Không biết qua bao lâu, Giang Trừng bị sự hoảng hốt của Ngụy Vô Tiện đánh thức.
Giang Trừng lúc này mới phát hiện ra không biết từ khi nào bản thân lại gắt gao nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện, dùng sức tựa như đang cố gắng bám lấy cọng rơm cứu mạng, hắn vội vã buông tay ra, chỗ tay của Ngụy Vô Tiện liền xuất hiện một mảng ứ hồng.
Ngụy Vô Tiện lại không hề chú tâm đến việc đó, y thẳng tắp nhìn chằm chặp nơi cổ áo đang khơi rộng ra của hắn.
"Đừng......"
Giang Trừng lập tức muốn kéo áo lên che đi.
Sau đó lại bị Ngụy Vô Tiện trực tiếp giữ tay lại, y duỗi tay khai mở hoàn toàn vạt áo của hắn.
Trên ngực hắn một mảnh huyết sắc đáng sợ lan tràn trên da, cuối cùng biến mất ở chỗ sâu trong tay áo.
Ngụy Vô Tiện nắm lấy bàn tay phải của hắn mở lòng bàn tay ra cũng nhìn thấy dấu vết huyết sắc quỷ dị kia.
"Thao...... Ngươi làm sao vậy?"
Sắc mặt Ngụy Vô Tiện thế nhưng so Giang Trừng còn tái nhợt hơn, đầu ngón tay y là một mảnh lạnh lẽo.
Giang Trừng tránh thoát khỏi bàn tay đang giữ chặt lấy hắn của Ngụy Vô Tiện, sau đó bình tĩnh đáp lại: "Ta không biết."
Nói xong liền bước xuống giường, không màng đau đớn trên đùi, quay đầu đi ra ngoài.
"Ngụy Vô Tiện!" Giang Trừng gọi lại.
Hắn đứng ở chỗ cửa, quay đầu lại, trên mặt lúc này không còn một chút tiếu ý nào.
Giang Trừng nói: "Trước đừng kinh động cha ta với a nương."
Dừng một chút, lại nói: "Đừng nóng vội, ta cũng không chết ngay được."
Ngụy Vô Tiện không đáp một lời, xoay người rời đi.
Giang Trừng lúc này mới phát hiện ra mồ hôi lạnh đã thấm ướt y phục của hắn
Hắn chậm rãi đứng dậy tìm y phục để chuẩn bị thay, trong lúc vô tình cúi đầu nhìn xuống hắn đột nhiên cảm thấy mảng huyết sắc trước ngực tựa hồ đang thu nhỏ lại một ít.
Giang Trừng nhìn chằm chằm ngực sau một lúc lâu, rốt cuộc xác định rằng nó xác thực là đang dần biến mất. Hắn ngay lập tức nghĩ tới gốc tịnh đế hoa sen kia.
Mặc xong quần áo rồi ngồi vào mép giường, trong lòng Giang Trừng có một chút suy đoán. Hắn trọng sinh lần này sợ là cùng gốc hoa sen không thoát được can hệ.
Ngụy Vô Tiện mang theo đại phu trở về, liền thấy Giang Trừng chỉ mặc một thân trung y đơn bạc ngồi ở mép giường.
Đại phu nhìn thấy mảng huyết sắc trên ngực Giang Trừng cũng sợ hãi đến nhảy dựng.
"Cái này...... hai ngày trước ta không thấy có thứ này." Đại phu lắc đầu vuốt râu.
Ngụy Vô Tiện ở một bên đập bàn: "Đại phu, ngài nhìn xem đây là thứ gì. Chúng ta tất nhiên là biết hai ngày trước không có, bằng không ta thỉnh ngài tới xem náo nhiệt hay sao?"
"Trước tiên để lão phu xem mạch cho Giang công tử"
Đại phu tính tình tốt bụng, không chút để tâm đến lời nói của Ngụy Vô Tiện, ông lắc đầu nhẹ rồi thỉnh Giang Trừng duỗi tay phải ra.
Ngụy Vô Tiện hỏi: "Như thế nào?"
"Kì lạ." Đại phu khám một lát, nhìn nhìn mảng huyết sắc trên tay Giang Trừng rồi ngạc nhiên nói:"Loại độc này, lão phu làm nghề y đã nhiều năm nhưng vẫn chưa từng thấy qua. Thoạt nhìn cũng không phải là loại độc mạnh làm sao mới hai ngày độc tính đã lan đến gần bên trong cơ thể? Thật kì lạ"
Giang trừng trong lòng đã có suy đoán, nghe vậy thoáng gật gật đầu.
Ngẩng đầu lại nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Ngụy Vô Tiện đang hoài nghi bản thân nghe lầm nên nhẹ giọng lặp lại lời của đại phu: "Độc đã đến bên trong cơ thể rồi?"
Giang Trừng thầm nghĩ không tốt, vội duỗi tay túm chặt Ngụy Vô Tiện: "Nghe đại phu nói xong đã!"
Đại phu sửng sốt một chút, lúc này mới ý thức được lời nói của bản thân khiến người ta hiểu lầm, vội nói: "Hai vị công tử đừng vội, độc này đã biến mất. Tuy rằng không biết nguyên do nhưng theo lão phu thấy, trước khi độc phát tác thì không có dấu hiệu nào khác trừ đường vân màu máu này. Mà nay độc này cũng dần tiêu thất, nhị vị không cần lo lắng."
Giang Trừng đoán được sẽ là như thế nhưng khi nghe được đại phu nói vẫn là thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Giang Trừng nói: "Đa tạ tiên sinh."
Ngụy Vô Tiện ở một bên vẫn còn lo lắng, lôi kéo kia đại phu hỏi mãi, xác nhận Giang Trừng không có việc gì mới miễn cưỡng tin.
"Nhưng vì sao hắn vô duyên vô cớ lại trúng độc?" Ngụy Vô Tiện đột nhiên hỏi.
Vị đại phu mới vừa bị Ngụy Vô Tiện hỏi tới hỏi lui trán đã thấy một tầng mồ hôi mỏng, ông ta nâng tay áo lau mồ hôi nói: "Giang công tử có lẽ ăn phải đồ vật không nên ăn."
Ngụy Vô Tiện nói: "Không có khả năng. Hắn ăn gì ta ăn đó vậy sao ta lại không có việc gì?"
"Chuyện này......" Đại phu khó xử, "Chẳng lẽ là Giang công tử ngày đó ở Nhạc Nham sơn......"
Giang Trừng bỗng nhiên nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi có thấy gì không? Mời tiên sinh đến nửa ngày rồi cũng không biết rót cho tiên sinh ly trà?"
"Giang công tử khách khí." Ngụy Vô Tiện còn chưa nói tiếp, đại phu đã vội xua tay, "Lão phu còn có người bệnh khác đang chờ, lão phu phải đi ngay."
Giang trừng nói: "Khoan đã, mời tiên sinh ngồi, chân của hắn phiền tiên sinh nhìn xem một chút."
Động tác châm trà của Ngụy Vô Tiện nhất thời dừng lại.
"......"
Đại phu nhìn chỗ bị thương ở gối Ngụy Vô Tiện sau đó lấy ra bình rượu thuốc, dặn dò y vài thứ, uống xong ngụm trà liền cáo từ.
Ngụy Vô Tiện cùng Giang Trừng hai người hai mặt nhìn nhau.
Giang Trừng sờ qua bình rượu thuốc ý bảo Ngụy Vô Tiện ngồi lại đây.
Ngụy Vô Tiện dịch người đến mép giường: "Giang Trừng ngươi có làm được không đấy?"
Giang Trừng khó chịu nói: "Vậy ngươi muốn tự làm?"
Ngụy Vô Tiện vội lắc đầu, đưa chân qua, nhưng lại không yên tâm nói: "Ngươi nhẹ tay đấy!"
Giang Trừng cầm bình rượu thuốc ở trên tay rồi đem hai tay xoa cho nóng lên, Ngụy Vô Tiện nhắm chặt mắt bộ dáng đầy nghiêm trọng.
Giang Trừng trừng hắn một cái rồi xoa nhẹ lên chỗ bị thương của Ngụy Vô Tiện.
Đau đớn trong tưởng tượng lại không có, Ngụy Vô Tiện liền mở mắt ngạc nhiên nói: "Giang Trừng ngươi còn biết làm những cái này?"
Giang Trừng nói: "Ngươi cho rằng ai cũng đều như ngươi cả ngày chỉ biết chơi đùa khắp nơi?"
Ngụy Vô Tiện bĩu môi, nghĩ nghĩ lại thấy không đúng. Chẳng phải cũng có người suốt ngày cùng ta chơi đùa khắp nơi đấy ư?
Giang Trừng lời vừa ra khỏi miệng cũng lập tức phản ứng lại.
Không kịp nói lại liền bị Ngụy Vô Tiện trực tiếp cười trêu chọc.
Giang Trừng nhăn mi cố chịu đựng.
Thấy Ngụy Vô Tiện ở kia đầu vỗ ván giường nước mắt đều cười ra hết, Giang Trừng nói: "Ta cũng không có nói sai."
"Cái đó Giang Trừng ca ca, ngươi về sau còn bồi ta cùng chơi đùa khắp nơi không?" Ngụy Vô Tiện nhất thời đã quên nhược điểm của bản thân còn ở trong tay Giang Trừng, léo nhéo chọc tức hắn. Nói xong bản thân liền lãnh đủ.
Giang Trừng hừ cười một tiếng, trên tay nhiều sử dụng thêm ba phần lực: "Ngươi bây giờ còn sức lực để nói nhảm?"
"A đau đau đau đau đau đau đau ——! Giang Trừng ngươi giết người!" Ngụy Vô Tiện lập tức vỗ ván giường kêu thảm thiết đến nỗi hù bay đám chim sẻ đang đậu bên cửa sổ.
Giang Trừng cười cười thả lỏng sức lực, cúi đầu liền nhìn thấy mảng huyết sắc trong lòng bàn tay. Ý cười trên mặt thoáng chốc ảm đạm đi, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra sợ hãi.
Sự vui đùa cùng an nhàn đầy quen thuộc này có thể làm nội tâm cứng rắn của hắn dễ dàng sụp đổ đến vậy ư?
Nhưng Ngụy Vô Tiện, hắn có nên đem y trói buộc lại ở bên người hay không?
Vạn nhất bọn họ vẫn như kiếp trước thì làm sao bây giờ? Vạn nhất hắn cái gì cũng không thay đổi được thì phải làm sao......
Giang trừng rũ mắt, lại thêm chút rượu thuốc vào tay.
Ngụy Vô Tiện nằm liệt nơi đó kêu thảm sau một lúc lâu, vừa nhấc mắt liền nhìn thấy Giang Trừng đang trầm mặt xuống.
Trực giác Ngụy Vô Tiện mách bảo rằng Giang Trừng đang có tâm sự.
Thường ngày Giang Trừng cũng không phải là kiểu người hoạt bát nhưng từ trước đến nay hắn nghĩ gì đều viết lên mặt, nếu không cao hứng sẽ không bao giờ cho y thấy được gương mặt tươi cười, nếu cao hứng thì có thể cười đến phát ra tiếng, chưa bao giờ y thấy hắn có gương mặt như thế này.
Ngụy Vô Tiện thay đổi chân vói qua.
"Ngày đó ngươi ở trên núi......"
"Vết thương trên chân ngươi......"
Hai người không hẹn mà cùng mở miệng, liếc nhau, sau đó lại im lặng.
Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn không chớp mắt ngoài cửa sổ, tựa hồ ngoài cửa sổ có cái gì đó thú vị lắm.
Giang Trừng vùi đầu xoa ấn chỗ chân bị thương của Ngụy Vô Tiện, nhìn qua liền thấy hắn đang phi thường nghiêm túc.
Hai người tựa hồ trong trầm mặc đạt được ước định không nói gì với nhau.
Mãi đến khi Giang Trừng ở chân Ngụy Vô Tiện xoa xoa một tay rượu thuốc nói: "Tốt rồi."
Ngụy Vô Tiện mới quay đầu lại, liền nghe thấy một âm thanh "Rắc" vang lên, Ngụy Vô Tiện ấn cổ không tiếng động kêu thảm thiết.
Giang Trừng ghét bỏ mà đẩy y một chút: "Mau đứng lên, rượu thuốc trên chân ngươi vương hết cả giường ta."
Ngụy Vô Tiện che lại cổ kêu: "Ngươi còn đem rượu thuốc làm dính lên quần ta!"
Giang Trừng nói: "Quần ngươi vốn dĩ đã dơ sẵn rồi, nhưng ngươi cũng có thể để như vậy đi ra khỏi cửa." Nói xong còn nhướng mày trên dưới đánh giá ống quần đang xắn lên đến đùi Ngụy Vô Tiện một phen.
Ngụy Vô Tiện nghi hoặc: "Ta vì sao phải đi ra ngoài?"
Giang Trừng nói: "Bởi vì đây là phòng của ta, ta muốn đi ngủ. Cút về phòng của ngươi đi."
Ngụy Vô Tiện dùng chân tại chỗ xoay một vòng, đem chính mình dịch đến mép giường, nhìn Giang Trừng ý bảo ta sẽ không đi đâu hết: "Ngủ đi. Ta nằm chỗ nhỏ lắm, không chiếm chỗ của ngươi đâu."
Giang Trừng chán nản: "Ngụy Vô Tiện ngươi có biết xấu hổ không!"
"Không, chân ta đau, không đi được." Ngụy Vô Tiện đúng tình hợp lí la lối khóc lóc.
Giang Trừng chỉ vào Ngụy Vô Tiện nhưng câu nói tiếp theo đột nhiên nói không ra.
Đây là lần đầu tiên Ngụy Vô Tiện thẳng thắn thừa nhận chứ không phải tác quái ở trước mặt hắn, y thừa nhận chính mình bị ủy khuất, y nói là y đau.
Có lẽ Giang Trừng chỉ vì ghét nghe Ngụy Vô Tiện la lối khóc lóc, nhưng hắn cũng không thể không nghĩ là đời này sẽ không giống với kiếp trước.
Có lẽ một đời này Ngụy Vô Tiện sẽ lên tiếng cho chính mình, nói rằng y cũng sẽ đau, y cũng biết ủy khuất.
Sau một lúc lâu, Giang Trừng lạnh mặt ném một câu: "Tùy ngươi.", sau đó xoay người nằm xuống.
Giường cũng không nhỏ, hai người nằm ngủ chung vẫn còn rộng chỗ.
Khi Ngụy Vô Tiện vừa tới Liên Hoa Ổ, Giang Phong Miên vì muốn tăng cảm tình giữa hai người bọn họ liền sắp xếp cho y cùng Giang Trừng ở cùng một phòng. Căn phòng này hai người bọn họ ở chung với nhau mấy năm, gần hai năm sau mới ở cách vách xây thêm một gian phòng khác cho Ngụy Vô Tiện.
Nhưng mà hai người bọn họ vẫn ở cùng một chỗ, Ngụy Vô Tiện còn luôn thường xuyên cùng Giang Trừng nằm chung một giường.
Giang Trừng đuổi y, y liền la lối khóc lóc chơi xấu.
Giang Trừng nhìn bức trang nguệch ngoạc ở nóc giường thầm nhớ lại đây là vào lần nọ Giang Trừng muốn đuổi y về phòng của y, Ngụy Vô Tiện nhân lúc hắn không để ý liền múa bút mà vẽ.
Xong việc liền bị Giang Trừng đè lại đánh cho một trận. Nhưng cũng không có thay đổi được gì.
Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm tác phẩm của mình ở nóc giường trong chốc lát sau đó nghiêng đầu nhìn Giang Trừng.
Hô hấp Giang Trừng vững vàng, có vẻ như đã ngủ.
"Giang Trừng?" Ngụy Vô Tiện nhỏ giọng kêu một tiếng.
Thấy Giang Trừng không có động tĩnh, Ngụy Vô Tiện liền cẩn thận mà nhích lại gần.
Lại kêu một tiếng: "Giang Trừng?"
Y rón ra rón rén kéo chăn cho hắn, Ngụy Vô Tiện cách một tầng trung y nhìn ngực Giang Trừng.
Hình ảnh của mảng huyết sắc quỷ dị kia liên tục lặp đi lặp lại trong đầu Ngụy Vô Tiện, lời của vị đại phu kia y cũng không dễ dàng tin vào đó.
Giang Trừng hiển nhiên biết lý do của độc này nhưng lại không muốn nói cho y biết.
Y cẩn thận đếm hô hấp của Giang Trừng, lúc này chỉ có ở bên cạnh Giang Trừng, xác nhận hắn bình yên vô sự thì mới có thể làm y an tâm.
Cũng không biết đếm bao lâu, trận buồn ngủ đánh úp lấy y, Ngụy Vô Tiện chống mí mắt đem một bàn tay để sát vào chỗ ngực Giang Trừng, cảm nhận được hô hấp ấm áp của Giang Trừng phà vào mu bàn tay của mình sau đó mới từ từ chìm vào giấc ngủ.
Trong mộng là khung cảnh Liên Hoa Ổ quen thuộc.
Ngụy Vô Tiện nhìn khắp nơi nhưng lại nhìn không thấy gương mặt quen thuộc kia. Bên cạnh có người mặc áo bào hoa sen chín cánh liên vội vàng đi ngang qua chỉ là không thấy rõ bộ dáng.
Ngụy Vô Tiện đi theo người nọ vài bước, bỗng nhiên gió nổi lên ở khắp nơi, người nọ áo bào màu tím nháy mắt biến thành áo tang.
Vải trắng bị gió thổi bay phất phơ, Ngụy Vô Tiện chưa từng thấy một Liên Hoa Ổ phủ đầy màu trắng tang tóc đến như thế.
Là ai đã chết? Giang Trừng đâu?
Lúc trước người nọ sớm đã không thấy bóng dáng, Ngụy Vô Tiện mờ mịt mà đi tới.
Y giương mắt nhìn khi đứng ở trước cửa phòng Giang Trừng.
Có cảm giác thôi thúc y rằng Giang Trừng đang ở bên trong, nhưng bộ dáng của Liên Hoa Ổ khiến lòng y hoảng loạn không thôi.
Hắn đẩy cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Giang Trừng.
Ngụy Vô Tiện lộ ra tươi cười, vài bước chạy vội tới trước giường.
"Giang......" Mới vừa há mồm, Ngụy Vô Tiện liền phát hiện người trước mắt thật khác thường.
Giang Trừng biểu tình thống khổ mà nằm trên giường, che lại ngực, cả người bởi vì đau đớn đều nhẹ nhàng run rẩy.
Chỗ cổ áo lộ ra một mảng huyết sắc dữ tợn.
Ngụy Vô Tiện trừng lớn mắt.
Y nhào qua nhưng vô luận như thế nào cũng không chạm được đến chỗ giường Giang Trừng.
Y gào thét tên Giang Trừng nhưng hết thảy đều là tốn công vô ích.
Giang Trừng tựa như không nghe thấy, chỉ ở trước mặt y thống khổ, giãy giụa, suy nhược, yên tĩnh.
Hết thảy quy về yên tĩnh.
Ngụy Vô Tiện đột nhiên từ trong mộng bừng tỉnh, không kịp nghĩ đến gì khác liền nhận ra hô hấp ấm áp ở kế bên đã biến mất.
"Giang Trừng!"
Ngụy Vô Tiện đột nhiên đứng dậy, mới phát hiện bên cạnh sớm đã không có một bóng người. Y sờ sờ, đệm giường là một mảnh lạnh lẽo.
"Thao! Giang Trừng!"
Ngụy Vô Tiện đi chân trần lao ra cửa hô to.
"Giang Trừng!"
"Giang Trừng!"
"Giang Vãn Ngâm!"
"Giang......"
"Ngươi gọi ta nhiều như vậy làm gì?" Thình lình nghe thấy giọng nói phát ra, Ngụy Vô Tiện đột nhiên quay đầu nhìn thấy Giang Trừng đang đứng ở trước cửa phòng Giang Yếm Ly, đôi mắt có chút hồng.
Ngụy Vô Tiện vài bước tiến lên, bắt lấy cánh tay Giang Trừng.
Y há miệng thở dốc: "Ta...... Ta vừa mới mơ thấy ngươi."
Giang Yếm Ly lúc này đi ra, thấy Ngụy Vô Tiện liền ngẩn người: "A Anh?"
Ngụy Vô Tiện buông tay Giang Trừng ra: "Sư tỷ."
Giang Yếm Ly móc ra cái khăn đưa cho y, bất đắc dĩ cười nói: "Hai người các ngươi hôm nay đều chịu ủy khuất gì vậy? Như thế nào lần lượt từng người tới tìm ta khóc."
"A?" Ngụy Vô Tiện lúc này mới nhận thấy được mặt chính mình đã là một mảng lạnh lẽo mà Giang Trừng thì đang dùng một loại ánh mắt quỷ dị nhìn y.
"Ta hình như là nằm mơ." Ngụy Vô Tiện tiếp nhận khăn nhưng mặt vẫn còn có chút mờ mịt.
Giang Yếm Ly cười: "Vào trong rồi nói."
Giang Yếm Ly đưa cho mỗi người một ly trà hạt sen.
"A Anh nói mơ thấy A Trừng?" Giang Yếm Ly hỏi, "Đệ mơ thấy những gì?"
Ngụy Vô Tiện uống ngụm trà, khổ sở nhíu mày.
Y suy nghĩ một lát, nói: "Đệ quên rồi."
"Ngươi nói cái gì?" Giang Trừng trừng hắn.
Ngụy Vô Tiện hiển nhiên nói: "Ta quên rồi."
Giang Trừng cắn răng, Giang Yếm Ly vội khuyên nhủ: "A Trừng, người ta sau khi tỉnh lại đúng thật là có khả năng sẽ quên đi sự việc xảy ra trong mơ. Bất quá A Anh khổ sở như vậy, hẳn là một giấc mộng rất bi thương đi?"
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu.
Tuy rằng không nhớ được mơ thấy cái gì, nhưng cái cảm giác tuyệt vọng vẫn còn đè nặng trĩu đè trong lòng y.
Giang Yếm Ly nói: "Nếu đã quên thì cũng không sao. Giấc mơ đều không phải là thật, sẽ không phát sinh. Được rồi, hai người các ngươi hai cười một cái xem nào."
Giang Yếm Ly mỗi tay đẩy lên khóe miệng hai người, giả hung dữ: "Mau cười! Không cười thì lát nữa ta không cho các ngươi ăn!"