Đường Ý nghe thấy tiếng phịch, một bóng đen đập vào mắt cô, kính chắn gió bị va chạm mạnh, cô cũng có thể nghe thấy tiếng ngã xuống đất rất vang, đâm rách màng nhĩ của cô. Không nói quá, lúc đó Đường Ý sợ đến mức toàn thân nhảy dựng lên.

Cô không dám nhìn ra bên ngoài, nhưng hai ba cái khí cầu sau khi đụng phải người thì bể ra, trước mắt lại trở nên trống rỗng, sau đó cô nhìn thấy từng chiếc xe một rời đi.

Đường Ý không chút nghĩ ngợi đẩy cửa xe đi xuống, cô xông lên mấy bước "Mấy người kia đứng lại". Chân thiếu chút nữa đụng vào người nằm trên mặt đất, Đường Ý dừng bước. Người vừa rồi còn nói chuyện, cãi nhau với cô, giọng điệu như mang theo sự trách cứ, Tiêu Đằng lúc này lại nằm im dưới mặt đất.

Đường Ý vội cúi người xuống "Tiêu Đằng!"

Cả người anh không có chỗ nào bị chảy máu, nhưng càng như vậy Đường Ý càng lo sợ.

Cô cuống quýt đứng dậy, lấy điện thoại gọi 120.

Xe đụng vào người, không kiêng nể gì lái đi, nhìn vào kính chiếu hậu toàn bộ khí cầu tản ra, từng người một phía sau vẫn tiếp tục đi lại.

Đường Ý ngồi xổm bên cạnh Tiêu Đằng, không dám đụng vào, cô không hiểu cách cấp cứu, cho nên chỉ hi vọng xe cứu thương nhanh đến.

Trên đường, không ít người tụ tập tại đây, bàn luận xôn xao.

"Sao lại để bị thương đến như vậy?"

"Tám phần là không cứu được".

"Không đến nỗi như vậy, cô xem anh ta hình như chỉ là hôn mê".

"Cô biết cái gì mà nói, không may bị xuất huyết bên trong, càng không cứu được"

Tâm tình Đường Ý đang loạn nghe được những lời này, cô nắm lấy bàn tay Tiêu Đằng "Tiêu Đằng, Tiêu Đằng, anh nói với em một câu, đừng dọa em, em là Đường Đường".

Người đàn ông môi mỏng hơi mím lại, sắc mặt nhợt nhạt, một chữ cũng không nói được.

Đường Ý trong lòng tràn đầy nỗi sợ hãi cùng tuyệt vọng, cho dù cô và Tiêu Đằng hai người đứng ở hai đường thẳng song song, nhưng ít ra mỗi người vẫn sống thật khỏe mạnh không phải sao? Đầu ngón tay cô dùng sức, cô biết như vậy sẽ làm Tiêu Đằng đau nhưng cô chính là muốn anh đau, để anh đừng ngủ.

"Tiêu Đằng, anh nghe em nói, còn nhớ lần đầu tiên tỏ tình với em anh đã nói gì không?"

"Tiêu Đằng, anh mở mắt ra nhìn em, nhanh lên"

Tiếng xe cứu thương từ xa đến gần, nhân viên chữa bệnh và chăm sóc nhanh xuống xe, đặt Tiêu Đằng lên cáng "Cô là người nhà sao?"

Đường Ý nghe nói, đờ đẫn gật đầu.

Cô nóng lòng đi theo họ lên xe, cô nghe thấy trong bọn họ có tiếng người nói "Cái này chắc có thù oán mới khiến người ta làm bị thương như vậy!"

Đường Ý bỗng nghe thấy tiếng bộp bộp trong lòng, ngồi vào trong xe, đầu óc cô hỗn loạn, chỉ có những lời kia luẩn quẩn trong đầu. Nó ăn mòn lòng cô, làm cô bắt đầu suy nghĩ miên man, chính bởi vì vậy, cô cảm thấy khả năng đó càng lúc càng lớn, tựa không phải là suy đoán mà khả năng là sự thật.

Tiêu Đằng được khẩn cấp đưa tới bệnh viện nhưng muốn ký tên, Đường Ý không còn cách nào.

Cuối cùng, vẫn là người Tần gia đến đây.

Tần Du Ninh lo lắng đứng bên ngoài, phòng cấp cứu lại lần nữa mở ra, Đường Ý sợ hãi muốn che lỗ tai mình, cô sợ nghe thấy tin tức không tốt liên quan đến Tiêu Đằng.

Tần Du Ninh hai ba bước tiến lên "Bác sĩ, chồng tôi sao rồi?"

"Yên tâm đi, không nguy hiểm đến tính mạng".

Đường Ý nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng vừa định mỉm cười, lại nghe thấy bác sĩ lần nữa nói "Bởi vì tai nạn xe cộ, trọng lượng xe đụng vào trên đùi bệnh nhân, đối với chồng cô sau này nếu vận động mạnh sẽ có ảnh hưởng".

"Cái gì?" Tần Du Ninh lo lắng trong mắt không giấu được "Bác sĩ, xin ông, nhất định phải chữa khỏi chân của anh ấy, anh ấy còn tương lai phía trước, không thể như vậy".

Cách đó không xa, tiếng bước chân truyền đến, ông bà Tần gia đã đến.

Tần Du Ninh nhào tới bên mẹ khóc rống, hai chân Đường Ý giật giật cứng ngắc, lúc này, cô không nên xuất hiện ở đây, Tiêu Đằng đã không còn ảnh hưởng đến tính mạng, cô có thể yên lặng rời đi.

---

Trên đường trở về, Đường Ý vẫn muốn gặp Phong Sính hỏi vài chuyện. Trở lại Úc cư, đi vào trong phòng, thấy Phong Sính một mình ngồi trước bàn ăn.

"Sao gọi điện em không nghe?"

Đường Ý đón nhận ánh mắt Phong Sính, khóe miệng anh nhếch nhẹ, tâm tình tựa hồ rất tốt, Đường Ý nhanh đi tới "Anh xem ra rất vui vẻ".

"Người sống không vui, chẳng lẽ muốn mỗi ngày đều khóc".

"Anh mấy ngày nay không phải vẫn đang đi tìm người phóng hỏa sao, điều tra thế nào rồi?"

Phong Sính không trả lời cô ngay "Anh đã nói với em, việc này không cần em xen vào, anh sẽ giải quyết tốt".

Đường Ý ở đó bất động, Phong Sính chỉ vị trí bên cạnh người "Còn không ăn tối?"

Cô hiện tại không có tâm trạng, bàn tay nắm chặt "Phong Sính, những lời anh nói hôm đó ở bệnh viện, có thật hay không?"

"Nói cái gì?" Phong Sính thờ ơ hỏi.

"Anh nói người gây chuyện kia, tám phần là Tiêu Đằng gọi tới"

Phong Sính nắm chiếc đũa nhẹ nhàng đặt xuống, mắt liếc xéo Đường Ý "Thế nào, chẳng lẽ anh nói không đúng sao?"

"Nếu đúng là Tiêu Đằng làm, anh định thế nào?"

"Đường Ý, em nói những điều kỳ lạ như vậy là có ý gì?"

"Em hỏi anh một câu, nếu như là anh ấy, anh định làm thế nào?"

"Gậy ông đập lưng ông, anh để lại mặt mũi cho em, chỉ cần cái mạng nhỏ của hắn".

Đường Ý nghe thấy câu này, tựa hồ cũng hiểu, cô xoay người đi lên lầu.

Phong Sính nhìn bóng lưng của cô, tựa như một con gió, đến không nhìn thấy đi không rõ tung tích. Nghe những câu kỳ lạ của cô, Phong Sính liền hừ lạnh "Đúng là có bệnh!"

Lên lầu, Đường Ý đá rơi dép xuống nằm trên giường, hai tay cô ôm bả vai mình, trong lòng có một cảm giác thê lương từ từ nảy nở. Cô chỉ biết Tiêu Đằng nói không chừng sau này phải đi khập khiễng, tựa như mấy ngày nay như nhau, đi tới kia, tiếp nhận ánh mắt khác thường của người khác. Chân của cô còn có thể khỏi hẳn, mà Tiêu Đằng thì sao đây, chẳng lẽ đây chính cái giá phải trả khi anh yêu cô.

Mà tất cả với anh mà nói, coi như là may mắn, đây mới là sự châm chọc lớn nhất.

Cô khóa trái cửa phòng, hơn nữa còn ngủ trong phòng khách, Phong Sính lúc lên lầu ở phòng mình không thấy cô, lại tới phòng sách tìm, sau đó chắc chắn cô nằm trong phòng khách.

Anh gõ cửa "Đường Ý".

Cô nghe thấy, chỉ là không trả lời, lật người trùm chăn qua đỉnh đầu.

Phong Sính không mởi của phòng ra, quay người đi.

Đường Ý cho rằng, anh sẽ tìm chìa khóa dự phòng, không ngờ Phong Sính lại bỏ về phòng mình, bỏ qua cô đêm nay.

---

Hôm sau khi tỉnh dậy, Đường Ý bị đau đầu, tối hôm qua ngủ khi nào, cô cũng không nhớ rõ.

Cầm điện thoại di động trên tủ đầu giường, Đường Ý hạ khóe mắt, cô bật dậy rửa mặt, cầm túi xách đi xuống lầu.

Phong Sính ngồi ở ghế sô pha, nghe thấy tiếng bước chân, anh cũng không ngẩng lên "Sáng sớm đã đi đâu?"

"Không phải anh biết sao?"

Phong Sính đem tờ báo trong tay khép lại, đôi mắt lộ vẻ hung ác nham hiểm, ánh mắt giằng co trên mặt Đường Ý, rốt cuộc cũng nói "Tiêu Đằng gặp chuyện không may, có can hệ gì đến em?"

Đường Ý nghe vậy, hai tay nắm chặt thành quyền "Anh rốt cuộc cũng thừa nhận"

"Anh thừa nhận cái gì, tin tức sáng sớm nay chuyện Tiêu Đằng xảy ra tai nạn xe cộ truyền đi ầm ĩ, hôm qua không hiểu vì sao em lại mất hồn mất vía, hóa ra nguyên nhân là vì hắn". Phong Sính đứng lên giơ tờ báo trong tay hung hăng vỗ về phía bàn trà "Tối hôm qua nghe những lời của anh, thoải mái sao? Em muốn dò hỏi anh, có phải là anh làm chuyện đó hay không, không phải càng thêm gọn gàng dứt khoát sao?"

"Bởi vì em không xác định được, có phải anh hay không?"

"Vậy em giờ đã xác định sao?"

Đường Ý thấy anh nổi giận, cô không muốn triệt để chọc giận, đến lúc đó việc đi lại của cô bị hạn chế, giọng nói của cô hơi mềm nhũn "Em cũng không biết, công ty em có chút việc, em đi xử lý trước."

Phong Sính thấy bả chân cô, tâm không hiểu sao mềm nhũn "Đi công ty làm gì, như chức vụ của em, có thể có việc gì cần xử lý?"

"Em xử lý một chút sẽ trở lại".

Nói xong, cầm túi khập khiễng rời đi.

Phong Sính mắt thấy cô đi tới gara, chân bị thương còn đi nhanh như vậy, hiển nhiên là không muốn Phong Sính cản trở thời gian của cô.

Đường Ý đánh xe ra ngoài, chạy thẳng đến bệnh viện.

Cô không biết Tiêu Đằng đã tỉnh chưa, hỏi được phòng bệnh của hắn, Đường Ý ôm hoa tươi đi vào trong, bên trong phòng bệnh, chỉ có Tần Du Ninh cùng Tiêu Đằng, người đàn ông đã tỉnh, một chân bị treo lên cao, nghiêng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đường Ý vội vàng sốt ruột đi tới "Tiêu Đằng, anh đã tỉnh".

Chén trong tay Tần Du Ninh run lên, Đường Ý cũng cảm thấy xấu hổ "Xin chào!"

"Chào cô"

Đường Ý, nhìn thấy Tiêu Đằng nghiêng đầu lại, mặt lành lạnh nhưng vẫn vui mừng "Sao bây giờ em mới đến?"

Đối mặt với câu hỏi như vậy, Đường Ý giật mình, "Em, em hôm nay không có việc gì".

Tần Du Ninh mời Đường Ý ngồi, ánh mắt Đường Ý lộ vẻ lo lắng "Chân của anh khá hơn chút nào chưa?"

"Đừng lo lắng, không có cảm giác".

Đường Ý liếc mắt về phía Tần Du Ninh thấy cô lắc lắc đầu, cô đón nhận ánh mắt đối phương, nhìn thấy Tần Du Ninh cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía Tiêu Đằng, cô bỗng hiểu ra, xem chừng việc chân Tiêu Đằng bị thương thế nào chính anh cũng không biết.

"Du Ninh", Tiêu Đằng lúc này mở miệng "Giúp anh đi mua một ít cháo"

Ánh mắt Tần Du Ninh do dự, cô biết Tiêu Đằng chỉ là muốn cô đi ra ngoài, nhưng cô nếu khăng khăng ở lại, càng không có ý gì, Tần Du Ninh chỉ đành gật đầu.

Cô sau khi rời đi, không đi ngay mà kề sát tai ở cửa.

Đường Ý hai tay nắm thành quyền "Anh còn có chỗ nào không thoải mái sao?"

Tiêu Đằng ho nhẹ hai tiếng, suy yếu lắc đầu "Vừa rồi anh lừa hai người, anh sợ em và Du Ninh lo lắng, kỳ thực chân anh rất đau, đau đến nỗi hận không thể đem nó chặt xuống".

Đường Ý nghe thấy, tâm tình lo âu, "Vậy em kêu bác sĩ qua đây"

"Vô dụng", Tiêu Đằng nhẹ lắc đầu "Những người đó là muốn đưa anh vào chỗ chết, may thay anh mạng lớn"

"Tiêu Đằng, anh, anh cảm thấy ai sẽ làm chuyện này?"

Tiêu Đằng nhẹ nuốt nước bọt xuống, thân thể suy yếu, nói cũng không thể liền một hơi. "Đường Đường, em đem ipad trên bàn đưa cho anh"

Tần Du Ninh nghe đến đây, xoay người rời đi.

Đường Ý lấy ipad ra, vừa mở trên màn hình hình ảnh đầu tiên hiện lên.

Chuyện ban đầu cậu hai nhà họ Lệ, mặc dù Lệ Thanh Vân cật lực che giấu, nhưng tin tức cuối cùng vẫn bị đưa ra.

Ký giả đem cảnh tượng ngày đó miêu tả như đúc, theo những người qua đường miêu tả, trên bầu trời phủ kín khinh khí cầu, không ai thấy rõ Lệ Cảnh Tầm như thế nào bị đụng phải, chỉ có người nghe thấy một tiếng vang, tầm mắt bị che khuất bởi một siêu xe.

Đường Ý tối hôm qua mới tự mình trải qua, cho nên đối với cảnh tượng như vậy sẽ không xa lạ.

Hai vụ tai nạn xe, giống nhau tới trăm phần trăm.

Cô mặc dù với Lệ gia chưa quen thuộc, nhưng cô ít nhiều cũng biết rõ ràng, Lệ Cảnh Tầm là em của Lệ Cảnh Trình, mà Lệ Cảnh Trình cùng Phong Sính là bạn bè, như vậy một chuỗi liên kết, ngón tay cầm Ipad của Đường Ý ức chế không chịu được run rẩy.

Ánh mắt Tiêu Đằng nhìn qua trên đùi mình "Phong Sính làm như vậy, cũng phù hợp với tác phong của hắn từ trước đến nay, không kỳ lạ."

Đường Ý cẩn thận xem tin này, xem đi xem lại ba lần.

Phong Sính đẩy cửa tiến vào, Tiêu Đằng giơ tầm mắt lên, thấy anh đến gần trước giường, Đường Ý lúc này mới giơ tầm mắt lên, cô giật mình, "Phong Sính, sao anh lại ở đây?"

"Anh vì sao không thể đến?"

Đường Ý cầm ipad trong tay để bên cạnh, cô đứng lên, vô ý thức giang hai tay, bảo vệ Tiêu Đằng nằm phía sau "Có chuyện gì trở về nói, Phong Sính, đừng ở chỗ này".

"Em không phải nói công ty có việc, muốn đi xử lý sao?"

Đường Ý cầm túi lên, đi lên phía trước, không ngờ lại bị Phong Sính đẩy ra. Anh bước nhanh tới giường bệnh Tiêu Đằng, Đường Ý thấy tình trạng đó, sợ đến bổ nhào ôm lấy thắt lưng Phong Sính.

"Anh định làm gì, anh khiến anh ấy làm bị thương như vậy, còn định làm gì?"

Bời vì cấp bách, giọng nói của cô như hét lên.

Phong Sính đẩy hai tay cô ra, ánh mắt lạnh lùng như băng, "Em nói là anh đụng hắn?"

"Thủ đoạn giống nhau như đúc, Phong Sính, không phải anh thì còn ai?"

Đường Ý trở lại vị trí vừa rồi, cản trở Phong Sính tiến lên, người đàn ông khóe mắt trở nên hung ác nham hiểm, hai tròng mắt hung hăng trừng Đường Ý.

"Em liền không chút tin tưởng, đổ trách nhiệm lên người anh?"

"Phong Sính, em trước đây biết anh cậy quyền cậy thế, nhưng không ngờ anh lại làm như vậy, dù cho chuyện rượu trang và chuyện Tiêu Đằng có liên quan, anh cũng không nên lấy tính mạng người khác làm trò đùa, trong mắt anh, mạng sống con người đáng giá bao nhiêu?"

Phong Sính tự giễu lấy tay lau miệng "Phong Sính anh làm việc, luôn luôn thích có một không hai, việc người khác đã làm không bao giờ làm lại, anh cũng không cần".

"Anh là người thế nào, em rất rõ ràng, Phong Sính, anh không muốn sao lại vào đây?"

Tiêu Đằng một chữ cũng không nói, hắn yên tĩnh nằm trên giường bệnh, ánh mắt nhìn chằm chằm hai người giằng co.

Tầm mắt Phong Sính nhìn sang, hai người đưa mắt nhìn nhau, anh nhìn thấy khóe miệng Tiêu Đằng đang cười, trong mắt tính kế và thâm trầm làm anh cũng cảm thấy giật mình. Phong Sính tựa hồ liền hiểu, lồng ngực bỗng nhiên tức giận dữ dội, ánh mắt Tiêu Đằng cười lại càng sâu xa.

Phong Sính đưa bàn tay tới ngăn chặn vai Đường Ý, nuốn đẩy cô ra, "Thích nằm liệt trên giường đến vậy sao? Tốt lắm, tôi cho anh cả đời không thể đứng lên."

Đường Ý không mạnh bằng anh, mắt thấy Phong Sính chuẩn bị tiến lên, cô trong tình thế cấp bách đẩy anh ra "Bỏ đi, đừng tới đây".

Đẩy qua đẩy lại, Đường Ý cảm thấy mệt mỏi, cho đến khi truyền tới một tiếng bạt tai, cô mới yên tĩnh lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play