Đường Ý theo Phong Sính lâu như vậy, coi như là với anh có hiểu biết, cô nhìn ra được Phong Sính có tâm sự trong lòng.

Nhưng chuyện tối hôm ở khách sạn, thực sự Đường Ý một chút cũng không nhớ rõ.

Phong Sính thu hồi tầm mắt nhìn cô "Đói bụng sao?"

"Chính xác"

"Anh đưa em đi ăn cơm"

Đường Ý có chút lười biếng, bị giày vò rất lâu vẫn còn di chứng, "Ở nhà ăn chút đi, phòng bếp chắc đã chuẩn bị xong"

"Theo anh ra ngoài", Phong Sính nói xong, cầm chìa khóa xe lên.

Hai người đi tới nhà hàng, bên trong có nhiều loại món ăn, đặc biệt thích hợp với khẩu vị người phương Nam, đương nhiên, nhà hàng cũng có chuẩn bị một số món thích hợp với khẩu vị người Bắc với những đầu bếp có tiếng. Mỗi khi tan việc, đều đông như trẩy hội, có khi còn khó đặt chỗ.

Đường Ý theo Phong Sính đi vào, đại sảnh chạm hoa, trên tường trang trí tranh mỹ nữ cổ điển tinh xảo, bàn ghế đã được chuẩn bị chu đáo, nhân viên phục vụ trang nhã sắp xếp chỗ ngồi cho hai người.

Đường Ý sau khi ngồi vào chỗ của mình, nhìn quanh bốn phía, bỗng nhiên thấy một thân ảnh, ngay cách đó không xa, cô nhìn thấy Đường Duệ, nguyệt tẩu ôm Gạo ngồi bên cạnh, hiển nhiên cũng đến ăn cơm chiều.

Đường Ý cầm túi đứng dậy "Là chị của em"

Đường Duệ đang muốn động đũa, phía sau truyền đến tiếng gọi ầm ĩ của Đường Ý "Chị!"

Đường Duệ quay đầu, Đường Ý đã đến bên cạnh cô "Cháu ngoại trai nhà ta đã ở đây a"

Phong Sính nghe thấy tiếng gọi này, khoe miếng không khỏi co quắp xuống.

"Đến đây, mau ngồi đi" Đường Duệ kêu, ý bảo bọn họ cùng dùng bữa.

Vừa mới bắt đầu, không khí vẫn còn chút xấu hổ, Đường Duệ kêu nhân viên phục vụ, chọn một bình rượu, Phong Sính nghe nói, lúc này mới mở miệng "Không cần, uống một chút đồ uống đi, tí nữa còn muốn lái xe"

Đường Duệ cười cười, "Đường Đường làm tài xế, cậu vẫn chưa yên tâm?"

"Cô ấy??" Phong Sính khó khi cùng Đường Duệ nói giỡn "Tôi nên vì nửa đời sau suy nghĩ, thì cũng không thể đem tay lái giao cho cô ấy"

Mắt Đường Ý xem xét anh "Em có bằng lái cũng được mấy năm rồi đấy"

Phong Sính hoàn toàn không phản ứng với cô, ngón tay anh vỗ về chơi đùa miệng chén, giống như thờ ơ hỏi "Nghe nói cô muốn xuất ngoại, có nghĩ đi đâu chưa?"

"Pháp" Đường Duệ chống bàn tay nghiêng mặt "Tôi có bạn sơ trung ở đó, hơn nữa chính tôi cũng thích nơi ấy, kỳ thực..."

Đường Duệ dừng một chút, nghĩ đến chuyện trước kia, khó tránh khỏi xót xa trong lòng, "Tôi và bố cậu vừa mới sống chung một thời gian, ông ấy liền nói với tôi, chờ ông ấy sau 65 tuổi, sẽ đưa tôi đến chỗ ấy sống"

Phong Sính khóe miệng nhẹ vẽ, Đường Duệ cho rằng việc thu mua quyền nắm cổ phần, đã như là ván đóng thuyền "Phong Sính, cậu xem chúng ta lúc nào ký hợp đồng..."

"Chị!"

Phía sau, một giọng nam bỗng nhiên xông vào "Thật khéo"

Đường Duệ không khỏi quay đầu, nhìn lại thấy Tiêu Đằng và Tần Du Ninh, sắc mặt cô có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn đứng lên "Xin chào"

"Tối nay thật khó đặt chỗ, nói là phải đợi". Tiêu Đằng quét tầm mắt về phía ngồi Phong Sính và Đường Ý.

Bởi vì không muốn bị người quấy rầy, Đường Duệ đã đặt trước một bàn lớn, nghe thấy Tiêu Đằng nói như vậy, cô chỉ có thể mở miệng dò hỏi "Cậu nếu không để ý, cùng nhau ngồi đi"

"Vậy chúng em không khách khí"

Cánh môi Phong Sính khẽ nhếch, vừa đúng ẩn nặc, Tiêu Đằng này xuất hiện, cũng quá biết chọn thời cơ, anh không tin thật là có sự trùng hợp.

Tiêu Đằng thay Tần Du Ninh kéo ghế, vừa mới ngồi vững, Tiêu Đằng liền thư thái nhàn nhã gác chân lên "Mới vừa nghe chị nói, muốn cùng Phong thiếu ký hợp đồng, mọi người đều là người một nhà, chẳng lẽ còn buôn bán cái gì sao?"

Đường Duệ trên mặt xấu hổ, dù sao, cô và Tiêu Đằng trước cũng từng hợp tác qua, mà hắn đối với cô cũng luôn quan tâm, Đường Duệ ho nhẹ "Tiêu Đằng, chị càng nghĩ, cần phải đem quyền nắm cổ phần giao cho Phong Sính..."

Tiêu Đằng khóe mắt mỉm cười, nét cười chưa ẩn sâu trong đáy mắt, lại cũng không làm cho người khác nhìn ra bên trong có nước mắt và giễu cợt, hắn chặn đứng lời nói tiếp của Đường Duệ "Chị, không biết chị đã bàn bạc cùng Phong thiếu nhất trí đến đâu? Theo em được biết, Phong thiếu nhất định không chịu tiếp nhận"

Đường Ý nhạy cảm nhận thấy điều gì, cô quay đầu nhìn Phong Sính, nghĩ đến trước lúc ăn cơm chiều anh nói những lời đó, lúc này, Phong Sính đưa chén thủy tinh đè nặng lên môi, ánh mắt cụp xuống, động tác tay giơ lên che nửa gương mặt.

Đường Duệ có chút kỳ quái đem tầm mắt hướng về Phong Sính, Đường Ý cầm chiếc đũa lên, "Chị, em đói chết, lúc ăn cơm có thể hay không không nói đến chuyện công việc?"

"Đúng đúng" Đường Duệ nói "Nhanh ăn đi"

Cô kêu nhân viên phục vụ cách đó không xa "Đem cho tôi thêm vài món nữa"

Tiêu Đằng kín đáo liếc nhìn Đường Ý, nói chung cũng không tiếp tục, mà chỉ chuyên tâm chăm sóc Tần Du Ninh.

Với bầu không khí cơm chiều nay, đương nhiên không cần phải nói, ăn được một nửa, Phong Sính để đũa xuống, anh lấy ra bao thuốc, thấy Gạo còn ở trong phòng, liền đứng lên, "Anh đi hút điếu thuốc"

Anh đi nhanh ra ngoài, tựa ở hành lang mới đem thuốc đốt, Tiêu Đằng cũng đi qua.

Phong Sính dựa tường, tay phải chống bên người, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc phả khói xung quanh, môi mỏng khẽ mở, một ngụm khói trắng lượn lờ bay ra, khóe mắt hạ xuống "Mày thật đúng là âm hồn bất tán"

"Không biết Phong thiếu suy nghĩ thế nào rồi?"

Con ngươi Phong Sính lúc sáng lúc tối nhìn về phía trước, Tiêu Đằng cười khẽ "Tôi biết anh rất khó đưa ra lựa chọn, nhưng chuyện đời, có mất mới có được".

Phong Sính cười lạnh, đem thuốc dập tắt "Tao là người không thích đi đến chỗ nào đều có người theo, hút điếu thuốc cũng không được yên ổn".

Dùng cơm xong, trên đường về, Đường Ý ngại trong xe nóng, đem mở cửa sổ xe ra.

Một đường chạy qua, không phải là hướng Úc cư, xe đi thẳng dừng ở gần bên hồ.

Phong Sính đi xuống, lưng dựa trên xe, ánh mắt hướng về phía xa, bóng lưng chặn tầm mắt Đường Ý, cô ngồi một lúc, sau đó mới nhận ra, liền đi xuống theo.

Đi tới bên cạnh Phong Sính, người đàn ông đem cô đến trước mặt, Đường Ý nói thẳng "Phong Sính, quyền nắm cổ phần, em không thể nghĩ ra, rốt cuộc anh đang do dự cái gì?"

Hai chữ này dùng trên người Phong Sính, xác thực không thích hợp.

Phong Sính hung hăng hít một ngụm khói, anh nắm vai Đường Ý, đem cô kéo gần hơn với mình, hai người chóp mũi cơ hồ đụng vào nhau, gió mát phất qua khuôn mặt, Phong Sính khóe miệng khẽ mở làm khói thuốc bay vào cánh mũi Đường Ý.

"Em thật sự muốn biết?"

Đường Ý gật gật đầu.

Phong Sính hai tay ôm cô, ngón tay nắm cằm Đường Ý "Anh càng muốn, thật sự muốn, đem cằm em bóp nát"

Đường Ý nhíu mày "Đâu có chuyện gì liên quan đến em?"

"Em đêm đó trong gian phòng, thực sự không nhận ra được điều gì? Có người theo đuôi đi vào, em cũng không biết sao?"

Sắc mặt Đường Ý trầm trọng, hai mắt cô trợn tròn "Anh có ý gì? Lúc đó mơ mơ hồ hồ, toàn thân cực kỳ khó chịu, nhưng em nhớ em có đóng cửa"

"Vậy ai là người cởi quần áo của em?"

Đường Ý tức giận lạnh lùng, cô khó có thể tin dùng sức đẩy Phong Sính ra, gấp đến độ tiếng nói mang theo tiếng khóc nức nở, run rẩy không ngớt, "Phong Sính, anh, anh nói cho rõ ràng, đêm đó không phải là anh sao? Vậy là ai?"

Phong Sính nhìn cô bộ dáng giống như lửa đốt, trong lòng bỗng nhiên buông lỏng, anh một lần nữa kéo Đường Ý đến trước chân "Là anh, là anh, em đừng vội"

Nhưng vẻ mặ Đường Ý lo lắng "Bộ dáng này của anh, rõ ràng có việc gạt em"

Phong Sính giơ chân lên, đem cô vây trước ngực, bàn tay ôm chặt Đường Ý "Đêm đó lúc anh trở về, vừa muốn mở cửa, lại nhìn thấy Tiêu Đằng từ bên trong đi ra"

"Tiêu, Tiêu Đằng?" Đường Ý cảm thấy không ổn.

"Bây giờ trong tay Tiêu Đằng có ảnh em và hắn chụp chung, hắn đối với quyền nắm cổ phần trong tay Đường Duệ nhất định phải có, Đường Ý, em bảo anh, là anh nên buông tay? Vẫn cho ảnh chụp của em công bố?"

Đường Ý nghe thấy, trong nháy mắt lạnh lùng "Em và anh ta... ảnh gì?"

Những từ cuối, là cô lấy hết toàn bộ dũng khí hỏi.

Sắc mặt Phong Sính không thay đổi "Ảnh giường chiếu?"

Khuôn mặt Đường Ý trắng toát, miệng môi cô run run, Phong Sính cũng không đành lòng nhìn cô như vậy "Đừng có gấp, hắn đối với em không có làm gì, chỉ là cởi áo trên của em và cùng e nằm chung một chỗ chụp ảnh, nhưng nếu những hình ảnh này truyền ra ngoài, ai cũng sẽ nghĩ đến bọn em có quan hệ"

Đường Ý nâng tay lên che trước mặt, cũng không biết là bởi vì khó xử nhất thời không tiếp thu được, cô đem sự việc trong đầu sắp xếp lại một lần, "Tiêu Đằng muốn cái gì? Là muốn anh buông tay quyền nắm cổ phần?"

"Đúng"

Hai tay Đường Ý rũ xuống, trên mặt đầy cảm xúc, không che giấu đứng dậy, "Vậy còn anh? Phong Sính, anh định làm thế nào?"

"Quyền lựa chọn này, anh giao cho em"

Đường Ý hơi nhếch môi, hai mắt không chớp nhìn chằm chằm Phong Sính "Em nếu như muốn đem ảnh chụp chuộc về"

"Anh rất tán thành"

"Nhưng nếu thế thì anh sẽ bị thua thiệt rất thảm"

Phong Sính khoanh hai tay trước ngực "Em đừng quên, trong tay anh còn có hai mươi bốn phần trăm quyền nắm cổ phần".

Đường Ý lui về phía sau, hai chân như quấn vào nhau "Anh tại sao muốn nói cho em biết? Anh trực tiếp ra quyết định không tốt hơn sao?"

Phong Sính đứng dậy, nhìn thấy Đường Ý xoay người bước nhanh phía trước, cách đó không xa chính là hồ, Phong Sính hai ba bước tiến lên, hai tay ôm eo của cô "Bởi vì anh không xác định được, anh làm như vậy có đáng giá hay không. Đường Ý, tâm tư của anh đối với em thế nào, em đừng nói là không rõ ràng. Buông quyền nắm cổ phần trong tay Đường Duệ mặc dù anh sẽ mất một số quyền lợi lớn, nhưng không đến mức suy sụp, nhưng anh làm những chuyện kia, luôn muốn có một chút đảm bảo, anh không phải là người lương thiện, nếu như em kiếp này không thể với anh động tâm, một ngày nào đó có thể nói lời rời khỏi anh, như vậy, anh buông tay cũng quá oan uổng..."

Anh là thương nhân, luôn phải tính trước tính sau.

Phong Sính không cần Đường Ý hành động quá nhiều, anh chỉ cần một câu có thể mang lại cho anh hy vọng mà thôi.

Môi Đường Ý run run, lúc này, cô thực sự một câu cũng không nói ra được, bên hồ gió thật to, thổi bay sợi tóc lướt qua hai má mịn màng của cô, vành mắt cô ửng đỏ, cơ hồ là cắn răng lại nói "Anh muốn em nói cái gì? Anh có phải hay không muốn em nói, em chưa từng làm, dù có tung ra thì như thế nào? Em không sợ, em chưa từng làm?"

Phong Sính chăm chú nhìn mặt Đường Ý, anh xòe bàn tay ra sờ hai má Đường Ý "Em biết rõ anh muốn không phải những lời đó"

Cổ họng Đường Ý nhẹ nuốt, không áp chế được cảm xúc lúc này, cô cảm thấy khóe môi khô nứt, Phong Sính thấy tình trạng đó, hai tay cố định ở mặt của cô "Em nghe anh nói, anh biết Tiêu Đằng sẽ làm gì, sự việc một khi tung ra, sẽ không kiểm soát được. Chính anh luôn luôn không để ý đến ánh mắt của người khác, anh cũng từng nghĩ, chỉ cần anh biết em chưa từng làm là được, nhưng anh không thể thay em quyết định, Đường Ý, anh dám cam đoan, sau này em ra ngoài mỗi ngày, đều bị người chỉ trỏ, xã hội này chính là như vậy. Có một số việc em chưa từng làm, nhưng bao nhiêu người hùa theo giẫm đạp trên người em? Bọn họ chỉ tin vào những gì mắt mình nhìn thấy, còn đối với em không công bằng chính là, em bị kẹp giữa hai người đàn ông, sau này, một năm, hai năm, ba năm... Những bức ảnh chụp có thể tùy lúc khơi lại, em có sợ không?"

Chóp mũi Đường Ý chua chát, cô chỉ là người bình thường, cô đương nhiên không thể không để ý tới, đến lúc đó, cuộc sống của cô sẽ rối loạn, cha mẹ không chấp nhận được, bạn bè không chấp nhận được, mà vết nhơ này, cũng một đời theo cô.

Ngón tay Phong Sính lau qua mắt cô, cảm giác có ẩm ướt, ngực anh bỗng nhiên đau xót "Anh đùa em, em ngàn vạn lần đừng khóc".

"Ngay cả anh cũng do dự, em liền biết chuyện này nghiêm trọng" Đường Ý nín thở, có vẻ như tâm tình đã ổn định lại "Phong Sính... quyết định này, em không thể thay anh, em không có quyền như vậy"

"Vậy em nói cho anh biết một câu, em có sợ không?"

Phong Sính biết đáp án trong lòng Đường Ý, anh chỉ là muốn nghe chính miệng cô nói, đem nỗi sợ hãi của cô nói cho anh biết, muốn hai ngươi cùng nhau gánh chịu, đều là anh cam tâm tình nguyện.

Đường Ý rũ mắt xuống, gió thật to, lông mi chớp mấy cái, sâu trong đáy mắt vụt ra ánh sáng, cô mím môi, "Phong Sính, em không có cách nào để anh buông quyền nắm cổ phần trong tay".

"Vì sao?"

Cô nhìn anh, ánh mắt phức tạp, ngay cả chính Đường Ý cũng không giải thích được nguyên do, Phong Sính thấy cô như vậy, anh khẽ thở dài "Anh tưởng tượng đến một ngày, ảnh chụp được phát ra, trên vai em sẽ gánh bao nhiêu áp lực? Em trở thành người thứ ba giữa Tiêu Đằng và Tần Du Ninh, lòng anh thương em, nếu anh buông tay em ra, Đường Ý, em tính đi, em còn có cái gì?"

Tiếng nói cô có chút thay đổi, ánh mắt Phong Sính chân thành và kiên định, nắm chặt tay cô, Đường Ý bị gió thổi qua, cảm thẩy lạnh, cô co rúm hai vai, lúc này mới thấp giọng nói "Em sợ, rất sợ"

"Em nói cái gì?" Phong Sính hỏi.

Đường Ý cắn răng "Em sợ"

Sắc mặt Phong Sính thay đổi, khóe mắt chân mày phấn khởi "Đường Ý, em nói cho anh biết, em không có khả năng kiếp này không động tâm với anh".

Cô cảm thấy chóp mũi cay cay, nghĩ tìm một bờ vai ấm áp để dựa vào, cho cô một điểm tựa, Đường Ý không nói chuyện, chỉ đi lên phía trước, dựa đầu vào vai Phong Sính.

Người đàn ông đầu tiên là ngẩn ra, sau đó vươn tay xoa đầu Đường Ý.

Anh cúi đầu, hôn đỉnh đầu Đường Ý. Phong Sính là người không bao giờ chịu thua, chẳng sợ phá hoại một con đường, anh cũng không tin, anh làm như vậy toàn bộ sẽ bị phá hỏng?!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play