Nếu như có tình cảm, thì có chung một chỗ hay không chỉ là vấn đề trên hình thức mà thôi. Đối với Giang Hoài Sương và Hứa Đan Lạc mà nói, bất kể là mình đối với tình cảm một lòng một dạ hay là đối với hành vi thẳng thắn của đối phương, đều cảm thấy cuộc sống bắt đầu có xu hướng hài lòng không ngừng tăng lên.
Sau khi bước vào lớp mười hai, áp lực học tập liền đặt ngay trước mắt, Hứa Đan Lạc đối với cuộc thi lớn nhỏ theo nhau kéo đến, đều cố gắng ôn luyện đến thành thạo, chỉ là vẫn rất dễ dàng bị ảnh hưởng do bầu không khí căng thẳng của cả lớp. Mà mỗi ngày, buổi tối Giang Hoài Sương ở bên người an chẩm (yên ngủ), liền trở thành phương thức điều tiết tốt nhất cho Hứa Đan Lạc. Bất kể là việc học hỗn loạn hay là đề bài khó khăn giống như tẩy não, vào lúc này đều có thể tạm thời quăng qua một bên, lẳng lặng mà hưởng thụ thời gian chỉ thuộc về hai người.
Hứa Đan Lạc đối với viêc học cùng thời gian nghỉ ngơi phân phối hợp lý để Giang Hoài Sương rất là hài lòng, vì vậy đối với loại hành vi vừa về đến nhà liền bị dính người cũng không có ý kiến. Vừa bắt đầu cho đến khi ngủ, Giang Hoài Sương sẽ đi tới phòng khách, giám sát Hứa Đan Lạc tắt đèn lên giường. Từ từ bị Hứa Đan Lạc cuốn lấy, liền đơn giản ôm laptop đến trên giường trong phòng khách để làm việc, cũng bồi người bạn nhỏ đang nổ lực giãy dụa trong biển đề thi.
Không biết người nào đã nói, nuôi một thói quen thì chỉ cần một tuần lễ mà thôi. Lúc đó một tuần lại một tuần trôi qua, một số tình huống nhìn tưởng như rất khó rèn luyện cũng từ từ trở thành một loại thói quen. Buổi sáng mỹ vị cùng hộp điểm tâm ưu thích, buổi trưa về nhà ăn cơm trưa hoặc là thông báo lẫn nhau một chút giờ cơm trưa, buổi tối tận lực bỏ bớt xã giao đúng giờ về nhà. Tắm xong thì dùng bữa cơm chiều, sau đó một người làm bài tập, một người làm công việc hoặc là chơi máy tính, đến đúng mười giờ rưỡi, tắt đèn ngủ chung chăn gối. Có lúc, Giang Hoài Sương cảm thấy cuộc sống hiện nay thật sự là khó mà tin nổi, cho dù khi đó mình là học sinh, cuộc sống cũng chưa từng trải qua quy luật như vậy.
Không nói chuyện tình cảm nhưng ở những chuyện nhỏ tràn đầy ấm áp.
Từ khi Vương Nguyệt Di đi nước Mỹ, Hứa Đan Lạc ngược lại cũng từng có một thời gian không thích ứng. Dù sao bước vào cao trung đã hai năm, quan hệ bạn bè từ từ định hình, tuy rằng bạn học vẫn có thế nhưng cũng chỉ là gật đầu chào hỏi, không như lúc còn Vương Nguyệt Di ở đây. May mắn chính là chương trình học của lớp mười hai vô cùng căng thẳng, Hứa Đan Lạc cũng vui vẻ dùng thêm chút thời gian cho việc học tập, để mỗi ngày đều có thể đúng giờ, trước mười giờ rưỡi kết thúc mọi thứ, ôm người mình thích ngủ ngon giấc.
