Nếu như Kim Cang biết nói, có khả năng nó sẽ nghiêng đầu nhìn Đào An An và nói: "Ngạc nhiên hem? Bất ngờ hem?"
Đào An An tìm được Kim Cang ở bờ sông, Kim Cang uy mãnh như một đại tướng quân đứng trên mặt cỏ cách con sông mấy mét, nhe răng trợn mắt với con sông, thực tế thì hàm răng của nó chỉ dùng để dọa người, lần trước nhìn thấy một con Corgi nó sợ đến lôi Tô Nguyễn Nguyễn chạy hai con phố.
Chỗ nó đối mặt đúng lúc là chỗ Đào An An không ngừng nhảy xuống.
"Kim Cang, không được sủa." Nàng vỗ đầu nó, Kim Cang vẫn tiếp tục điên cuồng sủa với con sông yên ả, Đào An An nói chưa dứt lời, Kim Cang tưởng mình được cổ vũ, sủa càng thêm dữ dội, mang theo sức lực muốn liều mạng, giống như có thâm cừu đại hận với con sông —— nhưng mà không có, nó cũng chỉ dám ở xa xa sủa với con sông, không dám tiến thêm bước nào.
Đào An An chịu không nổi mọi người đổ mắt nhìn đến tình cảnh hai người một chó, lại đau lòng bàn tay Tô Nguyễn Nguyễn bị nó kéo ra thương tích, tức giận kéo kéo lỗ tai chó, nắm sợi dây lôi nó về lúc này nó mới yếu ớt đi sát theo sau, thường xuyên quay đầu lại gâu gâu sủa, bị Tô Nguyễn Nguyễn mắng mấy câu, đôi tai rũ xuống lúc này mới yên tĩnh.
Sau khi trở về dường như Kim Cang bị hoảng sợ, không đi ị, lúc tắm cũng rất ngoan, Đào An An chọc ghẹo mãi nó cũng chỉ trừng mắt nhìn nàng, cúi đầu xuống, ra vẻ ủy khuất, tay Tô Nguyễn Nguyễn bị nó kéo ra vết thương, còn ủy khuất cái gì, Đào An An vỗ đầu nó, lau khô thả vào ổ cho ngủ.
Vì sớm biết phải chăm sóc nó giúp Hứa Chi Hoán, từ sáng nàng đã chuẩn bị đệm, nó ủ rũ nằm bên trên, Đào An An chọc nó cũng chỉ miễn cưỡng phản ứng nàng.
Chó điên cuồng sủa về phía con sông, việc này Tô Nguyễn Nguyễn chưa từng nghe nói, tận mắt chứng kiến, nàng âm thầm để tâm, cảm thấy con sông này càng kỳ quặc, đương nhiên, không loại trừ Kim Cang có bệnh, nàng luôn không thích Kim Cang.
Kim Cang chỉ là một con chó xa lạ mà thôi, vậy mà dám lỗ mãng trước mặt Đào An An, lần đầu tiên gặp đã bán moe cọ chân. Tô Nguyễn Nguyễn biết Đào An An đã lâu, chỉ ngày hôm qua mới lén hôn có một cái, mà còn bị bắt tại trận nữa.
Càng nghĩ càng cảm thấy giận, khinh thường Kim Cang cũng nhiều hơn, khinh thường nhiều Kim Cang lại càng kiên cường, nó loạng choạng nhấc người đi không nhìn Tô Nguyễn Nguyễn, đối với nàng coi như chẳng bỏ.
"Nó sủa vào vị trí lúc trước tớ té sông, tớ cảm thấy kỳ quái." Đào An An vuốt ve chó đồng thời còn không quên chiếu cố tâm tình của Tô Nguyễn Nguyễn, chỉ là đương nhiên nàng không biết trong lòng Tô Nguyễn Nguyễn đang nghĩ gì, ở trong ấn tượng của nàng Tô Nguyễn Nguyễn hơi cao lãnh, có chút ngạo kiều, làm gì có thể bám dính lấy nàng giống như Kim Cang! Tô Nguyễn Nguyễn là một con mèo, mèo chó hài hòa sống chung nàng có từng gặp qua, nhưng con chó và con mèo này thì... không thể nào.
Tay trái nắm lấy tay Tô Nguyễn Nguyễn, vỗ vỗ trấn an lên lưng tay nàng, bầu trời hoàng hôn đã muốn bỏ chạy, sắc trời tối sầm, nàng đứng dậy, không đợi Tô Nguyễn Nguyễn đáp lại, tiếp tục nói thêm: "Nhưng mà cũng không quan trọng, tớ sẽ không tự sát."
"Ừm... tôi sẽ kiểm tra xem con sông này có lai lịch gì." Tô Nguyễn Nguyễn đưa tay ra, Đào An An liền đi đến, Tô Nguyễn Nguyễn vùi đầu vào lòng nàng, bật cười: "Này, thật giống như đang nằm mơ, tôi không nghĩ là cậu sẽ thích tôi."
"Chính là có hơi sợ. Sợ cậu không thích mình, nói ra chuyện tôi thích cậu thì giống như tôi thua vậy, tôi sợ cậu cảm thấy loại người như tôi không tốt. Vì tôi hung dữ như vậy."
"Ừm, quả thật."
"Hey hey phụ họa làm cái gì? Tôi là đang tự giễu a! Tôi đang suy nghĩ tại sao trước đây tôi lại hung dữ với cậu như vậy..."
"Giống như phụ huynh hung dữ nhận ra mình đã làm sai vậy."
"A a a chính là như vậy, quá ngốc rồi. Phải tha thứ đó, có biết không?"
"Tớ quên hết rồi." Đào An An cảm thấy Tô Nguyễn Nguyễn càng lúc càng nhuyễn, dần dần người cũng như tên. Từ trên đùi nàng đi xuống, chỉnh chỉnh mái tóc xanh ngát kia, "Tớ phải đi về rồi, công việc bán thời gian ngày mai phải dậy rất sớm."
"Ở lại đây không tốt sao?"
"Hey, điểm danh không dễ dàng a, Kiều Tây Lộ mà biết tớ ở cùng cậu có lẽ sẽ muốn giết tớ, không điểm danh giúp đâu."
"Con nhiều chuyện."
"Tớ đi đây."
"Được rồi được rồi, tôi tiễn cậu." Cam chịu số phận, Tô Nguyễn Nguyễn khóa cửa, lấy điện thoại tiễn nàng về, một trước một sau, chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng nhưng tấm lưng này là chân thật, không phải hư vô, làm nàng thấy an tâm. Trực giác nói cho nàng biết ngày mai mình vẫn sẽ nhìn thấy một Đào An An như vậy, Đào An An nói sẽ sống thì nhất định sẽ sống, Đào An An không nói dối.
Lòng mang kiên định, nàng đưa Đào An An trở về trường học. Trên đường trở về dường như không còn là một mình, dường như có người ở bên làm bạn, vô hình trung Đào An An mang đến cho nàng sự bình yên như vậy. Nàng vỗ vỗ đôi tai có hơi nóng của mình, đỏ bừng hết rồi, đồ nhạy cảm, bất cứ lúc nào cũng để lộ những cảm xúc bị tác động của bản thân.
Đào An An quen thói nhìn tai nàng, hình như đã phát hiện cái công tắc kỳ diệu này, nàng luôn quay mặt đi không cho nhìn, nhớ tới ánh mắt bình tĩnh của Đào An An đôi tai lại càng đỏ hơn, nàng hung hăng chà chà chà.
Vì quá để ý đến độ nóng của đôi tai mà suýt chút nữa bị một chiếc xe cho ăn chiêu kanchou*, vừa khó khăn né được, nghe thấy tiếng Đào An An gọi nàng ở đằng sau: "Này, cậu đừng đeo tai nghe nữa, chú ý an toàn."
*Cái chiêu chấp hai tay lại rồi chọc ass ngkhác.
