Dù Đường Tâm Duyệt không cảm thấy cánh tay thịt nhỏ đôi chân thịt nhỏ của Dụ Viên có thể bảo vệ mình, nhưng nhìn thấy nụ cười tinh khiết của nàng lại bất ngờ cảm thấy vui vẻ.
Nếu như bây giờ Đường Thiên Lộc về nhà phát hiện nàng không có đó, đầu tiên sẽ nghĩ đến tiểu khu Ninh Hưng, nàng dọn hành lý Dụ Viên đã chuẩn bị xong lên xe. Toàn bộ quần áo giao cho chuyển phát, ở trên xe tối đa là figure.
Figure đều là bảo bối của Dụ Viên, nhất là bên trong đống figure này có hơn một nửa là Đường Tâm Duyệt tặng nàng.
"Em định mở cửa hàng đồ ngọt, sau đó đặt một cái tủ, sửa sang thành cửa hàng đồ ngọt chủ đề thế giới 2D! Có phải đặc biệt ngầu không?" Dụ Viên ôm mặt, vui vẻ.
Đường Tâm Duyệt trực tiếp kéo nàng lên xe, thuận tiện ép Hành Cuốn lên xe.
Hành Cuốn ngồi cạnh cửa sổ xe, nó nằm lên cửa sổ gió thổi tới làm lộ hai hàm răng, bộ dạng rất ngáo. Ừm, bổn bảo bảo muốn chào tạm biệt với nơi này, bổn bảo bảo phải đi đến một nơi có rất nhiều rất nhiều tiểu tỷ tỷ mặc áo tắm hai mảnh để sinh sống! Tạm biệt, các cẩu tình nhân của ta!
Vé máy bay đến nơi mới mua, rất mắc, thế nhưng Dụ Viên nguyện ý gánh chịu sự đắt đỏ này.
Nói thật Đường Thiên Lộc không cảm thấy Đường Tâm Duyệt sẽ ngoan ngoãn ở nhà, cho nên một khi họp xong ông lập tức đi nhìn Đường Tâm Thừa, tiểu tử này đang ngủ gật. Nếu như Đường Tâm Thừa mà tỉ mỉ đọc sách, sợ là một giây Đường Thiên Lộc cũng không tin.
Mà khi Đường Thiên Lộc vội vội vàng vàng chạy về nhà, làm gì còn cái bóng của Đường Tâm Duyệt?
Ngoại trừ máy tính của Đường Tâm Duyệt ra, trong nhà không thiếu đi món gì!
Đường Thiên Lộc kinh hãi thất sắc, lại bỏ nhà đi a!
Ông vội vàng kéo Đường Tâm Thừa: "Lái xe, đến tiểu khu Ninh Hưng!"
Đường Tâm Thừa vốn có hơi buồn ngủ, nháy mắt toàn bộ buồn ngủ đều không còn, chỉ yên lặng cầu khẩn Đường Tâm Duyệt đã rời khỏi tiểu khu Ninh Hưng.
Đợi đến khi Đường Thiên Lộc chạy lên lầu bốn điên cuồng gõ cửa nhà Dụ Viên, gõ cửa ngày cũng không ai đáp lại.
Chỉ có khách thuê mới ở trong căn phòng Đường Tâm Duyệt từng sống ra mở cửa, là một cô gái đầu 20, tựa người ở khuông cửa nói: "Bọn họ đi rồi, không biết chừng nào mới về a."
"Đi khi nào?" Đường Thiên Lộc vội vàng hỏi.
Tiểu cô nương suy nghĩ một chút, đáp: "Đi được một tiếng rồi, chắc lát sẽ về."
"Có mang theo hành lý không?"
Tiểu cô nương lắc đầu: "Không có, chắc ra ngoài ăn cơm."
Đường Thiên Lộc hít sâu một hơi, để người chờ ở cửa còn bản thân thì xuống lầu hút thuốc.
Đường Tâm Thừa cười cười với tiểu cô nương, lập tức đuổi theo.
Tiểu cô nương đóng cửa lại, ghé vào ban công thở phào một hơi, nội tâm vậy mà lại có hơi kích động! Vừa rồi lúc Dụ Viên đi có nói với nàng nếu như có người đến gõ cửa thì nàng trả lời như vậy. Nàng nhìn chiếc Bentley dưới lầu, tư tưởng như chảy ra, sáng tác đến từ cuộc sống, đột nhiên xuất hiện một ông chú có tiền đến tìm hai cô gái nhà bên, lập tức tưởng tượng ra tình tiết một bộ tiểu thuyết hơn trăm ngàn chữ a! Nàng ôm cái bánh ngọt cao mười tấc Dụ Viên tặng cho, dùng một câu nói dối đổi một cái bánh ngọt to và linh cảm sáng tác, quả thật lời!
Trên xe, Đường Tâm Duyệt vừa giẫm ga vừa hỏi: "Hàng xóm mới đáng tin cậy không?"
"Em không biết nữa." Dụ Viên bĩu môi trả lời, "Nhưng mà em có cho cô ấy một cái bánh lớn lắm! Chỉ nhờ cô ấy kéo dài thời gian cho chúng ta, cô ấy rất lanh trí, chắc không có vấn đề!"
"Rất lanh trí?" Đường Tâm Duyệt hỏi.
Dụ Viên suy nghĩ một chút, thành thật trả lời: "Dáng vẻ cũng rất đáng yêu, giống tiểu muội muội tác giả trong truyện tranh tiểu trù nương vậy!"
"Vừa lanh trí vừa đáng yêu?" Giữa mặt Đường Tâm Duyệt lộ ra một tia bất mãn.
Dụ Viên nghiêng đầu nhìn Đường Tâm Duyệt, ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ!"
Ở ghế sau Hành Cuốn á u một tiếng: Tiểu trù nương chậm tiêu, chị không biết tiểu thư là một bình giấm sao? Trời ạ cùng là Husky, thuần hay không thuần chủ yếu là xem ở ngu hay không ngu, Nhị Cáp thông minh như bổn bảo bảo chỉ có thể là con lai thôi, nhún vai.
*Câu dài hơn của 'chị mới là chó' đây mà:v Dụ Viên đã sờ được tâm tư của Đường Tâm Duyệt, nhanh nhẹn nói thêm: "Nhưng mà em chỉ thích người vừa đẹp vừa có tài hoa lại có hào quang cường đại như Đường tiểu thư nha! Dù sao các cô gái 2D đáng yêu nhiều như vậy, ngự tỷ nữ vương người thật việc thật chỉ có một à!"
Đường Tâm Duyệt cho một ánh mắt "Coi như em lanh trí", tiếp tục lái xe.
Sợ nhất là Đường Thiên Lộc đột nhiên đuổi theo, đợi đăng ký rất lâu, bọn họ cần một chút thời gian.
Đột nhiên điện thoại di động reo lên, hiển thị tên Đường Tâm Thừa nhưng mà Đường Tâm Duyệt không dám bắt máy, nàng sợ bắt máy sẽ nghe được giọng của Đường Thiên Lộc.
Nàng có chút áy náy, chung quy vẫn là cha của nàng, nhưng nếu ngay cả cuộc đời và hạnh phúc của mình cũng không nắm giữ được thì cuộc sống còn có ý nghĩa gì?
Chung quy không có gì là vẹn cả đôi đường, mà cuộc sống kia là cuộc sống nàng không muốn.
Mỗi ngày vẽ thứ mình thích, ăn chút đồ ngọt, đó mới là ước mong của nàng.
Đường Tâm Duyệt nhìn Dụ Viên ngồi trên phó lái không hề áp lực còn mỉm cười nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, bất tri bất giác chạy xe nhanh hơn, mãi đến đường siêu tốc mới thả chậm tốc độ.
Sân bay rất xa, chạy đến tốn hơn một tiếng đồng hồ, nhìn sắc trời, nếu như cô gái hàng xóm dựa theo lời Dụ Viên mà nói, như vậy đến sân bay đăng ký hoàn toàn không có vấn đề gì.
Tiếng chuông điện thoại không vang nữa, Đường Thiên Lộc cũng không gọi.
Hiện tại ông đang hút thuốc dưới lầu, không nói gì, ánh mắt nhìn Đường Tâm Thừa cũng mang sát khí. Con gái bỏ nhà đi lần hai, lúc trước đẻ ra không bằng để nó chết đuối trong bồn cầu còn đỡ lo hơn một chút, vũ nhục gia phong Đường gia không nói, bỏ đi lần này tới lần khác là cái tuồng gì, mệt cho ông còn định giao trọng trách của tập đoàn cho hai đứa con này.
"Ba, bớt giận." Đường Tâm Thừa ở bên cạnh không mở miệng thì thôi, mở miệng một cái liền khiến Đường Thiên Lộc tức giận.
"Con nhìn lại hai anh em mình đi, đứa nào đứa nấy không có tiến bộ, lại còn làm ra chuyện bại hoại gia phong gì cho ba? Hiện tại không tính toán con, sau khi quay về đoạn tuyệt sạch sẽ với con nhỏ họa sĩ kia đi, còn nữa, nếu như không tìm được em gái con về, cổ phần trong tay ba có thế nào cũng không đến phiên con!"
Đường Tâm Thừa bĩu môi, không trả lời.
Trời đã tối rồi, nhà của Dụ Viên vẫn vắng vẻ, không có ai trở về.
Đường Thiên Lộc lại đến cửa một lần nữa, lần này nhà hàng xóm cũng đã tắt đèn, tiểu cô nương đi ngủ rồi.
Đường Thiên Lộc liền nghĩ, không đúng, đó là hàng xóm của Dụ Viên, con gái mình thông minh như thế đã sớm nghĩ tới mình sẽ đến đây tìm.
Vì vậy lập tức chạy xuống lầu: "Ra sân bay!"
Mỗi ngày có hằng hà chuyến bay, Đường Tâm Duyệt và Dụ Viên đã xong thủ tục gửi vận chuyển cầm lấy vé máy bay ngồi trong sảnh chờ, Hành Cuốn lại bị gửi cho vận chuyển vật nuôi, lúc xa nhau, ánh mắt của Hành Cuốn lạnh lùng viết mấy chữ: Xuống máy bay nhớ đón bổn bảo bảo a! Bổn bảo bảo là tiểu moe vật của hai chị đó!
Xe của Đường Thiên Lộc phóng đi nhanh chóng, dù không biết Đường Tâm Duyệt sẽ ngồi chuyến bay nào, đi đâu, nhưng ông đã gọi điện kêu người điều tra.
Đường Tâm Duyệt cũng biết năng lực của cha mình, không nghĩ nhiều, chỉ muốn rời đi sớm một chút.
Đợi đến khi xuống máy bay rồi, dù là bị Đường Thiên Lộc tìm được, cũng đâu thể đập lên ót cho nàng hôn mê vác trở về phải không? Hơn nữa, Dụ Viên mở cửa hàng còn nàng thì vẽ tranh, Đường Thiên Lộc thật sự không thể làm gì.
Hàng xóm của Dụ Viên gửi tin nhắn cho nàng, nói là người tìm bọn họ đã bỏ đi rồi, không biết đi đâu, nói chung mọi việc thuận lợi.
Lúc này hai người phải cảm khái một chút, tiểu cô nương làm việc quả thật đáng tin cậy, không có uổng phí cái bánh to mười tấc.
Tiểu cô nương còn khích lệ tay nghề của Dụ Viên, bày tỏ mình chỉ ăn một miếng nhỏ, ngày mai phải cho các bạn tới ăn cùng, thuận tiện chúc hai người đi chơi vui vẻ.
Sảnh chờ máy bay truyền tin thông báo kiểm phiếu, Đường Tâm Duyệt vội vàng kéo Dụ Viên đi, toàn bộ quá trình nàng không có nhìn thấy bóng dáng không muốn nhìn thấy.
Nàng thở phào một hơi dài, tảng đá trong lòng rốt cuộc rơi xuống đất. .
||||| Truyện đề cử:
Boss Hung Dữ 2 - Cả Đời Chỉ Vì Em |||||
Đường Tâm Duyệt tắt nguồn điện thoại, mặc dù cách thời gian máy bay cất cánh còn 20 phút.
Lúc Đường Thiên Lộc bảo Đường Tâm Thừa tiếp tục gọi điện nghe được thông báo điện thoại đã tắt máy, tốc độ xe lập tức chậm lại.
Xem ra đã đi rồi... đuổi không kịp.
"Ba."
"Về thôi." Trong giọng nói Đường Thiên Lộc có một chút ảm đạm, "Về rồi tính."
"Thật ra con cảm thấy không cần phải như vậy." Đường Tâm Thừa nói, "Con lớn lên cùng Tâm Duyệt, nó vẫn là một người không vui vẻ, con chỉ hy vọng nó có thể sống cuộc sống nó muốn, vui vẻ một chút là tốt rồi, những thứ khác, thật sự còn cần yêu cầu gì sao?"
Đường Thiên Lộc không nói gì, dường như có chút mệt mỏi. Ông ngược dòng nhớ lại một vài chuyện, đại khái là chuyện rất rất lâu trước đây rồi, khi Đường Tâm Duyệt và Đường Thiên Lộc vẫn không thân thiết.
Lên máy bay rồi, Đường Tâm Duyệt ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, tháo tấm chắn nắng, nhìn ra bên ngoài, mãi không động đậy.
"Đường tiểu thư nhớ nhà sao?" Dụ Viên dè dặt hỏi thăm.
Đường Tâm Duyệt quay đầu lại: "Có chút nhớ anh hai."
Dụ Viên phồng má: "Sau này không thể thường xuyên nhìn thấy anh chị rồi, cả Tả Tả nữa."
Đường Tâm Duyệt rũ mắt cười buồn, sau đó ngoắc tay về phía Dụ Viên.
Dụ Viên dò đầu đến, giống như muốn đưa tai nghe nàng nói.
Đường Tâm Duyệt lại nhân lúc nàng không chú ý hôn nàng một cái: "Nhưng sau này tôi có thể mỗi ngày đều nhìn thấy em."
"Còn có thể ăn đồ ngọt mỗi ngày, và trà sữa ngon!" Dụ Viên là một người trời sinh lạc quan nói một câu là có thể làm người khác cười, cô gái hay cười vận khí sẽ không tệ, cô gái hay cười khá dễ câu được cô dâu rùa vàng.
Bên ngoài tối thui, máy bay đang bay ở tầng bình lưu, mặt trăng vô cùng to lại sáng sủa, tiếng động cơ nho nhỏ và ngọn đèn lay lắc trong cabin, Dụ Viên nói nói một lát thì ngủ mất, mang theo chút mệt mỏi tựa đầu trên vai Đường Tâm Duyệt.