Không biết đã bao lâu, Hứa Vy Lương cũng không biết bản thân mình rốt cục còn ngủ hay đã thức, giữa lúc mơ màng, một cái tát hung hăng giáng xuống mặt cô, khiến cô bừng tỉnh. 

 Đập vào mắt cô là trần nhà trắng toát, chóp mũi tràn ngập mùi nước khử trùng nhàn nhạt. 

 Đây là bệnh viện. 

 Mà đối diện cô lúc này là hai người phụ nữ một già một trẻ, Hứa Uyển bị cô ép chết trong truyền thuyết và mẹ cô ta – Diệp Cẩn. 

 Hứa Uyển chừng hai mươi tuổi, da dẻ trắng nõn, đôi mắt tràn ngập ôn tình, cho dù không nói gì cũng khiến người ta nảy sinh cảm giác thương tiếc, nhưng ẩn sâu trong đó là một trái tim tàn độc. 

 “Chị, không nghĩ rằng tôi có thể quay về phải không…” 

 “Đúng là không nghĩ đến.” Vết thương ở bụng Hứa Vy Lương đau nhói, nhưng khuôn mặt vẫn cười gằn: “Vì lẽ đó cho nên năm nào tôi cũng thắp hai nén hương trước mộ phần của cô.” 

 “Tiện nhân, cô dám nguyền rủa em gái cô?” Diệp Cẩn vênh váo hung hăng vung tay lướt qua khuôn mặt cô, cô nghiêng người, không nghĩ rằng lại ảnh hưởng đến vết thương mổ, chỉ còn cách hứng chịu cái tát của Diệp Cẩn. 

 Cô bị tát đến nỗi choáng váng đầu óc ngã xuống giường, mặt biến sắc. 

 “Năm đó nếu không phải em gái cô mất tích, thì đồ đê tiện như cô làm sao đến lượt ngồi lên chức Lệ phu nhân? Hiện tại em gái cô trở về rồi, cô lập tức ly hôn cùng Tam thiếu gia đi, còn cả đồ tạp chủng mà cô sinh ra cũng phải mang đi, đừng gây chướng mắt Tiểu Uyển!” 

 Lúc nhỏ, Hứa Vy Lương luôn nghĩ rằng cô cũng là con gái của Diệp Cẩn, tại sao Diệp Cẩn chưa bao giờ nhìn vào mắt cô, ăn cơm không cho cô ngồi vào bàn, tan học phải làm vô số việc nhà, quần áo cũng chỉ mặc đồ thừa của Diệp Cẩn. 

 Sau này cô mới biết, thì ra mẹ ruột lúc mang thai cô tám tháng, phát hiện ba cô ở bên ngoài bao dưỡng Diệp Cẩn, mà lúc đó Diệp Cẩn đã mang thai năm tháng. 

 Mẹ cô bởi vì không chịu nổi khích thích, ngã từ trên lầu xuống, khó sinh mà qua đời. 

 Nói cách khác, Diệp Cẩn hại chết mẹ cô. 

 Từ lúc đó cô mới hiểu, những gì cô muốn chỉ còn cách đòi lại từ trong tay hai mẹ con bà ta. 

 Không tranh không đoạt thì chỉ còn con đường chết. 

 “Ly hôn? Chỉ cần bà nói là xong sao?” Hứa Vy Lương trừng mắt nhìn Diệp Cẩm, giọng chế giễu: “Bà nghĩ bà là cái gì? Chẳng qua chỉ là người tình của ba tôi thôi, bỏ ngón tay ra khỏi tôi.” 

 Diệp Cẩn giận điên lên, tròng mắt sắp nứt ra lại muốn đánh cô. 

 “Bà cứ nghĩ cho kĩ đi cái tát này mà giáng xuống thì ngày mai tôi sẽ khiến cho cả nhà họ Hứa phá sản, khiến bà chỉ còn hai bàn tay trắng.” Lưng Hứa Vy Lương đổ mồ hôi lạnh, nhưng cô vẫn nghiến chặt răng gắng gượng. 

 Diệp Cẩn sợ sệt, động tác trên tay chợt chậm lại hai nhịp: “Cô dựa vào cái gì chứ?” 

 “Dựa vào ba chữ Lệ phu nhân.” 

 “Hứa Vy Lương cô, cái này…” Khuôn mặt Hứa Uyển lộ vẻ tức giận, tức tới mức gần như méo xệch, hận không thể nhào tới bóp chết Hứa Vy Lương. Nhưng giây phút cố gắng nhào tới, sắc mặt cô ta chợt thay đổi, đội nhiên tự tát lên mặt mình một cái, đôi vai run bần bật, nhìn có vẻ vô cùng khủng khoảng và bất lực: “Chị à, đừng làm vậy, sau này em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không dám giành anh Hàn Quân với chị nữa, em sẽ từ hôn với anh ấy để anh ấy lấy chị, chị đừng tìm người bắt cóc cưỡng dâm em…” 

 Cô cũng phụ họa với màn kịch hay ở đối diện, Hứa Vy Lương lạnh lùng nhếch môi: “Có chút cưỡng dâm thì sao mà đủ được? Tối thiểu cũng phải moi tim chọc thủng mắt…” 

 “Cô muốn moi tim ai, chọc thủng mắt ai?” 

 Phòng bệnh bị người đá bật ra đánh “ầm” một tiếng, Lệ Hàn Quân thân đầy hàn khí xông vào. 

 “Vy Lương, mẹ xin con đó, con ly hôn với Hàn Quân đi, trả Hàn Quân lại cho Tiểu Uyển đi. Con tìm người hiếp dâm nó, hại nó tinh thần thất thường lẽ nào còn chưa đủ sao?” 

 “Bụp!” Diệp Cẩn cũng quỳ về hướng Hứa Vy Lương, khóc rống lên, nước mắt dàn dụa. 

 Lệ Hàn Quân cau mày, bác sĩ nói Hứa Uyển từng chịu sự đả kích rất lớn, dẫn đến thần kinh không bình thường. 

 Vốn dĩ, vị hôn thê của hắn là Hứa Uyển. 

 Nhưng đêm trước hôn lễ, Hứa Uyển đột nhiên mất tích, nhà họ Hứa bất đắc dĩ nên đành gả Hứa Vy Lương đi trước. Ai biết được tất cả mọi chuyện đều là âm mưu của Hứa Vy Lương, cô ta phái người bắt cóc rồi hiếp dâm Hứa Uyển… 

 “A a a…” Hứa Uyển đột nhiên ôm đầu hét loạn lên: “Hàn Quân em có lỗi với anh, em không thể giữ tấm thân trong sạch cho anh nữa rồi, em bị chị phái người… Kiếp sau chúng ta lại làm vợ chồng nhé!” 

 Nói xong, cô bật người trèo lên ngưỡng cửa sổ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play