Sau một vài năm, Giang Hoài Sương chưa hề nghĩ đến mình còn có thể cùng Lâm Thanh Lam ngồi xuống ôn hòa nhã nhặn ăn cơm. Nhưng khi Giang Hoài Sương thật sự nhìn thấy Lâm Thanh Lam, những năm tháng xa cách kia tựa hồ trong nháy mắt biến mất không còn tăm hơi. Ký ức như thủy triều đem mình nhấn chìm, liền kéo ra mảng vết thương lớn chưa bao giờ khép lại. Bình tĩnh là mặt nạ, trấn định là ngụy trang, Giang Hoài Sương uống nước trà, không ổn chính là bưng cái ly, tay hơi có chút run rẩy.

Chẳng qua ngồi xuống hàn huyên hai câu, tiếp theo chính là khoảng lặng yên lớn. Nồi lẩu sôi sùng sục sùng sục nhưng không có người nào thả nguyên liệu vào, tựa hồ ai cũng không phải vì ăn cơm mà đến. Giang Hoài Sương trầm mặc, chỉ chăm chú nhìn ly trà trong tay. Xem ra hiển nhiên Lâm Thanh Lam thoải mái hơn, bồi bàn đem găng tay đến, mang vào bắt đầu bóc tôm. Giang Hoài Sương lợi dụng ly trà tiếp theo, lặng lẽ đánh giá người trước mắt yên tĩnh bận bịu.

Lâm Thanh Lam và Tề Ngạn bằng tuổi, năm nay đã ba mươi ba tuổi, ngoại trừ khí chất thoáng thành thục hơn nhiều so với mười năm trước, cũng chưa lưu nhiều dấu vết của năm tháng. Đuôi lông mày cong nhạt, con mắt luôn mang theo ý cười, nghiêm túc làm việc thì sẽ nhếch môi, còn có cái động tác bóc tôm thành thạo... Lấy tôm, lột đầu, bỏ ria, bóc vỏ, cầm đuôi tôm chấm nước chấm, đều giống năm đó. Giang Hoài Sương chìm đắm trong chuyện cũ, mãi đến khi con tôm được người ta bỏ vào cái dĩa ở trước mặt mình.

"Cảm ơn." Giang Hoài Sương đặt ly trà xuống, nhìn con tôm đã bóc vỏ bên trong dĩa, tay phải động động nhưng không có cầm lấy chiếc đũa.

Giang Hoài Sương phản ứng hời hợt để Lâm Thanh Lam phải sững sờ, thuận tiện tự giễu cười cười, cởi găng tay. Có thể Giang Hoài Sương vẫn như trước đây thích ăn tôm hương cay nhưng chán ghét bóc vỏ tôm, chỉ là mình đã không phải là người có thể thay em ấy bóc vỏ tôm nữa, Lâm Thanh Lam suy nghĩ, trong lòng có chút chua xót.

"Gần đây trải qua thế nào?"

"Rất tốt, cám ơn chị đã quan tâm." Giang Hoài Sương nhìn Lâm Thanh Lam, chung quy không có cách nào mà nói nặng hơn một chút: "Lần này trở về tìm em, chắc không phải vì hỏi cuộc sống trải qua như thế nào?"

"Chỉ là, muốn ôn chuyện cũ mà thôi." Lâm Thanh Lam nói, nhưng ánh mắt trôi về phía điện thoại di động đang đặt trên bàn.

Ôn chuyện cũ, đúng là vậy chứ... Giang Hoài Sương nhỏ giọng hừ nhẹ. Hay là mình không đủ bao dung, không có cách nào buông xuống chuyện năm đó, nhưng cũng không đến nỗi thật sự cho rằng sau khi tạm biệt mười năm, cả hai còn có thể làm bằng hữu chứ? "Ở nước Anh trải qua cũng tốt chứ?" Tuy là Giang Hoài Sương có chút uất ức nhưng trên mặt vẫn là khách khí.

"Cũng còn tốt, chồng chị là người không tệ. Hiện tại cũng có hai đứa bé." Lâm Thanh Lam tận lực nói ngắn gọn, không muốn kích thích đến Giang Hoài Sương.

"Không tệ." Giang Hoài Sương cầm ly trà nhưng tay hơi siết chặt.

"Cái kia... Em?" Lâm Thanh Lam cẩn thận từng li từng tí mà hỏi vấn đề, có chút sốt sắng mà nhìn Giang Hoài Sương. Đồng thời căng thẳng chờ đợi Giang Hoài Sương mở miệng, còn có Giang mẹ và Hứa Đan Lạc ở quán cà phê sát vách.

Giang Hoài Sương trầm mặc, lúc này mở miệng trả lời: "Đã có người ở cùng nhau."

Hứa Đan Lạc thanh tĩnh mỉm cười. Giang mẹ lắc đầu một cái, mấy đứa trẻ này vẫn là quá non nớt.

"Dạng..." Lâm Thanh Lam uống một ngụm nước, cúi đầu, "Là dạng người gì?"

"Là dạng người gì, có liên quan gì sao?" Giang Hoài Sương vốn định nói hai câu trào phúng nhưng khi nhìn Lâm Thanh Lam, tâm lại không tàn nhẫn nổi. Chính mình đã từng yêu qua, hận qua, dù cho không làm bằng hữu nhưng chung quy không có cách nào làm kẻ địch. "Là người rất đơn thuần, nhỏ hơn em vài tuổi." Giang Hoài Sương thở dài, nhưng vẫn trả lời Lâm Thanh Lam.

"Em lớn tuổi hơn người kia, chắc chắn có chút khổ cực hả?" Thấy thái độ Giang Hoài Sương tốt hơn một chút, Lâm Thanh Lam thở phào.

"Làm sao, là đang nhắc nhở em, năm đó chị rất khổ cực sao?" Giang Hoài Sương thừa nhận bản thân có chút mẫn cảm, nhưng không có cách nào khống chế được tâm tình của mình.

"Không phải ý này." Lâm Thanh Lam lắc đầu: "Chỉ có điều em lớn tuổi hơn, sự tình phải cân nhắc sẽ khá nhiều. Ví dụ như phải chịu trách nhiệm cái kia (trinh tiết)..."

Giang Hoài Sương ngơ ngác, cười cười, còn là cười loại trách nhiệm kia: "Thời buổi này còn có loại trách nhiệm kia sao?"

Tuy là cười nói nhưng không khó nghe ra oán niệm trong đó. Lâm Thanh Lam cười khổ: "Làm người lớn, trách nhiệm càng lớn, áp lực càng lớn. Chị thừa nhận năm đó là chị không chịu trách nhiệm, nhưng bây giờ không phải là em có thể hiểu được một chút áp lực năm đó hay sao. So với em lớn hơn sáu tuổi, chị có công việc, em còn đang đi học, năm ấy cả hai vừa mới thành niên. Chị rất sợ nếu như tiếp tục nữa, sẽ hủy... Thậm chí lúc đó còn nhỏ như vậy, để đi trên con đường đó, không biết có phải là sai lầm hay không. Chị không có dũng khí... Đi gánh vác nhân sinh một đứa trẻ."

"Được rồi, không cần nói tiếp." Giang Hoài Sương cau mày, những ngôn ngữ kia quá đúng, tiếp tục nghe nữa chính mình thật không thể bỏ qua ý nghĩ. "Xin đừng đem chuyện không chịu trách nhiệm cùng hiện tại dính líu đến nhau." Giang Hoài Sương biết rõ lời nói của Lâm Thanh Lam có ý chối bỏ trách nhiệm, nhưng không có cách nào để phản bác. Đúng, chính mình cũng sợ. Hứa Đan Lạc còn quá trẻ, tương lai quá xa, biến cố quá nhiều, chút dứt khoát cũng là sầu lo ở trong lòng mình.

"Không sợ sao? Không sợ không chịu nổi trách nhiệm sinh mệnh tuổi trẻ đơn thuần sao? Rất hối hận năm đó lên giường... Có thể, căn bản có thể gặp được người tốt hơn, không cần thật sự phải đi con đường này." Lúc này Lâm Thanh Lam quả thật là hối hận.

Nghe được điều này, trái lại Giang Hoài Sương thanh tĩnh: "Quan hệ của tụi em rất phức tạp, cho dù không yêu nhau hay là phải chăm sóc. Không có lên giường, cho dù tương lai người đó muốn rời khỏi, em cũng sẽ hoàn hoàn chỉnh chỉnh để cho em ấy ra đi. Thế nhưng trước đó, em sẽ không chủ động rời đi. Thừa nhận áp lực là có thế nhưng em đồng ý đi thử nghiệm. Chính là không cùng một dạng người, em cũng không dùng danh nghĩa thỏa đáng để chọn rời đi. Mặc dù không cần thiết, em cũng không có cách nào tha thứ cho chị lúc trước không chào mà đi."

"..." Lâm Thanh Lam mím chặt môi.

