WARNING: Có ĐỘC. Ai không thuộc đảng hỗ công vui lòng bỏ qua chương này, chủ nhà không chịu trách nhiệm với cú sốc tinh thần mà bạn sẽ gặp phải, cảm ơn vì đã xem!

——————————————————

Kim gia tới cửa cầu hôn, lễ nghi phiền phức, Giang gia bận rộn liên tục suốt hai ngày, Ngụy Vô Tiện ngại phiền nên đã sớm trốn đi để lại một mình Giang Trừng ứng phó với đám người Kim Tử Hiên.

Giang Trừng rất bất đắc dĩ nhưng hắn biết Ngụy Vô Tiện từ trước đến nay ghét mấy lễ nghi phức tạp nên cũng mặc y.

Bận rộn hai ba ngày, Giang Trừng thật vất vả mới có được một chút thời gian nhàn rỗi nhưng tìm ở khắp nơi lại không thấy Ngụy Vô Tiện.

Hắn gọi mấy đệ tử dò hỏi một chút rồi đi theo hướng bọn họ chỉ thì phát hiện một tiểu viện bị bỏ hoang.

Liên Hoa Ổ hiện giờ tuy rằng đã dần dần khôi phục nguyên khí, nhưng nhân số cũng không thể bằng như ngày xưa, ngày thường cũng không có người quét tước, trong viện cỏ hoang mọc lan tràn, hoang cảnh tiêu điều.

Giang Trừng không khỏi nhíu mày: Ngụy Vô Tiện tới đây làm gì?

Mới bước vào cửa viện, đón chào hắn là một trận oán khí lượn lờ, tử điện ở ngón tay lập tức phát ra ánh sáng lập lòe.

Trong lòng Giang Trừng nổi lên tức giận, hắn cắn răng áp nó xuống rồi đi đến trước căn phòng đang đóng chặt cửa.

Ngụy Vô Tiện lúc này đang nhắm chặt mắt, chuyên chú đem âm hổ phù phân làm hai mảnh.

m hổ phù là do lúc ở Loạn Táng Cương y dùng oán khí trên núi tạo nên. Nhưng làm y không thể ngờ chính là oán khí của thứ này quá lớn, đến mức người tạo ra nó cũng khó có thể điều khiển được.

Ở ra Loạn Táng Cương trốn Giang Trừng hết mấy tháng, Ngụy Vô Tiện từng bị đám Ôn cẩu phục kích một lần, chính thứ này đã giúp đỡ y, hiệu quả lộ rõ, nhưng sau trận Xạ Nhật ấy, thanh danh của y dần dần trở nên rắc rối. Việc Ngụy Vô Tiện sử dụng âm hổ phù phát ra tà lực lớn đến thế vẫn khiến mọi người tránh xa.

Chính Ngụy Vô Tiện cũng biết rõ thứ này không phải đồ tốt. m hổ phù không nhận chủ, rơi vào tay người có tâm tư thì thật không dám tưởng tượng nổi, vì thế y luôn muốn tìm cơ hội để tiêu hủy nó.

Sau đó lại kéo dài đến khi Xạ Nhật chi chinh kết thúc, y lại cả ngày cùng Giang Trừng lăn lộn, sa vào vui vẻ đến quên cả trời đất, bây giờ rốt cuộc mới nhớ đến thứ này.

Thỉnh thần thì dễ dàng nhưng đưa thần lại rất khó khăn.

Bên trong âm hổ phù chứa đầy oán khí, nếu muốn hoàn toàn hủy đi chỉ sợ oán khí sẽ lan đến phạm vi vài dặm. Cũng may Ngụy Vô Tiện không tính toán đem nó phá hủy hoàn toàn, chỉ nghĩ biện pháp đem nó phân thành hai mảnh.

Dù vậy cũng không phải là chuyện dễ.

Ở thời điểm lúc âm hổ phù sắp tách thành hai mảnh, đôi mắt y đã biến thành màu đỏ sậm, mồ hôi thấm ướt lưng, không nghe được âm thanh có người tới gần.

Hai miếng kim loại rơi xuống đất phát ra tiếng kêu leng keng, oán khí trong sân lập tức tiêu tán.

Ngụy Vô Tiện đứng dậy vừa định tiến tới đem hai khối âm hổ phù nhặt lên thì cửa phòng liền bị mở ra.

Ánh sáng đột nhiên chiếu đến khiến cho y không khỏi nghiêng đầu lánh một chút, giơ tay che lại đôi mắt. Chờ y thích ứng với ánh sáng liền thấy rõ người đứng ngoài cửa, âm hổ phù đã bị tử điện cuốn lấy.

Giang Trừng trầm mặt, ánh mắt như thể muốn ăn tươi nuốt sống y.

"Giang Trừng?" Ngụy Vô Tiện vẫn chưa phát hiện ngọn nguồn sự giận dữ của Giang Trừng, thân thiết hỏi, "Sao ngươi lại tới đây?"

Giang Trừng liếc nhìn liền thấy màu huyết sắc trong mắt Ngụy Vô Tiện vẫn còn chưa tan, tức giận càng tăng thêm, đem hai khối âm hổ phù cầm trong tay.

"Ngươi cẩn thận!"

Ngụy Vô Tiện hít sâu một hơi, muốn tiến lên đoạt lấy nó. Giang Trừng không biết cách dùng thứ này, tùy tiện động sẽ xảy ra phản phệ.

Giang Trừng lại không biết tâm tư của y, hắn chỉ thấy y còn muốn đoạt lại tà vật này, Giang Trừng hừ lạnh một tiếng, tử điện không chút khách khí đánh về phía y.

Ngụy Vô Tiện lập tức lùi lại hai bước.

Thanh âm Giang Trừng phảng phất mang theo vài phần âm lãnh: "Ngươi vẫn muốn sử dụng loại tà vật này?!"

Ngụy Vô Tiện chỉ lo nhìn chằm chằm hai khối âm hổ phù trong tay Giang Trừng, không lưu ý rằng hắn đang nghiến răng nghiến lợi, y nói: "Giang Trừng ngươi trả ta thứ này trước, nó quá nguy hiểm, ngươi không khống chế được."

"Khống chế?" Giang Trừng như nghe được cái gì buồn cười đến cực điểm nói, cười lạnh nói, "Ta không thể khống chế, ngươi cho rằng ngươi có thể? Ngươi thật sự nghĩ ngươi có thể khống chế được?! Ngụy Vô Tiện! Ngươi tránh xa loại tà ma ngoại đạo này chẳng lẽ ngươi không thể sống nổi!?"

Ngụy Vô Tiện bị câu nói cuối cùng của hắn làm cho sắc mặt trắng bệch.

Giang Trừng nói xong cũng lập tức phát hiện chính mình lỡ lời, nhưng lúc này âm hổ phù còn nằm trong tay hắn, lửa giận làm hắn không rảnh bận tâm tâm tình Ngụy Vô Tiện lúc này.

Hai người đối diện không nói gì sau một lúc lâu, Ngụy Vô Tiện mới miễn cưỡng mở miệng: "Ngươi nói không sai, ta xác thật là tà ma ngoại đạo. m hổ phù oán khí ngang ngược, ta đem thứ này phân thành hai, để lấy dùng. Thứ này ngươi nguyện ý lấy thì hãy giữ đi, đừng phá vỡ nó."

Nói xong thừa dịp Giang Trừng còn ngây ra rồi lách người đi ra ngoài.

Giang Trừng cúi đầu nhìn khối âm hổ phù bị chia làm hai ở trong, suy nghĩ chợt lên xong mới phát hiện ra bản thân đã hiểu lầm Ngụy Vô Tiện.

Không kịp mắng chính mình xúc động nói bậy, hắn dùng tử điện quấn chặt âm hổ phù thu vào trong lòng ngực sau đó lập tức lao ra sân đuổi theo Ngụy Vô Tiện. Sau đó liền nhìn thấy vạt áo màu đen của Ngụy Vô Tiện lóe qua bên tường.

Trong lòng Giang Trừng buông tiếng thở dài sau đó cũng trèo tường ra khỏi Liên Hoa Ổ.

Tâm tình Ngụy Vô Tiện giờ phút này hiển nhiên cực kỳ kém, chỉ có loại này thời điểm y mới không đi cửa chính, bởi vì từ nhỏ người khác thân thủ không thể lưu loát được như y nên chỉ có thể trơ mắt nhìn y trèo tường biến mất mà không thể làm gì.

Giang Trừng không ít lần đuổi theo y, tuy rằng số lần đuổi theo Ngụy Vô Tiện đếm trên đầu ngón tay nhưng cũng luyện được kĩ năng trèo tường.

Hiện giờ Ngụy Vô Tiện không có kim đan, nếu y không để chút phù chú quỷ kế linh tinh, thì không thể nào là đối thủ của Giang Trừng được.

Giang Trừng cuối cùng cũng đuổi kịp Ngụy Vô Tiện ở rừng cây phía sau Liên Hoa Ổ.

Giang Trừng ở hắn phía sau kêu y: "Ngụy Vô Tiện!"

Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không phản ứng, chỉ bước nhanh về phía trước.

"Ngụy Vô Tiện!"

Giang Trừng nóng nảy, một phen kéo lấy Ngụy Vô Tiện, đem y giữ chặt rồi ấn lên cây.

Giang Trừng có chút vội la lên: "Ngươi chạy đi đâu?!"

Ngụy Vô Tiện giơ tay đẩy tay Giang Trừng ra: "Đồ vật đều cho ngươi, ngươi còn đuổi theo ta làm gì?"

Giang Trừng nhất thời quẫn bách: "Ta......"

Ngụy Vô Tiện lại đánh gãy hắn: "Nga, ngươi còn muốn pháp khí khác? Ta không có, ngươi muốn bùa không?"

Nói xong liền móc từ trong lòng ngực ra một xấp lá bùa đưa qua.

Giang Trừng nhận không nhận làm cho lá bùa vẽ chu sa rơi đầy đất.

Hắn thấp giọng nói: "Đủ rồi."

Ngụy Vô Tiện hừ cười một tiếng, che dấu chua xót trong lòng.

Y vẫn luôn cho rằng Giang Trừng nguyện ý cùng y, tiếp nhận y theo con đường tà đạo, nhưng hôm nay y mới biết chỉ sợ là y đang tự mình đa tình mà thôi.

Loạn Táng Cương thây chất thành núi máu chảy thành sông, lúc lựa chọn làm trái lời thề tu tập tà thuật Ngụy Vô Tiện đều từng cho rằng chính mình sẽ phải cô độc cả đời. Giang Trừng cực kì hận tà môn ngoại đạo, y lại cố tình đi con đường này. Năm đó ở Loạn Táng Cương y không dám gặp hắn mặc cho bản thân ngày đêm thương nhớ chỉ vì không muốn nhìn thấy loại ánh mắt này của Giang Trừng.

Sau đó nghe Giang Trừng thẳng thắn kể về kiếp trước, y biết được Giang Trừng trong lòng có khúc mắc, nếu y nguyện ý cùng hắn có lẽ khúc mắc trong lòng hắn sẽ được cởi bỏ.

Nhưng hiện giờ chỉ là nhìn thấy âm hổ phù, Giang Trừng liền nhận định y là kẻ tà ma ngoại đạo không quan tâm thế nhân.

Nếu y thật sự là như thế, kim đan của y chẳng phải đáng để chê cười?

Ngụy Vô Tiện cười tự giễu.

Giang Trừng nhìn thấy biểu tình của y, trong mắt hiện lên một mạt đau xót.

Một trận gió thoáng qua, thổi tung đám lá khô cùng những lá bùa của Ngụy Vô Tiện khiến chúng bay khắp nơi.

Ngụy Vô Tiện đột nhiên như bừng tỉnh lại: "Nga, còn có trần tình."

"Ngụy Vô Tiện......" Giang Trừng muốn ngăn lại động tác của y.

Ngụy Vô Tiện né tránh, cầm trần tình dúi vào ngực Giang Trừng, lực đạo của y làm Giang Trừng lui về sau nửa bước.

Sau đó mặc kệ Giang Trừng có đi theo hay không y liền trực tiếp xoay người rời đi.

Giang Trừng nói: "Ngươi định đi đâu?"

Ngụy Vô Tiện trào phúng nói: "Ngươi quản được ta!"

"Ngươi!"

Giang Trừng cũng có chút nổi giận, bắt lấy Ngụy Vô Tiện, chế trụ tay y.

Ngụy Vô Tiện cười gằn: "Giang tông chủ đây là muốn động thủ với ta? Được."

Y xoay người vặn cánh tay Giang Trừng làm cho hắn lùi về sau nửa bước, sau đó hướng một quyền đánh về phía Giang Trừng.

Giang Trừng không muốn cùng y động thủ, vừa mới nhíu mày né qua chiêu này, một cái tay khác Ngụy Vô Tiện một đã tìm đến, bức cho Giang Trừng không thể không tiếp chiêu này

Mỗi chiêu đều không nhân nhượng, Giang Trừng bị Ngụy Vô Tiện quét một chân, rốt cuộc không thể né tránh đành phải đánh trả. Hắn cảm giác được Ngụy Vô Tiện lúc này đang muốn phát tiết, nếu hôm nay không cùng hắn đánh một trận, Ngụy Vô Tiện trong lòng nhất định không thoải mái.

Giang Trừng đè lại linh lực trong cơ thể, chỉ xài quyền cước, cùng Ngụy Vô Tiện ngươi tới ta đi mà đánh.

Hắn sẽ không dùng kim đan của Ngụy Vô Tiện làm y bị thương lần nào nữa.

Chồng lá khô bị hai người làm cho bay tán loạn khắp nơi.

Hai người trầm mặc mà so chiêu, từng quyền từng quyền đều dùng hết sức lực.

Khi còn thiếu niên Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện thường xuyên đánh nhau, đánh xong lại kề vai sát cánh mặt xám mày tro trở về Liên Hoa Ổ.

Gần mấy năm hai người xa cách rồi lại quay về cùng nhau, ngẫu nhiên có động thủ cũng chỉ là tình thú, đao kiếm quyền cước chưa từng có qua.

Giang Trừng không sử dụng linh lực thì không phải là đối thủ của Ngụy Vô Tiện nhanh chóng liền bị y ấn trên mặt đất.

Hai người đều thở phì phò trừng mắt nhìn nhau, mồ hôi chảy dọc theo sườn mặt Ngụy Vô Tiện, rơi lên mặt Giang Trừng, có chút lạnh lẽo.

Lâu rồi vẫn chưa bao giờ sảng khoái đến như thế, cả hai đều đã một thân hỗn độn.

Giang Trừng đột nhiên nở nụ cười.

Ngụy Vô Tiện sửng sốt một chút sau đó cũng nâng khóe miệng, buông Giang Trừng ra, lau lau khóe miệng bị thương rồi định bước ra khỏi khu rừng.

Kết quả còn chưa đi được vài bước liền phát hiện phía sau có người tới gần.

Ngụy Vô Tiện cũng không quay đầu lại, có chút lười nhác nói: "Còn chưa đánh đủ đúng không?"

Tiếp theo đã bị người ôm chặt từ phía sau.

Giang Trừng gắt gao ôm y, ở bên tai y thấp giọng nói: "Thực xin lỗi."

Ngụy Vô Tiện nháy mắt hiện lên một mạt cười nhạo, đưa lưng về phía Giang Trừng, cố nén nén cảm xúc.

Từ nhỏ Giang Trừng có vài phần tính tình thiếu gia, Ngụy Vô Tiện nghe những lời này lại càng ít đến trên đầu ngón tay, nay đột nhiên nghe thấy chợt cảm giác thật mới mẻ. Há mồm muốn trêu chọc vài câu nhưng lại không thể cười nổi, không khí đột nhiên trở nên câm lặng.

"Ta hiểu lầm, ta không phải muốn nói......" Giang Trừng tiếp tục nói, hắn muốn nói những lời lời kia không phải ý của hắn, nhưng lời đã nói ra như bát nước hắt đi, hắn cho dù giải thích đến cỡ nào thì cũng chẳng khác nào đang giảo biện.

Giang Trừng thở sâu, hoàn toàn buông xuống cái tôi của mình, cơ hồ giống như đứa trẻ đang khép nép nhận lỗi: "Là ta sai rồi, ta nhất thời nóng giận nên đã nói bậy, ngươi có thể mắng ta, đánh ta đều được, nhưng ngươi không thể đi. Ngụy Vô Tiện......"

Giang Trừng xoay Ngụy Vô Tiện lại, nhìn thẳng vào đôi mắt y.

Giang Trừng không nghĩ rằng chỉ vì Ngụy Vô Tiện ra ngoài một chút mà cả hai đã nháo đến như thế này.

Hơn nửa ngày không thấy Ngụy Vô Tiện hắn rất nhớ y, mới vừa rảnh rỗi liền đi tìm y không ngờ cả hai lại bất hòa đến thế này, hắn đương nhiên nhận thức rõ rằng không thể để y đi.

Thấy Ngụy Vô Tiện không trả lời, Giang Trừng thử thăm dò hôn một cái lên trán y.

Kêu một tiếng: "Ngụy Anh."

Rồi tiếp tục hôn một cái lên mi mắt y rồi gọi "Ngụy Vô Tiện."

Tiếp theo là chóp mũi.

Giang Trừng mím môi, hôn lên môi y, thấp thấp mà kêu một tiếng: "Sư huynh."

Chiêu này Giang Trừng học lúc Ngụy Vô Tiện quấn lấy hắn làm nũng, nhưng hắn không thể học được cách vô liêm sỉ như Ngụy Vô Tiện, thanh âm cũng không thể mềm nhẹ, chỉ có thể hạ thấp giọng, hôn một chút gọi một tiếng.

Ngụy Vô Tiện hô hấp chợt cứng lại.

Giang Trừng làm nũng với y, Ngụy Vô Tiện chỉ nghĩ thôi cũng muốn cứng.

Lúc Giang Trừng chạm vào môi y, y cuối cùng cũng nhịn không nổi, hung hăng cùng Giang Trừng dây dưa.

Hai người lôi kéo đến lúc lưng Ngụy Vô Tiện đập vào thân cây, cả hai vẫn chưa hề buông nhau ra.

Thân thể hai người sớm đã quen thuộc lẫn nhau nên khi va chạm cả hai đều đã hơi cứng.

Đều là thiếu niên tinh lực mười phần, hai người mỗi ngày vòng tới vòng lui còn ngại không đủ, trong một chốc đều đã bị trêu chọc đến nổi lên dục hỏa.

Tay Giang Trừng sờ đến eo Ngụy Vô Tiện, dùng sức xoa ấn. Ngụy Vô Tiện càng không chút khách khí, một bên cắn môi Giang Trừng, một bên duỗi tay muốn cởi bỏ đai lưng của Giang Trừng.

"Hô...... Từ từ......"

Giang Trừng cúi đầu nhìn thoáng qua, như là vừa mới ý thức được rằng hai người đang ban ngày tuyên dâm.

Hắn do dự một chút rồi nói: "Trở về không?"

Ngụy Vô Tiện duỗi tay ở xoa ấn hạ thân hắn một phen, chỗ kia đã cứng lên.

Y liếm liếm môi cười nói: "Ngươi muốn cứ như vậy mà trở về sao?"

Đầu lưỡi mềm ướt lướt nhẹ qua mi mắt Giang Trừng làm cho lời cự tuyệt hắn định nói ra bị nghẹn ứ lại trong cổ họng.

Giang Trừng như bị ma xui quỷ khiến áp lên cắn lấy đầu lưỡi của người kia, nói nhỏ: "Nơi này sẽ không có người tới......"

"Ha......" Miệng bị chặn nhưng vẫn không ngăn được tiếng Ngụy Vô Tiện cười khẽ, hành động đó khiến cho Giang Trừng càng dùng sức hôn y.

Thật vất vả tách nhau ra, Ngụy Vô Tiện liếm cằm Giang Trừng nói: "Ta muốn làm ngươi."

Lời nói của Ngụy Vô Tiện làm cho Giang Trừng cứng thêm một chút, sau đó hắn liền đưa tay xuống chỗ vị huynh đệ của Ngụy Vô Tiện hừ nói: "Nếu ngươi dám thì cứ làm."

Ngụy Vô Tiện nhướng mày, ý bảo ngươi nghĩ ta không dám sao?

Giang Trừng dùng sức niết mặt y rồi hôn lấy y, hắn cực kì không muốn nghe Ngụy Vô Tiện nói những lời làm người ta mặt đỏ tai hồng nữa.

Ngụy Vô Tiện không tiếng động mà cười, duỗi tay sờ mông Giang Trừng, cách một lớp quần đè đè lên kẽ mông hắn, Giang Trừng có chút không khoẻ mà hơi kẹp chặt mông, hành động đó khiến Ngụy Vô Tiện bật cười một trận.

Y biết Giang Trừng gần đây vì việc đính hôn của sư tỷ nên rất bận rộn, đã nhiều ngày buổi tối cho dù làm y đều để Giang Trừng làm mình, Ngụy Vô Tiện không nỡ dằn vặt hắn. Hiện giờ chỗ kia đang gắt gao mấp máy, nhưng nó không sẵn sàng để tiếp nhận.

"Nơi này thứ gì cũng đều không có a......" Ngụy Vô Tiện một bên cùng Giang Trừng hôn môi, một bên hàm hồ oán giận.

"Không sao, ngươi cứ làm đi."

Giang Trừng ôm Ngụy Vô Tiện, hắn cảm thấy có bôi trơn hay không đều không sao cả, nhưng Ngụy Vô Tiện lại thích dùng mấy thứ này lăn lộn hắn, mỗi lần đều làm cho hắn giận dữ và xấu hổ không thôi, những lần như thế hắn đều phải mở miệng cầu xin y tiến vào.

Ngụy Vô Tiện lại không bỏ được, y cười nói: "Được, lần này ngươi làm. Lần sau chúng ta sẽ tìm một nơi tốt hơn."

Giang Trừng không biết Ngụy Vô Tiện lại đang suy nghĩ thứ quái quỷ gì nữa nhưng trước mắt hắn càng không rảnh để suy nghĩ, hạ thân trướng đến khó chịu, Ngụy Vô Tiện đã nói muốn hắn làm, hắn cũng không miễn cưỡng bản thân, sau đó liền duỗi tay liền đi cởi quần Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện lại túm hắn, xoay người đem Giang Trừng ấn lên cây.

Giang Trừng dừng động tác, nhướng mày nói: "Không phải nói là ta làm?"

Ngụy Vô Tiện cười cười hôn hắn hai cái: " n, ta giúp ngươi liếm ướt, một chút nữa sẽ thuận tiện cho ngươi động."

Nói xong liền ngồi xổm xuống, đem quần Giang Trừng cởi ra, vật cương cứng kia lập tức nhảy ra, lỗ chuông đã có một ít dịch nhầy sượt qua mặt Ngụy Vô Tiện, lưu lại một vệt ánh nước.

Hô hấp Giang Trừng lập tức thô nặng thêm vài phần.

Bọn họ ngày thường cũng đã thử qua đủ loại, nhưng lúc này giữa ban ngày ban mặt mà tuyên dâm như thế, cảm giác kích thích đó làm cho hắn càng thêm mẫn cảm.

Ngụy Vô Tiện vươn đầu lưỡi ở đỉnh thịt căn liếm một ngụm, sau đó đem thứ kia hoàn toàn ngậm vào.

Giang Trừng thoải mái đến da đầu tê rần, năm ngón tay thon dài vùi vào trong tóc Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện ngậm dương v*t thô to phun ra nuốt vào mấy cái rồi đẩy thật sâu vào trong yết hầu, sau đó lại vươn đầu lưỡi liếm từ gốc đến ngọn rồi lại tiếp tục ngậm lấy.

Mãi đến khi dương v*t Giang Trừng dính một tầng mỏng nước miếng y mới ngưng, sau đó Ngụy Vô Tiện há mồm liếm lấy hai quả cầu đang căng phồng của Giang Trừng, đầu lưỡi nhẹ nhàng đảo qua, giả vờ như muốn đem cả túi cầu ngậm vào miệng.

Bắp đùi Giang Trừng run lên, hắn thở phì phò cúi đầu nhìn Ngụy Vô Tiện, liền thấy y lộ ra đầu lưỡi, ngửa đầu híp mắt nhìn hắn, ánh mắt đó mang theo một tầng dụ hoặc khó tả.

Giang Trừng cảm thấy cho dù có cố gắng nhịn thêm đi nữa nhưng dưới sự khiêu khích như thế này của Ngụy Vô Tiện chỉ sợ hắn cũng không nhịn được mà bắn ra.

Hắn đột nhiên túm Ngụy Vô Tiện lên rồi đem y ấn trên cây, Ngụy Vô Tiện đã tự cởi đai lưng của mình, nâng lên một trần trụi chân câu lên eo Giang Trừng, chiếc quần còn ở bên chân còn lại không ai quan tâm liền lơ đãng rơi xuống.

Buổi sáng trước khi ra cửa Giang Trừng mới làm Ngụy Vô Tiện một vòng nên mặt sau của Ngụy Vô Tiện vẫn còn ướt mềm, thịt căn của Giang Trừng còn dính nước miếng Ngụy Vô Tiện nên dễ dàng khai mở lối vào.

Lúc Giang Trừng cắm vào, hai người đồng thời hít hà một hơi.

"A ha......"

Trán Ngụy Vô Tiện tựa lên vai Giang Trừng, tư thế đứng thẳng mặt đối mặt làm cho dương v*t của Giang Trừng càng đâm sâu vào bên trong, mỗi lần đều chạm đến vị trí mẫn cảm của Ngụy Vô Tiện, cảm giác vừa đau vừa thoải mái làm cho y mở miệng ra chỉ toàn là tiếng dồn dập thở dốc cùng rên rỉ.

Giang Trừng cầm lấy chân Ngụy Vô Tiện đang vắt trên eo mình đặt lên khuỷu tay, Ngụy Vô Tiện bị thao đến chân run, trượt xuống rồi lại bị Giang Trừng từ dưới lên trên dùng sức đâm vào, đỉnh lên phía trên một chút.

Mắt thấy Ngụy Vô Tiện thoải mái đến ánh mắt đều có chút mất tiêu cự, Giang Trừng cắn môi Ngụy Vô Tiện, cố tình nhắc nhở nói: "Đừng chỉ lo mỗi bản thân thoải mái, chú ý nhìn xung quanh một chút."

Bị nhắc nhở về việc hai người giữa ban ngày tuyên dâm Ngụy Vô Tiện vô thức căng thẳng cơ thể, Giang Trừng bị kẹp đến có chút đau, duỗi tay xuống xoa cánh mông y, nhân lúc Ngụy Vô Tiện còn đang co rút lại huyệt khẩu, hạ thân hắn tăng tốc mãnh liệt thao vào điểm mẫn cảm của y.

Sức lực cả người Ngụy Vô Tiện như bị thao đến không còn một chút, y chỉ có thể câu lấy cổ Giang Trừng đè nặng giọng rên rỉ.

Thực mau cả người liền run lên, y bị thao bắn.

Giang Trừng còn gắng gượng chôn ở trong thân thể y, ôm hắn chờ một lát, sau đó lại tiếp tục luật động.

Ngụy Vô Tiện mới vừa bắn qua một lần rốt cuộc khôi phục lại một chút tinh thần, sau đó bắt đầu liếm lỗ tai Giang Trừng tìm đường chết.

"Giang Trừng, ngươi hiện tại.... Ở trong rừng cây mà lúc nhỏ chúng ta hay ra chơi...... Thao ta," Ngụy Vô Tiện cười nhẹ, giọng nói bị Giang Trừng đỉnh đến có chút đứt quãng, "Có người phát hiện thì làm sao bây giờ?"

"Câm miệng......"

Giang Trừng thao y thời gian dài như vậy, vốn chính là đang cắn răng chịu đựng cảm giác muốn bắn, lúc này nghe y nói càng bị khiêu khích đến toàn bộ thịt căn đều trướng lớn vài phần.

Ngụy Vô Tiện so Giang Trừng càng rõ hơn, y phát hiện thứ đồ kia biến hóa, y cười đến không ngưng được, từng trận hơi thở phà vào lỗ tai Giang Trừng.

"Nếu bị người khác nhìn thấy thì ngươi tiêu rồi, ngươi ha...... Ngươi hiện tại đang thao một nam nhân, mà nam nhân ấy là sư huynh của ngươi...... Ha ha...... A......"

Động tác của Giang Trừng càng thêm thô bạo, hắn một tay đem hai cái đùi Ngụy Vô Tiện ôm lên. Lơ lửng trong nháy mắt khiến Ngụy Vô Tiện theo bản năng ôm chặt cổ Giang Trừng, đem trọng lượng cả người đều đè ở nơi hai người đang tương hợp.

Giang Trừng càng đâm thêm sâu vào bên trong, Ngụy Vô Tiện đột nhiên ngậm miệng, đè nén hô hấp run rẩy. Theo Giang Trừng kịch liệt đâm vào rút ra, đầu khấc thô to từng nhịp từng nhịp nghiền lên tràng đạo y.

Ngụy Vô Tiện thoải mái đến mức không áp được tiếng rên rỉ, lúc bắn Giang Trừng lung tung hôn lấy y, hai người cơ hồ là cắn xé nhau rồi đồng thời bắn ra.

Ngụy Vô Tiện có chút thoát lực mà dựa vào thân cây, Giang Trừng ôm lấy eo y, hai người nhắm hai mắt thở phì phò hôn môi.

Qua hồi lâu, Giang Trừng mới đưa dương v*t nửa mềm rút ra liền nhìn thấy một luồng chất lỏng đặc sệt được kéo ra theo, Ngụy Vô Tiện theo bản năng thắt chặt lại huyệt khẩu, y không muốn thứ kia chảy xuống chân.

