Mãi đến buổi trưa sau khi dỗ Ôn Uyển ngủ, Ngụy Vô Tiện mới thở ra một hơi đi đến phòng Giang Trừng.
"Quên đi, chúng ta vẫn là đừng sinh hài tử, có hài tử thật phiền phức!" Ngụy Vô Tiện ghé vào người Giang Trừng không chút đứng đắn nói.
Giang Trừng vẫn tiếp tục đọc sách, không phản ứng với lời nói của y.
Ngụy Vô Tiện không buông tha, duỗi tay lấy quyển sách trong tay Giang Trừng ra rồi hôn lấy hắn, Giang Trừng trái phải đều bị đè lại, bị ép ngẩng đầu lên hôn môi cùng Ngụy Vô Tiện.
Không ngờ hắn vừa mới vừa câu đến đầu lưỡi Ngụy Vô Tiện lại đột nhiên bị đẩy ra.
Giang Trừng nhíu mày nói: "Làm sao vậy?"
Ngụy Vô Tiện ngồi ở bên giường, sắc mặt trắng bệch, cưỡng chế cơn buồn nôn: "Ngươi vừa mới ăn cái gì?"
Giang Trừng khép lại sách đặt về phía đầu giường, nói: "Kẹo hồ lô?"
Ngụy Vô Tiện sắc mặt càng thêm khó nhìn, miễn cưỡng cười cười nói: "Từ khi nào ngươi lại thích ăn đồ ngọt?"
Giang Trừng nheo mắt lại nhìn chằm chằm y rồi nói: "Nhưng ta nhớ rõ ngươi rất thích ăn mấy thứ này."
"......"
Ngụy Vô Tiện biện giải nói: "Không còn như lúc nhỏ, khẩu vị thay đổi thì có gì kỳ lạ."
Giang Trừng bắt lại Ngụy Vô Tiện đang muốn đứng lên: "Có phải hay không......"
Ngụy Vô Tiện muốn tránh khỏi tay hắn, vội la lên: "Giang Trừng ngươi buông ra...... Ta muốn nôn......"
Giang Trừng tức khắc buông lỏng tay, Ngụy Vô Tiện đảo mắt liền vọt ra ngoài cửa, bên ngoài liền truyền đến một trận nôn khan.
Mùa xuân tháng ba, Giang Trừng ngồi ở trong phòng chợt cảm thấy một trận rét run.
Chờ hắn đi ra tới cửa, Ngụy Vô Tiện đã không thấy bóng dáng.
Mãi đến khi màn đêm buông xuống, Giang Trừng cũng chưa nhìn thấy y.
Vào đêm, cửa phòng Ngụy Vô Tiện kẽo kẹt phát ra tiếng vang nhỏ.
Mấy ngày qua Ngụy Vô Tiện cơ hồ tối nào cũng đều qua đêm ở phòng Giang Trừng, tối nay có vẻ là sẽ không tới.
Giang Trừng nhìn phòng Ngụy Vô Tiện vẫn còn sáng đèn liền tiến lên gõ cửa.
Mở cửa thấy là Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện không chút kinh ngạc, ngược lại còn dựa vào cửa cười cong mắt: "Khó có được ban đêm ngươi tới gõ cửa phòng ta, như thế nào? Không có ta ngủ cùng nên cô đơn không ngủ được?"
Giang Trừng hừ lạnh một tiếng, duỗi tay đẩy mạnh Ngụy Vô Tiện vào trong phòng, cửa ở sau lưng hai người chậm rãi khép lại.
"Ngươi buổi chiều đi nơi nào?" Giang Trừng vừa vào cửa liền chất vấn nói.
Ngụy Vô Tiện nhướng mày cười nói: "Ngươi đến đây chỉ để hỏi là ta đi đâu? Lấy thân phận gì? Tông chủ? Hay là...... Tiểu nương tử đêm khuya chờ ta về nhà?"
Nói xong bàn tay liền không thành thật mà vén lên một sợi tóc rơi trên vai Giang Trừng.
Giang Trừng đối với việc y đùa giỡn cũng không dao động: "Lấy thân phận gì thì ngươi mới nói?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Đương nhiên là nương tử hỏi thì ta mới nói!"
Giang Trừng nói: "Vậy đó là ta."
Ngụy Vô Tiện cười tiến lên ôm hắn: "Nhớ ta sao?"
Nhưng lại bị Giang Trừng bắt lấy tay.
Giang Trừng nhìn y, ánh mắt không có chút ý đùa giỡn: "Ngươi còn chưa trả lời ta."
Ngụy Vô Tiện không nói gì, sau một lúc lâu mới thở dài nói: "Ta đi loanh quanh trong thành."
Giang Trừng hỏi: "Đi làm cái gì?"
Ngụy Vô Tiện tránh thoát khỏi tay Giang Trừng, xoay người ngồi xuống cầm ấm trà rồi tự rót cho mình một chén: "Mua kẹo hồ lô a."
Nghe vậy Giang Trừng ngừng lại một thoáng rồi mới tiếp tục nói: "Ngươi ăn?"
Ngụy Vô Tiện ngửa đầu rót thêm một ly trà mang vị đắng nhẹ của tâm hạt sen, tựa hồ muốn thưởng thức thêm một chút vị của nó.
Y vô vị nói: "Không. Ta mua một cái, cắn một ngụm phun một cái, cuối cùng tất cả đều bị ta đạp hư. Chậc, Giang Trừng, ngươi sẽ không vì cái này mà trừ tiền tiêu vặt của ta đi?"
Giang Trừng hít sâu một hơi nhịn xuống cảm xúc rồi mới chậm rãi nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi đến tột cùng là đang nghĩ gì?"
Ngụy Vô Tiện ngồi đưa lưng về phía Giang Trừng, Giang Trừng không thấy được thần sắc của y, sau đó nghe y nói: "Ta cũng không biết."
Hai người nói với nhau cái gì, trong lòng cũng đều hiểu rất rõ.
Trầm mặc một lát, Ngụy Vô Tiện lại đưa ra gương mặt tươi cười, xoay người kéo Giang Trừng lại: "Cũng không phải việc gì to tác, không ăn được thì không ăn được, thứ này cũng không bù đắp được cơn đói hay khát, ngược lại cũng tốt!"
Không nghĩ tới bộ dáng làm như không có việc gì của y lại làm Giang Trừng nghiến răng nghiến lợi.
Giang Trừng gầm nhẹ nói: "Cha mẹ ta chết không phải trách nhiệm của ngươi!!"
Một lời nói thốt lên làm cho Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện đều ngây ngẩn cả người.
Ngày tuyết lớn vùi lấp thi cốt Liên Hoa Ổ là lúc bọn họ cam chịu ngậm miệng không nói đến chuyện này.
Giang Trừng càng suy nghĩ càng hỗn loạn, câu này hắn kiếp trước không có thể nói cho Ngụy Vô Tiện, hiện giờ lại dưới tình huống như vậy nói ra.
Vận mệnh trêu người.
Ngụy Vô Tiện có chút bất đắc dĩ mà cười: "Ta biết, nhưng ta chính là nhớ tới liền cảm thấy ghê tởm, việc này ta không thể khống chế."
Khi nếm vị chua ngọt quen thuộc đó liền sẽ nhớ tới ký ức ngày ấy, mùi máu tràn đầy buồn nôn cùng tư vị thống khổ.
Ngụy Vô Tiện đứng lên, nhìn Giang Trừng nói: "Giang Trừng, nếu ngươi nói không phải trách nhiệm của Ngụy Anh ta, vậy trách nhiệm đó là của ai?"
Hai người ánh mắt chạm nhau, Giang Trừng cứng lại: "Là......"
Là của ta......
Ngụy Vô Tiện không bỏ xuống được, hắn lại làm sao có thể buông?
Ngụy Vô Tiện kéo Giang Trừng ngồi xuống bên mép giường, khom lưng cởi bỏ áo ngoài của hắn, tiếp theo là trung y, cho đến khi ba đạo tiên giới dữ tợn hoàn toàn lộ ra.
Ngụy Vô Tiện hỏi: "Có đau hay không?"
Giang Trừng nhíu mày không đáp.
Vết roi năm xưa đã kết vảy thành sẹo, sớm đã trở nên vô tri vô giác. Nhưng mỗi khi bị ác mộng quấn lấy mỗi đêm, Giang Trừng đều có thể cảm nhận được rõ ràng ba đạo vết roi này vĩnh viễn sẽ không biến mất.
Bọn họ đều không làm sai điều gì, nhưng sâu trong đáy lòng vẫn không thể nào tha thứ cho sự vô năng của bản thân.
Đoạn khúc mắc này, khó giải.
Ngụy Vô Tiện cúi người hôn lên vết sẹo trước ngực Giang Trừng, đầu lưỡi dọc theo dấu vết chậm rãi lướt qua, như là một lần nữa cắt mở da thịt Giang Trừng, mở rộng vết thương mà hắn đang giấu sâu trong lòng.
Giang Trừng cúi đầu đi tìm bờ môi y.
Giữa hai người dần dần vang lên tiếng thở dốc hỗn loạn, ướt át hôn cùng với thống khổ tạp niệm bức ra dục vọng của bọn họ.
Cả hai mấy ngày nay đều ở cùng nhau, động tác cởi y phục càng thuần thục, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn lõa thể.
Giang Trừng xoay người đem Ngụy Vô Tiện đè ở dưới thân.
Ngụy Vô Tiện thở phì phò nhìn Giang Trừng cười, không chút để ý mà câu cổ rồi hôn lấy hắn.
Mãi đến lúc bàn tay hơi lạnh của Giang Trừng cầm lấy hạ thân đang dần ngẩng lên của Ngụy Vô Tiện thì y mới "A" một tiếng, bị kích thích đến nhíu mày lại.
Giang Trừng ở bên tai y cười nhẹ, đem dương v*t trướng đại của mình cùng Ngụy Vô Tiện cọ với nhau, trên dưới vuốt ve. Lòng bàn tay thỉnh thoảng cọ qua chỗ dịch nhầy ở linh khẩu, cả hai đều không hẹn cùng sảng khoái hừ ra tiếng.
Ngụy Vô Tiện chịu đựng khoái cảm ở hạ thân, môi ngậm lấy vành tai Giang Trừng khẽ mút cắn, đôi tay thuần thục vỗ về chơi đùa phần eo thon săn chắc cùng với phần đùi trong của hắn, y biết chạm vào chỗ nào để có thể làm cho Giang Trừng nhanh lên đỉnh.
Quả nhiên, Giang Trừng sắc mặt đỏ lên rất nhanh, thở dốc càng thêm dồn dập, hôn Ngụy Vô Tiện càng thêm rối loạn.
Ngụy Vô Tiện đưa tay xuống, lưu loát vuốt ve hạ thân của cả hai. Y có thể cảm nhận được phân lượng nặng trĩu trong tay, dương cụ Giang Trừng lại lớn thêm vài phần, thậm chí hắn nhịn không được bắt đầu đẩy eo mình đỉnh vào lòng bàn tay y, cọ sát với dương cụ Ngụy Vô Tiện, hiển nhiên là sắp nhịn không được.
Giang Trừng nhắm chặt mắt, cùng Ngụy Vô Tiện môi lưỡi giao triền, từ trong xoang mũi phát ra tiếng ngâm nga nho nhỏ.
Kết quả ngay sau đó, dương v*t sắp xuất lại bị đè ngay đỉnh. Tư vị muốn xuất nhưng chớp mắt bị đè lại khiến Giang Trừng nghẹn khuất đến cực điểm.
Hắn mở mắt ra, liền thấy trời đất trước mắt quay cuồng, hai chân Ngụy Vô Tiện câu lấy eo hắn, xoay người đem hắn ấn ở dưới thân.
Giang Trừng có chút bực mình: "Ngươi làm gì?"
Ngón cái Ngụy Vô Tiện chặn phần đỉnh của Giang Trừng, còn lại bốn ngón không biết sống chết mà xoa nắn dương cụ nổi đầy gân xanh của hắn làm hắn khó chịu đến cực điểm.
Ngụy Vô Tiện lại như không phát hiện thần sắc Giang Trừng, đè lên người Giang Trừng liếm hôn lỗ tai hắn, dùng âm thanh nhẹ nhàng nói: "Giang Trừng, ta muốn làm."
Giang Trừng ngẩn ra.
Chưa đợi hắn kịp phản ứng, Ngụy Vô Tiện lại thổi một ngụm ấm áp vào lỗ tai hắn: "Ngươi hiện tại không thể bắn, ngươi đêm nay chỉ có thể bị ta thao bắn."
Giang Trừng nháy mắt bị lời nói thô tục của Ngụy Vô Tiện làm cho gò má nóng lên, theo bản năng liền nhấc chân muốn đá Ngụy Vô Tiện: "Cút!"
Ngày thường lúc hai người thân cận Ngụy Vô Tiện luôn nói lời thô tục không ngừng, hôm nay Giang Trừng còn tưởng Ngụy Vô Tiện là tâm tình không tốt sẽ không nói bừa, ai ngờ là y muốn thao hắn.
