Bộ phim tên là 《Vân Thường》, nhân vật mà Cố Vân Khê đóng cũng tên là Vân Thường, bộ phim kể lại cuộc đời của Vân Thường, bên trong không chỉ có xen kẽ yêu hận tình thù của "hắn", mà còn có chiến tranh giành thiên hạ của các quốc gia.

Vận mệnh cả đời của Vân Thường nhiều chông gai, thay đổi rất nhanh. "Hắn" từng có yêu, từng có hận, từng có hối, là người có cá tính thập phần mâu thuẫn rồi lại tiên minh(?).

Nhân vật này là Cố Hâm hao hết mười năm tâm tư mới đắp nặn ra, trải qua hơn một ngàn thứ lặp đi lặp lại, sửa chữa nhiều lần mới làm hắn ta vừa lòng, hắn ta tuyệt đối không cho phép có bất luận kẻ nào huỷ hoại "hắn". Ngoài ra, khi miêu tả Vân Thường, hắn ta đã vài lần lâm vào bể tình, thậm chí không thể phân biệt đâu là hiện thực đâu là hư ảo.

Vân Thường sinh ra trong nhà quan lại, tuy là nam tử nhưng lại có dung nhan tuyệt sắc. "Hắn" lớn lên trong sự sủng ái của người nhà, đơn thuần đáng yêu, trong đôi mắt như có ánh nước trong suốt. Tuy nhiên, chưa kịp nhược quán*, gia tộc lại bị đế vương trẻ tuổi mà gia tộc "hắn" ủng hộ thượng vị  huỷ diệt, "hắn" bị bán vào nơi  phong nguyệt**, sống một cuộc sống đau khổ, nhục nhã. Vào đúng lúc này "hắn" kết bạn với một vị tướng quân trẻ tuổi, tướng quân đem "hắn" ra khỏi cái nơi tối tăm kia, giúp "hắn" sống vui vẻ lần nữa. Hai người sớm chiều ở chung, ý hợp tâm đầu, hạt đậu tình yêu chân thành chính trực nảy mầm, không thể tự kềm chế yêu nhau.
(Nhược quán*: Chàng trai 20 tuổi. Thời xưa đàn ông 20 đều làm lễ đội mũ (quán), xem như thành niên, nhưng cơ thể còn chưa có tráng kiện, tương đối niên thiếu, nên xưng là “Nhược”.)

(nơi phong nguyệt**: là lầu xanh (thanh lâu), kỹ viện)

Tướng quân đối Vân Thường muôn vàn sủng ái, cùng nhau vượt qua thời gian mấy năm hạnh phúc. Nhưng mà, sau khi người thân của tướng quân biết được hài tử bị Vân Thường câu dẫn thành đoạn tụ***, trong cơn giận dữ, khi tướng quân phụng chỉ xuất chinh liền đem Vân Thường đưa cho đại hồng nhân (tâm phúc) bên người hoàng đế --lão thái giám ghê tởm.

(đoạn tụ***:Hán Ai Đế cũng từng sủng ái và phong chức rất cao trong triều cho Đổng Hiền, một người giống phụ nữ, dịu dàng và có khuôn mặt kiều diễm. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của nhà vua ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên cắt cánh tay áo của mình. Người ta sau gọi mối tình đồng tính là mối tình cắt tay áo cũng là có nguồn gốc là điển cố này) nguồn wikipedia

Quốc gia suy thoái, hoàng đế ngu ngốc trọng dụng gian nịnh, lão thái giám chăm sóc đế vương từ nhỏ đến lớn được phong tổng quản thái giám, lão được đế vương sủng tín (sủng ái + tín nhiệm), có thể nói dưới một người trên vạn người. Vì làm Vân Thường khuất phục, lão lấy tánh mạng tướng quân  áp chế. Vân Thường bị ép không có lựa chọn nào khác, nhẫn nhịn phụng dưỡng lão, đến cuối cùng lại nhận được tin tức tướng quân chết trận. "Hắn" vạn niệm câu hôi****, bị hận ý cắn nuốt lý trí, từ đây bước lên trên con đường gió tanh mưa máu*****, ấp ủ một đại kế báo thù kéo dài đến mười năm.

 (Vạn niệm câu hôi**** {萬 念 俱 灰}:Vạn niệm đều thành tro:
Chỉ không còn hy vọng gì.) https://phuocquethuquan.net/a284/mot-ngan-le-mot-thanh-ngu-trung-quoc

(gió tanh mưa máu*****: là những âm mưu, những trận tàn sát lẫn nhau để tranh giành quyền lực tối cao)

"Hắn" dựa vào mỹ mạo khuynh thành câu dẫn Lễ Bộ đại quan, lộ diện trước mặt hoàng đế  trong tiệc mừng thọ, thành công cướp lấy ánh mắt của vị đế vương tuổi trẻ này, từ nay về sau độc sủng lục cung, trở thành người duy nhất đứng đầu hậu cung. Vân Thường không từ thủ đoạn hãm hại các cung phi tần cầm quyền to trong cung, trong vòng ba năm tỉ mỉ chuẩn bị đem tổng quản thái giám xét nhà diệt tộc.

Nhưng là mối hận thù của "hắn" chưa giảm dù chỉ một chút, ngược lại càng ngày càng tăng. "Hắn" hận hoàng đế, hận gã ngu ngốc, nghe lời nói của một phía, hoàng đế càng sủng ái "hắn", "hắn" lại càng hận. "Hắn" hận cái này quốc gia, vì bảo hộ nó, ái nhân (người yêu) của "hắn" mới có thể chết trận sa trường. "Hắn" dựa vào hoàng đế sủng ái cùng tín nhiệm, bắt đầu đặt chân vào triều chính, trong tối bồi dưỡng thế lực, qua mặt đế vương bù nhìn, làm gã trở thành một con rối.

Hoàng đế không phải là một hoàng đế tốt, nhưng lại thật lòng mà điên cuồng yêu Vân Thường, nguyện vì Vân Thường làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng, cho dù ở đã biết những việc làm của Vân Thường  vẫn là không màng tất cả yêu "hắn", thậm chí chủ động thoái vị, phò tá Vân Thường lên làm hoàng đế.

Tâm của Vân Thường đã sớm bị hắc ám nhuộm dần, "hắn" không màng lê dân bá tánh trong thiên hạ, khăng khăng khơi mào chiến tranh, làm cho  dân chúng lầm than, xác chết khắp nơi, bá tánh sống trong dầu sôi lửa bỏng, không thể nhịn được nữa liền đứng lên khởi nghĩa vũ trang.

"Giết Vân Thường, diệt yêu nghiệt!" chiến tranh nổi lên bốn phía. Nhân lúc này, thiết kỵ của địch quốc tiến vào hoàng cung, Vân Thường bình tĩnh ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, tinh tế vuốt ve chủy thủ [Chuỷ thủ là 1 loại kiếm ngắn (giống như dao găm, lưỡi lê..) nằm trong Đoản binh khí của Võ cổ truyền VN...Nghĩa quân Nguyễn Trung Trực sử dụng Chuỷ thủ làm yếu tố bất ngờ để tiêu diệt lính Pháp] trong tay, lưu luyến ôn nhu. Cuối cùng câu môi cười, lộ ra một cái mỉn cười  thuần tịnh mỹ lệ, đem chủy thủ một tấc tấc đẩy mạnh cắm vào trái tim, kết thúc sinh mệnh tuổi trẻ của mình.

..............................

"Cô phải diễn thương tâm muốn chết, hiểu không!" Cố Hâm lửa giận tận trời chỉ vào một nữ diễn viên mắng to, "Cô là người chết sao? Biểu tình trên mặt xấu muốn chết!"

Nữ diễn viên ủy khuất nhìn hắn ta, nước mắt đảo quanh hốc mắt. Cô là một sinh viên năm ba của trường sân khấu nghệ thuật, đây là lần đầu tiên đóng phim, cho dù ở trường học cũng từng có không ít kinh nghiệm biểu diễn, nhưng vừa đến trước màn ảnh liền lập tức game over, hơn nữa đạo diễn xấu tính, chỉ cần không diễn đúng vai diễn liền đối cô chửi ầm lên, cô gặp phải áp lực thật lớn, buổi sáng mỗi ngày trên gối nằm đều có thể tìm được bó tóc lớn. ( Miu: Ý là cô ấy bị áp lực căng thẳng tới nỗi rụng tóc, ặc tội nghiệp ẻm ghê luôn)

"Lăn một bên tự chính mình cân nhắc đi!" Cố Hâm ném kịch bản trong tay xuống, thái độ phi thường ác liệt. Hắn ta trong giới giải trí có tiếng khắc nghiệt độc mồn độc miệng, phàm là cùng hắn ta hợp tác với diễn viên nào thì diễn viên đó đều sẽ bị hắn ta tra tấn lột một tầng da, bất quá cũng sẽ được lợi rất nhiều, kỹ thuật diễn tiến bộ lên rất nhiều.

"Cố đạo hôm nay tính tình tệ hơn."

"Chính là...chính là...ngày hôm qua còn mắng tương đối uyển chuyển, hôm nay miệng độc thật nhiều a."

Mấy cái tiểu diễn viên nơm nớp lo sợ trốn ở trong một góc nhiệt liệt thảo luận, thuận tiện cực lực làm giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân. Cố đạo lúc này còn đang ở trạng thái nổi nóng, thời điểm hắn ta tức giận  thật sự thực rất dọa người, bọn họ cũng không dám đi đến gần hắn ta.

"Cố đạo, bớt giận, bớt giận." Cố Vân Khê mặc thân áo gấm, đem chè đậu xanh ướp lạnh  trong tay bưng cho Cố Hâm. Cố Hâm vội vàng duỗi tay tiếp nhận, bộ dáng nổi giận đùng đùng, vẻ mặt lập tức trở nên ôn hoà, "Loại sự tình này để cho trợ lý làm thì tốt rồi, cậu ngồi đi, diễn viên là để sủng." Hắn ta nhu thanh tế ngữ nói, còn đưa tay đoạt cây quạt nhỏ trong tay xưởng vụ bên cạnh, hắn ta tự thân quạt mát cho Vân Khê. Nếu không có người  vừa mới gặp qua bộ dáng rống giận của hắn ta, nhất định sẽ cảm thấy đây là một đạo diễn ôn nhu hòa ái, kiên nhẫn mười phần.

Cố đạo đối Chu Hi Nhiên hoàn toàn bất đồng, bộ dáng chân chó của hắn ta ở đoàn phim toàn bộ mọi người đã sớm thấy nhiều rồi, từ ngày đầu tiên mở rộng tầm mắt cho tới bây giờ tập mãi thành thói quen, bọn họ bình tĩnh như vậy. Đương nhiên ghen ghét người chưa bao giờ thiếu, bất quá ai cũng không dám oán giận dù chỉ là nửa câu trước mặt Cố Hâm, chỉ có thể lén lút châm chọc Chu Hi Nhiên không hổ là bán cái  mông, leo lên trên giường đạo diễn hô mưa gọi gió.

" Người anh em, cậu cùng chúng ta đây là đãi ngộ khác biệt giữa giai cấp tư sản đại quý tộc cùng bần nông và trung nông a. "Tào Vũ thô lỗ lau mồ hôi trên mặt, túm quần áo trước ngực quạt gió, ghen ghét không thôi nhìn anh em tốt có thể công khai hưởng thụ hóng mát còn có trợ lý chuyên môn hầu hạ, thật sâu cảm khái thế giới này không công bằng. "Còn ' diễn viên là để sủng ', thời điểm nói lời này Cố đạo  không sợ mất mặt." Kinh phí Bộ phim này bị thiếu hụt mọi người đều biết, hai ngày trước có diễn viên oán giận thời tiết quá nóng, đoàn phim cư nhiên ngay cả đồ uống ướp lạnh cũng không có, kết quả bị Cố đạo tóm được mắng đến cẩu huyết đầy đầu, hắn ta nói tiền không phải từ trên trời rớt xuống, nếu không chịu được thì thu thập đồ vật cút về nhà đi. Nhưng lại có ngoại lệ, thời điểm Cố Vân Khê đóng phim có chút bị cảm nắng, Cố đạo khẩn trương a đau lòng a, lại đem đoàn phim từ trên xuống dưới mắng một trận, từ trợ lý đến tổ đạo cụ, tổ trang phục, chuyên viên trang điểm, ngay cả diễn viên diễn cùng ngày cũng không buông tha, sau đó tự xuất tiền túi mỗi ngày mua chè đậu xanh ướp lạnh cho hắn. Nhân viên đoàn phim thời khắc công tác mỗi ngày giống như chuẩn bị ra tiền tuyến đều đề cao cảnh giác, đặc biệt là tổ đạo cụ, Cố Vân Khê hiện giờ là quý nhân trong lòng của đạo diễn, nếu thời điểm hắn đóng phim bị va chạm, thì người bị xui xẻo là bọn họ a.

"Cố đạo sẽ không thật đối với cậu có ý tứ gì đi?"

Cố Vân Khê miệng nhỏ uống chè đậu xanh, nghe vậy khinh bỉ liếc liếc Tào Vũ, "Anh nói thử xem đi?"

Tào Vũ hào phóng một hơi uống xong, một bên chùi miệng một bên cười nói, "Khó nói, cậu xem, chỉ cần cậu vừa xuất hiện, Cố đạo liền cười đến nở hoa. Cậu đây là một thân vạn thiên(?) sủng ái a."

Mọi người trong Đoàn phim đồn đãi chuyện tai tiếng Chu Hi Nhiên cùng đạo diễn sinh động như thật, nói buổi tối hai người đại chiến vài lần đều nói ra dáng ra hình. Tào Vũ cùng Chu Hi Nhiên quan hệ rất tốt, tự nhiên biết những chuyện này thuần túy là giả dối hư ảo. Anh tâm tư tinh tường, sớm phát hiện lưu luyến si mê của Cố Hâm đối Cố Vân Khê hay đúng hơn cái người mà hắn ta lưu luyến si mê là nhân vật Vân Thường hư ảo này, tục ngữ nói, thiên tài đều là kẻ điên. Khi Cố Vân Khê không mặc trang phục diễn thì còn tốt, một khi mặc trang phục diễn vào Cố đạo liền đi theo bám sát giống như người yêu ngàn kiều vạn sủng của hắn ta vậy, có khi ghê tởm đến nỗi làm người ta nổi cả da gà. Anh em tốt là gay, lại trải qua biến cố thập phần thê thảm, làm anh thực lo lắng Chu Hi Nhiên không thể thoát khỏi bóng ma tâm lý, nói không chừng sẽ sống cô độc quãng đời còn lại.

"Ân ~. Kỳ thật em cũng rất thích Cố đạo." Cố Vân Khê thẹn thùng nhìn Cố Hâm đứng ở cách đó không xa, "Em cảm thấy chúng em có thể phát triển một chút."

"Mẹ ơi! Anh em đừng làm anh đây sợ!" Tào Vũ kinh hách reo lên, Cố Hâm sắp 50 rồi, còn vẻ mặt râu xồm, ăn mặc cũng không chú ý, trừ bỏ xấu tính chính là xấu tính, dù mắt có mù cũng không thể thích hắn ta a. Chính là nhìn biểu tình trên mặt Cố Vân Khê không giống giả bộ, lòng anh nóng như lửa đốt, bắt lấy bả vai bạn tốt dùng sức lắc lắc, "Tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại!"

Cố Vân Khê cầm cây quạt nhỏ che miệng Tào Vũ, làm anh chỉ  phun ra những câu nói mang nhè nhẹ tạp âm.

"Tào Vũ! Lăn trở về tới diễn cảnh tiếp theo mau!" Gầm lên giận dữ đánh gãy lời nói của Tào Vũ. Anh không nhịn được rùng mình một cái, không dám chậm trễ cất bước chạy qua đi.

Cố Vân Khê nhìn bộ dáng chật vật của anh, sang sảng cười. Làm một tiểu vương tử u buồn lâu như vậy, Chu Hi Nhiên cũng nên thoát khỏi bóng ma rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play