Miu: xin lỗi mọi người vì đã đăng truyện trễ. Miu cũng không muốn như vậy đâu, nhưng do trả bài và kiểm tra mà bài còn nhiều vô số nên Miu ko có thời gian edit. À còn một chuyện nữa Miu cần thông báo do bận học nên Miu chỉ có thể đăng truyện trễ một hai ngày hơn trong lịch đăng đã thông báo. Mong m.n thông cảm cho Miu nhé😢😢😢.


Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. Nhớ cmt khi thấy lỗi sai nhé
________________________________

“Bảo bối, Tô gia bên kia em  chuẩn bị làm như thế nào?” Tần Mặc rất thích ôm Cố Vân Khê từ phía sau lưng, môi hôn lên cần cổ thon dài trắng nõn của hắn rồi khẽ cắn một ngụm.

Cố Vân Khê đẩy mỗ cầm thú lại muốn động dục ra khỏi người mình, hướng phòng tắm đi đến, “Không làm gì cả, Tô gia cùng em không có quan hệ. Em chỉ muốn Tô gia sụp đổ.” Hắn tùy tay cầm một kiện áo tắm dài vào phòng tắm.

Nước ấm chảy xuống che kín dấu hôn trên phần lưng của hắn, thình lình một khối thân thể cường tráng ấm áp dán lên lưng hắn, một đôi bàn tay to thô ráp ở cái eo hắn vuốt ve qua lại. Cố Vân Khê cười khổ nhéo nhéo giữa mày, mặc kệ đôi bàn tay kia xuống phía dưới tìm kiếm…… Sau khi hai người ở bên nhau một lần nữa, Tần Mặc liền giống như một con dã thú không biết thoả mãn, không ngừng khát cầu thân thể hắn, mặc kệ cự tuyệt như thế nào, người này đều sẽ dùng hết thủ đoạn làm hắn thỏa hiệp.

“Anh đi gặp Tô Nhược, ngô……” Cố Vân Khê kêu lên một tiếng, đứt quãng nói, “Anh muốn cho cô ta cơ hội một lần nữa?”

“Hảo. Chỉ cần là bảo bối yêu cầu anh sẽ làm tất cả, anh yêu em, yêu em đến thiên hoang địa lão(1).”

Cố Vân Khê cắn môi, không có trả lời, loại lời ngon tiếng ngọt này Tần Mặc mỗi ngày có thể nói ra mấy chục câu, cũng không biết rốt cuộc là từ ai học được những lời âu yếm cũ kỹ như thế.

Tô Trạm là sủng nhi Thiên Đạo, ai trên thế giới này đều không thể so sánh với khí vận của gã, nhưng là từ sau khi Tần Mặc cùng hắn ở bên nhau, khí vận Tô Trạm tựa hồ bắt đầu tiêu tán. Nếu không phải cùng Thiên Đạo tranh đấu hơn một ngàn thế giới, hắn sẽ cho rằng Tần Mặc mới là sủng nhi Thiên Đạo chân chính, người này có được hết thảy ngay cả Tô Trạm cũng theo không kịp. Nhưng là Thiên Đạo thích lựa chọn người có địa vị thấp, trợ giúp bọn họ nghịch tập, mượn thành tựu này đạt được năng lượng cực đại.

Mỗi thế giới tuy rằng đều đã chịu Thiên Đạo quản hạt, nhưng phía trên Thiên Đạo còn có pháp tắc. Thế giới vận hành, tất nhiên phải tuân thủ pháp tắc, tiếp theo mới có thể chịu Thiên Đạo ảnh hưởng. Tần Mặc nguyên bản là bàn tay vàng lớn nhất Thiên Đạo chuẩn bị cấp cho Tô Trạm. Khi y bị  Thiên Đạo điều khiển, y chỉ yêu người mới gặp mặt có một lần - Tô Nhược, mà Tô Nhược cùng Tô Trạm huynh muội tình thâm, y sẽ tự tận hết sức lực trợ giúp Tô Trạm quét dọn hết thảy chướng ngại.

Tình cảm Tần Mặc đối Tô Nhược nhìn như rất hợp lý, nhưng kỳ thật cân nhắc một chút liền sẽ thấy sơ hở. Căn cứ Kinh Thiên phân tích, Tần Mặc là cường giả pháp tắc, mặc dù là Thiên Đạo cũng không thể quá mức can thiệp cuộc đời y, chỉ có thể lựa chọn dùng phương thức đem Tần Mặc đưa đến bên người Tô Trạm. Mà sau khi hắn lấy thân phận Đỗ Khê xuất hiện, Tần Mặc từ đối Tô Nhược mê luyến không hợp lý mà tỉnh lại, ngược lại yêu hắn, ảnh hưởng của Thiên Đạo tự nhiên vậy mà liền biến mất.

Kinh Thiên còn nói, nếu không phải Tô Trạm lớn lên quá mức khó coi, Thiên Đạo sẽ trực tiếp làm Tần Mặc yêu gã mà không phải Tô Nhược. Tưởng tượng đến người yêu nhà mình cùng Tô Trạm bộ dáng tình chàng ý thiếp, Cố Vân Khê liền cảm thấy ác hàn không thôi.


………………………

Tô Nhược ngồi ở nhà ăn an tĩnh nhấm nháp cà phê, ả hôm nay cố ý mặc một chiếc váy liền áo màu trắng, đeo lắc tay kim cương mà Tần Mặc lần trước đưa cho ả, cái này làm cho ả thoạt nhìn thập phần tốt đẹp, cũng là bộ dáng nam nhân kia thích nhất. Trong lòng ả minh bạch lần trước Tần Mặc đối ả có điểm thất vọng, người kia tổng muốn cho ả vẫn duy trì bộ dáng đơn thuần nhất, nhưng là trên thế giới này có mấy người có thể vĩnh viễn đơn thuần đâu?


Tần Mặc bị Cố Vân Khê ra mệnh lệnh không tình nguyện ra cửa, nguyên lai y hôm nay đã lên kế hoạch cùng bảo bối của y rèn sắt khi còn nóng lại chơi cái tư thế mới, đều bị Tô Nhược ngu xuẩn kia làm hỏng. Y hiện tại thập phần phiền chán nữ nhân này, nhưng bất đắc dĩ  bảo bối nhà mình có lệnh, cũng liền đành phải phó ước.

“Tần đại ca!” Nhìn thấy thân ảnh Tần Mặc, Tô Nhược khóe miệng giơ lên một mạt vui sướng mỉm cười, khuôn mặt tinh xảo chói lọi, ả không thể nghi ngờ là một nữ nhân xinh đẹp, nhưng là phân mỹ lệ hiện giờ ở trong mắt Tần Mặc thật sự quá mức bình thường, so ra kém Cố Vân Khê nửa phần phong thái.

Y sắc mặt bình tĩnh đi đến  trước mặt Tô Nhược ngồi xuống, đi thẳng vào vấn đề hỏi, “Tìm tôi chuyện gì?”

Tô Nhược ủy khuất cắn cắn miệng, “Tần đại ca có phải hay không còn bởi vì chuyện lần trước giận em?” Ả ngửa đầu nhìn về phía Tần Mặc, trong mắt thủy nhuận trong suốt, tựa hồ giây tiếp theo là có thể rơi lệ, “Tần đại ca, anh hiểu lầm rồi. Em không nhận Đỗ Khê làm anh trai đều là bởi vì hắn không phải cái loại người tốt gì.” Sợ Tần Mặc không tin, ả lấy ra một phần tư liệu, bên trong đem Đỗ Khê miêu tả thành một cái cùng loại người với nam sủng, đặc biệt là hắn cùng Vân Thiên tổng tài Adam có quan hệ không chính đáng, “Hắn năm đó bị người đổi hoàn toàn là trách nhiệm của gia đình  quê nhà kia, ba ba mụ mụ còn có anh hai căn bản không biết có chuyện như vậy, nhưng là hắn trở về lại trả thù Tô gia chúng ta, đả kích sinh ý Tô gia.  Ba ba em tuổi đã lớn, lại bị hắn làm hại thiếu chút nữa vào bệnh viện. Hơn nữa hắn còn cùng cái tên Vân Thiên tổng tài kia thật không minh bạch, ai biết sẽ nhiễm bệnh gì.” Tô Nhược vừa nói vừa khóc, nước mắt treo ở trên lông mi thật dài, chọc người trìu mến, “Tần đại ca, anh giúp giúp em. Em chỉ là không muốn hắn phá hư gia đình của em.”

Tần Mặc im lăng, uống một ngụm cà phê, sương khói màu trắng làm mơ hồ khuôn mặt thâm thúy của y, cũng che luôn đôi mắt đầy sát khí.

“Em muốn tôi làm như thế nào?”

Tô Nhược nghe được lời này vui vẻ, quả nhiên người này vẫn là thích ả. Ả là tiểu thư Tô gia, không có gánh nặng kế thừa gia nghiệp, chân chân chính chính là bị nuông chiều lớn lên, thêm được Tần Mặc che chở mười năm, căn bản không hiểu xem mặt đoán ý, lập tức vui mừng lộ rõ trên nét mặt nói, “Làm hắn rời đi thôi, rời khỏi thành phố, về sau cũng không cần quay trở lại.” Tuy rằng nguyên lời nói của Tô Trạm là muốn ả nói cho Tần Mặc giết Đỗ Khê trừ hậu hoạn về sau, nhưng Tô Nhược hiểu rõ nếu là ả nói như vậy chỉ thể hiện ra ả là một cô gái tàn nhẫn. Ả sinh ra trong thế gia, còn không đến mức thật sự có ngực mà không có đầu óc, chỉ nói làm Đỗ Khê rời đi, không cần lại trở về.

Tần Mặc là lão đại hắc bạch lưỡng đạo, nắm trong tay quyền thế kinh người. Muốn cho một người không hề xuất hiện, phương pháp đơn giản nhất không gì hơn chính là làm người này hoàn toàn biến mất trên trên đời, loại sự tình này với t mà nói dễ như trở bàn tay.

“Tô Nhược, đây là một lần cuối cùng.” Y sẽ không lại chịu đựng bất luận kẻ nào chửi bới người yêu của y. Dứt lời, lấy tư liệu ném cho thuộc hạ. Tô Nhược cho rằng y đáp ứng rồi, trên mặt lập tức treo lên cười, nhưng khi nhìn đến chuyện phát sinh kế tiếp, sắc mặt tức khắc tái nhợt không thôi, kinh hô, “Các người muốn làm cái gì?!”

Thuộc hạ nhìn mặt thiếu nữ tái nhợt, ác ý cười, từ trong lòng ngực móc ra bật lửa, đem tư liệu đốt cháy. Hắn ta là cận vệ chi nhất của Tần Mặc, tự nhiên rõ ràng quan hệ Tần Mặc cùng Cố Vân Khê. Tuy rằng đến nay không dám tin tưởng có người có thể đem bọn họ lão bản bắt lấy, nhưng là này không ngại ngại hắn nhìn ra ở Tần Mặc trong lòng Cố Vân Khê địa vị không phải trước mắt cái này ngốc bạch ngọt có thể so. Lại nói tiếp, bọn họ mấy cái cận vệ còn đã từng trong lén lút thảo luận quá, lão bản người như vậy như thế nào sẽ yêu một cái tiểu ngốc nữu tới. Hiện tại xem ra quả nhiên là mắt mù, còn tốt là chỉ mù nhất thời, không phải mù một đời.

Tô Nhược ngơ ngác ngồi, nắm chặt đôi tay, bởi vì quá mức dùng sức, ở non mềm bàn tay thượng để lại móng tay thật sâu véo ngân, Tần Mặc cự tuyệt tựa mấy chục cái bàn tay phiến ở trên mặt nàng, hoàn toàn đánh mông nàng.