Vì cách quá xa, âm thanh ngân vang như đến từ trời cao, thì ra Đào An An vẫn dõi theo mình, tưởng mình đeo tai nghe. Tô Nguyễn Nguyễn xoay người phất tay, ý bảo nghe rồi, nhanh đi vào đi.
Ánh mắt dõi theo tấm lưng Tô Nguyễn Nguyễn, mãi đến khi bóng hình của Tô Nguyễn Nguyễn bị góc tường bao phủ lúc này nàng mới quay về KTX.
Tòa lầu KTX như một người phụ nữ đoan trang, nghiêm chỉnh chấp hành tất cả những quy định bình thường, giữa khu nhà ở nó là một tòa nhà không chút thu hút, bị lu mờ giữa những kiến trúc to lớn.
Giống như trong ấn tượng của mọi người đối với KTX nữ, ở đây có cãi nhau, tâm cơ, tranh đấu gay gắt và tất cả những việc lông gà vỏ tỏi cũng có thể trở thành màn trình diễn đặc sắc chỉ trong vài phút.
Mọi người đóng cửa lại KTX sẽ trở thành một thành lũy không thể phá vỡ, nói đến đều là KTX của tụi này thế nào thế nào, nhưng thế giới đằng sau cánh cửa không ai có thể biết thế nào.
Người khác không có quá nhiều ấn tượng với KTX của Đào An An, thứ ấn tượng duy nhất chính là tốc độ đổi bạn trai của Kiều Tây Lộ và Tống Mẫn ai nhanh hơn một chút, kết quả thu được là không ai hơn ai, bằng bằng như nhau, Đào An An bị kẹp ở giữa như một trang giấy mỏng manh không có cảm giác tồn tại, nhưng trang giấy ấy bước ra từ KTX thì trái lại khiến mọi người chú ý đến nàng.
Trang giấy sinh tồn giữa kẽ hở vì thế biến thành một tấm biển*, một tấm biển thì sẽ không có cái gì gọi là thiên vị*, nhưng người ngoài nhìn vào cảm thấy nàng đương nhiên nghiêng về phía Kiều Tây Lộ, bởi vì Kiều Tây Lộ lúc nào cũng gọi nàng là Tiểu Bảo gọi đến thân mật động lòng, giống như nàng là em gái đã thất lạc nhiều năm của Kiều Tây Lộ, mà Tống Mẫn lại là mỹ nhân mặt lạnh, đối với ai cũng là khóe môi cong xuống mặt mày cau có, đối với Đào An An cũng không ngoại lệ, ngoài ban ơn nhìn nhiều hơn mấy lần ra thì không có gì khác.
*Đây là tấm biển 扁, đây là thiên trong từ thiên vị 偏(nghiêng/lệch) chỉ khác ở chỗ chữ thiên có bộ Nhân(người)
Cho nên mọi người kết luận, quan hệ của Đào An An và Kiều Tây Lộ khá tốt, Tống Mẫn bị cô lập.
Tám chuyện với nhau, nội dung như vậy truyền từ miệng người này qua người khác, thực tế thì ai cũng không cô lập ai, trong KTX này mọi người đều là những hạt cát rời rạc, hạt cát Đào An An đã bay theo Tô Nguyễn Nguyễn - cái người từ sớm đã dọn ra khỏi KTX - mất tiêu rồi.
Thế nhưng hiện tại mọi người vẫn phỏng đoán Đào An An sẽ đứng về phía Kiều Tây Lộ như trước.
"Cậu có ý gì? Lặp lại xem?"
"Ý gì là ý gì, không phải tôi đã mở cửa cho cậu sao? Còn ở đó rống cái gì, tôi mà thật sự cáu kỉnh thì đã bỏ cậu ở ngoài cả đêm rồi." Kiều Tây Lộ ngồi sơn móng tay trên giường, "Ôi Tiểu Bảo về rồi."
"Cậu giỏi thì nhốt tôi ở ngoài cả đêm a." Tống Mẫn nghiêng người chừa không gian cho Đào An An chen vào, gõ gõ phiến cửa, "Có mỗi chuyện này cũng làm không được, làm được cái gì?"
"Ê có cần phải nói vậy không, tôi đã bảo tôi đang ngủ nên không thể mở cửa cho cậu ngay, tôi tỉnh dậy thì bật người nhảy ra mở rộng cửa cho lão nhân gia ngài rồi đó thôi? Chẳng lẽ ngài muốn nói 'Đậu má Kiều Tây Lộ đừng có ngủ ở đó chờ ta - chẳng biết được mấy giờ mới trở về - lập tức bắn người dậy chạy ra mở cửa thỉnh nương nương bãi giá' à? Trời muốn mưa mẹ muốn lập gia đình, ai cũng không ngăn được à? Buồn ngủ không gượng nổi tôi cũng đã mở cửa cho rồi, cậu đứng lỳ ngoài đấy người khác nhìn thấy cũng đâu có tốt đẹp gì đúng không?"
Đào An An lặng lẽ đi rửa mặt, rửa xong rồi cánh cửa vẫn chưa được đóng, nghiêng người dò đầu nhìn một cái, Kiều Tây Lộ đang ngồi trên giường cắt móng, Tống Mẫn đưa lưng về phía nàng chẳng biết đang làm gì: "Cũng không biết ai mới là dâm phụ, cậu không cần phải tỏ vẻ lập bàn thờ trinh tiết, cũng không phải mỗi mình tôi đi sớm về muộn, cả cái KTX này chẳng có thứ nào tốt đẹp, bây giờ còn có một đứa đồng tính, thế giới đúng là đáng ngạc nhiên."
Lập tức cứng đờ tại chỗ, Đào An An ý thức được đầu mâu đột nhiên chỉa về phía mình, nhưng nàng nghĩ nên nhân nhượng cho yên thân, yên lặng không nói thêm gì, Kiều Tây Lộ lại leo xuống giường, đầy thâm ý nhìn thoáng qua nàng một cái sau đó túm bờ vai kéo Tống Mẫn về sau.
Ai mà ngờ Tống Mẫn đang rót nước, phích nước nóng không nắm chặt, cốp một tiếng nện xuống sàn nhà, nước nóng bắn tung ra, phích nước vỡ tan những thứ bên trong cũng văng khắp nơi, nhất thời rơi vào trầm mặc.
"Đậu má cô điên à —— " Tống Mẫn kiểm tra xem bản thân có bị phỏng hay không, sau đó trở tay xô Kiều Tây Lộ, Đào An An vốn định hòa giải, đột nhiên trong đầu lại vang lên tiếng cười quen thuộc.
Lần này nàng rốt cuộc cũng nghe ra sự bất đắc dĩ trong tiếng cười, thê lương bi ai, mang theo nỗi oán hận giống như không thể giải thoát.
"Hi hi hi hi..."
"Đ_ đ_ m_ mắc mớ gì cô lôi Tiểu Bảo vào?"
"Thế mắc mớ gì cô lại cáu? Cô cũng đồng tính à? Cô thích nó à? Thối tha nhỉ, suốt ngày đổi bạn trai đổi đến thật là cần mẫn, bây giờ ở đây ra vẻ với tôi?"
"Hi hi hi hi ha ha ha ha..."
Đào An An đau đầu như muốn vỡ ra, đỡ trán trầm mặc ngồi xuống ghế, cầm cốc nước của mình hồi lâu.
"Tiểu Bảo, không sao chứ? Có phải khó chịu ở đâu không?"
"Xì..."
"Đau đầu thôi, không sao." Đào An An đứng dậy đi ra ngoài, cảm thấy bọn họ tiếp tục cãi nhau thì đầu nàng sẽ nổ tung.
Kiều Tây Lộ đi sát theo nàng, cánh cửa ở sau lưng đóng sầm lại, như tiếng một vật nặng rơi xuống đất, rầm ——
===
Mở 11/11 - Xong 15/11 - Sửa lần cuối
Đều là chửi ĐM nhưng đoạn trước các bạn ấy chửi bằng từ gần giống, còn đoạn bị _ thì là chửi thẳng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT