Tiên môn bách gia thảo phạt Ôn thị nhiều lần, tu sĩ Ôn gia ở khắp nơi liên tục bị đánh cho tan tác.

Giang Trừng híp mắt nhìn đội ngũ thanh thế hùng vĩ trước mặt, cuối tầm mắt là đài cao.

Hôm nay là ngày công khai hành hình chém đầu Ôn Triều.

Làm tù binh của Lạc Xuyên Chu gia, đoàn người Ôn Tình đột nhiên mất tích ở Lang Gia vẫn chưa khiến cho người khác quá chú ý. Lúc đó, Lạc Xuyên Chu gia đang bề bộn vội vàng kết minh tạm thời với vài vị đại tông chủ vì việc bắt được Ôn Triều và Ôn Trục Lưu. Việc này ở làm nổi lên giữa chúng thế gia một trận phong ba không nhỏ.

Từ ngày Xạ Nhật Chi Chinh bắt đầu, sau khi thủ hạ của Ôn Nhược Hàn liên tiếp bị giết hoặc bị bắt giữ sẽ đem ra trước mặt mọi người chém đầu, chỉ có điều uất ức nhất là không tìm thấy Ôn Triều, hắn ta được Ôn Nhược Hàn bảo vệ, biến mất không còn một mảnh.

Lúc này bị một tên ở gia môn không ai biết đến tìm được kẻ này làm rất rất nhiều đại tông chủ mất mặt.

Nhưng đây đều là mọi người lén phỏng đoán, đến tột cùng như thế nào bọn họ cũng không thể hiểu hết, chỉ biết sau khi mấy tông chủ thương nghị, định ba ngày sau trước mặt mọi người chém đầu Ôn Triều.

Càng làm cho bọn họ kinh ngạc chính là, ba ngày sau lên đài hành hình, Ôn Triều là bị người kéo lên.

"A, người Chu gia này thật thú vị, lúc này còn biết đổi cho hắn một thân xiên y sạch sẽ." Ngụy Vô Tiện không biết khi nào xuất hiện bên cạnh Giang Trừng, ngữ khí trào phúng.

Giang Trừng nhìn y một cái, trả lời: "Để cho người khác nhìn thấy hắn kia bị ngược thương, càng không dễ nói chuyện." Thời điểm Ôn triều bị người kéo lên, Giang Trừng liền biết hắn ta phỏng chừng toàn thân đều không có chỗ nào tốt.

Ngụy Vô Tiện bĩu môi, thay đổi đề tài nói: "Ôn Trục Lưu đâu? Sao không kéo lên đây giết luôn?"

Giang Trứng khinh miệt nói: "Hắn cũng xứng? Một con chó mà thôi, Kim Quang Thiện còn vọng tưởng muốn giữ lại mạng cho hắn."

Nghe vậy Ngụy Vô Tiện đột nhiên đứng dậy: "Hắn dám ư?!"

Người đứng cách đó không xa đều bị tiếng kinh giận này của Ngụy Vô Tiện thu hút, nhìn trộm sang bên này.

Giang Trừng nhíu mày quát: "Ngồi xuống!"

Nói rồi duỗi tay giật y một cái, Ngụy Vô Tiện đành phải thuận thế ngồi xuống.

Giang Trừng nói: "Ta còn chưa nói xong, ngươi gấp cái gì? Kim Quang Thiện là nói là không giết hắn, nhưng Lam gia cùng Nhiếp gia đều không đồng ý, cho đến nhà chúng ta, hừ, hắn cũng không có can đảm để hỏi!"

Ngụy Vô Tiện cũng hừ theo một tiếng: "Giờ phút này Ôn cẩu kia ở nơi nào?"

Giang Trừng dừng một chút nói: "... Chết rồi."

Ngụy Vô Tiện ngẩn ra, chớp mắt một cái, truy vấn hỏi: "Chết như thế nào?"

Giang Trừng nói: "Một canh giờ trước, chết ở trong tù. Ta và Xích Phong Tôn đều ở đó."

"..."