Ngụy Vô Tiện đã đoán trước, trong tay nắm chắc vật quan trọng của Giang Trừng hơi dùng lực xoa nắn vài cái, Giang Trừng nháy mắt vừa thoải mái lại vừa đau, chân mềm nhũn xuống, chân đá đến trên người Ngụy Vô Tiện thì đã không còn lực đạo, chỉ có thể bị Ngụy Vô Tiện bắt lấy mắt cá chân cầm trong tay.
Ngụy Vô Tiện ở bên môi Giang Trừng hôn mút, thanh âm hơi khàn hàm chứa ý cười, nghe giống như làm nũng: "Giang Trừng, A Trừng, ngươi tha cho ta một lần? Sư đệ ngoan, sư huynh thật sự nhịn không được......"
Ở thời khắc nóng cháy ái muội như thế này mà Ngụy Vô Tiện lại kêu hắn là sư đệ...... Đạo đức cấm kỵ tức khắc làm Giang Trừng run rẩy một trận. Hạ thân Ngụy Vô Tiện chậm rãi từng chút từng chút ý đỉnh nhẹ vào đùi hắn, cảm giác tê dại từ từ lan tràn ra toàn thân.
Giang Trừng nhìn Ngụy Vô Tiện, liền thấy Ngụy Vô Tiện một bên hôn hắn, một bên không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, trong ánh mắt lộ ra tràn đầy dục vọng cùng khắc chế tình ý.
Tựa như bị ma quỷ khiến Giang Trừng nhấc chân câu lấy eo Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện tức khắc kinh hỉ mà trợn to mắt nhìn Giang Trừng, Giang Trừng có chút thẹn thùng quay đầu đi.
Ngụy Vô Tiện lại không để Giang Trừng toại nguyện, y vội vàng hôn lấy hắn, không khí trong miệng hai nhanh chóng bị đoạt lấy, mãi đến lúc Giang Trừng thở không nổi duỗi tay đẩy ra thì Ngụy Vô Tiện mới thở dốc rời khỏi môi hắn, kéo ra một sợi chỉ bạc dâm mỹ.
Ngụy Vô Tiện liếm liếm môi nói: "Nhất định sẽ làm ngươi thoải mái, đừng sợ"
Giang Trừng xoạt một tiếng, che dấu cảm xúc của mình: "Nói nhảm nhiều như vậy!"
Ngụy Vô Tiện cười một cái, duỗi tay xoa đầu nhũ hơi đứng thẳng trước ngực Giang Trừng, biểu tình khinh thường của Giang Trừng ngay lập tức đóng băng.
So với Ngụy Vô Tiện, đầu nhũ Giang Trừng quả thực rất mẫn cảm.
Lần đầu đụng tới hai viên thịt nhỏ này, phản ứng của Giang Trừng suýt nữa làm Ngụy Vô Tiện không khống chế được bản thân.
Ngụy Vô Tiện chậm rãi cúi đầu liếm một bên đầu nhũ không được chiếu cố, dùng đầu lưỡi chậm rãi khiêu khích, Giang Trừng run rẩy một hồi, lập tức cắn môi dưới ngăn lại tiếng rên rỉ sắp tràn ra.
Ngụy Vô Tiện giống như trẻ nhỏ mút sữa khẽ cắn cọ xát đầu nhũ Giang Trừng, liếm đến một bên phủ đầy nước miếng, nổi lên sưng đỏ rồi hướng chỗ đó thổi nhẹ một hơi, thân thể Giang Trừng tức khắc Giang Trừng co rúm lại.
Ngụy Vô Tiện nheo lại mắt, đáy lòng nổi lên sung sướng.
Giang Trừng sau lần đầu tiên bị y đùa bỡn đầu nhũ, những lúc sau đều mệnh lệnh không cho phép y tùy ý chạm loạn vào. Nhưng trước mắt bị y khiêu khích như thế lại chỉ nhắm lại hai mắt, vẻ mặt ẩn nhẫn, một chút phản kháng cũng không có.
Ngụy Vô Tiện lại lần nữa hôn môi Giang Trừng, đầu lưỡi cạy ra hàm răng đang cắn lấy môi dưới của hắn, động tác đầy ôn nhu hiếm thấy.
Y biết Giang Trừng là đang khắc chế thẹn thùng cùng lúng túng, đem thân thể hoàn toàn rộng mở, tùy ý y làm.
