Lúc này sắc trời đã tối, phần lớn mọi người không muốn lên đường vào ban đêm nên đều ở lại đây.

Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng đều có phòng riêng nhưng Ngụy Vô Tiện lại không chút nghĩ ngợi mà đi theo Giang Trừng vào phòng hắn, kết quả lại bị Giang Trừng chặn ở cửa.

Giang Trừng mặt không chút thay đổi nói: "Về phòng của ngươi đi!"

Ngụy Vô Tiện đương nhiên không thể thành thật nghe lời hắn.

Lời của Giang Trừng ở yến hội vừa rồi khiến Ngụy Vô Tiện vừa nghe đã thấy đau lòng khó nhịn, y nhìn Giang Trừng đem tất cả khả năng để bảo hộ mình, lúc đó y đã muốn ôm lấy hắn nhưng lại có quá đông người nên đã cố gắng nhẫn nại. Nhẫn được đến bây giờ đã là cực hạn, bây giờ lại kêu y và Giang Trừng tách ra, chẳng phải là muốn lấy mạng y hay sao?!

Hai người đứng ở cửa giằng co một lúc lâu, ngoài viện bỗng truyền đến tiếng nói chuyện ồn ào.

Nơi này trừ phòng của Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện thì còn có phòng của những tu sĩ nhà khác, nghe âm thanh có lẽ bọn họ đã đi gần tới rồi.

Ngụy Vô Tiện đương nhiên không sợ người khác nhìn thấy cảnh này, thậm chí trong lòng còn hy vọng họ nhìn thấy rồi đem quan hệ của hai người thêu dệt thành chuyện ái muội thật thật giả giả thì càng tốt. Nhưng Giang Trừng là người để ý đến mặt mũi như thế nào thì ai cũng biết, Ngụy Vô Tiện âm thầm đắc ý, y biết Giang Trừng chắc chắn sẽ thỏa hiệp.

Giang Trừng liếc nhìn Ngụy Vô Tiện đang vịn cửa phòng hắn, hừ lạnh một tiếng, xoay người đi vào phòng.

Ngụy Vô Tiện đi theo phía sau hắn, vào phòng xong liền đưa tay khóa cửa lại, không lâu sau bên ngoài đã truyền đến âm thanh tươi cười ồn ào.

Nhìn dáng vẻ tuấn tú của Giang Trừng lúc đang đứng trước bàn đốt đèn, Ngụy Vô Tiện không kiềm được từ phía sau tiến lên ôm chặt lấy hắn, ủy khuất nói bên tai Giang Trừng: "Nếu không có ai tới thì ngươi cũng sẽ không cho ta vào cửa đúng không?"

Giang Trừng quay đầu né tránh nụ hôn rơi trên cổ mình, hắn gỡ tay y ra, đi đến mép giường ngồi xuống nói: "Ở đây đông người lại phức tạp, đám lão già kia đã đủ phiền rồi, ta chỉ muốn không phát sinh thêm rắc rối gì khác mà thôi."

Lúc Giang Trừng nói những lời này vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, tựa hồ không mang theo một chút hỉ nộ.

Nhưng Ngụy Vô Tiện và hắn đã thân thiết với nhau từ nhỏ, y biết Giang Trừng từ trước đến giờ nếu vui vẻ thì sẽ trào phúng, nếu bực bội cũng sẽ trào phúng, nhưng vẻ mặt không mang theo cảm xúc như hiện tại chính là đã có chuyện lớn xảy ra rồi.

Ngụy Vô Tiện nói: "Những lời đám người đó nói về ta khiến ngươi không vui? Ngươi cần gì phải để ý bọn họ, ngươi cũng chưa thấy lúc ngươi rút kiếm về, sắc mặt đám người đó phải nói là vô cùng đặc sắc! Tất cả đều bị ngươi dọa cho choáng váng!"

Giang Trừng nói: "Ta không có không vui."

"Thật sự không có?" Ngụy Vô Tiện tiến trước mặt Giang Trừng, nhìn chằm chằm vào mắt hắn.

Giang Trừng nghiêng đầu sau một bên: "Thật sự không có."

Ngụy Vô Tiện đẩy Giang Trừng ngã ra giường rồi xoay người đè lên.

Giang Trừng giãy giụa muốn đứng dậy: "Ngụy Vô Tiện ngươi đừng có làm càn!"

Ngụy Vô Tiện đè trên người hắn, hô hấp gần trong gang tấc, thanh âm mang theo trêu chọc: "Ngươi nói dối rồi, chịu phạt đi."

Giang Trừng không kiên nhẫn nói: "Ai nói dối? Nhanh đứng lên cho ta! Hiện tại ta không có tâm trạng chơi đùa với ngươi......"

Ngụy Vô Tiện nhanh chóng bắt được lỗ hổng trong lời nói của Giang Trừng: "Không có tâm trạng? Vì sao không có tâm trạng?"

Giang Trừng ậm ừ một chút: "Ta...... Ta thấy mệt."

Ngụy Vô Tiện liếm môi nói: "Ngươi mệt vậy để ta làm, ngươi nằm đó là được rồi."

"Cái rắm! Ngụy Vô Tiện ngươi dám!!" Giang Trừng tức đến hộc máu, nhìn thấy Ngụy Vô Tiện đang cởi đai lưng hắn liền giơ tay đánh ra vài quyền.

Ngụy Vô Tiện vốn là muốn chọc giận Giang Trừng, lúc nhìn thấy hắn đánh ra cũng không thèm dây dưa với quần áo của hắn nữa, chỉ giơ tay đỡ lại vài cái, nhưng khi thấy Giang Trừng tức đến đỏ mắt liền dứt khoát không tránh nữa, ngay sau đó một quyền nhanh chóng đập mạnh lên vai y.

"A!" Ngụy Vô Tiện kêu lên một tiếng rồi tựa như không xương nằm bất động trên người Giang Trừng.

Giang Trừng đánh xong một quyền thì tức giận trong lòng cũng dần tiêu tán, nhìn Ngụy Vô Tiện đang lấy tay che bả vai nằm trên người mình rầm rĩ hắn nhắm mắt làm ngơ tựa như không thấy.

Lúc Ngụy Vô Tiện nói muốn đưa Âm Hổ phù cho Lam gia, trong lòng Giang Trừng liền dâng lên cơn tức giận thiêu đốt linh hồn hắn.

Hắn tự nói với bản thân rằng: Đưa Âm Hổ phù cho Cô Tô Lam thị là tốt nhất, chuyện Ngụy Vô Tiện làm là hợp tình hợp lý, nếu là hắn thì hắn cũng sẽ lựa chọn như thế.

Nhưng Giang Trừng vẫn không thể bình phục được suy nghĩ của bản thân.

Ký ức kiếp trước từng chút từng chút nhắc nhở hắn: Trong lòng Ngụy Vô Tiện ngươi vĩnh viễn cũng không bằng Lam Vong Cơ, may mắn của đời này là do ngươi trộm được mà thôi.

"A!"

Suy nghĩ rối loạn của Giang Trừng bị đánh gãy, Ngụy Vô Tiện thế nhưng lại cắn một ngụm lên vai hắn, đau đến chảy nước mắt.

Giang Trừng thở phì phì mà túm tóc Ngụy Vô Tiện, kéo y ra khỏi người mình: "Mẹ nó ngươi làm cái gì?!"

Ngụy Vô Tiện duỗi tay ấn vào nơi y vừa cắn qua, đau đớn kéo đến khiến Giang Trừng nhăn mày lại, chắc là bị cắn đến chảy máu rồi.

Ngụy Vô Tiện nói: "Còn chưa chịu nói sao?"

Giang Trừng sửng sốt, buông lỏng bàn tay đang nắm tóc y ra. Ngụy Vô Tiện thấy có hi vọng, vội rèn sắt khi còn nóng, không buông tha mà tiếp tục truy vấn.

Vấn đề đang suy nghĩ chực chờ bên môi, Giang Trừng vốn không muốn nói ra nhưng Ngụy Vô Tiện lại khiến hắn tâm phiền ý loạn, đầu óc nóng lên rồi buột miệng thốt ra: "Vì sao lại đem Âm Hổ phù đưa cho Lam Vong Cơ?"

Tiếng nói vừa dứt, cả hai người đều ngơ ngẩn.

Ngụy Vô Tiện mờ mịt nói: "Ta đưa Âm Hổ phù cho Lam Vong Cơ lúc nào? Ta đưa cho......"

Lời vừa nói ra khỏi miệng Giang Trừng lập tức thấy hối hận, hắn vội đẩy Ngụy Vô Tiện ra muốn đứng dậy, lại bị Ngụy Vô Tiện phản ứng nhanh đè lại lên giường.

Ngụy Vô Tiện vừa mừng vừa sợ mà mở to mắt nhìn hắn, nhìn đến mặt Giang Trừng đỏ lên, Giang Trừng vội duỗi tay che mắt Ngụy Vô Tiện lại, mắng: "Nhìn cái rắm!"

Giang Trừng không biết rằng chính động tác này của mình khiến cho Ngụy Vô Tiện thấy hắn còn đáng yêu hơn so với việc hắn đỏ mặt, khóe miệng Ngụy Vô Tiện giơ lên cao hơn, cố nén không dám cười ra tiếng, sợ chọc giận Giang Trừng đã xấu hổ đến đỏ cả lỗ tai.

Y duỗi tay kéo bàn tay đang che mắt mình xuống, hôn nhẹ bên miệng Giang Trừng, nhịn cười nói: "Giang Trừng, ngươi đang ghen sao?"

Giang Trừng giãy tay ra, quay mặt qua một bên nói: "Không có gì để nói nữa thì cút nhanh đi!"

Ngụy Vô Tiện nhìn Giang Trừng đang tỏ vẻ hung ác, trái tim đều nhũn cả ra, y vừa đắc ý vừa ấu trĩ nghĩ: Có ai ngờ được Tam Độc Thánh Thủ khiến người nghe danh đã sợ mất mật lại có thể đáng yêu đến thế này. Nhưng mà đây là người của y, ngoại trừ y, không ai có thể thấy được dáng vẻ này của Giang Trừng.

Giang Trừng nghe được Ngụy Vô Tiện thấp giọng cười, lúc này hắn chỉ muốn đánh ngất bản thân hoặc đánh ngất Ngụy Vô Tiện thì mới có thể khiến tên này ngưng suy nghĩ lung tung.

Qua một lúc Ngụy Vô Tiện mới cúi xuống hôn lên lỗ tai đỏ chót của Giang Trừng, nói: "Đừng nói rằng ngươi cho là ta vì Lam Nhị nên mới đưa Âm Hổ phù cho nhà hắn?"

Giang Trừng mím môi không nói.

Vì sao phải đưa Âm Hổ phù cho Lam gia hắn biết rõ lý do, nhưng vẫn nhịn không được mà hỏi như thế, đương nhiên không phải vì muốn Ngụy Vô Tiện giảng đạo lý cho hắn nghe.

Ngụy Vô Tiện thấy hắn không trả lời liền nói tiếp: "Số lần mà ta và Lam Nhị đánh nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, hắn lớn lên cũng không nhiều hơn một con mắt hay hai cái miệng so với người bình thường, Giang Trừng sao ngươi lại ăn bát dấm chua này?"

"......"

Giang Trừng hít sâu một hơi tựa như sắp đánh trận, nhanh chóng thấp giọng nói: "Ngươi là do ta trộm được."

Câu nói không đầu không đuôi này làm Ngụy Vô Tiện ngây ngẩn cả người: "Cái gì......"

Nhưng ngay sau đó Ngụy Vô Tiện đột nhiên nhớ tới một thứ mà y sắp quên mất, một thứ gọi là "kiếp trước" của Giang Trừng. Những chuyện mà Giang Trừng từng trải qua, từng chút từng chút tích tụ, những ký ức không thể nào quên được.

Ý cười trong đáy mắt Ngụy Vô Tiện nhanh chóng tan đi.

Giang Trừng nói xong câu kia liền nhắm mắt lại.

Hắn biết bản thân ỷ vào việc Ngụy Vô Tiện thích mình mà chơi xấu. Đem nỗi lo lắng trong lòng mình áp lên người y, buộc y nói rằng vĩnh viễn cũng không rời đi hoặc cả hai sẽ lưỡng bại câu thương.

Trong đêm tối, không khí dường như trở nên âm trầm hơn, Giang Trừng cảm nhận được Ngụy Vô Tiện đang đứng dậy, hắn yên lặng nắm chặt tay lại.

Nếu như Ngụy Vô Tiện thật sự muốn kết thúc......

Nếu như Ngụy Vô Tiện thật muốn đi tìm người khác......

Nếu như Ngụy Vô Tiện thật sự muốn......

Đi con mẹ nó chứ đi! Y dám đi à!!

Giang Trừng cắn răng mở mắt ra, mắt còn chưa kịp thích ứng với ánh sáng thì đã bị một bóng người che lên.

Giang Trừng nhìn Ngụy Vô Tiện đang lộ ra biểu tình tức giận trước mặt, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.

Lúc hồi hồn thì cảm thấy thân trên mát lạnh, Ngụy Vô Tiện kéo lôi áo hắn làm lộ ra lồng ngực trần trụi đầy vết sẹo dữ tợn.

Giang Trừng muốn ngăn lại bàn tay đang cởi quần y: "Ngụy Vô Tiện ngươi đừng......"

Ngụy Vô Tiện cau mày rồi lật người hắn khiến hắn quỳ sấp trên giường, sau đó đem quần hắn cởi đến đầu gối, y dùng lực mạnh khiến Giang Trừng ăn đau mà hừ nhẹ một cái.

Giang Trừng khẩn trương quát: "Ngụy Vô Tiện!"

Trả lời Giang Trừng chính là hai ngón tay dính bôi trơn thọc vào hậu huyệt, lối nhỏ khô khốc đột nhiên bị ngón tay mãnh liệt chen vào khiến hắn cảm thấy không ổn chút nào, hàng mi vội nhíu chặt lại.

Tới lúc này Giang Trừng biết là không thể nào ngăn được Ngụy Vô Tiện, chỉ có thể chịu đựng cảm giác bị khai mở: "Con mẹ nó ngươi ra ngoài còn mang theo thứ này!"

Ngụy Vô Tiện vẫn như cũ mím môi không nói, động tác qua loa nhanh chóng ra vào trong hậu huyệt, nong căng nó ra, đợi cho đến lúc cảm thấy hai ngón tay có thể ra vào dễ dàng liền rút ra.

Giang Trừng cho rằng y muốn đưa thêm một ngón tay vào nên vội thả lỏng cơ thể, ngay lúc đó lại bị một vật nóng ẩm mềm mại muốn chen vào hậu huyệt.

"Con mẹ nó...... Không được!" Giang Trừng hoảng loạn muốn né tránh lại bị Ngụy Vô Tiện đè xuống, thịt căn nóng bỏng mạnh mẽ đâm vào hậu huyệt vì khẩn trương mà co rút lại, hoàn toàn không cho phép hắn phản kháng.

"A......" Chưa bao giờ chịu qua cảm giác bị cắm vào một cách thô bạo như vậy, lại không được khuếch trương kĩ càng khiến lưng eo Giang Trừng bởi vì đau đớn mà run lên nhè nhẹ.

Ngụy Vô Tiện lúc này cũng không dễ chịu chút nào, cửa huyệt co thắt kẹp chặt thịt căn khiến trán y xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn kiên trì thong thả đem toàn bộ dương cụ to lớn chôn sâu vào bên trong hậu đình nóng như phát sốt của Giang Trừng.

Đến lúc cả gốc dương v*t hoàn toàn đi vào, cơ thể hai người đã ướt đẫm một tầng mồ hôi.

Ngụy Vô Tiện đẩy phần áo còn lại của Giang Trừng lên vai, vài cái hôn rơi lên lưng hắn rồi bắt đầu đưa đẩy.

Ngụy Vô Tiện dùng sức đâm thật mạnh, âm thanh bạch bạch do va đập vang khắp phòng, cơn đau dần bị khoái cảm quen thuộc thay thế, Giang Trừng thở phì phò theo tần suất đâm rút, thỉnh thoảng rên nhẹ vài tiếng.

Từng trận dồn dập ra vào mạnh mẽ khiến Giang Trừng không rảnh để suy nghĩ đến mấy cái hồi ức hay kết thúc gì gì đó, mọi sự chú ý của hắn đều được đặt tại nơi đầy ắp khoái cảm phía dưới.

Ngụy Vô Tiện đột nhiên ngưng lại.

Y vẫn cắm sâu bên trong Giang Trừng, thở mạnh từng hơi, nhẫn nhịn cảm giác muốn tiếp tục thao lộng người nằm dưới thân.

Giang Trừng ngơ ngác tỉnh táo lại từ trong cơn khoái cảm, có chút mờ mịt mà quay đầu nhìn Ngụy Vô Tiện.

Những cọ xát nho nhỏ phía sau làm cho hắn vô cùng ngứa ngáy, Giang Trừng theo bản năng nhích mông một chút thì bị Ngụy Vô Tiện cúi xuống gặm cắn lỗ tai: "Đừng câu dẫn ta như thế."

Giang Trừng thở phì phò chửi nhỏ một câu.

Hai người ôm lấy nhau tựa như hòa thành một thể, Ngụy Vô Tiện liếm liếm dấu răng mà y vừa cắn trên tai Giang Trừng, rốt cuộc mở miệng nói: "Giang Trừng, ta ghen. Ngươi ở trên giường ta nhưng lại nhớ đến nam nhân khác."

Ngụy Vô Tiện bỗng ngưng lại động tác khiến Giang Trừng khó chịu không thôi, hiện tại y vừa nói hết câu đã làm hắn bùng nổ ngay lập tức: "Con mẹ nó ngươi nói bậy bạ gì đó?"

Tay Ngụy Vô Tiện sờ loạn khắp người hắn, sờ đến Giang Trừng thấp giọng thở gấp, hậu huyệt không ngừng kẹp chặt. Giữa trận khoái cảm Giang Trừng nghe thấy Ngụy Vô Tiện hỏi: "Hắn tốt đến vậy sao? Tốt hơn cả ta sao?"

Đầu nhũ Giang Trừng bị Ngụy Vô Tiện hung hăng nhéo một cái, hắn nhăn nhăn lại, thở gấp nói: "...... Ai?"

Ngụy Vô Tiện hừ một tiếng: "Ngụy Anh kiếp trước đã làm gì mà khiến ngươi nhớ mãi không quên thế? Khiến ngươi đang nằm trong ngực ta mà vẫn nhớ tới hắn? Hửm?"

Giang Trừng bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

Ngụy Vô Tiện buông tay, đè Giang Trừng lại rồi chậm rãi rút vật của mình ra.

"Ngụy Vô Tiện......" Giang Trừng có chút hoảng, muốn đứng dậy kéo y lại, nhưng đầu gối quỳ đến tê rần khiến hắn vừa mới đứng lên đã ngã xuống.

Ngay sau đó đã Giang Trừng bị một đôi tay đè lại, toàn thân Ngụy Vô Tiện vẫn còn nguyên y phục, chỉ có quần là kéo xuống một chút lộ ra dương cụ, y có chút tức giận kèm theo ủy khuất cúi xuống hôn hắn: "Ta không có đi."

Y vừa hôn vừa cởi sạch quần Giang Trừng, nâng đôi chân thon dài mạnh mẽ của hắn đặt bên eo, quỳ lên giường tuốt dương cụ hai cái rồi nâng mông Giang Trừng lên, men theo hậu huyệt vẫn chưa khép lại mà đâm mạnh vào.

Giang Trừng bị kích thích đến ngửa đầu về phía sau.

Ngụy Vô Tiện bắt đầu thong thả đâm thật sâu rồi chậm rãi rút ra, cứ lặp đi lặp lại như thế, Giang Trừng khó nhịn mà cắn môi, động tác chậm chạp như vậy khiến hắn ngứa ngáy hơn cả những trận đâm rút điên cuồng, Giang Trừng nhịn không được mà kẹp chặt hậu huyệt, muốn giục Ngụy Vô Tiện nhanh lên một chút.

"Giang Trừng, Giang Trừng." Ngụy Vô Tiện thật vất vả nhịn xuống, cúi người gặm cắn hầu kết Giang Trừng, thầm thì gọi tên hắn.

Giang Trừng mở mắt ra nhìn y, mồ hôi đọng lại bên mi mắt Ngụy Vô Tiện tựa như giọt nước mắt đang chực trào bên khóe mi.

Ngụy Vô Tiện sờ soạng đem tay Giang Trừng kéo đến bên môi, nhìn huyết tuyến ẩn hiện trong lòng bàn tay hắn, đột nhiên vươn đầu lưỡi liếm dọc theo đường huyết tuyến đến đầu ngón tay rồi đem mấy ngón tay của hắn ngậm vào. Cảm giác ngưa ngứa khiến Giang Trừng theo bản năng muốn rụt tay lại nhưng lại bị Ngụy Vô Tiện bắt được, sau đó y thành kính mà đặt một nụ hôn lên lòng bàn tay hắn.

Giang Trừng ngơ ngác nhìn y.

Ngụy Vô Tiện chậm rãi đan mười ngón tay của cả hai lại với nhau rồi nói: "Ta nhớ rõ ngươi từng nói đây là thứ khiến ngươi trọng sinh."

Giang Trừng nhìn chằm chằm vào đôi mắt y.

"Giang Trừng, ngươi sống lại một đời, mà đời này của ta không bị trăm người khinh thường, vạn người thóa mạ, đều nhờ có ngươi. Ta chỉ cần ngươi mà thôi."

"Ta chỉ cần ngươi mà thôi."

