam Khuy Khẩu Nha mở mic hùng hùng hổ hổ trèo vào kênh, không ít người nhìn thấy thông báo mà chạy đến.
Nhân số xem stream nhanh chóng tăng lên, màn hình lại vẫn là một màu đen tinh khiết.
Tiếng nhấp chuột, tiếng gõ bàn phím, cùng với tiếng bạn cùng phòng lẩm bẩm tự nói xen lẫn vào nhau, qua khoảng hai phút, rốt cuộc cũng có một hình ảnh hiện lên, có thể ép chết chứng ám ảnh cưỡng chế, mặt bàn máy vi tính bẩn loạn không gì sánh được xuất hiện trên màn hình.
"À há, tui tới đây." Giọng nói của bạn cùng phòng không lớn, cách một bức tường cũng sẽ không nghe được, nhưng từ tai nghe truyền ra thì vô cùng rõ ràng.
Nháy mắt một đống khán giả chạy tới spam bình luận.
Có người nói: Thất tịch cũng không lên stream, Ô muội có phải em đã thoát đoàn* rồi không nói cho chúng tôi biết QAQ...
*Đoàn FA
Có người nói: Cầu Tam Khuy chơi trò nào đó nào đó nào đó!!
Còn có người giúp giải thích: Mấy ngày nay Minh Chủ sinh bệnh nằm viện, Ô Mai phải chăm sóc cổ, không có thoát đoàn!
Đương nhiên, còn có một bộ phận cực nhỏ người mắt sáng như đuốc, nói ra một sự thật không có người tin tưởng —— còn nói không thoát đoàn a? Ô muội và Minh Chủ cũng cùng nhau trải qua Thất tịch rồi, Bách Hợp đại pháp hảo!
Nhìn đến chỗ này, tâm tình Đào Mộng Trúc rất là không tệ.
Đặc biệt là sau khi bạn cùng phòng tự mình giải thích, cái loại cảm giác muốn hiếm hữu ở trong lòng nháy mắt nổ chuồng.
"Không có không có, tui chưa có bạn trai, Thất tịch trải qua cùng Minh Chủ, hai ngày này thân thể chị ấy không tốt đó, cho nên tui ở bên cạnh chỉ..."
"Hôm nay tui cũng không biết chơi cái gì, hiện tại mọi người muốn xem cái gì a?" Chân Sảng nói, màn chữ spam đầy "Cái gì cũng được" cùng với các loại tên trò chơi, nhìn mà hoa mắt.
"Ò, cái gì cũng được à?" Chân Sảng chọn đáp án mình muốn nhìn thấy nhất, nói: "Tui cắt video cho mọi người xem! Tới đây, tui dạy cho mọi người thế nào là cắt video! A ha ha ha ha ha ha ha ha ha, cắt video chơi vui lắm!"
Giây tiếp theo, màn chữ tràn đầy phỉ nhổ.
—— Đủ rồi nha!
—— Cái đó không phải trò chơi a o( ̄ヘ ̄o#)
—— Chủ bá nào đó stream cắt nối biên tập video, mỗi tháng thu nhập trăm vạn [ vẫy tay tạm biệt ]
—— Sau khi stream lướt weibo, lại stream cắt nối biên tập video, xin chào, các người đã phát hiện một con cuồng ma thích ngược fan!
—— QAQ lần đầu tiên kịp xem stream, bây giờ là tình huống gì? Vì sao Ô muội đang cắt video...
Nhìn màn chữ đủ loại kiểu dáng, Đào Mộng Trúc nhịn không được cười ra tiếng.
Hiện tại nàng càng lúc càng đau lòng thay cho fan chân ái của bạn cùng phòng nghiêm túc tùy hứng này rồi.
"Minh Chủ chị đang lén xem em stream à!" Chân Sảng cắt rồi cắt video, bỗng nhiên nói một câu như thế, Đào Mộng Trúc không kịp phòng bị, sợ đến thiếu chút nữa ném con chuột trong tay.
Mình vậy mà lại bị phát hiện a! Rõ ràng lén lút lắm mà!
"Nhanh đi gõ chữ, em đợi xem chương mới đó!" Chân Sảng dùng giọng điệu cương quyết nói.
Kỳ quái thật, sao bạn cùng phòng lại phát hiện? Chẳng lẽ do vừa rồi nàng cười? Nhưng tiếng cười vừa rồi không lớn a...
Giờ này khắc này, căn phòng sát vách, Chân Sảng ngáp một cái, nói: "Ừm, vừa rồi tui chỉ thử xem Minh Chủ có sờ cá hay không, mọi người có bắt được bình luận của Minh Chủ không?"
Nàng hỏi, chờ hai giây, thấy khán giả spam đầy màn hình "Không có" nháy mắt yên lòng, gật đầu.
"Ừm, xem ra chị ấy không có sờ cá, tui bất cẩn lại hiểu lầm chị ấy rồi, ha ha ha ha ha mọi người giữ miệng, đừng nói với chỉ!"
Nhìn 2333 và hhhh đầy màn hình, Chân Sảng ngại ngùng gãi gãi tai, nàng là vì giả cơ trí một phen, ai ngờ lại thật sự chó ngáp phải ruồi, chỉ là không sánh bằng Đào Mộng Trúc lén xem stream lén đến quá bình tĩnh, một câu dư thừa cũng chưa từng nói.
...
Trong lúc xác định xong thời gian, đặt xong vé máy bay, báo xong đoàn, mọi người lu bu công việc của riêng mình.
Vì giám sát Đào Mộng Trúc và Cổ Lương Châu gõ chữ, Vu Hiểu Thu quả thật hao hết một trái tim người mẹ.
Nàng cố ý lập một group chuyên dụng cho việc mở voice chat, kéo hai người vào, chăm chú nói: "Từ giờ trở đi, tôi muốn nghe âm thanh bàn phím của hai người."
"Hả? Cầu Cầu, cậu quá đáng sợ, cho tụi này chút thời gian riêng tư sờ cá a!"
"Một ngày cho cậu 23 tiếng đồng hồ sờ cá có đủ hay không?" Đối với việc này Vu Hiểu Thu bày tỏ thái độ cứng rắn không gì sánh được của mình, "Cậu phải bị dọa mới chịu gõ chữ!"
"Kéo Ngọc Ngọc vào đây thì tôi hiểu, kéo tôi làm gì?" Đào Mộng Trúc ngáp một cái.
"Để Ngọc Ngọc cảm nhận được nhiệt tình gõ chữ của cậu, vì thế sản sinh ra một loại xấu hổ."
"Sao không để Hồ Dương tới làm a?"
"Trong nhà Hồ Dương quá ầm ĩ, không tiện mở mic." Vu Hiểu Thu nghiêm trang.
Vì vậy, Đào Mộng Trúc bĩu môi, đáp một câu đơn giản.
Nhưng mà, điểm xuất phát của Vu Hiểu Thu tuy tốt, nhưng cuối cùng hiệu quả lại thập phần khiến người khác đau thương.
Ví dụ...
"Ế, nhiếp ảnh gia huyền ảo mới đăng Album mới! Ngọc Ngọc muốn đi xem một chút!"
Vu Hiểu Thu: "Ngọc Ngọc! Gõ chữ!"
"Ờ... ờ ờ, Ngọc Ngọc đang gõ chữ..."
"Nhưng bộ ảnh mới này thật sự rất đẹp a! Tấm này thật sự rất đẹp!"
Hai mươi phút sau.
"Ha ha ha ha, dưới truyện của Ngọc Ngọc có một tiểu thiên sứ nói, mỗi lần nhìn Ngọc Ngọc tự xưng đều đặc biệt muốn cười! Tại sao chứ? Ha ha ha ha ha ha ha ha tại sao chứ?"
*Đặc biệt muốn cười +1
Lòng Vu Hiểu Thu đặc biệt đắng: "Ngọc Ngọc, cậu lại sờ cá lướt hậu trường rồi!"
"Ế, nhưng mà thật tình Ngọc Ngọc cảm thấy tên mình không có mắc cười nha!"
Nửa tiếng sau.
"Ế, album của bộ ảnh này sao không thấy đâu hết?"
"Ngọc Ngọc!" Lúc này Vu Hiểu Thu đã dở khóc dở cười, "Tôi chưa hề nghe được tiếng gõ bàn phím của cậu a!"
"Ức hức hức..."
"Hức cái bíp, gõ chữ!" Đào Mộng Trúc bị những đề tài này ảnh hưởng đến quả thật không thể nhịn được nữa.
"Sao không thấy a sao không thấy a sao không thấy a sao không thấy a..." Cổ Lương Châu trực tiếp mặc kệ phỉ nhổ và thúc giục, mở ra hình thức máy lặp lại lải nhải.
"Rốt cuộc có cái gì đẹp, cô xem nhiều bộ như vậy, có tiền đi chụp sao?" Đào Mộng Trúc nghiến răng.
"Ế! Sao trang official này mở không ra a sao lại không ra a sao lại không ra a..." Cổ Lương Châu lại một lần nữa mở ra hình thức máy lặp lại lải nhải.
"A, a a a, Minh Chủ, đừng block Ngọc Ngọc... Ngọc Ngọc gõ chữ!"
"..." Đào Mộng Trúc ai thán một tiếng, nói: "Nhanh lên."
"Nhưng mà, Minh Chủ, Ngọc Ngọc pm cho cậu xem, thật sự rất rất đẹp, cậu cũng tới nuôi cỏ* chung a, mai mốt chúng ta cùng đến đó chụp hình nha!" Cổ Lương Châu vui vẻ bán an lợi, nói: "Còn có thể chụp hai người, cậu có thể chụp cùng Ô muội a!"
*Chỉ một dạng dục vọng, càng xem càng muốn xem nữa, giống như cỏ mọc vừa nhanh vừa nhiều vừa lỳ
Đào Mộng Trúc cảm thấy nhất định trên người mình có một cái nút tên là "Bạn cùng phòng", ấn một cái thì tâm động một cái, ví dụ như bây giờ, nàng quả thật lập tức bị Cổ Lương Châu dụ dỗ, dời lực chú ý đến mấy tấm ảnh Cổ Lương Châu gửi qua.
"Ừ, bộ này rất đẹp." Đào Mộng Trúc nói.
"Còn nữa, còn bộ này nữa nè!" Cổ Lương Châu tiếp tục vứt album qua.
"Mấy người gõ chữ đi... mấy người gõ chữ đi..." Vu Hiểu Thu cảm thấy cả người mình cũng không xong rồi.
"Mở không được thì kệ đi, lần sau xem cũng còn kịp." Đào Mộng Trúc nói.
"Mấy người gõ chữ đi..."
"Gõ chữ!" Đào Mộng Trúc vội vã dời ánh mắt về trước máy vi tính.
"Tôi từ bỏ, tôi block mấy người." Vu Hiểu Thu vẻ mặt ưu thương nằm úp xuống bàn phím, tắt âm lượng micro, một cái lại một cái mà đập con chuột mới mua mấy ngày trước.
"Cầu Cầu thật đáng thương, vẫn luôn giục chúng ta gõ chữ." Giữa câu nói này của Cổ Lương Châu dường như còn mang theo chút ý cười, làm người khác đoán không ra.
Nói xong, trong voice chat không có bất cứ hồi đáp nào, Cổ Lương Châu không khỏi ngỡ ngàng nói: "Ế, Cầu Cầu đâu rồi? Thật sự block tớ rồi hả? Minh Chủ cậu đâu rồi? Minh Chủ... Cầu Cầu... iiii! Các cậu vứt bỏ Ngọc Ngọc rồi hả!"
Đào Mộng Trúc vút một cái cắm rễ về bàn phím.
Nàng thề, nếu nàng mà còn mở voice chat gõ chữ với Cổ Lương Châu nữa, nàng chính là một tên đại bại não!
——-——-——-——-——-——-——-
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đào Mộng Trúc: Sờ cá sờ đến lẽ thẳng khí hùng như vậy, tôi thật không ngờ, cô vậy mà lại là loại Ngọc Ngọc này!
Lang Sơn Ngọc: [ tiếng cười hủy thiên diệt địa ]
Văn Hoang Cầu: Cũng may tôi đã quá quen rồi, mấy lần Ngọc Ngọc không trì hoãn, tôi vậy mà lại cảm thấy sinh mệnh như thiếu thiếu cái gì đó.
Hồ Tiểu Dương: [ không hiểu nhưng hóng ]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT