*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trung tâm môi giới việc làm vào ngày cuối tuần thật có thể dùng câu nhân sơn nhân hải (Người đông nghìn nghịt) để hình dung. Giang Hoài Sương xuống xe, nhìn tình cảnh biển người khủng khiếp này, thật sự có chút hối hận vì cái gì lại không ở nhà ngủ bù.
"Chúng ta đi thẳng lên tầng ba, nơi đó đã an bài hết rồi." Tề Tử Vũ lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán, giải thích.
Giang Hoài Sương khẽ gật đầu, ý bảo Tề Tử Vũ đi trước dẫn đường. Còn chưa đi được hai bước, tay trái đã bị người khác nắm lấy, mềm mại mà nhẵn nhụi đụng chạm, lòng bàn tay ấm áp. Quay đầu nhìn lại, là Hứa Đan Lạc đang ở phía sau mình.
"Làm sao vậy?" Giang Hoài Sương mở miệng, thuận tiện lắc lắc tay. Nề hà tiểu móng vuốt dính quá chặt, hơn nữa lại không dám dùng sức giãy bỏ bàn tay tội nghiệp bị chính mình đè ép suốt đêm, vì thế giãy dụa không có kết quả.
"Người rất đông." Hứa Đan Lạc không muốn nói thật ra là mình không quen nhìn vẻ mặt thoải mái khi đem được phiền toái đóng gói quẳng đi của chị, lại cứ muốn trái ý cố đem mình kéo gần lại một chút. Chị ấy không có một chút tình yêu thương nào, cố tình chính mình lại muốn ở bên cạnh. Cẩn thận ngẫm lại, tìm không được nguyên nhân, có lẽ không biết chừng mình thật không được bình thường.
Nhìn thoáng qua đám người chen chúc, người trước ngã xuống người sau lập tức tiến lên. Giang Hoài Sương nghĩ thầm, nếu chút nữa chen lấn bị tách ra thì lại thật phiền toái. Vì thế cũng không cố ý bỏ tiểu móng vuốt của tiểu loli ra, cứ như vậy nắm tay cô bé đi về phía trước đuổi theo Tề Tử Vũ. Dù sao bàn tay của tiểu hài tử cũng mềm mại, cảm xúc không tệ, hơn nữa rất nhanh sẽ tiễn cô bé đi, nắm tay thì nắm tay thôi. Giang Hoài Sương tìm cho mình vài lý do, thuận tiện an ủi mình một chút liền khôi phục vẻ mặt thản nhiên.
Hứa Đan Lạc vốn là chờ bị quát lớn rồi gạt tay ra, thật sự có chút không hiểu được rốt cuộc Giang Hoài Sương suy nghĩ cái gì. Lúc thì hận không thể đem người ta đuổi đi xa tận chân trời, lúc lại chấp nhận tiếp xúc thân mật như vậy.
Tề Tử Vũ tất nhiên là không dám để sếp của mình đi chen chúc ở cùng một đám người trong đại sảnh tầng một, rẽ ở khúc ngoặc, đẩy ra một cánh cửa, xuất hiện trong tầm mắt là 'Thang máy chuyên dụng cho nhân viên', hoàn toàn không cần để ý đến đám đông trong đại sảnh, ba người dễ dàng đi đường tắt để lên tầng ba dành cho khách quý.
Chính là sau khi vào thang máy, nhìn chằm chằm hai người đang nắm tay, Tề Tử Vũ cảm thấy bản thân đã hoàn toàn không tỉnh táo. Giang Hoài Sương vẻ mặt bình tĩnh, Hứa Đan Lạc bộ dạng ngoan ngoãn, đứng sóng vai nắm tay nhau ở trước mặt mình. Tình cảnh bình an ấm áp này đến cùng là hai người họ diễn kịch hay là mình đang nằm mơ? Tề Tử Vũ bắt đầu hoài nghi sâu sắc khả năng có thể hoàn thành nhiệm vụ đúng hạn.
Trong phòng dành cho khách quý, Tề Tử Vũ, Giang Hoài Sương, Hứa Đan Lạc, ba người ngồi ở một bên của chiếc bàn dài, mà bên kia bàn đang có một vị bảo mẫu ngồi dự tuyển.
"Cô biết làm cơm tây chứ?" Tay trái của Giang Hoài Sương sau khi bị Hứa Đan Lạc nắm thì không thể rút lại. Lúc này đây chính là dùng tay phải có thể hoạt động lật quyển sơ yếu trước mặt.
"Có biết." Người phụ nữ trung niên ngồi ở đối diện trả lời.
Giang Hoài Sương gật đầu, sạch sẽ gọn gàng, gia đình trong sạch, trải qua đào tạo chuyên nghiệp của trung tâm môi giới việc làm. Giang Hoài Sương đem tư liệu đưa cho Tề Tử Vũ.
"Được rồi, cô về trước chờ thông báo đi." Chờ người phụ nữ ra khỏi phòng, Tề Tử Vũ mới mở miệng hỏi sếp nhà mình: "Người này không thích hợp sao?"
Nói thật, Tề Tử Vũ cũng thấy rằng người phụ nữ này rất phù hợp với yêu cầu. Chỉ là Giang Hoài Sương ý bảo mình báo cho người này về chờ thông báo, thuận tiện diễn một chút. Phải biết rằng mục đích hôm nay của hai người chính là trực tiếp mang đi một cô bảo mẫu a.
"Ừ, chị muốn xem xét lại." Giang Hoài Sương thản nhiên trả lời, cũng là hơi có thâm ý nhìn thoáng qua Hứa Đan Lạc đang ngồi ở bên cạnh không nói lời nào: "Em có ý kiến gì cũng nói thẳng đi, dù sao người được chọn cũng là người về sau sẽ chăm sóc em." Không hài lòng cứ việc nói thẳng ra, nắm lấy tay của mình để làm cái gì.
Tề Tử Vũ nhìn hai người vẫn nắm tay không buông, hít một hơi, mở cửa gọi người tiếp theo.
Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, Tề Tử Vũ liếc nhìn điện thoại di động, đã là mười hai giờ hai mươi lăm phút giữa trưa. Trước đó nửa tiếng, cả ba người đã gặp mặt hai mươi người được trải qua huấn luyện làm bảo mẫu của bên môi giới việc làm. Mà đều không có ngoại lệ, sau khi được Giang Hoài Sương hỏi mấy vấn đề, tất cả đều bị mình nói một câu: "Được rồi, cô về trước chờ thông báo đi."
Đối với sắc mặt vẫn bình thường của Giang Hoài Sương, Tề Tử Vũ cảm thấy ngày hôm này để cho chị ấy đi cùng chính là bi kịch. "Giang tiểu thư, chỉ còn lại một người cuối cùng..."
Tề Tử Vũ cảm thấy những người chấp nhận lời mời đến đây đều không tồi, đảm nhiệm công việc như vậy là được rồi. Nhưng thật không nghĩ đến, những người đã trải qua huấn luyện của bên môi giới, cuối cùng lại không có một người nào lọt vào mắt của Giang Hoài Sương.
"Thật vậy sao?" Giang Hoài Sương sửng sốt một chút, giống như không gặp được bao nhiêu người. "Vậy gọi bà ấy vào đi."
Tề Tử Vũ vừa nhận lệnh đi gọi người, vừa yên lặng cầu nguyện ở trong lòng, lần cuối cùng này đừng có hỏng. Nếu ngay cả người cuối cùng này cũng không trúng, khó bảo đảm rằng Giang Hoài Sương đang nóng lòng đem Hứa Đan Lạc đóng gói đi biệt thự sẽ không đem mình ra chịu trận. Chẳng lẽ từ thư ký xuống làm cả lái xe, bản thân mình còn phải phát triển theo hướng bảo mẫu toàn năng sao... Điều này là bi kịch có thể hình dung ra.
May mắn là lời cầu nguyện của Tề Tử Vũ đã phát huy tác dụng hoặc là ông trời không nhẫn thâm thấy nàng lưu lạc đến tận nơi đâu, vị bảo mẫu cuối cùng này thật sự là người thích hợp nhất trong hơn hai mươi ứng viên đồng ý đến buổi phỏng vấn hôm nay.
Tống Thanh Vân, hơn bốn mươi tuổi, cách ăn mặc khéo léo, gương mặt hiền lành, vốn là người cùng thành phố. Thời còn trẻ tốt nghiệp đại học Hán ngữ - khoa ngôn ngữ văn, đã làm giáo viên trung học vài năm, sau đó về nhà giúp chồng dạy con. Ba năm trước chồng chết vì bệnh, con trai con gái phải đi bên ngoài học đại học, gia đình trong sạch.
"Tại sao đi làm bảo mẫu?" Giang Hoài Sương trực tiếp hỏi. Tuy rằng không phải nhà giàu có nhưng nhìn vào Tống Thanh Vân cũng không giống như là người sẽ phải làm bảo mẫu.
"Năm đó khi chồng tôi nằm viện, tốn rất nhiều tiền, bây giờ nợ bạn bè thân thích vẫn chưa trả hết, con trai con gái lại phải đi học đại học. Nghe nói làm bảo mẫu thù lao không thấp, cho nên tôi muốn thử xem." Tống Thanh Vân không có chút giấu diếm, trước kia nhân viên môi giới việc làm có nói với mình, có thể làm bảo mẫu ở Giang gia tiền lương cao hơn nhiều so với gia đình khác. Nhưng nếu thật sự vào Giang gia, chi tiết về bản thân nhất định sẽ bị điều tra lại một lần nữa.
"Trước đây cô đã làm giáo viên."
"Đúng vậy nhưng mà thời gian không dài lắm, hiện tại đi ra ngoài tìm việc cũng không có trường nào nhận tôi. Nhưng thật ra làm bà chủ gia đình mười mấy năm, việc nhà thật sự quen thuộc không ít." Tống Thanh Vân sợ Giang Hoài Sương nghĩ mình bằng cấp cao không chịu được khổ vội giải thích.
"Cháu muốn hỏi là nếu như phụ đạo bài học của trung học, cô không có vấn đề gì chứ?" Giang Hoài Sương cũng không bởi vì trách móc mà tức giận.
"Tuy rằng lâu rồi không có giảng bài nhưng mà con của tôi vừa mới thi vào trường đại học cao đẳng xong, tôi cũng có giúp đỡ xem bài vở linh tinh. Nếu như là phụ đạo, giúp đỡ xem bài vở chắc là không có vấn đề gì."
Giang Hoài Sương gật đầu, Tống Thanh Vân thật biết nắm lấy cơ hội nhưng không khoe khoang, đem Hứa Đan Lạc giao cho bà ấy chắc là có thể.
"Em thấy sao?" Giang Hoài Sương quay đầu hỏi Hứa Đan Lạc.
"Không cần." Hứa Đan Lạc kiên định.
Giang Hoài Sương chuyển ánh mắt đi qua, Tề Tử Vũ thức thời tiễn Tống Thanh Vân ra ngoài.
"Đây là người cuối cùng, mọi phương diện đều rất tốt, vì sao không cần?" Giang Hoài Sương bỏ tiểu móng vuốt đang nắm tay mình ra, lắc lắc thả lỏng tay trái, cảm thấy đứa nhỏ này thật sự là tùy hứng.
Bắt đầu từ người thứ nhất tham gia phỏng vấn, một khi mình tỏ vẻ vừa lòng, trong đầu vừa có quyết định thì tay đứa nhỏ này sẽ siết chặt một chút. Ban đầu còn tưởng là cô bé tỏ vẻ không thích nhưng khi đã gặp hơn hai mươi người, cũng không có người nào vừa mắt.
"Bà ấy lớn tuổi."
"Ừ, hơn bốn mươi tuổi đúng lúc tận lực chăm sóc đứa nhỏ."
"Sẽ có sự khác nhau."
"Chị không có khả năng tìm một bảo mẫu mười lăm tuổi để chiếu cố em."
"Bà ấy là giáo viên khoa văn, tương lai em muốn học quản lý."
"Có thể mời người khác dạy thêm."
"Bà ấy không xinh đẹp..." Thiếu đi đầu ngón tay ấm áp tinh tế, lòng bàn tay Hứa Đan Lạc trống trơn, có chút mất mát không hiểu nhưng vẫn liều mạng tìm lý do cự tuyệt.
"Đợi đến lúc em hơn bốn mươi tuổi còn chưa chắc đã xinh đẹp bằng bà ấy." Giang Hoài Sương tức giận trả lời một câu: "Hơn nữa chị thuê bà ấy đến chăm sóc em, em muốn ngắm người đẹp, đi mua tạp chí ngắm là được rồi."
"Bà ấy có hai đứa con."
"Cho nên rất có kinh nghiệm." Giang Hoài Sương cũng bộc phát tính tình, không còn bình tĩnh như mới ban đầu nữa, binh đến tướng chặn.
"Bà ấy có hai đứa con của mình..." Giọng tiểu loli nhàn nhạt mất mát.
"Người có con so ra sẽ có nhiều tình yêu thương." Giang Hoài Sương không chú ý thấy tiểu loli khác thường khi chính mình đang luân phiên đả kích cùng phủ định, theo quán tính tiếp tục trả lời.
"Bà ấy có hai đứa con của mình, làm sao lại yêu thương em..." Từ khi gặp được Giang Hoài Sương cho đến nay, mặt nạ cố gắng đeo rốt cuộc vào giờ khắc này tan vỡ. Trên thế giới này, còn có ai yêu thương mình.
Cho nên mới nói lực quán tính thật là đáng sợ, Giang Hoài Sương không hề nghĩ ngợi liền tung ra một câu: "Bà ấy không yêu thương em cũng không phải là không thể chiếu cố tốt đến em..." Nói được một nửa đột nhiên ngừng lại, làn da trắng nõn của tiểu loli ở trước mặt, chớp mắt một cái đã đột nhiên trắng bệch.