*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Từ sau sự kiện thư tình lần trước, tâm tình của Hứa Đan Lạc vẫn còn trong trạng thái rất tốt, cho nên kì thi cuối kỳ tất nhiên là nhẹ nhàng thuận thuận lợi lợi trôi qua. Mặc dù nghỉ hè có chút tẻ nhạt nhưng cũng trôi qua rất nhanh, quan trọng chính là mấy ngày nay Giang Hoài Sương lại bắt đầu sớm trở về nhà.

Không nói rõ được nguyên nhân tại sao, nhưng hình như từ lúc bắt đầu đã rất hy vọng được ở lại. Ở lại nơi này với một người không mấy dịu dàng nhưng thỉnh thoảng dịu dàng lại khiến người ta đắm chìm. Nghĩ rằng chắc chắn là một ngày nào đó, từ hai người sẽ biến thành 'chúng ta', một ngày nào đó sẽ chân chính là một gia đình. Cứ như vậy, Hứa Đan Lạc vẫn rất nỗ lực. Đảo mắt đã gần tròn một năm ngày mình và Giang Hoài Sương gặp mặt, cũng chính là sinh nhật của Giang Hoài Sương.

Lúc mới biết được sinh nhật của Giang Hoài Sương là ngày mười một tháng bảy, cũng chính là ngày mình vừa mới đến nơi này. Hứa Đan Lạc không nhịn được bắt đầu nhớ lại một năm trước kia, lần đầu gặp mặt không quá vui vẻ, khi đó chỉ có luẩn quẩn ý nghĩ là có thể ở lại nơi này hay không, câu chúc sinh nhật vui vẻ chưa từng nói ra, thật sự là rất tiếc nuối.

Sinh nhật mười sáu tuổi của mình là vào tháng giêng, khi đó Giang mẹ và Giang ba vẫn còn ở đây. Mọi người cùng nhau ra ngoài chơi cả một ngày, ăn một bữa tối rất phong phú lại nhận được rất nhiều quà. Hiện tại chỉ còn lại mình và Giang Hoài Sương, sinh nhật chỉ có hai người... Từ khi vừa nghỉ hè, Hứa Đan Lạc liền bắt đầu suy nghĩ nên làm sao cùng nhau trải qua ngày sinh nhật. Rất muốn cho Giang Hoài Sương một sinh nhật đặc biệt.

Từ sau khi Giang mẹ và Giang ba xuất ngoại, Giang Hoài Sương đã không còn để ý đến sinh nhật của mình nữa, cũng coi như những ngày tháng bình thường. Nếu như không phải mỗi lần Giang mẹ đều gọi điện thoại về, e rằng chính mình sẽ dễ dàng lãng quên. Ngày mười một tháng bảy lần này cũng không phải là cuối tuần nên Giang Hoài Sương hơi kinh ngạc khi tiểu loli có ý nghĩ muốn tổ chức sinh nhật cho mình. Có điều ngẫm lại cũng rất vui, đứa nhỏ này càng ngày càng trở nên giống như tri kỷ, nghĩ đến tiểu loli cũng sẽ không bỏ qua những ngày tháng đặc biệt. Có điều cũng tốt, lúc trước không nói ra muốn được Giang mẹ tiết lộ, không phải vậy thì có chút lúng túng.

Buổi sáng ngày mười một tháng bảy, đáp ứng tiểu loli nhất định sẽ trở về đúng giờ ăn cơm tối, Giang Hoài Sương ra ngoài đi làm. Trước khi đi liếc mắt nhìn tiểu loli dựa cửa tiễn mình đi làm, đột nhiên có chút ý nghĩ không muốn đi làm, may mà chuyện này rất nhanh bị lý trí ép xuống. Có điều, để một đứa bé vì mình mà tổ chức sinh nhật cũng thật là không thích ứng. Nói ra thì từ khi Hứa Đan Lạc bắt đầu đến ở, tựa hồ bị buộc thích ứng cũng không chỉ là chuyện này.

Tiễn Giang Hoài Sương đi xong, Hứa Đan Lạc rất nhanh trở nên bận rộn, nhà cửa nhất định phải làm cho sáng sủa sạch sẽ, món ăn mới lạ tất nhiên cũng không thể thiếu. Từ lúc quét dọn vệ sinh đến lúc mua đồ làm cơm, Hứa Đan Lạc tất bật bận rộn cũng không quên gọi điện thoại cho người giúp việc theo giờ ngày hôm nay không phải đến, vô hình có vài thứ không muốn nhờ người khác. Hậu quả mọi chuyện do quyết định của mình chính là bận rộn đến hơn hai giờ chiều mới miễn cưỡng đem những thứ cần thiết chuẩn bị tốt. Nhưng cái thứ quan trọng nhất vẫn chưa có mua. Hứa Đan Lạc nhìn một chút, thấy sắc trời bên ngoài trở nên hơi tối, cầm chiếc ô liền chạy về hướng phía ngoài.

Tuy rằng đã ở thành phố B được một năm, thế nhưng bởi vì đại đa số thời gian đều là đến trường, đi lại thì có xe đưa đón. Vì lẽ đó thật ra Hứa Đan Lạc vẫn tính là mù đường. Khi xe taxi đưa mình đến một khu vực hoàn toàn xa lạ, Hứa Đan Lạc lấy ra bản đồ trước kia cô Thái vẽ cho mình rồi tiếp tục tìm kiếm, mà bên ngoài thì mưa đã bắt đầu rơi nặng hạt. Mùa hè ở thành phố B tuy là nóng bức, nhưng một khi bắt đầu mưa thì đúng là mát mẻ, những hạt mưa bị gió thổi bắn vào người liền có cảm giác lạnh lẽo. Hứa Đan Lạc có chút hối hận khi không mang theo áo khoác đi ra ngoài.

Xe taxi không có cách nào lái vào đường nhỏ ở phía trước, lại đi qua mấy cái ngã rẽ, con đường nhỏ hơi đơn sơ không náo nhiệt xuất hiện ở trước mắt Hứa Đan Lạc. Chăm chú nhìn các cửa hàng trang trí đơn giản, rốt cục khi đến cửa hàng thứ ba thì tìm được thứ mình muốn. Vào lúc chủ quán tỉ mỉ dùng túi ni lông gói cái bánh ngọt tầng tầng lớp lớp, Hứa Đan Lạc cảm thấy trên người bị nước mưa thấm vào nhưng lúc này cũng không có quá lạnh.

Dọc theo đường cũ trở về, Hứa Đan Lạc đột nhiên phát hiện một vấn đề mà mình nhất thời quên mất. Trời mưa muốn bắt xe taxi vốn là rất khó, hơn nữa nơi này không phải là một khu vực náo nhiệt. Nhìn một chiếc tình cờ chạy qua nhưng lại đang chở khách, từng chiếc từng chiếc ở trước mắt chạy qua như bay. Hứa Đan Lạc có chút nôn nóng. Nơi này cách nơi ở vốn là không gần, nếu chậm trễ thêm nữa thì sẽ không kịp trở về hoàn thành cơm tối.

Có câu tục ngữ rất là kinh điển gọi là 'Họa vô đơn chí', ngay lúc Hứa Đan Lạc đang đứng chờ xe, thì bụng dưới bắt đầu có một chút chua xót đau đớn. Qua một hồi lâu, rốt cục đợi được một chiếc xe taxi vừa bỏ khách, lúc về đến nhà thì đã qua bốn giờ. Còn hơn một tiếng nữa thì Giang Hoài Sương sẽ trở về.

Hứa Đan Lạc đứng cạnh cửa tâm tình trở nên vô cùng lo lắng, thật vất vả lấy chìa khóa ra từ trong cái túi bị ướt một nửa. Mới vừa tra vào trong ổ khóa, còn chưa kịp xoay tròn liền nghe được âm thanh cửa 'ken két' vang lên. Mở ra là Giang Hoài Sương đứng sau cửa, gương mặt không một chút thân thiện.

"Đi tắm rửa, thay một bộ quần áo khô rồi trở ra." Không chịu nổi khi nhìn thấy tiểu loli bị ướt nửa người, bộ dạng ngây ra, Giang Hoài Sương tức giận mở miệng nói. Thuận tay cầm cái túi Hứa Đan Lạc đang ôm trong ngực, để lên bàn.

"Phải để trong tủ lạnh." Tuy rằng khẩu khí của Giang Hoài Sương tuyệt đối còn lạnh hơn so với thời tiết mưa xối xả bên ngoài, nhưng tiểu loli vẫn liều chết nói một câu.

"Đi tắm!" Khẩu khí của Giang Hoài Sương xuống dốc không phanh, hầu như có thể nói là hung hăng thúc giục.

Không dám nghi vấn với quyết định của nữ vương, Hứa Đan Lạc nhanh chóng đi vào phòng ngủ. Vừa nãy thấy trên người Giang Hoài Sương đã mặc quần áo ở nhà, đoán chừng trở về đã lâu. Không biết là trở về từ lúc nào, cũng không nói trước một tiếng, hù chết người ta. Hứa Đan Lạc vừa oán thầm vừa nhanh chóng lấy ra quần áo từ bên trong tủ để đi tắm, suy nghĩ một chút, liền cầm thêm một thứ đặt ở trên y phục.

Giang Hoài Sương đúng là muốn báo trước một tiếng, nhưng cho dù là di động của Hứa Đan Lạc hay là điện thoại nhà đều không có người bắt máy. Vừa qua ba giờ liền trở về, Giang Hoài Sương đối mặt với ngôi nhà không một bóng người cũng không cảm thấy bất ngờ. Chỉ là không ngờ rằng khi Hứa Đan Lạc trở về sẽ thành bộ dạng chật vật như vậy. Bị ướt mưa đến nửa người, góc quần cùng trên đùi đều là nước mưa, trên giầy còn có một chút bùn còn mới, tiểu loli là chạy đi đâu mới có thể biến thành như vậy. Nhớ lại ánh mắt mong đợi của tiểu loli vào buổi sáng, vì lẽ đó Giang Hoài Sương đặc biệt tan tầm sớm chút để trở về, thấy tình hình này, thật sự tức giận cũng là chuyện bình thường.

Liếc mắt nhìn cái thứ để trên bàn bị mình tức giận bỏ qua một bên, Giang Hoài Sương thở dài một hơi, đến gần đem mở ra. Khi mở ra một tầng lại một tầng túi ni lông, nhìn trong hộp từng hàng Tuyết Mai nương xinh xắn được sắp xếp thẳng tắp, khóe môi Giang Hoài Sương lướt qua một chút ý cười cưng chiều. Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là đứa nhỏ này đã chạy đi hỏi cô Thái mình thích cái gì... Chỗ đó chắc không dễ đi đâu. Có chút hiểu được đứa bé kia một thân chật vật là do đâu, trong lòng vốn dĩ buồn rầu cùng trách cứ, lúc này cũng khó mà dâng lên nữa. Thật sự là ngu ngốc.

Đem Tuyết Mai nương bỏ vào tủ lạnh, Giang Hoài Sương tiện thể lấy lon cà phê chậm rãi uống, xem tivi. Một lát sau đột nhiên cảm thấy có chỗ nào không đúng. Theo lý thuyết, đứa nhỏ này nên cấp tốc tắm xong, sau đó rất là sốt sắng đi ra cùng mình giải thích 123456 điểm mới đúng, lúc này đã qua hơn hai mươi phút cũng gần nửa tiếng, còn chưa thấy đi ra... Liên tưởng đến sắc mặt lúc nãy không tốt lắm của Hứa Đan Lạc, Giang Hoài Sương có chút dự cảm không tốt.

Lại ngồi thêm mấy phút, Giang Hoài Sương vẫn không thể nào ngồi yên, đứng dậy gõ cửa phòng tiểu loli.

"Lập tức... Đi ra... Chờ một chút..."

Gõ vài tiếng, nghe được bên trong đáp lại, Giang Hoài Sương thở phào nhẹ nhõm. Thật sự là gần đây càng ngày càng hay suy nghĩ lung tung. Tự giễu mình rồi lắc lắc đầu, Giang Hoài Sương ngồi trở lại sôpha, tiếp tục xem tivi.

Mãi cho đến khi qua thêm khoảng mười phút, lúc này cửa phòng mới mở ra.

"Chị thấy em mua Tuyết Mai nương, lần sau đừng đi chỗ xa như vậy, trời còn mưa rất dễ sinh bệnh." Nghe âm thanh cửa mở ở phía sau, Giang Hoài Sương cũng không quay đầu lại mà nói một câu có ý nghĩa giáo dục. Nhưng một lát sau mới nghe được một tiếng "Ừ" nhẹ nhàng.

Hơi nghi hoặc một chút nên quay đầu nhìn lại, thấy sắc mặt của Hứa Đan Lạc trắng bệch đang đứng dựa cửa, vẻ mặt rất là ẩn nhẫn. Miệng quạ, không phải mới tùy tiện nói một chút liền trúng chứ, Giang Hoài Sương nhất thời hắc tuyến đầy mặt.

"Chỗ nào không thoải mái?" Giang Hoài Sương vứt bỏ lon cà phê uống được một nửa, bước nhanh đến cạnh cửa, đưa tay sờ sờ cái trán Hứa Đan Lạc. "Không có nóng..."

Màu hồng khả nghi chậm rãi bò lên trên gò má tiểu loli, cũng nhanh chóng từ nhạt chuyển sang đậm: "Cái kia đến..." Câu trả lời này không dài, có vẻ như là từng chữ từng chữ bị ép ra, mới vừa nói xong, Hứa Đan Lạc liền cảm thấy muốn cho mình cứ như thế mà biến mất đi.

Tuy là lời nói kín đáo nhưng cùng là phụ nữ nên làm sao Giang Hoài Sương lại không rõ.

"Ngu ngốc!" Hiểu rõ mọi thứ, Giang Hoài Sương cũng chỉ có thể từ trong miệng buông ra hai chữ này. Cũng là nói một cách khó khăn, chỉ bất quá người trước là bởi vì xấu hổ, người sau là bởi vì tức giận.

"Rất đau sao?"

Hứa Đan Lạc vừa định nói dối lắc đầu, lại một làn sóng đau đớn kéo đến. Dáng vẻ cắn chặt hàm răng rơi vào đáy mắt Giang Hoài Sương, đã không cần phải nghe đáp án.

Thở dài một hơi, đem tiểu loli đẩy trở về bên trong phòng, nằm xuống rồi đắp kín chăn. Giang Hoài Sương không biết là nên tức giận hay là nên buồn cười, đi về hướng nhà bếp, cũng không biết trong nhà còn đường đỏ hay không. Thân thể của Giang Hoài Sương rất tốt, còn được nuôi dưỡng chăm sóc tốt, tất nhiên là chưa bao giờ phải trải nghiệm chịu đựng đau đớn như vậy. Nhưng hình như nước đường đỏ thường được mọi người cho là có hiệu quả giảm đau thì phải, có cần thêm gừng không nhỉ? Nhìn lát gừng đã được thái xong trên thớt, Giang Hoài Sương lâm vào trầm tư.

"Ngồi dậy uống nước." Thật vất vả làm ra bát nước đường đỏ và gừng, Giang Hoài Sương cầm bát trở lại phòng Hứa Đan Lạc, liếc mắt liền thấy tiểu loli ở trên giường đã cuộn lại thành một đống.

Nghe được giọng nói của Giang Hoài Sương, Hứa Đan Lạc không dám trễ nải liền ngồi dậy làm một bé ngoan uống nước. Một chén nước uống xong, tiểu loli có chút chần chờ mở miệng: "Cái nước đường đỏ này, chị bỏ thêm cái gì vào bên trong?"

"Gừng. Không phải nói vào lúc này nên uống nước gừng với đường đỏ sao, có vấn đề gì?"

Mặt tiểu loli đỏ hồng: "Không. Cảm giác mùi vị là lạ."

"Mùi vị của gừng vốn là rất khó chịu, nhưng hiệu quả rất là tốt. Có cảm thấy khá hơn chút nào không?"

"..." Làm gì mà nhanh như vậy. Hứa Đan Lạc cau mày suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy không đúng: "Chị có nấu qua gừng không?"

"Chị đem gừng cắt từng miếng trên chiếc thớt cùng dao của em, rồi trực tiếp bỏ vào đường đỏ rồi rót nước, làm sao, phải nấu sao?" Giang Hoài Sương thấy tiểu loli cau mày, lẽ nào thao tác có sai lầm?

"Không cần nấu..." Nói lời trái lương tâm, Hứa Đan Lạc cảm giác mình không thể tốt lên được. Không biết về sau sẽ có di chứng gì hay không đây... Không có nấu qua, còn dùng qua dao sau khi cắt thịt heo sống để cắt gừng khối a, thật muốn khóc quá đi ಥ_ಥ.

Giang Hoài Sương thấy Hứa Đan Lạc vẫn còn bộ dáng khó chịu, kiểu như rất muốn chết, cũng chỉ cho là trên người tiểu loli vẫn chưa thoải mái, liền chắp hai tay lại chà xát lẫn nhau.

Trong lúc Hứa Đan Lạc hơi nghi hoặc mà nhìn động tác kỳ quái kia, Giang Hoài Sương đến gần cạnh giường ngồi xuống, kéo chăn mỏng xuống, đem bàn tay chà xát đến có chút tỏa nhiệt đặt ở trên bụng tiểu loli, nhẹ nhàng xoa. Nhớ trong ký túc xá thời đại học, cũng có người thời điểm không thoải mái thì có bạn học cũng từng làm như thế.

"Như vậy có tốt hơn một chút không?" Giang Hoài Sương thấy mình đang cố gắng giúp đỡ, đứa nhỏ này lại đang ngẩn người, thật là khiến người ta không biết nói gì.

"Tốt hơn một chút." Hứa Đan Lạc đã không biết mình nên trả lời như thế nào, chỉ là lặp lại câu nói của Giang Hoài Sương. Ôn nhu trong lòng bàn tay dán vào bụng dưới của mình nhẹ nhàng xoa xoa, bất ngờ dịu dàng, bất ngờ ấm áp, để cho mình hầu như quên mất cảm giác ngượng ngùng.

"Lần sau ở vào thời điểm này, đừng để bị cảm lạnh. Tuyết Mai nương chị thấy rồi, rất thích. Có điều, vốn nghĩ là vài ngày trước đó em thêu bức tranh chữ thập để làm quà." Giang Hoài Sương cảm thấy người bên dưới tâm tình rất căng thẳng, liền tùy tiện nói cái gì khác để Hứa Đan Lạc thả lỏng tinh thần, dời đi một chút sự chú ý của tiểu loli đối với cơn đau. Trên thực tế, rất thành công.

"Chị thích tranh thêu chữ thập sao?"

"Tranh sơn thủy trông rất đẹp. Có điều, nếu không phải là quà, vậy thêu cho ai?" Giang Hoài Sương oán thầm, em tuyệt đối đừng thêu cho cái tiểu tử ngốc lần trước đưa cho em thư tình.

"Bán..." Hứa Đan Lạc có chút bất an, nhúc nhích một chút.

"Bán?" Giang Hoài Sương thật sự toát mồ hôi một cái: "Bán bao nhiêu tiền?"

"Sau khi bán, trừ đi tiền vật liệu, còn được tiền lời là năm mươi đồng. Em bán để kiếm tiền mua Tuyết Mai nương. Quà tặng... Muốn dùng chính tiền của mình mua."

"Được có năm mươi đồng, chị nhớ hình như em thêu mất hơn một tháng." Giang Hoài Sương nghe được không biết nên nói gì, từ khi thi cuối kỳ trước đã thấy thêu rồi. "Còn không bằng bán cho chị."

"Chị thích, em nghỉ hè thêu cho chị." Hứa Đan Lạc có chút bất ngờ, Giang Hoài Sương đối với tranh thêu chữ thập có hứng thú.

"Không cần." Chẳng qua là cảm thấy làm thứ kia khổ cực như vậy mà bị người khác dùng năm mươi đồng mua, thật sự là giá quá rẻ. Có điều, lại thêu thêm một lần nữa thì miễn đi, ô vuông nhỏ nhỏ, nhìn rất tổn thương con mắt.

"Buổi tối em muốn ăn cái gì?" Giang Hoài Sương thấy Hứa Đan Lạc có chút mất mát, cũng lười cùng tiểu loli giải thích, liền thay đổi đề tài.

Lúc này Hứa Đan Lạc mới phát hiện đã đến giờ ăn bữa tối. "Em làm..."

"Làm cái gì mà làm." Giang Hoài Sương có chút khó chịu kéo Hứa Đan Lạc đang muốn đứng dậy làm cơm. "Chị đi gọi thức ăn ngoài."

Ngay lúc chuẩn bị đứng dậy liền bị cơn đau đớn kéo lại, làm cho Hứa Đan Lạc không khỏi hít một hơi lạnh. Quả nhiên, làm cơm cái gì còn quá miễn cưỡng.

"Xin lỗi, em không muốn biến thành như vậy... Vốn nghĩ muốn làm sinh nhật cho chị thật tốt, làm những món chị thích, tặng món quà hợp ý..."

"Quà rất hợp ý." Giang Hoài Sương cắt ngang tiểu loli bắt đầu lải nhải, bắt đầu ăn năn hối hận. Lực xoa trên tay cũng nhẹ nhàng hơn. Ngu ngốc, món quà chị thích năm ngoái đã nhận được rồi a...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play