Các phóng viên giải trí giống như điên rồi, điên cuồng bấm máy, tư thế nào cũng có.
Tiểu minh tinh lấy ra đống ảnh nóng vẫn dũng cảm ưỡn ngực, hé ra hai má kiều diễm vô cùng.
Người như cô lăn lộn trong vòng giải trí rất lâu vẫn chỉ là diễn viên tuyến mười tám, mặc kệ là nhờ tài năng hay thị phi, cô chỉ cần nổi tiếng là được.
Giới giải trí không thiếu nhất chính là mỹ nữ, nhân lúc còn trẻ muốn nổi danh phải để lại ấn tượng sâu sắc cho nhiều người.
Tiểu minh tinh cực kì quý trọng cơ hội này.
Cô vừa xuất hiện làm hội trường có chút hỗn loạn, đặc biệt là Âu Dương Chấn Vũ, ông ta bị còng tay nhưng tình trạng điên cuồng, hai mắt đầy tơ máu, nếu không có cảnh sát giữ chặt ông ta đã xông lên cắn xé tiểu minh tinh hủy hoại danh dự của ông ta.
"Cô ngậm máu phun người! Vu khống! Cô hãm hại tôi!" Ông ta nhảy lên rít gào rồi bị cảnh sát giữ lại.
Tiểu minh tinh không hề sợ hãi, cô đứng trước ống kính bày ra dáng vẻ dịu dàng đáng yêu, thể hiện rõ mình đã phải chịu nhục nhã.
Mà Bạch Vương Tuyết trong lúc tiểu minh tinh lấy ra đống ảnh nóng đã trở nên ngơ ngác.
Cô ta tùy ý nhìn thoáng qua ảnh chụp dâm loạn, gương mặt quen thuộc đang dây dưa một chỗ với người khác làm cô ta choáng váng, tâm loạn như ma.
Mong chờ hôn lễ lãng mạn này đã lâu, được mọi người chúc phúc, cô ta ở thời khắc huy hoàng nhất đời được người đàn ông mình yêu cưới làm vợ, cô ta sắp trở thành người phụ nữ được người người hâm mộ.
Bạch Vương Tuyết và Âu Dương Chấn Vũ xem như là thanh mai trúc mã, quen nhau lúc học đại học.
Cô ta thích khí chất nho nhã, cách nói chuyện dịu dàng khiêm tốn và thái độ học tập hướng tới cuộc sống tốt đẹp của ông ta. Trong mắt Bạch Vương Tuyết, Âu Dương Chấn Vũ giống như quý công tử, cho dù xuất thân bần hàn cũng không thể che lấp hào quang vạn trượng trên người ông ta.
Bạch Vương Tuyết luôn nghĩ người mà cô ta thích tương lai chắc chắn có thành tựu.
Lúc học đại học, Bạch Vương Tuyết có thể nói là bạn gái nhị thập tứ hiếu, tiền bạc vật chất, thân thể đều dâng lên, cô yên lặng chấp nhận làm người sau lưng ông ta.
Bởi vì Âu Dương Chấn Vũ đã hứa hẹn, ông ta sẽ cưới cô.
Cả đời ông ta chỉ yêu một mình cô.
Vì lời hứa này, Bạch Vương Tuyết cam nguyện chờ đợi, cô yên lặng hỗ trợ ông ta, cho dù ông ta nói muốn cưới người khác, cô ta cũng không oán không hận.
Không phải cô ta chưa từng hối hận, uất ức, nhưng cô ta không muốn buông tha, cho dù ông ta đi kết hôn thì thế nào? Bọn họ vẫn ân ái như trước, tiểu thư nhà giàu kia chỉ qua là gặp dịp thì chơi thôi, vốn không hề có tình cảm như bọn họ.
Chỉ có lợi ích trong đó.
