Lúc Đào An An đi ra từ lầu KTX thì sắc trời sáng sủa, bầu trời phiếm một màu xanh lam xinh đẹp, như được dùng bút vẽ ra, trông không chân thực. Tới gần trưa nhiệt độ không khí tăng cao, lâm vào vòng tuần hoàn oi bức chết tiệt, sau oi bức là giông tố, sau giông tố lại tạo nên màn sân khấu oi bức, cả trường đại học Lục Đảo như cái lồng hấp, hấp cho gương mặt Đào An An nóng hầm hập.

Không thấy Tô Nguyễn Nguyễn đâu, Đào An An tìm kiếm, trong lòng nàng đã tính trước chỉ có hai nơi có thể thôi, nàng chạy đến từng nơi, Tô Nguyễn Nguyễn đang trên đường đi, xoay người về từ đằng xa, chờ nàng chạy đến bên cạnh mới thong thả bước cùng, đúng lúc đi ngang qua tấm biển quảng cáo, áp phích lễ hí kịch dán bên trên, Đào An An dừng lại, tay trái thuận thế sửa cổ áo cho Tô Nguyễn Nguyễn: "Không có việc gì đâu, đừng tìm người ta gây phiền phức."

"Cô thật sự không sao?"

"Tớ không sao. Cậu bận việc của mình đi. Ngày mai tớ nhắn tin cho cậu." Đào An An trộn lẫn thật giả, mắt mày rũ xuống, ngũ quan của nàng thường ngày lúc nào cũng dễ nhìn, đôi mắt to có thần, không cần trang điểm thêm, giống như từng bị nước rửa qua, long lanh, lấp lánh ánh sáng, ẩn chứa vạn khoảnh sóng biếc.

"Được." Rốt cuộc Tô Nguyễn Nguyễn cũng thỏa hiệp, đè đầu vai nàng, "À đúng rồi, kịch bản MC của Tào Đông tôi cảm thấy không tốt lắm, lát nữa tôi gửi cho cô, xem xem có thể trau chuốt thêm chút không, tôi cứ cảm thấy nó có vấn đề, hành văn của cô tốt, cô xem thử."

"Ừ." Chung quy vẫn phải đáp ứng, chuyện lần trước đó không thể đáp ứng bây giờ vẫn đáp ứng rồi, nàng luôn không thể từ chối Tô Nguyễn Nguyễn.

Sửa chữa kịch bản MC xong lúc này mới chậm rãi soạn tin nhắn đúng giờ gửi kia, viết thế nào cũng không ra vẻ trang trọng, dù sao nó cũng là tin tức cuối cùng của nàng ở trong khoảng thời không này mà Tô Nguyễn Nguyễn có thể nhìn thấy. Tô Nguyễn Nguyễn sẽ để ý tới nàng sao? Sẽ, nàng biết, thế nhưng Tô Nguyễn Nguyễn có thể làm gì cho nàng? Chẳng thể làm gì, tất cả những gì Tô Nguyễn Nguyễn có thể làm được đều dựa trên thân phận chủ tịch hội học sinh, mang theo quyền lực sấm rền điện xoẹt mà ban tặng ân huệ.

Nàng cũng không cảm thấy ở trong lòng Tô Nguyễn Nguyễn nàng có chỗ nào khác biệt, vì vậy từ yêu thích biến thành một ý nghĩ không thể nói ra khỏi miệng.

Xóa rồi sửa vài lần, rốt cuộc cũng hoàn thành, trang trọng như viết một bài văn, ấp a ấp úng giải thích không tỉ mỉ lắm, trằn trọc mấy lần, nếu là văn tự thay cho lời nói, vậy nhất định phải từng tinh luyện qua miệng lưỡi, thế rồi lại trở thành không thể nói ra khỏi miệng.

Nguyễn Nguyễn. Chào buổi sáng, chào buổi trưa, chào buổi chiều, chúc ngủ ngon.

Bỗng dưng nàng nhớ đến "The Truman Show", chợt giật mình, sắp đặt xong thời gian nàng đặt chiếc điện thoại đã sạc đầy pin bên mép gối, nhảy xuống giường, cởi hết những gì hữu dụng có trên người, thực tế thì cũng không có gì hữu dụng, lúc nhảy xuống dưới sông dù có cái gì thì cũng đã sớm cái gì cũng không có.

Buổi trưa ánh mặt trời chói chang, tảng đá trở nên nóng rực, không khí ngưng đọng, cực ít có người sẽ đi ra đường, nàng đứng trong một chỗ có bóng râm ở bờ sông, yên lặng đứng như một người hóng gió bình thường, nhìn quanh trái phải.

Đào An An chết trong một buổi trưa ánh mặt trời chói chang, người chứng kiến nói, ế, tự cô ấy nhảy xuống đó, gương mặt hình như còn cười, thế nhưng xa quá, ai lại đứng dưới mặt trời chứ.

"Chỉ số oán niệm, 100." Giọng nói kia đột ngột xuất hiện.

Đạp chân, trừng mắt, sặc nước, trợn trắng, rốt cuộc cũng chết rồi.

Mở mắt, nước mưa lại một lần nữa cản trở tầm nhìn, nàng lẻ loi đứng một mình trên con đường nhỏ lát đá xanh, dường như ghim cài áo đã rơi đi đâu mất rồi, cây kim đâm vào ngực, cơn đau nhói nhắc nhở nàng lại một lần nữa trở về hiện thực, tháo ghim cài vứt ra ngoài, đó là trong một trận đấu của trường, nàng làm nhân viên công tác tùy tiện cài lên, người khác đùa đừng cài cái đó lên, đúng lúc là thứ tư, ngày hôm qua, còn chưa kịp tháo xuống. Huy hiệu của đại học Lục Đảo ở bên trên trở nên cực kỳ trừu tượng, giống như một đóa hoa.

Học sinh năm nhất nhanh chóng chạy qua sau lưng: "Đi mau đi mau, còn năm phút nữa là tới giờ lên lớp rồi!"

"..." Đào An An theo phản xạ đưa tay véo má, ý thức được đây quả thật không phải mơ.

Thừa dịp còn chưa có ai đến, nàng chăm chú nhìn con sông đang chảy cuồn cuộn, buông mình nhảy xuống.

Tay lại bị ai nắm lại, giương mắt nhìn, không phải Tô Nguyễn Nguyễn, là Hứa Chi Hoán, ở trong cơn mưa Hứa Chi Hoán gọi nàng khàn cả giọng, nàng nghe không mấy rõ ràng, con sông này như có ma lực, chỉ cần đã ngã vào liền rất khó thoát thân. Cách màn nước đục ngầu của con sông, nàng cố sức mở mắt nhìn Hứa Chi Hoán, khẩu hình miệng vẫn mơ hồ, thấy không rõ lắm.

Sức lực của con trai luôn lớn hơn con gái, Tô Nguyễn Nguyễn cũng có thể khiêng người đi thì Hứa Chi Hoán thừa sức làm được, huống chi hắn còn lại đội trưởng đội bơi lội.

Ném Đào An An trở về bờ sông Hứa Chi Hoán mới bò lên, nước sông chảy xiết, suýt chút nữa hắn không thể leo lên rồi.

"Lúc trước tớ đã nói cậu đừng chạy ở bờ sông rồi, trường cũng lạ thật, nguy hiểm như thế tại sao lại không lắp hàng rào bảo vệ. Tiết đại giáo sư phải không, đi thôi đi thôi, qua bên kia, sau này đừng chạy bên đây nữa, báo cáo với lãnh đạo cũng chả được tích sự gì, ngàn vạn lần chú ý an toàn a."

Đặt trên bờ là chiếc dù của Tô Nguyễn Nguyễn, xem ra vẫn là đi trả dù, nhưng sự việc lại bắt đầu thay đổi rồi, Hứa Chi Hoán dự định tự mình đi trả dù.

Có một người nhiệt tình lại biết bơi đứng ở đây, nàng tốt xấu gì cũng không có dũng khí muốn đi tự sát nữa, hai tay trống trơn đi về phía giảng đường.

"Ai da sách của cậu có phải cũng rớt xuống nước rồi không, để tớ tìm cho cậu, đợi chút." Giọng nói Hứa Chi Hoán vừa vang lên Đào An An liền kinh hoàng bảo hắn không cần phải tìm, nguyên nhân nằm ở chỗ nàng, nghìn vạn lần không nên vì mấy việc thế này mà khiến Hứa Chi Hoán hao tâm tổn sức, huống chi trên thế giới không có gì là chắc chắn mười phần, thời tiết xấu như thế này lỡ như xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?

Nhưng đã không nhìn thấy Hứa Chi Hoán đâu nữa, giống như một người cá biến mất giữa lòng sông, mặc cho nàng kêu đến vỡ yết hầu cũng không thể lại nhìn thấy bóng dáng Hứa Chi Hoán.

Để lại cây dù của Tô Nguyễn Nguyễn ở trên bờ, nàng cầm dù lên, không biết tại sao không có dù của Hứa Chi Hoán, nàng cẩn thận chạy dọc theo bờ sông, không thấy Hứa Chi Hoán đâu.

Nhất thời cuống cuồng, nghiêng người muốn nhờ ai đó đến giúp đỡ tìm Hứa Chi Hoán, vì mấy cuốn sách giáo khoa không tới một trăm đồng mà hi sinh tánh mạng đúng là không đáng mà.

Thế nhưng nàng nhất định phải go die ở đây.

Trong khoảnh khắc xoay người, dưới chân bất chợt trơn như bôi dầu, so với dầu thì bùn nhão còn quá đáng hơn, nhão nhão nhoẹt nhoẹt, đầu gối nặng nề gõ xuống bờ sông, nàng đột nhiên ngã vào dòng nước.

Đạp chân, trừng mắt, sặc nước, trợn trắng vô lực ngộp thở đến chết đi.

Vẫn không thể thoát khỏi số phận này.

"Chỉ số oán niệm, 101."

"..." Cái gì thù cái gì oán.

Chỉ số oán niệm thật vất vả giảm xuống bây giờ lại tăng lên, tâm tình cuối cùng trước khi chết của Đào An An vậy mà lại là căm uất, nàng cố gắng nhiều như vậy cũng như không, nửa ngày, hơn mười hai tiếng, không thể bắt thời gian trở lại, không thể trở lại chung quy vẫn là không thể trở lại, sinh mệnh của nàng đã chấm dứt tại khoảnh khắc kia, không có chỗ trống cho hối hận.

Tất cả những việc sau đó đều là để xóa nhòa hối hận.

===

Mở 11/9 - Hoàn thành 12/9 - Sửa lần cuối

Lúc edit đến đoạn The Truman Show mình đã đi tìm phim xem ngay-lập-tức, phim cũ rồi, cái thời mà mình hay nói đùa là còn mặc quần kéo lên tới dzú, phim rất hay, có hứng thú bạn cũng xem nha.

Cái tên tiếng Trung của nó cũng rất có ý nghĩa, Cánh cửa khổ đau của thế giới hoặc còn có thể dịch là Cánh cửa sự thật của thế giới.

Giải thích luôn nếu bạn không xem phim, An nhớ đến vì trong phim có một câu là "Và nếu như không gặp lại thì tôi xin chào buổi trưa, chào buổi chiều và chúc ngủ ngon."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play