Ngụy Vô Tiện lại cúi đầu ngậm lấy một bên đầu nhũ còn lại của Giang Trừng, Giang Trừng rốt cuộc nhịn không được hừ một tiếng, mở mắt ra nhìn y: "Ngụy Vô Tiện ngươi có phải không làm được đúng không? Nếu không làm được thì để ta làm...... ha!"
Ngụy Vô Tiện vươn đầu lưỡi liếm đầu nhũ mới vừa xuất hiện một vòng dấu răng: "Chờ ta thao ngươi xong, nếu ngươi còn sức lực thì cứ làm, ta cũng sẽ không chạy."
Ngụy Vô Tiện trần trụi xuống giường, không biết từ chỗ nào lấy ra một cái hộp tròn nhỏ, lại trở về trên giường nắm lấy mắt cá chân Giang Trừng rồi tách hai chân hắn ra, thuận thế hôn một cái lên đầu gối hắn.
Giang Trừng đỏ mặt một trận.
Ngụy Vô Tiện đem một chân trắng nõn đặt lên vai mình, một chân khác ấn lên ngực Giang Trừng, ý bảo chính hắn ôm vào.
Giang Trừng làm sao nghĩ đến Ngụy Vô Tiện còn muốn hắn tự ôm chân cho y thao, tức khắc khó chịu đến không được, một vạn phần không tình nguyện. Nhưng cuối cùng, vẫn bị Ngụy Vô Tiện đè nặng hôn xuống, mơ mơ hồ hồ ôm lấy chân mình.
Dưới thân phong cảnh tức khắc nhìn không sót gì.
Vật giữa hai chân dựng thẳng tắp trước mặt Ngụy Vô Tiện, y còn không biết xấu hổ mà cúi người hôn một cái lên tiểu đệ của Giang Trừng xem như chào hỏi.
Giang Trừng thật sự chịu không nổi Ngụy Vô Tiện không biết xấu hổ như vậy, mắng không nỡ, đánh cũng không được, đơn giản nhắm mắt giả chết.
Ngụy Vô Tiện cũng nhịn đến khổ sở, nhưng y thật sự yêu chết dáng vẻ e lệ ngượng ngùng của Giang Trừng, chỉ nhìn thôi cũng khiến hạ thân y ngạnh đến phát đau.
Không muốn trêu hắn nữa, Ngụy Vô Tiện lấy từ trong hộp ra một ít chất bôi trơn, đưa tay lên chạm vào huyệt khẩu vì xấu hổ mà có chút co rút lại.
Chất bôi trơn mang theo mùi hương nhàn nhạt cùng lạnh lẽo, bên trong cơ thể Giang Trừng chậm rãi bị Ngụy Vô Tiện khai phá.
Cảm giác dị vật ở bên trong cơ thể khiến Giang Trừng nhăn mi lại, Ngụy Vô Tiện tưởng làm đau hắn nên động tác trở nên chậm rãi lại, qua hồi lâu mới đem hai ngón tay dính chất bôi trơn cắm vào.
Thong thả tra tấn kiểu này khiến hạ bộ Giang Trừng chậm rãi mềm xuống, hắn nghĩ đến lần trước Ngụy Vô Tiện bị hắn không hề chuẩn bị mà mạnh mẽ khai phá, tức khắc nhịn không được nói: "Có thể, đừng lộng nữa."
Ngụy Vô Tiện thở nhẹ nói: "Ta không muốn làm ngươi bị thương, nếu làm đau, lần sau ngươi không cho ta làm, ta sẽ không có chỗ nào nói lý lẽ."
Giang Trừng hơi hơi ngồi dậy, thấy Ngụy Vô Tiện đã ra một đầu mồ hôi, hiển nhiên cũng đang nhẫn nại.
Hắn do dự một chút, buông chân ra, dẫm lên ngực Ngụy Vô Tiện, ngăn cản động tác đang khai thác của y.
Ngụy Vô Tiện ngẩn ra, liền nghe Giang Trừng giọng nói khàn khàn: "Ngụy Vô Tiện, ta không cần ngón tay, ta muốn ngươi."
Ngụy Vô Tiện nghe được âm thanh lí trí đứt gãy, hết thảy trước mắt đều làm y phát điên.
Dựa vào tia thanh minh cuối cùng y bôi loạn chất bôi trơn lên hạ thân mình rồi để nó ở huyệt khẩu đang hơi hé mở ra.
Đồ vật nóng rực như đang muốn xé rách Giang Trừng, chậm rãi khai mở rồi lại gặp trở ngại.
