"Cô đừng khóc, cô mau bảo Ngôn Ngôn nhanh chóng quay trở lại đi." Quý Hựu Ngôn nghe thấy người kia nói vậy.


Chung Thanh Ngọc nức nở đáp, "Ngôn Ngôn, bố con đổ bệnh rồi, con về đi. Ở bệnh viện tuyến đầu. Vừa nãy mẹ... mẹ có gọi cho con nhưng con thay số rồi, mẹ không liên lạc được..."


Giọng mẹ đầy bất lực, Quý Hựu Ngôn nghe mà trái tim tan nát.


"Mẹ, con sai rồi." Nước mắt cô tuôn như mưa, "Mẹ đừng sợ, giờ con đang đến sân bay, mẹ chờ con, con sẽ sớm quay về."


Rõ ràng đã mấy năm không gặp, rõ ràng ngăn cách giữa bọn họ như có cả núi cao biển rộng, thế nhưng vào lúc này đây khi nghe thấy thanh âm Quý Hựu Ngôn, lắng nghe Quý Hựu Ngôn an ủi, Chung Thanh Ngọc vẫn như tìm được nơi để dựa dẫm, trái tim cảm giác được chở che.


Khi đến sân bay, Quý Hựu Ngôn cúp máy, lau khô nước mắt rồi xuống xe.


Trên máy bay, Quý Hựu Ngôn mím môi, mệt mỏi ngồi dựa vào ghế. Toàn bộ ký ức kiếp trước lẫn kiếp này ồ ạt lướt qua tâm trí cô.


Năm ấy cô hai mươi tuổi, con đường theo đuổi giấc mơ âm nhạc hoàn toàn không phải định hướng cha mẹ định sẵn cho cô, bọ họ đã an bài một hướng đi mà cô chỉ việc đi từ đầu đến đích, thế nhưng cô đã từ bỏ hình ảnh con nhà người ta từ nhỏ của mình, từ bỏ niềm kiêu hãnh của bố mẹ mình, đầu tiên là thôi học, buông xuôi thứ tiền đồ tươi sáng trong mắt người khác, thậm chí cả nhân duyên, bị mọi người đánh giá là bất hiếu bội bạc.


Bố của cô dành cả đời để nghiên cứu chuyên sâu đã coi tất cả mọi thứ đều là thứ phẩm, chỉ học thuật là thanh cao. Dường như kể từ giây phút cô chào đời, ông đã hoạch định sẵn cho cô cả tương lai về lâu về dài: chăm chỉ học hành, sinh hoạt an yên. Đợi tốt nghiệp xong thì làm giảng viên đại học giống bố mẹ hoặc thi công chức, kết hôn với một người môn đăng hộ đối, dù nhạt nhẽo nhưng sẽ là những tháng năm an nhàn.


Bố cô không hề ưa mấy cô ca sĩ diễn viên suốt ngày tô son điểm phấn, lấy lòng người khác, bán rẻ tiếng cười chỉ đổi lấy cái danh 'Ngôi sao màn bạc', trong mắt ông công việc ấy chẳng có gì khác biệt những con hát thời xưa. Sau một trận cãi vã kịch liệt, ông đặt ra ba cái 'tốt' mà ông đã luôn đề ra rồi nghiêm nghị chất vấn, "Đã bao nhiêu năm, bao nhiêu dự định bố suy nghĩ vì muốn tốt cho con, đến bản thân bố còn cảm thấy là một người cha, bố đã tận lực, không thẹn với lương tâm. Nhưng giờ này bố nói gì con cũng không nghe nữa đúng không? Bố không quản được con nữa đúng không? Trong mắt con không còn bố con nữa đúng không?!"


Quý Hựu Ngôn cũng nghển cổ lên uất ức, "Toàn những thứ bố cho là tốt, nhưng chẳng có thứ nào giống như con mong muốn cả! Bao nhiêu năm qua con chẳng có lấy một chút tự do, con là con người! Nào phải con rối cho cho bố thích đặt đâu thì đặt nấy, bố đã từng hỏi con ước ao điều gì chưa?"


Bố giận dữ đến mức run người, trầm giọng hỏi, "Vì thế nên là bố sai, bố có lỗi với con đúng không?"


Cô cắn môi không đáp, nước mắt trào ra. Không thể hiểu thấu, ông ấy chẳng bao giờ nghĩ mình sai, với ông ấy bản thân làm gì cũng cho là đúng.


Thái độ ngầm thừa nhận khiến bố càng thêm phẫn nộ xen lẫn đau lòng, ông chỉ vào cửa gắt gỏng, "Được, con đã muốn tự do thì bố cho con tự do! Là Quý Trường Tung có lỗi với con, nếu như nhà họ Quý này đã không còn đủ để con thỏa sức tung cánh nữa thì Quý Hựu Ngôn, nghe cho rõ đây, hôm nay nếu con bước ra khỏi cánh cửa kia thì Quý Trường Tung sẽ không còn..."


Mẹ cố gắng ngăn cản bố, song lại bị ông đẩy ra. Ông nói rằng, "Quý Trường Tung sẽ không còn đứa con gái nào nữa, đại học Kinh Hoa cũng không có một sinh viên như con. Đừng mang theo những cái tên ấy để đi lấy lòng người khác, bôi nhọ nề nếp gia phong, mang tiếng xấu cho gia đình và trường học!"


Quý Hựu Ngôn thấy ông tuyệt tình thì đang khóc bỗng nở nụ cười, nản lòng thoái chí. Cô quỳ xuống dập đầu vái ông một lạy, trở về phòng kéo va li hành lý, không để ý tới mẹ đang kêu gào mà cứ thế rời đi, đầu không ngoảnh lại.


Mẹ đuổi theo cô, dúi cho cô một tấm thẻ ngân hàng. Trên mặt mẹ ngang dọc nước mắt, bà như có hàng vạn lời muốn nói, vậy mà cuối cùng chỉ thốt lên, "Đi đi thôi, hãy tự lo cho mình."


Trên đường cô nhận được tin nhắn đến từ mẹ, nội dung là: "Ngôn Ngôn, mẹ cũng rất thất vọng về con, giống như bố con vậy. Nhưng bây giờ mẹ biết có khuyên nhủ gì cũng không được, mẹ cũng không muốn chỉ trích con điều gì. Mẹ chỉ mong con sẽ có trách nhiệm với sự lựa chọn của bản thân, đừng bao giờ hối hận. Người nhà không giúp được con, con hãy chăm sóc bản thân thật tốt, tự thu xếp ổn thỏa mọi thứ. Hy vọng giấc mơ  của con sẽ thành hiện thực, con đường sự nghiệp cũng sẽ thành công."


Quý Hựu ngôn ôm điện thoại ngồi sụp xuống vệ đường, khóc đến mức ruột gan đứt đoạn.


Lúc rời khỏi Duyên Châu, cô quay đầu lại liếc nhìn thành phố này một lần cuối. Giờ đây cô đã có thể theo đuổi ước ao, cô thề nhất định sẽ xông pha hết mình.


Nhưng hiện thực tàn khốc hơn tưởng tượng của cô gấp bội lần. Vào giới giải trí hai năm mà cô vẫn là một kẻ vô danh tiểu tốt, vô công rồi nghề. Cô không dám liên lạc với bạn học, bạn bè hay thầy cô giáo cũ, càng không có mặt mũi liên lạc với bố mẹ.


Đầu năm thứ tư, bởi vì cô liên tục hoạt động trên mảng phim truyền hình nên sự nghiệp cũng có chút khởi sắc. Năm đó vào dịp Tết cô thu hết dũng khí trở về tìm bố mẹ. Song cô không tìm được họ, bọn họ chuyển đi mất rồi. 


Mẹ nhận điện thoại của cô, hai người hẹn nhau ở một quán ăn.


Chưa nói được đôi câu, mẹ đã hỏi cô rằng tin đồn đồng tính luyến ái giữa cô và Cảnh Tú có phải sự thật không.


Cô không thể mở miệng phủ nhận, thái độ trầm mặc dường như thay cho câu trả lời.


Mặt mẹ biến sắc, bà trách mắng, "Con có thật sự biết mình đang làm gì không thế? Đây là giấc mơ mà con nói khi đó ư? Đây là cuộc sống tự do mà con mong muốn sao? Lúc trước kể cả khi bố con nói đó là một chốn hỗn tạp nên không cho con đi, mẹ vẫn lựa chọn tin tưởng con, còn khuyên nhủ bố con nữa. Nhưng con xem sau khi rời khỏi nhà con đã làm những gì? Con có biết trên báo người ta nói về con thế nào không? Con có biết người khác chỉ chỉ trỏ trỏ bố mẹ xong rủ rỉ tai nhau những gì chứ? Con có biết khi bạn bè đồng nghiệp mang những tin tức báo đài truyền khắp nơi tới hỏi bố mẹ, bố mẹ xấu hổ và lúng túng mức nào không?"


"Con hãy nói cho mẹ biết rằng không phải vì danh lợi nên con mới bán rẻ chính mình, theo chân một đứa con gái đi."


Quý Hựu Ngôn đỏ mắt hỏi bà, "Mẹ, mẹ đối xử với con như vậy ư? Mẹ không tin con sao?" Người khác có nghĩ về cô thế nào cũng được, nhưng chẳng lẽ mẹ cô cũng nghĩ về cô như thế.


Mẹ không hỏi mấy năm qua cô đã ngậm đắng nuốt cay ra sao, chịu bao nhiêu oan ức tủi khổ, vừa mở miệng đã chỉ trích rồi nghi vấn. Có phải họ chỉ để tâm đến thể diện của mình hay không?


"Nếu con nói không phải, vì yêu nên con mới ở bên cô ấy, con chính là người đồng tính thì mẹ sẽ thấy dễ dàng chấp nhận hơn sao?"


Mắt mẹ cũng đỏ ửng, bà không nói gì. Một lát sau bà mới bảo, "Mẹ không chấp nhận thì con có thay đổi không?"


Quý Hựu Ngôn nhìn bà, nháy mắt lệ tuôn rơi, "Thay đổi sao giờ ạ? Con cũng chẳng có cách nào hết." Thái độ của cô chuyển sang lạnh lẽo cứng rắn.


"Con làm mẹ quá thất vọng. Con đi đi, đúng như con mong trước kia, chúng ta đừng liên lạc nữa." Mẹ không nhìn cô, cứ như thể nhìn thêm một chút cũng sẽ khiến mắt ô uế.


Trái tim Quý Hựu Ngôn như bị xẻ ra làm nhiều mảnh, máu me đầm đìa. Lòng kiêu hãnh và sự tổn thương khiến cô không thể cúi đầu.


Cô cứng họng, lau khô nước mắt, gằn từng chữ một, "Xin lỗi, sinh ra một đứa con gái như con khiến bố mẹ hổ thẹn nhiều rồi." Dứt lời, cô để lại tấm thẻ ngân hàng trước kia Chung Thanh Ngọc đưa mình, rời đi giữa gió tuyết.


Sau khi trở về, công việc của cô thu được tiến triển nên mỗi tháng cô gửi tiền cho Chung Thanh Ngọc, có điều Chung Thanh Ngọc sau khi nhận ra đã chuyển trả lại một con số gấp đôi nhằm biểu thị sự từ chối. Trái tim Quý Hựu Ngôn nguội lạnh dần, sau đó cô ngừng chuyển tiền, thi thoảng lễ Tết hay có dịp mới gửi ít đồ góp cho trường bọn họ.


Về sau thông tin liên lạc cá nhân của cô bị rò rỉ, cô đổi sang số khác, gửi tin nhắn cho mẹ cũng nhận ra số điện thoại của mẹ đã không còn tồn tại. Mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái giờ trở nên như thế này cũng thật đáng thương. Quý Hựu Ngôn dần tuyệt vọng. Cô không biết tại sao lại để đến nông nỗi này, cũng không biết phải làm gì mới có thể để bố mẹ hài lòng, mới có thể để bọn họ  tiếp thu cô. Ngoại trừ việc dốc sức, dốc sức hơn nữa cho sự nghiệp, giành lấy cho mình một chút thành tựu thì cô chẳng thể làm gì được nữa, lòng cô đầy hoang mang.


Rồi sau đó cô và Cảnh Tú chia tay, cô bị đóng băng hoạt động, sinh hoạt loạn như cào cào, chẳng tự lo nổi bản thân, còn triệt để đánh mất liên lạc với bố mẹ. Đến tận khi theo gót Ngụy Di Chân, dựa vào thực lực bản thân để đạt giải thưởng ảnh hậu, cô mới định trở về tìm bọn họ. Nhưng không kịp.


Cô chết rồi.


Giờ đây tỉ mẩn ngồi hồi tưởng lại chuyện kiếp trước, lại ngẫm nghĩ lại giọng điệu yếu ớt suy nhược của mẹ ban nãy, Quý Hựu Ngôn hối hận day dứt khôn nguôi. Có phải đời trước cũng xảy ra chuyện tương tự không? Đời trước bố cũng đổ bệnh như thế này? Vậy kiếp trước khi mẹ hoang mang sợ hãi nhất, bà đã không liên lạc được với mình ư?


Mình thật là một đứa con gái bất hiếu.


Quý Hựu Ngôn che mắt, hít một hơi thật sâu.


Ngụy Di Chân nhận ra tâm trạng cô không tốt bèn an ủi, "Chú được đưa đi cấp cứu kịp thời mà, người tốt sẽ gặp được điều lành, nhất định sẽ không sao đâu."


Quý Hựu Ngôn nhỏ giọng đáp, "Vâng."


Một lát sau khi bình tĩnh trở lại, Quý Hựu Ngôn mới hỏi Ngụy Di Chân, "Mẹ em bảo không liên lạc được với em, thế sao mấy người lại biết chuyện này vậy?"


Ngụy Di Chân từ tốn suy ngẫm lại toàn bộ mọi việc, cũng nhận ra có điểm kỳ quái. Chị thành thật trả lời Quý Hựu Ngôn, "Cảnh Tú đột nhiên gọi điện báo chị biết đấy. Lúc đó chị đã vô cùng kinh ngạc."


Tim Quý Hựu Ngôn đập loạn nhịp, cô hỏi theo phản xạ có điều kiện, "Sao cô ấy lại biết?!"


"Chị nào rõ. Lúc đó chị cũng không nghĩ ra để mà hỏi."


Tâm trí Quý Hựu Ngôn nảy sinh một khả năng, nhưng cảm giác quá khó tin, ngay sau đó cô nghĩ tới khả năng thứ hai, rồi lại thấy khó chấp nhận. Cô xoa trán, quyết định gạt hết nghi hoặc xuống.


Cô trưng cầu ý kiến của Ngụy Di Chân, "Chị này, khả năng cao em phải ở bệnh viện theo dõi một thời gian, chị xem công việc..."


Ngụy Di Chân thở dài, "Cũng không phải không có cách giải quyết. Chị sẽ nỗ lực đàm phán với đối tác, cái gì lùi được thì lùi, nhưng mà việc thu hình ngày kia thì gấp quá, khả năng cao không bàn giao được cho ai."


Trái tim Quý Hựu Ngôn chùng xuống.


"Sau khi máy bay hạ cánh, chị sẽ thử tìm xem có ai giúp được em không nhé." Ngụy Di Chân nói, "Chuyện của chú bây giờ là tối quan trọng, trước cứ xem tình hình của chú đã, sau đó tính toán chuyện sắp xếp ổn thỏa sau."


Cũng chỉ đành thế thôi. Quý Hựu Ngôn mệt mỏi đáp, "Vâng, phiền chị nhiều."


Sau ba tiếng rưỡi, Quý Hựu Ngôn, Ngụy Di Chân và Lâm Duyệt đến Duyên Châu. Lúc rời máy bay, nghe thấy được khẩu âm quen thuộc vang lên khắp phi trường, trong lòng Quý Hựu Ngôn ngổn ngang trăm mối cảm xúc. Cô không ngờ lần này về đây lại trong tình huống như hiện tại.


Ngoài phi trường đã có xe chờ sẵn, Quý Hựu Ngôn lên xe, đến thẳng bệnh viện.


Lúc xuống, trông thấy tấm biển hiệu màu vàng của bệnh viện khiến trái tim Quý Hựu Ngôn đập thình thịch, chân như mềm nhũn ra. Cô dựa theo chỉ dẫn qua điện thoại của mẹ tìm được bóng lưng đơn bạc của bà trên hành lang khu giám hộ.


Bà đang dựa sát vào kính nhìn vào trong phòng bệnh. Bên cạnh có một người phụ nữ tuổi tác xấp xỉ đang dìu bà, đằng sau là hai người đàn ông, một người khoảng lục tuần, người còn lại tầm tuổi cô.


Quý Hựu Ngôn khó thở, bước chân nặng nề tiến lại gần bọn họ.


Tiếng giày cao gót của cô va chạm vào nền gạch trở nên đặc biệt chói tai giữa đêm hôm vắng lặng, bên phía Chung Thanh Ngọc nghe thấy bèn quay đầu nhìn lại, đụng đến tầm nhìn của Quý Hựu Ngôn.


Bấy giờ Quý Hựu Ngôn mới thấy rõ dáng vẻ của Chung Thanh Ngọc. Mái tóc bà luôn giữ chỉnh tề thì giờ rối bù, con mắt đỏ ửng, nét tiều tụy và uể oải dễ thấy. Trông bà già đi thật nhiều, tấm lưng trước nay luôn thẳng tắp giờ đã hơi cong. Cũng không còn thấy được dáng vẻ hoa khôi khoa tiếng Pháp năm nào nữa.


Nước mắt che mờ tầm nhìn của Quý Hựu Ngôn. Cô không kiềm chế nổi, rảo bước nhanh về phía Chung Thanh Ngọc, ôm lấy bà nghẹn ngào thốt lên.


"Mẹ, con về rồi đây, mẹ, xin lỗi, con đến trễ."


Chung Thanh Ngọc cứng người vài giây, từ từ cũng đáp lại cái ôm của cô, nước mắt bà thấm ướt bả vai Quý Hựu Ngôn.


Mặc kệ việc giữa bọn họ từng có bao nhiêu thứ ngăn cách, chí ít tại giây phút này, Quý Hựu Ngôn cảm nhận được trái tim của họ đang cùng chung một nhịp điệu.


Mọi người đứng bên cũng lau lệ. Mẹ Lục Phóng - giáo sư Lưu vỗ vai cả Quý Hựu Ngôn lẫn Chung Thanh Ngọc, an ủi, "Về là tốt rồi, về là tốt rồi, giờ đừng khóc nữa, khóc nhiều hại thân."


Quý Hựu Ngôn nhớ ra ở đây còn người ngoài liền gạt đi nước mắt. Cô buông Chung Thành Ngọc, thay bà lau nước mắt, hỏi, "Mẹ, đừng khóc, tình hình bố thế nào rồi ạ?" Cô đặt tay lên tấm kính phòng giám hộ, xót xa nhìn Quý Trường Tung nằm trên giường bệnh.


"Hiện tại qua khỏi cơn nguy kịch rồi, nhưng bác sĩ bảo triệu chứng chưa ổn định, sau còn phải quan sát thêm." Giọng Chung Thanh Ngọc khàn đặc.


Quý Hựu Ngôn đỡ Chung Thanh Ngọc ngồi xuống ghế dựa.


"Tình huống của chú là nhiễm toan ceton, còn có cả biến chứng tiểu đường thế nên lần này nguy hiểm tính mạng lắm, may mà cấp cứu kịp thời nên ổn cả." Người đàn ông đứng bên nhẹ nhàng giải thích. Ánh mắt anh ta nhìn Quý Hựu Ngôn đầy ắp trìu mến yêu thương.


Bấy giờ Quý Hựu Ngôn mới nghiêng người nhìn về phía Lục Phóng với người nhà.


"Ngôn Ngôn này, để anh dẫn em đi gặp bác sĩ điều trị chính nhé." Lục Phóng săn sóc đề nghị.


Quý Hựu Ngôn gật đầu. Cô suy nghĩ thêm một chút rồi quay đầu nói với Ngụy Di Chân và Lâm Duyệt, "Chị dẫn Duyệt Duyệt đi mua ít đồ ăn nóng cho mẹ em với cô chú ăn được không ạ." Đêm hôm khuya khoắt, cô không yên tâm khi để Lâm Duyệt ra ngoài một mình.


Giáo sư Lưu khách khí đáp, "Không cần..."


"Cần ạ." Quý Hựu Ngôn thành tâm khom người với bọn họ, "Tạ ơn cô chú, cảm ơn cả... anh Tiểu Phóng nữa, cảm ơn mọi người."


Giáo sư Lưu xoa đầu cô, dịu dàng đáp, "Chuyện nên làm thôi." Bà ngồi xuống bên cạnh Chung Thanh Ngọc, kéo tay Chung Thanh Ngọc đặt trên đầu gối vỗ vỗ, khuyên nhủ, "Bây giờ con gái về rồi, chuyện đã qua hãy để cho nó thuộc về quá khứ, người một nhà quan trọng nhất là bình an, chị thấy đúng không?"


Chung Thanh Ngọc dõi theo bóng lưng ngày càng xa của Quý Hựu Ngôn, nước mắt lại ứa ra lần nữa. Bà khẽ gật đầu.


Giáo sư Lưu nhìn về bóng lưng sánh bước bên nhau của con trai mình với Quý Hựu Ngôn, thở dài.


Cô con gái nhà họ Quý xuất chúng như vậy, cách đối nhân xử thế cũng chu đáo ân cần, cẩn thận ý tứ. Nhà bọn họ rất ưa thích, con trai họ cũng say mê.


Đáng tiếc.






Tác giả có lời muốn nói:


Cô Cảnh gặm nguyên quả chanh: Tôi cũng thích.


Về những vấn đề liên quan đến phương diện y học trong truyện thì bởi vì tôi không có kiến thức chuyên sâu mà chỉ tìm hiểu tư liệu để viết, cho nên có thể có bug, mong mọi người thông cảm.


Tiện đây kể luôn, mấy chương trước có người bình luận vấn đề liên quan đến một đoạn miêu tả rắc rối xung quanh chiếc micro, người tổ chức và sân khấu, lúc ấy tôi có phản hồi và giải thích, cảm ơn ý kiến của bạn đọc. Sau đó bởi vì có những người khác bày tỏ không vui nên tôi muốn xóa bỏ những đoạn về sau, thành thử phải xóa hết bình luận, cốt để xóa phản hồi của tôi thôi nên mong bạn đọc sẽ không hiểu nhầm.


Dù thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn hy vọng câu chuyện của mình có thể mang đến chút niềm vui hạnh phúc nhỏ đến các bạn đọc đáng yêu.


Đương nhiên nếu có thể thì dành thêm cả

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play