Đường Duệ vung tay về phía anh, muốn cho anh đừng gọi điện thoại, nhưng Phong Sính sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy?
Anh nghiêng người đứng dậy, bước qua Đường Duệ nằm trên sô pha trước mặt, rồi đi thẳng đến sân thượng.
Chưa tới nửa tiếng đồng hồ, Đường Ý liền vội vội vàng vàng chạy đến.
Tiếng chuông cửa vang lên, lúc Phong Sính đi tới, cửa lại truyền tới âm thanh keng keng cách cách.
Vừa mới mở cửa ra, Đường Ý giống như tựa như một trận gió tiến vào, "Chị!"
Cô tiến vào phòng ăn, lo lắng nhìn bốn phía nhìn xung quanh, liếc mắt liền thấy được Đường Duệ nằm ở trên sofa.
Đường Ý bước nhanh tới, ngồi xổm trước mặt Đường Duệ, nhìn thấy chị gái sắc mặt trắng bệch như tờ giấy trắng, môi cũng khô nứt tróc da, Đường Ý thậm chí cũng không dám chạm vào cô, "Chị, chị, chị rốt cuộc làm sao vậy?"
Đường Duệ miễn cưỡng cười mỉm, mắt khép lại, "Không có gì, ngã bệnh thôi."
Phong Sính dựa vào tường ở bên kia, bàn tay Đường Ý chạm vai Đường Duệ, sao lại cảm thấy sờ đến đâu cũng toàn là xương?
"Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chị đừng gạt em, không lừa được em, chị, sao chị lại tuyệt thực?"
Phong Sính cuối cùng cũng ở bên nói, "Cô ta theo dõi ba tôi, bị ông ấy phát hiện, sự tình phơi bày ra, chị em không chịu nổi".
Đường Ý còn tưởng rằng là chuyện gì, "Chị,nghĩ quẩn trong lòng có cái gì tốt? Cũng không phải chị sai, hơn nữa, sự việc kia không phải đã sớm điều tra ra sao?"
Đường Duệ nức nở, bỗng nhiên giơ cánh tay lên, đặt tay lên mi mắt, "Đường Đường, em không hiểu, trước đây, chị còn có thể lừa mình dối người, Triển Niên cũng sẽ có chỗ cố kỵ, nhưng bây giờ không giống nhau, nếu chị đã biết, hắn càng thêm không cần thiết, chị thật hối hận, chị tại sao muốn đâm thủng tầng cửa sổ này?"
"Chị, đừng nói tới những thứ này nữa", Đường Ý không ngừng vuốt ve lên xuống cánh tay Đường Duệ, tay cô chạm vào mặt Đường Duệ, "Ăn một chút gì nha, em làm cho chị."
"Chị ăn không vào".
"Chẳng lẽ chị muốn vì một tên đàn ông mà để mình sao? Dù không suy nghĩ cho mình, chị cũng phải nghĩ đến Gạo chứ", Đường Ý khoác áo choàng lên người chị gái, "Chị nằm nghỉ đi, em nấu cho chị chén cháo."
"Đường Đường, chuyện này, em đừng nói cho ba mẹ."
Đường Ý vỗ xuống tay cô, đứng dậy bước nhanh đến phòng bếp.
Đem gạo vo sạch, Đường Ý cắt rau xanh, càng nghĩ càng giận, nhưng không cần có cách gì, Đường Duệ không chịu rời khỏi nơi này, nhất định cho đến ngày chết đói, còn muốn ăn một miếng cơm của Phong Gia.
Viền mắt Đường Ý không khỏi ẩm ướt, phía sau, đôi cánh tay vòng quanh hông cô, lồng ngực rộng lớn tiến sát đến "Nấu thêm một chén cho tôi".
Đường Ý nắm chặt con dao trong tay, "Tôi hiện tại chỉ có ý muốn chém người"
Phong Sính tay vẫn không buông ra, trái lại càng dùng sức thu hẹp khoảng cách, anh nhắm mắt, chôn mặt vào cần cổ cô, môi mỏng hôn lên động mạch của cô, "Đừng có tốt xấu chẳng phân biệt được, nếu như không phải là tôi gọi điện cho em, chị em sợ rằng đói chết tại đây, em cũng không biết?"
Khuỷu tay Đường Ý lui về phía sau đụng, giống như liều mạng đẩy Phong Sính ra, cô xoay người, hai tay hung hăng đẩy trước ngực anh, thấy anh không chút nhúc nhích, cả người liền đụng tới, chính là ép Phong Sính phải lui về phía sau.
Đường Ý tùy ý vứt bó rau xanh xuống mặt đất, Phong Sính nổi giận hơn, lại nghe thấy tiếng run rẩy như khóc của cô, "Một người tốt như chị tôi, ba anh biết quý trọng thì thôi, Phong Sính, còn anh? Anh ở đây miệng cười trên nỗi đau của người khác, anh gọi điện thoại cho tôi, là thật lo lắng chị tôi sao? Vẫn là kêu tôi đến nơi này để anh cảm thấy vui thích?"
Phong Sính phủi nhẹ phần ngực, ý cười trên môi trở nên lạnh lẽo, "Đường Ý, trước đây không ai cầm dao gác lên cổ chị em, buộc cô ta gả đi, cô ta lưu lạc đến tận đây càng không can hệ gì với tôi. Tai nạn xe lần trước và bao gồm chuyện ngày hôm nay, là tôi đang giúp em, mắt em mù rồi à? Không nhìn ra được sao?"
Đường Ý lau nước mắt, không thể khóc khóc ngay trước mặt Phong Sính.
Chóp mũi chua xót không ngừng, viền mắt càng hồng, Phong Sính dựa người bên cạnh cửa, "Máu mủ tình thâm, em tất nhiên giúp đỡ chị mình, cho rằng ba tôi đê tiện vô sỉ hạ lưu, chết một trăm lần cũng không đủ, nhưng, ông ấy là ba tôi, tôi là con. Cho dù tôi đối với ông ấy có oán trách thêm nữa, ở trên đời này, cũng chỉ có hai chúng tôi là quan hệ thân thích. Cho nên, Đường Ý, tôi cảnh cáo em, em có thể khuyên chị em, nhưng ngàn vạn lần đừng để cô ta làm chuyện khác người, bằng không, tôi sẽ cho hai người đẹp mặt".
Phong Sính nói xong lời nói này, xoay người ra khỏi phòng bếp.
Đường Ý trở lại bên trên bệ bếp, dùng nước lạnh rửa mặt, chờ cháo nấu xong, cô bưng một chén nhỏ ra ngoài.
Đỡ Đường Duệ ngồi dậy, nhưng ngay cả ngồi dựa cô cũng không thể, cả người nghiêng lệch, Đường Ý nắm lấy tay chị, "Chị, ăn một chút cháo."
"Đường Đường, chị thật ăn không vô."
"Chị xem em nấu cả buổi, tốt xấu gì cũng ăn một chút."
Đường Ý dùng muỗng đút cho cô, Đường Duệ miễn cưỡng há mồm, chẳng cần nhai, nuốt vào là được.
Hai chị em vai kề vai dựa vào, Đường Duệ ăn nửa bát cháo, mặt hơi nghiêng, "Chị thật ăn không vào."
"Được, không sao", Đường Ý đỡ cô, để cho cô nằm lại xuống ghế, "Cứ từ từ".
Cô ngồi xổm trước mặt Đường Duệ, tận tâm chăm sóc, nhưng Đường Ý biết, trái tim chị cô đã khô cạn, dòng máu nhiệt tâm đã không còn, cũng không có tràn đầy hy vọng. Đường Ý nắm tay Đường Duệ, cố dùng sức, "Chị, em van chị, chúng ta rời khỏi nơi này có được không?"
"Đừng khuyên chị, chị sẽ không đi."
"Cho dù không đi, chị cũng phải sống tốt, đừng có nửa chết nửa sống như vậy được không? Nếu hắn đau lòng vì chị, cũng sẽ không ở bên ngoài..., càng sẽ không bỏ chị ở nhà một mình mà ra ngoài. Chị ở đây tìm cái chết, hắn ở bên ngoài gì? Ăn chơi đàng điếm tìm phụ nữ, vì kẻ rác rưởi như vậy, có đáng không?"
Đường Ý càng nói, trong lòng càng tức giận, hận không thể bây giờ tìm Phong Triển Niên liều mạng.
Phong Sính ở trên vòng quanh trên lầu đi xuống, nghe thấy tiếng của Đường Ý, lòng đầy căm phẫn, "Loại người như vậy, nên chết không được tử tế. Chị, bây giờ phải suy nghĩ xem đường đi sau này như thế nào, chị thực sự có ý định..."
Đường Ý liếc nhìn thấy Phong Sính, không khỏi nhỏ tiếng lại.
Phong Sính cầm trong tay phần tư liệu, nhận thấy Đường Ý không nói hết lời, "Bây giờ, hẳn là vơ vét từng chút một, tránh cho sau này bị đá khỏi Phong gia lại không có đồng nào, còn không chỗ nương tựa."
"Phong Sính, anh còn là người sao?" Đường Ý không khỏi tức giận mắng.
Phong Sính bước đến khóe miệng thu lại nụ cười, "Lẽ nào tôi nói sai? Tình yêu không có, con cũng không mang đi, thực tế một chút, dĩ nhiên là phải thu nhiều tiền tài, là người, cô ta cũng sẽ không gây sự với tiền"
Hắn cái này gọi là nói thô nhưng không thô.
Cũng không bao lâu, Phong Triển Niên đã trở về.
Thay dép đi vào, Đường Ý nhìn thấy hắn, muốn đứng dậy nhưng bị Đường Duệ kéo lại.
Phong Triển Niên đặt túi công văn lên bàn trà, "Đường Ý tới rồi, ở lại đây chơi với chị em đi."
Cô muốn mở miệng, Đường Duệ có gắng động đậy, sợ cô náo loạn, "Triển Niên, anh ở nhà ăn tối nha? Em bảo phòng bếp chuẩn bị vài món thức ăn."
Phong Triển Niên nhìn cô một lát, "Được."
Đường Ý thấy Đường Duệ đến bây giờ vẫn còn nhẫn nhịn, cô thực sự không thể nhịn được nữa, "Chị, chị càng như vậy, hắn càng sẽ không xem chị ra gì."
Đường Duệ rũ mắt xuống, "Đừng nói nữa."
"Cho dù ông ta không cho chị mang Gạo đi, chị cũng là mẹ ruột của Gạo, có cần phải vì một đứa nhỏ làm liên lụy cả đời mình? Chị, bỏ đi có được không? Chị còn trẻ như vậy, dù cho ông ta đã già, nhưng cứ hao phí như thế, tuổi trẻ của chị cũng sẽ mất, có đáng giá hay không?"
Phong Triển Niên nghe thế, hơi biến sắc mặt, Đường Duệ dùng sức nắm lấy cánh tay Đường Ý, "Đừng nói nữa."
"Chị hoàn toàn có thể tìm được một người chồng tốt."
Phong Triển Niên tức giận đến nghẹn, bỗng nhiên cả người lung lay nhẹ, Đường Duệ vội vàng muốn đứng dậy, "Đường Đường, đừng nói nữa, Triển Niên thân thể anh ấy không tốt."
Đường Ý hừ lạnh một tiếng, cô chính là muốn vào hôm nay toàn bộ bộ mặt chanh chua thể hiện ra "Thân thể không tốt, còn ra ngoài tìm gái bậy bạ".
"Đường Ý, cô câm miệng!" Phong Sính đứng ở đó, ánh mắt như móc sắt vậy hướng vào cô, "Đây là Phong gia, cô kích động có thể mang chị cô đi, ra bên ngoài tùy ý cô mắng chửi!"
Ánh mắt Đường Ý nhìn đến Đường Duệ. Nhưng trong mắt Đường Duệ lại chỉ có sự lo lắng dành cho Phong Triển Niên.
Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, đối với người bị vây hãm trong cuộc như Đường Duệ, nếu muốn thoáng cái hiểu ra, nào có đơn giản như vậy?
Đường Ý không nói, cũng không lập tức bỏ đi. Phong Triển Niên xoa ngực, đi lên lầu nghỉ ngơi.
Đường Duệ miễn cưỡng tươi cười, "Đường Đường, chuyện của chị sẽ tự mình xử lý. Lời em nói chị đều nghe hiểu hết, chị sẽ vì mình mà sống tốt. Em mau trở về đi thôi, ở lại nơi này càng xấu hổ."
"Chị thực sự không đi theo em sao?"
