"Đúng là mình có thích một người, nhưng mình chưa bao giờ nhìn thấy được người ấy. Vì mắt mình bị mù, nên không có dũng khí nói ra. Cuối cùng, mình có thể nhìn thấy ánh sáng, nhìn thấy người ấy, mình nhất định phải nói cho người ấy biết 'mình yêu người ấy'." – Lục Giai Âm rất vui, từng là bạn học với Đào Tuyết Ương, có thể nói ra tâm tình. Vừa nghĩ tới có thể nhìn thấy người mình thích bao lâu nay, không tránh khỏi mặt đỏ ửng đỏ tim đập nhanh.

"Vậy cậu có hình của người ấy không?" – Đào Tuyết Ương nhìn người con trai đứng bên cạnh, cảm giác có chuyện không tốt.

"Có! Trước kia có người giúp chúng mình chụp một bức ảnh, mình vẫn luôn để trong ví tiền." – Lục Giai Âm tìm kiếm ví tiền để bên giường, mở ra đưa hình cho Đào Tuyết Ương.

Đào Tuyết Ương nhìn gương mặt người con trai trong hình, quả nhiên chính là hồn ma đứng bên cạnh Lục Giai Âm. Người con trai đó đã chết, Lục Giai Âm vẫn chưa biết tin này, Đào Tuyết Ương không biết làm sao nói cho cô ấy biết tin. Cô ấy đang rất vui mừng mong chờ, Đào Tuyết Ương không thể tạt vào một thau nước lạnh.

"Cậu biết không, mình gặp một thiên sứ. Chị ấy nói có thể giúp mình thực hiện nguyện vọng, chỉ cần mình đồng ý trao đổi. Nhưng mình chưa trao đổi với chị ấy thứ gì cả, tự nhiên có người hiến giác mạc cho mình. Có phải rất may mắn không?"

"Đúng là rất may mắn."

Đào Tuyết Ương lẳng lặng gõ chữ trên điện thoại đi động, đưa cho người con trai xem. Mong hắn có thể đi ra ngoài một lúc, nàng có chuyện muốn hỏi.

"Xin lỗi, mình không đi theo cậu được. Giai Âm ở đâu, mình ở đó. Mình không biết tại sao, nhưng hai đứa không tách ra được." – Người con trai nét mặt u buồn, hắn biết đây là cô gái yêu hắn, cảm thấy nàng rất tốt nhưng hắn không yêu cô. Hắn cũng không biết tại sao chết rồi không thể đi đầu thai, lúc nào cũng phải ở bên Giai Âm.

Lục Giai Âm không nhìn thấy ma quỷ, nên tất nhiên là không thể nghe thấy người bên cạnh đang nói. Người con trai không thể ra ngoài cùng Đào Tuyết Ương, nên không có cách nào tốt hơn là dùng điện thoại di động, một bên cùng Lục Giai Âm nói chuyện phiếm.

[Tại sao cậu chết?]

"Mình không biết, đang nằm ngủ ở nhà, lúc tỉnh lại thì thấy có người đưa thi thể của mình đi. Bác sĩ nói là chết do bệnh tim, nhưng mình không có bệnh tim. Linh hồn lập tức bay đến bên cạnh Giai Âm, giác mạc hiến tặng là của mình."

[Giai Âm nói gặp thiên sứ cậu có thấy không?]

"Đó là một người phụ nữ. Mình luôn ở đây, thấy một người phụ nữ có khí chất đến thăm. Giai Âm vui mừng nói nguyện vọng đã được thực hiện, nhưng không biết là dùng thứ gì để trao đổi. Mình thấy người phụ nữ đó hút ra cái gì đó trong cơ thể Giai Âm, người phụ nữ ấy cũng nhìn thấy mình."

Đào Tuyết Ương trong lòng thấy sợ hãi, một người phụ nữ tự xưng là thiên sứ. Dùng nguyện vọng của con người để trao đổi, nhưng cái giá thật sự quá lớn. Sinh mạng của người con trai, đổi lấy ánh sáng cho Giai Âm. Nếu nhìn thấy ánh sáng mà mất đi người mình yêu thì còn ý nghĩa gì? Linh hồn người con trai còn bị giam cầm ở bên Lục Giai Lâm, sự thật lúc nào cũng làm người ta đau khổ.

Đào Tuyết Ương sực nhớ đến người phụ nữ mà mình đã đụng phải ngày hôm nay. Đó cũng là một phụ nữ có khí chất, nụ cười ôn hòa, khuôn mặt đó nàng nhìn cũng rất quen.

"Xin lỗi Giai Âm, mình đột nhiên nhớ lại có việc cần làm, mình đi trước. Hôm nào rảnh sẽ trở lại thăm cậu."

Đào Tuyết Ương đã nhớ thấy người phụ nữ đó ở đâu rồi. Trong nhà xác, lúc đó cả người phủ kín vải trắng, Đào Tuyết Ương đăng ký thông tin đã từng nhìn thấy mặt. Nhưng khi đó chỉ là cái xác lạnh như băng, dù trang điểm nhưng khuôn mặt vẫn tái xanh không còn máu. Khi đụng phải người phụ nữ kia, khuôn mặt sáng, khí chất ôn nhu, Đào Tuyết Ương nhất thời không thể đem người sống và xác chết lồng vào nhau.

Đó là Hà Vận, thi thể biến mất mà họ đang tìm. Hà Vận thật sự sống lại, pháp trận Lâm Vũ Dân làm thật sự có hiệu quả sao? Nhưng tại sao lại biến thành "Thiên Sứ" đi hại người? Đào Tuyết Ương thấy việc này còn tàn độc hơn cả những ác quỷ đã làm, nàng sợ, nàng phải nhanh nói cho Sư Âm biết.

"Ch* chết!" – Sư Âm nổi nóng chửi, những ngày qua nàng đã đấm hư mấy cái gương. Nàng là người kiêu ngạo, lại chẳng tìm được chút thông tin gì, sao có thể chịu được. Điều này khác gì nói nàng không có năng lực.

"Tỷ tỷ, nếu cứ làm vậy, sau này ai dám bán gương cho tỷ nữa." – Sư Phù nghe được tiếng thủy tinh vỡ, có lòng tốt khuyên nhủ. Hắn lo lắng những mảnh vỡ kia sẽ làm tổn thương tỷ tỷ xinh đẹp của hắn. Hắn luôn đau lòng vì mỹ nhân.

"Muốn ta ngừng, vậy đệ tìm đi, linh lực của đệ hơn ta nhiều!"

"Em đã sớm tìm kiếm, nhưng cũng không tìm được tung tích Hà Vận. Giống như ai đó ngăn cản, hoặc thân thể đã bị cái gì đó thao túng. Tỷ tỷ, không phải tỷ năng lực yếu kém, do đối thú quá mạnh thôi!" – Sư Phù thật lòng an ủi, hắn rất hiểu tính khí tỷ tỷ. Tỷ ấy luôn cao cao tại thượng, không bao giờ chịu thua, chuyện này làm tỷ ấy có cảm giác thất bại.

"Đối thủ quá mạnh? Trên đời này có ai mạnh hơn chúng ta?"

"Có thể không phải người! Tỷ tỷ quên rồi sao, linh hồn Lâm Vũ Dân không ở Địa Phủ."

Sư Âm tỉnh táo nghĩ lại, ngày đó phát hiện Lâm Vũ Dân đã chết. Sư Âm liền nỗ lực lập trận chiêu hồn để hỏi một phen, nhưng lại gọi không được. Người bình thường khi xuống Địa Phủ sẽ bị phán xét rồi quyết định có nên cho đầu thai hay không, nếu chưa tới giờ chết, linh hồn sẽ ở Uổng Tử Thành. Bọn họ cũng tìm Hắc Vô Cứu và Bạch Tất An, hai người đó nói không có thu hồn Lâm Vũ Dân.

Khả năng duy nhất có thể xảy ra là linh hồn Lâm Vũ Dân bị người khác lấy đi. Xác chết Hà Vận lại mất tích một cách bí ẩn, Sư Âm không tìm được người, không vội sao được.

Đối với Sư Âm nếu đã không thích, cho cả núi vàng nàng cũng không quan tâm. Nhưng nếu nàng đã muốn quản, dù chuyện không hề có lợi ích, nàng nhất định quản đến cùng.

Sư Âm đang cùng đường bí lối, con quỷ quấn người Đào Tuyết Ương xuất hiện gõ cửa. Đang trong lúc tức giận, chút nữa thôi là Sư Âm đã đấm một cú với bàn tay ghim đầy thủy tinh vụn vào mặt Đào Tuyết Ương. Hên là nghe được điều nha đầu kia nói liền ngưng lại.

"Em nhìn thấy Hà Vận."

Sư Âm trợn tròn mắt nhìn nàng: "Cô thấy ở đâu? Chắc chắn không? Không phải, cô nhìn thấy là người hay ma quỷ?"

"Là người, khí sắc còn rất tốt nữa, em chắc chắn không phải sinh đôi. Với lại cô ấy còn làm chuyện rất kinh khủng, nghe tới thật đáng sợ." – Đào Tuyết Ương không sợ ma quỷ. Lòng người đôi lúc so với quỷ thần càng đáng sợ hơn. Nàng cũng không biết Hà Vận đang làm gì.

"Chà, hồi sinh? Đúng là việc càng lúc càng thú vị." – Sư Âm cười lạnh, nhìn chẳng khác ác quỷ bao nhiêu.

Đào Tuyết Ương đem chuyện ở bệnh viện nói cho Sư Âm. Đây là sự kiện Sư Âm chưa từng xử lý qua, nàng cười càng lúc càng thích thú.

"Lợi dụng dục vọng con người đổi lấy sinh mạng của con người sao? Lâm Vũ Dân rất may mắn triệu hồi được thứ ghê gớm thật. Không phải ác quỷ, là ác ma, hắn nhất định bán linh hồn của mình rồi. Tôi chưa từng đối phó với loại này, thật phấn khích."

Đào Tuyết Ương thấy Sư Âm cười lạnh lùng, nàng thấy sợ rồi đó. Hà Vận bề ngoài thiên sứ, trong tâm ác ma. Vậy thì ác ma bề ngoài......? Được rồi, tâm cũng chưa chắc gì là thiên sứ.

"Cô cùng Hà Vận va chạm đúng không?" – Sư Âm quay đầu hỏi Đào Tuyết Ương còn đang sợ.

"Đúng, đúng vậy! Em vô tình đụng vào cô ấy một cái."

"Tiểu Phù, đưa thần hộ thân của đệ cho ta mượn." – Sư Âm nói với Sư Phù.

Sư Phù nghe thấy lắc đầu liên tục, giống cái trống lắc. Hắn không muốn gọi thức thần ra, kiên quyết không chịu. Đời này hắn hối hận nhất là lúc trẻ vô tri, học đạo thuật tạo ra thức thần quá mạnh, không kiểm soát được đến mức gây họa.

"Tỷ có giết em, em cũng không gọi Tâm Nhi ra. Có chết cũng không gọi." – Sư Phù đang rút trên ghế, chết cũng không sợ, chống đến cùng.

"Vậy đệ có tin ta gọi Phượng Hoàng ra đốt trụi mọi thứ trong phòng này không?"

"Tiểu Phù, ngươi thật vô tình mà ~~~"

Một âm thanh tê rần đến tận xương, Sư Phù ngồi thẳng cứng đờ. Một cánh tay nhỏ nhắn, ngón tay thon dài quàng qua bờ vai của hắn, tay còn lại móng tay dài sắt bén rất dọa người, tùy ý rạch một cái liền đổ máu.

Đào Tuyết Ương chưa kịp phản ứng, thì có người đột nhiên xuất hiện, một tay khoác lên vai Sư Phù. Cả người mềm yếu như không có xương sống ép sát lên người hắn, áo da báo, váy dài đến mắt cá chân, xẻ tà cao để lộ đôi chân thon dài trắng nõn bên trong. Càng nhìn càng bị mê hoặc, makeup đậm, tóc dài cột đuôi ngựa bồng bềnh. Giống như mấy thiếu nữ trong anime, tóc dài không gió cũng tung bay uốn lượn.

Sư Phù sợ đến mức từ trên ghế té xuống, rồi trốn sau lưng Sư Âm. Cái người vừa xuất hiện kia chính là thần hộ thân của Sư Phù. Hắn rất thích mỹ nhân, nên thức thần đúng là ngự tỷ mị hoặc. Dù là hắn tạo ra, nhưng hắn không dám đụng một ngón tay vào, vì hắn quản không được "nàng".

"Tâm Nhi, ngươi ra đây làm gì, trở về!"

"Tiểu Phù, lâu rồi ngươi không chịu tìm ta ~~ tỷ tỷ cần ta. Sao ngươi không cho ta ra ~~~" – Tâm Nhi đi chân trần, nụ cười làm người khác say mê, dáng đi rất tao nhã.

"Được rồi, đừng ồn nữa. Tâm Nhi, nhớ kỹ mùi không phải của dương gian trên người nha đầu này. Rồi đi tìm ra thứ đó cho ta." – Sư Âm đem Đào Tuyết Ương đứng bên cạnh đẩy ra trước mặt Tâm Nhi.

Đào Tuyết Ương cương cứng thân thể, Tâm Nhi đến gần nàng gửi tới gửi lui, móng tay nhọn hoắc thoáng ẩn thoáng hiện trước mắt. Đào Tuyết Ương căng như dây đàn, sợ Tâm Nhi đột nhiên đem móng tay đâm vào người nàng.

"Mùi vị này, làm ta thấy đói bụng. Nhớ rồi!" – Tâm Nhi tách ra khỏi Đào Tuyết Ương, đi về phía Sư Phù. Sư Âm không chịu nỗi đệ đệ chẳng có chút tiền đồ, đem người sau lưng ném ra.

"Tiểu Phù, ta rất nhớ ngươi ~~~"

Tâm Nhi nhào thẳng vào người Sư Phù, hắn mất thăng bằng té xuống đất. Tâm Nhi dùng lưỡi liếm liếm mặt hắn, Sư Phù vẻ mặt bi thảm nhìn Sư Âm cầu cứu. Nhưng tỷ tỷ hắn đứng trên cao nhìn xuống cười khinh bỉ, rồi rời đi.

"Đào lọt tròng, nếu không muốn bị đui, tốt nhất đi nhanh."

"Cứu mạng a ~~~~~~~"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play