Phong Sính xuống giường, đi vào bên trong nhà vệ sinh.
Đường Ý thấy dịch truyền cũng gần hết, vươn tay ấn chuông báo phía dầu giường.
Lúc y tá đi vào, cô cũng thu dọn xong. Y tá đi đến bên giường, giúp cô rút kim truyền. Từ bên trong phòng tắm có tiếng nước ào ào, ánh mắt y tá do dự nhìn Đường Ý.
Đợi y tá đi khỏi, Đường Ý ngồi dậy, ngoại trừ thân thể không còn sức lực cũng không có cảm giác khác thường.
Cô không chờ đợi anh, tự mình đi ra ngoài.
Đường Ý nhấn thang máy đi xuống. Khi Phong Sính đưa cô đi cấp cứu có nghe loáng thoáng, sau đó Viên Viện cũng bị lôi ra khỏi buổi họp báo, được đưa đến bệnh viện này.
Đường Ý đứng trước cửa phòng chờ, quả nhiên thấy hình ảnh quen thuộc.
"Viên Viện."
Gương mặt Viên Viện tái nhợt, vết cắt cũng được băng bó lại. Đường Ý cũng không thấy có thêm người khác.
" Tự cậu đến?"
"Tiêu Đằng nói người khác đưa mình tới, nhưng thấy mình không bị thương nặng gì, bọn họ đi rồi. "
Viên Viện vừa khóc lại cười giơ cánh tay lên,
"Kỳ thực, mình cũng đâu muốn chết, nên cắt cũng không sâu."
"Mình bị như này, là có liên quan đến cậu sao?"
Viên Viện yếu ớt phải dựa vào cạnh tường,
"Phong Sính lợi hại như vậy, khẳng định đã điều tra ra. Đường Đường, xin lỗi, là mình làm. Mình dùng thiệp mời của người khác để chui vào. Thực lòng, mình muốn chuẩn bị hoàn hảo hơn, mình cũng chỉ mới mua được thuốc sau khi phim quảng cáo chiếu. Nhưng trong chuyện này, cậu mới là người vô tội nhất. Mình không thể hại cậu, mình chỉ muốn đả kích Tần Du Ninh, cũng muốn Tiêu Đằng không còn chỗ dựa vững chắc là Tần gia ."
"Không phải cậu yêu anh ấy sao?"
"Đúng vậy, mình yêu anh ấy, " Viên Viện nhìn chằm chằm Đường Ý,
"Có phải cậu muốn nói, đã yêu anh ấy, hạnh phúc của anh ấy chính là hạnh phúc của mình? Hừm, Đường Đường, mình không có được sự vị tha như cậu, trong lòng mình rất khó chịu, mình không để cho họ có được một ngày yên ổn, cậu hiểu chứ ?"
"Đó là chuyện của cậu và bọn họ, cần gì phải nhắc đến mình? !"
Đối mặt với câu chất vấn của Đường Ý, Viên Viện im lìm không nói lại được.
Phong Sính nghĩ rằng Đường Ý đã đi về, chạy tới dưới lầu, không thấy bóng người. Anh muốn đi đến bãi đỗ xe, trong đầu lại vụt qua một khả năng, anh nắm chặt chìa khóa, đi về phía phòng cấp cứu.
Bước chân của anh rất vội, từ phía xa đã nhìn thấy bóng lưng của Đường Ý. Giọng nói của cô, rõ ràng mà đạm mạc truyền vào tai anh, cao giọng phẫn nộ như vậy.
"Viên Viện, không phải vì cậu nghĩ trước kia chúng ta là bạn tốt nên cậu mới nghĩ mình rất dễ bị ức hiếp. Cậu hại mình như vậy, một câu xin lỗi là có thể xong sao?"
Viên Viện mấp máy môi, mắt nhìn xuống dưới.
"Cậu ở bên mình, âm thầm thích Tiêu Đằng nhiều năm như vậy, mình lại coi cậu là bạn thân nhất, điều gì cũng nói với cậu. Tâm tư của cậu cũng thật sâu, lúc chuyện xảy ra giữa mình và Tiêu Đằng, cậu có chắc cậu, cậu không có ý nghĩ ích kỷ, cậu không nhúng tay vào?"
Viên Viện á khẩu không trả lời được, Đường Ý nhìn chằm chằm cô ả.
"Tiêu Đằng có sự lựa chọn của anh ấy, bất kể là dựa thế nhà giàu cũng được, hai người không kết hôn, ngoài việc trách móc, cậu có tư cách làm điều gì? Viên Viện, cậu nhìn lại cậu chút đi, sống cuộc sống người không ra người, ma không ta ma, đây là cuộc sống cậu muốn ư?"
"Đường Đường, "
Sắc mặt Viên Viện trắng bệch, cuối cùng cũng mở miệng.
"Số mình không may mắn được như cậu. Cậu xoay người là có thể tìm được một chỗ dựa vững chắc như Phong Sính."
"Nếu cậu muốn,cậu cũng có thể tìm, nơi nào cũng có thể có người để cậu theo đuổi , chỉ cần không nói chuyện tình cảm, ai cũng có thể, cậu làm được chứ? "
Hai tay Phong Sính trong túi quần khẽ nắm chặt.
Anh vẫn chưa muốn tiến lên, hơn nữa nghe chuyện chị em trước kia tốt đẹp như vậy, lại có một con dao đâm qua đâm lại, đơn giản là thấy người nào đâm người nào thôi.
"Tình cảm của mình với Tiêu Đằng, thu lại không được."
"Đó là chuyện của cậu, cậu không chấp nhận được cuộc sống đáng ngưỡng mộ của người khác. Viên Viện, nếu nói người bị tổn thương sâu nhất trong chuyện này, cũng không đến lượt cậu. Nhưng mình cũng không muốn ở đây mà cùng cậu tưởng niệm chuyện trước kia. Sau này, coi như mình chưa từng có một người bạn như cậu, cậu cũng đừng có ý định đặt mọi chuyện lên người mình."
Cô xoay người bước đi, lại nhìn thấy Phong Sính đứng cách đó không xa, dáng đứng lười nhác dựa lưng vào tường, nhìn cô không chớp mắt.
Đường Ý đi tới,
"Tôi cũng không còn gì đáng lo, không muốn ở lại bệnh viện này."
Phong Sính đứng thẳng, ánh mắt quét qua đỉnh đầu Đường Ý, nhìn về phía cô gái đang đứng phía xa.
"Nói mấy câu như vậy, rồi em muốn bỏ qua cho cô ta?"
"Nếu không thì sao?"
Phong Sính lấy di động từ trong túi, nhấn số gọi đi, sau đó nói mấy câu. Rất nhanh, từ xa có tiếng bước chân dồn dập kéo đến. Viên Viện nắm cổ tay mình, cảm giác đau đớn càng lúc càng rõ ràng, những người đó đi tới trước mặt cô ta, một tay đè chặt vai cô ta lại.
Viên Viện kinh ngạc,
"Các người là ai, muốn làm gì vậy?"
Phong Sính ôm lấy hai vai Đường Ý,
"Cô đã mắc bện tâm thần, phải đến bệnh viện tâm thần để điều trị, đừng ra ngoài gây họa nhân gian."
"Tôi không bị bệnh, buông tôi ra!"
Viên Viện bắt đầu giãy giụa. Chuyện như này, mấy bác sĩ tâm thần xử lý chuyện nghiệp, nhanh chóng giữ chặt Viên Viện,
"Đừng sợ, chúng tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện để trị liệu, nhất định sẽ để cô có thể ra xã hội lần nữa."
"Không muốn, " Viên Viện thét lên chói tai,
"Nơi đó, người bình thường đi vào cũng bị dằn vặt đến phát điên. Tôi không có bệnh, thật sự không có. Mấy người hiểu lầm rồi, buông tôi ra!"
Một bên kia, một bác sĩ nhanh nhẹn tiêm cho cô ta một mũi. Viên Viện rất nhanh được trấn định lại, nhưng trong miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm. "Đường Đường, cứu mình, mình không bị bệnh tâm thân, cứu mình."
Đường Ý nhìn thấy mấy người kia lôi kéo cô ta đi, cô bước lên nhưng lại bị anh kìm chặt vai lại.
"Đối phó với những kẻ muốn bắt nạt em, em phải hành hạ kẻ đó đến mức không còn khả năng ra tay lần thứ hai, hoàn toàn chấm dứt tai họa về sau."
"Nhưng Viên Viện chỉ là nhất thời còn luẩn quẩn trong lòng, không bị bệnh tâm thần."
"Em là bác sĩ sao? Làm sao em biết?"
"Phong Sính, chúng ta không thể làm như vậy. Một khi có giấy giám định, coi như đời này Viên Viện tiêu rồi. Sau này còn tìm việc, tìm đối tượng, đây chính là vấn đề lớn."
Phong Sính dời tay khỏi vai cô, nắm lấy đôi bàn tay, các ngón tay ve vuốt lòng bàn tay.
"Đừng nghĩ nhiều như vậy, rốt cuộc có phải hay không, cũng phải kiểm tra mới rõ. Đối với cô ta mà nói, thực sự cô ta cần được điều trị ngay bây giờ."
Cô yên lặng, anh ôm lấy vai cô đi về phía trước. Đối xử với Đường Ý là một ngoại lệ, trong từ điển của anh, cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện mấy từ như thủ hạ lưu tình.
________________________
Tần gia.
Một trận phong ba như vậy rồi cũng qua. Nhưng trong Tần gia lại có một trận phong ba khác nổi lên. Tần Tuyên Bồi đập tay xuống bàn, không kìm nén được cơn tức giận.
"Tiêu Đằng, con nói rõ đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Ba, "
Vẻ mặt Tiêu Đằng vẫn vững như Thái sơn,
"Một chút chuyện tình cảm riêng tư, là con chưa xử lý sạch sẽ, con xin lỗi."
"Con nói đi, để con gái ba phải chịu ức hiếp như vậy, còn nữa, ngày mai báo chí sẽ viết về các con như thế nào?"
Tần Du Ninh đứng bên cạnh, không nhịn được mà chen lời,
"Ba, ba đừng trách Tiêu Đằng, ba cũng biết Viên Viện. Cô ấy lại là bạn tốt của con trước kia, là con nên nói xin lỗi với cô ấy trước."
Tần Tuyên Bồi hung hăng trừng Tiêu Đằng, nhưng việc đã đến nước này, con gái đã kết hôn, mọi thử thách Tiêu Đằng cũng đều qua, ông ta còn có thể làm gì?
Tiêu Đằng cùng Tần Du Ninh đi lên lầu, đóng kỹ cửa phòng, bên trong phòng tắm là tiếng nước chảy.
Tần Du Ninh ngồi bên mép giường không nhúc nhích. Sau một lúc lâu, Tiêu Đằng mặc áo ngủ đi ra. Anh vén chăn nằm trên giường,
"Còn không đi tắm sao?"
"Tiêu Đằng, anh không muốn nói gì với em sao?"
"Ý em là chuyện Viên Viện, hay là chuyện của Đường Ý?"
Cổ họng cô khẽ di chuyển.
"Em muốn biết trong lòng anh nghĩ gì."
"Hai người này, đã không thể tiếp tục nữa, cũng không còn khả năng, còn muốn nghĩ gì ?"
Ánh mắt Tần Du Ninh hiện ra sự kinh ngạc, quay đầu nhìn về phía Tiêu Đằng,
"Anh nói thật chứ?"
"Lúc đó Đường Ý rất lạ, thân thể cô ấy không thoải mái. Nếu là người xa lạ, có thể anh sẽ không quan tâm, nhưng nếu anh không quan tâm cô ấy, đứng khoanh tay nhìn cô ấy chết, em không thấy anh rất đáng sợ sao?"
Đối với Tần Du Ninh mà nói, Tiêu Đằng có ma lực như vậy đó. Chỉ cần dăm ba câu của anh, đã hóa giải được mọi buồn đau tích tụ trong lòng.
Tiêu Đằng cầm điều khiển từ xa,
"Đêm nay em cũng mệt mỏi muốn chết rồi, mau nghỉ ngơi sớm đi, chuyện sáng mai, anh sẽ giải quyết. Anh sẽ không để những tin tức đó ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của em."
Tần Du Ninh nghe anh nói rất vui vẻ gật đầu.
Đường Ý cùng Phong Sính trở lại Ức cư cũng là lúc hừng đông.
Hai người cùng đi lên lầu, Đường Ý cứ thẳng hướng phòng ngủ của mình mà đi, vừa mới đi được mấy bước, đã bị Phong Sính kéo cánh tay,
"Ngoài phòng của tôi, em đừng nghĩ đi đến phòng khác."
"Tôi chưa từng nói muốn ở cùng một chỗ với anh."
"Cũng đã như vậy, đừng kiêu ngạo. Em hành động không tự nhiên, cũng không thể che giấu được sự thực đã ngủ cùng tôi "
Phong Sính mạnh mẽ kéo tay cô, mạnh mẽ lôi cô vào phòng ngủ của mình. "Có một chuyện, tôi quên chưa hỏi em."
"Chuyện gì?"
Đường Ý giãy khỏi sự khống chế từ tay anh, thành công dời sự chú ý.
Phong Sính đứng trước mặt cô.
"Khi tôi đón em từ trong lòng Tiêu Đằng, tôi nhận ra trên môi em có dấu vết gì đó?"
Đường Ý nghĩ đến nụ hôn kia của Tiêu Đằng, cô ngừng chuyển động tầm mắt, ngón tay vô thức chạm vào môi.
"Chuyện gì xảy ra sao? Vừa rồi anh dùng sức như vậy, đây nhất định là dấu vết anh để lại."
Phong Sính hừ lạnh, "Khi đó tôi chưa hôn em đâu!"
Tất nhiên anh đoán được đó là kiệt tác của ai. Phong Sính nhíu mày, mặt bày ra bộ dạng chán ghét
"Ọe, thật buồn nôn."
"Buồn nôn, vậy anh đừng hôn nữa."
Phong Sính duỗi cánh tay, bàn tay dùng sức nhéo má Đường Ý. Cô cũng không nói lời nào, cứ thế trừng mắt chống lại anh.
Phong Sính cũng không muốn dùng sức nữa, anh buông tay xuống.
Đường Ý đứng ngây người.
"Chị tôi rất vui. Tuần nào cũng có thể gặp con trai rồi, hoàn thành ý nguyện mà chị ấy mong đợi nhất."
"Tuần sau, xóa bỏ."
"Vì sao?" Đường Ý không khỏi cất cao giọng.
"Vấn đề ở em, em tự mình suy nghĩ đi."
Phong Sính đi qua, hai chân thon dài đặt trên mép giường.
"Có chuyện gì liên quan tới tôi?"
Đường Ý hỏi lại, Phong Sính cũng không đáp lời. Cô đứng đó, lại thấy anh nhàn nhã tựa vào đầu giường, tựa như đã ngủ say.
Đường Ý thấy tình trạng đó, rón ra rón rén bước về phòng mình.
Mà Phong Sính nói chuyện, quả nhiên chắc chắn. Lần tiếp theo mà Đường Duệ tới Ức cư cũng đã là nửa tháng sau.
Nhìn thấy con trai, cô rất kích động, bước nhanh muốn ôm con.
"Bảo bối, nhớ con muốn chết, lại mà thơm nào."
Đường Ý bưng đĩa hoa quả đã được bổ sẵn, cô nhìn chị mình như thế, mặt cũng vui vẻ.
"Xem đi, người Gạo yêu nhất vẫn là mẹ nó."
Sắc mặt Đường Duệ hơi buồn, cô ôm chặt con trai trong lòng không ngừng thơm má, tay cô vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con.
"Khó gặp mặt như vậy, rất nhanh Gạo khi lớn lên cũng không được thân mật với chị. Đến lúc đó, sợ rằng quan hệ của Gạo với bảo mẫu còn tốt hơn với chị."