"Tuy rằng không có cách nào tha thứ thế nhưng có thể hiểu được." Giang Hoài Sương thở dài: "Năm đó ba chị sinh bệnh rất nặng, chỉ mới nửa tháng liền tiêu hết tiền tiết kiệm, mà vào lúc ấy vừa mới bắt đầu đi làm, căn bản là không làm được gì hết. Sau đó kết hôn, ba chị cũng được chữa trị ở nước Anh. Chỉ là không hiểu, tại sao thiếu tiền không tìm đến em, ngược lại chạy đi lập gia đình?"

"Tại sao... Em biết..." Lâm Thanh Lam sững sờ.

"Phải, sau khi tiếp nhận Giang thị, chuyện thứ hai điều tra chính là chuyện năm đó chị lập gia đình." Giang Hoài Sương có chút chán nản chuyển động cổ tay: "Trước sau không thể tin tưởng, năm đó không chào mà chạy đi lập gia đình, em liền tự sát, chị cũng không muốn trở về thăm."

"Tự sát!" Lâm Thanh Lam lên tiếng kinh hô, dùng tay che miệng, nước mắt liền thoáng rơi xuống.

"Hóa ra chị không biết..." Giang Hoài Sương lấy khăn giấy đưa đến: "Nhưng mà nói chung, đã là chuyện lúc trước."

"Xin lỗi... Chị cho rằng chỉ là một đoạn thương tâm, theo thời gian sẽ tốt lên. Cho rằng..." Lâm Thanh Lam tiếp nhận khăn giấy nhưng lại nắm lấy tay Giang Hoài Sương. Hai đạo dấu ấn màu trắng, trải qua mười năm, đã vô cùng nhạt nhòa nhưng không khó tưởng tượng, năm đó đến cùng là Giang Hoài Sương mang theo tâm tình bi thương thế nào mới chọn từ bỏ sinh mệnh.

"Đều qua rồi." Giang Hoài Sương có chút không được tự nhiên thu tay về. Xem ra Lâm Thanh Lam thật sự không biết chuyện đã xảy ra với mình.

"Xin lỗi..." Lâm Thanh Lam biết mình có chút thất thố, lau khô nước mắt, lúc này mới bình tĩnh tiếp tục nói: "Chị cho rằng sau khi chị đi, em sẽ có một khoảng thời gian ngắn khó vượt qua, nhưng chung quy sẽ bắt đầu đoạn tình cảm khác. Tìm người tốt hoặc là bắt đầu cùng Cố Thiên Dao, tóm lại là người có thể thay thế vị trí của chị trong lòng em, dù sao hai ngươi cũng bằng tuổi..."

"Thiên Dao thì liên quan gì đến chuyện này?" Giang Hoài Sương khó chịu nhất chính là có người kéo đến Cố Thiên Dao: "Thời điểm hai ngươi quen nhau, liền biết chúng em chỉ là bạn bè mà thôi. Bằng tuổi, chị cho rằng tình cảm là sử dụng thời gian dài ngắn để cân nhắc sao?"

"Thật không... Năm đó lớp mười hai, là em ấy viết thư nói với chị, em cần được người có kinh nghiệm động viên, vì lẽ đó tụi chị mới bắt đầu qua lại. Cho rằng... Xem ra là chị hiểu lầm." Lâm Thanh Lam cũng bởi vì tin Cố Thiên Dao sẽ vì mình đi rồi, chắc chắn nỗ lực giúp Giang Hoài Sương khôi phục như cũ, cho nên mới an tâm rời đi.

Là bởi vì chuyện đó... Vì lẽ đó mình mới nhận được thư của Lâm Thanh Lam, Giang Hoài Sương yên lặng.

"Còn hận không?" Thấy Giang Hoài Sương không nói, Lâm Thanh Lam có chút thấp thỏm hỏi.

"Không hận." Giang Hoài Sương chính là nói lời thật. Mười năm trôi qua, những thứ yêu hận kia đều bị mài đến gần như không còn gì, còn lại cũng chỉ là không cam lòng cùng oán niệm mà thôi. "Chính là không hiểu, tuy rằng hiện tại trên phương diện làm ăn, chồng chị cũng coi như thành công, nhưng làm sao cũng không sánh được Giang thị có tiền. Năm đó đến cùng là bởi vì chị yêu thích người đó hay là yêu thích tiền của người đó?"

Dù cho Giang Hoài Sương suy nghĩ mười năm, vẫn không nghĩ thông cái vấn đề này.

Giang Hoài Sương hỏi thẳng ra, Lâm Thanh Lam trầm mặc, cân nhắc hồi lâu rồi mở miệng: "Năm đó ba chị ngã bệnh, nửa tháng thì tiền tiết kiệm trong nhà dùng đến gần như không còn. Ngay tại lúc đó, ba mẹ em tìm đến. Bọn họ đồng ý ra tiền giúp ba chị chữa bệnh, điều kiện là lập tức đi Anh quốc kết hôn, không được quay về thành phố B nữa. Ban đầu chị không đồng ý, thế nhưng bọn họ nói, nếu như không đáp ứng cùng em tách ra, thà rằng đem quyên toàn bộ Giang thị cũng sẽ không lưu lại một đồng tiền nào cho em, trực tiếp đem em từ Giang thị đuổi ra khỏi cửa. Đến lúc đó không những không cứu ba chị, tương lai của em cũng sẽ hủy ở trên tay chị. Vào lúc ấy chị đã nghĩ, em còn nhỏ như vậy, đối với tình cảm có thể chỉ là mới mẻ hay không, chị không dám đem tương lai đi đánh cược. Thêm vào bệnh của ba đã nặng, vì lẽ đó chị đáp ứng... Vốn là muốn tìm một cơ hội để nói chuyện. Nhưng Tề Ngạn nhìn thấy chị chụp hình cưới, đã nói cho mẹ em biết chuyện, cho nên mẹ em liền đặt trước vé máy bay đi Anh quốc, đưa chị và người nhà đi. Nói ra không phải vì chị muốn trốn tránh trách nhiệm, cho dù không có chuyện phát sinh, chị cũng không thể bảo đảm có dũng khí so với đứa bé ít tuổi. Chỉ là vì năm đó chị thương tổn em, muốn nói một tiếng xin lỗi."

Giang Hoài Sương hít sâu một cái, đưa tay ra điểm nhẹ huyệt thái dương: "Quả nhiên là điều đó, lúc đó tra được chuyện làm ăn của chồng chị, thật ra là nhận được lợi ích từ bạn bè của em thì có chút hoài nghi. Như vậy kế tiếp, có phải là bọn họ cũng đi khuyên nhủ tiểu Lạc không nên cùng em quen nhau hay không?"

Lâm Thanh Lam cầm lấy điện thoại di động trên bàn đưa cho Giang Hoài Sương: "Vào tháng trước, công ty của chồng chị bị người khác ác ý đánh lén."

Nhìn dãy số quen thuộc trên màn hình, Giang Hoài Sương rất là bất đắc dĩ: "Yên tâm, chuyện của chồng chị, em sẽ giải quyết." Tắt điện thoại, Giang Hoài Sương nói tiếp: "Xem ra hiện tại chị vẫn rất quan tâm đến chồng chị."

Lâm Thanh Lam không hề trả lời, chỉ là nhìn điện thoại di động ở trong tay, bỏ xuống, nhẹ giọng: "Hiện tại mẹ em và người kia đang ở quán cà phê bên cạnh, bây giờ em đi vẫn còn kịp, chắc là mẹ em dùng những câu nói giống năm đó."

'Người kia' tự nhiên chính là Hứa Đan Lạc... Sắc mặt Giang Hoài Sương hơi thay đổi, nói câu "Sẽ liên lạc lại" liền đi ra ngoài. Vốn cho rằng bọn họ chỉ là tìm Lâm Thanh Lam đến thuyết phục mình, xem ra không chỉ như vậy.

Lâm Thanh Lam nhìn bóng lưng Giang Hoài Sương sốt ruột đi ra, tầm mắt dần dần trở nên hơi mơ hồ. Năm đó mình vì song phương có lợi mà quyết định rời đi, có phải từ khi quyết định đã là sai lầm hay không. Yêu say đắm như vậy cũng chỉ có thời sinh viên đó, dù cho đã có hai đứa con cùng người chồng hiện tại, nhưng vẫn là tình thân nhiều hơn tình ái. Thật ra Giang mẹ để cho mình đến khuyên Giang Hoài Sương từ bỏ Hứa Đan Lạc, còn đáp ứng, nếu như mình và Giang Hoài Sương còn yêu nhau, bọn họ sẽ không phản đối nữa. Chính mình không có đề cập đến, bởi vì Giang Hoài Sương đối với hài tử kia sốt sắng như vậy. Đã có tâm ý muốn cùng người khác còn mình lại không có lập trường đi đoạt lại người bị mình bỏ mất mười năm yêu say đắm. Xem ra đều là nhân quả...

Ra khỏi tiệm lẩu, Giang Hoài Sương liền nhìn thấy Giang mẹ đang bối rối đi ra từ tiệm cà phê bên cạnh.

Giang mẹ là cực kỳ buồn rầu, sớm cùng Lâm Thanh Lam nói xong điều kiện, kết quả chính mình quên mất căn bản Lâm Thanh Lam không biết chuyện Giang Hoài Sương đã từng vì tình tự sát. Vì hổ thẹn, Lâm Thanh Lam lại đem chuyện năm đó nói thẳng ra, càng kinh khủng chính là Giang Hoài Sương đã sớm nhìn ra. Điện thoại gài bẫy bị bỏ xuống, Giang mẹ liền biết khoảng cách con mình tức giận không xa, đang muốn xóa dấu vết nhưng bị Giang Hoài Sương chặn ở trước xe.

"Mẹ, vội vàng đi chỗ nào sao?" Giang Hoài Sương cười híp mắt che ở trước người Giang mẹ nhưng ánh mắt quét xung quanh: "Tiểu Lạc đâu?"

Giang mẹ chột dạ cầm lấy điện thoại di động nhưng dưới tầm mắt càng trở nên ác liệt của Giang Hoài Sương liền thua trận. "Nghe được chuyện của hai người, Nên đi trước..." Vì vậy tốt xấu gì mục đích của chuyến đi này cũng coi như là đạt nửa tiêu chuẩn.

"Đáng chết." Giang Hoài Sương nhẹ giọng, liền muốn xoay người đi lấy xe, đột nhiên nghĩ đến cái gì liền xoay người lại hỏi: "Nghe đến đoạn nào thì bỏ đi?"

"Đến đoạn 'hoàn hoàn chỉnh chỉnh để cho em ấy ra đi'..." Ánh mắt của Giang mẹ có chút do dự, lúc đó Hứa Đan Lạc bỏ đi nhìn rất tức giận, xem ra thật sự là bị kích động.

"Mẹ thật là tài giỏi..." Giang Hoài Sương nghe xong, liền biết Hứa Đan Lạc nhất định là phi thường không vui mà chạy mất, vì vậy liền vội vàng muốn đi tìm.

Giang mẹ phục hồi tinh thần lại, kéo Giang Hoài Sương: "Muốn đi tìm? Nghe mẹ, không nên cùng tiểu Lạc yêu nhau có được hay không?"

"Tại sao? Mười năm qua hai người còn không rõ là con không thể lập gia đình sinh con hay sao? Lại trăm phương ngàn kế đi Anh quốc đánh lén công ty nhà người ta, tìm Lâm Thanh Lam về, đến cùng tại sao con không thể lựa chọn cuộc đời của mình? Hai người cứ nhất định phải liên tiếp an bài bố trí sao?" Giang Hoài Sương có chút buồn bã, lời nói cũng trùng xuống.

"Không phải, con cùng ai yêu nhau cũng đều tốt, thậm chí Lâm Thanh Lam cũng tốt, chính là tiểu Lạc thì không được." Giang mẹ khẽ cắn răng: "Con có biết tại sao tiểu Lạc lại trở thành cô nhi chứ? Chú thì giết ba mẹ, còn làm tiểu Lạc bị thương, cuối cùng là tự sát. Lúc đó chuyện Hứa gia làm ăn thất bại là bởi vì có người muốn cho bọn họ xui xẻo. Khi đó gia đình chúng ta cùng Hứa gia giao tình không sâu, nhưng chúng ta vẫn bị bức bách làm vài việc, tuy rằng đều là việc nhỏ thế nhưng mấy công ty liên hợp lại, Hứa gia liền phá sản. Sau đó mẹ và ba con lén lút đưa chút tiền đến, nhưng cũng như muối bỏ biển, cuối cùng chú của tiểu Lạc chịu không được đả kích, là bởi vì ba con quyết định sai lầm mới thành như vậy, cho nên mới gây ra thảm án. Tuy rằng nhà chúng ta không phải kẻ cầm đầu, trên thương trường tranh đấu qua lại cũng là chuyện thường, nhưng mà dù sao chuyện là như vậy... Mẹ là sợ hiện tại tiểu Lạc còn nhỏ, nếu như lớn lên đi điều tra, đến lúc biết được mọi chuyện, người bị thương chính là con đó, đồ ngốc..."

"Ba mẹ nhận nuôi tiểu Lạc là vì bồi thường?" Giang Hoài Sương có chút hiểu được, lúc trước vì sao dùng danh nghĩa của mình để nhận nuôi, là để ngăn ngừa hai người sẽ xảy ra tranh chấp tài sản. Xem ra ba mẹ mình thật đúng là khôn khéo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play