Bởi vì đủ lượng chất bôi trơn, so với đau đớn, làm cho Giang Trừng khó có thể nhẫn nại chính là cảm xúc có dị vật trong cơ thể cùng với cảm giác bị lấp đầy.
"Bên trong ngươi nóng quá......" Ngụy Vô Tiện rốt cuộc đẩy hoàn toàn vào bên trong cơ thể Giang Trừng, cúi người thì thầm vào tai hắn.
Thân thể Giang Trừng so với miệng càng thành thật hơn, nghe được Ngụy Vô Tiện nói lập tức cảm thấy thẹn mà thắt chặt lại huyệt khẩu, đem Ngụy Vô Tiện kẹp đến kêu lên một tiếng.
"A Trừng, đừng kẹp chặt như vậy, bên trong ngươi đã rất chặt rồi." Ngụy Vô Tiện cố nén chậm động tác, cười cười nói.
Ngụy Vô Tiện nhẫn nại dục vọng muốn hung hăng va chạm, ở bên trong Giang Trừng chậm rãi va chạm vài cái, thấp giọng hỏi nói: "Đau không?"
Giang Trừng dần dần thích ứng đồ vật trướng đại trong cơ thể, thở phì phò lắc đầu: "Không đau, ngươi động đi."
Ngụy Vô Tiện cười nói: "Chờ một chút."
Nói xong liền đè eo Giang Trừng đem dương v*t rút ra hơn phân nửa, rồi lại từng tấc từng tấc đi vào.
Giang Trừng liếc y một cái, có chút hiểu được y muốn làm cái gì. Quả nhiên, Ngụy Vô Tiện cọ xát qua điểm nào đó trong thân thể, một trận tê dại khiến hắn nhịn không được mà hừ một tiếng.
Ngụy Vô Tiện cười, lại sử dụng lực tàn nhẫn chạm vào điểm đó, lần này Giang Trừng không thể ngăn lại được tiếng thở, thoải mái đến thở hắt ra một hơi.
"Ta thao......" Giang Trừng nháy mắt thoải mái, có chút mờ mịt mà mắng một câu.
Đồ vật đằng trước nguyên bản đang nửa mềm lúc này liền dâng lên tinh thần.
"Chậm, chậm đã......" Giang Trừng muốn chậm một chút, Ngụy Vô Tiện cũng đã nhẫn nại tới cực hạn, nâng eo liền đâm vào chỗ sâu nhất, khiến Giang Trừng một câu cũng không thể nói hoàn chỉnh.
"Chậm không được."
Ngụy Vô Tiện cúi người cắn bên lỗ tai Giang Trừng, bên hông động tác càng thêm mãnh liệt, nhanh chóng đâm chọc, mỗi một lần đều vững vàng mà cọ qua điểm mẫn cảm của Giang Trừng.
Khoái cảm che lấp trời đất khiến cho Giang Trừng tràn ra tiếng rên rỉ.
Tiếng kêu khiến người ta mềm nhũn cả người, Giang Trừng nghe thấy liền cắn chặt môi lại. Ngụy Vô Tiện đỏ mắt, không cố kỵ việc có làm Giang Trừng bị thương hay không nữa, mỗi lần đều mạnh mẽ xỏ xuyên Giang Trừng.
Âm thanh thân thể va chạm nhau vang lên đầy dâm mỹ.
Giang Trừng chịu đựng khoái cảm từ phía sau truyền đến, cố gắng đè lại tiếng rên rỉ, vẻ mặt nhẫn nại đến sắp tan vỡ. Nhưng không thể đè lại được tiếng hừ nhỏ trong mũi, theo sự đâm chọc của Ngụy Vô Tiện dục hỏa càng thêm cao.
Hậu huyệt đang bao lấy Ngụy Vô Tiện đột nhiên co chặt, thiếu chút nữa kẹp cho Ngụy Vô Tiện bắn ra, y không thể không hoãn lại động tác.
Y cúi đầu nhìn liền sửng sốt một chút.
Giang Trừng thở hổn hển vẻ mặt thất thần, hắn cứ như vậy mà tiết trên bụng Ngụy Vô Tiện.
"Thao......"
Ngụy Vô Tiện thầm mắng một tiếng, cảm thấy hôm nay mình thật sắp chết trên người Giang Trừng.
Y duỗi tay quệt lấy một chút dịch đục mà Giang Trừng bắn ra đưa tới bên miệng hắn: "Nếm thử một chút, ngươi bị ca ca ngươi thao bắn."
Giang Trừng vô lực mà quay đầu đi, mắng: "Cút......"
Thấy Giang Trừng còn có thể mắng mình, Ngụy Vô Tiện cười cười ấn eo Giang Trừng đem chính mình rút ra kéo theo hỗn hợp dung dịch theo kẽ mông chảy xuống.
"Ngoan, xoay người." Ngụy Vô Tiện hôn lên mặt Giang Trừng, thuận thế lật cánh mông bị ma sát với đệm giường đến ửng đỏ của Giang Trừng lên, hắn bị y bắt quỳ trên giường.
"Ngươi mẹ nó đủ rồi...... A......"
Giang Trừng còn chưa mắng xong, Ngụy Vô Tiện đã tách mông hắn để lộ ra thịt huyệt rồi đẩy mạnh vào.
Tư thế này khiến cho Ngụy Vô Tiện tiến càng sâu hơn, Giang Trừng vừa mới tiết xong, còn chưa hồi thần, hắn hoảng hốt cảm thấy không biết có phải Ngụy Vô Tiện đã đâm đến bụng hắn không.
"Giang Trừng, bên trong ngươi thật chặt, kẹp đến thật thoải mái......" Ngụy Vô Tiện rốt cuộc nhịn không được bắt đầu nói lời nói thô tục.
Giang Trừng dần dần lại bị thao đến khoái cảm dâng trào, cắn răng nói: "Ngươi có thể hay không...... Câm miệng! A...... Nhẹ một chút...... Sắp hỏng rồi......"
Ngụy Vô Tiện một bên tàn nhẫn thao, một bên vuốt ve đầu nhũ đứng thẳng của hắn, hàm hồ nói: "Sao hỏng được? Ngươi sờ thử xem."
Y sờ soạng kéo tay Giang Trừng qua đặt lên nơi giao hợp: "Mềm đến như thế."
Giang Trừng thoải mái đến mơ màng, cảm thấy đầu ngón tay chạm được một chút ướt át, chờ hắn ý thức được đó là thứ gì liền xấu hổ, giận dữ đẩy tay Ngụy Vô Tiện ra. Hậu huyệt hơi co chặt lại như muốn níu kéo lúc Ngụy Vô Tiện rút ra.
Ngụy Vô Tiện tức khắc thu lại tâm tư trêu đùa Giang Trừng, bắt đầu tàn nhẫn thao.
Giang Trừng đem mặt chôn trong chăn, cố nén tiếng rên rỉ.
dương v*t hắn kịch liệt lay động theo từng động tác của Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng muốn hạ người cọ xát với đệm giường nhưng lại bị Ngụy Vô Tiện giữ chặt hông nên chỉ có thể vươn tay an ủi chính mình.
Không ngờ Ngụy Vô Tiện lại vươn tay cầm lấy đồ vật của hắn.
"A......" Thân thể Giang Trừng run lên một chút.
Hắn có chút bất đắc dĩ mà cắn chăn, biết mình rơi vào tay Ngụy Vô Tiện thì sẽ không dễ dàng được buông tha. Nhưng tay người khác sờ thì càng sảng khoái hơn so với tự bản thân làm, huống chi Ngụy Vô Tiện đối với việc khiến hắn thoải mái lại quen thuộc vô cùng nên Giang Trừng cũng thả lỏng chuyên tâm hưởng thụ.
Quả nhiên, Giang Trừng sắp cao trào lần thứ hai, Ngụy Vô Tiện vốn đang vuốt ve giùm hắn đột nhiên dùng ngón tay chặn phần linh khẩu lại.
Lần này còn gian nan hơn so với lần trước, Ngụy Vô Tiện vẫn không ngừng luận động, khoái cảm cuồn cuộn trào dâng nhưng bị chặn lại, bức đến Giang Trừng đỏ bừng khóe mắt, chăn bị cắn chặt đến ướt một mảng lớn.
Ngụy Vô Tiện duỗi hai ngón tay cạy ra miệng Giang Trừng, tiếng rên rỉ khàn khàn từ cổ họng liền tràn ra.
Ngụy Vô Tiện biết mình cũng sắp đến đỉnh điểm, vì thế ôm Giang Trừng đưa đẩy mạnh mẽ hơn, một bên ở bên tai hắn nói: "Giang Trừng, nói gì dễ nghe đi ta sẽ cho ngươi bắn."
"Ân...... Ngươi buông ra...... Nhanh một chút...... A......" Giang Trừng đã bắn một lần, trước mắt lại vẫn như cũ thoải mái đến thần trí không rõ, lúc này Ngụy Vô Tiện nói cái gì hắn đều sẽ làm theo.
Ngụy Vô Tiện xoay mặt Giang Trừng qua, hôn hắn: "Nói dễ nghe một chút, ta là ai? Ai đang thao ngươi? Hửm?"
"Ngụy, Ngụy Vô Tiện...... Ngụy Anh ca, ca ca...... Hô...... Làm ta bắn...... A! Sư huynh...... A...... Ân a......"
"A Trừng thật ngoan......"
Ngón tay chặn đằng trước vừa buông ra, cả người Giang Trừng liền run lên, bắn ra chất dịch màu trắng ngà, thậm chí còn khiến nó văng tới miệng.
Ngụy Vô Tiện bị tiếng rên rỉ của Giang Trừng khiến cho máu nóng dâng trào, không màng hậu huyệt đang cao trào nên siết chặt lại, hạ thân hung hăng trên đụng đến chỗ mẫn cảm của Giang Trừng, cắn răng không nói chuyện, nhanh chóng đâm chọc.
Giang Trừng không nói được chữ nào, cảm xúc cao trào khiến cho hắn ngoại trừ thở dốc bị Ngụy Vô Tiện thao thì cũng không thể làm gì nữa.
Hậu huyệt thực tủy biết vị ở mỗi một lần xâm nhập tự giác mà co rút giữ lại hạ vật khiến cho khoái cảm càng tăng lên gấp bội.
Rốt cuộc sau nhiều lần đâm rút mãnh liệt Ngụy Vô Tiện liền bắn vào chỗ sâu nhất bên trong Giang Trừng.
Trong phòng tràn ngập hơi thở tình dục.
Hai người nằm trên giường chầm chậm thở dốc, nhắm mắt hôn nhau, hưởng thụ dư vị sau cao trào.
Một lúc sau Giang Trừng nghẹn giọng mắng: "Ngươi mẹ nó muốn giết chết ta?"
Ngụy Vô Tiện ở nằm lên vai hắn cười, động nhẹ vật nửa mềm đang chôn trong thân thể Giang Trừng Giang Trừng liền nhíu mày một chút.
"Rõ ràng là ngươi câu dẫn ta." Ngụy Vô Tiện cọ cọ làn da trần trụi của hắn, không chút đỏ mặt nói.
Giang Trừng tức giận nói: "Cái......"
Ngụy Vô Tiện nhướng mày nhìn hắn, Giang Trừng một câu đánh rắm không có thể nói đàng hoàng.
Lại ngừng một lát, Giang Trừng hoạt động một chút, muốn đem đồ vật đằng sau rút ra, không ngờ hắn mới vừa động, vật vốn dĩ đã nửa mềm lại chậm rãi ngẩng đầu.
"Thao...... Ngụy Vô Tiện ngươi!" Giang Trừng có chút hoảng, nửa nâng lên eo muốn đem thứ đồ của Ngụy Vô Tiện lấy ra. Kết quả hắn eo còn nhũn chưa kịp làm gì đã bị Ngụy Vô Tiện ôm từ phía sau, lấy tinh dịch bôi trơn tiếp tục hung hăng đâm chọc.
Giang Trừng kêu lên một tiếng, lắc đầu nói: "Không được, ta không được, Ngụy Vô Tiện......"
Ngụy Vô Tiện dỗ hắn: "Ngươi không được thì để ta." Nói xong liền giơ một chân Giang Trừng lên, bắt đầu một hồi chinh phạt mới.
Đêm nay Giang Trừng căn bản không nhớ rõ Ngụy Vô Tiện đã đem hắn lăn qua lộn lại mấy lần, cuối cùng không biết là sảng khoái hay là mệt, vừa kết thúc liền lâm vào hôn mê.
Ngủ dậy đã là quá trưa hôm sau.
Giang Trừng không biết mình được Ngụy Vô Tiện ôm về phòng khi nào, trên người cũng được rửa sạch. Bốn phía cũng không thấy ai, Ngụy Vô Tiện không biết là đã đi đâu.
Giang Trừng thầm nghĩ, cũng không biết Ngụy Vô Tiện sẽ giải thích như thế nào với a tỷ.
Nghĩ nghĩ, Giang Trừng cắn răng thay đổi tư thế, chỉ một động tác nhẹ thôi cũng khiến cả người hắn bủn rủn. Đáy lòng Giang Trừng thầm mắng Ngụy Vô Tiện vài câu, sau đó liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT