Tề Tử Vũ khi còn nhỏ đã mất ba, trưởng thành trong một gia đình không trọn vẹn, có thể bởi vì có một người mẹ ôn nhu hiền lành và một người anh lớn hơn tám tuổi, vì lẽ đó cuộc sống tuy đơn giản nhưng khắp nơi lại tràn ngập ấm áp. Đã từng cho rằng ở trong gia đình của mình, mẹ hiền con hiếu, anh em hòa thuận, hoàn toàn không có khả năng xuất hiện các loại chuyện chia rẽ hoặc là tranh chấp. Nhưng mà mùa thu năm Tề Tử Vũ mười sáu tuổi ấy, niềm tin đã bị đánh vỡ.
Còn nhớ lúc đó là vừa mới khai giảng không bao lâu, mình vừa mới về đến nhà thì nhìn thấy anh hai ngồi trên ghế sôpha, cúi đầu ủ rũ cùng với mẹ đang mím môi, gương mặt dữ tợn đứng ở bên cạnh. Nhìn thấy Tề Tử Vũ trở về, hai mẹ con đúng là rất ăn ý, ai trở về phòng người nấy, người đi làm cơm, nửa câu cũng đều không nói. Tuy rằng Tề Tử Vũ cảm thấy kỳ quái nhưng cũng không có đi truy hỏi mẹ. Mãi cho đến bữa tối thì nhìn thấy má trái của Tề Ngạn đã sưng lên...
Từ khi còn nhỏ, tình cảm anh em của Tề Ngạn và Tề Tử Vũ vô cùng tốt, nhìn thấy mặt của anh hai biến thành như vậy, Tề Tử Vũ đâu còn tâm trạng ăn cơm. Sốt ruột muốn đi tìm nước đá cùng với hộp thuốc để giúp Tề Ngạn bớt sưng, đối mặt với Tề Tử Vũ lo lắng dò hỏi nhưng Tề Ngạn thái độ khác thường không trả lời, chỉ là cúi đầu nhìn cơm trong chén, cũng không biết là đang suy nghĩ gì. Còn mẹ chỉ là hơi liếc mắt liền tiếp tục ăn cơm, sắc mặt không có nửa phần tỏ vẻ quan tâm giống như trước. Nhìn thấy tình huống kỳ quái như thế này, anh hai thì trầm mặc, mẹ thì tức giận, Tề Tử Vũ mơ hồ cảm thấy chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn gì...
Hôm sau là cuối tuần, buổi sáng khi Tề Tử Vũ thức dậy liền ngửi được cả nhà đều nồng nặc mùi gan heo. Loại nội tạng này từ trước đến giờ ở trong nhà không có ai yêu thích, Tề Tử Vũ tràn đầy nghi hoặc mà mở nồi ra, bên trong thật sự là nồi canh gan heo. Anh hai đã sớm không thấy bóng dáng, mẹ thì nhận điện thoại xong thì có việc phải đến bệnh viện, vì vậy chỉ còn lại một mình Tề Tử Vũ với nồi canh heo chưa có nấu xong.
Nghe theo lời mẹ dặn, sau khi tắt lửa, thêm muối, nhân lúc canh còn nóng đem bỏ vào bên trong bình giữ nhiệt. Mãi đến khi ngồi trên xe taxi đi đến bệnh viện, đến cùng Tề Tử Vũ cũng không biết nồi canh này là cho ai uống, Người kia có liên quan gì đến vết thương trên mặt anh hai hay không.
Mẹ là chủ nhiệm ngoại khoa của bệnh viện, trước đây Tề Tử Vũ cũng thường đi đến bệnh viện, vì vậy trên dưới mọi người ở trong khoa xem như đều biết Tề Tử Vũ. Cầm bình giữ nhiệt chạy đến bệnh viện, lại được báo là mẹ đang ở phòng phẫu thuật, có để lại tờ giấy nói nhân lúc canh còn nóng đưa đến phòng 406 trên lầu bốn.
Lầu bốn, phòng bệnh đều là phòng một người cao cấp, Tề Tử Vũ mới vừa đi đến cầu thang lầu bốn, phát hiện anh hai mình đang đứng cùng một cặp vợ chồng trung niên gương mặt buồn đầy vẻ lo lắng ở trước cửa phòng bệnh.
Đối với sự xuất hiện của Tề Tử Vũ, Tề Ngạn vô cùng ngạc nhiên nhưng khi nhìn đến bình giữ nhiệt quen thuộc trong lồng ngực. Quả nhiên, Tề Ngạn nhận lấy bình giữ nhiệt, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn, sau đó cửa phòng bệnh mở ra. Một đứa trẻ với mái tóc dài đến thắt lưng, đôi mắt đỏ ngầu mở cửa, thở dài, sau đó nhận lấy bình giữ nhiệt. Dựa vào khe hở của cánh cửa, Tề Tử Vũ hướng mắt nhìn về bên trong phòng, chỉ là vừa nhìn thấy, liền bị hù doạ.
Một cánh tay ở bên giường vô lực rủ xuống, cổ tay quấn đầy băng gạc tựa hồ bởi vì vết thương bị thấm ra ngoài mà loang lỗ đầy vết máu... Trái ngược với vết máu đỏ tươi trên băng gạc là những ngón tay trắng nõn tinh tế đến trong suốt... Phảng phất dường như có thể nhìn thấy sự ưu thương và vô vọng của người đó.
Đứa trẻ nhận lấy canh xong, rất nhanh một lần nữa đóng cửa phòng bệnh lại. Đó chính là lần đầu tiên gặp mặt không chính thức của Tề Tử Vũ và Giang Hoài Sương.
Về đến nhà, Tề Tử Vũ quấn lấy mẹ mình rất lâu, mới biết được vết thương trên mặt anh hai chính là kiệt tác của mẹ, cái bạt tai kia chính là nhắc nhở anh hai không được để cho đố kị trở thành lý do làm tổn thương người khác. Lúc biết được kỳ thật anh hai chỉ là nói mấy câu với người kia, là người kia suy nghĩ không thông, Tề Tử Vũ có chút bất bình vì anh mình... Nhưng Tề mẹ sờ sờ đầu Tề Tử Vũ, thở dài, chỉ là nói: "Chờ lúc con chân chính yêu thích một người thì sẽ hiểu được, từ trong miệng của người khác biết được mình thật sự bị vứt bỏ là chuyện tàn nhẫn cỡ nào."
Khi đó Giang Hoài Sương đi vào ngõ cụt mà tự sát, tuy là được cứu trở về, ngoại trừ Tề mẹ là bác sĩ chính trông coi và Cố Thiên Dao cùng đi vào phòng giải phẫu, không bao giờ có thể nhìn thấy người thứ ba ở trong phòng bệnh. Nếu như có người lạ đi vào, người kia cũng sẽ không nói gì, chỉ là cầm lấy đồ ở bên người từng cái đập vỡ. Giang mẹ đã từng cố chấp ở lại trong phòng, dự định khuyên giải, ai ngờ rằng Giang Hoài Sương vừa đập hết các thứ trong tầm tay xong lại cầm lấy chai nước biển đang treo bên trên, đập vỡ.
Tề Tử Vũ không biết loại tâm tình 'bài xích gặp người' là cái gì, chỉ biết là mẹ mình ngoại trừ buổi sáng đi làm, tan tầm trở về ngủ được mấy tiếng, buổi tối còn phải đi bệnh viện trực. Mấy lần như vậy, Tề mẹ liền gầy đi rất nhiều. Tuy rằng nhớ đến cánh tay ở trong khe cửa thì trong lòng phát lên chấn động, thế nhưng Tề Tử Vũ càng đau lòng mẹ khổ cực. Vì một người không hề có quan hệ, thậm chí cũng không tính là do anh hai hại, cần phải tận tâm tận lực như vậy sao...
Lén lút bấm tắt đồng hồ báo thức của mẹ, Tề Tử Vũ chuồn ra cửa chính chạy thẳng đến bệnh viện. Tuy là muốn cho mẹ nghỉ ngơi nhiều một chút thế nhưng nếu như người ở bên trong thật sự xảy ra chuyện gì, mẹ quay đầu lại thì bị chỉnh đốn khẳng định là bản thân mình.
Đến bệnh viện, đẩy ra cửa phòng bệnh 406, người nằm, người ngồi, Tề Tử Vũ nhìn thấy một trong hai người duy nhất có thể ở lại phòng bệnh, gọi là Cố Thiên Dao, cũng chính là người lần trước nhận canh. Nhưng mà để cho Tề Tử Vũ bất ngờ chính là, mới có mấy ngày mà Cố Thiên Dao đã gầy đi trông thấy, con mắt hơi có chút sưng, mặt và môi đều rất trắng, cùng mái tóc ngang thắt lưng được buộc lên càng lộ ra hai má gầy gò. Nếu không phải đã sớm biết được chủ căn phòng bệnh này là ai, thì cho rằng Cố Thiên Dao chính là bệnh nhân trong phòng bệnh này cũng không quá đáng.
Nhìn thấy Cố Thiên Dao so với mẹ mình còn mệt hơn nhiều lần, Tề Tử Vũ trầm mặc. Mà Cố Thiên Dao nhìn thấy người tiến vào lại không phải là Tề mẹ liền kinh ngạc. Ngây người, cái chén ở bên cạnh liền rơi xuống đất phát ra âm thanh, mảnh vỡ văng tung tóe...
"Là ai, tại sao đi vào đây? Còn không đi ra..." Cố Thiên Dao sốt ruột, vừa đem Tề Tử Vũ đẩy ra bên ngoài, vừa quay đầu nhìn người trên giường nhẹ giọng trấn an: "Có thể là đi nhầm phòng, liền đi ra ngoài. Đừng đi xuống giường, trên đất có mảnh thủy tinh."
"..." Tề Tử Vũ vừa muốn tự nhận mình là vì anh hai và người mẹ mấy ngày liền vất vả mà đến đòi công bằng, nhưng sau khi nhìn rõ cái người ở trên giường ngồi dậy, đột nhiên yên lặng. Mãi đến tận khi bị Cố Thiên Dao đẩy ra khỏi phòng bệnh nhưng Tề Tử Vũ vẫn chưa hoàn hồn.
Đó là đôi mắt thế nào... Trống rỗng tựa hồ không có thứ gì, rõ ràng là nhìn mình, rồi lại giống như là xuyên thấu qua mình nhìn ở nơi xa hơn, có một loại cảm giác đột nhiên bị xuyên thấu. Tròng mắt màu đen vô tận, cảm giác giống như là muốn nuốt chửng người khác vào. Tề Tử Vũ cảm thấy hàn khí ở trên người đột nhiên phát sinh nhưng vẫn rất muốn... Lại nhìn một lần nữa. Chính là người bị người yêu cũ của anh hai mình vứt bỏ sao, cái người yêu thích đồng tính kia... Thật là đẹp. Tề Tử Vũ hít sâu một cái nhưng cuối cùng vẫn đem tay từ chốt cửa dời đi.
Thế nhưng đứa trẻ kia, đã không thể dùng từ tuyệt vọng để hình dung, ánh mắt đã lưu lại bên trong lòng của Tề Tử Vũ. Không giống như đôi mắt hơi hơi sưng đỏ của Cố Thiên Dao, ánh mắt của Giang Hoài Sương, chỉ nhìn liền biết chưa từng khóc qua. Đến cùng là phải chịu đau thương như thế nào, mới có thể khiến cho con người ngay cả khóc cũng không thể được...
Sau đó lần thứ tư, Tề Tử Vũ thừa dịp anh hai gọi Cố Thiên Dao ra ngoài liền nhanh chóng đi vào phòng bệnh, lén lút đưa cho Giang Hoài Sương một cái máy MP4, sau đó lại nhanh chóng bước ra ngoài trước khi Giang Hoài Sương bắt đầu đập phá đồ. Tuy rằng cũng không biết chuyện mình làm có hữu ích hay không, hoặc là có phải rất dư thừa hay là vô dụng, thế nhưng Tề Tử Vũ luôn cảm thấy, đối mặt với kiểu người như vậy, nếu như mình cái gì cũng không làm thì giống như là làm sai. Có lẽ đây chính là nguyên nhân mà mẹ nguyện ý đi chăm sóc Giang Hoài Sương.
Sau đó nghe nói Giang Hoài Sương đã về nhà tĩnh dưỡng, mẹ cũng không cần phải đi chăm sóc, Tề Tử Vũ cũng mất đi liên lạc. Mối quan hệ giữa mẹ và anh hai dần dần trở lại hòa thuận như lúc ban đầu, chuyện của Giang Hoài Sương giống như là một trang lịch sử, cứ như vậy liền trôi qua, trừ việc Tề Tử Vũ bị lỗ mất một cái MP4.
Lúc gặp mặt lại đã là ba năm sau. Giang Hoài Sương tốt nghiệp, chính thức tiếp nhận Giang thị, đem Tề Ngạn đổi nghề đến Giang thị làm ở bộ phận pháp luật. Thời điểm Tề Tử Vũ ở nhà nhìn thấy Giang Hoài Sương suýt chút nữa không nhận ra, chính là đứa trẻ ba năm trước ở bệnh viện. Giỏi giang, thành thục, ôn hòa lịch sự... Sự trưởng thành của một người, thật sự cần tạo nên từ những vết thương hay sao...