……………………………

Bên trong Tô thị càng thêm hỗn loạn tổn hại nghiêm trọng, lão cổ đông cùng Tô Vinh đối lập đã hoàn toàn đưa ra ngoài trong sáng, mỗi lần họp cổ đông đều nháo đến tan rã trong không vui. Adam đúng lúc liên hệ với Tô Vinh, tỏ vẻ nguyện ý đem cổ phần trong tay hết bán cho ông ta, nhưng là mỗi cổ giá cả đều cao hơn cổ phiếu thị trường giá cả của Tô thị hiện giờ, bất quá Tô Vinh vẫn là nghĩa vô phản cố (2) mua. Ngoại giới hiện tại đối tương lai Tô thị đoán trước thực hảo, cổ phiếu giá cả còn đang không ngừng tăng cao, Tô Vinh đối tiền cảnh Tô thị cũng tương đương xem trọng. Tô thị là ở trong tay ông ta lớn mạnh, ông ta đối thương nghiệp chính mình mới có thể thập phần tự tin. Tuy rằng trước mắt Vân Thiên còn ở đè ép thị trường sản phẩm Tô thị, nhưng Tô thị làm xí nghiệp nhãn hiệu lâu đời ở C Quốc. Ở trong nước cơ bản không phải Vân Thiên có thể so sánh. Làm ông ta khó chịu chính là,nhằm vào khốn cảnh Tô thị, ông ta trước đưa ra vài cái phương án giải quyết, lại bị nhất nhất phủ định. Nếu không phải như thế, Tô thị đã sớm đánh bại Vân Thiên độc bá toàn bộ thị trường C Quốc. Dân chúng bình thường hiểu được công nghệ cao cái rắm, chỉ cần làm tốt quảng cáo, người mua còn không phải xua như xua vịt.

“Nhìn tình hình hiện giờ, Tô Trạm ngu xuẩn là kế thừa từ Tô Vinh a.” Adam buông văn kiện trong tay cảm khái nói. Người già rồi chính là già rồi, Tô Vinh trước kia cũng coi như cái kỳ tài thương nghiệp, hiện giờ quá mức tự phụ đi rồi. A, nghĩ một hai cái quảng cáo giả dối là có thể dẫn đường cho sản phẩm thị trường của Tô thị phát triển sao? Quả thực ý nghĩ kỳ lạ, nếu ông ta làm thành công, Tô thị sẽ gặp phải điều tra và cho là thương nghiệp lừa gạt. Anh sờ sờ cằm, nhớ tới lúc trước xem trọng trợ lý kia, tựa hồ là bị Tô thị khai trừ rồi, nghe nói là bởi vì vượt cấp sử dụng chức quyền.

“Chu Thịnh, anh đi đem cái người trợ lý lần trước nói cho anh đó, mau trói đến đây cho tôi.”

Chu Thịnh liếc mắt nhìn anh trả lời: “Thực xin lỗi boss, tôi là bảo tiêu, không phải thổ phỉ.”

“Anh không phải xã hội đen sao?! Giết người có thể, trói người liền không được?” Adam vẫn luôn cảm thấy Chu Thịnh cái người bảo tiêu này là Cố Vân Khê cố ý đưa đến làm cho anh tức điên mà, không thú vị, khô khan, chất phác còn già mồm, anh nói cái gì đều sẽ bị phản bác.

Chu Thịnh không nói, đứng ở một bên đương an an tĩnh tĩnh làm phông nền, mặc kệ Adam tận tình mắng, thống khoái mắng. Adam mắng miệng khô lưỡi khô, Chu Thịnh không dao động, anh đành phải an bài thư ký đi đem cái trợ lý kia mời đến.

Đối với Adam mời, trợ lý rất là kinh ngạc, nhưng thực mau tiếp nhận đề nghị của anh. Tô Vinh từng đối cậu có ân, cậu vì Tô thị ra sức làm việc 5 năm, nhiều lần giúp bọn họ tránh tổn thất thật lớn, đã sớm trả đủ ân tình lúc trước rồi.

Trợ lý xác thật có năng lực, ngắn ngủn mấy ngày liền nắm giữ vận hành của Vân Thiên, làm mấy quyết định sáng suốt. Lấy tài năng của cậu, chỉ cần chỉ dạy một chút, hoàn toàn có thể đảm nhiệm vị trí tổng tài hiện tại của Adam.

________________________________
(1) Thiên hoang địa lão Dùng để hình dung một thời gian lâu dài đằng đẵng ; cũng hình dung chuyện cực kỳ cảm động hoặc thay đổi triều đại.
Người rơi vào tình yêu cuồng nhiệt mà lại bi thương tới cực điểm cũng hay dùng từ này.
(2) Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa không được chùn bước; đạo nghĩa không cho phép chùn bước

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play