Đường Ý mặc áo ngủ đứng bên ngoài, lúc Phong Sính đứng dậy cô đã phát hiện, tận mắt nhìn thấy Phong Sính đi vào phòng này.
Nữ nhân kia mím chặt môi, ngón tay chỉ vào trong phòng, lúc này cô ta chỉ muốn nằm xuống chiếc giường ấm áp.
Phong Sính không nói gì, cô ta liền lặng lẽ đi qua đó.
Đường Ý hà hơi vào lòng bàn tay, ăn mặc phong phanh như vậy cũng không sợ chết cóng, cô lại ấn chuông cửa lần nữa.
Xem ra, cánh cửa này không mở cô sẽ kiên quyết không đi.
Phong Sính dứt khoát bước vào trong, người phụ nữ kia đang ngồi lau mái tóc ướt sũng trên giường, cô hạ thấp giọng nói "Phong thiếu, anh nhanh đuổi cô ta đi đi, nếu lỡ đánh thức khách phòng bên cạnh sẽ không hay".
Phong Sính ngồi xuống giường, nhưng lại ngại bẩn lập tức đứng lên.
Bây giờ mà tìm người bảo Đường Ý rời đi, cô nhất định sẽ không chịu đi, lại phá hỏng chuyện cũng nên.
Phong Sính suy tính, nên làm thế nào đây?
Cô là gì của anh?
Tại sao lại không mở cửa?
Phong Sính liếc mắt nữ nhân trên giường, mặc dù trong lòng nghĩ như vậy nhưng anh vẫn đè giọng nói "Đợi sau khi tôi rời đi, cô lập tức ra khỏi đây cho tôi, nếu như bị người khác bắt gặp trong phòng, xem tôi xử lý cô thế nào!".
Động tác lau tóc của cô ta dừng lại "Tôi, bây giờ tôi rời đi phải không?"
Thấy Phong Sính không nói gì, nữ nhân cũng không dám trêu chọc anh, vội vàng đứng dậy thu dọn đồ đạc.
Đường Ý dùng sức ấn chuông.
Nữ nhân sau khi thay quần áo liền núp trong tủ đồ không dám bước ra.
Phong Sính đi thẳng đến cửa, mở cửa ra.
Tay Đường Ý còn đặt trên chuông cửa, bỗng nhiên nhìn thấy người bên trong, cô giật mình ngạc nhiên, vẻ mặt kia giống hệt như người vợ bắt gian chồng mình và tình nhân thuê khách sạn.
Cô vốn cho rằng đánh chết Phong Sính cũng không mở cửa, cho nên khi anh ngang nhiên xuất hiện trước mặt, cô có chút bất ngờ không kịp chuẩn bị.
Phong Sính đi ra ngoài, tầm mắt Đường Ý lướt qua anh nhìn vào bên trong, Phong Sính rất cao khiến tầm nhìn của cô bị hạn chế. Cô tiến lên muốn vào trong bỗng thấy thân ảnh ngăn cản trước mặt, ngay sau đó cả người Đường Ý đều bị Phong Sính vác lên vai, cứ như vậy bị anh khiêng đi.
Đầu vai người đàn ông chạm vào bụng cô, máu chảy ngược xuống, mái tóc Đường Ý bung ra, cô vỗ vào lưng Phong Sính "Làm gì vậy, buông tôi ra, buông ra!"
Phong Sính sải bước về phòng của mình, cửa được mở sẵn, anh nhấc chân lên đạp cửa đi vào.
Đường Ý giãy dụa trên vai anh, Phong Sính vẫn không buông cô ra, anh đi đến giường lớn ném cô xuống đó.
Đường Ý vuốt vuốt mặt, đẩy đống đồ lộn xộn ra, cô chống tay ngồi dậy "Phong Sính, người tôi thấy được là ba anh đúng không?"
"Sao em còn rối rắm cái chủ đề cũ rích này?"
"Nếu không, tại sao anh lại đến căn phòng kia, anh đi giải quyết hậu quả đúng không?", Đường Ý bắt được đúng thóp, bám riết chuyện này không chịu bỏ qua.
Cô muốn đứng dậy nhưng Phong Sính lại chắn ngang trước mặt cô.
"Tránh ra".
"Em không muốn biết vì sao tôi lại qua đó sao".
"Anh sẽ nói thật chứ?"
"Đương nhiên", Phong Sính cúi người xuống, khuôn mặt kề sát Đường Ý "Tôi nhận được lời mời của người phụ nữ kia, đây là khách sạn của tôi, tất nhiên sẽ không để cho loại chuyện như vậy xảy ra, tôi là muốn qua đó dạy dỗ cô ta".
Đường Ý không thể không bội phục bản lĩnh nói dối như hạ bút thành thơ của anh, cô không thể làm được như vậy.
Cô ngoài mặt vẫn tươi cười hỏi "Sao anh không nói là mình đến nhận lời mời đó?"
"Em phải tự tin vào bản thân chứ", Phong Sính vuốt ve khuôn mặt cô "Tôi được em cho ăn no đến khuya, ăn no quá, sao còn có thể làm trên người kẻ khác đây?"
Vẻ mặt Đường Ý đầy chán ghét, đẩy tay anh ra.
Phong Sính cười cười ngồi bên cạnh cô "Không tin em xem đi, cô ta đã đi rồi, tôi bảo cô ta biến đi, sau này cũng đừng đến khách sạn này, làm hại em hiểu lầm tôi, lại hiểu lầm ba tôi, tội danh của cô ta cũng thật lớn".
"Phong Sính, anh đừng xem tôi như đứa con nít ba tuổi, lời anh nói tôi không tin nổi".
"Em nói lại lần nữa?"
Đường Ý giương cao giọng "Lời anh nói, tôi không tin!"
Cô gằn từng chữ, mang theo chút khiêu khích "Anh đã sớm sắp xếp mọi chuyện, còn muốn tôi đi xem sao? Người phụ nữ kia nhất định đã bỏ đi rồi, anh nói cái gì chính là cái đó, anh hẹn hò với người ta, anh muốn làm bậy chuyện gì tôi không xen vào, tôi chỉ không muốn chị của mình trở thành nạn nhân".
Lúc này đã hơn nửa đêm, Đường Ý hoàn toàn không có một chút buồn ngủ.
Mọi sự rối rắm trong đầu cô đều tập trung vào bóng lưng cô đã nhìn thấy.
Sắc mặt Phong Sính dần trở nên lạnh lùng, cô luôn mồm nói không quan tâm đến bất cứ chuyện gì của anh, hai ba câu liền đem anh vứt bỏ sạch sẽ, chị cô bị tổn thương như thế nào thì liên quan gì đến anh?
Đường Ý đứng đậy, muốn đi thay quần áo.
Phong Sính cầm lấy điện thoại bàn trên đầu tủ, dặn dò vài câu.
Đường Ý vừa mới cởi bỏ dây lưng áo choàng đã bị Phong Sính kéo tay lại, anh mang cô bước nhanh ra ngoài, Đường Ý thở gấp chạy bộ theo anh "Làm gì vậy, đi đâu, tôi còn chưa thay quần áo".
Cô bị Phong Sính đẩy vào thang máy, sau đó đi thẳng xuống dưới lầu.
Đến đại sảnh, xa xa nhìn thấy một người phụ nữ bị bảo vệ ngăn lại.
Cô ta tuổi còn rất trẻ, mặc chiếc áo lông thú màu rượu đỏ, đôi chân mảnh khảnh trên đôi giày cao gót. Nhìn thấy hai người bước tới, đầu tóc cô ta vẫn còn hơi rối, lúc vừa rồi đúng là chạy trối chết, cô thuận tay quấn một lọn tóc.
Phong Sính lôi Đường Ý về phía trước "Vị tiểu thư này, cô biết Phong Triển Niên không?"
Sắc mặt cô ta có chút cứng ngắc, vội lắc đầu một cái "Không, tôi không biết".
"Vừa rồi tôi đã cảnh cáo cô, đừng làm loạn ở khách sạn của tôi, bên ngoài có rất nhiều nơi để cô phô diễn cơ thể. Nhưng mà, dì nhỏ của tôi cứ nhất quyết cho rằng cô đi theo ba tôi, hoặc có quan hệ với tôi, cô hãy giải thích đi".
Tầm mắt nữ nhân không khỏi liếc qua Đường Ý, Đường Ý nghe những lời này cô Phong Sính liền lạnh mặt xuống, nhưng cô vẫn nghênh đón ánh mắt của đối phương.
"Phong thiếu", nữ nhân cố gắng bình tĩnh "Chúng ta cũng là có duyên vài lần, tôi sao có thể trèo cao với ngài và Phong tổng chứ?"
"Cô biết là tốt rồi", Phong Sính không khách khí nói.
Sắc mặt người phụ nữ vì vậy mà có chút khó coi.
Dù sao cô cũng là người của Phong Triển Niên, Phong Triển Niên để cô lại khách sạn này không nói, lại còn khiến cô bị sỉ nhục như vậy.
Gương mặt Đường Ý đầy cảnh giác, cô ta không phải không nhận ra, Phong Sính gọi cô là dì nhỏ, cô ấy chính là...
Tầm mắt người phụ nữ rơi xuống cánh tay đang lôi kéo của hai người, Đường Ý để ý đến điều này vội rút tay lại, đối phương lộ ra ý cười ngầm hiểu.
Phong Sính tiến lên mấy bước, đi nửa vòng quanh người phụ nữ, sau đó hai chân dừng lại sau lưng cô ta, anh đặt tay trên vai cô "Nhìn xem, dì nhỏ của tôi vẫn chưa tin, hôm nay nếu cô không làm cho cô ấy tin tưởng cũng đừng nghĩ đến chuyện rời khỏi nơi này".
Nữ nhân liếc nhìn Đường Ý "Tôi và Phong tổng thật không có gì".
"Mặc kệ có hay là không, có một số việc không thay đổi được, anh rể bây giờ đã có chị của tôi".
Sắc mặt cô ta dần thay đổi trở nên suy sụp nhưng ngại có Phong Sính ở đây không tiện để lộ ra "Đúng đúng, tôi còn có việc, tôi đi trước".
Cô như muốn xoay người nhưng lại bị Phong Sính bóp chặt bả vai.
Anh bước sát lên, lồng ngực như muốn đụng vào cánh tay cô ta "Cô khiến cho dì nhỏ của tôi rất không hài lòng, món nợ này tính như thế nào đây?"
Đường Ý vẫn còn hoài nghi nhưng dù sao cũng không có chứng cứ rõ ràng, lại ở trước mặt mọi người, hơn nữa cô và Phong Sính đều mặt đồ ngủ, đứng trước quầy lễ tân bị mấy người phục vụ vây xem, cô cảm giác mặt mình bị thiêu cháy mất rồi.
Cô xoay người muốn bỏ đi, bàn tay Phong Sính vẫn đặt trên vai người phụ nữ, Đường Ý thấy anh lại muốn làm càn "Phong Sính, anh rốt cuộc muốn làm gì?"
"Em chẳng phải là không có hứng sao? Chuyện này tất nhiên phải làm cho rõ mới được, dù sao tôi nói cái gì em cũng không tin".
Trên mặt nữ nhân có chút lúng túng "Phong thiếu, có chuyện gì từ từ nói, ngài buông tay ra trước có được không?"
"Thả cái gì mà thả? Cô khiến cho dì nhỏ khó chịu rồi, cũng đừng mong được yên ổn. Nếu cô ấy đã nghi ngờ cô có quan hệ với ba tôi, vậy đi, cô gọi điện thoại cho ông ấy, bảo ông ấy tới đây, giáp mặt nói rõ ràng".
Đường Ý khẽ cắn môi "Anh thật hồ đồ".
"Tôi nào có hồ đồ, không để cho em chịu ủy khuất, còn giúp em trút giận, ánh mắt em như vậy là sao?"
Nữ nhân bị anh giữ chặt vai, muốn trốn cũng không được.
Đường Ý nhìn xung quanh, cô khép chặt áo choàng lại "Phong Sính, đừng nghịch nữa".
"Phong thiếu, để cho tôi đi".
"Nói xin lỗi".
đầu trâu cũng không kéo lại được, cả người Đường Ý cực kỳ khó chịu, nữ nhân bị bức không còn cách nào khác, đành phải mở miệng "Thật xin lỗi, xin lỗi, đều là lỗi của tôi, tôi khiến cô hiểu lầm, tôi không dám trèo cao với bất kỳ ai..."
Đường Ý từ trước đến nay đều không phách lối, hơn nữa, trong lòng cô nghi ngờ cũng là vì tận mắt nhìn thấy, nhưng Phong Sính hành động như vậy rõ ràng khiến cô ngay cả hoài nghi cũng không được.
Cô lùi xuống hai bước, chậm chạp chạy vào thang máy.
Phong Sính nhẹ buông tay, cũng vội vàng chạy theo.
Nữ nhân bình tĩnh đứng đó, bàn tay xoa xoa bả vai bị đau, trong lòng vô cùng ủy khuất, liền lấy di động ra gọi.
—
Phong gia.
Bụng Đường Duệ ngày càng to, cô ngủ không ngon giấc, người bên cạnh vừa động đậy, cô liền mơ màng mở mắt.
"Sao vậy, Triển Niên?"
"Không có gì, anh nhận được điện thoại ở nước ngoài gọi đến", ông cầm điện thoại đứng dậy, vừa nhẹ nhàng khép lại góc chăn cho cô "Mau ngủ đi, coi chừng cảm lạnh".
Thấy Đường Duệ nhắm mắt lại, Phong Triển Niên mới rón rén đi ra ngoài.
—
Đường Ý trở lại phòng, chân tay lạnh cóng, Phong Sính đóng cửa lại, ôm cô vào lòng "Tới đây, để tôi sưởi ấm cho em".
"Phong Sính, những việc anh làm thật sự khiến người ta cho đến bây giờ không đoán được kết quả, vừa rồi anh làm như vậy là có ý gì?"
"Có ý gì không quan trọng, em thoải mái là được".
"Tôi khó chịu", Đường Ý thành thật nói "Nếu như, nếu như người kia thật sự là anh rể... Phong Sính, anh nói tôi nên làm thế nào bây giờ?"
Lồng ngực Phong Sính dính sát vào lưng Đường Ý, nghe cô nói như vậy, tựa như, đúng là vô ý muốn bàn bạc với anh.
Phong Sính thích khẩu khí như vậy.
Nhưng vấn đề này cũng rất khó trả lời.
"Ba tôi trước đây là người thế nào, chị em nhất định đã biết, trong hôn nhân cũng không phải lần đầu tiên ông ấy không chung thủy, cho dù người kia thật sự là ba tôi, chị em có thể đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi".
"Nhưng mà, một khi người phụ nữ cho đàn ông cơ hội, đã nói lên cô ấy tin tưởng đối phương kiếp này chỉ có mình, chị tôi đương nhiên cũng tin tưởng có thể làm cho anh rể hồi tâm chuyển ý".
"Nếu như trên đời này không ai có thể làm cho ông ấy hồi tâm thì sao đây?", Phong Sính hôn lên khuôn mặt hồng phấn của Đường Ý "Tôi nói vậy, trong lòng em có dễ chịu hơn chút nào không?"
Cô nếu có thể dễ chịu hơn mới là lạ.
Hôm sau, Đường Ý còn muốn đến công ty làm liền dậy thật sớm.
Cánh tay Phong Sính đặt ngang người cô "Xin nghỉ đi, ngủ với tôi thêm chút nữa".
Đường Ý đẩy tay anh ra "Tôi phải đi rồi".
Phong Sính mất kiên nhẫn kéo chăn qua "Đi đi, đừng phiền tôi".
Đường Ý đi được một lúc, chuông cửa bên ngoài vang lên, kéo dài không dứt như muốn đòi mạng.
Phòng này không có chìa khóa dự bị, Phong Sính lê bước đến mở cửa ra, thấy Phong Triển Niên đứng ở bên ngoài.
Anh cười cười, xoay người trở về phòng "Ba, có phải có người tố cáo con? Sáng sớm không chăm soc mẹ hai, chạy đến khách sạn làm gì?"
Phong Triển Niên đi vào, nhìn thấy mấy vỏ áo mưa bị xé rách vứt trên mặt đất, hình ảnh này rơi vào mắt thật thối nát mà phóng đãng.
Phong Triển Niên lạnh mặt "Anh và Đường Ý đã làm gì?"
Phong Sính cười lạnh "Ba và người phụ nữ kia đã làm gì? Nếu không phải con giúp ba ngăn cản, tối qua ba đã bị Đường Ý bắt gặp trong phòng rồi, nói không chừng bây giờ Đường Duệ đã giận đến mức sinh non rồi".
"Nếu ba đã đi rồi, sao còn muốn làm loạn chuyện này lên?"
"Con không hiểu ý của ba".
"Anh ở ngoài đại sảnh diễn trò gì tưởng rằng ba không biết sao?"
Phong Sính nghe vậy, cười cười không nói, mở ngăn kéo đốt điếu thuốc, xuyên qua màn khói trắng, anh nheo mắt ngó chừng Phong Triển Niên. Phong Sính chỉ cảm thấy ông thật xa lạ, quan hệ của bọn họ hình như căn bản không phải là tình cha con thân thiết.
"Ba, con chỉ muốn ba ăn vụng cũng đừng chọn khách sạn của chính mình".
"Phong Sính, ba cảnh cáo anh, nếu anh dám ở trước mặt Đường Duệ nói hươu nói vượn, xem tôi xử lý anh thế nào!".
Phong Sính nhếch môi cười "Thì ra là ba sợ chuyện này".
Phong Triển Niên tiến lên, chân đạp phải hộp bao cao su, ông lập tức dịch chân, Phong Sính chống tay hai bên hông "Chúng ta là hai cha con, ai cũng đừng đụng đến ai. Chuyện của Đường Ý nếu ba đã biết rồi, con cũng không giấu diếm. Thượng bất chính hạ tắc loạn*, đây không phải là truyền thống tốt đệp của Phong gia sao?"
Thượng bất chính hạ tắc loạn: người trên (người có vai vế là trụ cột) trong một gia đình ăn ở không chính trực hoặc phẩm chất đạo đức hư hỏng thì không thể làm gương, vì vậy con cháu đời sau hư đốn bất trị cũng là chuyện đương nhiên.
Phong Triển Niên mặc dù tức giận nhưng ông lúc này đúng là đuối lý.
"Anh đừng làm bể chuyện của ba là được", những chuyện khác, ông mặc kệ.
Phong Sính thấy ông bước ra ngoài "Sau này muốn vụng trộm vẫn là nên đổi khách sạn đi, còn có không phải lần nào cũng được may mắn như vậy".
Phong Triển Niên nghe vậy, nghiêm mặt rời đi.
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc lá nồng đậm.
Phong Sính buồn phiền tức giận, đột nhiên cảm thấy không có lấy chút tâm tình tốt.
Anh hung hăng chà điếu thuốc trong gạt tàn.
Tâm trạng rất bồn chồn, anh khó chịu rồi, liền muốn tìm người để trút giận.