Mà Tề Tử Vũ sau khi tốt nghiệp đại học cũng đi vào Giang thị làm thư ký cho Giang Hoài Sương, chính là làm được một vài năm. Cho dù chỉ là làm một vài năm nhưng Tề Tử Vũ luôn chứng kiến Giang Hoài Sương đối với mọi người lãnh đạm, trên thương trường vô tình, thậm chí đối với tình cảm hoàn toàn không có thái độ thật lòng, vẫn là không có cách nào quên chuyện cũ, lúc gặp gỡ ban đầu, người kia vì tình cảm mà hoàn toàn tan vỡ...
Không đành lòng chỉ trích, hoàn toàn dung túng, giải quyết hậu quả thỏa đáng, đó là thái độ làm việc sau khi Tề Tử Vũ bắt đầu làm thư ký cho Giang Hoài Sương,
Cũng chính vì như thế, Tề Tử Vũ đối với Thang Biên Tâm, lúc nào trong lòng cũng mơ hồ tồn tại lo lắng. Lo lắng bản thân mình chưa đủ tốt, không có cách nào thay thế được vị trí của Giang Hoài Sương ở trong lòng Thang Biên Tâm. Cái loại lo lắng này, lúc Giang Hoài Sương biết được Lâm Thanh Lam trở về có chút không khống chế được mà rời đi, đến đỉnh điểm, Giang Hoài Sương mất khống chế, Thang Biên Tâm cũng là thất lễ, ngữ khí cứng nhắc, đối với Hứa Đan Lạc khiêu khích rõ ràng như vậy, nghe vào trong tai Tề Tử Vũ, cuối cùng cũng rơi vào trong mắt Giang Hoài Sương.
Giang Hoài Sương gọi Tề Tử Vũ vào văn phòng, mở miệng hỏi: "Còn nhớ, lễ vật đầu tiên em đưa cho chị là cái gì hay không?"
Tề Tử Vũ lắc đầu.
Giang Hoài Sương cười cười, lấy ra cái MP4 có chút cũ: "Năm đó, xua đuổi ba mẹ, để cho họ lo lắng và rầu rĩ quanh quẩn ở bên ngoài phòng bệnh, Tề Ngạn hối hận ở nhà ròng rã hút bao nhiêu thuốc lá, mẹ thì dậy sớm nấu món canh yêu thương, còn có Thiên Dao lúc nào cũng ở sau lưng khóc, sau đó giả vờ bộ dạng như người không có gì rồi trở về. Nhìn xem một chút, là tại sao, còn nhớ rõ không?"
"Chị muốn nói cho em biết phải quý trọng người trước mắt." Tề Tử Vũ xoay mặt đi, ho khan một tiếng: "Năm đó thật sự đã xem?"
"Ở cuối đoạn phim, đoạn ghi âm, quá khứ, đều đã qua. Nếu như cuộc sống chỉ chìm vào quá khứ thì vĩnh viễn không có hiện tại hoặc là tương lai." Giang Hoài Sương cười cười: "Là nguyên văn. Chị muốn hỏi, chính là em muốn sống trong quá khứ của người khác hay là sống trong hiện tại của người khác?"
Tề Tử Vũ không nói.
"Có một số người tuy rằng chúng ta không yêu, không thích, nhưng mà dù sao cũng đã từng qua lại. Giống như là Lâm Thanh Lam..." Giang Hoài Sương tạm dừng: "Đối với anh của em, tuy rằng không yêu, thế nhưng đã từng quen, nói hoàn toàn quên sạch sẽ là lừa người. Chính là vì cái gì, anh em còn nguyện ý giúp, hiểu không?"
"Giống như là lo lắng vậy..." Tề Tử Vũ nhếch miệng.
"Xem em nghĩ như thế nào." Giang Hoài Sương không có nhiều lời. Có một số việc phải tự mình suy nghĩ mới có thể hiểu rõ ràng.
Tề Tử Vũ yên lặng rời khỏi phòng Giang Hoài Sương nhưng trái tim thoáng buông lỏng chút. Bất kể là đã trải qua như thế nào thì cũng đều đã qua đi... Có một số người, đã đánh mất, còn chính mình, phải giữ được người mà mình muốn...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT