*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tiểu loli nhanh chóng rút lại bàn tay đang nắm chặt ống tay áo của Giang Hoài Sương, cúi đầu hướng về trên bả vai sờ soạng, chỉ là dây áo nhỏ nhắn vẫn đang tốt đẹp nằm trên bờ vai gầy. Giang Hoài Sương sửa lại một chút ống tay áo nhăn nhúm do bị nắm, coi thường ánh mắt ngạc nhiên của Hứa Đan Lạc. Ngược lại bày ra một bộ mặt 'ta chính là lừa ngươi thì làm sao' khiến cho người ta không có cách nào truy cứu câu nói có lòng tốt lúc nãy kia chỉ là nói đùa.
"Được rồi, chị cũng không đến nổi vì ổ bánh mì mà đưa em đi, có chuyện gì thì cố gắng giải thích." Giang Hoài Sương liếc mắt nhìn Tiểu loli thuận lợi bị chính mình lừa gạt mà có chút luống cuống, có ý tốt vỗ về, sờ sờ đầu Tiểu loli.
Những năm tháng kia mặc dù không muốn nhưng cũng đã cùng bản thân mình trở thành một thể, khó mà dứt ra được. Hứa Đan Lạc cắn chặt môi dưới, đến cùng là tùy tiện lấy một lý do hay là đàng hoàng nói thẳng ra. Lúc nãy Giang Hoài Sương cũng lừa gạt mình, vậy thì tùy tiện nói một cái lý do có thể lừa gạt đi, dù sao chỉ là chuyện một ổ bánh mì, mình cũng không cần phải giải thích quá rõ ràng.
Lúc Hứa Đan Lạc cố gắng suy nghĩ tìm ra cái lý do để khiến cho người ta tin tưởng, thì câu nói Giang Hoài Sương nói ra vào buổi sáng kia, lần thứ hai vang vọng trong lòng.
Chị ghét nhất người khác gạt chị. Có chút nhận thức, khẽ thở ra một hơi, Hứa Đan Lạc mở miệng: "Bốn năm em ở cô nhi viện..." Giang Hoài Sương sửng sốt một chút, bất quá chỉ là chuyện ổ bánh mì, tại sao phải nói xa như vậy, nhưng không có lên tiếng, chỉ là yên lặng lắng nghe.
"Cô nhi viện đã thu nhận và giúp đỡ em điều kiện cũng không tốt. Cũng không biết có phải là tất cả các cô nhi viện đều giống như vậy hay không..." Hứa Đan Lạc từ từ nói, thoáng dừng lại một chút, lộ ra một chút biểu hiện trầm tư, giống vừa tựa hồ đang nhớ lại cái gì.
Cô nhi viện là một căn nhà với diện tích khá nhỏ, kiến trúc cũ kỹ, phương tiện không đủ. Trong một gian phòng sẽ chứa nhiều đứa trẻ nhất có thể, mỗi người chỉ có thể nằm ở trên một góc giường nhỏ, ở giường trên hoặc là giường dưới. Giường rất hẹp và có thanh chắn xung quanh, chỉ có thể nghiêng người ngủ.
Tiền từ thiện được quyên rất ít, tài chính không đủ. Vì lẽ đó cô nhi viện cũng không đủ tiền để thuê người chăm sóc bọn nhỏ. Những đứa bé lớn tuổi hơn thì sẽ có trách nhiệm phụ chăm sóc những đứa nhỏ tuổi hơn. Không chỉ như thế, bọn trẻ còn phải làm thêm chút việc khác để giúp tu bổ cho cô nhi viện như là làm công việc may vá hoặc là làm những món đồ chơi nhỏ.
Thật ra những điều này đều nằm trong giới hạn chịu đựng, dù sao muốn có được thứ gì thì đều phải trả bằng tiền, từ trước đến nay đều là đạo lý này. Chỉ là làm cho mọi người nhớ lại nhiều nhất khi ở cô nhi viện chính là đói bụng. Trong cô nhi viện không ngừng tăng số lượng thành viên, những đứa bé đang lớn sẽ rất nhanh đói bụng, đồ ăn liền không đủ để chia. Dù cho mỗi bữa đồ ăn đều là bánh mì ăn chung với canh hoặc là món ăn ăn cùng bánh mì, bọn nhỏ đều hi vọng có thể cho nhiều thêm một chút. Mỗi bữa là một bát canh cùng một ổ bánh mì, đối với những đứa nhỏ đang ở tuổi trưởng thành, quả thật là quá ít.
Chỉ là điều này cô nhi viện đã cố gắng đến cực hạn. Ít nhất mỗi bữa ăn này có thể làm cho mấy đứa bé đó tạm thời no bụng. Những đứa nhỏ còn đói liền không nhịn được lén lút đi đến khu đất trống phía sau cô nhi viện, nơi đó có vườn rau, vào bên trong trộm chút đồ ăn rồi lại không cách nào ăn đồ sống. Ngược lại, nếu như bị viện trưởng phát hiện sẽ bị giáo huấn một trận nghiêm khắc.
Mấy cây rau thêm chút nước, chính là có thật nhiều bát canh. Trong lòng viện trưởng cũng rất khó chịu chỉ là không có cách nào khác. Đáng tiếc, người xung quanh đều là những gia đình không giàu có, dù cho quyên tiền quyên vật nhưng cũng như là muối bỏ biển.
May là có trường học bên cạnh, bọn họ được miễn học phí. Nếu không phải vậy, sợ là có càng nhiều đứa trẻ bởi vì đói bụng hoặc là thiếu giáo dục mà làm ra những chuyện gì cũng không biết được. Viện trưởng bận bịu nghĩ biện pháp làm sao để có thêm chút đồ giúp cô nhi viện sinh tồn, liền không có nhiều tinh thần đặt trên người bọn nhỏ.
Vì khích lệ bọn nhỏ hướng về phương diện tốt để phát triển, trong thời điểm thức ăn là một thứ quan trọng như vậy thì sẽ có một số biện pháp để khen thưởng. Giống như đứa trẻ có thành tích tốt phụ giúp chăm sóc trẻ nhỏ và những đứa bé hoàn thành những bức thêu thùa tốt, có thể được một miếng bánh mì lớn hơn bình thường hoặc là một bát canh nhiều hơn một chút.
Đương nhiên, nếu không phải ngu ngốc đều sẽ lựa chọn muốn một ổ bánh mì, dù cho miếng bánh mì đã bị cứng ngắc. Mười một tuổi là thời gian Hứa Đan Lạc mới vừa vào cô nhi viện, mặt đối mặt trên bàn là những miếng bánh mì khô cứng cùng vài miếng canh rau, nhất thời cũng không biết từ đâu ngoạm ăn.
Ngay lúc các A Di phân phát đồ ăn không chú ý, một tiểu nam sinh nghịch ngợm ngồi bên cạnh nhanh chóng cướp đi khối bọc bánh mì mà xem ra cũng không hề có sức mê hoặc này, cắn mấy cái liền nuốt vào. Nhìn tiểu nam sinh uy hiếp bằng cách giơ nắm đấm, Hứa Đan Lạc đành lựa chọn chăm chú mà nâng chén canh rau còn lại chậm rãi uống vào.
Hứa Đan Lạc lựa chọn là chính xác, dù cho đói bụng đến kêu ục ục, tốt xấu gì một bát canh cũng giúp mình chống đỡ cơn đói chờ đến bữa cơm tiếp theo. Lúc tiểu nam sinh lần thứ hai len lén hướng mình đi đến làm chuyện cướp giật kia, Hứa Đan Lạc liền bắt chước dáng dấp của hắn buổi trưa, nhanh chóng cắn bánh mì, ra sức nuốt, bước chân của tiểu nam sinh liền ngừng lại.
Bản tính người thích ứng quá nhanh và mạnh mẽ sẽ không thích hợp trở thành kẻ địch, bé trai rất thông minh thức thời. Tiểu nam sinh liền quay người rời đi, Hứa Đan Lạc nâng chén canh từng miếng từng miếng uống xong, đem đồ ăn nghẹn ở cổ họng trôi xuống dạ dày. Đây là lần đầu tiên Hứa Đan Lạc biết được tầm quan trọng của một ổ bánh mì. Loại nhận thức này vẫn đi theo làm bạn với mình suốt thời gian bốn năm, mãi cho đến tận khi rời khỏi cô nhi viện, loại nhận thức này vẫn cứ thâm căn cố đế tồn tại ở trong đầu của Hứa Đan Lạc.
Cố gắng đọc sách vì bánh mì, cuộc thi số một vì bánh mì, chăm sóc trẻ nhỏ vì bánh mì, làm đồ chơi cũng vì bánh mì... Cuộc sống của Hứa Đan Lạc ở cô nhi viện lấy bánh mì mà cố gắng, lấy bánh mì mà hoàn thành. Tuy nhiên không phải đứa trẻ nào cũng đều như Hứa Đan Lạc, ngoan ngoãn tuân thủ quy tắc, từng điểm từng điểm vì để thêm một ít bánh mì mà nỗ lực.
Lần đầu tiên được viện trưởng khen thưởng thêm bánh mì, Hứa Đan Lạc không như ngày xưa lúc ăn cơm nhanh chóng giải quyết chuyện no bụng, mà là tìm một chỗ trống không người, một ổ bánh mì được xé nhỏ ra, chậm rãi đưa vào trong miệng. Mùi vị lúa mạch từng chút từng chút thấm vào vị giác, khác xa so với canh rau xanh từ trước đến nay.
Sau đó đứa nhỏ khoảng chừng năm tuổi xuất hiện, ngồi xổm ở một bên chuyên chú nhìn Hứa Đan Lạc từng miếng từng miếng ăn bánh mì. Tuổi tác cách xa, đứa bé kia đương nhiên sẽ không dùng cách cướp đồ, chỉ là ánh mắt chăm chú cùng mong chờ như vậy thật sự khiến người ta khó chịu. Hứa Đan Lạc chia cho đứa bé kia một nửa. Lần sau nhận thêm bánh mì liền quay lại nhanh chóng ăn hết.
Có một số việc, có một thì sẽ có hai, nếu không có gì thay đổi vẫn là để cho bản thân mình ăn no trước mới tốt. Thỉnh thoảng cũng sẽ có vài người đến cô nhi viện nhận nuôi, khỏe mạnh tất nhiên là điểm trọng yếu nhất, thứ yếu chính là hi vọng tuổi tác đứa trẻ có thể càng nhỏ càng tốt. Trên căn bản, những đứa trẻ từ tám tuổi trở lên thì sẽ không có cơ hội được nhận nuôi.
Sau mỗi lần nhận nuôi thành công, cô nhi viện sẽ nhận được rất nhiều đồ đạc hoặc là tiền quyên góp. Có một lần, cô nhi viện lại rơi vào tình trạng thiếu hụt đồ ăn, một cặp vợ chồng mở tiệm bánh gato nhận nuôi một bé gái ba tuổi liền quyên một chút bánh gatô cho cô nhi viện. Tự nhiên theo như đầu người để chia, mỗi đứa trẻ cũng chỉ có một miếng nho nhỏ. Nhưng đối với viện trưởng mà nói, dù gì cũng là vì đại gia đình giải quyết một bữa cơm. Hứa Đan Lạc nhìn miếng bánh đã bị chia nhỏ không đến một vòng bánh so với miếng bánh mì thường ngày, liền quyết định thật nhanh lấy nó để đổi lấy chiếc bánh mì thường ngày.
Dù sao đến cô nhi viện lâu như vậy rồi, mùi vị bánh gato cũng không còn nhớ rõ ràng nữa. Vẫn kiên trì ngay lúc những đứa bé khác đang thỏa mãn ăn miếng bánh gato thì Hứa Đan Lạc lại ăn bánh mì khô. Sự thật chứng minh là mình lựa chọn đúng. Buổi tối ngày hôm đó, những đứa trẻ khác bắt đầu than phiền vì đói bụng không ngủ được, Hứa Đan Lạc có thể mang theo cái bụng khá no tiến vào mộng đẹp. Ăn cái gì không quan trọng, có thể ăn no mới là quan trọng nhất. Làm sao có thể ăn no đã trở thành một thứ xa xỉ, như vậy muốn một gia đình liền trở thành một loại xa xỉ hy vọng xa vời hơn.
Dù cho là đang ở cô nhi viện nhỏ này, nhưng tính phân biệt đối với người ngoài quốc vẫn còn tồn tại. Bên trong cô nhi viện chỉ có một cô nhi người Trung Quốc, nên tình cảnh của Hứa Đan Lạc cũng không tốt lắm. Hơn nữa mình đều là vì bánh mì mà nỗ lực, không phải đọc sách thì giúp đỡ các A Di ở cô nhi viện làm việc, trên cơ bản cũng không có bạn bè nhiều.
Hứa Đan Lạc vốn cho là sẽ phải ở nơi này đến khi thành niên, nhưng khi bước vào năm thứ tư ở cô nhi viện thì được nhận nuôi. Viện trưởng hỏi dò ý kiến thì biết được muốn nhận nuôi mình chính là cặp vợ chồng người Trung Quốc, Hứa Đan Lạc không chút do dự mà đáp ứng. Cùng Giang mẹ ở chung mấy ngày rốt cục không cần vì đồ ăn mà lo lắng. Chỉ là bất luận đồ ăn ngon miệng và tinh tế như thế nào, ăn đầy bụng như thế nào, luôn cảm thấy thiếu đi cái gì đó. Không phải là ăn không no, nhưng vẫn là cảm thấy có chỗ nào đó trống vắng. Mãi đến tận một ngày, cắn miếng sandwich mà Giang mẹ mua cho, Hứa Đan Lạc mới hiểu được có vài thứ đã trở thành dấu ấn, không phải ngày một ngày hai thì có thể thay đổi.
Tiểu loli cúi nửa đầu, giọng nói non nớt từ từ giải thích những việc có liên quan đến bánh mì, gương mặt không tỏ ra quá nhiều biểu tình, dường như là đang giải thích việc người khác trải qua chứ không phải bản thân. Giang Hoài Sương lẳng lặng mà nghe, mấy lần lúc Tiểu loli cau mày thì muốn mở miệng cắt ngang nhưng vẫn là nhẫn nại.
Có vài thứ nói ra cũng tốt, nếu như chôn giấu ở trong lòng tự mình gánh vác sẽ quá khổ cực. Rõ ràng chỉ là bình thản mà đơn giản kể chuyện, nhưng dường như có thể nhìn thấy rõ ràng cuộc sống trong bốn năm qua của Hứa Đan Lạc. Không có lên voi xuống chó, không có gặp phải ngược đãi nhưng cuối cùng sau khi nghe xong, trong lòng Giang Hoài Sương giống như bị cái gì đó thu hút mạnh mẽ, ngột ngạt không nói ra được.
Thấy Hứa Đan Lạc dứt tiếng hồi lâu, Giang Hoài Sương biết sự việc đã xong. Hành lý đơn giản, sợ hãi nghe lời đoán ý, đối với đồ ăn không có yêu cầu, tiết kiệm mua sắm, hai bữa bánh mì... Giang Hoài Sương biết rõ quá khứ của một người đối với cuộc sống bây giờ sẽ nảy sinh ảnh hưởng to lớn ra sao mà không thể khống chế, tất cả được giải đáp, bắt đầu tự trách.
Tựa hồ từ lúc mới bắt đầu, bởi vì thất vọng, bản thân mình lại muốn tìm cách đem đứa bé này đẩy đi xa một chút, lại xa một chút. Chưa bao giờ nghĩ nghiêm túc tìm hiểu đứa bé này một chút, quá khứ của em ấy cùng với hiện tại. Thậm chí có chút nghiêm nghị bức bách tra hỏi ra tình cảnh bây giờ. Ban đầu không nên là bộ dáng này, điều phải làm là cả hai phải tìm hiểu rõ về nhau, cùng tin tưởng nhau, vậy mà để đứa bé này tự mình nói ra nội tâm. Biết mở miệng nói ra nên quên mọi thứ lúc trước đi nhưng đó lại là việc khó khăn đến mức nào, như vậy chính mình cư xử có phải là có chút quá đáng...
Hứa Đan Lạc miễn cưỡng chính mình bình tĩnh nói ra, nhưng lại không biết Giang Hoài Sương có xem thường mình hay không. Chỉ vì một miếng bánh mì để chắc bụng liền mất đi lòng thông cảm cho mình. Chỉ là Hứa Đan Lạc không biết, Giang Hoài Sương là một người kinh doanh đúng nghĩa, lý tưởng làm người đã bị ném đi không biết mấy trăm năm trước. Phải biết, chỉ có bản thân mình sống tiếp thì mới có thể trợ giúp cho người khác.
Bầu không khí trong phòng bếp bởi vì hai người tâm tư trầm mặc mà trở nên hơi yên tĩnh.
Giang Hoài Sương nhìn Tiểu loli cúi đầu không nói gì, hít vào một hơi thật dài, giống như là muốn đẩy ra cảm giác bị đè nén trong lòng. Đứa trẻ này có chút thẹn thùng. Nói lớn tiếng là mình nhận nuôi đứa bé này, đứa nhỏ này lại hướng mình muốn có một gia đình... Hai ngày này từng tí từng tí, lại thêm lúc nãy từng chút kể chuyện, giống như trong tay tiểu loli cầm cây búa, từng chút từng chút đem trái tim kiên cố tường đồng vách sắt của mình, mạnh mẽ oanh tạc ra một lỗ hổng.
"Sau này muốn ăn cơm bình thường hay là bánh mì... Coi như làm điểm tâm để ăn cũng được. Chị biết có một tiệm bánh mì làm rất ngon, nếu không chúng ta ngày mai đi thử xem?" Giang Hoài Sương thật sự không biết nên nói cái gì động viên, do dự một chút, tốt hơn là tùy tiện tìm một số chuyện để đánh vỡ giờ khắc đã bắt đầu có chút ngột ngạt này. Hứa Đan Lạc nghe vậy ngẩng đầu, thấy sắc mặt của Giang Hoài Sương vẫn như thường, trong lòng thở nhẹ, ngoan ngoãn gật đầu.
Lần thứ hai đưa tay xoa xoa đầu tiểu loli, sợi tóc mềm mại quấn quanh đầu ngón tay, Giang Hoài Sương thừa nhận mình xem như đã hoàn toàn mềm lòng đối với đứa bé này. E rằng cũng không còn cách nào trở về như lúc trước, dễ dàng nói ra cái từ 'đưa đi'.
Cảm thấy cử động của Giang Hoài Sương là thiện ý chủ động thân mật, Hứa Đan Lạc chân thật cảm nhận được Giang mẹ nói mặt lạnh, mềm lòng hay Giang Hoài Sương sẽ cho mình một gia đình... Hứa Đan Lạc đột nhiên vô cùng kiên định với cái ý nghĩ này. Rõ ràng là một sự việc nên cảm thấy mừng rỡ, nhưng trong lòng không biết tại sao đột nhiên chua xót lên, không cách nào ức chế tâm tình.
Thấy trong mắt tiểu loli có xuất hiện nước mắt, Giang Hoài Sương có chút bất đắc dĩ di chuyển về phía trước, một vật mềm mại tựa vào trong lòng. Có chút không dám tin tưởng Giang Hoài Sương chủ động cho mình một cái ôm ấm áp, Hứa Đan Lạc không chần chờ vòng tay ôm lấy cái eo thon kia, đem đầu chôn thật sâu ở bên trong vạt áo của Giang Hoài Sương, che đậy đi vẻ mặt cảm động và ngượng ngùng.
Hơi ấm của giọt nước từ từ thấm ướt vạt áo trước ngực, Giang Hoài Sương thở dài, vỗ nhẹ xoa xoa theo sợi tóc của tiểu loli. Cằm trong lúc lơ đãng sượt đến trên trán, da dẻ mềm mại của tiểu loli ấm áp hoạt hoạt, có chút cảm thán, chỉ là ăn loại đồ ăn đơn giản kia, tiểu loli cũng có thể có được da dẻ xinh đẹp như vậy, nên gọi là trời sinh quyến rũ.