Hứa Đan Lạc lên xe ngồi ổn định, cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, Tề Tử Vũ thấy gương mặt cau mày như có thâm thù đại hận liền thở dài. Nhưng ánh mắt lại trôi về Thang Biên Tâm đang nghiêm túc lái xe, gương mặt không có cách nào che giấu lo lắng, lại ý vị như thế nào... Tuy là ngồi chung xe nhưng ba người là đường tâm tư khác nhau.
Ngay ở nơi lân cận tùy tiện tìm một quán cà phê ngồi xuống, Hứa Đan Lạc đưa tay vào trong túi lục lọi tìm kiếm, móc ra lắc tay đưa cho Tề Tử Vũ. "Không có cơ hội trả lại, thật sự là quá xấu hổ."
"A, không việc gì." Tề Tử Vũ đưa tay thu hồi. Thời gian qua đi, lắc tay rốt cục trở lại tay chủ nhân cũ nhưng Tề Tử Vũ có chút không biết, lúc này có phải là nên sung sướng hay không. Thang Biên Tâm ở bên cạnh nghe hai người đối thoại, hơi chếch đầu nhưng cái gì cũng không nói.
Tề Tử Vũ trên danh nghĩa là thư ký của Giang Hoài Sương, nhưng thật ra từ lâu việc công hay việc tư đều nắm rõ mọi thứ.
Tuy gương mặt Giang Hoài Sương cái gì cũng không có biểu đạt, thế nhưng trong lúc Giang Hoài Sương và Hứa Đan Lạc phát sinh biến hóa quan hệ, người nào tinh tường tất nhiên là nhìn thấy ở trong mắt. Gia sự của bà chủ, mình căn bản không nên hỏi quá nhiều, hơn nữa Giang Hoài Sương ngoại trừ là chủ của mình, cũng còn nhiều quan hệ ở trong đó. Hiện tại ca ca mình đâm vào cái sọt, Tề Tử Vũ muốn ứng cứu cũng ngoài tầm tay, chỉ có thể đem kỳ vọng ký thác ở trên người Hứa Đan Lạc. Vốn định tìm một chỗ ngồi một chút cùng Hứa Đan Lạc nói một ít sự tình trước đây, cố gắng hết mức có thể để giúp Giang Hoài Sương nhưng cũng thấy không ổn. Hiện tại đúng là có chút phiền phức.
"Tiểu Lạc không muốn biết tại sao hôm nay Giang Hoài Sương khác thường sao?" Tề Tử Vũ cảm giác mình chủ động nói ra thật sự là quá Bát Quái. Vẫn là do Hứa Đan Lạc chủ động đặt câu hỏi, mình xuất hiện sẽ khá thuận lý thành chương một chút.
"Muốn..." Hứa Đan Lạc trả lời đến rất thành thật, tiếp theo lại làm cho Tề Tử Vũ không biết nói gì: "Tuy rằng muốn biết, thế nhưng vẫn là trở về hỏi sẽ tốt hơn." Lường trước được Tề Tử Vũ và Thang Biên Tâm ít nhiều gì cũng biết chút sự tình của mình và Giang Hoài Sương, vì vậy Hứa Đan Lạc cũng không kiêng kị nhiều.
"Giang Hoài Sương sẽ không nói..." Thang Biên Tâm mở miệng lời nói thẳng thắn, chính là ngữ khí nghẹn chết người.
"Lẽ nào sẽ không nói?" Trong lòng Hứa Đan Lạc vốn là bởi vì lo lắng Giang Hoài Sương mà có chút gấp, lại bị Thang Biên Tâm đột kích liền có chút tức giận. Thang Biên Tâm hừ một tiếng không nói.
Tuy là Tề Tử Vũ không hiểu hôm nay Thang Biên Tâm trúng gió gì mà lại cùng tiểu hài tử ra đòn, thế nhưng hiện tại rõ ràng không đúng thời điểm.
"Tuy rằng không biết rõ người kia, thế nhưng chuyện năm đó ít nhiều cũng biết một chút. Hơn nữa chuyện này thật sự không được phép nói ra, chắc là không chấp nhận nhắc lại nữa."
Chuyện không muốn nhắc đến... Hứa Đan Lạc rất dễ nghĩ đến lúc trước Giang Hoài Sương đã nói qua chuyện yêu học tỷ rồi người đó đi Anh quốc kết hôn sinh con, vì vậy là cùng một người sao? Hứa Đan Lạc có chút luẩn quẩn, nếu như là cùng một người, như vậy không chừng Giang Hoài Sương sẽ không đối với mình quan tâm nhiều nữa. Hơn nữa hôm nay Giang Hoài Sương liền tự mình rời khỏi để mình lưu lại. Mặc dù mình không hữu dụng, thế nhưng cách Giang Hoài Sương nhanh chóng tránh người như vậy, ít nhiều gì Hứa Đan Lạc vẫn có chút bị tổn thương.
Thấy Hứa Đan Lạc không nói, khóe môi Thang Biên Tâm nổi lên vệt ý cười, cân nhắc: "Như thế nào, hiếu kỳ a."
Tề Tử Vũ trừng mắt Thang Biên Tâm, vỗ vỗ mu bàn tay của Hứa Đan Lạc, nhẹ giọng: "Thật ra hiếu kỳ cũng là rất bình thường, dù sao..." Tề Tử Vũ tạm dừng, không biết có nên nói thẳng ra hay không, dù sao hai người cũng đang bắt đầu.
Hiếu kỳ, rất tò mò, tương đối hiếu kỳ... Hứa Đan Lạc miệng uống cà phê, mưu toan đem tất cả hiếu kỳ đều nuốt vào trong bụng. Hứa Đan Lạc biết Tề Tử Vũ tự nói với mình một số chuyện là xuất phát từ lòng tốt, hay là muốn sau khi cho mình biết liền có thể đi an ủi Giang Hoài Sương. Nhưng mà xem xét dựa theo tình hình ngày hôm nay, cho dù mình biết cũng không làm được gì, hơn nữa nếu như Giang Hoài Sương biết tự mình tìm hiểu sự tình, chắc chắn rất tức giận.
Hứa Đan Lạc hiểu được, mình không phải là người có thể che giấu, nếu như bây giờ nghe Tề Tử Vũ nói ra, trở về nhất định sẽ lòi đuôi. Hơn nữa... Mấy tháng qua, tuy thời gian riêng tư của hai người rất ít nhưng tình cảm càng ngày càng tốt. Có lúc Hứa Đan Lạc cảm thấy, ngoại trừ việc chưa chính thức bắt đầu, nhưng trạng thái hiện tại của hai người cùng người yêu không có gì khác nhau. Những điều kia xuất hiện, có phải là rất quan trọng sẽ ảnh hưởng đến hiện tại hay không, thậm chí sau này Hứa Đan Lạc muốn nghe chính miệng Giang Hoài Sương nói. Hiểu lầm thường thường đến từ những lời đồn đại, những ngôn tình và manga kia, Hứa Đan Lạc không có xem kĩ.
"Nếu như bất hòa, chính là không muốn biết." Hứa Đan Lạc tự đấu tranh một phen, rốt cục vẫn là từ chối hảo ý của Tề Tử Vũ: "Nếu muốn biết, có thể kiên trì chờ người kia nguyện ý cùng nói." Nhớ đến lần trước mình không cẩn thận hỏi Giang Hoài Sương cái gì, hơi chọc giận. Hứa Đan Lạc cảm thấy có một số việc, mặc dù mình muốn biết, thế nhưng không hẳn nhất định phải biết.
Thang Biên Tâm liếc mắt quan sát tỉ mỉ Hứa Đan Lạc, nhưng ánh mắt dần dần nhu hòa hơn: "Vậy cũng từ từ chờ đợi lĩnh hội. Em a, nhìn như cực kỳ kiên cường, thật ra cực kỳ yếu đuối, mặc kệ như thế nào, hôm nay sau khi trở về vẫn là xem thật kỹ một chút."
"Cho đến bây giờ thật không biết, mọi người sẽ giải thích chuyện này như thế nào."
Đột nhiên vang lên âm thanh quen thuộc để ba người không khỏi cùng nhau run rẩy. Chỉ thấy người kia từ sau bồn hoa chậm rãi đi ra, không phải Giang Hoài Sương còn có thể là ai.
