Trong lòng Hứa Vy Lương rất rối rắm, cảm xúc lẫn lộn.

Cô liên tiếp nhận được điện thoại của bố mẹ chồng, đại khái nói bọn họ chơi chán rồi, chuẩn bị trở về nhà, vừa hay chờ cháu nội ra đời, còn hỏi Hứa Vy Lương cần quà gì không, sau một hồi trầm mặc, Hứa Vy Lương mới nói một câu: “Hoa cúc trắng.”

Hai ông bà nhà họ Lệ còn chưa hồi thần thì cô đã tắt điện thoại.

Sau khi gả cho Lệ Hàn Quân, cô rất hiếu thuận với bố mẹ chồng, chăm sóc người thân, quan tâm chồng, giúp đỡ công ty, chuyện nào cũng làm rất tốt.

Hai ông bà nhà họ Lệ rất hài lòng về cô.

Đây là lần đầu tiên cô tắt điện thoại của họ.

Thời tiết mùa đông ngày càng lạnh, sáng sớm, eo của Hứa Vy Lương liền đau ê ẩm như bị kim châm. Cô nhớ ra bác sỹ nói eo của cô đã trở nên nặng hơn, nếu có kỳ tích thì may ra không phải ngồi xe lăn, cô nhíu mày, gọi điện thoại cho Dung Thành.

Dung Thành vội đến biệt thự nhà họ Lệ, sau khi nghe cô nói dự định, hắn liền nhíu mày: “Hứa phó tổng, cô nghĩ kỹ chưa? Nếu cô bỏ đi thì sẽ mất hết tất cả, còn có Tiểu Bảo thiếu gia, cô nỡ không?”

“Tôi muốn tìm một bờ biển, ngắm biển chờ Tiểu Bảo đến đón tôi.” Lúc cô nói những lời này, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.

“Hứa phó tổng, cô đừng bi quan như vậy, hiện giờ y học rất phát triển, nếu cô có bệnh gì? Có thể liên lạc với chuyên gia…” Dung Thành nhìn bộ dạng chán sống của cô, lo quá nên đã nắm lấy tay cô.

Hứa Vy Lương khẽ đẩy tay hắn ra, định nói gì đó nhưng đột nhiên trước mắt tối sầm, suýt ngã xuống đất, may mà Dung Thành đỡ lấy eo của cô, bởi lo lắng nên hắn buột miệng nói: “Hứa phó tổng, cẩn thận!”

Hứa Vy Lương kinh hồn bạt vía, trái tim lập tức đập chậm một nhịp, bàn tay trắng nõn tóm lấy cổ áo Dung Thành, đôi mắt nhức nhối nhìn chằm chằm hắn ta.

Bốn mắt nhìn nhau, mặt đối mặt.

Rầm!

Theo sau tiếng, đạp cửa là giọng nói vang trời phá tan bầu không khí yên tĩnh trong phòng…

“Các người đang làm gì đó?”

Hứa Vy Lương đứng ở cửa, nổi giận đùng đùng, đôi mắt thâm trầm như muốn nhảy khỏi hốc mắt.

Dung Thành kinh hãi, thả Hứa Vy Lương ra: “Vừa rồi Hứa phó tổng đứng không vững, tôi đỡ cô ấy…”

“Cô ấy là vợ của Lệ Hàn Quân tôi, xin hãy gọi là Lệ phu nhân!”

Lửa giận như đốt cháy tim hắn, Lệ Hàn Quân tức giận như một con dã thú xổng chuồng, trực tiếp hung hăng đạp một đạp lên bụng Dung Thành. Cơ thể Dung Thành không nghe theo khống chế, lùi về sau mấy bước, ôm lấy bụng, mồ hôi lạnh trên đầu cứ vậy rơi xuống, toàn thân run lên.

“Dung Thành!” Mặt Hứa Vy Lương biến sắc, lao đến chắn trước Dung Thành: “Lệ Hàn Quân, anh điên à? Tôi mời anh ấy đến, anh muốn làm gì thì nhắm vào tôi đây này…”

“Em dám nói lại lần nữa!” Mỗi chữ đều như rít ra từ kẽ răng.

Gân xanh trên mu bàn tay Lệ Hàn Quân nổi lên.

“Tôi nói, nếu anh muốn làm hại anh ta, thì bước qua xác của tôi trước đã!” Hứa Vy Lương đỡ lấy Dung Thành, quan tâm hỏi: “Anh không sao chứ? Tôi đưa anh đến bệnh viện…!”

Lời quan tâm còn chưa dứt, cánh tay của cô đã bị Lệ Hàn Quân kéo ra, ngũ quan thâm trầm của người đàn ông như đang nước trong hồ băng, khiến người ta khiếp sợ. Hắn ôm cô vào lòng, cắn răng nói: “Hứa Vy Lương, đây là em ép tôi, là em tự tìm đến đó nhé!”

Hắn lôi cô ra ngoài, đi đến một phòng khác…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play