Kết quả y còn chưa kịp đứng thẳng đã thấy Giang Trừng không biết từ nơi nào lấy ra cái khăn tay, dùng ngón tay đè đè chỗ bị thọc đến không khép được kia sau đó đem khăn tay cuốn cuốn lại rồi nhét vào trong.

Khô khốc cọ xát làm Ngụy Vô Tiện mới vừa qua cao trào không nhịn được nhe răng: "Ngươi làm gì?!"

Giang Trừng cúi đầu nhìn khăn tay chắc sẽ không rơi xuống, liền khom lưng kéo quần lên cho Ngụy Vô Tiện, sửa sang lại xiêm y, hừ cười nói: "Làm ngươi sinh cho ta một đứa con trai."

"Thao, không ngờ Giang Trừng ngươi vậy mà không biết xấu hổ như thế." Ngụy Vô Tiện mắng.

Ngụy Vô Tiện biết rõ Giang Trừng là đang "báo đáp" lại những lời thô tục vừa nãy mà y trêu chọc hắn. Nhưng sau đó y cũng không có lấy khăn ra, run run chân mà đi hai bước.

Sau đó Ngụy Vô Tiện nhìn Giang Trừng miễn cưỡng lau trên chỗ bị dơ trên trên người, y kéo lại đai lưng rồi duỗi tay túm lấy hắn, ách giọng nói: "Cõng ta."

Giang Trừng tâm tình đang rất tốt liền xoay người hạ thấp trọng tâm nói: "Lên đi."

Ngụy Vô Tiện thoả mãn mà bò lên lưng Giang Trừng, có chút khốn đốn mà ngáp một cái.

Giang Trừng khom lưng nhặt lên trần tình trên mặt đất, những lá bùa đã bị gió thổi bay mất.

Đi được vài bước, Ngụy Vô Tiện ở bên tai hắn lẩm bẩm nói: "Bùa của ta bị mất rồi."

Giang Trừng dừng lại một thoáng rồi gật đầu ừ một tiếng.

Ngụy Vô Tiện lại nói: "Ngươi bồi thường cho ta a, Giang tông chủ?"

Giang Trừng không chút nghĩ ngợi liền đáp: "Hảo."

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Ngươi không hỏi ta sẽ bắt người bồi thường cái gì sao? Không sợ ta bắt ngươi đi khiêng hung thi ư?"

Giang Trừng lại nói: "Không làm người khác bị thương thì đều theo ý ngươi."

Ngụy Vô Tiện nhướng mày: "Tốt như vậy?"

Giang Trừng cũng khơi kéo khóe miệng: "Đối với ngươi tốt ngươi còn không vui, muốn ta phải làm sao?"

Ngụy Vô Tiện hắc hắc cười.

"Vậy ngươi......" Y cố ý kéo dài âm cuối, "Giúp ta vẽ bùa đi."

Giang Trừng đợi sau một lúc lâu không nghe được thêm câu nào liền quay đầu lại nhìn y: "Chỉ như vậy?"

Ngụy Vô Tiện cười to: "Còn nói ta! Cho ngươi nhẹ nhàng việc ngươi còn không vui! Giang Trừng ngươi làm hay không làm?"

Giang Trừng sách một tiếng, dùng sức nhéo nhẹ lên đùi y, Ngụy Vô Tiện tức khắc xin tha: "Ai da! Nhẹ một chút! Ta sai rồi ta sai rồi!"

Giang Trừng trong lòng buồn cười, ở chỗ đó không nhẹ không nặng mà ấn vài cái, bức cho Ngụy Vô Tiện liếm lỗ tai hắn ai ai kêu ca ca tông chủ sư đệ một hồi, mắt thấy sắp đi ra rừng cây, mới miễn cưỡng buông tha y.

Ngoan ngoãn không được bao lâu, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Ta dạy cho ngươi vẽ bùa, ngươi đem tất cả bùa đến chỗ ta."

Giang Trừng nói: "Được."

Ngụy Vô Tiện được một tấc lại muốn tiến một thước nói: "Không bằng về sau bùa của ngươi đều do ta vẽ?"

Giang Trừng bất đắc dĩ liếc y một cái, lại vẫn là gật đầu: "Hảo."

"Hắc hắc."

Ngụy Vô Tiện cười hai tiếng, cúi đầu hôn vài cái lên sau cổ Giang Trừng sau đó ngủ thiếp đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play