*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Thực đơn gọi món ăn bên ngoài ở trên bàn, cạnh điện thoại trong phòng khách, phía dưới ngăn kéo có tiền lẻ, em tự gọi vài món ăn đi." Giang Hoài Sương thay xong giầy, tùy ý chỉ chỉ phòng khách nói.
"Vậy còn chị?" Hứa Đan Lạc có chút khẩn trương hỏi. Sau mấy tiếng lại được đứng ở chỗ này, Hứa Đan Lạc mới thật sự chắc chắn tin tưởng mình thật sự có thể ở lại. Nhưng lời của Giang Hoài Sương nói ra lại làm cho lòng mình run lên, bởi vì Giang Hoài Sương mới vừa rồi nói ra khỏi miệng là 'em' chứ không phải 'chúng ta'. Vì đã gặp chuyện như vậy rồi, vì thế càng trở nên mẫn cảm.
"Không đói bụng." Giang Hoài Sương nói xong liền đi về hướng phòng ngủ. Nhìn tiểu loli có chút cô đơn đứng ở cạnh cửa lại dừng chân.
"Ừm, nếu buồn chán thì phòng khách có TV, trong thư phòng có sách, cuối buổi trưa thì thư ký Tề sẽ đem máy tính đến đây. Chẳng qua trước ba giờ rưỡi không được phát ra âm thanh quá lớn, chị muốn ngủ trưa một chút. Ở trong tủ lạnh phòng bếp ngoại trừ cà phê không có đồ gì để ăn uống, em có thể gọi điện thoải bảo siêu thị Vinh Giang đưa một ít đến đây, dùng tấm thẻ chị đưa cho em là có thể thanh toán. Nếu như ở nơi khác đưa đến thì hãy dùng tiền lẻ trong ngăn kéo trả. Đúng rồi, em biết dùng máy tính không?"
"Dạ, biết một chút. Tuy rằng không phải thật thông thạo nhưng mà em sẽ cố gắng học tập." Hứa Đan Lạc nhanh chóng gật đầu, e sợ Giang Hoài Sương sẽ vì kỹ năng máy tính không cao mà ghét bỏ mình.
Giang Hoài Sương vì tiểu loli có chút kinh sợ mà trả lời thì hơi sửng sốt một chút, kỳ thật ý của mình là có bộ vi tính cô bé sẽ không nhàm chán như vậy mà thôi.
"Không cần khẩn trương như thế, chị không thay đổi nhanh như vậy đâu." Nhìn tiểu loli tiếp tục nhu thuận gật đầu, Giang Hoài Sương đột nhiên cảm thấy không biết nói gì, chẳng lẽ chính mình lúc trước thật sự làm cho đứa bé này sợ hãi?
"Tóm lại, nếu cùng nhau ở chung một nhà thì tự nhiên đi." Thở dài, đi tắm thôi, quả nhiên vẫn là không biết tiếp xúc với đứa nhỏ như thế nào a. Nhưng mà hình như thoạt nhìn thuận mắt hơn.
Hứa Đan Lạc nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng đã lâu, trong lòng âm thầm kiên định hơn, một ngày nào đó nơi này sẽ chân chính giống một ngôi nhà bình thường ấm áp mà em và chị sẽ trở thành 'chúng ta' trong miệng của chị.
Giang Hoài Sương tất nhiên không biết Hứa Đan Lạc ở ngoài cửa đang có ý định gì, sung sướng ngâm nước tắm mới là chính đạo. Mở điều hòa, ngâm nước tắm, ngủ trưa, cuộc sống tốt đẹp của ngày hè. Trong nhà thật yên lặng, đến lúc mở mắt ra đã là bốn giờ chiều. Nếu đứa nhỏ này vẫn yên lặng như vậy, chung sống cũng không phải chuyện tình gì thật khó khăn, ngủ đủ nên tâm tình của Giang Hoài Sương suy nghĩ tốt đẹp.
"Dậy rồi?"
"Ờ,...ừm." Giang Hoài Sương đột nhiên bị giọng của Hứa Đan Lạc làm cho hoảng sợ.
"Tại sao lại ở chỗ này đọc sách?" Tiểu loli ngồi dựa vào bàn ăn trong phòng bếp đọc sách, nhìn thế nào cũng có chút không ổn. Câu hỏi không tìm được câu trả lời, chỉ thấy Hứa Đan Lạc buông sách, mở lò vi sóng bên cạnh lấy ra một khay tôm cay của Tô Ký, lấy từ trong tủ lạnh ra một lon cà phê cùng một bát nước, dọn xong để ở trên bàn.
"Không rõ chị thích ăn gì, hy vọng chị sẽ hài lòng." Hứa Đan Lạc chú ý vẻ mặt của Giang Hoài Sương, thấy chính là nhìn thức ăn ở trên bàn cũng không có gì bất mãn mình tự ý chủ trương, mới có thể yên lòng.
Mà Giang Hoài Sương hoàn toàn không hiểu tình hình, tại sao lại cảm thấy giống như là mình sử dụng phi pháp lao động trẻ em. Lương tâm bị đả kích thê thảm: "Thật ra tự chiếu cố mình tốt là được, không cần phải trông nom chị."
Sự chờ mong bên trong mắt tiêu tán, cái miệng nhỏ nhắn bẹt lại, khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn suy sụp xuống, cúi đầu ủy khuất đáng thương tỏ vẻ nhận sai.
"..." Lương tâm của Giang Hoài Sương lại bị đả kích, vì sao rõ ràng chỉ nói ra lời bình thường mà cảm thấy giống như mình bắt nạt trẻ con.
"Cái kia là cái gì?" Giang Hoài Sương hiểu tâm ý của Hứa Đan Lạc, giờ phút này ngoại trừ biết thời biết thế dường như đã không còn lựa chọn nào khác.
"Là nước cây kim ngân nha." Hứa Đan Lạc được đáp lại, ngay cả ánh mắt cũng trở nên sáng hơn, cái tay nhỏ bé mềm mại nâng bát lên đưa đến trước mặt Giang Hoài Sương.
Cái kia, thật ra mình chỉ là tùy tiện hỏi thôi. Giang Hoài Sương do dự nhìn nước trà giống như không được ngon lắm cùng với đôi tay nhỏ bé kiên định không có nửa phần lùi bước. Bị đánh bại = =~
Có hơi ngọt, ừm, cũng không tính là khó uống. Giang Hoài Sương nhận nước trà uống vài ngụm, sau đó buông xuống.
"Uống được không?"
"Cũng được." Giang Hoài Sương đeo găng tay bắt đầu bóc tôm, tuy nói ăn ngon nhưng cũng không chịu nổi một ngày ăn hai bữa a. Hơn nữa ghét làm nhất chính là bóc vỏ tôm. Nhìn lướt qua phòng bếp, trên ngăn tủ có thêm một máy lọc nước, xem ra lúc mình đang ngủ Tề Tử Vũ đã đến.
Hứa Đan Lạc thấy Giang Hoài Sương ăn mấy con tôm xong liền đem cái bát đẩy về phía trước, mở miệng nói: "Đây là dùng hoa cùng lá cây kim ngân nấu với đường phèn, thanh nhiệt giải độc, mùa hè ăn cay dễ nhiệt, uống nhiều một chút."
Vì thế đang thuận lợi bóc vỏ tôm thì bị sặc...
"Tiểu Lạc..." Giang Hoài Sương có chút khó xử mở miệng.
"Vâng?"
"Chỉ có mười lăm tuổi, không cần nói chuyện như bà cụ non vậy." Sẽ làm cho người ta chảy mồ hôi lạnh, muốn giết người không đền mạng sao.
"..."
Vì thế trong lúc Hứa Đan Lạc chăm chú nhìn, cả người Giang Hoài Sương không được tự nhiên giải quyết bữa ăn không biết xem như là trà chiều hay là cơm chiều, ôm cà phê yêu dấu nhanh chóng thoát lấy người.
Khép cánh cửa phòng ngủ lại, Giang Hoài Sương thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, làm sao lại không nhìn ra Hứa Đan Lạc đang cố ý lấy lòng. Chính là để cho một đứa bé chiếu cố chu đáo bản thân mình như vậy đúng thật là không quen, rất có cảm giác tội lỗi. Nhưng mà phải nói lại, hình như nguyên nhân là do lúc trước mình đối với cô bé quá mức nghiêm khắc.
Một ngày lăn qua lăn lại đã sắp sáu giờ rồi. Thứ bảy, sáu giờ, Giang Hoài Sương vỗ vỗ cái trán, thiếu chút nữa quên mất. Mở laptop ra, lên mạng, vào hòm thư, trống rỗng. Đợi trong chốc lát, đến sáu giờ lẻ một phút, mở lại, quả nhiên có thư mới.
"Hoài Sương, sinh nhật hai mươi bốn tuổi vui vẻ, lời chúc đến muộn mất một ngày." Chết tiệt, nếu còn nhớ rõ ngày hôm qua là sinh nhật của tôi thì không thể ngẫu nhiên vi phạm nguyên tắc một lần sao. Giang Hoài Sương nhìn thư chỉ có một dòng chữ trong lòng có chút ủy khuất, tay lại nhanh chóng gõ chữ: "Thiên Dao, cậu có ở đấy không?"
Sau khi gửi thư, nếu như theo bình thường sẽ bắt đầu điên cuồng refresh, mãi cho đến khi nhận được thư mới.
Mỗi tối thứ sáu, từ sáu giờ đến bảy giờ, là thời gian nhớ nhung cùng vui mừng nhất. Chỉ có giờ khắc này mới chân chính là Giang Hoài Sương, lúc Giang Hoài Sương ở cùng với Cố Thiên Dao trong lòng mềm yếu, có thể không hề cố kị tri vô bất ngôn, ngôn vô bất tẫn. Cố Thiên Dao, người dịu dàng làm bạn đến khi mình lớn lên, lúc này lại không biết người ở chỗ nào, chỉ đồng ý vẫn duy trì liên lạc đơn giản mà mờ mịt với mình như vậy.
Không ngừng ấn refresh, trong lòng Giang Hoài Sương có chút chua xót. Ngay cả QQ, MSM cũng không muốn sử dụng, Cố Thiên Dao chỉ đáp ứng dùng thư ở hòm thư điện tử nói chuyện phiếm cùng mình, Cố Thiên Dao không muốn để cho mình biết nàng ở nơi nào, đến cùng là đã tha thứ cho mình hay là vẫn có khúc mắc không thể yên lòng.
"Tớ muốn nhìn thấy cô bé một chút." Giang Hoài Sương kể một đoạn dài chỉ đổi được mấy chữ nhẹ nhàng của Cố Thiên Dao.
"Nhìn qua video?"
"Ảnh chụp." Giang Hoài Sương đập bàn một cái, Cố Thiên Dao, lấy gia thế của Giang gia nếu tôi muốn tìm cậu, cho dù ngay cả hòm thư cậu cũng không dùng tôi cũng có thể tìm ra cậu. Bốn năm rồi, cậu dĩ nhiên ngay cả mặt cũng không chịu lộ. Cố tình tôi lại như trước không muốn trái ý cậu. Giang Hoài Sương lấy ra camera kỹ thuật số đã lâu không dùng, quả nhiên đã hết pin.
Nhìn nhìn thời gian, cầm điện thoại di động ở bên cạnh lên rồi ra khỏi phòng ngủ. Phòng khách không có ai, nhà ăn không có ai, thư phòng cũng không có ai. Giang Hoài Sương thở dài, nhẹ nhàng gõ cửa phòng khách ngủ qua đêm, không có tiếng gì, lại gõ, liên tục gõ, cửa mở.
"..." Giang Hoài Sương yên lặng. Tiểu loli trước mặt cả người chỉ quấn một cái khăn tắm, bọt nước lác đác từ trên người cô bé rơi xuống, trên tóc còn có bọt chưa xả hết. Chắc là do tắm bằng nước nóng, làn da trắng nõn mịn màng bị ngâm thành màu hồng nhạt, còn bốc lên chút hơi nước, tổng thể xem ra giống như một cái bánh bao bị hấp chín. Nhưng mà làn da của bánh bao thật sự tốt, đột nhiên làm cho mình có chút cảm khái vì năm tháng thúc giục người ta mau già...
"Xảy ra chuyện gì?" Hứa Đan Lạc thấy Giang Hoài Sương không nói lời nào chỉ đứng ở đó.
"Chụp một bức." Giang Hoài Sương đang nghĩ về cách hấp bánh bao sao cho ngon, liền nhớ lại mục đích mình tìm đến Hứa Đan Lạc.
"Bây giờ?" Hứa Đan Lạc cúi đầu nhìn trên người mình chỉ có một cái khăn tắm.
"Ngẩng đầu." Giang Hoài Sương không muốn tốn nhiều thời gian để cho Hứa Đan Lạc thay quần áo gì đó, dù sao cũng không phải không có mặc gì, có sao đâu. Trong nháy mắt, lúc tiểu loli ngoan ngoãn ngẩng đầu, chụp ảnh, bỏ chạy lấy người.
Lưu lại một mình tiểu loli ngơ ngác ngây ngẩn, cả mặt đỏ hồng, cổ đỏ bừng. Giậm chân, tiểu loli đi vào phòng khách, rầm một tiếng đóng cửa phòng. Giang Hoài Sương và vân vân, ghét nhất rồi, ghét nhất rồi... (►.◄)