Thật không biết hôm nay mình thật sự xui xẻo hay là bởi vì có quá nhiều chuyện phải gánh vác. Sau khi đi ra từ Tề gia, Giang Hoài Sương suy nghĩ tìm một chỗ một mình lẳng lặng, cũng không lái xe, tùy tiện gọi một chiếc taxi ngồi lên, trước tiên bảo tài xế tùy ý lái đi. Mãi đến khi đi qua nơi này, Giang Hoài Sương có chút khát mới kêu tài xế dừng lại. Vốn định uống ly cà phê rồi đi, ai ngờ đâu là nhìn thấy một màn Bát Quái như vậy, để Giang Hoài Sương thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười. Mặc dù là ở sau lưng Bát Quái chuyện của mình, thế nhưng người Tề gia cũng là tốt bụng, đoán chừng rất lo lắng cho mình sẽ xảy ra chuyện gì. Thế nhưng ép buộc Hứa Đan Lạc cũng tham gia vào liền để Giang Hoài Sương có chút không vui. Hứa Đan Lạc đoán rất đúng, quả thật Giang Hoài Sương không muốn để Hứa Đan Lạc biết chuyện lúc trước của mình. Thế nhưng nghe được Hứa Đan Lạc từ chối, Giang Hoài Sương ít nhiều vẫn là bất ngờ.
Không biết Giang Hoài Sương đã đến được bao lâu, lại nghe được bao nhiêu, sắc mặt Tề Tử Vũ hơi trắng bệch, sắc mặt Thang Biên Tâm cũng không thế nào đẹp hơn. Chỉ có Hứa Đan Lạc không làm chuyện trái với lương tâm, lúc này thấy người yêu hoàn hảo đứng ở trước mặt mình, cao hứng còn không kịp, nhanh chóng đứng dậy cầm lấy góc áo của Giang Hoài Sương, đi đến dính lấy.
"Con mắt không có sao chứ?" Duỗi ra tiểu trảo, nhẹ nhàng sờ sờ con mắt của Giang Hoài Sương, trong giọng nói của Hứa Đan Lạc tràn đầy lo lắng.
"Là lo lắng... Vì lẽ đó..." Tề Tử Vũ có chút chột dạ nên nói chuyện cũng không gọn gàng. Sự tình đúng là không có cách nào làm rõ ràng, chẳng lẽ nói do mình lo lắng Giang Hoài Sương sẽ bị tổn thương bởi vì ca ca mình, cho nên mới nghĩ cách để Hứa Đan Lạc hỗ trợ chiếu cố khuyên giải hay sao... Chỉ là nghi vấn năng lực chịu đựng của Giang Hoài Sương chính là không nên a, không nên...
"Nha..." Giang Hoài Sương thấy gương mặt Tề Tử Vũ hoang mang, cũng không có chuyện tốt lành gì, thật sự là có lòng tốt làm đến chuyện thành hướng xấu. "Chúng ta đi trước, hai người tiếp tục tán gẫu đi." Giang Hoài Sương nắm tay Hứa Đan Lạc, nói đến hai chữ 'Từ từ tán gẫu' thì ánh mắt ở trên người Thang Biên Tâm hết sức lưỡng lự, người sau hết sức không tự nhiên thu tầm mắt lại, xoay mặt đi.
"Chúng ta không trở về nhà sao?" Hứa Đan Lạc rất kinh ngạc, Giang Hoài Sương lại nói với tài xế taxi tên một khách sạn.
"Không muốn trở về." Giang Hoài Sương hạ cửa sổ xe xuống một chút, hiện tại cũng không có tâm tình trở về. Còn nhà ở nội thành đã mấy tháng không có ai ở, còn phải quét dọn cũng rất phiền phức.
Không trở về, vẫn là không trở về. Giang Hoài Sương gửi tin nhắn thông báo cho người trong nhà, liền đem điện thoại tắt máy, lôi kéo Hứa Đan Lạc đến siêu thị bên cạnh khách sạn mua quần áo tắm rửa cùng vài thứ đơn giản, chính thức vào ở trong khách sạn. Chuyện để cho Hứa Đan Lạc mừng rỡ nhất là Giang Hoài Sương đứng trước câu hỏi ở quầy tiếp tân là lấy phòng loại giường đôi hay là hai giường đơn, Giang Hoài Sương chỉ là do dự nhỏ liền chọn cái đầu tiên.
Vì vậy Hứa Đan Lạc lập tức như được ăn mật, cảm thấy đi ra khách sạn ở thật ra cũng rất tốt.
Tắm rửa, ăn cơm xong, tuy rằng thời gian còn sớm thế nhưng Giang Hoài Sương đã ôm chăn, bộ dáng muốn đi ngủ. Hứa Đan Lạc nhìn Giang Hoài Sương đang yên tĩnh nằm ở trên giường, ngẫm lại, đưa tay tắt tivi, bò lên giường nằm xuống bên cạnh Giang Hoài Sương, chia sẻ một góc giường.
"Lâm Thanh Lam, chính là học tỷ lần trước chị đã nói qua, là người để chị từ bỏ đại học T đuổi theo đến thành phố X..."
Di, Hứa Đan Lạc tim đập mạnh, trong nháy mắt cơn buồn ngủ đều bay sạch. Mở mắt ra liền nhìn thấy Giang Hoài Sương đang ôm chăn nằm ngửa, tuy không thấy rõ nét mặt nhưng môi động nhẹ, nói liên tục.
Năm ấy Giang Hoài Sương mười sáu tuổi, học đệ nhị trung học ở thành phố B, chủ nhiệm lớp là Thái lão sư. Vào kỳ nghỉ hè lớp mười một chuẩn bị lên lớp mười hai, Nhị Trung làm hoạt động công ích. Ngoại trừ học sinh đang học ở đó, còn có rất nhiều người đã tốt nghiệp cũng đến đây hỗ trợ. Trong đó có Tề Ngạn cùng bạn là Lâm Thanh Lam, lúc đó đã học năm ba đại học.
Tề Ngạn ở Nhị Trung tốt nghiệp đã ba năm, cũng từng là học sinh của Thái lão sư, về trường học cũ hỗ trợ việc nghĩa còn Lâm Thanh Lam là nghỉ hè theo gia trưởng đến thành phố B. Khi đó Giang Hoài Sương và Cố Thiên Dao bị Thái lão sư phái đi phụ trách hỗ trợ cho người tình nguyện về trường học cũ. Do lượng người quá nhiều, Cố Thiên Dao đều là quen trốn ở phía sau Giang Hoài Sương nên không được việc, Giang Hoài Sương lại thiếu kinh nghiệm tổ chức hoạt động thực tế, vì lẽ đó có chút luống cuống tay chân. Thái lão sư đang bận tối mày tối mặt đành phải lôi Tề Ngạn ra, thêm vào Tề Ngạn cùng Lâm Thanh Lam có kinh nghiệm, nhiệm vụ của Giang Hoài Sương cuối cùng cũng coi như là thuận lợi hoàn thành.
Tuy là chỉ quen trong thời gian ngắn nhưng Giang Hoài Sương cùng Tề Ngạn, Lâm Thanh Lam lại hợp tác ăn ý. Đặc biệt là Lâm Thanh Lam, làm việc thì nghiêm túc cẩn thận, tán gẫu thì nhiệt tình sảng khoái, lúc thì điềm tĩnh, trợ giúp người khác thì ôn nhu thiện lương, trong mỗi động tác đều tràn đầy tự tin, để Giang Hoài Sương không nhịn được muốn đến gần. Tề Ngạn cũng là đặc biệt yêu thích hai vị tiểu sư muội Giang Hoài Sương và Cố Thiên Dao, một nóng, một tĩnh, tổ hợp thú vị cỡ nào. Tuy rằng Lâm Thanh Lam và Cố Thiên Dao không có tỏ rõ thái độ, thế nhưng dưới ảnh hưởng của Giang Hoài Sương và Tề Ngạn, bốn người trong kì nghỉ hè đúng là chơi đến hài lòng.
Khi đó bạn bè đơn giản mà thuần túy nhưng thời gian vui sướng thường không được lâu dài. Đến tháng chín, Tề Ngạn và Lâm Thanh Lam trở về trường, Giang Hoài Sương và Cố Thiên Dao khai giảng vào lớp mười hai. Lúc đầu chưa có gì khác thường, nhưng theo thời gian chia ly càng ngày càng dài, trong lòng Giang Hoài Sương cảm thấy có bóng dáng người nào đó càng ngày càng rõ ràng hơn. Luẩn quẩn, chần chờ, sợ hãi, luống cuống, càng nhiều chính là nhớ nhung dằn vặt, Giang Hoài Sương cắn chặt răng, bí ẩn trong lòng không có cách nào nói ra được đối với bất kỳ ai. Áp lực cùng nhớ nhung bắt đầu đối lập, đi học thất thần, tan học thất thần, đều là thất thần... Đề bút viết thư, lời nói viết đầy giấy, tất cả đều là hoang đường, xé nát, chỉ hận là không có cách nào bày tỏ tâm ý.
Khi đó Giang Hoài Sương chưa trải qua bất kỳ khó khăn gì, căn bản không biết cái gì là ẩn giấu, tất cả tâm tình cùng tâm tư đều viết lên mặt, không che giấu nhiều. Cho dù như vậy nhưng Giang ba và Giang mẹ đều bận bịu chuyện làm ăn, đối với Giang Hoài Sương quá mức yên tâm, nên không có mảy may nhìn ra. Ngược lại Cố Thiên Dao và Thái lão sư mơ hồ cảm thấy được cái gì đó.
So với ba mẹ mình bận bịu chuyện làm ăn không có cách nào quan tâm, Giang Hoài Sương cảm nhận ấm áp hầu hết do người ngoài đem lại. Bất kể là Thái lão sư hiền lành dễ gần hay là Cố Thiên Dao từ nhỏ làm bạn cùng mình lớn lên, đối với Giang Hoài Sương mà nói, đều chiếm vị trí cực kỳ quan trọng ở trong lòng. Vì vậy hai người hướng mình đặt câu hỏi, buồn rầu trong lòng cần được phát tiết, qua lại mấy lời gánh nặng trên người sắp đè chết mình, rốt cục có ba người cùng gánh vác.
Không có quở trách, không có xem thường, chỉ có Thái lão sư ấm áp ôm ấp, mang theo một chút mùi thơm ngọt ngào. "Phải yêu chính mình, sau đó hãy yêu người khác." Thái độ của Thái lão sư là không có phản đối, không có tán thành nhưng là hy vọng Giang Hoài Sương có thể phấn chấn lên.
Hạnh phúc đến rất đột ngột. Ngay lúc Giang Hoài Sương một lần nữa phấn chấn lên thì không bao lâu liền nhận được thư kí tên Lâm Thanh Lam. Tuy là vài câu thăm hỏi không đến nơi đến chốn nhưng đủ khiến Giang Hoài Sương hưng phấn không thôi. Còn trẻ yêu say đắm, kích động nhưng đơn thuần, cực nóng đến khiến người ta kinh diễm. Đi học, bài tập, viết thư, đi học, bài tập, viết thư... Cuộc sống của Giang Hoài Sương năm lớp mười hai lặp đi lặp lại nhưng không khô khan, trong lời văn tạo ra sự thân thiết, rốt cục có thể đưa ra phương hướng.
Từ bỏ đại học T từ nhỏ ngóng trông, lựa chọn thành phố X có trường của Lâm Thanh Lam, Giang Hoài Sương bởi vì ruồng bỏ ước định cùng Cố Thiên Dao mà có chút thấp thỏm. Nhưng người kia thoải mái thay đổi nguyện vọng. Vì vậy thiết nghĩ đều viên mãn. Sau đó khi Giang Hoài Sương xem xét lại sự việc thì mới phát hiện, lúc trước mình thật là tùy hứng, làm người kia khó chịu đến cực điểm. Thế giới xưa nay đều không phải vây quanh bản thân mình mà chuyển động, có thể đồng thời được viên mãn là do bắt nguồn từ những người khác từ bỏ cùng tác thành.
Khai giảng không bao lâu, Giang Hoài Sương liền tỏ tình, bởi vì thật sự không có cách nào nhịn được khi nhìn thấy Tề Ngạn và Lâm Thanh Lam cùng nhau sánh đôi ở trước mắt mình. Lâm Thanh Lam rõ ràng khiếp sợ, rõ ràng đến để cho Giang Hoài Sương cảm giác trong nháy mắt mình bị phán tử hình. Thế nhưng kết quả làm cho người ta bất ngờ chính là từ lúc nửa năm trước, Lâm Thanh Lam đã cùng Tề Ngạn chia tay, hiện tại cũng chỉ là thân phận bằng hữu mà thôi. Sau khi Lam Thanh Lam hết khiếp sợ, nhìn Giang Hoài Sương trong mắt xuất hiện ý cười, bắt đầu thành chuyện thuận lý thành chương.
Năm đó là ngọt ngào đến không gì có thể nói thành lời, cùng người yêu thích bắt đầu quen nhau, sớm chiều ở chung. Nhưng thời gian sau này, Giang Hoài Sương không muốn nhớ nhất chính là năm đó. Lâm Thanh Lam tốt nghiệp đại học thì quen biết với người chồng hiện tại, thấy chung tình nên đã cùng Giang Hoài Sương chia tay, xuất ngoại kết hôn, lần cuối cũng không để cho Giang Hoài Sương gặp mặt.
Từ thiên đường đến địa ngục chỉ trong gang tấc, Giang Hoài Sương còn chưa kịp cứu vãn tình hình thì Lâm Thanh Lam đã lên máy bay. Người chưa từng trải qua bất kỳ thất bại nào lại từ đám mây té xuống, ngã nặng bao nhiêu chỉ có bản thân Giang Hoài Sương mới biết.
Đó là vô phương cùng với không muốn gánh vác cuộc đời xám xịt của mình nữa, muốn kết thúc nó, nghĩ được thì làm được, vết thương trên cổ tay theo năm tháng trôi qua từ từ trở nên nhạt nhòa, nhưng vết thương trong lòng chưa bao giờ lành. Không có cách nào tha thứ chuyện đột nhiên bị ruồng bỏ...
Giang Hoài Sương qua quýt kể cho xong nhưng sau khi kể xong thì không còn chút sức lực nào. Bản thân mình chất chứa rất nhiều nhưng cũng lưu lại những thứ cực kỳ khó nói, ví dụ như Lâm Thanh Lam là mối tình đầu của Tề Ngạn, thật ra Tề Ngạn muốn cùng Lâm Thanh Lam tái hợp, kết quả lại bị mình ngăn chặn, oán khí tích tụ ở trong lòng, từ lúc phát hiện chuyện Lâm Thanh Lam thì bắt đầu kích thích mình. Bản thân mình đúng là bị kích thích mà đến, đao đã chém xuống không thể cứu về được nữa.
Lại ví dụ như Tề mẹ trước khi về hưu là chủ nhiệm ngoại khoa của bệnh viện, lúc đó là bác sĩ trông coi mình, sau khi biết Tề Ngạn có dính dáng, ở tại chỗ đem Tề Ngạn đánh một trận. Ví dụ như Tiền Hiểu Đồng thật ra là bạn cùng phòng với Lâm Thanh Lam, thầm mến Tề Ngạn rất nhiều năm. Ví dụ như sau chuyện kia bản thân mình đã trải qua những ngày tháng phóng túng, mãi đến khi say rượu bí tỉ buộc bằng hữu tốt nhất của mình phải rời khỏi. Lại ví dụ như những thứ kia đã qua đi, không có cách nào xác định các loại vấn đề...
Nhìn lại càng giống như là một giấc mộng. Đã xảy ra thì không có biện pháp để quên đi.
Hứa Đan Lạc hầu như là dùng tư thái trợn mắt ngoác mồm nghe xong Giang Hoài Sương tự thuật. Giọng điệu bình thản lại làm cho người nghe cảm thấy ngột ngạt khó hiểu. Chẳng trách... Những thứ hôm nay phát sinh ở Tề gia hầu hết đã được giải thích, nhưng Hứa Đan Lạc không có chút cảm giác thoải mái nào. Hứa Đan Lạc hiểu được đó là đoạn năm tháng không có mình, chính mình chỉ có thể nghe nhưng không có quyền lên tiếng. Mà cuộc sống sau này sẽ do mình trông coi, ai cũng không thể phá hoại, tâm Hứa Đan Lạc bởi vì nhìn thấy Giang Hoài Sương yếu đuối mà trở nên cực kỳ mạnh mẽ.
Hơi lim dim mắt, Giang Hoài Sương cảm thấy hơi mệt, Hứa Đan Lạc ở bên cạnh không lên tiếng cũng làm cho mình có chút bất ngờ. Một giây sau, có một cánh tay ấm áp đặt trên hông của mình, tiểu trảo nắm lấy cổ tay của mình, chậm rãi vuốt nhẹ, hơi thở nhè nhẹ lay động ở bên tai, mang theo âm thanh: "Chân chính yêu nhau sẽ không rời đi..." Thân thể mềm mại đến gần, nhàn nhạt mùi vị quen thuộc.
Em ấy là đang chữa trị vết thương cho mình sao... Giang Hoài Sương suy nghĩ mông lung, nhưng khẩu khí hấp dẫn để cho mình cảm giác ấm áp yên tĩnh sâu hơn chút nữa.
"Đúng vậy..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT