"Chỉ số oán niệm, trăm lẻ một." Giọng nói kia chợt xông ra, bắt nạt nàng. Lúc Tô Nguyễn Nguyễn ở đây thì không dám nói lời nào, mặc dù người ta cũng không nghe được, chung quy nó cũng không phải là một hệ thống xứng chức, không có bán moe hay hố người khác như trong tiểu thuyết viết, nó trung quy trung củ mà chờ Đào An An nhảy sông, hoặc đúng lúc nhắc nhở chỉ số oán niệm cho nàng.
"Ngoại trừ nhảy sông còn có cách khác tiêu trừ oán niệm không? Tôi đã nghĩ thông suốt rồi."
"Không có. Ví dụ như cô trượt chân rơi xuống sông là một lực hướng lên, cô chủ động nhảy xuống là một lực hướng xuống, cô phải để hai lực hợp lại biến thành không mới coi là tiêu trừ hoàn tất." Nó còn biết ví dụ, tuy lời nói vẫn cứng nhắc rập khuôn như vậy, thế nên Đào An An từ bỏ. Muốn tâm sự chuyện khác với nó, nó lập tức không đáp lại.
Đào An An ngồi trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ. Đây là lầu một, chạy ra ngoài cũng dễ dàng, vì vậy xốc chăn lên, lại phát hiện quần áo trên người đã bị lột hết một lớp, kiếm khắp nơi cũng không thấy áo khoác đâu. Mặc áo trong và quần đùi chạy ra ngoài đường? Nàng sẽ bị mấy đứa nhỏ coi như là quái a di.
*Chỉ nữ lolicon, nam là quái thúc thúc; cũng chỉ người quái lạ
"Tôi cần phải nhảy con sông đó sao? Không thể nhảy sông khác?"
"Ừ."
Xem ra chỉ có chuyện nhảy sông mới được trả lời, nàng từ bỏ nghĩ đến chuyện vô ý nghĩa này, từ sau rèm nhìn ra bên ngoài, ở bên ngoài người đến người đi, không nhiều lắm nhưng lúc nào cũng có người tới lui.
"Tô Nguyễn Nguyễn?"
"Làm sao?" Cái đầu xanh lá lú ra.
Nàng đứng đối diện y tá, y tá vừa mới bắt đầu nói chuyện phiếm với nàng, đang lấy điện thoại ra muốn quét mã kết bạn, đang phát sầu không biết nên mở chuyện thế nào, nghe Đào An An mềm mại gọi một tiếng, liền nghiêng người, vén rèm lên, ló đầu vào nhìn.
"Tớ không sao rồi, chúng ta trở về đi học đi."
"Ngủ lát đi. Tối về."
"Hả?"
"Chuyện cô nhảy sông có không ít người biết. Tối hẵng về, còn có thể yên ổn ngủ một giấc, ban ngày trở về đừng nghĩ tới yên thân. Tối nay tin tức lan ra, người khác sẽ biết là nồi* của tôi." Thấp giọng nói, sợ người khác biết được suy nghĩ vụng về này, ở đây không có học sinh Lục đại, nàng đâu cần thiết phải che che giấu giấu, nhân ngôn đáng sợ nhưng ngắn ngủi, nói một hồi liền thôi. Cảm thấy xấu hổ, cong lưng thấy khó chịu, đứng thẳng người dậy xoay người nói một tiếng xin lỗi với y tá rồi đi vào kéo chặt rèm.
*Ý chỉ trách nhiệm, cõng nồi mình hay dịch cũng có nghĩa là gánh vác trách nhiệm
"Tại sao phải cõng nồi? Là tôi bất cẩn rơi xuống mà." Đào An An ngồi ở mép giường, đong đưa hai chân, "Nhận hết trách nhiệm không có nghĩa năng lực cậu mạnh a, chuyện của ai là của ai."
"Cô quản tôi?" Tô Nguyễn Nguyễn trở mặt khinh thường còn lợi hại hơn cô y tá, nhét điện thoại lên giường, giơ hai tay tùy ý cột mớ tóc sau lưng lên, thấy Đào An An cứ nhìn, lại xõa tóc ra, buông hai tay ngồi song song trên mép giường với Đào An An, "Nhìn cái gì?"
"Màu tóc hiện tại cột lên rất đẹp." Đào An An điềm tĩnh mỉm cười, "Nhưng mà quần áo của tớ đâu?"
"Phơi bên ngoài, ướt rồi không mặc được." Tô Nguyễn Nguyễn với tay ra sau mông tìm điện thoại, sờ một hồi cũng sờ không tới, quay lưng về, "bựt" một tiếng dây áo lót bị bung ra.
"..." Tô Nguyễn Nguyễn khựng lại, giống như bị người ta dùng Quỳ hoa điểm huyệt thủ, hổ khu chấn động nhất thời không thể nhúc nhích nửa phần, siết chặt cánh tay lại, sợ 'nó' sẽ rớt ra.
"Ngồi xuống, ngồi xuống." Đào An An kéo nàng ngồi xuống, luồng tay vào, cài lại. Lưng Tô Nguyễn Nguyễn thấm nước, vì vậy nội y vẫn chưa khô, lành lạnh. Lấy cánh tay ra, ở sau lưng mò được điện thoại của Tô Nguyễn Nguyễn, "Cầm lấy."
"Đợi một lát đi, tối tôi đưa cô về."
"Cậu bận việc của mình đi, tối tớ tự về."
"Không bận."
"Không phải có liên hoan mùa hè sao? Hình như gần đây còn bầu chọn cái gì..."
"Im miệng."
"Ừm. Tớ thật sự không sao. Cậu không cần lo lắng."
"Không lo lắng cho cô, tôi lo lắng cho toàn bộ hệ báo chí, tôi thân là học sinh nòng cốt, mang theo tinh thần quan tâm bạn cùng lớp nán lại ở đây không được à?" Giọng điệu của Tô Nguyễn Nguyễn càng lúc càng ác liệt, mỗi chữ mỗi câu đâu ra đấy, miệng phun ra khí độc trào phúng, nàng là loại người ngoài nóng trong lạnh, nhân duyên tốt lắm, quan tâm mỗi một người bạn học, lo lắng chu đáo, gặp qua một ai cũng giống như bạn lâu năm đã lâu không thấy, họ tên hay biệt danh cũng vác hết trên lưng, trắc trở của gia đình người khác nàng cũng nhớ kỹ, cố hết sức để giúp đỡ người ta. Nhưng mà càng là người nhiệt tình, trong lòng liền càng lạnh lùng tàn khốc, giống như một khối băng to không cách nào hòa tan, chưa từng nghe nói nàng có người bạn thân nào, ai cũng không chiếm giữ được vị trí đặc biệt, trái tim của nàng ngăn cách ra những khoảng không đồng dạng, ai cũng không thân thiết hơn ai.
"Được rồi." Nếu đã vậy cũng không có gì để nói, Đào An An lo âu tiều tụy cho chỉ số oán niệm của mình nên giải quyết như thế nào, nên làm sao để chạy tới trường thả người cho Thanh Trì.
Nguyễn Nguyễn bước đi đến, nàng thả người cho Thanh Trì.
Giáo sư đang điểm danh, nàng thả người cho Thanh Trì.
Hứa Chi Hoán trả dù, nàng thả người cho Thanh Trì.
Dưới mưa to tầm tã, nàng thả người cho Thanh Trì.
Thật vần điệu, nàng ngả lưng nằm xuống, Tô Nguyễn Nguyễn lại đứng dậy đi ra ngoài, làm như nán lại chỗ này sẽ bị lửa đốt mông, trên mặt Tô Nguyễn Nguyễn viết to hai chữ ghét bỏ.
Tô Nguyễn Nguyễn lúc nào cũng nhìn nàng không vừa mắt, Đào An An cuộn tròn người, không nói gì, sau khi tĩnh lặng, nghe được tiếng y tá nhỏ giọng nói chuyện với Tô Nguyễn Nguyễn, Tô Nguyễn Nguyễn thì vẫn bày ra bộ dáng đối mặt với người lạ như trước giờ, cái gì cũng không nói, yên lặng, Đào An An không có nghe tiếng nàng, chỉ nghe y tá không ngừng phát ra tiếng cười, làm như bị chọc, cười rộ tự nhiên như vậy, không phải nụ cười gượng gạo khi gặp phải tình cảnh xấu hổ.
Như vậy nhất định là Tô Nguyễn Nguyễn có nói chuyện rồi, dùng một loại giọng điệu khác. Tô Nguyễn Nguyễn có ba hình thức, thứ nhất là với Đào An An, hung dữ như lúc nào Đào An An cũng thiếu tiền nàng, thứ hai là giọng điệu bình tĩnh trầm ổn giải quyết mọi chuyện, không mang theo bất cứ tâm tình gì, cho dù ngồi đối diện có là đối thủ không đội trời chung, đương nhiên, Tô Nguyễn Nguyễn không có đối thủ không đội trời chung; loại thứ ba chính là đè thấp giọng nói, ngay cả thanh tuyến cũng trở nên gợi cảm, Đào An An chỉ từng diện kiến một lần, hồi năm nhất, Tô Nguyễn Nguyễn uống hơi nhiều, hát nghêu ngao bên cạnh nàng, kề lên tai nàng hát một bài nhạc tiếng Anh không rõ tên, âm thanh trầm thấp, có một loại mê hoặc rất xinh đẹp.
"..." Đào An An ló đầu ra, trên chiếc ghế dài bên ngoài rèm, y tá đứng đối diện Tô Nguyễn Nguyễn, cười không ngừng, tay cầm điện thoại, mà Tô Nguyễn Nguyễn thì đưa lưng về phía nàng, nghe không rõ đang nói cái gì, chỉ biết tay trái đang không ngừng mò mẫm cái ghế.
"Y tá! Đồng chí y tá! Đến đây đến đây!" Có một cụ ông đang ngồi truyền nước biển ở đối diện, nhìn bình dịch trên đầu, luống cuống kêu.
"Vậy trò chuyện trên weixin sau ha!" Y tá cười tủm tỉm rút kim cho ông cụ.
Lập tức, Tô Nguyễn Nguyễn cong lưng, quay về, bốn mắt nhìn nhau với nàng.
===
Mở 30/7 - Xong 6/8 - Sửa lần cuối 22/8
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT