Mặc dù nói đây là hồ nước, nhưng lúc bước xuống, nước bên bờ cũng không ngập hết chân, rất cạn. Phong Sính ôm Đường Ý đi về phía trước, dưới chân đều là bùn nhão, một chút rơi về phía sau, rất khó rút chân.
Máy ủi đã tiến đến gần hồ nước, ánh sáng lớn hướng về xa xa, dường như mở ra một con đường máu rộng lớn.
Đường Ý thở gấp, khớp ngón tay vì dùng sức mà trở nên trắng bệch, cô chắm chú nhìn mặt Phong Sính, "Xem ra, bọn họ không chịu buông tha, Phong Sính, chúng ta xong đời rồi sao?"
"Nói ngốc gì vậy, có Phong Sính ở đây, vĩnh viễn không có hai chữ xong đời."
Đường Ý quay đầu nhìn lại, thấy một người đang đứng trên bánh xích, đối phương dùng cây gôn gõ gõ vào lòng bàn tay, không nói lời nào, ánh đèn sáng lóa mắt, khiến tim Đường Ý thắt lại, càng thêm mờ mịt.
Tóc ướt bết bên má, cảm giác người phía dưới không cử động, Đường Ý rũ mắt xuống, "Làm sao vậy?"
Phong Sính nhíu chặt mày, động tác dường như rất dùng lực, sau mấy lần thử, anh buông Đường Ý xuống, "Chân bị lún bùn rồi, không phải em biết bơi sao? Hãy đi trước đi."
Đường Ý thấy nước trong hồ cũng đã đến ngực Phong Sính, cô vươn tay kéo anh, "Anh dùng sức đi, đi mau."
Phong Sính cố dùng sức, "Không được, bùn phía dưới quá chặt, hoàn toàn không có cách nào dùng sức."
Mà cách đó không xa, người đàn ông kia bỗng nhiên khom lưng, đem một quả gôn đặt trên bánh xích.
Hắn ta dang rộng chân, quả gôn được đánh bật lên, tạo thành một đường cong duyên dáng bay nhanh về phía trước, lại rất có lực mà đánh thẳng vào vai Phong Sính. Phong Sính kêu lên một tiếng đau đớn, cả người như lao về phía trước, Đường Ý thấy tình trạng đó, quá sợ hãi, quát về phía người đàn ông kia, "Rốt cuộc các người là ai? Muốn làm gì vậy?"
Đối phương làm bộ mắt điếc tai ngơ, lại đem quả gôn thứ hai đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Phong Sính kéo cánh tay Đường Ý qua, đem cô vùi sâu vào ngực mình.
Cô muốn đứng dậy, nhưng anh lại đè chặt vai cô lại. Còn anh, anh dùng đôi vai rắn rỏi tạo nên một bức trường thành vững chãi, chặn mọi nguy hiểm giúp cô.
Quả gôn thứ hai đánh ra, đánh trượt.
Quả thứ ba, cũng trượt .
Bọn họ dừng lại, nhưng lại càng tỏ vẻ nguy hiểm hơn. Quả gôn thứ tư đánh trúng lưng Phong Sính, khi quả gôn đập trúng, phát ra âm thanh ghê người, một cú đánh có lực, hoàn toàn có thể khiến người ta đau thấu xương máu. Phong Sính nhắm chặt mắt, cắn chặt khớp hàm.
Đường Ý càng nắm chặt tay anh, "Phong Sính!"
Với một người con trai mà nói, thứ không thể nhẫn nại nhất, không phải là những vết thương đau đớn trên cơ thể, mà là bị người khác hạ nhục bằng cách như thế này.
Phong Sính, anh là ai chứ?
Là người mà ngay từ nhỏ đã là kẻ ăn trên ngồi trước, là chủ nhân tùy ý hò hét, chỉ có anh mới có quyền tùy ý hạ nhục, ra lệnh, dẫm nát kẻ khác dưới chân. Anh cũng chưa từng thử qua, cái cảm giác bất động, bị người khác coi như bia đạn mà ngắm đánh. Anh đưa mắt nhìn lại Đường Ý, nhìn thấy trong sâu thẳm ánh mắt đó lộ ra vẻ khẩn trương và lo lắng. Phong Sính càng thêm siết chặt tay, càng không buông cô ra.
Đường Ý ngẩng đầu, dường như chóp mũi đụng tới cằm Phong Sính, "Anh chạy trốn một mình đi, một mình không được sao?"
"Trốn được chứ?"
Phong Sính lại hướng mắt về phía trước xa xa, "Bọn chúng không phải là muốn mạng của chúng ta, mà là muốn chơi đùa, dù cho không bị chặn lại ở đây, bọn chúng sẽ có cách khác ."
Lại một quả gôn khác bay tới.
Mà lần này, đánh trúng đầu Phong Sính.
Đường Ý nhìn thấy có máu đang chảy xuống, cô cố kìm nén tiếng hét đang dồn lại trong cổ họng. Tầm mắt dừng lại hình ảnh đôi mắt đầy ẩn nhẫn cứng cỏi của người con trai trước mặt. Cô đột nhiên cảm giác, có khóc lóc van xin hay chửi rủa cũng không được, càng như vậy, mấy kẻ bắt nạt lại càng thấy vui. Phong Sính nhắm mắt, rõ ràng thân thể đã lung lay. Đường Ý thấy tình trạng đó, hai tay vòng qua người anh, ôm chặt lấy eo anh. Vào lúc này, tựa như cũng chỉ có cách này để gắn kết.
Đường Ý tựa đầu vào vai Phong Sính.
Mặc dù anh đưa lưng về phía mấy người kia, nhưng tiếng gôn bay qua, anh nghe rất rõ. Bỗng nhiên anh kéo Đường Ý ra xa, bả vai nhô lên, chặn một quả gôn thiếu chút nữa đánh trúng đầu Đường Ý.
"Ưm —— "
Tiếng kêu bật ra qua những kẽ răng, rất dài, Đường Ý nghe thấy, nó như một tiếng dao cứa vào lòng cô, cứ thế khoét sâu hơn, như nước chảy, từ từ thẩm thấu, bào mòn tới tận cùng bên trong, rồi hung hăng cho cô một dao.
Chỉ một chút như vậy, cũng khiến cô đau đớn không thể thở nổi.
"Phong Sính!" Cô hét lên.
Anh nâng tay sờ phía sau đầu, đưa tay đến trước mắt, trong lòng bàn tay đều là màu đỏ của máu.
Nước mắt Đường Ý thiếu chút nữa chảy ra, "Tôi nghĩ sẽ có người tới, không phải còn có vợ chồng chủ quán kia sao? Bọn họ nhất định sẽ đi báo cảnh sát."
Phong Sính dùng đôi bàn tay đầy máu vuốt ve khuôn mặt Đường Ý "Nếu bọn chúng tự do hành động, đã sớm gọi người qua đây ."
"Vậy làm sao bây giờ?"
"Có thể làm sao" Phong Sính cười lạnh, "Nếu muốn mạng của tôi và em, đâu cần làm điều thừa thãi như này. Là hạ nhục, chơi đủ rồi, dĩ nhiên sẽ dừng tay thôi".
"Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ không chịu được".
Bàn tay sau gáy lại nhẹ nhàng vuốt, ai bảo anh dẫn theo *con ghẻ* Đường Ý đi theo chứ. Mặc dù dùng chữ *con ghẻ* hơi quá, không nên dùng nó để nói về Đường Ý , nhưng Phong Sính lại cảm thấy từ này chuẩn xác nhất. Anh muốn một mình đến nơi xa, cũng không ai có thể làm gì được anh. Nhưng tại sao hôm nay anh lại bị một người con gái ràng buộc?
Người phía trên đã dừng tay, ném cây gôn vào bên trong khoang điều khiển. Đối mặt với ánh mắt Đường Ý, khóe miệng Phong Sính khẽ nhếch lên, trong giọng nói tàn nhẫn và nguy hiểm "Hôm nay, nếu tôi còn sống mà bước lên bờ, khẳng định, mấy kẻ đó, ngày mai, sống còn thảm hơn chết."
Khớp hàm Đường Ý run rẩy, không biết nên nói gì tiếp, hình ảnh Phong Sính trong mắt cô lúc này, khiến người ta sợ hãi, máu đã đọng lại trên cổ anh, sau tai cũng còn dính một ít.
Mấy chiếc máy ủi dường như khỏi động rời đi, cuối cùng người đàn ông đứng phía trên cũng mở miệng "Ha ha ha ha, Phong thiếu cao cao tại thượng không ai bì nổi, cư nhiên cũng có lúc bị người khác đánh vỡ đầu. Có trách, thì trách mày thường ngày luôn không để người khác vào trong mắt. Phong Sính, hôm nay chỉ là cho mày một sự giáo huấn nho nhỏ, cũng không cần hao tổn tâm trí mà thăm dò xem tao là ai. Mày đắc tội với nhiều người như vậy, có ai là không muốn đưa mày vào chỗ chết?"
Phong Sính quay đầu, ánh mắt tràn ngập u lãnh, "Tốt lắm, tao chờ chúng mày đem tao chặt thành ngàn mảnh."
Người đàn ông kia mới nghe thấy vậy đã hốt hoảng, "Cái mạng nhỏ của mày, hiện tại đang nằm gọn trong tay tao."
Phong Sính vươn tay, phủi phủi đầu vai, Mày đúng là loài chó giả dạng người, mới học người đánh vài đường gôn đã nghĩ bản thân tiến hóa thành người?"
Người kia rất ức, nhưng đồng bọn bên trong toa điều khiển đang ra sức vẫy hắn "Đi nhanh, chút nữa người của nó đến, không biết tính mạng của ông còn giữ nổi không!"
Hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn phải chui vào khoang điều khiển.
Mấy chiếc máy ủi đi với tốc độ nhanh nhất biến khỏi tầm mắt, Đường Ý vội cầm tay Phong Sính, "Chân di chuyển, chúng ta đi lên bờ rồi nói tiếp."
Phong Sính cố dùng sức, nhưng vẫn không nhúc nhích.
Đường Ý thấy tình trạng đó, cố nhoài người ra giữa hồ nước, hai tay cô ôm chân Phong Sính kéo lên, thử mấy lần, cuối cùng cũng nhấc được chân Phong Sính lên.
Cô nhảy khỏi mặt hồ, dùng tay lau những bọt nước bắn trên mặt, đón nhận ánh mắt của Phong Sính, nhìn thấy nam nhân nhìn mình rất chăm chú.
Phong Sính ôm Đường Ý, cùng nhau đi lên bờ.
Đưa mắt nhìn ra xa, cả rượu trang bị tàn phá, màu đỏ tím của những trái nho chín bị dập nát tạo thành màu sắc như màu máu, nhìn mà kinh hãi. Chân Đường Ý bị đau, trên ống quần Phong Sính đều là nước bùn, cũng cảm thấy hơi choáng đầu, cũng không ngần ngại mà ngồi bệt xuống.
Đường Ý nhìn xuống đầu anh,
"Tốt nhất là chúng ta nhanh chóng trở về, tìm một người băng bó cho anh."
Phong Sính ôm tay cô, "Không phải em không yêu tôi sao? Lúc tôi đẩy em đi, em nên chạy đi mới đúng."
Đường Ý thử cử động chân mình, vẫn rất đau, "Anh cũng không yêu tôi, lúc tôi ngã, sao anh lại không đi?"
"Tôi chưa từng nói, tôi không yêu em."
Đường Ý xoa mắt cá chân, "Phong Sính, bây giờ không phải lúc trêu đùa đâu. Chúng ta đi thôi, tôi sợ mấy người đó trở lại."
Phong Sính túm tay cô kéo lại, "Lập tức sẽ có người qua đây, không cần tự đi."
Cô nửa tin nửa ngờ, ngồi trở lại bên anh. Thấy đầu anh vẫn đang chảy máu, Đường Ý bịt vết thương giúp anh, Phong Sính khẽ cắn môi, "Không ngờ, em cũng có lúc nhẹ nhàng. Em nói xem, sao lại có nhiều người muốn đưa tôi vào chỗ chết như vậy?"
"Bởi vì anh luôn làm việc mà không nể mặt ai, áp bức người khác vậy nên ai cũng muốn anh chết."
"Vậy tôi có ức hiếp em không?"
Đường Ý liếc nhìn Phong Sính, ánh mắt nam nhân này trong trẻ đến lạ, tựa như muốn nhìn thấu mọi suy nghĩ của cô. Đường Ý vội cụp mắt xuống, đương nhiên là anh ta có ức hiếp mình rồi, dù cho bây giờ hồi tưởng lại, cô vẫn muốn cắn anh một miếng.
Khi mà anh hành động không từ thủ đoạn nào, quả thực rất tàn nhẫn. Nhưng đã tội ác ngập trời rồi, sao không tiếp tục như vậy đi, anh thay cô chặn mọi nguy hiểm ngay lúc trước, đủ để rửa sạch mọi tội lỗi rồi hay sao?
Đường Ý ngồi trên mặt đất lạnh băng, trái tim cũng dần dần lạnh lẽo, cô có đáp án của riêng mình, cô biết, đương nhiên, hành động đó không đủ.
Xa xa, bỗng nhiên có một ánh sáng mờ mờ chiếu qua, ngay sau đó, chính là tiếng thét liên tiếp.
"Phong thiếu, Phong thiếu ——"
Đường Ý vội đứng lên, vươn bàn tay bé nhỏ, "Chúng tôi ở đây!"
Những người đó chạy như bay, chỉ sợ chậm một bước sẽ bỏ mạng. Người đàn ông dẫn đầu, tay cầm đèn pin, anh ta rảo bước nhanh hơn, cầm áo khoác phủ lên người Phong Sính.
"Xin lỗi, chúng tôi đã đến chậm."
Phong Sính đạp một cước, người kia ngã trên mặt đất, Đường Ý sợ đến ngây người, Phong Sính kéo chiếc áo khoác xuống, những lời lạnh lẽo bật ra khỏi miệng, "Không có mắt nhìn à!"
Nói xong, đem chiếc áo đặt lên người Đường Ý.
Cô run lẩy bẩy, một chút cũng không cảm nhận được hơi ấm từ chiếc áo đang khoác. Phong Sính vẫn là Phong Sính, lúc cần ngang ngược vẫn ngang ngược, cũng không hiểu cái gì là lưu tình hay nể mặt.
Mấy người theo sát phía sau cũng bước lên, lại khoác một chiếc áo khác cho Phong Sính.
"Phong thiếu, xe đã được chuẩn bị."
Phong Sính nắm tay Đường Ý, kéo cô đến gần, sau đó ôm cô vào lòng.
Đường Ý vội đá chân.
"Chân của em bị thương, không đi bộ được, đừng ngang ngược nữa."
Người vừa bị đá ngã lúc trước đã ngồi dậy, biểu hiện thông minh hơn, "Phong thiếu, việc nặng này cứ để tôi làm đi."
Phong Sính đột nhiên dừng bước, cũng không thèm nhìn hắn một cái "Người này là ai gọi tới, từ ngày mai, tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt này nữa."
Nói xong, liền cất bước đi tiếp.
Bên trong vườn nho, đường đã không còn hoàn chỉnh, đi tới một đoạn đường khác, cánh cổng rượu trang đã bị phá hủy, mấy chiếc xe nối đuôi nhau tạo thành một đường thẳng. Phong Sính ôm Đường Ý đến một chiếc xe giữa hàng, để cô ngồi xuống.
Qua cửa sổ xe, Đường Ý nhìn về mảnh vườn phía trước, đột nhiên tâm trạng cũng trầm xuống không ít.
Xe khởi động, sau một hồi lâu mới đến bệnh viện.
Bác sĩ cẩn thận xử lý vết thương trên đầu Phong Sính. Rất may, chân Đường Ý chỉ bị trật khớp, cô ngồi trước giường bệnh, Phong Sính để bác sĩ cởi áo xem vết thương.
Trên vai, còn có cả phía sau lưng, có mấy hình tròn tím bầm, nhìn thấy mà giật mình.
Phong Sính nằm bò trên giường bệnh, Đường Ý thấy lo lắng không ngớt, quả gôn cứng như nào chứ? Mấy tên thủ hạ đứng bên giường, vẻ mặt cũng lạnh lẽo như băng.
"Phong thiếu, tôi đã cho người đi thăm dò, một khi bắt được tên đó, mặc cho hắn là ai, tôi nhất định lột da hắn, đem hắn đến trước mặt ngài."
Phong Sính nhắm mắt, tùy ý để hai tay bác sĩ trên vai mình xoa bóp, Đường Ý nhìn đã thấy xót, lại thấy có người tiếp lời,
"Tôi sẽ để cho người đâm chết hắn trên đường, mà không, đâm cho tàn phế là được rồi".
Đường Ý không nói lời nào, cuối cùng hai mắt cũng mở ra.
"Tôi không muốn ở trước mặt tôi nói đề tài máu tanh như vậy, nên làm như nào, trong lòng mấy cậu hiểu rõ."
"Vâng."
"Còn đứng ngốc đấy làm gì, đi!"
Bác sĩ tra thuốc xong cũng rời đi.
Phong Sính chống tay ngồi dậy, đưa tay cởi bộ đồ bệnh nhân đang mặc trên người, rồi cài từng cúc áo sơ mi lại "Chân em sao rồi?"
"Không có gì đáng ngại, cũng mai không thương tổn đến xương."
Đường Ý nhìn đầu Phong Sính.
"Khi nào mới có kết quả kiểm tra."
"Quan tâm điều đó làm gì, cũng không biến tôi thành kẻ ngốc."
Đường Ý thấy anh mặc lại quần tây "Anh làm gì vậy?"
"Về nhà".
"Đã muộn rồi, anh còn đang bị thương nữa."
Phong Sính cười lạnh, cầm áo khoác lên "Nhưng đêm nay tôi lại không ngủ được. Ai nợ tôi, tôi phải đòi lại, dám đánh Phong Sính tôi, còn muốn an ổn ngủ sao? Nghĩ cũng đừng nghĩ".
Đường Ý thấy anh thật sự sẽ làm như vậy, cô vội cà nhắc bước qua, kéo tay anh, "Dù anh muốn thanh toán thì cũng không phải luôn đêm nay chứ? Chúng ta trở lại Lận An cũng đã tốn mấy tiếng rồi, anh nhìn sắc trời chút đi."
"Ý của em, là muốn cùng tôi ngủ lại đây?"
"Phong Sính, mặc dù bọn họ đã ức hiếp chúng ta như vậy, nhưng tốt xấu gì cũng đâu muốn mạng của chúng ta. Tìm cách dạy dỗ phù hợp là được rồi, đừng làm thành tai nạn chết người..."
Phong Sính ném ánh mắt qua đầu Đường Ý "Trêu chọc người của tôi, phải dạy dỗ " cẩn thận" mới được, dạy dỗ để chúng không còn có ý định này thêm một lần nữa. Đường Ý, chuyện này, tôi không muốn em can thiệp, để tôi làm."
Đường Ý cụp mắt lại, Phong Sính bước ra ngoài, anh khăng khăng phải về ngay trong đêm, thấy cô đứng bất động, trực tiếp cầm tay cô kéo đi, Đường Ý cùng anh đi đến ngoài cửa.
Phong Sính đột nhiên dừng bước, cô đụng trúng người anh, Đường Ý ngẩng đầu nhìn anh.
Phong Sính nhếch mép, tầm mắt quét về phía cô, vẻ mặt hư vô.
"Tôi đang nghĩ, người duy nhất có khả năng làm chuyện này, hình như là Tiêu Đằng".