Ngụy Vô Tiện thấp giọng nói bên tai hắn.

Dương cụ dưới thân đột nhiên hung hăng đâm rút mãnh liệt, Giang Trừng vẫn còn đang ngẩn ngơ liền bị khoái cảm như sóng triều ập đến bao phủ lấy thần trí, hắn ngửa đầu ngâm nga từng tiếng rên rỉ sảng khoái.

Ngụy Vô Tiện một bên dùng sức đâm mạnh vào điểm gồ lên bên trong tràng đạo nhạy cảm của Giang Trừng, một bên hôn lên môi Giang Trừng, đem tiếng rên rỉ thở dốc mất khống chế dây dưa giữa môi lưỡi cả hai.

Lúc Giang Trừng phục hồi tinh thần liền vòng tay ôm lấy vai y, chủ động ngẩng đầu hôn y, lưỡi vói vào trong vòm miệng y như đang tìm kiếm gì đó, Ngụy Vô Tiện giọng khàn khàn nói: "Nhỏ giọng một chút, trong viện còn có người khác đấy."

"Ha......A......" Giang Trừng lung tung gật gật đầu, khoái cảm bị đè nén lần thứ hai bạo phát làm cho hắn không còn giữ được tỉnh táo.

dương v*t thô to kéo căng từng nếp gấp trong hậu huyệt, nơi tiếp xúc dính đầy hỗn hợp sền sệt trăng trắng, mỗi lần đâm rút đều kéo theo âm thanh nhọp nhẹp đầy dâm mĩ.

Ngụy Vô Tiện tàn nhẫn thao lộng Giang Trừng, liếm cắn dái tai hắn: "Sướng không?"

Giang Trừng đè nặng hô hấp dồ dập, mỗi lần Ngụy Vô Tiện rút ra thịt huyệt mẫn cảm đều gắng sức co rút níu lại tựa như không muốn y rời đi, hắn thất thần nói: "Sướng......"

Ngụy Vô Tiện thúc một cú thật sâu rồi tiếp tục nói: "Ngươi yêu ta không? Giang Trừng, ngươi có yêu ta không?"

"A......" Giang Trừng cắn môi nhịn xuống tiếng rên rỉ, lung tung gật đầu.

Ngụy Vô Tiện duỗi tay cầm lấy dương cụ đang chảy "nước mắt" của Giang Trừng, thở dốc nói: "Nói ra. Ta muốn nghe ngươi nói."

Phía trước và phía sau đều bị khoái cảm đánh úp, Giang Trừng ôm cổ Ngụy Vô Tiện, từng nụ hôn nhỏ vụn rơi lên cằm lên môi y, hàm hồ nói: "Ta yêu ngươi...... Ngụy Vô Tiện...... Ta yêu ngươi...... Ta rất yêu ngươi...... A a...... Ha......"

Bị điên cuồng thao lộng khiến Giang Trừng sảng khoái đến hai mắt trắng dã, hai người gắt gao hôn môi đè nén tiếng rên rỉ, mạnh mẽ thỏa mãn dục vọng của nhau.

Sau một lúc lâu, Giang Trừng cuối cùng cũng ngừng lẩm bẩm tiếng yêu trong miệng, ngược lại hắn bắt đầu hung hăng cắn lên vai Ngụy Vô Tiện, giống như vừa nãy y đã cắn lên vai hắn, cảm giác cao trào cùng đau đớn dồn dập ập đến.

Ngụy Vô Tiện ôm Giang Trừng, hôn lên thái dương rịn đầy mồ hôi của hắn.

Ánh nến không biết đã cháy hết từ khi nào, trong phòng chỉ còn ánh sáng mơ hồ của ánh trăng chiếu đến.

Ngụy Vô Tiện nghĩ trái nghĩ phải, y vẫn còn cảm thấy vô cùng ủy khuất.

Sau một lúc, Ngụy Vô Tiện đột nhiên thấp giọng hỏi câu: "Nếu Lam Nhị tranh giành ta, có phải ngươi sẽ chắp tay dâng ta cho hắn hay không?"

"......"

Một lát sau, Giang Trừng mới hừ lạnh một tiếng nói: "Nếu ngươi dám chạy theo kẻ khác, ta nhất định bắt ngươi về rồi đánh gãy chân ngươi!"

Ngụy Vô Tiện lập tức cười rộ lên: "Được. Nếu ta dám chạy, ngươi hãy khóa cửa nhốt ta lại, cả đời cũng đừng thả ta ra."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play