"Nha đầu ngốc, đây là nhà chị, chị với em đi đâu?"
Đường Ý rời khỏi Phong Gia, hai chân như dẫm nát trên kẹo đường, không có sức để bước đi. Cô quay đầu lại nhìn ngôi biệt thự tráng lệ, Đường Duệ đã đem chính mình hoàn toàn chìm đắm trong đó.
Đường Duệ lên lầu, tiến vào phòng ngủ, thấy Phong Triển Niên nằm trên salon, chính cô mệt mỏi vô lực, liền nằm xuống dựa vào đầu giường.
Trầm mặc sau một lúc lâu, Phong Triển Niên đứng dậy đi qua, cầm trong tay một phần văn kiện.
Ông ngồi trên mép giường, "Bà xã, tốt xấu gì cũng ăn một chút, thật đói bụng lắm, anh sao có thể không quan tâm?"
Vành mắt Đường Duệ ửng đỏ, Phong Triển Niên mở tài liệu trong tay ra, "Em xem một chút đi."
Cô nhận lấy, nhìn mấy lần, "Đây là cái gì?"
"Anh đã lớn tuổi, sau đó khó tránh khỏi có chuyện ngoài ý muốn gì gì đó, đây là anh đưa cho em để bảo đảm", Phong Triển Niên lật văn kiện tới một trang cuối cùng, chỉ vào điều khoản có tên người được lợi, "Bà xã, trong lòng của anh chỉ có em, bất luận tương lai anh xảy ra ngoài ý muốn hay là tật bệnh, phần này phiếu bảo hành, đều có thể bảo đảm em nửa đời sau không lo cơm áo. Anh nói như vậy, em còn không tin anh sao?"
Đường Duệ kinh ngạc nhìn chằm chằm nơi điền tên, chóp mũi cô không khỏi cay cay, đôi mắt tràn đầy nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Phong Triển Niên.
"Triển Niên."
Ông vòng tay ôm Đường Duệ vào trong ngực.
Đường Duệ nghĩ thầm, Phong Triển Niên nhất định vẫn còn yêu cô. Nếu không, sẽ không vì mình mà hao tốn tâm tư như thế.
Đường Ý đi ở trên đường nhỏ, mùi phấn hoa thoang thoảng bên người. Cô không khỏi dừng chân nhìn lại, thấy dàn hoa nở rộ bên trong hàng rào màu trắng. Bỗng tiếng thắng xe đánh vỡ sự yên lặng, Đường Ý ngẩng đầu lên đã thấy Phong Sính bước xuống.
Cô nhấc chân muốn đi, Phong Sính lại đứng trước mặt, chặn đường đi của cô.
Bàn tay anh đưa về phía trước, rơi xuống nụ hoa nở rộ trên cành như hạt ngọc, đầu ngón tay thon dài khẽ chạm vào lại có ong mật hoảng sợ bay ra. Đường Ý thầm oán trong lòng, chích chết hắn, cắn chết hắn.
Nhưng mà cô dĩ nhiên biết, gieo họa cả nghìn năm, Phong Sính cũng không phải là người dễ bị nguyền rủa mà chết.
Răng rắc một tiếng, một đóa hoa đã bị Phong Sính hái xuống.
Hắn đưa đến mũi ngửi nhẹ, "Thật là thơm."
"Anh đã hại một cái mạng."
Ngón tay Phong Sính vân vê đóa hoa, "Khi còn nhỏ em không hái hoa sao?"
Đường Ý nhấc chân lên, muốn lách qua người anh rời đi nhưng đành chịu. Xe của anh dừng ở bên cạnh, khe hỡ đi qua duy nhất lại bị anh ngăn chặn. Phong Sính nhẹ nhàng cài bông hoa lên mái tóc cột đuôi ngựa của Đường Ý.
Cô liền gỡ ra, vứt xuống đất "Phong Sính, anh không thấy bây giờ chúng ta càng thêm không đội trời chung sao?"
"Vì sao?"
Đầu mũi cô giật giật, căm tức trong ngực như muốn trào ra ngoài, "Tôi sẽ dẫn chị mình đi, cũng sẽ để Gạo đi theo chị."
Phong Sính nhìn cô có chút mê li, lúc cô quật cường chia làm hai loại. Một loại, khiến anh vui thích, mặc dù Đường Ý không nói gì buồn cười với anh, nhưng Phong Sính mỗi lần nhìn thấy biểu tình khó chịu của cô lại thấy thú vi. Nhưng mà, cũng có một loại khác, làm anh tức giận đến nghiến răng, hận không thể tuột rơi quần cô, hung hăng đánh một trận.
Hai chị em Đường gia, Đường Duệ ở trong mắt Phong Sính đã ngày càng mờ nhạt, giống như một cô nàng bình thường. Mà Đường Ý này, lại càng ngày càng đầy đặn, một cái nhíu mày, một tiếng cười hay sự tức giận, đều vô cùng sinh động mới mẻ.
Anh chính là đặc biệt tham luyến cảm giác như vậy.
"Đường Ý, chỉ bằng em có thể mang Gạo đi sao?"
Cô hơi nhếch môi, "Xã hội này, đồng tiền cũng không phải là thứ vạn năng, các người cứ chờ xem."
Phong Sính ánh mắt dán lên ngực Đường Ý, "Suy nghĩ của em, tôi liếc mắt một cái liền thấy ngay, em đơn giản chính là muốn tìm chứng cứ ngoại tình của ba tôi, sau đó kết tội ông ấy làm chuyện sai trái đúng không?"
"Phong Sính..." Đường Ý bị anh vạch trần như vậy cũng không cảm thấy có cái gì không tốt, mà trái lại nói với giọng yếu ớt, "Anh đối với ba anh không phải luôn luôn có ý kiến sao? Có một số việc, anh nhắm một mắt mở một mắt là được rồi, tôi và chị sẽ không làm ảnh hưởng đến lợi ích của anh, được không?"
"Em đây là đang lấy lòng tôi?"
Đường Ý gật gật đầu "Anh đã nhìn ra."
Phong Sính cười cười "Ngu ngốc."
Sắc mặt Đường Ý căng thẳng "Chị tôi khăng khăng ở lại Phong gia, một nửa nguyên nhân là vì Gạo, anh vốn không muốn chấp nhận đứa em trai này đúng không? Đây là cơ hội rất tốt."
"Bất luận tôi có ghét đứa nhỏ kia bao nhiêu, nó cũng là con cháu Phong gia, dù cho ngày nào đó ba tôi mất, chị em cũng đừng nghĩ mang nó rời đi."
"Vì sao?"
"Bởi vì, chính tôi đã từng như vậy". Phong Sính cúi đầu nhìn xuống đất, thấy đóa hoa bị chân Đường Ý dẫm nát, vỡ thành nhiều mảng hoa.
Đường Ý cảm thấy người nhà này đã hết thuốc chữa. Cô đứng ở ngoài hàng rào, gió mát thổi nhè nhẹ, cánh hoa màu trắng rơi xuống bên vai. Cảnh sắc ấy nổi bật trong mắt Phong Sính, hoa đẹp và mỹ nhân.
"Tôi phải đi về ."
Đường Ý nói xong bước lên phía trước. Phong Sính không để cho cô đi, tầm mắt rơi xuống đỉnh đầu cô, phía trên còn dính vài cánh hoa.
Anh đưa tay, giúp cô phủi đi.
Đường Ý cảm nhận được đầu ngón tay của Phong Sính quét qua đỉnh đầu cô. Một màn này rơi vào mắt người khác nhất định là rất ấm áp, cô ngẩng đầu nhìn Phong Sính.
Mặc kệ Phong Triển Niên thế nào khốn nạn vô sỉ, cũng không quản lúc trước mẹ Phong Sính chết như thế nào, người thân duy nhất của Phong Sính trên đời này chính là Phong Triển Niên .
Hắn cô đơn lâu như vậy, mặc dù phần lớn thời gian của Phong Triển Niên là ở bệnh cạnh phụ nữ, như vậy thì thế nào?
Cùng Phong Sính lớn lên , vẫn là Phong Triển Niên.
Đường Ý lúc này mới cảm thấy, Phong Sính còn không bằng cô, dù cô từ nhỏ cùng gà vịt làm bạn, cũng hạnh phúc hơn hắn nhiều lắm .
Nghĩ tới đây, cô bật cười trên nỗi đau người khác, "Phong thiếu, xin nhường đường đi?"
"Tôi đưa em về".
Đường Ý nghe vậy, cũng chỉ có thể lên xe của anh.
—
Sau ngày đó, Đường Ý không yên lòng về chị gái, thường xuyên đến Phong gia, đôn đốc Đường Duệ ăn cơm.
Đường Duệ nói cho cô chuyện điều khoản bảo đảm, Đường Ý nghe xong chẳng hề cảm thấy cao hứng, cái đó có thể nói rõ được gì đâu?
Chẳng phải Phong Triển Niên vẫn như thường ra ngoài ăn chơi đàng điếm sao?
Nhưng, Đường Duệ tựa hồ tìm được sức sống, đã chịu ăn cơm, tâm tình cũng chậm chậm chuyển tốt, đối với Đường Ý mà nói, coi như là tin tốt đi.
Chủ nhật.
Đường Ý cố ý trang điểm nhẹ, hôm nay là ngày vui của cô bạn tốt Mạc Mạnh, cô gái nhỏ kết hôn.
Nhớ ngày đó, cô còn mang theo cô bạn đến trường đua xe nhặt tiền, bây giờ chớp mắt một cái, Mạc Mạch tìm được tình yêu .
Đường Ý làm phù dâu, toàn bộ quá trình đều phải giúp cô dâu, đương nhiên, còn phải giúp chặn rượu. Gia cảnh của chồng Mạc Mạch rất tốt, bằng không cũng sẽ không bao hết khách sạn Mẫu Đơn.
Buổi tối, ầm ĩ đùa vui náo loạn một vòng, cô dâu chú rể muốn ở trong phòng tổng thống hưởng thụ tân hôn, không ít bạn bè la hét ầm ĩ muốn náo loạn tân phòng, Đường Ý không có cách nào, lại bị Mạc Mạch lôi đi vào.
Chờ cho tới khi xong việc, đồng hồ đã điểm mười một giờ đêm .
Đường Ý mang giày cao gót, mệt mỏi không chịu nổi, cảm thấy mắt cá chân như muốn rớt ra, không ít người bị chú rể đuổi ra, Đường Ý đưa túi cho cô dâu Mạc Mạch, tiến lên ôm lấy cô, "Cưng ơi , tân hôn vui vẻ."
"Đường Đường, cậu hôm nay cũng mệt rồi, mau về nghỉ ngơi đi, ta bảo em họ đợi cậu trong đại sảnh".
"Được."
Đường Ý nghiêng người đứng dậy, gương mặt trang điểm vẫn tinh tế như cũ, "Mạc Mạch, tới đi đây".
"Ừ."
Mạc Mạch đưa cô đến ngoài cửa, Đường Ý bảo bạn nhanh vào phòng nghỉ ngơi.
Trong hành lang hoàn toàn yên ắng. Giờ này, các khách khứa cũng đều đi vào giấc ngủ .
Đường Ý lê lết về phía trước, đi tới một khúc quanh, thấy một cửa phòng đột nhiên mở ra, một thân ảnh từ bên trong chạy ra đụng cô ngã xuống đất. Đường Ý đau đớn dựa vào vách tường."Cô —— "
Cô gái kia, cả người bọc trong một tấm chăn, bên trong cũng không mặc gì, đầu tóc rối bời, còn đi chân trần, thần sắc kinh hoảng, trên mặt tràn ngập sợ hãi, "Cứu mạng a, cứu mạng a."
Đường Ý khó khăn cử động, "Cô không sao chứ?"
Hai tay cô gái ôm lấy đầu, "Có người chết, mau cứu mạng, có người chết !"
Đường Ý cả kinh, sợ đến mức đứng tại chỗ không dám cử động.
Cô gái kia toàn thân vô lực trượt trên mặt đất, dùng thảm cuộn chặt mình lại. Cánh cửa phòng đối diện Đường Ý mở rộng, liếc mắt một cái nhìn đi vào, có thể nhìn thấy trên mặt đất rơi lả tả quần áo nam nữ mất trật tự.
Suy nghĩ đầu tiên của Đường Ý chính là báo cảnh sát.
Di động còn chưa lấy ra, liền nghe thấy cố gái nghẹn ngào đau khổ, "Triển Niên, Triển Niên, ô ô ô..."