Mỗi lần nghĩ đến tiểu thư nhà giàu chỉ là bàn đạp kia, có thể lấy tiền mọi lúc, ăn của cô dùng của cô, từ sâu trong tâm Bạch Vương Tuyết dâng lên từng đợt cảm giác ưu việt.
Cho dù chiếm được đàn ông của cô ta thì thế nào, tâm của ông ta đều ở đây.
Bạch Vương Tuyết không ngừng tự nói với bản thân, tiền cô ta dùng, nhà ở, ăn mặc của con đều do ông ta chu cấp.
Cô ta không hề hối hận khi bị hàng xóm chỉ trỏ mấy năm nay, ánh mắt soi mói, cô ta vẫn sống thoải mái, vừa có tiền vừa có người yêu thương, cô ta có gì không hài lòng chứ.
Bạch Vương Tuyết rất tự tin, tin rằng ông ta khi thành đạt rồi sẽ cưới mình làm vợ, cô ta không ngừng thổi gió bên gối Âu Dương Chấn Vũ, con trai rất sùng bái ông ta, rất muốn quang minh chính đại gọi ông ta là ba, còn cô ta sẽ vào vai người mẹ thâm tình.
Đương nhiên, so với tiểu thư nhà giàu quy củ kia, cô ta càng hiểu rõ đạo lí, biết được tính tình Âu Dương Chấn Vũ mà khen tặng sùng bái ông ta, cho ông ta mặt mũi làm ông ta càng yêu thích mình hơn.
Âu Dương Chấn Vũ đối với mẹ con kia càng chán ghét, chỉ cần Bạch Vương Tuyết có ý dồ dụ dỗ Âu Dương Chấn Vũ sẽ không hề do dự, bọn họ nghĩ ra kế hoạch chiếm tài sản mà đồng thời còn được công khai ở cạnh nhau.
Tất cả đều diễn ra rất tốt.
Bạch Vương Tuyết cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể hãnh diện.
Cô ta kết hôn với người mình yêu, tại nơi sang trọng cao quý được tất cả mọi người chúc phúc.
Nữ nhân từng cướp đi hạnh phúc của mình, nhất định sẽ khiến cho cô ấy vĩnh viễn biến mất.
Đây là kết cục cô ấy phải nhận.
Trong lòng Bạch Vương Tuyết một chút cũng không cảm thấy tội lỗi khi giết người, ngược lại cô ta rất vui vẻ giống như giết chết con rệp cô ta chán ghét, trong lòng tràn đầy đều là cảm xúc thỏa mãn khi trả thù.
Đời này cô ta chưa từng vui vẻ như vậy.
Hôn lễ là tự tay cô ta tỉ mỉ chuẩn bị, mỗi một bộ lễ phục, áo cưới, cách trang trí sảnh, thiệp mời khách, từng đóa hoa tươi cô ta đều cẩn thận chọn lựa.
Hôm nay cô ta chính là phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.
Bước trên thảm đỏ được ông ta âu yếm nắm tay, Bạch Vương Tuyết kích động sắp khóc.
Cuối cùng cô ta cũng đợi đến ngày này.
Sau đó, ước mơ và hiện thực chênh lệch thật lớn, hội trường hôn lễ không ngừng bị phá rối, ngăng cản, ngay cả chuyện bí mật bọn họ làm cũng từng chuyện từng chuyện bị vạch trần.
Ngày khát vọng chờ đợi biến thành một ngày ác mộng kinh hoàng nhất.
Bạch Vương Tuyết cảm thấy người đàn ông hoàn mỹ này, thoạt nhìn ông ta rất trong sạch, thế nhưng cũng dính phải thói xấu này...
Một người cảm xúc đang hỗn loạn thì nhiều lúc sẽ đánh mất lý trí, hơn nữa khi tai mắt được nghe thấy rõ ràng, đa số đều theo bản năng tin là thật.
Nhìn thấy ảnh chụp khó coi này, Bạch Vương Tuyết lập tức nghĩ đến rất nhiều mặt trái, thậm chí là nhiều sự việc âm u nào đó.