"Chị, chị đừng nghĩ ngợi lung tung."
Đường Duệ ánh mắt gần như tham lam nhìn chăm chú bảo bối đang ở trong lòng,
"Suốt ngày chị cũng không có việc gì làm. Ngoài nghĩ chuyện này, chị còn có thể làm gì đây?"
Vì hôm nay là Chủ nhật nên Phong Sính ở nhà. Vừa lúc anh đi từ trên lầu xuống, Đường Duệ nhìn anh, dè dặt chào hỏi.
Phong Sính đi tới trước mặt Đường Duệ, vỗ tay hai cái,
"Đến, anh ôm nào."
Đường Duệ vừa nghe, vô ý thức ôm chặt đứa trẻ vào lòng,
"Để tôi bế cho, thật nặng."
"Để tôi."
Phong Sính mở rộng tay.
Vẻ mặt Đường Duệ không tình nguyện, dù sao thì cô cũng khó khăn lắm mới có cơ hội này. Còn đối với Phong Sính mà nói, anh cũng ít có cơ hội rảnh rỗi ở nhà, anh tự nhiên muốn vui đùa cùng đứa bé.
Nhưng Đường Duệ lại sợ chọc giận anh, đành phải nhường lại Gạo cho Phong Sính.
Anh ôm đứa bé ngồi vào ghế sofa, Đường Duệ không yên lòng mà nói chuyện cùng em gái. Phong Sính thích đem Gạo đưa lên cao, Gạo cười khanh khách vui thích. Trái tim Đường Duệ như bị treo lên, như không thể hít thở được. "Phong Sính, đừng như vậy, nguy hiểm, chẳng may hụt tay thì phải làm sao?"
"Khi không có cô ở đây, tôi vẫn làm như vậy."
Phong Sính không chút nào nể mặt.
Đường Duệ nghe thấy, trong lòng cô càng khó chịu. Cô nhìn chằm chằm cô trai lại bị giơ lên cao, chẳng may Phong Sính cố ý. . .
Cô không dám nghĩ tiếp, giây phút này, toàn thân cô lạnh toát.
Lúc này, di động đổ chuông, Phong Sính để Gạo ngồi trong lòng anh, vươn tay lấy di động. Đường Duệ thấy như vậy, vội vàng đi đến.
"Đưa đứa bé cho tôi, để tôi bế."
Phong Sính nhìn cô, cũng không có thêm động tác nào.
Anh nói mấy câu, hình như là chuyện ở công ty. Đường Ý thấy chị gái khẩn trương, cũng muốn đi đến ôm Gạo.
Đứa bé còn nhỏ, nhưng lại hết sức hiếu động. Vốn là Phong Sính đang dùng tay che chở nó, nào ngờ động tác của Gạo quá mạnh, nhoài người hẳn ra ngoài, cả người nhào về phía trước, đập người vào bàn trà.
"Oa oa oa ——"
Tiếng khó thảm thương của đứa bé càng lúc càng lớn. Đường Duệ bật dậy, chạy đến ôm con trai. Vừa nhìn thấy con, mặt cô trắng bệnh, nước mắt cũng tuôn trào.
Gạo bị chảy máu mũi, khóc lóc chật vật đến mức mặt mày cau có nhăn nhúm. Người làm mẹ lòng đau đớn, như bị dao đâm đến chết đi sống lại.
"Bảo bối, bảo bối, không sợ."
Phong Sính muốn vươn tay tới gần, Đường Duệ vội đem đứa bé ôm chặt vào lòng.
"Đừng đụng vào nó. Tôi không tin cậu, Phong Sính, cậu cố ý đúng không? Cậu không hành hạ được tôi, nên giờ cậu hành hạ con tôi, bắt hai mẹ con tôi phải chia lìa. Tôi nợ cậu thứ gì hả? Đem con trai trả lại cho tôi, có được không?"
"Chị, trước hết chị đừng quá đau buồn, "
Đường Ý rút ra khăn tay đưa cho cô,
"Xem đứa nhỏ có sao không đã."
Đường Duệ lau mũi cho Gạo, cô không ngừng nghẹn ngào, lại càng giữ tư thế ôm chặt con không buông. Trong lòng Phong Sính cũng gấp, cũng hơi đau đớn. Không hề báo trước, vật nhỏ này nghiễm nhiên đi vào cuộc sống của anh, không thể thiếu được.
Anh tiến lên, "Đưa đứa nhỏ cho tôi."
Đường Ý kéo tay anh lại,
"Gạo như vậy rồi, anh để chị tôi trông nó mấy ngày đi."
"Không được, "
Phong Sính quả quyết,
"Trước hết để tôi xem nó có bị sao không."
"Cậu đừng giả bộ từ bi mèo khóc chuột. Cậu hại con tôi thành như vậy, còn chưa đủ sao?"
Chuyện vừa xảy ra, Đường Ý cũng chứng kiến, thật sự là không có cách nào nói Phong Sính cố ý,
"Chị, chị đừng khóc nữa, chị bình tĩnh lại đã."
"Chị bình tĩnh như nào được?"
Phong Sính thấy tình trạng này, bước nhanh đến, cậy mình sức mạnh, lại ỷ thế cao hơn, nhanh chóng đoạt lại Gạo từ trong lòng Đường Duệ. Trong lòng Đường Duệ giờ chỉ là khoảng không, cô phản ứng như bị người ta cắt mất miếng thịt, bổ nhào tới,
"Trả lại cho tôi, trả đứa bé lại cho tôi!"
Đường Ý tiến lên, dùng sức ôm vai của cô. Phong Sính dùng khăn tay lau mũi cho Gạo, sau đó ôm đứa bé lên trên lầu.
Đường Ý ấn Đường Duệ xuống sofa. Qua một lúc, Đường Duệ mới ngừng khóc, cô đưa hai tay che mặt,
"Đường Đường, đến lúc nào chị mới có thể để con bên chị? Chẳng lẽ yêu cầu này của chị là quá phận?"
"Chị, chị đi về trước đi. Em sẽ nói chuyện với Phong Sính, để chị mai lại đến gặp Gạo. Hiện tại anh ta cũng rất sốt ruột, chị ở lại nơi này cũng vô ích."
Đường Ý thật vất vả mới thuyết phục được Đường Duệ, cô tiễn chị gái một đoạn.
Đi tới bên ngoài, Đường Duệ bỗng nhiên xoay người nhìn chằm chằm Đường Ý,
"Đường Đường, không phải em từng nói, sẽ giúp chị giành lại Gạo sao? Em còn nói, muốn để Phong Sính bị ngã một vố thật đau, vì sao đến giờ vẫn chưa thực hiên?"
"Chị, em rất khó hành động. Có một số việc, nói thì đơn giản nhưng hành động lại không hề đơn giản."
"Thực sự chị không thể đợi đến ngày đó, chị rất muốn giành lại được con trai. Đường Đường, em cũng thấy đấy, chị không thể nào để con trong tay người khác, em phải giúp chị!"
Đường Duệ nhớ đến hình ảnh vừa rồi, vẫn như cũ mà giật mình,
"Em ở lại đây, giúp chị chăm sóc cho Gạo thật tốt, chị cầu xin em."
"Chị, chị yên tâm đi. Lúc muộn em sẽ video call cho chị, để chị nhìn thấy Gạo."
Đường Duệ không yên tâm kéo tay Đường Ý,
"Chị cũng nghĩ kĩ rồi, chị phải tìm cách đem Gạo giành lại, mặc cho phải trả giá như thế nào."
Ngày thường, Đường Duệ đã trăm ngàn lần không an lòng, lại xảy ra chuyện hôm nay, cô lại càng quyết tâm.
Tiễn Đường Duệ về, Đường Ý trở lại biệt thự.
Cô đi lên trên lầu, cô cũng rất lo lắng cho Gạo. Đi tới trong phòng Phong Sính, cửa chỉ khép hờ. Qua khe cửa, Đường Ý nhìn thấy tấm lưng Phong Sính đối diện với mình.