Xung quanh dường như nổ tung.
"Đường tiểu thư là nữ nhân của anh?"
Phong Sính ôm bả vai Đường Ý, toàn bộ mọi ánh mắt đều chiếu vào người cô, chỉ có Tiêu Đằng còn chú ý đến lá bài trong tay.
"Phong thiếu, đừng đùa giỡn, tôi còn đang tính nhờ anh làm cầu nối, làm quen với Đường tiểu thư đây".
"Không tin?", Phong Sính giương miệng cười, anh nghiêng đầu, đến gần mặt Đường Ý hung hăng hôn xuống.
"Oh, xem ra là sự thật, Phong thiếu, anh được lắm nha!"
Đường Ý lấy tay chùi trên mặt, bả vai cô giãy dụa muốn tránh ra lại bị Phong Sính càng dùng sức ôm chặt, tầm mắt anh hướng lên phía trước "Em gái tiểu Tần, không ngờ em cũng chơi bài cửu, người bạn trai này em đưa đến, lúc nào thì tu thành chánh quả đây?"
"Yên tâm, đến lúc đó không thể thiếu anh. Còn nữa, lần trước trong cuộc đua xe tốc độ thắng được Phong thiếu thật là xấu hổ. Khi trở về ba tôi đã nói tôi và Tiêu Đằng không biết tốt xấu, thật ra là anh đã nhường cho chúng tôi".
Đường Ý nhớ đến cái đêm điên cuồng kia, liên kết lại, thì ra tên này nổi điên là bị kích động.
Phong Sính không giận mà cười "Chuyện cũ nói lại làm gì? Thất bại là mẹ thành công, tôi thích gọi người khác là con trai".
"Phong thiếu, nếu như anh thích, liền sinh một đứa đi!"
Đường Ý nhân cơ hội đẩy tay Phong Sính ra, xoay người ra ngoài.
Phong Sính chụp tới, kéo cô trở lại bên cạnh mình "Đi đâu?"
"Ba mẹ còn đang đợi tôi".
"Họ biết em đang ở đây chơi, hơn nữa họ đang ôm cháu ngoại mập mạp trắng trẻo, làm gì có tâm tư để ý đến em".
Phong Sính bóp eo Đường Ý một cái, ấn cô ngồi xuống đối diện với Tiêu Đằng.
Từ đầu đến cuối Tiêu Đằng vẫn giữ nguyên nụ cười "Các người có chơi hay không?"
"Chơi, chuyện vui như vậy tất nhiên không thể bỏ lỡ", Phong Sính nhanh nhẹn tham gia, cầm lấy bài của mình trên bàn, tiếp tục chơi.
Đường Ý rũ mắt xuống, Tiêu Đằng tập trung toàn bộ sự chú tâm vào ván bài.
Phong Sính nhìn qua bài "Em gái Tiểu Tần, em là người đàng hoàng, làm sao lại thông thạo mấy trò ăn chơi gái gú bài bạc này?"
Anh nhấn mạnh từng chữ, Tần Du Ninh có chút tức giận "Phong thiếu, ăn nói tích chút đức đi, bây giờ anh đã có em trai, sau này người thừa kế Phong gia là ai còn chưa biết được, anh gây thù chuốc oàn như vậy không tốt đâu".
Phong Sính nghe xong, không giận mà cười, nhưng từng lời nói ra như muốn cắn nát "Tôi là không thích Tiêu Đằng, thế nào? Em muốn biết nguyên nhân sao?"
Tần Du Ninh liếc mắt nhìn Đường Ý, Viên Viện từng nói với cô chuyện của Tiêu Đằng, nhưng cũng không tiết lộ nhiều tên hay tin tức của bạn gái cũ Tiêu Đằng. Thế nhưng cô là phụ nữ, cũng không phải lần đầu gặp mặt Đường Ý, ít nhiều biết được quan hệ bên trong.
Tần Du Ninh sợ rước lấy rắc rối, vội nói "Tôi không muốn..."
"Nam nhân của em và nữ nhân của tôi sống dễ chịu, em gái tiểu Tần, tôi lại không thể rộng lượng như em".
Đường Ý ngồi đó, cảm thấy sau lưng sắp bị một đôi mắt đâm thủng, cô ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào Tiêu Đằng.
Vẻ mặt Tiêu Đằng bình thản giống như tờ giấy trắng, tùy ý để mọi người vẽ lên những sắc thái vui buồn, trong nháy mắt Đường Ý có một cảm giác vô cùng bi ai.
Tiêu Đằng đã thay đổi.
Anh ẩn nhẫn như vậy, đã đem sự căm phẫn đến xương tủy vứt bỏ đi rồi.
Nếu như đổi lại trước kia, anh nhất định sẽ liều mạng đứng dậy, cho dù không phải là đối thủ của Phong Sính cũng tình nguyện bị đánh đến chết còn hơn để người khác chỉ trỏ sau lưng.
Tiêu Đằng bỏ bài cửu trên bàn "Người nào lại không có quá khứ? Sống dễ dàng thì được cái gì?"
Tần Du Ninh không khỏi khoác tay lên người anh "Chính là, Phong thiếu, tôi không quan tâm đến những điều đó".
Phong Sính cười lạnh "Sau này nhớ coi chừng người đàn ông của em, nếu không phải tôi nhanh tay lẹ mắt, hai người này đã 'động phòng' với nhau rồi".
Đường Ý thật không ngờ tới chuyện như vậy anh cũng đem ra nói, cô nắm chặt hai tay, vừa thấy khó chịu xen lẫn tức giận, cô đứng dậy "Đúng vậy, nếu không nhờ anh sao lại có ngày hôm nay?"
Phong Sính giường cằm, nâng tầm mắt "Lặp lại lần nữa?"
"Anh cưỡng đoạt phá hủy tình yêu của tôi, đây là sự thật không thể chối cãi, tôi và Tiêu Đằng sống tốt thì làm sao?"
"Dì nhỏ, em đừng làm trò cười, hiểu ý hắn nói sao? Người ta với em sống tốt hay không đều chẳng có nghĩa lý gì, em không cần ra mặt giúp hắn".
Đường Ý tất nhiên không phải vì Tiêu Đằng, chẳng qua Phong Sính lột trần cô trước mặt nhiều người như vậy, đâu có quan tâm đến cảm nhận của cô.
Người này, cũng không còn vì cô mà ra mặt.
Hai tay Tiêu Đằng buông xuống nắm chặt bên người, Đường Ý quay người muốn đi.
"Ngồi xuống", Phong Sính đột nhiên gầm lên giận dữ.
Đường Ý kinh hãi, ngoại trừ lúc mới quen Phong Sính từng như vậy, cô cũng được chứng kiến nhiều thủ đoạn của anh. Nhưng thường ngày, Phong Sính vẫn luôn dung túng với cô, đã lâu rồi không có phát hỏa đáng sợ như vậy.
"Phong Sính, tôi nói rồi, tôi phải trở lại đại sảnh".
"Trở về làm gì? Nói lời chúc mừng? Hay vẫn muốn ôm cháu ngoại đáng yêu một cái? Em đừng quên tôi cũng là cháu ngoại, có thời gian ôm tôi nhiều hơn đi".
Xung quanh vang lên những tiếng cười hài hước.
Chuyện phát sinh trong phòng hôm nay, đoán chừng chưa tới ngày mai đã truyền ra ngoài, Đường Ý khẽ cắn môi dưới bước ra ngoài.
Phong Sính nhìn ra ý đồ của cô, anh đột nhiên đứng dậy đặt tay sau cổ Đường Ý, dùng sức ấn cô xuống bàn.
Anh dùng sức rất mạnh, cô không thể không cúi đầu, khụy gối xuống, mặt kề sát mặt bàn, còn đối diện với Tiêu Đằng và Tần Du Ninh.
Tần Du Ninh bị dọa bật dậy, càng ôm chặt cánh tay Tiêu Đằng "Phong thiếu, hôm nay chúng tôi đến đây tham gia tiệc đầy tháng, đây lại là địa bàn của Phong gia các anh, tốt hơn vẫn không nên gây chuyện".
"Con mắt nào của cô thấy tôi gây chuyện?", vẻ mặt Phong Sính lạnh giá "Tôi chỉ đang dạy dỗ người phụ nữ của mình, ở nơi này còn chưa đến lượt cô nói xen vào".
Tiêu Đằng rũ mắt xuống, thấy mặt Đường Ý đã sớm tại nhợt, nhiều người vây xem như vậy, đối với người ngoài mà nói cũng chỉ là trò cười mà thôi.
"Anh tức giận, đơn giản là vì quan hệ trước đây của tôi và Đường Ý, Phong thiếu hẳn là người phóng khoáng, tôi và Du Ninh tháng sau sẽ kết hôn, chuyện trước kia anh thật sự không cần phải canh cánh trong lòng".
Lúc này, Tiêu Đằng nhất định không thể ra mặt.
Bàn tay nắm chặt thành quả đấm hạ xuống bên người, thấy Đường Ý như vậy, anh thật sự đau lòng như dao cắt, Phong Sính người này vui giận thất thường, chỉ sợ Đường Ý đi theo hắn đã nếm trải không ít cực khổ.
Mặc dù ngụy trang tốt như vậy, Tiêu Đằng vẫn là vô cùng đau xót.
Nhưng cho dù lúc này anh xông ra đánh với Phong Sính một trận cũng là vô ích, có một số việc dù muốn cũng không thể trở lại điểm ban đầu.
Phong Sính vẫn không buông tay, Đường Ý thở hỗn hển, tay cô hướng đến mu bàn tay của anh "Đừng như vậy, đau. Phong Sính, tôi với anh mới là có quan hệ, tôi là nữ nhân của anh, để người khác chê cười tôi như vậy, anh còn mặt mũi nào nữa? Người ngoài cuối cùng vẫn là người ngoài, càng vào những lúc này, không phải anh càng nên che chở tôi sao?"
Phong Sính nhìn cô một cái, bình thường Đường Ý tính tình bướng bỉnh, ngay cả thời điểm ở cùng anh cũng chẳng nói năng gì, hôm nay cũng là vì không muốn mất mặt trước Tiêu Đằng này.
Lực tay của Phong Sính dần buông lỏng, sờ sờ phía sau cổ Đường Ý, sau đó kéo nửa người cô lên.
Ánh mắt cô trong trẻo nhưng lạnh lùng, mi mắt rũ xuống giúp anh nhìn rõ lông mi cong dày, một sự điềm đạm đáng yêu trong đôi mắt lấp lánh khiến anh không khỏi mềm lòng. Anh quen thói làm việc tùy tiện, thế nhưng khi Đường Ý nói xong lại cảm thấy không nên đối xử với cô như vậy trước mặt người khác...
Nhưng chuyệnđều đã làm rồi, Phong đại thiếu gia tất nhiên không hạ mình dỗ dành cô.
Tay anh vỗ vỗ mặt Đường Ý, bàn chân chợt truyền đến cảm giác đau nhói, hôm nay Đường Ý mang giày cao gót rất nhọn, Phong Sính làm sao có thể nghĩ đến cô lại hung hăng đạp anh một cước.
Đường Ý giơ cao tay. Nhưng tát người khác không phải là chuyện đùa, đặc biệt là với Phong Sính đang kích động.
Cô giơ chân lên, dùng gót giày tàn nhẫn đập vào bắp chân Phong Sính, thừa dịp người đàn ông cúi người tạo khoảng cách, Đường Ý quay đầu ra khỏi phòng.
Tiêu Đằng lúc này cũng nắm chặt tay Tần Du Ninh "Cô chú chắc cũng sắp về, chúng ta qua đó đi".
"Được".
Phong Sính không đuổi theo, anh giật giật chân, đau đến tê dại.
Đường Ý đến đại sảnh, thấy ba mẹ đang trò chuyện cùng Phong Triển Niên, Đường Duệ đã ôm con trai trở vào phòng.
"Mẹ, con đi tìm chị".
"Đi đi".
Đường Ý đi đến phòng nghỉ, ấn chuông cửa.
Đường Duệ mở cửa, ý bảo cô nhỏ giọng "Bé đang ngủ".
"Nhóc con cũng thật dễ ngủ a".
Đường Ý theo chị đến bên giường, cô cẩn thận quan sát gương mặt Đường Duệ, không khỏi giật mình "Chị, sao lại khóc?"
Hai mắt Đường Duệ hơi đỏ hồng, cô rút khăn giấy lau nhẹ khóe mắt "Em vừa rồi đi đâu vậy?"
"Em, em đến phòng vệ sinh".
"Đường Đường, có việc gì đừng giấu diếm chị, chị là chị của em, em và Phong Sính..."
Đường Ý cắn chặt môi.
Đường Duệ mân mê góc khăn giấy đã ướt trong tay "Tiễn Hưng đã điều tra được, Triển Niên, anh ấy, anh ấy ngoại tình bên ngoài".
"Thật sao?"
"Kỳ thực, chị đã sớm nghi ngờ. Anh ấy nói đi xã giao, cho dù anh ấy là thân bất do kỷ, nhưng sao lại vừa khéo mỗi lần như vậy đều mang về mùi nước hoa giống nhau?", hai tay Đường Duệ che mặt "Chị cũng không biết nên làm gì bây giờ, bé Gạo còn nhỏ như vậy, huống chi chị căn bản không có cách nào tiếp nhận sự thật này".
Bé Gạo là tên ở nhà được bà Đường đặt cho.
Đường Ý ngồi bên cạnh chị gái, ôm cô vào lòng "Chị, chuyện đã đến nước này, có khóc than cũng vô dụng".
Đường Ý và Đường Duệ đều từng khờ dại hy vọng Phong Triển Niên có thể toàn tâm toàn ý, may mắn là ông không phải người quá tùy tiện, chẳng qua không thể dừng chân mà thôi.
Đường Duệ khó khăn lắm mới tìm được người tâm sự, cô không nói nhiều, dù cố kiềm nén nhưng nước mắt không nhịn được vẫn tuôn rơi.
Chồng của mình nhân lúc vợ mang thai lại ngoại tình, phải cần đến bao nhiêu dũng khí mới khiến cô chấp nhận được sự thật này?
"Đường Đường, trước kia chị từng nói, chồng chị có thể không dành nhiều thời gian cho chị, có thể không lãng mạn nhưng anh ấy quyết không ngoại tình".
"Chị, chị muốn ly hôn sao?"
Đường Duệ tâm tình rối loạn "Từ ngày có đứa nhỏ, chị đột nhiên cảm giác được chính mình đã trở nên mềm yếu rồi. Nếu ly hôn, Triển Niên chắc chắn không giao con cho chị, chị lại không thể xa bé Gạo. Cho dù có đi theo chị, chị lại không đành lòng để bé không có ba, chị hoàn toàn bị ràng buộc ở đây rồi".
"Chị, đừng như vậy", Đường Ý khẽ lắc chị gái "Chuyện ngoại tình, có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, chị có thể đảm bảo sau này anh rể sẽ sửa sai sao?"
"Đường Đường", Đường Duệ cầm lấy tay Đường Ý "Còn nhớ lúc đầu chị ký vào văn kiện công chứng phân chia tài sản không? Trong cuộc hôn nhân này, chị đã đánh cuộc tất cả. Phong Triển Niên không thiếu tiền, anh ấy thậm chí còn có thể có thêm nhiều con trai, nhưng chị không thể mất tất cả, chị cần một gia đình đầy đủ, em hiểu không?"
"Em...hiểu".
Đường Ý khẽ cắn môi dưới.
Đường Duệ nhìn con trai đang nằm trên chiếc giường lớn "Em nhìn xem, bé Gạo mới được một tháng, bé ở trong bụng chị như hình với bóng suốt chín tháng, vì con trai, chị cũng muốn làm cho Triển Niên hồi tâm chuyển ý".
Đường Ý không nói thêm gì, cũng không biết còn có thể nói gì.
"Đường Đường, em thành thật nói cho chị biết, em và Phong Sính có phải đã có gì hay không?", ánh mắt Đường Duệ lại hướng về em gái "Cái đêm chị sinh Gạo, là em đến cùng Phong Sính?"
Việc đã đến nước này, Đường Ý cũng không cần phải giấu diếm.
"Phải, chúng em đang ở cùng nhau, nhưng mà chị yên tâm, em sẽ nói rõ với anh ta, sau này sẽ không dây dưa với nhau nữa".
Đường Duệ còn muốn hỏi nhưng Đường Ý lại chuyển đề tài khác "Chị, em cũng có chuyện bất đắc dĩ, nhưng mà may mắn thay, em đã biết dừng cương trước vực thẳm".
Đường Duệ vỗ vỗ lên tay em gái, mặc dù Đường Ý không nói, nhưng ít nhiều gì cô cũng đoán được, Đường Ý bị Phong Sính khống chế nhất định có liên quan đến cô.
Hai người là chị em, không thể cùng bị khống chế như vậy.
"Em muốn nói rõ ràng với Phong Sính, nhưng liệu cậu ta có đồng ý không?"
Đây cũng là điều Đường Ý lo lắng nhất "Mặc kệ anh ta có đồng ý hay không, đây là quyết định của em".
Đường Duệ vào phòng tắm rửa mặt, sau khi ra goài ngồi xuống bàn trang điểm.
Cô không muốn Phong Triển Niên nhìn ra cô đã khóc "Đường Đường, Phong Sính từ nhỏ được Phong Triển Niên nuông chiều, làm việc kiêu ngạo không cho ai đường thoát. Chuyện của em và cậu ta, chị nghĩ Triển Niên ít nhiều cũng đã biết, nhưng anh ấy lại lười quan tâm đến mối quan hệ này. Trừ phi là Phong Sính tình nguyện buông tay, nếu không, cậu ta muốn dùng thủ đoạn với chúng ta sẽ có ngàn vạn cách".
Đường Ý ngồi cạnh mép giường, điện thoại trong túi vang lên, Đường Duệ trang điểm xong mới quay người hỏi "Phong Sính biết em ở đây sao?"
"Không biết, bất quá anh ta có thể hỏi ba mẹ".
Đường Duệ đến trước mặt Đường Ý "Em cứ ở lại đây đừng ra ngoài, giúp chị trông bé Gạo, nó ngủ say sẽ không thức dậy sớm. Chuyện của Phong Sính, chị giúp em xử lý".
"Chị, chuyện này chị đừng quản..."
Đường Duệ đè bả vai cô lại "Em là em gái của chị, trước kia không thể bảo vệ em, nhưng bây giờ chị đã thông suốt, chỉ có em, bé Gạo và ba mẹ mới là người thân nhất của chị. Chị không nên lại than khóc, để cho em vì chị gánh vác nhiều chuyện như vậy".
Đường Ý giữ cánh tay Đường Duệ "Chị muốn làm gì?"
"Chị chỉ muốn cậu ta thả người mà thôi", bàn tay Đường Duệ khẽ vuốt sau đầu em gái "Ở trong phòng đừng ra, khóa trái cửa lại, biết không?"
Đường Ý nghe vậy, gật gật đầu.
Đường Duệ cầm lấy túi xách bên cạnh, lúc này mới đi ra ngoài.
Đi được mấy bước lại nhìn thấy tiểu thư Đoàn gia vịn vách tường mà đi, có nhiều người ở ngoài thành phố đến đây, cho nên Phong gia đã chuẩn bị phòng ở đầy đủ cho mọi người.
Đường Duệ bước tới giúp đỡ "Đoàn tiểu thư, cô ở phòng nào?"
"9026".
"Tôi đưa cô về phòng".
"Không sao, vừa rồi uống hơi nhiều, tôi tắm rửa nghỉ ngơi một chút sẽ đỡ ngay".
Đường Duệ cũng không kiên trì, đưa mắt nhìn cô gái rời đi.