*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chắc hẳn hương vị rất ngon……

Đây là ý nghĩ trong lòng của tất cả bọn họ.

Yến Bạch Thu cười híp cả mắt, đầu ngón tay bụ bẫm chỉ vào mấy khay thức ăn đặt trên bàn bắt đầu giới thiệu.

“Khay bên này là đựng đồ ăn chay, như các loại rau xanh, cải thìa, còn có nấm hương thái mỏng, đậu phụ tươi đều có giá là một văn tiền một xâu, còn khay này là cá viên, thịt viên, có cả thịt heo thái mỏng, tất cả đều là hai văn tiền một xâu. Đến khay bên cạnh là đậu phụ Trúc lâm mà nhà ta tự làm, bên trong dùng thịt cá làm, ba văn tiền một xâu. Còn cái này gọi là viên Tiểu ngưu, đừng thấy tên có vẻ hơi khó nghe, nhưng tất cả viên này đều dùng thịt bò làm ra, hàng thật giá thật, mỗi một viên đều là mỹ vị nhân gian, các người cũng biết giá thịt bò trong thị trấn rồi, cho nên mấy viên Tiểu ngưu này bán theo viên, một viên là ba văn tiền.”

Mấy món ăn chay, một xâu tuy nhìn cũng chẳng được bao nhiêu mà giá thì chỉ có một văn tiền bọn họ còn có thể miễn cưỡng tiếp thu, đến cả mấy món cá viên, thịt viên, ngó sen viên,... mọi người trong lòng cũng rõ ràng thịt là thứ tương đối đắt đỏ, nên mỗi xâu chỉ có thể cho vào hai viên, mà nếu đã đi ăn hàng thì không nên ngại đắt.

Nhưng cái món gì mà gọi là viên Tiểu ngưu ấy……

Ôi chao!

Thật sự là quá đắt rồi!

Có vài người thầm nghĩ, nhìn bề ngoài tuy tròn trịa đầy đặn, tỏa ra mùi thịt bò thơm phức nhưng căn bản cũng chỉ lớn hơn quả trứng cút có một chút mà thôi, thế mà bán những ba văn tiền, tuy bọn họ không có lấy, nhưng cũng có người lấy một xâu đậu phụ Trúc lâm, món này một que có khoảng bốn năm khối nhỏ nhìn cũng không ít.

Đến cái tên cũng thật kỳ cục, cứ trâu trâu bò bò nghe chẳng có văn hóa gì cả, nhưng may mắn là trong năm người, vị khách quen kia của Yến Bạch Thu rất nể tình mà chọn hai viên.

Yến Bạch Thu thấy thế, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, món này chẳng sợ không ngon mà là sợ do đắt quá chẳng có người mua, đây cũng là một chuyện phiền toái.

Hắn chỉ vào mấy món chính để ở trong cùng bàn dài nơi này có miến đã ngâm sẵn, đây là miến mua trong thị trấn, còn có một ít cháo loãng, với một ít mì sợi, tất cả đều vừa mới mua từ sáng.

"Ở đây có mì sợi và miến, đều đồng giá là một văn tiền một phần.”

Năm người vừa nghe, trong lòng nghĩ cách ăn này đúng là khá tiện lợi, sau khi chọn xong hết các loại đồ ăn rồi lại lấy thêm một chút món chính ăn cho chắc bụng.

Liễu Thanh Mai mặc tạp dề, hiền lành dẫn mấy vị khách nhân ra chỗ ngồi.

“Các vị khách quan, các ngươi qua bên này ngồi chờ trước, một lát nữa đồ ăn sẽ được bưng ra ngay.” Nàng là người hoạt bát lại năng nổ, gặp người lạ cũng không hề sợ hãi, lại chân thành như đối đãi với người trong nhà. Giúp mấy người tìm được vị trí tốt, xoay người liền đi lấy vài cái đĩa nhỏ đã rửa sạch sẽ, đem đậu phụ chiên, mỗi đĩa để vào hai khối, bày biện trước mặt mỗi thực khách.

“Đây là cửa hàng của chúng ta tặng cho mỗi vị khách một chút đồ ăn vặt, mời các vị từ từ thưởng thức.” Liễu Thanh Mai đem mấy cái đĩa đặt ở trước mặt từng người, mà ở trước mặt bọn họ, đều là vách tường, còn có vài cái ống đũa làm bằng trúc, duỗi tay ra là có thể trực tiếp lấy được đũa.

Ma lạt thăng còn chưa có xong, khách phải chờ, còn đối mặt với vách tường trống trải cũng không phải chuyện tốt gì, nên bây giờ đưa tặng họ chút đồ ăn vặt, Yến Bạch Thu đã cân nhắc kỹ, cũng coi như là cho khách hàng một phần quà tặng.

Thứ này tuy chẳng đáng là bao, mỗi người lại chỉ được một chút, nhưng khách hàng nhận được một món quà nhỏ cảm thấy vô cùng đặc biệt.

Yến Bạch Thu còn nhớ trước kia hắn hay cùng ăn cơm với đồng nghiệp ở một cửa tiệm, hương vị đồ ăn của nhà hàng kia thật ra cùng các tiệm cơm khác giống nhau, nhưng tiệm này lại tặng kèm thêm một đĩa đồ chua, củ cải giòn giòn rất ăn ngon miệng. Củ cải muối chỉ làm từ loại củ cải trắng thông thường nhất, cắt thành sợi dài vừa ăn, khi muối thả thêm vài lát ớt, lại cho thêm chút đường phèn, ăn rất giòn, từng miếng củ cải giòn ngon thấm đẫm gia vị chua, cay, mặn, còn mang theo vị ngọt nhàn nhạt ăn rất ngon miệng, chỉ cần nghe thấy tiếng nhai là đã thấy thèm, càng ăn càng mê, nhưng mỗi lần đến một bàn chỉ được tặng một đĩa nhỏ, thế là mấy người bọn họ lần nào cũng phải tranh nhau mà ăn.

Có mấy lần ăn cơm sau khi ăn chủ quán bưng ra đĩa củ cải muối cả bọn tranh nhau ăn hết, liền hỏi ông chủ có thể bán thêm cho đĩa nữa không, nhưng cửa hàng nói đây là hàng tặng không bán.

Yến Bạch Thu ăn ở cửa tiệm này nhiều năm mới nghiệm ra được phương pháp bán hàng này, dù không tốn quá nhiều chi phí mà lại hấp dẫn được khách hàng quay lại. Hiện tại hắn còn đang bận rộn, trong tay cũng không có thời gian rảnh, nhưng chờ thêm một thời gian nữa, hắn sẽ đi mua ít củ cải về xem sao.

Bên này vài vị thực khách đã lấy đũa bắt đầu nhấm nháp đậu hũ được tặng. Mà Yến Bạch Thu nhanh chóng đem đồ ăn mấy vị kia đã chọn đặt vào trong các giá nhúng [1], rồi mới cho vào trong nồi nước canh, tiện tay đảo đảo cái giá ở nồi bên cạnh.

[1]



Nồi lớn, đủ để cùng lúc mười mấy cái giá nên tạm thời vẫn đủ dùng. Có thể là do trong khoảng thời gian này hắn mở quán bán gỏi cuốn lạnh, tay chân nhanh nhẹn hơn, động tác cũng trở nên vui mắt, chỉ mất một lúc, phần ma lạt thăng của cả năm người đều đã cho vào trong nồi nước dùng.

Yến Bạch Thu nhìn xuống dưới bếp lò, lửa đang lớn, không cần phải bỏ thêm than đá.

Sau khi nhóm khách đầu tiên bước vào, sinh ý liền ùn ùn kéo đến, lục tục lại có thêm hai vị khách nữa, bọn họ cũng do mùi hương mà theo tới, vừa trông thấy các khay thức ăn chay màu sắc rực rỡ cùng đủ loại thịt viên bên trong thì không khỏi há hốc mồm.

Yến Bạch Thu lại tiếp tục giới thiệu, khi hai vị này còn đang sững sờ, thì lúc này lại có thêm hai cô nương tiến vào, nhìn dáng vẻ thì chắc hẳn là đang đi mua son phấn, tò mò nhìn vào trong.

Lúc này trong tiệm đã có hơn mười người, không gian trở nên chật trội, Yến Bạch Sinh thân hình có chút cồng kềnh bèn mở cửa sân sau, chạy ra bên ngoài.

“Cầu Cầu, lát nữa có việc, thì kêu cha một tiếng.”

Yến Bạch Thu dựa vào trang phục của mấy vị khách tới ăn ma lạt thăng mà phân biệt, Yến Bạch Tuyết nhìn mọi người làm để học theo, nàng thuận tiện lấy mấy cái chén, đem những đồ đã làm xong để vào các chén, còn Liễu Thanh Mai phụ trách mang tới từng bàn.

Yến Bạch Tuyết có trí nhớ tốt, nhỏ giọng nói nương: “Nương, ngài nhớ sai rồi, chén này là của vị tiểu ca áo xanh ngồi đằng kia.” Đồng thời, nàng cũng đem những gì mọi người lấy ghi vào trong lòng, còn nếu như không nhớ được, nàng sẽ tìm vài mảnh giấy, dùng than ghi số tiền ra là được.

Còn lúc này, Liễu Thanh Mai đem một thân bản lĩnh trước khi kết hôn phát huy ra hết, thoăn thoắt mang cho mấy người mới tới một phần đậu hũ chiên, sau đó bưng ra cho năm vị tới đầu tiên mỗi người một cái chén lớn, miệng chén này đặc biệt rộng, nhìn giống như cái loại chén ăn canh, nhưng thấp hơn, cho nên dù bên trong rau dưa với thịt cùng món chính không nhiều lắm, nhưng khi múc canh vào lại có vẻ đầy ắp.

Tràn đầy cả một chén lớn, mấy người lúc này mới phát hiện ra đúng là rất nhiều, nhưng hiện tại bọn họ cái gì cũng mặc kệ, cầm lấy đôi đũa, xắn tay áo, bắt đầu ăn.

Mấy người này đều chọn vị cay, mới lấy đũa đảo một cái, mùi hương của các loại rau dưa cùng thịt viên nấu chín đã bay ra, khiến cho người ta có cảm giác giống như đang được ăn lẩu ngày tết, trên bát ai cũng có một lớp tương ớt hồng hồng, lấy đôi đũa kẹp một viên thịt để vào trong miệng, cái hương vị cay nồng này trong nháy nháy mắt đã đem khoang miệng chinh phục.

Chủ yếu là do mùi thơm kia, ma lạt thăng sau khi bưng tới, mấy người kia đã vùi đầu ăn ngấu nghiến, sau nghe vài tiếng nhai nuốt từ mấy vị kia phát ra, lại càng cảm thấy đói bụng, nên đẩy nhanh tốc độ chọn lựa đồ ăn.

Hai vị cô nương cũng chọn một ít, lúc này ngồi ở một góc chờ đợi, vì quán nhỏ lại chen chúc thêm nhiều người nên nhìn có chút đông, nhưng do có đủ nhân thủ nên thật ra cũng không vội đến vậy.

Đồ cho mấy vị khách tới sau cũng đã được bưng lên, sau đó lại có thêm vài người khác tới nữa, Yến Bạch Thu bèn tranh thủ lúc rảnh rỗi tiếp đón những người này, vừa quay đầu lại phát hiện ra một gương mặt quen thuộc.

Đây chẳng phải tiểu ca giết heo đã giúp hắn giáo huấn mấy tên ác bá đó sao? Hơn nữa tiểu ca giết heo còn mang theo cả thủ quỹ tiên sinh cùng gã sai vặt trong nhà lại đây ủng hộ, Yến Bạch Thu lập tức cảm thấy cửa tiệm chắc chắn sẽ phát triển mạnh mẽ.

“Hoan nghênh hoan nghênh.”

Tư Trấn Khấu đem hộp quà trong tay đưa cho Yến Bạch Thu, nhàn nhạt nói: “Đây là lễ vật mừng khai trương cửa hàng.”

Yến Bạch Thu vui mừng khôn xiết, cảm thấy thật ngoài ý muốn.

“Này, thật đúng là ngại quá, lại còn làm phiền ngài tốn kém.” Nhưng đây lại là ý tốt mà người ta cất công chuẩn bị, vậy nên Yến Bạch Thu vẫn thành thật nhận lấy.

“Mấy vị lúc này chắc hẳn là đang đói bụng rồi, mau tới nếm thử đồ ăn vặt đặc sản của cửa tiệm nhà ta, này, đây là cái sọt tre, nếu thích ăn cái gì cứ thoải mái chọn lựa, ta mời các vị ăn.”

Yến Bạch Tuyết mặc dù không lên tiếng, trong lòng lại yên lặng nhớ kỹ từng món.

Mà Liễu Thanh Mai đang nhàn rỗi không có việc gì làm, đứng ở bên ngoài cho thoáng, lỗ tai nhạy bén đã bắt được trọng điểm.

Cầu Cầu nhà nàng rất keo kiệt với người ngoài, mỗi một văn tiền đều phải tính toán cẩn thận, không để sót một đồng, tính tình so với bất cứ người nào trong nhà đều keo kiệt hơn, hôm nay đúng là kỳ lạ, cửa hàng vừa mới khai trương không được bao lâu, đã hào phóng như vậy, còn một hơi mời cả ba người…

Liễu Thanh Mai nghĩ đến chuyện mấy hôm trước chồng mình kể lại, nàng vốn còn không tin, nhưng đã bắt đầu cảm thấy có điểm không ổn rồi.

Ôi chao cái thể trạng này, cánh tay lực lưỡng này, còn cả vòng eo này, thằng bé thật sự sẽ không lại tiếp thục thua trên tay một nam nhân nữa chứ.

Nhưng lúc này người nhiều, lại đang ở cửa hàng, Liễu Thanh Mai không đến nỗi không có đầu óc như vậy, nàng liền coi như không nhìn thấy.

Mai mắn tiểu ca mặt sẹo kia vẫn còn rất thức thời, không đáp ứng với đứa bé ngốc này của nàng.

“Vẫn phải tính, hôm nay ngươi vừa mới khai trương, cứ coi chúng ta như khách nhân khác là được.” Tư Trấn Khấu lập tức cự tuyệt.

Yến Bạch Thu cũng không từ chối, đưa cho người ta sọt tre, giới thiệu lần lượt các món ăn cùng giá cả, còn cả món chính.

Tư Trấn Khấu mặt không biểu tình, chọn đồ rất nhanh, lấy ít rau dưa, lại nhặt nhiều món ăn mặn, kể cả món viên Tiểu ngưu kia, thời điểm nghe thấy tên, cũng chỉ nhướng mày một cái, còn rất có tính khiêu chiến mà nhặt mấy viên. Nhưng thật ra thủ quỹ tiên sinh Thẩm Trác ở ngay sau hắn, vừa nghe thấy cái tên bất nhã này, cười tươi trên mặt lập tức cứng đờ, làm cho người ta có cảm tưởng gã sắp hỏng mất rồi.

Gã sai vặt thì chẳng sao cả, lại còn nhặt không ít.

“Ta thật ra muốn nếm thử, cái tiểu ngưu hoàn này rốt cuộc tại sao lại lấy cái tên như vậy?” Đương nhiên, còn vì một lý do nữa là bởi vì tiểu mập mạp này mỗi lần làm đồ ăn vặt đều vô cùng ngon.

Lần trước đại nhân sau khi mang về một ít cái món cuốn gì đó, hắn cùng Thẩm Trác nếm thử, cảm thấy thậy thật bất ngờ, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được, tiểu mập mạp còn có bản lĩnh như vậy.

Này nhé, tiểu mập mạp nói với đại nhân nhà hắn hôm nay sẽ khai trương cửa tiệm, thế là từ ngày hôm trước đại nhân đã từ chối không ít đơn buôn lậu thịt heo, thu quán từ rất sớm, chỉ là để đi tới nhà của tiểu mập mạp.

Đặc biệt còn không biết xấu hổ nói là mời bọn họ ăn một bữa……

Có bản lĩnh thì nói thẳng ra là quan tâm sinh ý của tiểu mập mạp, còn viện ra đủ thứ lý do, mục đích quá rõ ràng.

Ban đầu còn tưởng rằng vị trí của quán không dễ tìm, nhưng vừa đi trên phố, mùi hương độc đáo kia vừa bay ra, đại nhân nhà hắn đã tìm thấy rồi, nhưng làm làm cho người ta trợn mắt há mồm chính là...

Nhỏ như vậy, lại còn hẻo lánh như vậy, mà vẫn có thể tìm được, đây chẳng nhẽ là tiếng gọi tình yêu đích thực trong truyền thuyết sao.

Note: Viên Tiểu ngưu bản gốc là Tiểu ngưu hoàn có cách hiểu khác là "tiểu kê kê của chú trâu nhỏ"=)))

Xin chào các bạn mình là edit Hành đây. Thật sự là bộ truyện này mình đã làm xong đến chương 51 rồi cơ, nhưng mà do một vài lý do ngốc nghếch mà mình đã làm mất hết toàn bộ phần Word từ chương 1 đến chương 51 rồi nên trong một đoạn thời gian mình đã nản lắm luôn và đếch muốn làm lại truyện nữa. Nhưng mà dạo gần đây do lương tâm bị chó tha đi lâu lắm rồi đã lết trở lại với cả mình cũng muốn vượt qua nỗi đau thất tình part 3 nên mình sẽ cố gắng hoàn thành nốt câu chuyện mới đi được 1/3 chặng đường này và do lâu ngày quá rồi không edit với cả cũng cao tuổi rồi nên mình đã quên mất khá nhiều chi tiết như là họ của anh công vân vân mây mây... chính vì vậy mấy chương gần đây có khá nhiều lỗi hoặc chương trước, chương sau có nhiều thông tin bị sai lệch không hợp lý thì mong các bạn comment vào ngay phần bị lỗi đó mình sẽ cố gắng hết sức đọc comment của từng bạn để sửa đổi. Cuối cùng là cảm ơn các bạn rất nhiều mỗi lượt đọc, mỗi nhận xét của các bạn đã tạo động lực cho mình trưởng thành hơn rất rất nhiều, thân mến yêu các bạn. Moa~moa~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play