Dù cướp chồng của người khác, Bạch Vương Tuyết tin tưởng rằng cô ta mới là người có tư cách có được tình yêu, cô ta không quan tâm người đàn ông mình yêu đã có vợ con, cô ta cam nguyện làm tiểu tam thấp hèn thì có gì phải khinh thường, trong lòng cô ta, bọn họ mới thật sự là người yêu.
Nhưng đến lúc cô ta kết hôn lại lộ ra chuyện chồng có tình nhân bên ngoài, sự tin tưởng vững chắc trong lòng Bạch Vương Tuyết bắt đầu sụp đổ.
Tiểu minh tinh kia so với cô ta trẻ đẹp hơn, dáng người thon thả, bộ ngực đẫy đà, còn có chân dài xinh đẹp động lòng người.
Đàn ông đều giống nhau đã bưng trong bát còn nhìn trong nồi sao?
Chẳng lẽ cô ta sẽ trở thành Lý Tuyết Như thứ hai?
Sau đó nếu như ông ta càng có tiền, có thể sẽ giết cô ta và con trai hay không...
Người càng suy sụp tư tưởng càng cực đoan, càng suy nghĩ theo hướng tiêu cực. Huống hồ Bạch Vương Tuyết biết rất rõ, chuyện này Âu Dương Chấn Vũ đã làm được một lần thì sẽ có lần hai.
Cô ta chậm rãi xoay người nhìn thoáng qua người đàn ông chung sống hơn hai mươi năm nay, trong lòng hận thù tới cực điểm.
Cô ta yêu người này hơn hai mươi năm, vì ông ta mà âm thầm trả giá, không cần báo đáp. Cuộc sống không như ý, cô ta thành thùng rác phát tiết bực bội, tinh thần mệt mỏi thì trút vào, thân thể cần thả lỏng cũng trút xuống người cô ta, ngay cả đứa con vì ông ta mà sinh cũng chịu đựng hai mươi năm không có thân phận, bị chỉ trỏ. Cô ta trả giá vì Âu Dương Chấn Vũ bao nhiêu thì bây giờ hận ông ta bấy nhiêu.
Yêu càng nhiều thì hận càng nhiều!
Con người đôi khi rất kì lạ, một phút trước thề sống thề chết phải yêu nhau, ngay sau đó lập tức có thể hận chết ngươi.
"Âu Dương Chấn Vũ! Ông dám làm như vậy, ban đầu ông đối với tôi thế nào? Tôi trả giá hơn hai mươi năm đổi lại ông đối xử với tôi như vậy sao?" Lúc này Bạch Vương Tuyết khóc thật, cô ta khóc đến tê tâm liệt phế.
Âu Dương Chấn Vũ bị chuyện của tiểu minh tinh làm không thoát thân được, cũng nóng nảy như thùng thuốc nổ, nghe người vợ không giống như lúc trước nhỏ nhẹ lấy lòng ông ta, trấn an ông ta, ngược lại còn trèo lên đầu mình, ông ta lập tức nổi khùng, tất cả phẫn nộ nhẫn nhịn đều phát tiết lên người Bạch Vương Tuyết.
Dù sao chuyện xả giận không lí do này cũng không phải lần đầu tiên.
"Tôi đối với cô thế nào! Cô muốn tôi đối với cô như thế nào nữa, tôi đối với cô không tốt? Ăn uống đều là tôi cho, cô còn muốn thế nào, muốn làm lớn chuyện à?
"Cho dù bên ngoài tôi có cái gì cũng không đến lượt đàn bà nhúng tay vào! Cô thành thật một chút, đừng tưởng tôi cưới cô thì cô có thể khoa tay múa chân trước mặt tôi..."
Bạch Vương Tuyết giống như nổi điên, giãy giụa lao tới chỗ Âu Dương Chấn Vũ, cô ta giống như một con chó điên lâm vào tuyệt cảnh, dùng cách trả thù điên cuồng nhất.
"Á!" Cùng với tiếng hét thảm thiết, ngăn cản hỗn loạn, vợ chồng tân hôn đang cắn xé nhau bị lôi ra.
Chưa đến một hai giây đã xảy ra thảm kịch.
Bạch Vương Tuyết mặc áo cưới trắng tinh giống như bị điên rồi, gương mặt cô ta dữ tợn đáng sợ, máu đỏ tươi chảy ra từ miệng, nhìn kĩ miệng cô ta còn cắn một miếng gì đó...
Đó là một cái lỗ tai!
Bị cô ta dùng răng cắn đứt lỗ tai!
Vậy...
Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Âu Dương Chấn Vũ đang kêu la thảm thiết, sắp rống không nổi nữa, hiện giờ bên trái ông ta đẫm máu hết nửa khuôn mặt, còn có máu không ngừng chảy ra, bởi vì bộ mặt quá dữ tợn, làm sao còn là Âu Dương Chấn Vũ nho nhã như xưa, bây giờ so với ác quỷ đi ra từ địa ngục cũng không khác nhau mấy.
Đôi vợ chồng tân hôn này...
Một người miệng đầy máu điên cuồng, một người sắc mặt dữ tơn như ác quỷ.
Chuyện này thật vượt quá dự đoán của Hàn Thiên Hữu và Tiểu Vũ, nhìn thấy bọn họ chó cắn chó, thiếu niên có chút ngoài ý muốn.
Các phóng viên sôi trào cả người.
Trời ạ, hai vợ chồng tân hôn đánh nhau, còn cắn xé kịch liệt như vậy là lần đầu mới gặp.
Các phóng viên giống như điên rồi.
Thân thích trong nhà Âu Dương Chấn Vũ cũng điên rồi.
Bọn họ nhìn thấy trụ cột trong nhà, cây rụng tiền bị người ta cắn đứt lỗ tai, tức giận gào khóc la lối, một đám đều xắn tay áo hùng hổ muốn đánh nhau.
"Đánh chết con đàn bà này! Dám đụng đến em trai tao! Tại sao mày không đi chết đi!" Bọn chị gái anh rể của Âu Dương Chấn Vũ đầy lòng căm phẫn, lửa giận ngập trời, mấy người thường xuyên lao động chân tay quyền đấm cước đá đối với Bạch Vương Tuyết.
Cảnh sát cố gắng vây quanh, cuối cùng trường hợp không thể khống chế phải nổ súng cảnh cáo.
Vốn dĩ từ một vùng núi hẻo lánh đi ra, luôn có mấy người ngu ngốc điếc không sợ súng, không sợ chết mà còn muốn ra tay với Bạch Vương Tuyết mặt đã sưng vù.
"Tao đánh nó thì sao, làm gì không cho đánh nó? Dám hại người nhà tao, để xem tao có giết nó không!" Nói xong vẫn nhào lên muốn tiếp tục đánh.
Cuối cùng khuyên bảo không có hiệu quả, đám thân thích càng đánh càng hăng, thậm chí còn lôi kéo Âu Dương Chấn Vũ trong tay cảnh sát.
Cuối cùng đành phải một côn đánh vào đùi một gã trung niên hung hãn, tạm thời có thể ngăn cản nhưng cũng chỉ là nhất thời, bởi vì gã ta bắt đầu lăn lộn ngay tại chỗ, khóc la vang trời dậy đất: cảnh sát nổ súng giết người!
Khách mời nhìn thấy toàn bộ trò khôi hài này chỉ có thể 'ha ha' trong lòng.
Trước kia nghe nói Âu Dương Chấn Vũ gia cảnh bần hàn, trong nhà có một đống thân thích nghèo khổ nhưng bọn họ không nghĩ như vậy.
Thoạt nhìn Âu Dương Chấn Vũ có vẻ không tồi, nếu không có mấy chuyện xấu này, bọn họ cũng không đến nổi nào.
Nhưng hôm nay vừa thấy, hình tượng hoàn toàn vỡ nát, cả nhà thân thích giống như thổ phỉ, chống đối cảnh sát chưa nói, còn muốn giật tội phạm trong tay cảnh sát, lá gan của bọn người này thật sự rất lớn.
Cuối cùng không chỉ có Âu Dương Chấn Vũ và Bạch Vương Tuyết bị bắt đi, mấy chục thân thích còn lại ngoại trừ trẻ con thì tất cả đều bị mang đi, nhét tràn đầy mấy xe...
Thủ đô đã lâu chưa có xảy ra chuyện bát quái lớn như vậy.
Lần đầu nhìn thấy chuyện vạch mặt lớn thế này, mọi người nhìn theo xe cảnh sát rời đi, thật lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần lại.
Về phần Bạch Tiểu Xuyên đau đến sắp ngất xỉu cuối cùng cũng được đưa tới bệnh viện.
Tiệc cưới biến thành tiệc cười, ngoài mặt mọi người đều không chút thay đổi, cảm xúc ảm đạm nhưng trong lòng bát quái mấy ngày liền, khom người cười đến không thẳng lưng được, đến xe của mình tiếng nói chuyện cũng không quá lớn.
Khách mời đều đi rồi, tiệc cưới cứ bỏ dở như vậy.
Một đám thân thích của Âu Dương Chấn Vũ và Bạch Vương Tuyết mặt như màu đất, hai nhà vốn không thân thiết giờ biến thành oan gia, vô cùng ghét nhau.
Mấy tiểu minh tinh đến cũng về rồi.
Thiếu niên cũng đi theo Hàn Thiên Hữu trở về, ảnh đế nhàm chán đi theo phía sau bọn họ.
"Sao vậy?" Hàn Thiên Hữu nhận ra thiếu niên chỉ đi vài bước, vẻ mặt có chút kì lạ, đứng tại chỗ không muốn đi tiếp.
Thiếu niên đỏ mặt mím môi, cậu nhìn ảnh đế một hồi rồi quay qua nhìn Hàn Thiên Hữu, dường như có thiên ngôn vạn ngữ không thể nói ra.
"...."
"Rốt cuộc làm sao vậy, có phải không thoải mái không?" Hắn hơi lo lắng, nhóc con vừa nãy vẫn khỏe mạnh, tại sao đột nhiên lại khó chịu?
Thiếu niên đỏ mặt khẽ gật đầu.
"... Ừm"
Tiếng nói nhỏ đến sắp không nghe thấy.
Ảnh đế làm bộ như mình chỉ là một bình hoa, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời còn lỗ tai lại dựng thẳng lên nghe ngóng.
Hàn Thiên Hữu đột nhiên nhớ tới chuyện gì, kéo tay thiếu niên đi qua hướng khác nhưng cậu vẫn không chịu di chuyển nửa bước.
"... Không phải muốn đi vệ sinh sao? Tôi tìm cho em một phòng." Hắn nghĩ tới trước khi vào hội trường cậu nói muốn đi vệ sinh, đã kéo dài hơn một giờ rồi, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đỏ bừng thẹn thùng nhưng không dám nói, hắn lập tức nghĩ tới lí do này.
"Không, không phải." Thiếu niên có chút buồn rầu.
Hắn dừng bước, lúc này hắn thật sự không biết nhóc con bị làm sao.
"Nói đi, đều là người một nhà, không sao đâu." Hàn Thiên Hữu an ủi, nhìn gương mặt nghẹn đến đỏ bừng của cậu, hắn thật sự thấy rất đáng thương.
Thiếu niên lặng lẽ liếc qua ảnh đế một cái, rồi trộm nhìn thoáng qua Hàn Thiên Hữu đang lo lắng cho mình, cắn răng nhỏ giọng nói: "Em, em đau mông."
"... Một cước vừa rồi em rất dùng sức làm động tới vết thương trên mông, bây giờ đi đường cảm thấy rất đau." Cậu giải thích xong, cảm thấy xấu hổ muốn tìm cái hố dưới đất chui vào.
Quả thật rất dọa người.
Tại sao lại yếu ớt như vậy, mới cho kẻ thù một đá đoạn âm dương mà chính mình cũng bị thương.
Không biết có phải rất dùng sức hay không, vết rạn xương dường như lại nứt ra rồi, cậu phát hiện vừa đi vài bước thì mông cực kì đau.
Chẳng lẽ bị nghiêm trọng hơn rồi.
"... Không sao, tôi cõng em." Hàn Thiên Hữu nhìn nhóc con, không hề nhiều lời đi lên phía trước cậu, khuỵu chân, nghiêng người về phía trước.
Người đàn ông cao lớn anh tuấn, hắn bỗng nhiên làm ra một hành động ngoài ý muốn.
Hắn nói, hắn sẽ cõng cậu.
Thiếu niên bất thình lình nhìn một màn kinh ngạc.
Hàn Thiên Hữu là ai chứ, thân phận địa vị tài trí hơn người. Hắn làm người khác luôn có cảm giác cao cao tại thượng, lạnh lùng xa cách, không ai có thể xâm phạm.
Nhưng người này từ trước đến nay luôn lạnh lùng bỗng nhiên ngồi xổm xuống, trong trường hợp như vậy nói phải cõng cậu.
Thiếu niên hít hít cái mũi, hốc mắt hơi nóng lên.
Hàn Thiên Hữu khom người đợi một lúc, quay đầu lại nhìn về phía thiếu niên, nói với cậu: "Lên đi." Ngữ khí rất bình thản.
"Dạ."
Cậu gật đầu, ghé vào tấm lưng dày rộng rắn chắc của hắn, hai tay khoác qua vai ôm cổ hắn.
Hàn Thiên Hữu đứng dậy, hai tay nâng mông thiếu niên vững vàng cõng cậu phía sau lưng, sải chân bước đi, đương nhiên không quan tâm đến ánh mắt ngạc nhiên của mọi người xung quanh.
Có người trời sinh đã có một loại khí thế.
Ví dụ như Hàn Thiên Hữu, mặc dù sau lưng cõng thiếu niên mặc bộ váy rộng thùng thình rất nặng, nhưng bước chân hắn vẫn vững vàng hữu lực, tư thái đi đường hiên ngang khí thế như tướng quân vừa chiến thắng trở về, mang theo sau là chiến lợi phẩm to lớn, khoe ra làm bốn phương tám hướng kinh ngạc nhìn hắn.
Ảnh đế đang đóng giả bình hoa: "...."
Từ từ...
Đau mông là cái quỷ gì?
Không phải hắn hiểu lầm chuyện gì đi?
Còn Hàn Thiên Hữu nữa, cậu ta cũng thật nuông chiều đối phương, có thể tú ân ái tới vậy, nhưng mà đừng có trắng trợn như thế được không?
Ảnh đế cảm thấy mình sắp không quen người bạn thân này.
Cậu ta đã hãm sâu trong đó, đương nhiên đã thành tù binh của đối phương...
Hàn Thiên Hữu cõng thiếu niên một đường, lưng hắn dày rộng, cánh tay hữu lực, nâng thiếu niên phía sau lưng rất ổn định.
Tới chỗ đậu xe hắn mới nhẹ nhàng buông thiếu niên xuống, cẩn thận thả cậu vào xe.
Bởi vì ảnh đế đi cùng xe với bọn họ, Hàn Thiên Hữu trước tiên rất muốn bỏ lại bạn thân, để cậu ta tự bắt xe về.
Nhóc con của hắn đang bị thương, hiện tại khẳng định rất khó chịu mà còn mặc trang phục dày nặng, nếu không có ảnh đế chướng mắt này, nhóc con có thể biến thân thành sóc lông xù để hắn có thể ôm vào lòng.
"... Nhanh lên xe." Nhìn bạn thân một cái, cuối cùng Hàn Thiên Hữu vẫn lựa chọn buông tha cho cậu ta.
Ảnh đế không hề biết ý nghĩ trong lòng bạn mình, trong suốt đường đi chỉ biết im lặng làm một bình hoa.
Trên đường về trong xe thật yên tĩnh, ảnh đế cũng rất ít nói chuyện.
Hắn cảm thấy trên đường về mình đã hoàn toàn biến thành bóng đèn, bóng đèn công suất cao đặc biệt lớn.
Phía sau Hàn Thiên Hữu vẫn nắm tay thiếu niên, thường xuyên hỏi thăm một câu.
"Còn đau không?" Hắn hỏi.
Có hơi lo lắng cho cậu.
Thiếu niên hình như đang do dự, nửa ngày sau mới đáp lại: "... Ừm."
Một lát sau hắn lại hỏi: "Có phải rất đau không? Nhịn một lát, lập tức về tới nhà."
Thiếu niên trả lời: "Được, cũng không phải rất đau."
Mắt thấy sắp đến trang viên, Hàn Thiên Hữu hỏi thêm lần nữa, dường như đã quên trước đó đã hỏi hai lần, tuy rằng đi xe từ làng du lịch về biệt thự chỉ mất một giờ.
"Đừng sợ, lập tức hết đau." .
||||| Truyện đề cử:
Cô Vợ Câm Của Trùm Mafia |||||
Thiếu niên hự một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn lại nghẹn đỏ bừng.
"Thật ra cũng không đau lắm, em có thể chịu được."
Toàn bộ hành trình ảnh đế nghe không ít lời tâm tình không có dinh dưỡng, hắn đưa ra một kết luận.
Ba người đi cùng nhau nhất định có một cái bóng đèn.
Xe vào biệt thự dừng bên ngoài, quản gia ra mở cửa xe, lần này Hàn Thiên Hữu ôm thiếu niên theo kiểu công chúa, tuy cậu mặc váy cung đình rộng lớn nhưng khung xương khá nhỏ, lúc hắn ôm cậu trong lòng, nhìn cậu có vẻ càng nhỏ nhắn hơn nữa.
Thiếu niên được hắn ôm trọn, không tốn sức giống như ôm một con búp bê tinh xảo.
Hình ảnh này cũng cực kì đẹp mắt.
Cảnh tượng này nhìn trong nháy mắt thật giống như vào ngày kết hôn, chú rễ cuối cùng cưới được vợ mà hưng phấn ôm lên.
Trong lòng ảnh đế chua lè, nhưng hắn tỏ vẻ một chút cũng không hâm mộ.
Thiếu niên được Hàn Thiên Hữu bế lên lầu, một đường đi lên đến khi khuất ở chỗ rẽ lầu hai, tránh khỏi ánh mắt của ảnh đế và mọi người phía dưới.
Ảnh đế yên lặng thu hồi tầm mắt, nhưng khi nãy hắn thấy lúc Âu Dương Thiếu Vũ được ôm lên thì dưới làn váy bay lên dường như có vật gì đó rất kì quái.
Lông xù xù giống như da thú, rất mềm mại linh hoạt.
Tại sao bên trong váy mà có lông thú?
Trong lòng ảnh đế hơi khó hiểu, đây là quần áo phong cách gì vậy, bởi vì liếc mắt chỉ nhìn thấy một góc nhỏ, ảnh đế hơi tò mò chứ không để trong lòng.
Bởi vì mèo nhỏ hắn nuôi chạy tới còn kêu meo meo với hắn, tâm tư bị kéo đi rồi.
Hết chương 45. 8/12/2021
Edit: Thỏ Cụp Tai