*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bụng phệ, mặt đầy dầu, trên đỉnh đầu rõ ràng còn bị trọc một khối, Hứa Đan Lạc ló đầu liếc mắt nhìn thấy một tên mập mạp người ngoại quốc hung hăng càn quấy xông vào cửa, bĩu môi, một lần nữa thu về trong ngực Giang Hoài Sương. Chỉ là Hứa Đan Lạc phản xạ có điều kiện như vậy là do căm ghét, nhưng ở trong mắt Giang Hoài Sương, chính là cô nương của mình bị làm cho hoảng sợ. Giang Hoài Sương chưa kịp mở miệng, Jessica đứng làm cảnh ở một bên đi nhanh vài bước, đứng bên người tên mập mạp, lôi kéo tay áo tên mập mạp làm nũng, bô bô nhanh chóng nói, còn không quên chỉ về phía Giang Hoài Sương.
Tuy rằng lúc Giang Hoài Sương học đại học là khoa kinh doanh nhưng không có nghĩa là lúc này nghe không hiểu Jessica đang nói cái gì. Nhìn Jessica mặt đầy oan ức hướng về tên mập mạp cáo trạng, nói cái gì đời người yên ổn phải chịu uy hiếp, Giang Hoài Sương lạnh lùng khẽ kéo khóe miệng một chút, đem Hứa Đan Lạc ở trong ngực bảo hộ chặt hơn chút nữa. Mặc kệ lúc trước bởi vì chuyện gì mà Hứa Đan Lạc cùng Jessica ầm ĩ lên, ngược lại lúc này Giang Hoài Sương đối với con sinh vật Golden (Kim Mao: chó lông vàng) kia hoàn toàn không có hảo cảm.
Lưu chủ nhiệm thấy Jessica lên án chỉ vào Giang Hoài Sương, nói chung cũng đoán được người bạn nhỏ của vị bằng hữu ngoại quốc này là bị ai bắt nạt, nhẹ ho khan vài tiếng, thay đổi một bộ dáng vẻ giải quyết công việc, liền bước lên định mở miệng cất tiếng phê bình Giang Hoài Sương. Nhưng còn chưa đi được hai bước, liền bị vẻ mặt căng thẳng của Khúc Phó hiệu trưởng làm cho đứng lại, lại nhìn vẻ mặt hoàn toàn nhăn nhó của La hiệu trưởng và Tào phó hiệu trưởng, coi như Lưu chủ nhiệm có ngu ngốc đến mấy cũng sẽ không xông lên làm bia đỡ đạn. Ngoại trừ Lưu chủ nhiệm không biết gì, La hiệu trưởng, Tào phó hiệu trưởng và Khúc Phó hiệu trưởng tất nhiên đều biết lai lịch của Giang Hoài Sương, thấy Khúc Phó hiệu trưởng kéo Lưu chủ nhiệm không rõ tình hình trở lại, La hiệu trưởng và Tào phó hiệu trưởng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Coi như tên mập mạp kia là bằng hữu ngoại quốc cũng được, thương nhân quốc tế cũng được, đối với trường học mà nói, dù sao ông ta cũng chỉ là một người khách lạ quá Giang Long. Nhưng mà Giang gia là thế lực lớn lập nghiệp ở thành phố B, nói là địa đầu xà (kẻ cầm đầu) cũng không quá đáng, bất kể là về tiền tài hay là về thế lực cũng có sức ảnh hưởng ở thành phố B, một Nhất Trung không có khả năng đứng ra đối đầu. Bất kể nói thế nào, cục diện bây giờ khá là hỗn loạn, tất cả còn cần chờ quan sát. Có điều, ở trong tình huống bình thường, địa đầu xà (kẻ cầm đầu) cùng quá Giang Long tranh đấu, từ trước đến giờ đều không phải người đi đường ất, bính, đinh có thể nhúng tay vào.
La hiệu trưởng cầu cứu nhìn Thái lão sư một chút, người sau bất đắc dĩ nhún vai để La hiệu trưởng một phen ấm ức. Tào phó hiệu trưởng đã từng du học, là người giỏi tiếng anh nhất trong bốn vị lãnh đạo. Lúc này nghe được Jessica bô bô giả tạo những thứ không phải về Giang Hoài Sương, trong lòng âm thầm lau mồ hôi một cái, lại nhìn sắc mặt Giang Hoài Sương càng thêm khó coi, đột nhiên thật muốn lao ra che cái miệng của Jessica. Tiểu cô nương này thật sự ngớ ngẩn, cho rằng mọi người đều không hiểu tiếng Anh hay sao...
Ở trong phòng, người thì lảng tránh lảng tránh, người thì cười lạnh cười lạnh, người thì luống cuống luống cuống, người làm nũng làm nũng, trong lúc nhất thời chỉ còn lại một mình Jessica ỏn à ỏn ẻn. Đời người nơi nào không có trò khôi hài, Thái lão sư liếc mắt nhìn sắc mặt Giang Hoài Sương càng âm trầm rồi ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn trần nhà với vẻ mặt vô tội.
Tuy rằng tên mập mạp ngoại quốc kia có bép một ít, có điều đúng là rất trầm ổn, cũng không làm ra hành động thất lễ gì đối với Giang Hoài Sương, điều này làm những người lãnh đạo thả xuống một chút trái tim đang bị treo cao. Chỉ là bọn họ quá chủ quan, Jessica vừa dứt tiếng thì trong mắt tên mập mạp rõ ràng lóe lên là một tràng oán hận.
"Bốp!" Tiếng vang lanh lảnh đột ngột vang lên, những người lãnh đạo ngay lập tức quay mặt nhìn nhau, Hứa Đan Lạc càng chấn kinh không ít, Thái lão sư cũng thu hồi ánh mắt nhìn trần nhà, trở lại hiện trường sự việc. Chỉ có Giang Hoài Sương nhíu nhíu mày, sau khi khóe môi nở nụ cười lạnh, còn không quên nhẹ nhàng vỗ vỗ tiểu cô nương trong ngực để trấn an.
Bởi vì cái tát đột ngột này, tay trái của Jessica ôm gò má đau rát lảo đảo lui về phía sau nửa bước, mang theo ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn gã đàn ông ở trước mặt vừa cho mình một cái tát, không thể tin chuyện vừa phát sinh.
"Giang tiểu thư, thật sự rất xin lỗi." Tên mập mạp cũng không thèm nhìn Jessica một cái, giống như thân sĩ (quan lại có trí thức) khom người hướng về Giang Hoài Sương cúc cung tạ lỗi. Chỉ là bởi vì cái bụng kia nhô ra, làm cho động tác của hắn có vẻ buồn cười rất nhiều.
Không ngờ cái tên mập mạp này cũng biết nói tiếng Trung, mọi người quýnh lên... Mấy người lãnh đạo mới vừa rồi cố gắng nghe hiểu Jessica nói gì đó bắt đầu không vừa ý. Cũng biết nói tiếng Trung, mới vừa rồi còn giả bộ kiêu căng, thật đáng ghét.
"Không nghĩ rằng lần thứ hai gặp mặt Mr Wilson sẽ là ở đây." Giang Hoài Sương cũng không muốn làm bộ rộng lượng nói không liên quan đến mình, không thèm để ý cái gì, trên thực tế còn đang tức giận. "Đây là hài tử nhà ông?" Chỉ chỉ cô nương Jessica đang nhìn mình mà oán giận, Giang Hoài Sương rất khó chịu ánh mắt đó.
"Vâng, ngày hôm nay vừa mới được chuyển trường, đụng phải thiên kim nhà Giang tiểu thư, thành thật xin lỗi." Tên mập mạp trừng Jessica một chút, mãi đến khi Jessica cúi đầu không lộ ra thần sắc khiêu khích như vậy nữa, lúc này mới hướng về Giang Hoài Sương tạ lỗi lần thứ hai.
Giang Hoài Sương hừ lạnh một chút: "Xem ra Nhất Trung thật là một trường tốt, Mr Wilson mới vừa bổ nhiệm đến thành phố B, nhanh như vậy liền để con gái ông chuyển trường đến đây." Ngữ khí của ba chữ
'Con gái ông' thoáng tăng thêm, biểu thị bản thân mình không chấp nhận lời xin lỗi.
"..." Tên mập mạp rất phiền muộn, mới từ nước Mỹ bổ nhiệm đến thành phố B cùng Giang thị tham dự kế hoạch hợp tác, liền gây ra chuyện này. Nếu như không giải tỏa được cơn giận này của Giang Hoài Sương, bản thân mình sẽ chờ nhận tin cảnh cáo từ tổng công ty. Thiệt thòi mình còn suy nghĩ, nếu như có thể để Jessica làm bằng hữu cùng thiên kim của Giang gia, sau này có thể có thêm nhiều biện pháp thân cận cùng Giang thị. Thật vất vả tra được thiên kim của Giang thị học lớp mười một ở Nhất Trung, lúc tư liệu còn chưa hoàn toàn thu thập đầy đủ thì đã vội vàng chuyển trường, hậu quả chính là để Jessica đập phá hết tất cả.
"Jessica, xin lỗi." Tên mập mạp kéo Jessica qua, lạnh lùng nói.
Jessica đã sớm biết mục đích lần này từ Mỹ chuyển trường là để tiếp cận thiên kim của Giang thị, lúc này cũng không thể nhìn ra cái thiên kim của Giang thị chính là Hứa Đan Lạc. Nhưng cũng không ai nói cho cô biết thiên kim của Giang thị là được nhận nuôi, không phải họ Giang! Oán hận liếc mắt nhìn tên mập mạp, rõ ràng là tư liệu hắn thu thập có sai lầm, dựa vào cái gì muốn mình xin lỗi. Hơn nữa Hứa Đan Lạc một thân quần áo hàng vỉa hè, có chỗ nào giống như người nhà họ Giang mà tên mập mạp này muốn nịnh bợ.
Chính là Jessica không biết, y phục Hứa Đan Lạc đang mặc trên người là dịp Tết vừa rồi khi Giang ba và Giang mẹ trở về đã mời thợ may đến làm một bộ gia đình. Quần áo như vậy, Giang Hoài Sương cũng có vài bộ, chỉ là không thường xuyên mặc mà thôi.
Tên mập mạp thấy Jessica chỉ nhìn chằm chằm mình, không có ý tứ mở miệng nói xin lỗi một chút nào, không nhịn được rất hối hận. Mình tâm huyết dâng trào làm cái gì mà để cái tên ngang bướng này đến gần người quan trọng, làm cho cục diện hiện tại không trên không dưới (nửa vời) như vậy. Tên mập mạp không ép được Jessica, đem ánh mắt cầu cứu hướng về bốn vị lãnh đạo trường vẫn đang đứng một bên quan sát.
Có thể lên làm lãnh đạo, có ai không phải lăn lộn mấy chục năm đời người, mắt thấy sự kiện đối địch diễn biến thành cục diện như vậy, có thể phân ra ai cao ai thấp. Yên lặng cảm thán, nguyên lai vừa bắt đầu thì không phải địa đầu xà cùng sông Long chi tranh, chỉ là tiết mục nữ vương cùng người hầu mà thôi.
La hiệu trưởng tinh mắt nhìn thấy ngón trỏ và ngón cái của tên mập mạp làm ra hình bát quái quỷ dị, ở trên cằm sờ soạng, chỉ đành thở dài, tiến lên một bước mở miệng ba phải: "Giang tiểu thư, tiểu hài tử ồn ào là chuyện thường xảy ra, nếu đối phương đã có thành ý xin lỗi như vậy, chi bằng liền bỏ qua được chứ? Còn để cho bọn nhỏ tiếp tục đi học nữa." Dứt lời, liếc mắt ra hiệu cho Thái lão sư đang ở một bên híp mắt xem cuộc vui.
"Tôi không hy vọng sau này còn phải tiếp tục lo lắng cho sự an toàn của tiểu Lạc." Giang Hoài Sương sờ sờ tiểu cô nương ở trong ngực, trước khi Thái lão sư mở miệng liền thể hiện rõ thái độ của mình, cũng lấy một ánh mắt không có thương lượng đem lời La hiệu trưởng muốn nói đánh ngược về.
"Hiểu rõ, hiểu rõ, Giang tiểu thư không cần phải lo lắng, sau này đều không cần phải lo lắng." Tên mập mạp thấy Giang Hoài Sương buông lỏng, vội vàng tỏ thái độ cúi đầu liên tục.
La hiệu trưởng ngây người, xem ra không phải nữ vương cùng người hầu, là nữ vương cùng khuyển sao... Có điều mặc kệ như thế nào, bản thân mình vừa nãy cũng mở miệng, vì vậy cũng xứng đáng với phí tài trợ tám mươi ngàn đôla Mỹ kia.
Giang Hoài Sương gật gù, tên mập mạp này cũng coi như là một người thông minh, có mấy lời không cần phải nói quá rõ ràng. "Thái lão sư, những tiết học còn lại trong ngày hôm nay, tiểu Lạc xin nghỉ." Giang Hoài Sương không nhìn Jessica cùng tên mập mạp, xoay người mở miệng nói với Thái lão sư.
"Ừm, được, những thứ này cũng mang đi đi." Thái lão sư chỉ chỉ chồng tiền ở trên bàn, cũng cảm thấy chuyện này tiếp theo vẫn nên để Giang Hoài Sương nói chuyện riêng với tiểu Lạc sẽ tốt hơn, vì vậy liền sảng khoái cho phép nghỉ.
Hơn mười phút sau, Hứa Đan Lạc đeo túi sách, ôm túi vải (bên trong chứa đầy tiền) mà Thái lão sư tốt bụng cho, đi theo sau Giang Hoài Sương lên xe. Sau khi đối ngoại kết thúc, chính là bên trong nghiêm hình bức cung đi... Thấy được Giang Hoài Sương một mặt không chút lưu tình, Hứa Đan Lạc ngồi trên xe rụt cổ một cái.
Ngay lúc Hứa Đan Lạc ôm túi tiền suy nghĩ lung tung, một bàn tay lành lạnh phất lên gò má, bất ngờ quay đầu một cái, đầu ngón tay của Giang Hoài Sương ở trên vành tai Hứa Đan Lạc cọ sát qua. Đột nhiên đau đớn kéo đến để Hứa Đan Lạc không nhịn được kêu ra tiếng: "Ai nha..."
"Làm cái gì mà sợ như thế?" Giang Hoài Sương vô cùng bất mãn mà nhíu mày, vốn dĩ chỉ muốn nhìn lỗ tai của tiểu loli như thế nào rồi, lần này lại làm đau.
Hứa Đan Lạc không dám mở miệng, chỉ là vành tai vừa rồi bị chạm vào, đau đớn một trận.
Thấy Hứa Đan Lạc bộ dáng đúng chuẩn tiểu bạch thỏ,
'Em làm hỏng việc, em đang sợ', suýt chút nữa Giang Hoài Sương nhịn không được bật cười thành tiếng.
"Sợ chị sẽ giống như Mr Wilson, đánh em như đánh tiểu cô nương kia sao?" Giang Hoài Sương thật vất vả khống chế thu lại ý cười, một lần nữa mặt nghiêm nghị mở miệng nói. Sau khi nhìn thấy Hứa Đan Lạc không chút do dự lắc đầu, mới cong lên khóe miệng: "Biết chị không đánh người, vừa nãy phản ứng lớn như vậy làm cái gì."
Hứa Đan Lạc nhìn Giang Hoài Sương tìm kiếm gì đó, yên lặng oán thầm: Chị so với việc Mr Wilson đánh người còn lợi hại hơn nhiều..
Nói thật, đối với Hứa Đan Lạc, dáng vẻ lạnh như băng của Giang Hoài Sương đã thấy nhiều rồi, nhưng tức giận rõ ràng như ngày hôm nay vẫn là lần đầu mới thấy. Thật sự không dám tưởng tượng, tiếp theo mình sẽ bị phê bình giáo dục như thế nào... Kế hoạch để được quan tâm cái gì, thật sự là quá ngu, quá ngu! (ToT) Hứa Đan Lạc vô cùng hối hận, yên lặng nuốt nước mắt vào trong.
"Đến, xích lại gần một chút." Giang Hoài Sương từ trong túi lấy ra đồ vật mình muốn tìm, thở ra một hơi, bày ra nét mặt tươi cười hiếm thấy, hướng về Hứa Đan Lạc ngoắc ngoắc ngón tay.
Bị nụ cười mê hoặc đến đần độn, Tiểu Ngư ở dưới ngón tay tinh tế câu dẫn mà mắc câu, từng chút từng chút đến gần sát vào Giang Hoài Sương. Mãi đến khi gương mặt tinh xảo kia chỉ cách mấy tấc, rõ ràng cảm nhận được mùi nước hoa thoang thoảng cùng hơi thở mềm mại của Giang Hoài Sương... Hô hấp của Hứa Đan Lạc bắt đầu trở nên hơi gấp gáp, làm gò má bắt đầu tỏa nhiệt nóng lên.
"Ô ô..." Cảm giác tai trái bất ngờ đau đớn, đánh vỡ một mảnh ám muội này, Hứa Đan Lạc che tai trái, nước mắt lưng tròng nhìn Giang Hoài Sương nắm cái khuyên tai trong suốt plastic kia, mặt trên còn dính một chút vật chất khả nghi màu đỏ sậm.
"Còn một cái nữa." Giang Hoài Sương xem xét nhìn cây plastic nhỏ trên tay, nhìn chằm chằm tai phải của Hứa Đan Lạc mở miệng.
"Không muốn, thật là đau." Hứa Đan Lạc thả tay che tai trái xuống, chuyển qua che tai phải.
"Sẽ nhiễm trùng, lại đây." Giang Hoài Sương có chút bất đắc dĩ nhìn Hứa Đan Lạc muốn mở cửa xe đi thẳng, đưa tay nắm lấy, kéo gần.
Không cách nào làm trái... Hứa Đan Lạc nhìn ánh mắt của Giang Hoài Sương từ từ trở nên nghiêm túc, nhắm mắt, tùy ý để chị ấy nắm cái khuyên plastic trên tai phải của mình.
"Ô ô..." Là giận mình đi, là giận mình cho nên mới ra tay nặng như vậy, Hứa Đan Lạc ôm hai cái lỗ tai, bi thương nghĩ.
"Chị không phải bởi vì tức giận mà rút chúng nó nha." Tựa như là nghe được tiếng lòng của Hứa Đan Lạc, Giang Hoài Sương vừa lấy ra miếng bông, cồn cùng thuốc mỡ, vừa nghiêm mặt nói.
Miệng vết thương bị cồn kích thích, Hứa Đan Lạc nhếch môi nhẫn nại yên lặng, không tức giận cái gì, đều là lừa người, lừa người... Thật là đau quá...
Khử trùng xong vết thương, bôi thuốc mỡ hạng nhất, Giang Hoài Sương lấy ra một đôi khuyên tai làm bằng bạc, tỉ mỉ dùng cồn khử trùng rồi thay Hứa Đan Lạc đeo vào, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Từ sáng sớm lo lắng đến bây giờ, rốt cục mọi chuyện đều được giải quyết viên mãn, Giang Hoài Sương hài lòng nhìn hai cái lỗ tai còn hồng hồng kia của Hứa Đan Lạc, thuận tiện nhân lúc Hứa Đan Lạc gần trong gang tấc liền hôn lên trán một cái, sờ sờ: "Ngoan, hiện tại không đau chứ?"
Hứa Đan Lạc mặt đỏ hồng, quên đi hai cái lỗ tai đang bị cồn cùng thuốc mỡ hành hạ đến chết đi sống lại, kiên quyết lắc đầu: "Không đau..."
Giang Hoài Sương hài lòng gật gật đầu, khởi động lái xe về nhà. Dọc đường đi Hứa Đan Lạc ngơ ngác không nói lời nào, mãi đến khi về đến nhà, tắm xong, thay đồ, ngồi ở trên ghế sôpha, lúc này một tia lý trí mới trở về.
"Mang cái này đến trường có phải là quá huyên hoang không?" Hứa Đan Lạc sờ sờ khuyên trên lỗ tai, có chút bận tâm mở miệng.
Giang Hoài Sương đang dựa vào cạnh cửa mở lon cà phê, vừa bực mình vừa buồn cười nhấp một ngụm cà phê, lúc này mới chậm rãi trả lời: "Làm sao cũng không sánh bằng em đem mười vạn đồng đến trường học huyên hoang?"
"Vậy mà còn nói chị không tức giận..." Hứa Đan Lạc ôm gối hướng về sôpha mềm mại, hơi co lại.
"Không tức giận cũng không thể nói một chút sao?" Giang Hoài Sương thấy Hứa Đan Lạc một bộ muốn tìm cái động trốn đi, tiến lên vài bước ngồi xuống ở bên cạnh Hứa Đan Lạc: "Có điều, hiện tại em nên nói cho chị biết, tại sao lại đột nhiên đem hết tiền trong thẻ rút ra? Còn có tiểu cô nương ngoại quốc kia, đến cùng trêu chọc em như thế nào?"
"..." Hứa Đan Lạc đang nghĩ với tính khí của Giang Hoài Sương, nếu như nói cho chị ấy biết là mình muốn rút hết tiền trong thẻ đi, sau đó cà nổ thẻ tín dụng (tiền thẻ tín dụng bị cà đến hết) để gây sự chú ý của chị ấy thì có thể bị đập chết tại chỗ hay không.
Lại trầm mặc... Giang Hoài Sương híp híp mắt, ngữ khí nhẹ nhàng: "Không bằng trước tiên chị nói một số chuyện cho em biết, rồi em lại chậm rãi kể cho chị nghe?"
Cố gắng gật đầu một chút...
"Vài ngày trước Giang Vinh và một tập đoàn công ty PFD của Mỹ đàm phán thành công một hợp đồng, PFD rất hợp ý hệ thống mạng lưới tiêu thụ của Giang Vinh, vì vậy phái một giám đốc phòng thị trường đến thành phố B tiến hành bàn bạc chi tiết, người này chính là Mr Wilson." Nói đến đây, Giang Hoài Sương tăng thêm ngữ khí: "Mà hiện tại em cùng con gái của ông ta phát sinh chuyện không vui như vậy..."
Hứa Đan Lạc ngơ ngác lắng nghe, mãi đến khi Giang Hoài Sương lời muốn nói lại thôi. "Vì lẽ đó... Em gây ra cho chị nhiều phiền toái phải không..." Tay nhỏ nhẹ nhàng kéo lấy ống tay áo của Giang Hoài Sương, nước mắt yêu kiều ngấn lệ, tự kiểm điểm.
Giang Hoài Sương thanh âm ho khan một tiếng, chột dạ dời tầm mắt đi, nhìn về phía TV chưa hề bật: "Hiện tại có thể nói cho chị biết, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?"
"..." Hứa Đan Lạc cúi đầu. "Cô gái kia nguyên lai gọi là Demi Lance, ở cùng với em trong cô nhi viện qua hơn hai tháng. Em nghĩ, Jessica Wilson chắc là sau khi được nhận nuôi đổi tên..."
Hứa Đan Lạc từng chút từng chút nói xong chuyện hai người ở chung trong cô nhi viện thì thấy Giang Hoài Sương đang nghe với vẻ mặt trầm mặc đầy bình tĩnh, chỉ tiếp tục nói: "Trùng hợp, cậu ấy chuyển trường rồi vào học lớp của em, không biết tại sao dáng vẻ liền trở nên rất có địch ý, còn nói rất nhiều lời khó nghe..." Hứa Đan Lạc nói đến chỗ này, mím mím môi, không nói nữa.
"Ví dụ như?" Giang Hoài Sương nén xuống lửa giận trong lòng, giục Hứa Đan Lạc tiếp tục nói.
"Cậu ấy nói em ngay cả quần áo có nhãn hiệu cũng không có mà mặc, không có tiền còn giả bộ xa xỉ đi học trường cao trung xa hoa..."
"Tiếp tục." Giang Hoài Sương biết Hứa Đan Lạc không phải dễ dàng bị kích động như vậy, nói vậy là còn có điều khó nghe hơn nữa ở phía sau.
Đem gối ôm trong lòng ôm chặt hơn chút, Hứa Đan Lạc cắn răng nói tiếp: "Cậu ấy nói... Em được mang ra khỏi cô nhi viện nhưng không có bỏ họ tên... Là bị..."
"Là bị cái gì?" Hỏa khí ở trong lòng Giang Hoài Sương rất lớn, cũng không còn kiên nhẫn như thường ngày.
"Là bị bao nuôi..."
"Rắc!" Lon cà phê trong tay Giang Hoài Sương bị bóp xẹp: "Còn nói những gì?"
"Không còn..." Hứa Đan Lạc đem người hơi di chuyển về sau một chút, cũng còn may là mình không nói với chị ấy, Jessica còn nói người bao nuôi mình chính là một tên quỷ nghèo không tiền, bất quá mình chỉ cần nằm xuống liền có thể lấy tiền, còn có rất nhiều lời nói giống vậy làm cho người ta tức giận. Trên thực tế, cũng chính bởi vì Giang Hoài Sương là người nhận nuôi, còn Jessica lại giẫm đến nghịch lân của Hứa Đan Lạc, cho nên mới có sự kiện thỏ cũng có thể cắn người.
Giang Hoài Sương nhìn Hứa Đan Lạc bị mình hù sợ, điều tức khôi phục tâm tình: "Vì lẽ đó em cùng Jessica ầm ĩ lên?"
"Ừm..." Hứa Đan Lạc cúi đầu nhận sai: "Xin lỗi... Em không nghĩ rằng người nhận nuôi cậu ấy lại là đối tác trên phương diện hợp tác làm ăn với chị."
"Hừ hừ..." Giang Hoài Sương hừ lạnh vài tiếng: "Có cái gì tốt mà xin lỗi, em mới lấy tiền vứt vào con bé thôi mà. Nếu như vừa nãy lúc ở văn phòng em nói với chị những lời này, chị sẽ cho người đưa mấy bao tải tiền xu đến, từ từ ném."
"Hơ..." Hứa Đan Lạc trợn to hai mắt nhìn Giang Hoài Sương ở trước mặt tựa hồ hóa ác ma giơ móng vuốt, nuốt một ngụm nước bọt nói: "Chị không phải đang cùng ba cậu ấy nói chuyện hợp tác sao..."
"Tiểu tử ngốc." Giang Hoài Sương đưa tay ấn ấn chóp mũi của Hứa Đan Lạc: "Lúc ở văn phòng em không nhìn thấy cái dáng vẻ của tên mập mạp kia, hận không thể đem tâm can móc ra bày tỏ vô tội sao. Nếu như hợp tác không được, Vinh Giang nhiều lắm kiếm thiếu một khoản tiền lời, còn ông ta lo thu dọn quần áo chờ bị người ta đá ra khỏi công ty đi."
Đứa nhỏ đơn thuần ở trạng thái ngây người: "Vậy lúc nãy chị dùng loại khẩu khí kia nói, hiện tại em cùng con gái của ông ta phát sinh chuyện không vui như vậy..."
"Đùa giỡn em." Giang Hoài Sương buông tay làm vẻ vô tội. "Được rồi, bây giờ chúng ta nói đến đống tiền này của em." Chỉ chỉ túi vải trên bàn trà, Giang Hoài Sương nói sang chuyện khác.
Lãng phí tâm tình áy náy vừa rồi, Hứa Đan Lạc bị dọa ai oán mà nhìn cái túi trên bàn trà, vậy là cái tạo hình bi kịch không giống nhau...
"Thật ra thì..." Hứa Đan Lạc cảm thấy ngày hôm nay Giang Hoài Sương thật sự là quá khủng khiếp... Hướng về góc sôpha góc hơi co lại mới chậm rãi mở miệng: "Em chỉ là muốn đem chúng về để ở trong nhà thôi mà."
"Chỉ như vậy?" Giang Hoài Sương cảm thấy một câu nói đơn giản này so với chuyện liên quan đến Jessica, muốn cho người ta có thể tiêu hóa thì hơi khó: "Em rút ra hết tất cả tiền trong thẻ, chính là muốn đem chúng để ở trong nhà?"
"Ừm." Hứa Đan Lạc gật đầu, vốn dĩ kế hoạch của mình chính là lấy tiền ra để ở trong nhà, nói như vậy không tính là lừa dối Giang Hoài Sương. Chỉ là tỉnh lược nguyên nhân mà nói đến kết quả luôn.
Giang Hoài Sương tràn đầy nghi ngờ nhìn Hứa Đan Lạc, lại bị vẻ mặt tràn đầy chân thành của tiểu loli làm cho quýnh lên: "Nhiều tiền như vậy vẫn nên đặt trong ngân hàng cho an toàn."
"Em sẽ đi gửi lại." Hứa Đan Lạc biết phải nghe lời.
"Chờ đã, em đi lấy tiền, ngân hàng không đòi xem thẻ căn cước của em sao?" Giang Hoài Sương đột nhiên nhớ lại, tấm thẻ kia là dùng thân phận của mình chứng nhận đăng ký.
"Không..." Hứa Đan Lạc lắc đầu.
"Được rồi, thật ra em nói đúng, ngân hàng cũng không bảo đảm an toàn..." Giang Hoài Sương đỡ trán.
"..."
Hứa Đan Lạc cứ tưởng là sẽ phải chịu đựng mưa to gió lớn, ngay khi kết thúc đề tài thảo luận liên quan đến việc ngân hàng có chuyên nghiệp cùng bảo đảm hay không. Rất lâu về sau, Hứa Đan Lạc hồi tưởng lại một ngày hỗn loạn hôm đó, thì nhớ đến rõ ràng nhất chính là lon cà phê kia bị Giang Hoài Sương bóp nát, ngầm tức giận, tràn đầy tâm tình bảo vệ mình.
Ngày hôm sau đi học, Hứa Đan Lạc không còn nhìn thấy Jessica ở trong lớp học nữa. Là chuyển đến lớp khác hay là trường khác, Hứa Đan Lạc cũng không quan tâm. Đương nhiên cũng có thể đoán được, trong đó không thể thiếu tác động của Giang Hoài Sương. Jessica giống như là một người đột nhiên xuất hiện rồi lại đột nhiên biến mất trong cuộc sống của Hứa Đan Lạc, giống như lúc trước ở cô nhi viện vậy.
Ngay khi Hứa Đan Lạc cho rằng Jessica đã vĩnh viễn rời khỏi cuộc sống của mình thì một tháng sau nhận được một cuộc điện thoại làm Hứa Đan Lạc ý thức được có lẽ chuyện vẫn còn chưa kết thúc.