Vân Mộng một nhóm hơn mười người đến địa điểm mà Kỳ Sơn Ôn thị chỉ định, ở đó các con cháu thế gia đều đã tề tựu đông đủ.
Mấy trăm người tụ ở một chỗ, tốp năm tốp ba thấp giọng nói chuyện. Vẻ mặt mọi người đều không tốt, hiển nhiên đối với hành vi cưỡng chế triệu tập của Ôn gia khiến họ cực kì có ý kiến.
Đám người Ngụy Vô Tiện lúc đi trên đường có nghe nói Tàng Thư Các của Cô Tô Lam thị bị đốt hủy, Lam Hi Thần mất tích, gia chủ Lam thị trọng thương, đến lúc nhìn sang thì thấy một đám tiểu bối Lam gia một bao gồm Lam Vong Cơ quả thực ai cũng đều rất tiều tụy.
Ngụy Vô Tiện nghĩ đến lúc ở Cô Tô từng cùng Lam Vong Cơ qua lại, liền định tiến đến dò hỏi một phen. Nhưng quay đầu lại nhìn Giang Trừng, liền sờ sờ cái mũi, quyết định vẫn là tìm khác cơ hội khác rồi hỏi thì tốt hơn.
Lúc này sắc mặt Giang Trừng cũng không được tốt, nhưng hắn không phải khó chịu vì chuyện đó.
Ôn Triều đang ở chỗ cao vênh mặt hất hàm sai khiến muốn mọi người giao kiếm, mấy trăm người tức giận mà không dám nói gì, vì đang ở trên địa bàn của Ôn gia, tất cả mọi người đều như cá nằm trên thớt.
Mọi người không thể làm gì nên đều chậm rãi giao kiếm.
Giang Trừng gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân đứng phía sau Ôn Triều, không nói một lời, mặc cho đám người Ôn gia đem Tam Độc đi.
Kế tiếp, hành lý thức ăn của bọn họ cũng đều bị Ôn Triều phái người kiểm tra.
Cơm canh mỗi ngày thậm chí không bằng ba phần mười của đồ ăn lúc con cháu thế gia ở nhà thường dùng, càng chưa nói tới hương vị như thế nào.
Vì thế một đám đang tuổi trưởng thành, không quá năm ngày, mắt thường đều có thể thấy được bọn họ đã gầy xuống nhiều.
Ôn triều mặc kệ đám đệ tử "tiên môn hạ đẳng" không lễ phép, không tôn trọng Ôn thị này có ăn no hay không. Hắn lần này rất vất vả mới xin phụ thân được cơ hội giáo huấn những người này, tất nhiên sẽ không để bọn họ sống dễ chịu.
Ngụy Vô Tiện nghe Ôn Triều mắng to một trận, rốt cuộc kết thúc ngày "giáo hóa".
Mọi người đều áp lực, trầm mặc mà quay về chỗ ở.
Cơm chiều cũng không cần nghĩ đến, chỉ mong có thể trở về phòng sớm một chút để nghỉ ngơi, họ cũng không còn bao nhiêu sức lực để mắng mỏ Ôn Triều.
Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện ở một gian, cùng ở còn có một đệ tử khác của Giang gia.
Trong phòng chỉ có một cái giường chung, ở trên đặt ba bộ đệm giường coi như chỗ ngủ. Còn lại đồ vật gì không có, cả phòng cũng chỉ có bốn bức tường như thế.
Ba người trở lại trong phòng, tùy tiện rửa mặt một lát sau đó đến giường nằm.
Ngụy Vô Tiện cũng mất hứng nói chuyện.
Ba người đều mở to mắt nhìn nóc nhà, mãi đến chút ánh sáng cuối cùng ngoài phòng biến mất, nằm trong phòng duỗi năm ngón tay ra cũng không thấy rõ.
Sau đó nghe đệ tử kia thở dài than một tiếng.
Muốn mắng thì mấy ngày trước cũng đã mắng xong, lúc này cũng không còn sức lực để mắng nữa.
Ngụy Vô Tiện chậm rãi điều chỉnh lại hô hấp, đưa lưng về phía Giang Trừng, nhìn qua phảng phất như đã ngủ.
Vào đêm, ước chừng qua canh ba, Ngụy Vô Tiện nhận thấy được cử động của người bên cạnh.
Giang Trừng động tác thật sự rất nhẹ nhàng, nếu không phải Ngụy Vô Tiện trước sau không ngủ, chỉ sợ cũng sẽ không bị kinh động chút nào.
Giang Trừng nhanh chóng mặc quần áo, tiếp theo sờ soạng lấy thứ gì đó phía dưới gối đầu, thấy bọn họ hai người đều còn ngủ, liền đẩy cửa ra ngoài, sau đó cẩn thận đóng cửa lại.
Ngụy Vô Tiện ở trong lòng yên lặng đếm đến mười, xác định Giang Trừng sẽ không đột nhiên quay lại sau đó liền xoay người ngồi dậy.
Y mặc quần áo động tác hơi lớn, không cẩn thận làm kinh động Ngũ sư đệ.
Ngũ sư đệ xoa đôi mắt nhìn y một cái, hỏi: "Đại sư huynh...... Muộn như vậy huynh mặc quần áo làm cái gì?"
Ngụy Vô Tiện mang giày, thấp giọng nói: "Đến nhà xí, ngươi ngủ tiếp đi."
"À." Ngũ sư đệ trở mình, lần nữa lâm vào ngủ say, cậu mơ mơ màng màng mà nghĩ, Giang sư huynh cũng không ở đây, hai người bọn họ vì sao ban đêm đến nhà xí đều phải đi chung, cũng quá dính nhau đi......
Trăng lên giữa trời, ánh trăng sáng tỏ làm cho mọi vật trong viện đều phủ thêm một tầng sáng nhợt nhạt.
Ngụy Vô Tiện từ trong phòng ra rồi đi vài bước dọc theo đường nhỏ duy nhất thông ra ngoài, bỗng nhiên nghe thấy vài tiếng nói chuyện nhỏ, y vội lắc mình trốn vào sau một lùm cây.
Một lát sau y thấy bọn đệ tử Ôn gia mặc áo bào Liệt Diễm đi ngang qua trước mặt, trong tay còn cầm thứ gì đó.
Ánh sáng quá mờ, nhìn không rõ.
Nhìn thân ảnh bọn họ biến mất ở chỗ rẽ, Ngụy Vô Tiện cẩn thận đứng dậy liền thấy một bóng dáng quen thuộc ở phía cuối con đường.
Là Giang Trừng.
Ngụy Vô Tiện lập tức đi theo.
Từ khi bọn họ tới Kỳ Sơn, Ngụy Vô Tiện liền phát hiện Giang Trừng dường như đang có kế hoạch gì đó. Mỗi ngày vào đêm khuya Giang Trừng đều sẽ trộm chuồn ra ngoài, canh bốn lại mang một thân sương sớm lạnh lẽo trở về.
Còn có ánh mắt Giang Trừng nhìn bọn người Ôn thị...... Âm trầm đến mức như là một người khác.
Ngụy Vô Tiện biết Giang Trừng đã gạt y nửa đêm canh ba đi ra ngoài một mình thì y sẽ không có khả năng hỏi hắn được gì từ hắn.
Ngụy Vô Tiện đi nhanh vài bước tới chỗ ngoặt Giang Trừng vừa biến mất.
Nhìn trái nhìn phải, trên đường trống vắng, không hề có ai.
Đột nhiên y rùng mình một cái, cảm giác được bên cạnh có một bóng người.
Ngụy Vô Tiện nâng khuỷu tay lên, lại không biết đập ở phải vật cứng gì làm y đau đến lông mày căng thẳng.
Tiếp theo đã bị người từ sau che miệng lại kéo vào trong bụi cỏ.
Ngụy Vô Tiện còn định giãy giụa, liền nghe người nọ ở bên tai y "Suỵt" một tiếng.
Là âm thanh của Giang Trừng. Y lập tức bất động.
Gió đêm truyền đến làm cho cây cỏ lay sàn sạt.
Đợi một lát, mấy tên tuần tra ban đêm của Ôn thị quẹo vào một hướng khác, Ngụy Vô Tiện trong lòng trầm xuống, quay đầu lại nhìn Giang Trừng.
Hai người một đường trốn đông trốn tây, căn bản không rảnh nói chuyện với nhau.
Mãi đến lúc gần tới chỗ sân có đèn đuốc sáng trưng, đệ tử Ôn thị lui tới càng ngày càng thường xuyên, Giang Trừng lại càng thêm cẩn thận.
Ngụy Vô Tiện đi theo Giang Trừng trốn trên một cái cây lá xum xuê ở trong viện, nhìn bộ dáng của Giang Trừng y biết chắc chắn đây không phải là lần đầu hắn đến tra xét tình hình ở đây.
Ngụy Vô Tiện nghẹn một bụng nghi vấn, lúc này nghe thấy trong sân tiếng nhạc tiếng người không dứt, mới hạ giọng nói: "Ngươi tới chỗ này làm chi?"
Có thể ở chỗ này ồn ào đến như thế, ngoại trừ Ôn Triều thì còn ai khác nữa.
Giang Trừng khuya khoắt không ngủ được liền chạy tới đây xem Ôn Triều uống rượu hưởng nhạc?
Giang Trừng bới nhánh cây nhìn lướt qua những người trong sân, trong lòng ước chừng tình huống đại khái sau đó mới quay đầu lại tính sổ với Ngụy Vô Tiện: "Ngươi theo ta làm chi?"
Ngụy Vô Tiện đúng tình hợp lý nói: "Ngươi ban đêm không ngủ được chạy đến nơi này, ta đương nhiên muốn đi theo nhìn xem! Ngươi nếu bị Ôn thị bắt được, ngày mai không biết Ôn Triều lại muốn nhục nhã nhà chúng ta như thế nào!"
Giang Trừng không tiếp lời y.
Bóng đêm che đi vẻ mặt của Giang Trừng nhưng Ngụy Vô Tiện không cần nhìn cũng đoán được Giang Trừng lúc này chính là đang mang vẻ mặt khinh thường.
Ngụy Vô Tiện bĩu môi, cũng thăm dò, đánh giá tình hình trong viện, đồng thời hậu tri hậu giác mà xoa xoa khuỷu tay của mình.
Mới vừa rồi dưới tình huống không biết địch ta, một khuỷu tay Ngụy Vô Tiện dùng mười phần sức lực, lúc này đau muốn chết, chắc là đã sưng lên.
Ngụy Vô Tiện oán giận nói: "Trên người của ngươi mang theo thứ gì? Đau chết mất!"
Giang Trừng nghe vậy, cúi đầu lấy ở trước ngực ra viên sắt to cỡ một bàn tay.
Giang Trừng nói: "Cái này."
Ngụy Vô Tiện nhận lấy, nương theo ánh sáng của trăng, nhìn một lúc lâu.
Viên sắt này lõm về một mặt, phần nhô ra có điêu khắc một hoa văn hình dáng phức tạp. Nhìn qua hơi giống gia văn của Giang thị.
"Sen chín cánh?" Ngụy Vô Tiện kinh ngạc, "Đây là Hộ Tâm Kính?"
Giang Trừng ừ một tiếng.
Ngụy Vô Tiện nói: "Ngươi mang thứ này làm cái gì? Vì sao có hoa sen chín cánh, nhà chúng ta có thứ này từ khi nào?"
Giang Trừng quét mắt nhìn Ngụy Vô Tiện sau đó nói: "Cho ngươi."
Ngụy Vô Tiện nghi nói: "Cho ta?"
Giang Trừng ngừng sau một lúc lâu, ngữ khí không kiên nhẫn nói: "Ngày mai là mùng một tháng 11."
Ngụy Vô Tiện giật mình, bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Lúc này đã qua giờ Tý, sắp sang ngày mùng một tháng 11, là sinh nhật của y!
Ngụy Vô Tiện đẩy nhánh cây trên đỉnh đầu ra, đem đồ vật trong tay tinh tế đánh giá một lần, đúng là bên trong Hộ Tâm Kính có khắc một hàng chữ nhỏ.
Khắc "Vân Mộng Ngụy Vô Tiện".
Là nét chữ của Giang Trừng.
Ngụy Vô Tiện lập tức như mở cờ trong bụng, không để ý đến tư thế ngồi xổm trên cây của hai người, cười hì hì hướng Giang Trừng đang ở bên cạnh vỗ vỗ vài cái, rồi đặt tay lên vai hắn.
Giang Trừng sách một tiếng, thấp giọng trách mắng: "Ngươi đàng hoàng một chút đi!"
Ngụy Vô Tiện cũng đè nặng thanh âm nhưng lại nghe ra ý cười: "Đa tạ sư đệ!"
Giang Trừng quay đầu thấy Ngụy Vô Tiện cầm khối Hộ Tâm Kính yêu thích không buông tay, đùa nghịch trên dưới, trong lòng có vài phần cao hứng, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra.
Hắn dặn dò nói: "Thứ này ngươi nên mang theo bên người."
Ngụy Vô Tiện thề son sắt nói: "Hảo!"
Hai người lại ở trên cây đợi một lát, Giang Trừng bỗng nhiên hơi động, Ngụy Vô Tiện vội cất kĩ Hộ Tâm Kính, nhìn vào trong viện.
