Còn có ba ngày thì phải khai giảng. Dù cho Hứa Đan Lạc ở vài phương diện khác ngớ ngẩn nhưng cũng biết lần đầu tiên là rất đau. Bất luận như thế nào cũng phải thực hiện kế hoạch, cho dù đến cuối cùng phải dưỡng thương đến trường, thật quá bi kịch. May mắn chính là đồ của Vương Nguyệt Di ngày đó cũng đã đưa đến.

Buổi sáng, sau khi Giang Hoài Sương ra cửa, Hứa Đan Lạc liền thu dọn thỏa đáng, đúng giờ xuất hiện ở cửa tiệm cà phê đã hẹn trước. Chỉ là chờ mãi cũng không thấy tiểu cô nương người nước ngoài tóc vàng mắt xanh mà Vương Nguyệt Di nhắc đến. Mãi đến khi mặt trời càng ngày càng lên cao, trên người bởi vì chảy mồ hôi mà trở nên dính dính. Lúc này liền nhìn thấy một chiếc xe màu đen từ đằng xa lái đến, vững vàng mà dừng lại trước mặt mình. Cửa xe mở ra, nhưng khi bước xuống là một người đàn ông mặc tây trang màu đen mang kính râm, thân hình khôi ngô. Hứa Đan Lạc không chút biến sắc hơi di chuyển về bên cạnh nhưng không thấy người đàn ông kia đi vào, trái lại xoay người mở ra cửa xe sau, một mực cung kính nghênh đón một tiểu cô nương bước xuống.

Tóc vàng, da trắng, mặc dù do đeo kính râm nên không nhìn thấy có phải là mắt xanh hay không, nói chung Hứa Đan Lạc cũng ý thức được, đây chính là người mà Vương Nguyệt Di nói mình chờ.

"Tiểu Hứa?" Tiểu cô nương tóc vàng lấy kính râm xuống, đến gần Hứa Đan Lạc, mở miệng.

Đầu tiên, Hứa Đan Lạc bị gương mặt xinh đẹp do kính râm che lấp kia làm cho kinh diễm, tiếp theo bị giọng nói phát âm tiếng Trung cực chuẩn làm cho kinh ngạc. Dù sao cũng không phải mỗi người nước ngoài đều có thể giống như Jessica nói tiếng Trung lưu loát được như vậy. Hứa Đan Lạc gật đầu, vừa định nói chuyện, trên tay liền bị nhét vào cái túi nhỏ.

Tiểu cô nương tóc vàng nheo mắt quan sát Hứa Đan Lạc kỹ một chút, dùng thanh âm tiếng anh thấp giọng nói thầm, liền phất tay một cái lên xe rời đi. Toàn bộ quá trình gặp mặt thế nhưng không đến thời gian một phút, Hứa Đan Lạc siết chặt cái túi trong tay, cảm thấy người đó vô cùng không chân thật. Làm cho mình không biết nói gì chính là tiểu cô nương tóc vàng trước khi rời đi dùng tiếng anh nói thầm câu nói kia, dịch thành Trung lại là: "Ngoại hình cũng không tệ lắm, chỉ là không đẹp bằng tôi, thanh thuần có thừa xinh đẹp không đủ, Hừ."

Lau mồ hôi trên trán, Hứa Đan Lạc cảm thấy cần phải trở về cố gắng hỏi Vương Nguyệt Di một chút, tại sao cảm thấy có chút không đáng tin cậy.

[ Lạc: Cái kia... Thuốc đã nhận được. ]

[ Nguyệt Di: Ừ. ]

[ Lạc: Mình muốn hỏi, tiểu cô nương người nước ngoài kia là người nào? ]

[ Nguyệt Di: = = Lấy là được rồi, tại sao cậu có nhiều vấn đề như vậy. ]

[ Lạc: Chính là cảm thấy tiểu cô nương kia rất kỳ lạ... Vừa lầm bầm lầu bầu vừa nói so với mình đẹp hơn... Thuốc này là lấy từ đâu? ]

[ Nguyệt Di: A... Không cần lo lắng, cậu ấy vẫn tương đối đáng tin. Gia đình cậu ấy ở nước Mỹ là thương nhân giàu có, vật này không khó lấy được. ]

[ Lạc: Thương nhân giàu có? ]

[ Nguyệt Di: Đó là lời giải thích hàm súc, nói thẳng chính là xã hội đen, hiểu không? ]

[ Lạc:...Cậu nhờ cậu ấy mang đồ cho mình, tốn rất nhiều tiền phải không, mình chuyển khoản cho cậu. ]

[ Nguyệt Di: Không cần, không dùng tiền, đó là cậu ấy thiếu mình. Đúng rồi, mình nói cậu ấy mang chính là loại thuốc có tính ôn hòa nhất, khi sử dụng thì thân thể sẽ có chút nóng thế nhưng nếu như cậu thay đổi chủ ý, ngâm nước lạnh là có thể hóa giải. ]

[ Lạc: Ôn hòa như vậy? --- Có thể không có tác dụng hay không? ]

[ Nguyệt Di: Cậu! Xem như là mình phục cậu rồi, sợ cậu có chuyện mới chọn loại này...!! Không muốn ôn hòa? Rót rượu vào uống cùng! ]

Hứa Đan Lạc còn muốn hỏi tiếp nhưng Vương Nguyệt Di cũng đã logout. Gần đây quan hệ giữa hai người hình như xảy ra chút vấn đề, khi Hứa Đan Lạc có lời chưa nói hết, Vương Nguyệt Di liền chạy. Tuy rằng ngày thứ hai thời gian online vẫn như cũ nhưng Hứa Đan Lạc luôn cảm thấy có một số việc không đúng lắm. Chỉ là chuyện của Giang Hoài Sương quẩn quanh ở trái tim thật lâu, Hứa Đan Lạc cũng không còn dư thời gian để suy nghĩ những thứ này.

"Ừm, tan tầm sẽ trở về, lúc nãy gọi điện thoại không phải đã nói với em rồi sao?" Giang Hoài Sương dừng lại việc phê duyệt văn kiện, vô cùng không hiểu tại sao mới cách hai giờ lại bị hỏi một lần nữa cái vấn đề giống nhau như vậy.

"A, em chính là hỏi một chút. Ừ, thuận tiện để em tính toán thời gian làm cơm." Hứa Đan Lạc rất chột dạ giải thích.

"..." Giang Hoài Sương cảm thấy gần đây giác quan thứ sáu của mình được rèn luyện càng ngày càng mẫn cảm, hơi suy nghĩ nhưng lại mở miệng nói: "Năm giờ rưỡi chị về đến nhà, như vậy có thuận tiện để em tính toán thời gian hay không?"

Dừng xe lại, lên lầu. Đứng trước cửa, Giang Hoài Sương nhìn thời gian một chút, vừa đúng bốn giờ rưỡi chiều, về sớm hơn một tiếng. Một mặt là muốn nhìn xem một chút cái tên này lại muốn giở trò quỷ gì, mặt khác Giang Hoài Sương cảm thấy trước khi Hứa Đan Lạc lên lớp mười hai cần cẩn thận nói chuyện lại một chút. Tuy rằng thành tích của Hứa Đan Lạc vẫn rất tốt, thế nhưng tâm tư cần phải dùng nhiều trong việc học mới đúng.

Giang Hoài Sương mới vừa mở cửa, nhìn thấy chính là Hứa Đan Lạc ở trong phòng khách đang cầm một ly rượu đỏ, dáng vẻ đờ ra.

Nghe được tiếng cửa mở, thân thể Hứa Đan Lạc rõ ràng ngẩn ra, đưa tay dụi dụi con mắt nhìn về phía đồng hồ treo tường. Thật ngốc... Giang Hoài Sương thấy bộ dáng của Hứa Đan Lạc chắc là biểu tình đang nằm mơ, đột nhiên cảm thấy kỳ thật đứa nhỏ này rất dễ bị gạt.

"Đồng hồ trong nhà hỏng rồi sao..."

Vừa mới đến gần, Giang Hoài Sương liền nghe được Hứa Đan Lạc lầm bầm lầu bầu, không khỏi bật cười: "Đồng hồ không hư, chỉ là nếu như chị không về sớm, chắc là có người liền muốn làm chuyện xấu?"

Chuyện xấu... Hứa Đan Lạc lập tức đi bắt lấy ly rượu trên bàn, còn muốn tính toán tốt thời gian, uống sớm nửa giờ, hiện tại đúng là tội chứng đầy đủ hết.

Giang Hoài Sương đã sớm nhìn trúng ly rượu, trước một bước bắt vào trong tay, nhẹ nhàng đánh một cái ở trên trán Hứa Đan Lạc: "Em cũng không phải không biết, em vừa dính vào rượu liền ngã, mỗi lần mệt mỏi đều là chị. Em đây là không có chuyện làm hay là cố ý dằn vặt chị hả?" Dứt lời, Giang Hoài Sương thuận lợi đem ly rượu uống một hơi cạn sạch.

"A..." Hứa Đan Lạc không ngờ rằng động tác của Giang Hoài Sương gọn gàng như vậy, mình chỉ kịp cướp lại cái ly không. Đúng là uống đến sạch sẽ, Hứa Đan Lạc nâng cái ly nửa ngày đều không thấy một giọt rượu trong ly rơi ra, thật sự là hối hận khi đem hết túi thuốc bột bỏ vào, không biết yêu cầu lại có còn kịp hành sự trước khai giảng hay không. Lẽ nào nhất định phải dưỡng thương đi học sao...

Chỉ thấy Hứa Đan Lạc vẻ mặt sốt sắng mà đoạt lấy cái ly không trong tay mình, đầu tiên là nâng cái ly nửa ngày, xác định ở bên trong một giọt rượu cũng không còn, tiếp theo lại vẻ mặt ảo não, duỗi đầu lưỡi ra bắt đầu liếm cái ly, Giang Hoài Sương quả thật là nhìn trợn mắt ngoác mồm ra.

"Em không sao chứ, không phải chỉ là một ly rượu thôi sao, nếu em muốn uống thì đi tủ rượu mà lấy." Giang Hoài Sương đưa tay liền muốn lấy lại cái ly, thật sự là không thể tiếp thu hành động liếm ly của Hứa Đan Lạc, quả thật là tựa như đi liếm nước miếng của mình. "Chỉ là, nói đến mùi vị của rượu này không tốt lắm, là lạ, em lấy cái chai nào?"

Vốn dĩ tránh trái tránh phải, không muốn giao ra cái ly, Hứa Đan Lạc nghe được Giang Hoài Sương hỏi, tay run lên làm cái ly rầm một tiếng rơi trên mặt đất, bể vỡ. Ý thức được chính mình đã làm gì, Hứa Đan Lạc đau buồn đến cực điểm, ngồi xổm người xuống chuẩn bị thu dọn miểng chai, lấy công chuộc tội.

"Đừng nhúc nhích, cẩn thận tay." Hứa Đan Lạc hồn vía lên mây quá mức rõ ràng, Giang Hoài Sương ôm một bụng ngờ vực, không yên tâm theo ngồi xổm người xuống nhặt mảnh vỡ.

"Em nhặt là được rồi." Động tác trên tay Hứa Đan Lạc bắt đầu tăng nhanh, nhưng đầu chôn vùi thấp xuống, cúi đầu nói: "Chị mau mau đi tắm rửa đi. Cái kia... Dùng nhiều nước lạnh..."

"Tại sao phải dùng nhiều nước lạnh... Đau..." Giang Hoài Sương vốn là đang chuyên tâm nhặt mảnh vỡ, bởi vì cái căn dặn kỳ quái của Hứa Đan Lạc mà phân tâm, không cẩn thận cắt trúng ngón tay phải.

Một ngón tay bị thương làm hai người đều không còn hứng thú tiếp tục nhặt mảnh vỡ. Xả nước, tìm hòm thuốc. Sau khi bận rộn một trận, Giang Hoài Sương nhìn miếng dán trên miệng vết thương ở ngón tay, cảm thấy trở về sớm quả thật chính là một sai lầm cực lớn.

"Cái kia... Chị đi tắm rửa đi..." Thấy vết thương trên ngón tay của Giang Hoài Sương cũng không có gì đáng ngại, Hứa Đan Lạc đem mảnh vỡ trên mặt đất dọn dẹp sạch sẽ, sợ hãi mở miệng.

"Chờ một chút, trên tay đau." Giang Hoài Sương vỗ vỗ bên cạnh ghế sôpha, nói: "Đến đây, ngồi xuống tâm sự."

Hứa Đan Lạc muốn khóc, lúc nào tán gẫu mà không được, sau trò chuyện càng là trúng chiêu (ngấm thuốc). Ngồi xuống bên cạnh Giang Hoài Sương, trong lòng Hứa Đan Lạc vạn phần phiền muộn, muốn đem Giang Hoài Sương ném vào trong thùng nước lạnh.

Tuy là suy nghĩ kỹ muốn cùng Hứa Đan Lạc nói chuyện, làm sao đem tâm tư đặt ở trên người mình chuyển vào việc học tập, nhưng mở miệng không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Quay xung quanh một loạt sự tình không ý nghĩa gì mất mười mấy phút, Giang Hoài Sương mới vừa cảm thấy chuẩn bị xong rồi nhưng trên người quỷ dị mà nóng lên.

Khi Giang Hoài Sương lần thứ ba điều chỉnh nhiệt độ thấp xuống, Hứa Đan Lạc đã bị đông cứng đến quá mức không nhịn được, mở miệng hỏi: "Có phải là rất nóng? Nóng thì đi tắm rửa đi, tắm nước lạnh."

"Em không nóng sao?" Giang Hoài Sương liếc mắt nhìn điều khiển máy lạnh, đã bị mình hạ xuống hai mươi mốt độ. Nhưng nhiệt độ trên người nửa phần cũng chưa giảm còn mơ hồ là tăng lên.

"Nóng..." Hứa Đan Lạc hướng về bên trong góc sôpha ấm áp, bắt được cái gối ôm ở trước ngực, đáp.

"Vậy chị đi tắm rửa, chốc nữa lại tán gẫu." Giang Hoài Sương cảm thấy trên người rất không đúng, liền theo đề nghị của Hứa Đan Lạc trở về phòng tắm rửa.

Nước ấm pha theo tỉ lệ ba phần nóng một phần lạnh đổ đầy bồn tắm nhưng trên người vẫn là hâm nóng đến lợi hại. Không, không chỉ là nóng, còn rất khô. Ngâm một lúc trong bồn tắm, Giang Hoài Sương lại phát hiện trong đầu mình bắt đầu không ngừng hiện lên cảnh xuân mộng mấy ngày trước đây, cùng với tâm tình càng ngày càng bức thiết muốn có.

Sau mười lăm phút.

"Bên trong cái ly rượu kia có cái gì?" Giang Hoài Sương mang theo vài phần tức giận trở lại phòng khách, quả nhiên thấy Hứa Đan Lạc luẩn quẩn ngồi ở một bên vặn góc áo.

"Chị có ngâm qua nước lạnh không?" Hứa Đan Lạc có chút sốt sắng mà nhìn, mặt nhiễm sắc đỏ, hai mắt hàm xuân nhưng Giang Hoài Sương thì nổi giận đùng đùng.

"..." Giang Hoài Sương cắn cắn môi, nỗ lực để cho mình càng thêm lý trí một chút: "Em bỏ cái gì vào trong rượu? Tốt nhất là nói thật!" Cho dù em ấy không nói, mình cũng có thể đoán được là thứ gì trong đó.

"Thuốc... Nhưng mà cái thuốc kia chỉ cần ngâm qua nước lạnh là không sao, chị lại đi ngâm có được hay không?" Hứa Đan Lạc thấy Giang Hoài Sương bộ dáng liền muốn bị tức ngất, chột dạ kéo tay Giang Hoài Sương, liền muốn hướng về phòng ngủ lớn.

Tay nhỏ mềm mại nắm chặt mình, từ đầu ngón tay truyền đến cảm giác tê dại, Giang Hoài Sương cảm thấy thân thể mềm đến lợi hại. Chết tiệt, cho dù mình chưa từng uống xuân dược, nhưng cũng biết tình huống hiện tại này tuyệt đối không phải ngâm nước lạnh là có thể giải quyết vấn đề. "Em lại đối với chị hạ dược!" Giang Hoài Sương muốn bỏ tay Hứa Đan Lạc ra nhưng phát hiện mình càng lúc càng vô lực.

"Cái kia... Em không có... Là tự chị cướp uống." Hứa Đan Lạc biểu thị vô tội.

Làm gì có ai lại tự bỏ thuốc chính mình... Cắn chặt môi! Giang Hoài Sương trừng Hứa Đan Lạc một chút, hiện tại không còn khí lực, chờ sau khi chuyện này kết thúc thật sự là phải cố gắng thu thập cái tên có ý nghĩ kỳ lạ này.

"Làm sao bây giờ? Mặt chị rất nóng." Hứa Đan Lạc lo lắng ở trên mặt Giang Hoài Sương sờ sờ, lại ở trên cổ sờ sờ: "Trên người cũng rất nóng..."

"Đừng đụng chị..." Giang Hoài Sương cẩn thận không để cho mình phát sinh âm thanh mơ màng dụ dỗ người ta, rốt cục bỏ ra tay Hứa Đan Lạc xong. Oán niệm liếc mắt nhìn tay phải bị thương của mình, quả nhiên thời điểm ở phòng tắm vẫn là quá miễn cưỡng, căn bản không thể giải hết dược tính. Thoáng ổn định tinh thần một chút, Giang Hoài Sương cười khổ một cái, từ trên khay trà, lấy ra điện thoại di động trong túi xách.

"Chị muốn làm gì..." Hứa Đan Lạc khó hiểu, cảm thấy cái nụ cười khổ trên mặt kia của Giang Hoài Sương khiến người ta thật sự bất an.

Giang Hoài Sương trừng Hứa Đan Lạc một chút, không trả lời, ngược lại cau mày ấn xuống bấm số điện thoại, thoáng chờ đợi, Giang Hoài Sương mở miệng nói: "Thang Biên Tâm, em là Giang Hoài Sương..." Vừa mới mở miệng còn không nghe được đầu bên kia điện thoại hồi âm, di động liền bị Hứa Đan Lạc ngồi ở một bên đoạt đi, tắt mất.

"..." Giang Hoài Sương cảm giác mình không còn khí lực để tiêu hao mà cùng Hứa Đan Lạc cướp lại điện thoại, ngược lại hướng về máy bàn riêng đưa tay ra.

Tắt điện thoại một cái, sắc mặt Hứa Đan Lạc trở nên rất khó coi: "Chị tìm Thang Biên Tâm làm cái gì?"

"Em nói thử xem, chị uống xuân dược của em, chị tìm Thang Biên Tâm làm cái gì?" Giang Hoài Sương tức giận, phi thường tức giận. Tuy rằng sự tình đến bước này có phần ngoài ý muốn, nhưng cuối cùng Hứa Đan Lạc cũng coi như là kẻ cầm đầu.

"Chị..." Hứa Đan Lạc giận dữ, đây chính là kết quả quá trớn sao.

Thân thể khô nóng đến khó chịu, lúc nãy ở phòng tắm gây kích động lên nhưng chưa hề hoàn toàn thỏa mãn, càng mãnh liệt muốn bộc phát, Giang Hoài Sương hít sâu một hơi: "Đưa điện thoại cho chị."

"Tại sao không phải em, chị ấy có thể làm, em cũng có thể." Hứa Đan Lạc cầm điện thoại di động tắt máy, chiếm đoạt điện thoại, mím chặt môi nhìn Giang Hoài Sương.

"Khụ..." Giang Hoài Sương muốn cười, rồi lại cảm thấy cục diện như vậy thật sự không có cái gì buồn cười. Tất cả bắt nguồn từ việc mình phóng túng, đối với Hứa Đan Lạc dung túng. Lúc này chính là quả báo, thật sự lại làm ra chuyện không quá bình thường. "Bởi vì chị không muốn cùng em làm." Giang Hoài Sương nói đến trắng ra, từ chối đến thẳng thắn.

"..." Trong nháy mắt trái tim tựa như có vật gì bị phá nát, Hứa Đan Lạc không khỏi lui về phía sau nửa bước, tựa ở trên ghế sôpha, lúc này tìm một chút khí lực để đứng thẳng. "Hiện tại dường như chị không có lựa chọn." Hứa Đan Lạc siết chặt điện thoại trong tay, bất luận như thế nào, bản thân mình cũng không thể tiếp nhận Giang Hoài Sương đi tìm người khác.

Giang Hoài Sương vừa tính toán độ khả thi tự mình giải quyết lớn bao nhiêu, vừa gắng gượng tiếp tục đả kích Hứa Đan Lạc: "Nếu như em bướng bỉnh đến vậy, đó chính là cưỡng gian!" Nói đến như vậy, chắc là sẽ không phát sinh cái gì đi, Giang Hoài Sương hầu như dùng hết khí lực mới nói xong câu nói này. Bất luận như thế nào, cũng không thể để cho Hứa Đan Lạc đi bước này...

Hứa Đan Lạc trầm mặc một chút, một lần nữa đi đến bên người Giang Hoài Sương, ngồi xổm xuống. "Nếu như em thật sự làm, chị sẽ đi kiện em cưỡng gian sao?"

Chỉ là một câu nói liền đem Giang Hoài Sương nghẹn đến không được.

"Chị sẽ chạy mất... Nhất định sẽ..." Trên mặt Hứa Đan Lạc lóe lên một tia bi thương: "Nếu như em uống ly rượu này, chị có nói một câu không muốn cùng em làm hay không, sau đó đem em giao cho người khác hay không?"

Giang Hoài Sương nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn vẻ mặt bi thương của Hứa Đan Lạc nữa. Mặc dù trên người khô nóng cùng việc muốn quan hệ càng mãnh liệt, nhưng vẫn không có cách nào che lấp tia chua xót xẹt qua trong lòng. May là... Rượu bị mình uống. Mặc dù gian nan, tuy nhiên tránh cho mình phải lo lắng loại vấn đề phiền muộn này.

Nhìn Giang Hoài Sương cau mày ở trên ghế sôpha, co lại thành một đoàn, dáng vẻ khó chịu, Hứa Đan Lạc đau lòng đến không chịu được. Nhưng phải đem Giang Hoài Sương tặng cho người khác, thật sự... Không làm được...

"Hận em đi... Đều là em sai..."

Hứa Đan Lạc nói nhỏ ở bên tai, bản năng của Giang Hoài Sương cảm thấy không đúng, mở mắt ra là ánh mắt mang đầy bi thương cùng hổ thẹn của Hứa Đan Lạc... Phảng phất trong lòng bị một khối đá to lớn đè lên, Giang Hoài Sương sững sờ, không tránh kịp liền bị một mảnh ấm áp ôm vào. Bao phủ ở răng với môi mềm mại, mang theo một chút vị giống như mùi máu tanh, đứa nhỏ này là cắn môi hay là đầu lưỡi? Giang Hoài Sương vừa định ngẩng đầu nhìn rõ ràng, nụ hôn nhỏ vụn đã hòa lẫn với giọng xin lỗi nhẹ nhàng, từ cổ một đường đi xuống, ngọn lửa trên người trong lúc tiếp xúc thân mật bên dưới, trong nháy mắt bén lửa thành đại hỏa. Rõ ràng tên này một chút kỹ xảo cũng không có, nhưng dễ dàng đoạt được tất cả quyền chủ động.

"Nếu như không yêu em vậy hận em đi..." Giống như lời nói mê sảng bình thường không ngừng tràn vào trong tai, trong lòng Giang Hoài Sương tràn đầy cay đắng. Không phải không yêu... Chỉ là phần yêu này quá nặng.

Đối với Giang Hoài Sương mà nói, không có khí lực đẩy ra là một loại bi ai, không đành lòng lại nhìn thấy ánh mắt của Hứa Đan Lạc bị tổn thương nhưng là bi ai trong bi ai. Giang Hoài Sương thật không có nghĩ đến, lúc sinh thời còn có thể thẳng thắn được làm thụ, đối tượng lại còn là một tên kinh nghiệm cái gì cũng đều không có.

Đột nhiên tiến vào, để cho Giang Hoài Sương trong nháy mắt thân thể căng thẳng. Hứa Đan Lạc căn bản vốn không biết cái gì gọi là có trương có thỉ (phương pháp bình tĩnh kết hợp cương nhu), trong lúc nhất thời thiên đường và địa ngục phân hai bên, ham muốn tình dục ở chính giữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play