Ngụy Vô Tiện muốn nói chuyện, há mồm rồi lại nuốt trở vào.

Giang Trừng nhận thấy gì đó, quay đầu nhìn y một cái, Ngụy Vô Tiện không nhìn hắn, chỉ nhìn chằm chằm hình đài nơi xa.

Chiêng trống hành hình càng thêm điếc tai, thần sắc Ôn Triều hoảng hốt, vẻ mặt dại ra bị hai người khác điều khiển, dường như đã hoàn toàn mất thần trí.

Tay Giang Trừng đặt ở đầu gối chợt hoạt động một chút, như lơ đãng mà dán lên tay Ngụy Vô Tiện đặt ở bên cạnh, ngón út đáp lên trên ngón út y.

Ngụy Vô Tiện cúi đầu nhìn, thấy đầu ngón tay Giang Trừng trên ngón tay y nhẹ nhàng mà vuốt ve qua lại, thoạt nhìn như là động tác nhỏ trong vô ý thức.

Y nhưng sáng tỏ Giang Trừng là đang động viên y.

Ngụy Vô Tiện khắc chế xúc đọng muốn trở tay bắt lấy Giang Trừng, ngẩng đầu nhìn hình đài, không nhúc nhích mà nắm bàn tay Giang Trừng, nghịch ngợm ngón tay hắn.

Thanh âm ồn ào của những người xung quanh dường như vơi hết, chỉ có đầu ngón tay dám vào nhau là còn sức sống.

Ôn Triều bị ấn ngã dưới dao chém đầu.

Bỗng nhiên, trong lúc mọi người đang thở nhẹ, Ôn Triều lại lộ ra một nụ cười điên điên khùng khùng, cười đến nước dãi chảy dài từ khóe miệng xuống.

Tiếp theo nháy mắt lại thay đổi sắc mặt, như gặp hoảng sợ hoặc như là gặp thứ gì khủng bố đến cực điểm, nghẹn ngào nuốt nước bọt mà co rúm lại muốn tránh, lại bị người gắt gao đè lại.

Có người ở một bên lắc đầu: "Người này phỏng chừng thật sự điên rồi."

Lại có người nói tiếp: "Không chuyện ác nào Ôn cẩu không làm! Bị điên cũng là tiện nghi cho hắn lắm rồi!"

"..."

Ngụy Vô Tiện cảm giác lực đạo của Giang Trừng trên tay mình càng mạnh hơn. Bọn họ đều trầm mặc không nói một lời, mắt nháy nhìn chăm chú.

Cùng với một tiếng trống tùng tùng cuối cùng, dao chém đầu rơi xuống.

Có một vài nữ tu không đành lòng nhìn mà nghiêng thân người tránh đi.

Giang Trừng nhịn không được nắm nhẹ tay, như muốn gắt gao nắm lấy thứ gì đó.

Lực đạo nắm chặt làm hai người đều cảm thấy đau nhức.

Nắm chặt không xa rời.

Ánh nắng mùa thu mãnh liệt sáng ngời, chiếu lên vết máu trên thềm đá cẩm thạch trắng, đỏ đến chói mắt.

Rốt cuộc, cuộc chiến cuối cùng của tiên môn bách gia - Xạ Nhật Chi Chinh đã đến, tụ hội ở Kỳ Sơn Bất Dạ Thiên.

Giang Trừng bị thương chưa khỏi hẳn, Ngụy Vô Tiện không muốn để hắn xuất chiến tiền tuyến, nhưng cuối cùng vẫn không thể ngăn được Giang Trừng.

Không tình nguyện chồng vào nhuyễn giáp dễ dàng hành động cho Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện nhét luôn cả Hộ Tâm Kính mình vẫn luôn mang theo bên người cùng nhét vào trong lòng ngực Giang Trừng, trong miệng rên thơ: "...Thỏ ti phụ bồng ma, dẫn mạn cố không dài. Gả nữ cùng chinh phu, không bằng bỏ bên đường. Kết tóc vi thê tử, tịch không ấm quân giường..."

Giang Trừng bị y làm cho không biết nên khóc hay cười, nhịn cười dùng chuôi kiếm Tam Độc nâng cằm Ngụy Vô Tiện lên, nói: "Ngươi cũng theo phu quân xuất chiến, còn nghịch cái gì?"

Ngụy Vô Tiện túm đai lưng kéo hắn kéo đến gần, Giang Trừng sợ Tam Độc đập vào cằm y liền lùi tay về, vừa lúc dễ dàng cho động tác của Ngụy Vô Tiện.

Y chống chóp mũi Giang Trừng đùa giỡn nói: "Đêm tối ta vào doanh trướng làm ấm giường cho ngươi được không?"

Hơi thở ấm áp gần trong gang tấc, tai Giang Trừng nháy mắt đỏ lên.

Bàn về không biết xấu hổ thì hắn sao có thể là đối thủ của Ngụy Vô Tiện, chỉ có thể mắng câu không biết xấu hổ đoạt lại đai lưng, thắt lung tung rồi đi ra ngoài.

Ngụy Vô Tiện trên mặt treo nụ cười, cầm Trần Tình vài bước đuổi kịp hắn.

Duỗi tay quàng vai Giang Trừng, bị Giang Trừng chát mà đánh rớt xuống, đi chưa được mấy bước lại không yên ổn mà ôm vai Giang Trừng, đến khi Giang Trừng không còn khí lực để phủi xuống nữa.

Đệ tử Giang gia đi ngang qua nhìn thấy đều rớt hết cằm, đây có đúng là tông chủ mặt lạnh nhà mình không? Chẳng lẽ là bị người đoạt xá rồi?!

Không ai ngờ chiến dịch Bất Dạ Thiên sẽ đánh lâu như vậy.

Gia sản Ôn gia dù sao cũng không phải tích cóp một sớm một chiều, tàn dư Ôn gia bị vây khốn mấy ngày, hai phe đều có thương vong.

Giang Trừng vài lần cùng Ngụy Vô Tiện lén nhắc tới, đều cau mày, hay là đời này Kim Quang Dao đứng sai phe? Nhưng hắn thông minh như vậy, không có khả năng sẽ không rõ Ôn gia bị huỷ diệt chỉ là chuyện sớm muộn.

Tông chủ chúng thế gia lần nữa thương thảo, ba tháng sau khi vây thủ Bất Dạ Thiên, cuối cùng quyết định khởi xướng cuộc tổng tiến công cuối cùng.

Máu tươi cùng ánh lửa, trong màn mưa tí tách chảy xuôi, thiêu đốt.

Trên mặt Giang Trừng đều bị bắn máu lên, trong một trận tiếng sáo dồn dập, rốt cuộc hắn cũng có một cơ hội để thở dốc một lát. Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn mấy người trên bậc thang cao đang cùng Ôn Nhược Hàn chiến đấu say sưa, biết trận chiến này chính là trận chiến cuối cùng.

"Cẩn thận!!"

Theo một tiếng gào của Ngụy Vô Tiện, Giang Trừng nâng kiếm chặn một mũi tên bay lạc.

Ngụy Vô Tiện một chân đá văng hai người cách một con tang thi, bắt Giang Trừng đến bên người mình, hét vào hắn: "Ngươi phát ngốc cái gì!?"

Giang Trừng thế nhưng lắc đầu cười với y, không đợi Ngụy Vô Tiện nói, Giang Trừng ý bảo y nhìn trên đài cao, đám người Liễm Phương Tôn cùng Trạch Vu Quân đã ngừng đánh nhau với Ôn Nhược Hàn.

Ngụy Vô Tiện thấy một nam nhân mặt mày tuấn tú cầm theo một thanh kiếm nhuốm máu, nhưng rất mau đã bị nước mưa xối chảy sạch sẽ.

Y nghe thấy Giang Trừng nói: "Chúng ta có thể về nhà rồi."

Hai ngày sau, tiên môn bách gia chiếm lĩnh Bất Dạ Thiên.

Đến đây, Xạ Nhật Chi Chinh lấy cái chết của Ôn Nhược Hàn mà tuyên cáo hoàn toàn kết thúc.

Kim Quang Dao quả nhiên vẫn lập công trong Xạ Nhật Chi Chinh thuận lý thành chương trở về Kim gia.

Xạ Nhật Chi Chinh kết thúc, vẫn còn có nhiều việc yêu cầu gia chủ chúng thế gia hợp lực thương nghị. Nhưng các đại thế gia ai cũng nguyên khí đại thương, như hai đại thế gia Cô Tô Lam thị, Vân Mộng Giang thị, tổn thất rất thảm trọng, phải một lần nữa mời chào đệ tử môn sinh, tu sửa môn đình.

Giang Trừng tuy rằng rất nhiều băn khoăn, sau mấy ngày trì hoãn, quyết định về Vân Mộng trước một chuyến.

Trước khi đi, Kim Tử Hiên cọ tới cọ lui đi theo sau tu sĩ Giang gia.

Đệ tử Giang gia có người nhìn thấy, cho rằng hắn là có việc, vội không ngừng đi trước thay hắn thông báo cho Giang Trừng. Chỉ chốc lát sau, người nọ liền cười chạy đến trước mặt Kim Tử Hiên, thi lễ với hắn, nói: "Kim công tử, tông chủ chúng ta nói Giang cô nương mời ngài đến phía trước một chút!"

"A? Giang... Ta..." Kim Tử Hiên đầu tiên là hoảng sợ, lại vừa nghe là ý của Giang Yếm Ly, tức khắc khẩn trương mà đơ tại chỗ.

Mấy tháng này tiếp xúc đứt quãng cùng Giang Yếm Ly, Kim Tử Hiên hoàn toàn đã biết cái gì gọi là biết vậy chẳng làm. Đừng nói Ngụy Vô Tiện muốn đánh hắn, rất nhiều lần thấy Giang Yếm Ly ôn ôn hòa hòa mà cười với hắn, chính hắn còn muốn trở về quá khứ đập mình một trận.

Tại ngươi chọc A Ly khóc! Tại ngươi nói lung tung! Tại ngươi mắt mù!

Thật nhiều lần Kim Tử Hiên muốn tìm cơ hội chính thức xin lỗi Giang Yếm Ly, đều bị Giang Yếm Ly khách khí mà tránh đi. Kim Tử Hiên từ nhỏ được người ôm trong lòng bàn tay lớn lên, ít có cơ hội xin lỗi người ta, Giang Yếm Ly nếu không cho hắn mở miệng, Kim Tử Hiên thật sự là gặp trở ngại cũng không có biện pháp.

Kim Tử Hiên trong lòng mơ hồ có thể cảm giác được Giang Yếm Ly là nguyện ý đối tốt với hắn, nhưng vẫn như thiếu cái gì đó.

Một tháng cuối cùng ở Kỳ Sơn, Kim Tử Hiên vài lần đều ở trên bàn cơm ăn được loại canh như lúc trước ở Lang Gia, nhưng khi hắn bắt lấy tu sĩ đưa cơm để hỏi, cũng không biết đồ ăn này đến tột cùng từ ai tay nấu. Nữ tu nấu cơm rất nhiều, sao có thể trùng hợp ăn được đồ ăn Giang Yếm Ly làm?

Kim Tử Hiên cũng không dám đường đột mà dò hỏi, nhưng trong lòng hắn tin tưởng vững chắc đây là Giang Yếm Ly cố ý làm hắn.

Mà bây giờ chiến sự kết thúc, Giang Yếm Ly phải trở về Vân Mộng, Kim Tử Hiên tối hôm qua trằn trọc một suốt đêm, hôm nay vẫn không nhịn được tới.

Kim Tử Hiên đi theo người nọ, liếc mắt một cái liền thấy Giang Yếm Ly đứng ở bờ sông, cười với hắn một chút.

Nháy mắt Kim Tử Hiên đỏ mặt.

Hắn hung hăng nắm chặt tay, đi lên trước nói: "Giang cô nương, ta tới tiễn nàng, a, các ngươi."

Giang Yếm Ly nói: "Kim công tử chàng..."

"Lần trước đã nói rồi, gọi ta Tử Hiên là được..." Kim Tử Hiên ngẩng đầu đánh gãy lời Giang Yếm Ly, thanh âm trong tầm mắt mang theo ý cười của Giang Yếm Ly càng ngày càng thấp, cuối cùng có chút mơ hồ không rõ.

Tựa hồ chính hắn cũng phát giác, vì thế sờ sờ cái mũi, lại nghiêm túc mà lặp lại một lần: "Gọi ta là Tử Hiên."

Ngụy Vô Tiện ở cách đó không xa ôm Trần Tình, nghe thấy Kim Tử Hiên nói, trợn trắng mắt.

Giang Trừng lắc đầu, xông vào đám đệ tử Giang gia đang cười trộm xem náo nhiệt, lạnh nhạt nói: "Vui không?!"

Mọi người nghe tiếng tức khắc giật mình, không dám lên tiếng, vội vàng tản ra lên thuyền chuẩn bị.

Mắt thấy thời gian thuyền rời bến càng lúc càng gần, Ngụy Vô Tiện hừ một tiếng, nhịn không được muốn tiến lên đánh gãy lời nói không dứt của Kim Tử Hiên, đã bị Giang Trừng ngăn cản.

"Để ta đi, vừa lúc ta có một số việc muốn nói với hắn, ngươi mang a tỷ lên thuyền trước đi."

Ngụy Vô Tiện không có ý kiến.

Giang Yếm Ly vừa ngẩng đầu thấy hai đệ đệ mình đi tới hướng bên đây, cuối cùng gật đầu nhận lấy đồ vật trong tay Kim Tử Hiên: "Chàng... Chàng đừng nói nữa, ta nhận."

Đôi mắt Kim Tử Hiên nháy mắt sáng ngời, đang muốn nói cái gì, đã bị người chụp bả vai, vừa quay đầu lại, liền thấy Ngụy Vô Tiện giả cười với hắn một cái: "Kim công tử, chúng ta cần phải đi, có chuyện gì về sau có cơ hội lại tâm sự."

Giang Trừng duỗi tay đem Ngụy Vô Tiện kéo qua một bên, nói với Kim Tử Hiên: "Kim công tử, gia tỷ phải lên thuyền, ta có thể nói chút chuyện với ngươi được không?"

Kim Tử Hiên nhìn nhìn Giang Yếm Ly, hiển nhiên còn có chuyện muốn nói, nhưng cũng biết lại níu chỉ sợ làm chậm trễ hành trình, đành phải gật đầu, đôi mắt lại không rời khỏi Giang Yếm Ly.

Giang Yếm Ly cười với hắn, đi theo Ngụy Vô Tiện mới vừa xoay người đang muốn lên thuyền, liền nghe Kim Tử Hiên chợt gọi nàng một tiếng: "A Ly!"

Ba người còn lại đều sửng sốt một cái, Ngụy Vô Tiện nháy mắt phản ứng lại chuẩn bị mở miệng mắng, đã bị Giang Yếm Ly kéo lấy tay áo.

Giang Yếm Ly quay đầu lại nhìn hắn.

Kim Tử Hiên nuốt nước miếng nói: "Đợi ta."

Đợi ta tới cưới nàng.

Giang Yếm Ly cắn môi dưới, đỏ mắt. Sau một lúc lâu mới nỗ lực cười với hắn, gật gật đầu.

Tiếp theo cũng không quay đầu lại kéo Nguỵ Vô Tiện lên thuyền.

Kim Tử Hiên nhìn chằm chằm đến khi bóng đang Giang Yếm Ly hoàn toàn biến mất, mới có chút mất mát mà thu hồi tầm mắt, quay đầu lại nghiêm mặt nói với Giang Trừng: "Giang tông chủ muốn cùng ta nói chuyện gì?"

Giang Trừng nói: "Về Kim Quang Dao"

Kim Tử Hiên nhăn mi, hắn gần đây phiền nhất là có người nhắc tới người huynh đệ trời giáng này với hắn, cố tình tất cả mọi người lại đều thích nói với hắn.

Giang Trừng hướng tới bờ biển không người ý bảo: "Chúng ta qua bên kia nói đi." Tiếp theo đi đến bên kia trước.

Kim Tử Hiên không cao hứng lắm, nhưng do dự một cái vẫn là đi qua theo.

Đợi Giang Yếm Ly điều chỉnh tốt cảm xúc, ngồi ở trong khoang thuyền vén rèm lên hướng ra ngoài nhìn thoáng qua, nói với Ngụy Vô Tiện: "A Trừng tìm Tử... Kim công tử là muốn nói chuyện gì?"

Ngụy Vô Tiện ngồi bên cạnh nàng, tầm mắt cũng hướng ra ngoài nhìn thoáng qua, hì hì cười nói: "Sư tỷ đã nhìn hắn, chúng ta làm đệ đệ tất nhiên phải đập hắn một trận, miễn cho sau khi tỷ gả đi phải chịu ấm ức!"

Giang Yếm Ly vừa nghe liền biết Ngụy Vô Tiện đang nói linh tinh, dỗi nói: "Thằng nhóc, biết trêu đùa sư tỷ rồi phải không?"

"Hì hì." Ngụy Vô Tiện cười, châm trà cho Giang Yếm Ly, vô tội nói: "Giang Trừng đi tìm hắn là vì tỷ không phải ta nói dối, không tin lát nữa A Trừng về tỷ tự hỏi thử xem?"

Giang Yếm Ly híp mắt nhìn y, Ngụy Vô Tiện trừng lớn đôi mắt nhìn lại, một lát sau, hai người đều không nhịn được mà đồng thời nở nụ cười.

Cười xong, ngữ khí Giang Yếm Ly bất đắc dĩ nói: "Hai đệ luôn có chuyện gạt tỷ, tỷ cũng thật tức giận nha."

Ngụy Vô Tiện nghe như vậy, chuyện y và Giang Trừng gạt sư tỷ thật sự không ít... Nói ra chỉ sợ là có thể làm sư tỷ tức điên.

Từ nhỏ đến lớn sư tỷ chưa bao giờ thật sự nổi giận với hai người bọn họ, Ngụy Vô Tiện không dám tưởng tượng nếu sư tỷ biết chuyện mình với Giang Trừng có tình cảnh thì sẽ như thế nào.

Giang Yếm Ly gọi hắn: "A Anh? Nghĩ cái gì đó?"

Ngụy Vô Tiện hoàn hồn, cười với nàng: "Hì hì, đang nghĩ sư tỷ mặc hỉ phục trông như thế nào, nhất định đặc biệt đẹp!"

Giang Yếm Ly ửng đỏ mặt, cười nói: "A Anh mặc hỉ phục nhất định cũng đẹp!"

Ngụy Vô Tiện không đáp, hì hì cười.

Khi Giang Trừng lên thuyền, Ngụy Vô Tiện đang chọc Giang Yếm Ly thập phần vui vẻ, Giang Trừng nhìn bọn họ, cũng khẽ cười.

"A Trừng?" Giang Yếm Ly vừa ngẩng đầu thấy Giang Trừng, nhịn không được vén rèm lên hướng ra ngoài nhìn thoáng qua. Thấy có vài con thuyền xa xa đã nhanh chóng cách rời bờ biển, Kim Tử Hiên còn lẻ loi mà đứng ở trên bờ.

Giang Yếm Ly buông mành có chút ảm đạm mà quay người lại, liền thấy Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện liếc mắt ra hiệu lẫn nhau, mặt đầy ý trêu chọc.

Nàng tức khắc thẹn thùng, ra vẻ tức giận quay mặt đi.

Hai người tức khắc không dám tiếp tục quậy, vội vàng đi vào dỗ nàng, cuối cùng ba người cười đùa thành ầm ĩ.

Ôn Tình gửi thư nói Vân Mộng có tuyết rơi rồi, bọn họ nên về thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play