Sau đó liền thấy một nam nhân cao lớn cau mày từ trong gian phòng đẩy cửa ra ngoài, trên người khoác một chiếc áo ngoài, nhìn qua tựa hồ là bị âm thanh ồn ào trong phòng của Ôn Triều làm cho không ngủ được, vì thế mới ra cửa hít thở không khí.
Ngụy Vô Tiện dán sát vào người Giang Trừng, dùng âm thanh cơ hồ chỉ có hai người có thể nghe thấy nói: "Là ' hóa đan thủ ' Ôn Trục Lưu, ngươi là tới nhìn hắn?"
Giang Trừng dựng thẳng lên tay ở bên môi, ý chỉ Ngụy Vô Tiện nên im lặng một chút sau đó cau mày nhìn chằm chằm Ôn Trục Lưu, tựa hồ đang tính toán cái gì đó.
Ngụy Vô Tiện thấy thế lui ra phía sau chút, y thật sự nhìn không ra Ôn Trục Lưu đẹp ở chỗ nào.
Y cũng có nghe người khác nói qua về "Hóa đan thủ" Ôn Trục Lưu này, lúc trước hắn ta họ Triệu, sau vì báo ân nên vào làm môn hạ Ôn gia, sửa lại họ, làm người hộ vệ bên cạnh Ôn Triều.
"Hóa đan thủ" nghe tên đã biết không phải chiêu thức của danh môn chính phái. Nhưng Ôn Trục Lưu nếu có thể ở trong nhiều môn phái có chút chỗ đứng, chỉ sợ loại công tử thế gia có chút danh tiếng như hắn và Giang Trừng có thể so sánh.
Mãi đến lúc Giang Trừng bỗng nhiên xoay đầu sang, hai người tầm mắt chạm nhau, Ngụy Vô Tiện mới bỗng nhiên quay đầu đi chỗ khác, pha trò nói: "Ai, Ôn Triều trong phòng rốt cuộc cũng yên tĩnh rồi nha?"
Giang Trừng nhíu nhíu mày, lại đối với việc này không nói gì, chỉ nói: "Đi, trở về."
Ngụy Vô Tiện ngồi đến chân tê dại, hít hà một hơi đuổi kịp Giang Trừng: "Ôn Trục Lưu về phòng rồi?"
Giang Trừng gật đầu: "Ừ."
Hắn quen cửa quen nẻo, lánh bọn Ôn gia đang tuần tra trên đường, về tới chỗ ở.
Ngụy Vô Tiện hé cửa nhìn khắp mọi nơi, xác định không người theo đuôi sau đó mới đóng cửa lại.
"Mấy ngày nay buổi tối ngươi đều là đến chỗ ở của Ôn Triều?" Ngụy Vô Tiện đặt mông ngồi vào trên mép giường, nhìn Giang Trừng đang cởi giày hỏi.
Giang Trừng gật đầu, đem áo ngoài cởi ra định leo lên giường, lại bị Ngụy Vô Tiện kéo lại.
Ngụy Vô Tiện nhìn hắn nói: "Ngày mai ngươi còn muốn đi sao?"
Giang Trừng nghiêng đầu nhìn Ngũ sư đệ còn đang ngủ, trầm ngâm nói: "Đi."
Ngụy Vô Tiện nhíu mày: "Ngươi không có gì muốn nói với ta?"
Giang Trừng cúi đầu: "Không có."
"Giang, Vãn, Ngâm!" Ngụy Vô Tiện nổi giận.
Y cắn răng nói: "Ngươi đem Ngụy Vô Tiện ta thành cái gì?!"
Giang Trừng nhào lên trước che lại miệng y: "Ngươi nói nhỏ một chút!"
Ngũ sư đệ trong lúc ngủ mơ tựa hồ loáng thoáng nghe được cái gì, lẩm bẩm trở mình.
Hai người đều đang đứng ở tư thế quỷ dị, môi Ngụy Vô Tiện đang giật giật trong lòng bàn tay Giang Trừng, rõ ràng vẫn là biểu hiện đang nổi giận nhưng ngoài miệng lại an tĩnh.
Quen biết tám năm, từ lúc còn trúc mã đến nay, Ngụy Vô Tiện đều cảm thấy chính mình rất hiểu Giang Trừng.
Y biết Giang Trừng sinh ra đã là người tính tình khó chịu, nhưng là bản thân mình lại đặt hắn ở trong lòng.
Giống như hiện tại Hộ Tâm Kính còn đang bị y đặt ở trong ngực, không quen có lẽ sẽ cảm thấy nó lạnh đến khó chịu, nhưng chỉ có người quen thuộc mới biết nó nó có ích như thế nào.
Nhưng hôm nay y càng ngày càng nhìn không thấu Giang Trừng đang suy nghĩ cái gì, y từng phỏng đoán Giang Trừng với y có tình cảm không giống với người khác, nhưng khi y muốn tới gần, Giang Trừng lần nữa đem y đẩy xa ra ngàn dặm.
"Ta muốn giết Ôn Trục Lưu, còn có Ôn Triều cùng Vương Linh Kiều, mỗi người bọn họ đều phải chết."
Giang Trừng cúi đầu không nhìn Ngụy Vô Tiện.
Thanh âm hắn không lớn nhưng Ngụy Vô Tiện cho rằng chính mình nghe nhầm rồi.
Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nói: "Ngươi với bọn họ có thù oán gì? Giết bọn họ làm cái gì?!"
Giang Trừng nói: "Nguyên nhân hiện tại không thể nói."
Ngụy Vô Tiện nói: "Vậy khi nào ngươi mới có thể nói?"
Giang Trừng nói: "Sẽ có thời điểm thích hợp."
Ngụy Vô Tiện suýt nữa cười ra hơi: "Giang Trừng ngươi tốt nhất bây giờ nên cho ta biết chân tướng, ta sẽ thủ hạ lưu tình!!"
Giang Trừng cũng lộ ra ý cười lạnh lẽo: "Nếu ta có thể thành công, ta sẽ đứng bất động cho ngươi đánh tới hết giận mới thôi."
Ngụy Vô Tiện hừ một tiếng.
Y biết Giang Trừng đêm nay đã không muốn nói nữa, cho dù có đánh hắn thì hắn cũng sẽ không hé răng nửa lời.
"Một điều nữa." Ngụy Vô Tiện nói: "Khi nào ngươi động thủ thì gọi ta."
Giang Trừng nhíu mày ngẩng đầu: "Ngươi không cần......"
Ngụy Vô Tiện đột nhiên giơ tay thít chặt cổ Giang Trừng, ra vẻ hung tợn nói: "Ngươi còn nói!"
Giang Trừng trầm mặc.
Sau một lúc lâu hắn vỗ vỗ cánh tay Ngụy Vô Tiện ý bảo y buông tay: "Hảo, ta đáp ứng ngươi."
Ngụy Vô Tiện buông lỏng tay, xoay người chui vào trong chăn, đưa lưng về phía Giang Trừng.
Hôm nay y thật sự nổi giận, một câu cũng không muốn nói nhiều nữa.
Giang Trừng nằm xuống sau một lúc lâu, trở mình.
Hắn duỗi tay kéo kéo góc chăn Ngụy Vô Tiện.
Ngụy Vô Tiện quả nhiên còn thức, y xoay đầu lại nhìn, liền thấy trong bóng đêm đôi mắt Giang Trừng lấp lánh nhàn nhạt.
"Sinh nhật vui vẻ, sống lâu trăm tuổi." Giang Trừng nói.
Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm hắn sau một lúc lâu, mới nằm yên nhỏ giọng mà ừ một tiếng: "Mau ngủ, qua canh năm tên hỗn trướng Ôn Triều kia lại phái người tới gõ cửa."
Giang Trừng thu hồi tay.
Hai người đều có tâm sự, nhưng cơn buồn ngủ đánh úp, sau một lát cả hai đều chìm vào giấc ngủ.
Ngụy Vô Tiện nói không ngoa.
Canh năm vừa qua, sắc trời còn chưa rõ liền có người của Ôn gia đến gõ cửa gọi bọn hắn rời giường, lý do hoa hòe là "Làm bài sáng sớm".
Nhưng trên thực tế, Ôn Triều gần canh bốn mới ăn chơi xong rồi đi ngủ, đến gần buổi trưa hắn mới chậm rì rì ngáp một cái xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Ngụy Vô Tiện lúc này đang ngồi ngủ gật.
Giang Trừng cũng không có tinh thần, nhìn thấy Ôn Triều liền tung chân đá Ngụy Vô Tiện một chân.
Ôn Triều người này cực kỳ thiếu bình tĩnh, hắn cực kì thống hận người khác không đem hắn để vào mắt.
Lúc trước ở hội Thanh Đàm, Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện làm cho hắn bẽ mặt nên lần này ở Kỳ Sơn Ôn Triều liền đặc biệt chiếu cố đến hai người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT