Long Kỳ Thiên vừa nói xong những lời này, linh đường bỗng trở nên vô cùng yên ắng. Người của Long Vân Trại toàn bộ đều sững sờ nhìn hắn, vẻ mặt ai nấy đều phức tạp, trong nhất thời không phân biệt được là thiện ý hay ác ý. Bọn họ đột nhiên có cảm giác như bị lừa gạt.

Mà Long Kỳ Thiên sau khi nói ra hết sự thật thì cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, mỗi người ở đây mặc dù không có ý đồ tạo phản như lời đồn mà Thượng Quan Lưu Ý cố tình gieo rắc nhưng bọn họ đều rất căm ghét triều đình.

Long Kỳ Thiên với thân phận là nhi tử của lão Hoàng đế kia lại đang ở đây, đại trại chủ cư nhiên lại che giấu tất cả mọi chuyện. Tâm tình một khi đã dao động thì phần ác ý sẽ nhanh chóng như hoàng hà vỡ đê. Lúc này có người đột nhiên hô to. "Ta rốt cục đã hiểu vì sao triều đình lại một mực muốn đối phó với Long Vân Trại."

Nam nhân đang nói chuyện vẻ mặt oán giận, đôi mắt đầy căm phẫn vì bị lừa đối nhìn về phía Long Kỳ Thiên, cơn sóng hoài nghi đổ bộ càng thêm hung hãn.

Long Vân Trại trên dưới đều thân thiết như người một nhà nhưng dù sao nhân tâm cũng khó phòng bị. Cộng thêm lời nói của Long Tại Đường trước đó: "Vì hổ thẹn với Thượng Quan Như Ngọc mà đem Long Vân Trại ra làm công cụ trả nợ ân tình" càng làm cho sự nghi kỵ trở nên mãnh liệt.

Giờ khắc này Long Kỳ Thiên hầu như không để vào tai những gì mà mọi người xung quanh đang nói, hắn chỉ lo nhìn chằm chằm vào người trong ngực, hắn hiện tại chỉ quan tâm đến người này. Long Kỳ Thiên nửa thân trên xích lõa, lưng hùm vai gấu, lực đạo mạnh mẽ ôm lấy hông Thượng Quan Lưu Ý.

Chỉ thấy Thượng Quan Lưu Ý cúi thấp đầu, mái tóc đen dài thưa thớt rũ xuống che đi biểu tình trên gương mặt. Tuy nhìn không nhìn thấy được sắc mặt nhưng cảm giác lồng ngực của người trong lòng đang phập phồng biến động, Long Kỳ Thiên nhất thời khẩn trương, ánh mắt không chớp nhìn y một cách chăm chú.

"Haha." Một tiếng cười trong trẻo nhưng phi thường lạnh lùng vang lên. "Ngươi là muốn nói cho ta biết, thảm án của Thượng Quan gia đều do chúng ta không may, không can hệ gì đến ngươi và Long Tại Uyên?"

"Ý nhi, ta không phải có ý này..." Trái tim của Long Kỳ Thiên như nảy lên, vô cùng khẩn trương.

"Im miệng! Ai cho phép ngươi gọi tên ta thân thiết như vậy? Quan hệ giữa ta và ngươi tốt lắm hay sao?" Thượng Quan Lưu Ý đánh vào cánh tay của Long Kỳ Thiên đang ôm ngang hông y, một tiếng "chát" vang lên, chỉ nghe thôi đã cảm thấy đau rát. Thượng Quan Lưu Ý cười nhạt, tựa hồ càng tức giận hơn.

"Chỉ còn một mình ta thì thế nào? Ngày hôm nay chính là có thể giết được bao nhiêu thì giết, giết một người hoàn vốn, giết hai người coi như có lãi... A..."

Long Kỳ Thiên tròng mắt co rút, trong lòng phẫn nộ không cách nào khắc chế, hắn tức giận nhìn Thượng Quan Lưu Ý đang ngã trên đất. Đột nhiên bị xô một cái, ánh mắt Thượng Quan Lưu Ý hiện lên vẻ kinh ngạc, Long Kỳ Thiên cư nhiên lại dám đẩy y ra!

Bị ngã mạnh, địa phương tiếp đất truyền đến cảm giác đau đớn khiến y giật mình khôi phục lại thần tình, đồng tử màu hổ phách nhìn chằm chằm Long Kỳ Thiên, lại bị vẻ mặt tức giận của hắn dọa cho sợ.

"Ngươi rốt cục xem mạng người là thứ gì?" Long Kỳ Thiên phẫn nộ quát. "Người của Long Vân Trại ngoại trừ ta và cha của ta ra không ai có lỗi với Thượng Quan gia!"

Thủ hạ của Thượng Quan Lưu Ý sớm đã xảy ra xung đột với người của Long Vân Trại, đang trong lúc hỗn chiến nghe được tiếng quát của Long Kỳ Thiên thì có hơi ngẩn ra, dường như không tin hắn lại dám lớn tiếng đối với thiếu chủ. Không phải ai cũng nhìn thấu được tâm tư của Long Kỳ Thiên, chẳng qua một số người trong bọn họ cảm thấy có người dám ở trước mặt Thượng Quan Lưu Ý rống giận là một chuyện hết sứcquái lạ.

"Vậy thì thế nào?" Thượng Quan Lưu Ý cũng bỗng nhiên nổi giận, không hiểu vì sao lại cảm thấy người nam nhân trước mặt rất không vừa mắt, rất muốn đánh hắn cho hả giận. Vì vậy hừ lạnh một tiếng, ngữ điệu lạnh lùng, lời nói phát ra càng cay độc. "Người của Thượng Quan gia chết còn chưa đủ nhiều? Bắt bọn họ chôn cùng thì sao? Ngươi có thể làm gì được ta?"

Đáng chết, người nam nhân này dựa vào cái gì mà dám lên mặt giáo huấn y? Chẳng qua chỉ là một tên sơn tặc cũng dám đối với y khoa tay múa chân? Đồng tử màu hổ phách trong phút chốc lại nổi lên sát ý, lạnh lẽo tựa như băng tuyết.

"Thật không biết nói lý!" Long Kỳ Thiên tức giận đến cực điểm, kèm theo lời nói là một cái tát, chỉ nghe "bốp" một tiếng, một bạt tay đã hạ lên mặt của Thượng Quan Lưu Ý khiến một bên mặt y lập tức trở nên đau rát. Thượng Quan Lưu Ý bỗng ngây ngẩn cả người, phản ứng có hơi chậm chạp tựa hồ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Cho đến khi cơn đau truyền tới kéo ý thức của y quay trở lại, y đưa tay lên sờ mặt, giật mình nói. "Ngươi đánh ta?" Thanh âm không còn vang vọng, giống như vẫn chưa hoàn toàn khôi phục tinh thần, vẻ mặt như người vừa tỉnh mộng, đôi mắt chớp chớp nhìn có vài phần ngây thơ vô tội.

Long Kỳ Thiên bị y chọc tức, lần này hắn hạ quyết tâm phải trở nên sắt đá.

"Đừng cho là ta đang nói đùa, nếu ngươi dám động đến một sợi tóc của người Long Vân Trại, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua!" Long Kỳ Thiên cả giận nói, thân hình của hắn cường tráng hữu lực, vẻ mặt đáng sợ tựa như diêm la ác quỷ. Thượng Quan Lưu Ý hơi rụt người, có vài phần sợ hãi.

"Dù là lý do gì cũng không thể phủ nhận chuyện ngươi đã gây ra tội nghiệt." Long Kỳ Thiên lại nói. "Có điều..."

Thượng Quan Lưu Ý vẫn chăm chú quan sát Long Kỳ Thiên, dường như đang chờ đợi câu nói tiếp theo của hắn.

Nhưng vào lúc này Long Tại Đường đã bắt đầu khôi phục lại vài phần công lực, thanh kiếm trong tay hắn chợt phát ra âm thanh, hắn nói. "Không sai, ngươi cho dù có chết cũng không đền được tội nghiệt. Ngày hôm nay đừng hòng nghĩ sẽ rời khỏi đây!"

Người của Long Vân Trại đều nhìn về phía y, tất cả đều tán thành lời nói của Long Tại Đường. Thượng Quan Lưu Ý thật sự đã khiến cho nhiều người căm phẫn.

Cơn giận của Long Kỳ Thiên vẫn chưa tiêu nhưng hắn cố gắng dằn xuống, hướng Long Tại Đường nói. "Nhị thúc, những việc làm của Thượng Quan Lưu Ý đủ để y phải chết ngàn vạn lần."

Thượng Quan Lưu Ý nhất thời mở to hai mắt, cắn môi phẫn hận nhìn Long Kỳ Thiên, phảng phất như muốn đem hắn ra xẻ thịt lột da.

"Bất quá, chuyện này xin hãy niệm tình, người thực sự đứng đằng sau chính là triều đình, đám quan binh này không phải đã cho ta thấy rõ chân tướng rồi hay sao?" Long Kỳ Thiên nói, hắn nỗ lực thuyết phục Long Tại Đường, cùng lúc đó lòng bàn tay âm thầm dụng lực, chuẩn bị tinh thần sẵn sàng giải cứu cho Thượng Quan Lưu Ý trước cơn thịnh nộ của mọi người.

"Nhị đệ, Kỳ Thiên nói không sai, đây toàn bộ đều là âm mưu của triều đình." Long Tại Uyên tiếp lời.

Long Tại Đường cười lạnh một tiếng, ánh mắt khinh miệt nhìn đảo qua hai cha con. "Các ngươi không ai quan tâm đến an nguy của Long Vân Trại, ngược lại còn dung túng cho hung thủ giết người. Vì một kẻ đã giết hơn trăm mạng người của Long Vân Trại mà cầu tình, đều điên cả rồi phải không, hay đã bị mỹ sắc làm mờ lý trí?"

Một câu nói của Long Tại Đường đã khơi dậy sự tức giận trong lòng của những người khác. Nỗi khổ tâm của Long tại Uyên không ai có thể hiểu, lúc này bất kể hắn có nói gì chỉ e mọi người cũng sẽ không tin.

Long Tại Đường tiếp tục. "Long Tại Uyên, huynh đã lừa dối tất cả chúng ta, huynh che giấu thân phận trước đây của Kỳ Thiên, dung túng cho hung thủ đã ra tay sát hại người của Long Vân Trại, huynh không còn xứng đáng là đại đương gia của Long Vân Trại. Từ nay về sau huynh và Long Vân Trại không còn bất cứ quan hệ gì." . Đam Mỹ H Văn

Lời của Long Tại Đường không khỏi làm cho mọi người chấn động nhưng lại không thể không đồng tình. Đại đương gia quả thật làm cho bọn họ vô cùng thất vọng.

Vì vậy mọi người liền hùa theo. "Đúng vậy, Long Tại Uyên không còn xứng đáng là đại đương gia của Long Vân Trại."

Không chỉ có những những người họ Long, ngay cả các huynh đệ họ Lý cùng mấy vị trại chủ khác cũng không lên tiếng, như ngầm tán đồng việc trục xuất Long Tại Uyên ra khỏi Long Vân Trại.

"Giết Thượng Quan Lưu Ý trả thù cho những người đã mất!" Long Tại Đường hô to.

"Đúng vậy, dùng máu của hắn tế linh đường."

Thượng Quan Lưu Ý phất ống tay áo, vô số bông tuyết ngưng tụ giữa không trung, tuy nhiên hành động này lại khiến cho kinh mạch đang bị phong tỏa của y trở nên rối loạn, y ôm ngực cố nuốt xuống ngụm máu đang tràn lên cổ họng, ngăn không để phun ra ngoài.

"Ngươi muốn làm cái gì?" Long Kỳ Thiên phẫn nộ hét lên, lại thêm một cái tát giáng vào mặt của Thượng Quan Lưu Ý khiến thân hình của y hơi chao đảo, suýt nữa đã ngã nhào xuống. Cảm giác đau rát như một ngọn lửa như thiêu đốt thể xác và tinh thần của Thượng Quan Lưu Ý.

Thượng Quan Lưu Ý nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé xác Long Kỳ Thiên, chỉ tiếc hiện tại y không còn đủ sức lực. Bông tuyết đang ngưng tụ giữa không trung bởi vì một cái tát của Long Kỳ Thiên mà rơi xuống vỡ nát.

"Ta đã nói nếu ngươi dám động vào một sợi tóc của người Long Vân Trại ta sẽ không tha cho ngươi." Long Kỳ Thiên giận dữ.

Thượng Quan Lưu Ý vung kiếm, con ngươi màu hổ phách tràn ngập cừu hận, y không lên tiếng cũng không chớp mắt, cứ như vậy mà gắt gao nhìn Long Kỳ Thiên.

Mà lúc này, Long Kỳ Thiên đã xoay người lại đem Thượng Quan Lưu Ý bảo hộ sau lưng, hướng về phía các huynh đệ của Long Vân Trại lên tiếng. "Ai muốn động thủ hãy bước qua xác của ta trước."

"Mộc thần y, thuốc độc của ngươi đâu?" Lâm Vãn vội kêu lên, chuyện đã đến nước này chạy mới là thượng sách.

Mộc Nhất Thanh không phải không muốn dùng độc, thế nhưng... "Vô ích thôi, độc của ta sư phụ đều có thể giải được."

Tống Tấn nhịn không được lên tiếng khinh bỉ. " Vào thời khắc mấu chốt một điểm cũng không hữu dụng."

"Ngươi!" Mộc Nhất Thanh nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không có cách nào phản bác.

"Các vị, xin hãy nghe lão già này nói một câu, thương hoa tiếc ngọc vốn là mỹ đức, huống chi bé con này lại xinh đẹp như tiên nữ, nỡ lòng nào mà hạ thủ chứ." Thông Thiên lão quái lên tiếng khuyên ngăn nhưng mỗi một lời của hắn đều khiến Thượng Quan Lưu ý giận đến muốn phanh hắn ra làm trăm mảnh.

"Tiền bối, ta kính trọng ngươi là võ lâm bắc đẩu, cũng cảm kích ngươi ngày hôm nay đã ra tay cứu Long Vân Trại, ân tình này ngày khác nhất định sẽ báo đáp, tuyệt không hai lời. Nhưng lần này là vì các huynh đệ đã chết thảm mà báo thù, nếu không giết Thượng Quan Lưu Ý thì lấy cái gì để tế vong linh người đã mất?" Long Tại Đường nói. Ý hắn đã quyết, hôm nay cho dù Thông Thiên lão quái có xuất thủ hắn cũng sẽ liều chết.

Những người khác của Long Vân Trại cũng có cùng suy nghĩ, nhất định phải giết Thượng Quan Lưu Ý để báo thù.

Mấy vị phu nhân tay yếu chân mềm cũng tỏ ra phẫn nộ. "Đúng vậy tiền bối, xin người chớ ra tay ngăn cản, Thượng Quan Lưu ý kia nhất định phải chết!"

"Phải trả thù cho con trai của ta..."

"Phải trả thù cho tướng công của ta..."

Nghe mấy nữ nhân nhân này nói vậy, Thông Thiên lão quái thầm nghĩ nếu như hắn ra tay ngăn cản thì quả thật không có nhân nghĩa, tuy rằng từ trước tới giờ hắn vốn không để mấy thứ nhân nghĩa này vào mắt.

Thông Thiên lão quái gãi đầu bất đắc dĩ nói. "Ai da bé con, thủ đoạn của ngươi quả thật rất quá đáng... chuyện này... đệ tử... ngươi tự giải quyết đi!"

Thông Thiên lão quái lại nói. "Chuyện khác ta mặc kệ, nhưng Long tiểu tử kia là đồ đệ của ta, ai dám làm hắn bị thương, ta đây là sư phụ cũng không thể bỏ mặc. Đệ tử bị người ta đánh ngay trước mặt mình, nếu để truyền ra ngoài ta còn có mặt mũi gì nữa."

Hắn vừa dứt lời, ở bên này Long Kỳ Thiên đã đem Thượng Quan Lưu Ý ôm vào lòng, muốn dùng thân thể mình bảo hộ y.

Mọi người tuy rất đau khổ và thất vọng khi biết thân phận thái tử của Long Kỳ Thiên cùng với hành động bao che hung thủ của hắn, nhưng dù sao nhiều người trong Long Vân Trại cũng từng chịu ơn cứu mạng Long Kỳ Thiên, muốn bọn họ ra tay với hắn quả thật có chút không nỡ.

Giờ khắc này cho dù Long Tại Đường có khăng khăng cố chấp cũng chưa chắc đã mảy may động được tới Thượng Quan Lưu Ý. Nhưng trong lòng hắn đang chứa đầy thù hận, khẩu khí bất luận thế nào cũng không thể hạ thấp.

Thất trại chủ đột nhiên vỗ vào vai hắn một cái, thấp giọng nói. "Quân tử báo thù mười năm chưa muộn!"

Sau đó hướng về phía Thông Thiên lão quái. "Tiền bối, ngày hôm nay nếu ngươi đã một mực muốn bảo vệ cho Thượng Quan Lưu Ý chúng ta cũng không có khả năng ra tay."

"Không phải, lão già này cũng không có nói muốn bảo vệ nó." Thông Thiên lão quái phủ nhận.

Thất trại chủ không để ý, hắn nói. "Được, ngày hôm nay chúng ta sẽ tạm thời bỏ qua cho Thượng Quan Lưu Ý."

"Thất ca!"

"Thất trại chủ!"

"Lão thất!"

Mọi người bất bình kêu lên.

Thất trại chủ khoát tay ngăn lại. "Có điều từ nay về sau Long Vân Trại thề sẽ truy sát Thượng Quan Lưu Ý, bất luận là lên trời hay xuống biển đều không buông tha y. Người nào muốn bảo vệ y thì đều là kẻ thù của Long Vân Trại, cho dù là thiên vương lão tử cũng tuyệt đối không nể mặt!"

Thất trại chủ vừa nói vừa nhìn chằm chằm về phía Long Kỳ Thiên.

Thượng Quan Lưu Ý nở nụ cười đắc ý, nhưng sau một khắc liền bị Long Kỳ Thiên hung hăng nhéo thắt lưng, nhất thời bị đau không gì sánh được, tức giận nhìn hắn chằm chằm, lại thấy Long Kỳ Thiên vẻ mặt bình thản nhưng vô cùng kiên định, thoạt nhìn càng thêm anh tuấn bất phàm, Thượng Quan Lưu Ý vốn há miệng muốn nói gì đó nhưng bất chợt lại ngây ngẩn cả người.

Long Kỳ Thiên không nói lời nào mà bất ngờ bế xốc y lên.

Thượng Quan Lưu Ý cả kinh. "Thả ta xuống!" Y đang giãy giụa thì bị Long Kỳ Thiên trừng mắt liếc, Thượng Quan Lưu Ý nhất thời nín thở, cũng không dám náo loạn, mặc dù không tình nguyện nhưng cũng thuận cho hắn bế, chỉ là trong lòng thầm mắng hắn không ngớt.

Đám người của Thần Tuyết Cung nhìn thấy Long Kỳ Thiên ôm thiếu chủ của bọn họ, sau đó lại thấy cừu nhân của bọn họ là Long Tại Uyên đang khập khiễng bước ra ngoài, trong lúc nhất thời tâm tình phức tạp, không biết nên cứu người trước hay đi giết kẻ thù trước. Nhưng việc cấp bách nhất vẫn là tìm cách thoát thân.

Tống Tấn cầm kiếm chắn ngang cửa để mọi người đi trước.

Bên ngoài hoàng hôn đã buông xuống.

Từ lúc bắt đầu kế hoạch cho đến lúc ra tay đã trải qua bốn tháng bao vây Long Vân Trại, nhưng mọi chuyện rốt cục vẫn không thành. Cừu hận oan oan tương báo, những ngày tháng sau này vĩnh viễn cũng không được yên ổn!

Hết chương 27

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play