Nghe thấy mệnh lệnh của Thái Ly, vốn vẫn còn đang đánh nhau với Độc Cô Duy Ngã, bóng lưng của Độc Cô Vô Song liền hơi ngưng lại một chút. Nhưng ngay sau đó, hắn liền đã tăng nhanh tốc độ thiêu đốt thọ nguyên của mình. Cảnh giới cũng lấy tốc độ không kịp trở tay mà tăng lên.

"Vô Song, ngừng lại đi!" Không muốn nhìn thấy hắn hao tổn sinh mạng của mình như vậy nữa, Độc Cô Duy Ngã liền lập tức gào lên.

Chỉ là lúc này, Độc Cô Vô Song đã sớm bỏ ngoài tai hết thảy phản ứng của hắn. Thính Xuân Vũ giơ cao, tựa như hóa thành lưu tinh xẹt qua bầu trời. 'Oanh' một tiếng, trực tiếp đem Trường Tương Tư hất bay khỏi tay của Độc Cô Duy Ngã.

Ma đao văng lên, ghim chặt vào trên vách đá ở gần đó. Lúc này, thân kiếm của Thính Xuân Vũ cũng trùng điệp đập vào trên bụng Độc Cô Duy Ngã, khiến hắn lục phủ ngũ tạng đều hỗn loạn. Máu tươi từ trong khóe miệng tuôn trào như suối. Thân thể cũng trực tiếp bắn ngược ra sau, lăn lốc trên đất.

"Hộc...khụ khụ..." Cảm thấy lục phủ ngũ tạng như sắp vỡ nát thành từng mảnh, Độc Cô Duy Ngã chỉ có thể nghiêng người, nôn ra một ngụm tinh huyết.

Lúc này, một bàn tay lại không biết từ đâu vươn tới, bắt lấy cổ áo đã sớm bị huyết tinh nhuộm hồng của hắn, lôi dậy.

"Vô...Song..."

Rõ ràng là chỉ cách một tấm mặt nạ, nhưng lần đầu tiên trong đời, Độc Cô Duy Ngã lại cảm thấy Độc Cô Vô Song xa lạ đến vậy. Phảng phất cả hai vốn cũng không phải là song sinh tử, là huynh đệ với nhau từ nhỏ đến lớn.

Độc Cô Vô Song đem Độc Cô Duy Ngã lôi xồng xộc về phía khỏa tâm trên không trung. Ở xung quanh, đám người Cố Thừa Trạch nhìn thấy một màn này, cũng không muốn trơ mắt đứng nhìn nữa, ngay lập tức liền chuẩn bị xuất thủ tương trợ. Nhưng rất nhanh, lại bị động tác kế tiếp của Độc Cô Vô Song làm khựng lại.

Hắn đem Thính Xuân Vũ gác lên trên cổ họng của Độc Cô Duy Ngã. Lưỡi kiếm bén nhọn, cùng da thịt khỏe mạnh của hắn hình thành đối lập rõ rệt :"Còn dám bước tới, ta bây giờ liền giết chết hắn."

Uy hiếp này vẫn rất có trọng lượng, ngay tức khắc liền khiến đám người không dám vọng động.

Độc Cô Vô Song đạp gió bay đến bên cạnh trái tim. Lúc này, bởi vì vừa mới hấp thụ được số máu mà Độc Cô Duy Ngã phun ra. Huyết nhục mọc trên trái tim cũng đã sinh trưởng càng nhiều. Cách thành công chỉ còn thiếu một bước nhỏ.

Đem Độc Cô Duy Ngã đẩy đến trước mặt, Thính Xuân Vũ trong tay Độc Cô Vô Song liền nhấc lên. Trong nháy mắt liền khiến đám người đoán ra được ý đồ của hắn.

Hắn chính là muốn đem Độc Cô Duy Ngã làm thành tế phẩm, dùng máu huyết của hắn hoàn thành mảnh ghép cuối cùng để Thái Ly khôi phục!

Kinh sợ ngoái đầu, nhìn lưỡi kiếm nhanh chóng phóng đại trong tầm mắt của mình, con ngươi của Độc Cô Duy Ngã liền co rụt lại. Gương mặt cũng bị kiếm khí phát ra trên đó cọ đến đau nhức.

"Vô Song!" Gần như là cùng một lúc, vô số giọng nói đều đồng loạt gọi ra hai chữ này.

Tim như ngừng đập, không còn suy nghĩ được nhiều nữa, Kỉ Tình liền lập tức dồn hết linh lực vào trên tay phải, vỗ ra một chưởng, đập bay trường thương của Thái Ly ra.

Đồng thời, lại phất tay, đem Trường Tương Tư triệu hồi :"Trường Tương Tư, đi!"

Trường Tương Tư ầm ầm chấn động rời khỏi vách đá, lập tức hóa thành một vệt lưu quang xẹt qua không khí, trảm về phía Độc Cô Vô Song.

Bổn ý của Kỉ Tình là muốn dùng một đao này bức lùi hắn, để hắn buông Độc Cô Duy Ngã ra.

Thế nhưng, làm y không ngờ tới chính là, đối diện với miêu đao đến gần, Độc Cô Vô Song vẫn cứ sống chết không chịu buông tay.

'Phập'

Lưỡi đao của Trường Tương Tư chém ngang qua không trung. Song song với đó, chính là tiếng y phục bị xé rách, cộng với âm thanh da thịt bị cắt đứt.

Cùng lúc đó, cánh tay trái của Độc Cô Vô Song cũng trực tiếp đứt lìa khỏi vai, rớt xuống mặt đất.

Mặt nạ sắt bị cắt thành hai mảnh, cùng cánh tay cùng một chỗ rơi xuống. Đem dung nhan của đối phương hiện ra.

Rõ ràng là một gương mặt tuấn mỹ vô trừu, nhưng cố tình, lại bị hai vết sẹo thật dài ở gần khớp hàm làm phá vỡ.

Tóc mái thật dài che khuất gần nửa bên mắt phải. Nhưng dù vậy, vẫn như cũ không che lấp được từng vệt hắc sắc ấn ký, như từng chỗ đồ án quỷ dị trên trán của hắn.

Những đồ án này, đối với Kỉ Tình mà nói xác thực là quá mức quen thuộc.

Vết ác trớ. Là một loại nguyền rủa mà thiên địa ban xuống. Trước kia, trên người Thái Ly cũng tồn tại loại ác trớ thế này, hơn nữa còn rất nhiều.

Kỉ Tình thẩn thờ nhìn nam nhân vận hắc y đang đứng trên bầu trời. Ánh mắt vô tình va phải đôi mắt tối tăm, nhưng vẫn không che giấu nổi thống khổ của đối phương.

Bên trong, ẩn chứa quá nhiều thứ. Quá nhiều đâu khổ mà người bình thường không tài nào hiểu rõ được.

Rõ ràng đã bị trảm đứt cánh tay. Máu tươi vẫn đang không ngừng chảy xuôi, bị trái tim kia hấp thụ. Nhưng hắn vẫn không kêu rên một tiếng nào. Ánh mắt vẫn cứ chăm chú nhìn y, tựa hồ là muốn đem bóng hình của y ghi khắc lại.

"Ngươi rõ ràng là biết. Lần này, ta sẽ không bao giờ phục sinh được nữa."

"Ngươi cũng hằn biết, mệnh của ta và Thái Ly, là treo trên cùng một sợi dây với nhau."

"Một khi hắn chết, trái tim này bị phá hủy, thế gian này cũng sẽ không còn tồn tại ta nữa..."

"Sư tôn...Kỉ Tình...Tâm của ngươi là làm bằng đá sao? Hay ngươi cũng giống như hắn, vốn không có tâm..."

Lần đầu tiên trong đời, Kỉ Tình nhìn thấy Độc Cô Vô Song khóc.

Hắn không có gào thét, thậm chí ngay cả nét mặt cũng chưa từng biến đổi qua. Chỉ có nước mắt là không ngừng theo đuôi mắt rơi xuống thành dòng.

Một khắc này, hình ảnh của Thái Ly, của Âm Ảnh đã sớm mơ hồ trong ký ức của Kỉ Tình, lại bắt đầu cùng Độc Cô Vô Song hòa trộn vào nhau. Trở thành một người.

"Ta cũng có máu có thịt, cũng sẽ biết đau a..."

"Nên một lần thôi, xin ngươi, nghĩ tới cảm thụ của ta đi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play