Tối nay tu sĩ Ôn gia đi tuần tra khắp nơi rất đông, Giang Trừng tốn gấp đôi thời gian so với bình thường mới đến nơi ở của Ôn Triều.

Kỳ quái chính là cũng không nghe được những tà âm mà thường ngày vẫn nghe thấy.

Ẩn mình trong bóng đêm cùng nhánh cây, Giang Trừng nhảy lên trên cây, lòng nghi ngờ càng tăng thêm.

Trong viện không phải là không có một bóng người, mà ngược lại, đông đảo tu sĩ đều lui tới trong viện, nhưng lại không có người nào cao giọng lớn tiếng.

Nếu không phải mỗi gian nhà ở đều đèn đuốc sáng trưng, Giang Trừng suýt nữa hoài nghi chính mình có phải hay không đến nhầm chỗ.

Đang lúc hắn đầy bụng nghi ngờ mà xem xét khắp nơi, liền thấy Ôn Trục Lưu cùng Ôn Triều theo một người từ thính thất trung ra tới.

Người nọ chính là Ôn thị gia chủ, Ôn Nhược Hàn.

Ôn Nhược Hàn cùng Ôn Trục Lưu dường như đang luận bàn gì đó, Ôn Triều đứng một bên nghe, không có một chút bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến ở trước mặt bọn họ.

Ôn Nhược Hàn sao lại đến nơi này?

Giang Trừng vạch lá cây, rướn mình về phía trước xem xét, nhìn kĩ lại một chút.

Lại vô tình kinh động mấy con chim sẻ đậu trên cây, làm chúng phành phạch vỗ cánh bay lên. Ban đêm yên tĩnh, tiếng động này lập tức thu hút sự chú ý của người tu vi thâm hậu.

Ôn Nhược Hàn cùng Ôn Trục Lưu không hẹn mà cùng dừng lại, nhìn qua bên này, Ôn Triều đứng yên vẻ mặt kì quái.

Giang Trừng cả kinh, hô hấp trong nháy mắt đều ngưng trệ.

Hắn chậm rãi lùi về sâu trong bóng tối nơi cành lá rậm rạp.

Từ khe hở lá cây thoáng nhìn Ôn Trục Lưu vung tay lên triều đến mấy tu sĩ, Giang Trừng trong lòng căng thẳng, bay nhanh từ trên cây xuống. Trong lúc vội vàng không biết đâm phải cành cây bén nhọn nào, cánh tay hắn truyền đến một trận đau đớn xuyên tim.

Không rảnh nhìn đến vết thương, Giang Trừng ngã xuống gốc cây, nghe tiếng bước chân đang đến gần, hắn đứng lên nhanh chóng tháo chạy vào một con đường nhỏ gần đó.

Hắn vừa bước một chân vào bóng tối, mấy tên tu sĩ Ôn gia từ trong viên ào ra, cầm kiếm vây quanh gốc cổ thụ hắn vừa ẩn thân.

"Chẳng có gì cả."

"Tìm kĩ lại xem."

Vài tên tu sĩ cẩn thận tra xét một phen, không tìm được gì.

Ôn Trục Lưu theo sau ra tới, hắn quét mắt nhìn kĩ một lượt, ánh mắt chợt loé lên.

Sau khi tìm kiếm không có kết quả, mọi người quay lại bẩm báo với Ôn Nhược Hàn, Ôn Trục Lưu đi cuối cùng. Hắn như vô tình mà sờ một mảnh lá cây bên dưới tàng cây, đột nhiên sờ thấy một vệt máu chưa khô.

***

Sáng sớm hôm sau, vừa qua canh năm, Ngụy Vô Tiện lại bị gia phó Ôn thị hô to gọi nhỏ đánh thức một trận.

Y lập tức xoay người ngồi dậy, vừa quay sang bên cạnh đã thấy Giang Trừng ngáp một cái, vẻ mặt buồn ngủ mà chống giường ngồi dậy.

Ngụy Vô Tiện nhìn Ngũ sư đệ lấy chăn che đầu cố ngủ thêm chốc lát, bèn bắt lấy cánh tay Giang Trừng, hạ giọng nói: "Đêm qua ngươi đi ra ngoài? Vì sao không gọi ta dậy?"

Bị Ngụy Vô Tiện đột nhiên túm mạnh tay, Giang Trừng tức khắc đau đến nhăn mày.

Hắn gạt tay Ngụy Vô Tiện, như không có việc gì nói: "Ta đâu có tính toán động thủ, kêu ngươi đi làm chi? Vóc dáng ngươi cao lớn như vậy sợ người khác nhìn không thấy sao?"

Ngụy Vô Tiện cũng chú ý tới: "Cánh tay ngươi sao vậy? Ngươi giao đấu cùng Ôn Trục Lưu à?"

Giang Trừng nói: "Không phải, ta bị cành cây đâm phải. Tối qua Ôn Nhược Hàn tới."

Ngụy Vô Tiện nói: "Ôn Nhược Hàn? Hắn tới làm cái gì?!"

Giang Trừng lắc đầu: "Không biết, dù sao cũng phải cẩn thận chút."

Ngụy Vô Tiện truy hỏi: "Thương thế trên tay ngươi sao rồi?"

"Không sao. Đừng nhiều lời, mau thay y phục." Giang Trừng mặc y phục xong xuống giường, đi ngang qua Ngũ sư đệ thuận tay xốc chăn lên.

Ngũ sư đệ túm chăn ngáy o o một lúc lâu, mãi đến khi Ngụy Vô Tiện cười nói: "Lại không dậy nổi sao, ngươi coi chừng hôm nay cũng không có cơm ăn, Giang sư huynh sẽ không để phần màn thầu cho ngươi đâu", y mới làm mặt đưa đám mà lăn vội xuống giường.

Lại qua đi một ngày nghe Ôn Triều chửi bới, kì quái chính là Ôn Nhược Hàn rõ ràng đã tới nhưng lại không xuất hiện.

Đêm đó, Ngụy Vô Tiện mới rảnh rỗi xem vết thương trên cánh tay Giang Trừng.

Bản thân Giang Trừng đêm qua cũng không xem xét kỹ, chỉ xé miếng vải băng lại qua loa.

Lúc này nhìn đến mới phát hiện cành cây kia sắc nhọn vô cùng, miệng vết thương lớn đến gần tám tấc, không kịp thời xử lý khiến cho hoại tử, vải băng ướt sũng máu, thoạt nhìn cũng khiến người ta sợ hãi.

Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm Giang Trừng nửa ngày không biết nên mắng hắn cái gì mới khiến mình thoải mái chút, chỉ có thể tức giận đến cắn răng, đổ thuốc ra băng bó cho hắn.

Xong việc lại túm chặt lấy Giang Trừng, cho đến khi Giang Trừng đồng ý đêm nay không ra ngoài mới buông tay.

***

Kết quả là chưa đến hai ngày sau, Giang Trừng lại bắt đầu lẻn ra ngoài ban đêm.

Ngụy Vô Tiện hết cách, đành phải đi theo hắn.

Ngụy Vô Tiện bò trên nóc nhà, nhìn mấy tên gia phó Ôn thị bên dưới nói chuyện phiếm, hỏi: "Đây là chỗ nào?"

Tối nay Giang Trừng lại không đến viện riêng của Ôn Triều, mà mang Ngụy Vô Tiện tới một chỗ hẻo lánh, nơi đây tu sĩ tuần tra đều ít hơn rất nhiều so những nơi khác, ra ra vào vào cũng chỉ có một hai tên gia phó Ôn thị.

Giang Trừng cười nói: "Nơi này ngươi nhất định sẽ thích."

Ngụy Vô Tiện nhướng mày: "Là sao?"

Giang Trừng nói: "Nơi này là hầm rượu Ôn gia."

Ngụy Vô Tiện vừa nghe lập tức tinh thần phấn chấn: "Hầm rượu Ôn gia, ta đây nhất định phải đi vào ngó một cái! Mấy nơi giấu rượu ngon đồ quý đều phải ghé qua mới được...... Ai!"

Giang Trừng thúc khuỷu tay vào người Ngụy Vô Tiện, hạ giọng cảnh cáo nói: "Ngươi dám? Ngươi thật sự cho rằng đây là nơi quý hiếm phong thuỷ tốt?"

Ngụy Vô Tiện cười vui vẻ: "Dù sao cũng tới rồi, chúng ta phải xuống xem. Bằng không ngươi dẫn ta tới nơi này để ta thèm chết?"

Giang Trừng nhìn chằm chằm hắn nói: "Một giọt rượu cũng không được chạm vào, bằng không một mình ta xuống đó, ngươi nằm trên nóc nhà mà đợi."

"A? Có thể thương lượng không, ta chỉ nếm một ngụm thôi!" Ngụy Vô Tiện bắt lấy tay áo hắn giãy giụa.

Giang Trừng không dao động, hất tay y rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Ngụy Vô Tiện vội kéo hắn: "Ấy ấy ta không uống mà, đám người Ôn gia bên dưới còn chưa rời đi, ngươi có muốn đi cũng phải chờ lúc không có ai chứ!"

Giang Trừng quay đầu lại: "......Ta đi về ngủ."

"......"

Trên đường về Nguỵ Vô Tiện vẫn thắc mắc: "Vậy là xem xong rồi hả?"

Giang Trừng nói: "Vừa nãy có người tới."

Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nói: "Sao ta lại không nhìn thấy?"

Giang Trừng cười lạnh: "Lúc đó ngươi còn đang mải thèm thuồng mấy vò Nữ Nhi Hồng, Trúc Diệp Thanh ủ 50 năm chứ sao! Không nghĩ tới rượu thì ngươi đã là nhân tài hiếm lạ."

Ngụy Vô Tiện bị hắn mỉa mai cũng không để bụng: "Không sao, dù sao ta cũng không biết ngươi tính toán làm gì, có thấy cũng vô dụng."

Lúc hai người trở lại phòng, Ngũ sư đệ vẫn đang ngủ say.

Ngụy Vô Tiện hỏi: "Đúng rồi, người vừa nãy tới làm gì?"

Giang Trừng nói: "Tới lấy rượu cho Ôn Trục Lưu."

Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên: "Ôn Trục Lưu thích rượu?"

Giang Trừng gật đầu: "Ta theo dõi mấy ngày, mỗi đêm giờ Tý đều có tôi tớ đem rượu đưa đến phòng hắn, đêm nay mới tin chắc như vậy."

Ngụy Vô Tiện nói: "Ta đến đây đã lâu như vậy mà không thấy hắn có biểu hiện gì là thích rượu, ngươi có nhầm không?"

Giang Trừng khẳng định: "Không nhầm đâu. Nếu không phải hắn thích rượu thì cũng là phải có rượu mới yên giấc được."

Ngụy Vô Tiện vỗ tay ra chiều đã hiểu: "Chẳng lẻ ngươi tính toán lợi dụng việc này? Ngươi định làm thế nào? Hạ độc sao?"

Giang Trừng chậm rãi lắc đầu: "Hạ độc chưa chắc đã được, cần phải chuẩn bị kĩ càng. Đêm mai chúng ta phân công hành động."

Theo kế hoạch của Giang Trừng, đêm hôm sau hai người liền tách ra hành động.

Đến khi Ngụy Vô Tiện mang theo một thân hàn khí trở lại trong phòng, liền thấy Giang Trừng ngồi ở mép giường, có vẻ cũng vừa trở về không lâu.

"Sao rồi?" Giang Trừng hỏi.

Ngụy Vô Tiện từ trong ngực áo lấy ra một cái chủy thủ, đưa cho hắn, lại gần nói: "Lũ gia nhân họ Ôn thật quá ghê tởm, nửa đêm không ngủ được liền nghĩ đến việc xấu xa, nghe bọn chúng nói chuyện ta buồn nôn không chịu được! Không biết lại muốn đi vũ nhục cô nương nhà nào!"

Giang Trừng ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngươi không động thủ với chúng?"

Ngụy Vô Tiện xua tay nói: "Tất nhiên là không, ta đâu phải tên ngốc! Ta lấy chuỷ thủ xong liền quay trở lại."

Giang Trừng gật gật đầu, nhận lấy chủy thủ, nương theo ánh trăng nhàn nhạt ngoài phòng xem xét tỉ mỉ.

Thanh chuỷ thủ này hình dáng bình thường, cũng không phải pháp khí ưu việt gì, vậy mà lưỡi dao vô cùng sắc bén.

Giang Trừng đặt ngón tay trên lưỡi dao tính toán một lúc, thầm nghĩ: Vậy là đủ rồi.

Ngụy Vô Tiện hỏi: "Còn bên ngươi thì thế nào?"

Giang Trừng đặt chủy thủ xuống, lắc đầu: "Thiết Y Quán của Ôn gia cũng chỉ là vật bài trí, bên trong một chút dược liệu hữu dụng cũng không có."

Ngụy Vô Tiện lắc đầu: "Ôn Triều này thật đúng là một bụng xấu xa, xem chừng hắn vốn không định cấp dược liệu cho chúng ta dùng, Thiết Y Quán kia chỉ là cho có thôi."

Nghĩ nghĩ một lúc lại nói: "Chúng ta không lấy được độc dược, ngươi tính xem phải làm sao bây giờ?"

Giang Trừng cúi đầu nhìn ngắm chủy thủ trong tay, không nói gì.

Ngụy Vô Tiện trừng mắt: "Ngươi không định cứ thế mà xông vào đấy chứ? Giang Trừng ngươi điên rồi hả?! Tu vi Ôn Trục Lưu như vậy, hai chúng ta thà một đao tự đâm chính mình còn hơn bị hắn hành hạ!"

Giang Trừng nhíu mày: "Ngươi nhỏ giọng chút."

Hắn nhìn Ngũ sư đệ đang ngủ say, quay đầu lại nói: "Ta tự đi. Đợi hắn ngủ say liền lẻn vào, một đao không lấy được mạng....liền rút."

Ngụy Vô Tiện nghe xong "Ha" một tiếng: "Rút? Một đao không thành ngươi còn mơ giữ được mạng sao? Còn nữa, dù ngươi sống hay chết, nếu bị Ôn Trục Lưu phát hiện ngươi có ý giết hắn, ngươi còn không sợ bọn chúng sẽ tìm cớ đến tận cửa lấy mạng?"

"......"

Lời này đánh thẳng vào tâm trí Giang Trừng, hắn căm hận nắm chặt chủy thủ trong tay.

Hắn tính toán mọi cách, chẳng qua chỉ mong bảo vệ được Vân Mộng Giang thị, nhưng nếu vì hắn suy tính thất bại mà Liên Hoa Ổ lại lần nữa gặp nạn...... hắn có chết tram nghìn lần cũng không rửa hết tội.

Nhưng nếu Ôn Trục Lưu không chết...... tất cả những bi kịch kiếp trước sẽ mau chóng ập tới.

Mọi chuyện sẽ không kịp vãn hồi...

Giang Trừng cúi đầu không nói.

Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm hắn một lúc, liền biết Giang Trừng không hề có ý thoái lui. Y ngửa đầu yên lặng thở dài, tiếp theo lấy ra một thứ trong ngực áo, ném đến trước mặt Giang Trừng.

Giang Trừng sửng sốt, phát hiện trong tay là mấy bao giấy gói.

Giang Trừng hỏi: "Đây là cái gì?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Mê dược ta lấy được từ đám tu sĩ Ôn gia kia"

Giang Trừng đột nhiên ngẩng đầu: "Ngươi không phải nói là......"

Ngụy Vô Tiện ngắt lời: "Ta không có động thủ, nhưng ta cũng không thể trơ mắt nhìn bọn chúng lấy thứ này hại người. Liền lấy chút đất gói lại, đánh tráo với mê dược của bọn chúng. Hừ, đáng tiếc không được thấy bộ dạng chúng khi mở gói "mê dược" kia, hẳn là rất thú vị!"

Nói xong lại nhíu mày: "Cũng không biết chút mê dược này liệu có tác dụng gì không."

"......"

Giang Trừng đứng lên, nhìn Ngụy Vô Tiện hỏi: "Ngươi còn không biết vì sao ta nhất định phải diệt Ôn gia, vậy mà ngươi vẫn muốn giúp ta?"

Ngụy Vô Tiện đáp: "Vậy hiện tại ngươi có muốn nói cho ta?"

"Không." Giang Trừng lắc đầu.

"Ta chờ một ngày ngươi sẽ nói ra."

Yết hầu Giang Trừng khẽ động một lúc lâu, mới chậm rãi nói: "Nếu ta nói ta đã chết một lần rồi, ngươi có khi còn chẳng cảm kích......"

Ngụy Vô Tiện một phen đánh gãy lời hắn: "Ngươi thối mồm!"

Giang Trừng bị Ngụy Vô Tiện trừng mắt nhìn, khoé miệng bỗng câu lên một chút cười.

Hắn duỗi tay đẩy ngực Ngụy Vô Tiện một cái: "Được rồi, lăn đi ngủ."

Nếu ta chết đi rồi, việc này không hề liên quan đến ngươi. Nếu thật sự không thể bảo hộ ta, ngươi chỉ cần bảo hộ tốt chính mình là được.

Đời này ngươi nhất định phải đi dương quang đại đạo, thưởng thức rượu ngon trong thiên hạ, sống lâu trăm tuổi.

Kiếp trước ngươi nợ ta nợ Giang gia, kiếp này xóa bỏ toàn bộ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play