Chỉ là Thái lão sư nhìn ra Hứa Đan Lạc không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng chỉ là dồn sức vào việc học, khó tránh khỏi có chút lẻ loi. Cũng từng âm thầm cùng Giang Hoài Sương thảo luận qua vấn đề này, nhưng Giang Hoài Sương không nhìn ra đứa bé mỗi ngày dính ở bên cạnh mình, ngoan ngoãn lại hiểu chuyện có chỗ nào lẻ loi... Tuy là như vậy, Giang Hoài Sương vẫn cùng Hứa Đan Lạc nói chuyện mấy lần, phải cùng bạn học cố gắng kết giao, cho dù có kết quả hay không lại là chuyện khác. Mấu chốt nhất chính là, Giang Hoài Sương cảm thấy thứ bằng hữu này hữu duyên thì lại gặp vô duyên thì lại tan, thật sự là không có cái gì có thể cưỡng cầu, vì vậy cũng chưa quá mức để bụng.
Thời gian bình thản hạnh phúc thường thường trôi qua nhanh chóng, thu đi đông đến, một học kỳ rất nhanh sẽ kết thúc. Lúc nào cũng thúc giục chính mình, lại bị Giang Hoài Sương nghiêm khắc, hai thứ kết hợp thật vất vả nhưng Hứa Đan Lạc cũng thắng lợi đạt được nguyện vọng tiến vào mười vị trí đầu trong lớp. Lúc nhận được giấy thông báo thì trong lòng tràn ngập ấm áp vui sướng chưa bao giờ có, không chỉ bởi vì học tập tiến bộ mà càng bởi vì khoảng cách tốt đẹp của hai người tựa hồ lại tiến thêm một bước cực kỳ lớn.
Thu dọn xong đồ đạc, Hứa Đan Lạc lại không vội vàng về nhà. Khoảng thời gian này, lớp học đã linh linh toái toái, xuất hiện thật nhiều âm thanh thảo luận nên ghi danh vào trường đại học nào. Vốn là Hứa Đan Lạc muốn ghi danh vào trường đại học lúc trước Giang Hoài Sương từng học, nhưng cái trường kia cách thành phố B rất xa, đi máy bay cũng gần ba tiếng, nếu như ngồi xe lửa vậy thì là ròng rã một ngày hai mươi bốn tiếng. Vốn là có chút lo sợ quá sức của mình, nhưng Hứa Đan Lạc không thể không bỏ đi cái ý niệm này. Nhưng tự mình đi hỏi Giang Hoài Sương, thi vào trường đại học nào mới xem như là trường đại học tốt trong ước định thì đại khái có lẽ là sợ mình lại lao lực quá độ, vì lẽ đó trả lời là duy trì trạng thái hiện tại thi đậu đại học chính là trường đại học tốt. Cỡ nào ba phải, cái đáp án nào cũng tốt, Hứa Đan Lạc bĩu bĩu môi, chuẩn bị học kỳ này chưa kết thúc đi tìm Thái lão sư cùng tâm sự.
"Em hỏi trường đại học nào cách nơi này tương đối gần, lại khá tốt sao?" Thái lão sư rót ly chocolate nóng đưa cho Hứa Đan Lạc, sau đó nói: "Đại học của thành phố B cũng rất tốt, nếu như em không muốn đi quá xa liền ghi danh trường đại học ban đầu cũng hay lắm. Dựa theo thành tích hiện tại của em vẫn là nắm chắc."
"Ừm..." Hứa Đan Lạc tiếp nhận cái ly, uống một hớp nhỏ, toàn bộ thân thể đều ấm áp lên. Vốn dĩ bản thân mình cũng có suy nghĩ như vậy, lại đây hỏi qua Thái lão sư trong lòng càng nắm chắc một chút.
"Lúc đó tiểu Sương và tiểu Thiên Dao cũng là không muốn rời nhà quá xa cho nên mới muốn báo danh đại học T. Xem ra, hiện tại đứa nhỏ vẫn là luyến gia a." Thái lão sư lắc lắc đầu, mang theo vài phần sủng nịch nói.
"Đại học T?" Hứa Đan Lạc buống cái ly xuống, tràn đầy nghi hoặc: "Giang Hoài Sương không phải ở thành phố X học đại học?"
"A... Cái kia, là bởi vì sau đó đổi chủ ý. Khụ khục... Chỉ là nhân lúc tuổi còn trẻ ra ngoài nhìn một chút cũng tốt. Em xem, lúc đó tiểu Sương báo danh trường đại học xa một chút, cuộc sống không giống thành thị sẽ có càng nhiều trải nghiệm không giống." Thái lão sư có chút chột dạ, nở nụ cười.
Có thể đi đến thành phố Giang Hoài Sương đã từng sinh hoạt, tự nhiên là một chuyện khá có sức hấp dẫn, nhưng đường xá xa xôi, đến cùng vẫn không có mê hoặc người a. Hứa Đan Lạc suy nghĩ một chút, mở miệng hỏi: "Lúc trước, chị ấy đi học trường đó là bởi vì trường học tốt hay là vừa đủ điểm, vì lẽ đó thuận theo để chọn? Hay là bởi vì yêu thích thành phố kia?" Nếu như là nguyên do sau, sau này có thời gian vẫn là nhất định phải xem.
Thái lão sư sửng sốt một chút, có chút che giấu, cầm ly lên uống một hớp: "Cái này đều không phải. Chuyện của Tiểu Sương, hay là em đi hỏi em ấy thì tốt hơn." Thật sự là... Nói nhiều tất lỡ lời...
Trong lòng Hứa Đan Lạc tràn ngập dấu chấm hỏi nhỏ, lại không thể tiếp tục hỏi thăm, chỉ uống xong ly chocolate nóng, cầm bánh ngọt Thái lão sư cho liền trở về.
"Lần này thi ngữ văn lại đứng nhất sao?" Giang Hoài Sương tiếp nhận dĩa bánh ngọt trên tay Hứa Đan Lạc, liếc mắt là đã nhìn ra bánh ngọt mà Thái lão sư vẫn thường khen thưởng.
"Ừm." Hứa Đan Lạc mở hộp ra, đem bánh hướng về trong tay Giang Hoài Sương, thuận tiện từ trong túi móc ra phiếu điểm để lên bàn.
Điểm tương đương vui tai vui mắt, bánh ngọt cũng rất mỹ vị, Giang Hoài Sương rất là hài lòng khép lại phiếu điểm, nhưng thấy sắc mặt của Hứa Đan Lạc có chút rầu rĩ. "Làm sao? Thi tốt như vậy còn không cao hứng? Đến đây cho em khối bánh ngọt nè." Tâm tình thật tốt, Giang Hoài Sương thoải mái cắm lên một miếng bánh ngọt đưa đến bên miệng Hứa Đan Lạc.
Hứa Đan Lạc liếc bánh ngọt một cái, không nhúc nhích. Giang Hoài Sương mừng rỡ không ai cướp của mình, một khối rồi lại một khối nhỏ bỏ vào trong miệng, vui sướng ăn. Nháo tiểu tính khí đúng không, nháo được thì nháo đi...
"Đây chính là miếng cuối cùng, nếu như em không ăn thì học kỳ này là kỳ cuối, phần thưởng nửa điểm đều sẽ không có để ăn." Giang Hoài Sương cắm miếng bánh nhỏ cuối cùng hướng về Hứa Đan Lạc bên kia đưa đến, có chút ác liệt cười nói: "Hoặc là em còn có thể liếm liếm đáy hộp, nếm thử mùi vị cũng không tệ."
Cái khen thưởng nhỏ cuối cùng... Hứa Đan Lạc có chút không nỡ lòng bỏ mà đem dĩa để sát vào. Nhưng không ngờ Giang Hoài Sương nhanh chóng đem dĩa ăn thu về, cắn đi cái bánh ngọt, vẻ mặt còn không quên cười xấu xa, nói: "Ai kêu em động tác chậm."
Giang Hoài Sương còn chưa đắc ý xong liền bị một vật thể mềm nhũn nhào đến, môi cùng hàm răng bị tách ra, đầu lưỡi linh xảo ở trong miệng đảo qua, cuốn bánh ngọt đi, thuận tiện ăn mấy cái đậu hũ của mình, lúc này rút lại. "Em có thấy buồn nôn hay không..." Giang Hoài Sương nắm khăn tay trên bàn, lau miệng trừng Hứa Đan Lạc đang nhai bánh một chút.
"Không buồn nôn." Hứa Đan Lạc nuốt bánh xuống, rất là đứng đắn trả lời ba chữ.
"Hừ..." Giang Hoài Sương hừ một cái, cũng không cùng Hứa Đan Lạc so đo: "Nói một chút, tại sao ngày hôm nay không cao hứng?"
"Tại sao thời điểm em hỏi chị thi trường đại học nào tốt, chị không nói cho em biết trước đây chị muốn đi đại học T?" Hứa Đan Lạc biết lúc này Giang Hoài Sương tính tình đùa giỡn nhỏ không chiếm được lợi ích, khéo léo mở miệng cầu giải đáp.
"Chỉ có ngần ấy chuyện nhỏ?" Giang Hoài Sương vừa bực mình vừa buồn cười, đứng lên lấy ly cà phê, thuận lợi nhéo nhéo mặt Hứa Đan Lạc: "Em cũng không có hỏi chị a. Chuyện trước đây chị nghĩ có rất nhiều, có phải đều cùng em giải thích hay không? Ví dụ như lúc chị năm tuổi còn muốn đem bàn học phá dỡ, đi tìm cỗ máy thời gian."
Biết rõ ràng Giang Hoài Sương chính là cố ý không nói, lại bị một phen giải thích này sặc đến nói không ra lời. Hứa Đan Lạc nắm lấy tay Giang Hoài Sương đang chà đạp gương mặt nhỏ của mình: "Vậy sau đó tại sao chị không đi học đại học T?"
"Nguyên nhân đương nhiên là có rất nhiều. Dù sao cuối cùng chính là không đi học..." Giang Hoài Sương nhíu nhíu mày, cũng không phải rất muốn tiếp tục cái đề tài này.
"Là bởi vì một người tên là Cố Thiên Dao sao? Thái lão sư nói, chị và người đó là bạn tốt, chơi đùa từ nhỏ đến lớn, vốn là muốn cùng đi đại học T, chỉ là sau đó vẫn cùng đi thành phố X."
Thái lão sư, Thật nhiều chuyện...
Thấy Giang Hoài Sương không nói lời nào, Hứa Đan Lạc do dự một chút, vẫn là hỏi tiếp: "Chị và Cố Thiên Dao, có phải cũng giống như chị và Thang Biên Tâm, hai người chung một chỗ rất lâu sao..."
"Tiểu Lạc, em là đang ghen sao?" Giang Hoài Sương tựa hồ tìm thấy một chút manh mối, cúi người xuống, dùng đầu ngón tay nâng cằm Hứa Đan Lạc lên, đối mặt xem xét tư thái, mở miệng: "Em là để ý chuyện lúc trước của chị?"
"Không có." Hứa Đan Lạc phủ nhận, nhưng nghiêng đầu qua một bên, không nhìn Giang Hoài Sương nữa.
Có loại biểu hiện này còn muốn lừa người? Giang Hoài Sương thu tay về, đứng thẳng người, lui về phía sau hai bước, ở trên cao nhìn xuống, thanh âm trong trẻo lạnh lùng nhưng mang theo vài phần tức giận: "Nếu như em đã nghe Thang Biên Tâm nói về sáu tháng kỳ hạn của chị, tự nhiên cũng phải biết, chị giao du qua không chỉ có một mình Thang Biên Tâm mà thôi. Chị chưa từng che giấu điểm này, hiện tại em để ý, có phải là quá muộn hay không?"
"Em không có... Em không phải..." Nghe Giang Hoài Sương có chút phát hỏa, Hứa Đan Lạc có chút bối rối: "Em chỉ là hiếu kỳ chị lần đầu tiên..." Lời còn chưa nói hết, Hứa Đan Lạc nhanh chóng che miệng lại, hít vào một ngụm khí lạnh, trợn to hai mắt hoảng sợ nhìn Giang Hoài Sương.
"Hứa Đan Lạc! Em rất tốt, tốt vô cùng!" Giang Hoài Sương hít một hơi ở trong lòng, chỉ cảm thấy thân thể đều có chút vô lực, nghiến răng nghiến lợi ném vài chữ, liền phất tay áo rời đi trở về phòng ngủ lớn. Tiếng đóng cửa lớn tựa hồ để cả căn nhà rung lên một cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT